Chương 35: Người Yêu Dấu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai ăn Phở hôn? *nháy mắt*

_________________________________________________

Từ trên cao nhìn xuống, thành phố yên tĩnh và đẹp đẽ như một giấc mộng, ba giờ sáng vẫn thấp thoáng ánh đèn, con đường thưa thớt xe cộ, tựa như một dòng sông tối lờ mờ dưới ánh sao trời.

Hyun Jung đứng ngoài ban công, cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm thế. Cơ quan cách nhà không xa mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của Eun Jung. Buổi đêm giá lạnh, cô vào nhà lấy áo khoác rồi xuống dưới đợi chị.

Eun Jung đỗ xe rồi đi vào tòa chung cư. Từ xa, chị đã nhìn thấy bóng hình người phụ nữ. Cô quay mặt vào bờ tường, cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì. Trong lòng dâng trào tình cảm dịu dàng, Eun Jung chầm chậm đi về phía cô.

Gần đến nơi, chị chợt nghe Hyun Jung lẩm bẩm: "Eun Jung, chị có thể thực hiện lời cá cược được rồi."

Eun Jung lập tức dừng bước

"Này! Eun Jung, em là người chịu chơi thì chấp nhận kết quả". Dường như không hài lòng với ngữ khí vừa rồi, cô chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng, nũng nịu.

Eun Jung đứng đằng sau theo dõi cô, khóe mắt cười cười.

"Hừm!" Hyun Jung thở dài, chống tay lên bờ tường, đồng thời cất giọng bá đạo: "Ham Eun Jung! Chị đây muốn trao tất cả cho em! Mau lại đây đi!" (=]]]]])

Nói xong, cô không nhịn nổi, phì cười thành tiếng. Có lẽ do "diễn xuất" quá nhập tâm nên cô không hề phát giác ra có người đứng sau lưng.

Cuối cùng, cô tựa trán vào bờ tường, vừa lúc lắc vừa nói nhỏ: "Eun Jung, em muốn cùng chị nằm mơ!"

Nói xong, Hyun Jung vỗ ngực từ từ quay lại. Phát hiện đằng sau có người, cô giật bắn mình. Khi nhìn ra Eun Jung, cô đờ ra trong giây lát.

Ngọn đèn trên đầu chiếu xuống khoảng không giữa hai người. Gương mặt chị sáng bừng, khóe miệng cười cười, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.

Hyun Jung bất giác thốt lên: "Mẹ ơi!" Chị càng cười tươi hơn.

Cô đỏ mặt, lập tức quay người bước đi, liền bị chị nắm lấy cổ tay.

"Chuyện em nghĩ, chị cũng đang nghĩ tới. Điều em muốn, chị cũng muốn hơn bao giờ hết."

Mặt Hyun Jung nóng ran. Sau đó, chị đắt cô đi vào trong thang máy.

Lúc mở cửa nhà, Hyun Jung có chút hoảng hốt vô cớ. Vừa định đi vào phòng, cô liền bị Eun Jung kéo lại. Chị đóng cửa rồi lập tức bế cô lên. Cũng là tư thế như ở trên núi, hai tay chị đỡ mông cô, rồi ngẩng đầu hôn cô.

Hyun Jung bị bế lên cao, hai chân vô thức vòng qua thắt lưng Eun Jung, hai tay ôm siết cổ chị. Cô cũng không thể kiềm chế nổi xúc động, hơi thở trở nên gấp gáp.

Eun Jung nhanh chóng cùng cô đi vào phòng ngủ rồi đặt cô xuống giường. Lưng Hyun Jung vừa tiếp xúc với tấm đệm mềm mại, chị đã phủ người xuống. Chị cởi áo jacket ném xuống đất, rồi giúp cô cởi áo khoác ngoài.

Hyun Jung đột nhiên cảm thấy không chân thực. Một số hình ảnh trong quá khứ tự động nhảy vào não bộ của cô. Lại nghĩ người cùng cô làm những chuyện đó lại là Eun Jung, tim cô càng đập nhanh hơn.

"Khoan đã!" Cô chống tay lên ngực chị: "Chị bận rộn mấy ngày liền, có cần ngủ bù một giấc không?"

"Không cần! Lúc ở cơ quan, chị đã tranh thủ chợp mắt rồi." Giọng Eun Jung có chút khàn khàn. Chị cầm ngón tay cô lên miệng hôn.

Hyun Jung bị hôn đến mức toàn thân khô nóng, nhưng vẫn cố tranh đấu lần cuối. Cô lại đẩy ngực chị: "Vậy... công việc giải quyết xong chưa? Một mình chị về thôi à?"

Eun Jung nhướng mày nhìn cô. Đáy mắt chị thấp thoáng một ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy, khiến trái tim Hyun Jung thổn thức trong lồng ngực.

"Na Hyun Jung!" Chị khẽ gọi tên cô.

"Gì cơ?"

"Bây giờ, bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản chị có được em." Eun Jung nói rất nhẹ nhàng nhưng vẫn mang vẻ ngang ngược quen thuộc. Giây tiếp theo, chị giữ chặt hai tay cô, rồi áp môi xuống.

Không thể không thừa nhận, Eun Jung là cao thủ trong lĩnh vực này. Hai người còn chưa cởi quần áo, chị mới chỉ có hôn lên mặt, cổ, cánh tay của cô, toàn thân cô đã bủn rủn. Đợi đến khi chị cởi cúc áo ngủ, vùi đầu xuống chỗ nhạy cảm, đồng thời nắn bóp, vuốt ve, hô hấp của Hyun Jung ngắt quãng, trong lòng vừa xúc động, vừa căng thẳng.

Khi chị cởi thắt lưng của mình, Hyun Jung có chút xấu hổ buột miệng nói: "Chị mau tắt đèn đi!"

Eun Jung dừng động tác: "Em muốn chị mò mẫm trong bóng tối à?"

Vào thời khắc này, gương mặt chị cũng ửng đỏ, cúc áo sơ mi đã cởi hết, để lộ bờ vai gợi cảm. Hyun Jung cất cao giọng: "Tắt đèn thì sao chứ?"

"Được. Lần đầu tiên, tối cũng được." Eun Jung bình tĩnh đáp.

Hyun Jung làm sao không nhận ra đây là câu nói ngược. Nhưng đã quá muộn, Eun Jung cởi xong, nhoài người lấy điều khiển ở cạnh giường, bấm liền mấy nút.

Vô số ngọn đèn được bật sáng. Trước đó, trong phòng vốn chỉ bật đèn ngủ, còn bây giờ, nào là đèn trần, đèn trang trí ở gương, đèn sàn, thậm chí cả ngoài hành lang cũng bật lên. Cả căn phòng sáng trưng như ban ngày trong giây lát.

Eun Jung ném điều khiển ra xa, lại túm lấy hai tay cô: "Chúng ta tiếp tục!"

Hyun Jung vừa tức vừa buồn cười: "Chị đúng là đồ khốn kiếp!"

"Rõ ràng chị vẫn chưa bắt đầu làm chuyện khốn khiếp." Eun Jung thản nhiên đáp.

Hyun Jung: "..."

Thấy cô trề môi, Eun Jung cúi đầu cười. Dáng vẻ của chị lúc này vô cùng gợi cảm, khiến Hyun Jung bất giác nín thở. Cô ngơ ngẩn nhìn chị, cũng mỉm cười.

Eun Jung xoa mông cô: "Em xoay người lại đi."

Hyun Jung túm chặt ga trải giường, không chịu vâng lời: "Ham Eun Jung... Chị... Vừa bắt đầu chị đã đòi tư thế này? Cũng phải cho em thời gian thích ứng chứ!"

Nụ cười trong khóe mắt Eun Jung càng sâu hơn: "Na Hyun Jung!" Chị cúi xuống hôn lên vành tai cô, "Mấy năm qua, em toàn đi truy quét mấy hoạt động đồi trụy phải không?"

Hyun Jung: "... Chị mới toàn truy quét hoạt động đồi trụy ấy."

Chị lật người cô, sau đó vừa cởi áo ngủ Hyun Jung, vừa hôn dọc theo sống lưng cô: "Chị chỉ muốn hôn em thôi!" (Anh làm chỉ tưởng bở =)))))

Hyun Jung thở phào nhẹ nhõm, để mặc môi lưỡi và tay chị khám phá cơ thể mình. Nào ngờ chị nói tiếp: "Có điều, em đã muốn, hôm nay chị nhất định sẽ làm được!"

Hyun Jung ôm mặt: "Em đâu có muốn." (=]]])

Dưới ánh đèn sáng, làn da người phụ nữ trắng nõn nà, khiến Eun Jung không thể rời mắt. Chân chị đè vào đùi cô, không cho cô động đậy, hai tay vuốt ve tấm lưng trần của cô. Dần dần, hơi thở của chị cũng trở nên gấp gáp.

Hyun Jung nằm sấp, tay túm ga trải giường. Không khí hơi lạnh tựa hồ khiến xúc giác ở sau lưng càng trở nên nhạy cảm hơn. Môi lưỡi của chị, hơi thở và đầu ngón tay chị kích thích cô mãnh liệt. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, chị cũng khó có thể kiềm chế bản thân, cũng như đang chìm đắm với cô.

Cuối cùng, Eun Jung lật người Hyun Jung lại, để cô đối diện với chị. Lúc này, hai người đã cởi hết quần áo, chỉ có thân thể nóng bỏng gần kề.

Eun Jung dịu dàng nói: "Chị muốn khiến em nhìn rõ, cảm nhận chị. Người có được em vẫn là chị."

Hyun Jung hơi ngây ra, đột nhiên muốn khóc. Cô liền giơ tay ôm chặt chị.

Bầu trời lộ tia sáng nhàn nhạt, sáng sớm mùa thu yên tĩnh như một bức họa. Bên ngoài cửa sổ, làn gió thổi qua cành cây trơ trọi tiêu điều. Còn trong căn phòng, không khí nóng bỏng không khác gì ngọn lửa. Hyun Jung tựa như đi vào một hồ nước, nơi đó có dòng chảy ngầm và xoáy nước muốn cuốn trôi tất cả. Eun Jung chính là hồ nước đó, quấn quanh cô, đưa cô vào xoáy nước cuồn cuộn, đưa cô tới đáy hồ đẹp đẽ. Cô chính là con cá nhỏ trong hồ cùng chị dao động, cùng chị hô hấp, cùng chị run rẩy.

Đáy sâu hồ nước có tia sáng thuần khiết chói mắt thu hút cô, khiến cô si mê, dần trầm luân, dần cuồng loạn. Cô ôm chặt người chị, nghẹn ngào gọi tên chị: "Eun Jung! Eun Jung!" Cái tên rất đỗi thân quen nhưng mỗi lần cất lên, vẫn khiến cô rung động.

"Eun Jung! Em yêu chị!"

Eun Jung hơi dừng động tác. Ánh mắt chị sâu như đáy bể, nhưng cũng vô cùng xán lạn. Chị hạ thấp người, cùng cô ở tư thế thân mật nhất.

Lúc thân thể Hyun Jung lại một lần nữa bùng nổ, chị ghé sát tai cô hỏi nhỏ: "Vào trong được không em?"

Cả người cô đều là của chị, vậy mà chị còn hỏi ý kiến cô. Dù biết rõ đây là câu nói bông đùa nhưng trong lòng Hyun Jung vẫn có chút chua xót. Nhớ đến lời hứa tốt nghiệp rồi kết hôn, nội tâm cô dâng trào những cảm xúc mãnh liệt.

"Được thôi!" Cô lên tiếng.

Eun Jung siết chặt vòng tay, vùi đầu vào hõm vai cô, tay của chị càng vận động điên cuồng hơn. Mãi đến thời khắc cuối cùng, Hyun Jung mới thật sự hiểu, tại sao chị muốn làm vậy. Bởi vì, cô thật sự cảm nhận được chị, cảm nhận một cách chân thực sự tồn tại của chị, sự chiếm hữu của chị.

Thì ra, thân thể và trái tim hòa tan làm một mới là phương thức bộc lộ tình yêu tuyệt vời nhất.

"Chị yêu em!" Eun Jung thì thầm bên tai cô, "Cuộc đời này, có chết chị cũng không hối tiếc."

Mắt cô ngấn nước. Hôm nay, cuối cùng cô cũng biết, chị yêu cô đến nhường nào. Một lúc sau, Eun Jung mới buông người Hyun Jung, nằm xuống bên cạnh cô. Mặc dù toàn thân nhức mỏi nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc, cô lặng yên tựa đầu vào vai chị.

Trời đã sáng hẳn, ánh ban mai lọt qua rèm cửa chiếu vào phòng, Eun Jung đi tắm trước, Hyun Jung mặc bộ đồ ngủ, kéo rèm cửa sổ, tắt hết đèn phòng. Sau đó, cô nằm xuống giường đợi chị. Có lẽ do quá hưng phấn và mệt mỏi, cô liền chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, Hyun Jung giật mình tỉnh giấc, phát hiện Eun Jung đã tắm xong nhưng không quay về chỗ cô mà đứng ở cửa sổ bên phòng khách. Chị không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm ngang người, thân hình cao gầy yên tĩnh như một pho tượng.

Hyun Jung xuống giường, rón rén, ôm chị từ phía sau, Eun Jung liền nắm tay cô.

"Em muốn nói với chị một chuyện." Cô áp mặt vào lưng chị, "Đồng nghiệp phòng giám định đã cắt mặt dây chuyền của em, bên trong có khắc chữ EY My Heart".

Eun Jung bất động, ánh mắt thâm trầm khó đoán.

"Em cũng có một giấc mơ. Trong mơ, chị không gọi em là Hyun Jung, mà gọi là Ji Yeon."

Eun Jung lập tức quay người về phía cô. Hyun Jung mím môi cười cười: "Bây giờ, em không biết, người thân thật sự của mình đang ở đâu? Thân phận thật sự của em là gì? Nếu em không phải là Na Hyun Jung, vậy thì cô gái có cái tên này đã đi đâu? Rốt cuộc ai đã tạo ra tất cả những chuyện này?"

Cô còn chưa dứt lời, Eun Jung đột nhiên kéo cô vào lòng.

"Hyun Jung, em có từng nghĩ đến, sự xuất hiện bất ngờ của kẻ nghe trộm ngoài phòng họp, người đánh lén em ở nhà Hong Si Hwang, và hung thủ giết chết Gyuri ngày hôm qua đã nói lên điều gì không?"

Hyun Jung nhướng mày: "Điều gì cơ?"

"Chứng tỏ bọn họ đã hoảng hốt và vô cùng sợ hãi. Bọn họ sợ chúng ta lại ở bên nhau, cùng nhau điều tra ra chân tướng sự việc."

Hyun Jung yên lặng trong vài giây rồi gật đầu: "Chị nói đúng, em hiểu rồi."

Eun Jung cúi xuống nhìn cô. Đôi mắt cô ngời sáng, tỏa ra một vẻ kiên định vô cùng. Chị không nhịn được, lại áp môi hôn cô.

Một lúc sau, chị bế cô vào phòng ngủ. Hyun Jung hàm hồ kháng nghị: "Chị muốn làm gì? Lẽ nào còn chưa đủ hay sao?"

Chị đè cô xuống giường: "Đủ thế nào được?"




P/S: Phở Gà nấu thế này đc chưa các chế? =)))

Bạn đây chỉ là editor nên nguyên tác nó như thế nào thì bạn để như thế ấy, ko thêm ko bớt =))))

Nếu Phở ko đáp ứng đủ khẩu vị các chế thì mong các chế đừng trách bạn......vì bạn hok có bik nấu Phở a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro