Chương 38: Gậy Ông Đập Lưng Ông (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn ba giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến phòng làm việc rộng lớn vừa sáng sủa vừa tĩnh mịch. Ji Yeon ngồi sau máy tính, âm thầm quan sát mọi người.

Thấy xung quanh không có người, Ji Yeon liền nhập mật mã vào khu vực quản lý hệ thống. Đây là phần mềm giám sát đã được cài từ trước, nhằm mục đích ghi lại nội dung truy cập của mọi người trong ngày hôm nay.

Đầu tiên là Lải Nhải. Anh ta đọc một lượt toàn bộ tư liệu trong khoảng ba mươi phút, sau đó tắt hệ thống. Ji Yeon ngẩng đầu nhìn anh ta và Hong Bin ở góc đằng kia. Cả buổi chiều, anh ta ngồi trước một số thiết bị máy móc như kính hiển vi... tập trung tinh thần vào việc hồi phục dấu vân tay.

Tiếp theo là Hong Bin. Tuy Eun Jung giao cho cậu ta nhiệm vụ giúp Lải Nhải nhưng Ji Yeon biết rõ, cậu ta hoàn toàn mù tịt về công việc đòi hỏi kỹ thuật cao này. Mỗi lần để ý, Ji Yeon đều thấy cậu ta dọn đồ, sắp xếp tài liệu. Thời gian truy cập của Hong Bin cũng dài nhất. Cậu ta bỏ ra hai tiếng đồng hồ xem một lượt hồ sơ, từ báo cáo của cảnh sát, hồ sơ về nạn nhân, phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, tư liệu về cảnh sát tham gia, báo cáo về cuộc truy bắt sau đó... Thời gian xem mỗi một thư mục là như nhau. Cuối cùng, cậu ta đọc lại từ đầu hai lần. Ji Yeon mỉm cười, hành vi này phù hợp với phong cách ham học hỏi của Hong Bin.

Mấy người cảnh sát hình sự và nhân viên giám định tập trung điều tra về người ngoại tỉnh theo yêu cầu của Eun Jung nên thời gian đăng nhập hệ thống rất ngắn. Họ chỉ xem qua hai thư mục là báo cáo của cảnh sát và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm rồi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Tiếp theo là Kim Jung Woo. Anh ta truy cập một khoảng thời gian không dài. Đầu tiên, anh ta mất nhiều thời gian xem hết báo cáo của cảnh sát, rồi nhảy sang mục báo cáo truy bắt sau đó. Về hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, anh ta chỉ lướt qua. Cuối cùng, anh ta lại xem tư liệu về những người cảnh sát tham gia hành động.

Về phần Mặt Lạnh, vì anh ta cùng làm việc với Eun Jung nên dấu vết truy cập của hai người là như nhau. Đầu tiên, hai người xem qua báo cáo của cảnh sát, sau đó dành nhiều thời gian nghiên cứu hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án. Ji Yeon phát hiện họ không ngừng đánh dấu trên tấm bản đồ, thỉnh thoảng lại xem báo cáo về cuộc truy bắt sau đó.

Sau khi lướt qua dữ liệu của tất cả mọi người, tim Ji Yeon bất giác đập thình thịch. Cô tắt máy tính, đứng dậy, quyết định đi dạo một vòng.

Điểm tham quan đầu tiên là nhóm khôi phục dấu vân tay. Đúng như cô dự liệu, Hong Bin chẳng giúp được gì cho công việc của Lải Nhải. Khi cô đến, cậu ta đang sắp xếp lại đồ vật, Lải Nhải mặc áo blouse trắng, đeo găng tay, đang cúi đầu nhìn vào kính hiển vi, thần sắc hết sức nghiêm túc và tập trung. Ngay cả khi Ji Yeon tiến lại gần, anh ta cũng không hề phát giác.

"Hong Bin, điều chỉnh ánh sáng cho tôi." Anh ta ra lệnh.

"Ok." Hong Bin lập tức chạy đến phụ giúp anh ta.

Ji Yeon đứng một bên quan sát. Một lúc sau, Lải Nhải thở dài một hơi, tựa vào thành ghế, "Nghỉ một lát rồi chiến đấu tiếp. Hong Bin, nước!" Hong Bin lập tức đưa chai nước khoáng cho anh ta.

Ji Yeon cười cười, "Lải Nhải, anh biết sai bảo Hong Bin thật đấy!"

Lải Nhải quay đầu về phía cô, mỉm cười, "Hyun Jung, tôi cũng muốn thử nếm trải mùi vị làm lão đại ấy mà."

Hong Bin vội tiếp lời, "Anh đừng mơ! Tôi chỉ giúp anh thôi, còn lâu mới là đàn em của anh. Tôi sống là người của Hyun Jung, chết là ma của lão đại."

Ji Yeon phì cười, lại hỏi, "Công việc tiến triển đến đâu rồi?"

Nhắc đến công việc, Lải Nhải lập tức bày ra vẻ mặt thâm sâu khó dò, nhưng ánh mắt khó che giấu tia đắc ý, "Em nên biết, kỹ thuật phục hồi dấu vân tay của tôi cũng thuộc dạng hàng đầu cả nước. Chuyện khác không bàn đến, trước giờ tan sở hôm nay, ít nhất tôi cũng sẽ khôi phục được đường nét cơ bản."

Ji Yeon cất giọng mừng rỡ, "Tốt quá!"

Mấy gian phòng nhỉ trên tầng hai đã được dọn dẹp. Hyo Min thích yên tĩnh một mình nên cùng Dani tự động dọn vào một phòng mà không thông báo với ai. Khi Ji Yeon đẩy cửa đi vào, chị đang ngồi trước bàn làm việc, xem ảnh chụp thi thể trên màn hình máy tính. Chị chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.

"Này!" Ji Yeon gọi khẽ.

Hyo Min ngẩng đầu nhìn cô, "Hyun Jung, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, em lên đây xem chị thế nào ấy mà." Ji Yeon đi đến bên chị, "Có phát hiện gì không chị?"

Hyo Min mỉm cười, di di con chuột, đồng thời nói giọng ôn hòa, "Em xem này!"

Ji Yeon cúi xuống, lập tức ngửi thấy một mùi nhàn nhạt tỏa ra từ người chị, đó là mùi formalin pha trộn với mùi tanh, khiến cô cảm thấy yên lòng.

"Em hãy xem những thi thể ở hiện trường vụ nổ." Chị chỉ vào mấy tấm ảnh trên màn hình, "Tư thế của bọn họ có đặc điểm chung gì?"

Ji Yeon quan sát một lúc mới trả lời, ngữ khí không mấy chắc chắn, "Lẽ nào... đều là nằm sấp?"

Hyo Min gật đầu, "Đúng thế!"

Ji Yeon kinh ngạc, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tiếp tục dán mắt vào màn hình. Các nạn nhân trên ảnh dù quay mặt sang một bên hay chúc đầu xuống đất cũng đều có tư thế nằm sấp."

Hyo Min giải thích, "Chị đã kiểm tra tất cả ảnh chụp của vụ án sử dụng chất nổ. Đa số nạn nhân, kể cả nửa người bị nổ tan tành cũng có tư thế này. Con người khi bị nổ tung từ tư thế đứng, thông thường, tỷ lệ nằm sấp về phía trước và nằm ngửa ra đằng sau là 1:1"

Ji Yeon sáng mắt, "Lẽ nào hung thủ cố tình sắp xếp, để nạn nhân nằm úp khi bị sát hại?"

Hyo Min lấy một tờ giấy và cây bút chì, vẽ phác họa vài đường, "Chị đã thử mô phỏng trên máy tính rồi. Nếu buộc chất nổ vào thắt lưng phía sau, đồng thời buộc một trái bom nhỏ ở trước ngực, thì rất có khả năng tạo thành lực đẩy về phía sau, khiến nửa thân trên bay đi, tạo thành tư thế nằm rạp xuống."

Ji Yeon cầm tờ giấy chị vẽ, quan sát kỹ lưỡng. Hyo Min ngắm gương mặt nghiêng vẫn rung động lòng người như ngày nào của cô. Chị vô thức buông cây bút chì, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô, người hơi ghé sát.

Nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi. Xung quanh cô dường như có một bức tường vô hình, trên bức tường đó khắc tên người phụ nữ khác, dễ dàng chặn chị lại.

Nghe nói, hai người đã sống chung. Nghe nói, họ công khai bộc lộ tình cảm thắm thiết trước bàn dân thiên hạ.

Hyo Min cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, mở miệng hỏi, "Phát hiện này có giúp ích gì cho công việc của em không?"

Ji Yeon gật đầu, "Giúp ích rất lớn đấy ạ." Cô cầm con chuột, phóng to một tấm ảnh trên màn hình, "Em có một suy đoán tương đối táo bạo. Hôm qua, em đã trao đổi với giáo sư Kim và đưa ra một kết luận: tên sát thủ này thích đùa giỡn nạn nhân và cảnh sát vì hắn từng bị bỏ rơi, từng bị tổn thương. Hắn thiết kế tư thế nằm úp cho nạn nhân, nhiều người lúc bị nổ banh xác nhưng vẫn chưa chết hẳn, sẽ vô thức nhích người về phía trước.

Em nghĩ, cảnh tượng này hẳn có ý nghĩa tượng trưng mãnh liệt đối với hắn. Trên mặt đất đầy máu vừa bẩn thỉu vừa thảm khốc, con người đau đớn muốn tiến về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tuyệt vọng."

Hyo Min nhìn cô chăm chú. Ji Yeon nói tiếp, "Vì vậy, chân dung hắn cần bổ sung thêm một điều: hắn có tuổi thơ khó khăn vất vả, nghèo khó, quẫn bách, chịu mọi sự ức hiếp. Chắc chắn hắn lớn lên trong một gia đình dưới đáy xã hội. Bởi nếu hắn trưởng thành ở một gia định trung lưu hoặc giàu có, thì cho dù bị bóng đen của quá khứ đè nặng đến đâu cũng không đến mức hình thành tâm lý nặng nề và có ý nghĩa hiện thực như vậy. Có một số việc, nếu không phải đích thân trải nghiệm, cảm giác của hắn sẽ không mãnh liệt đến mức đó."

Hyo Min gật đầu tán thành. Về sát thủ thứ hai, chị cũng có phát hiện quan trọng. Chị cầm con chuột, phóng to lòng bàn tay của nạn nhân, "Đây là ảnh chụp thi thể lúc mới được phát hiện. Báo cáo khám nghiệm tử thi không nhắc tới, nhưng em có để ý không, màu sắc lòng bàn tay của họ hơi có sự khác biệt."

Ji Yeon hoàn toàn bị câu nói của chị thu hút. Cô ghé sát vào màn hình, nhìn chăm chú, "Hình như... hơi đỏ hơn thì phải?"

Hyo Min mỉm cười. Ji Yeon cất giọng đắc ý, "Mắt em vẫn rất tinh mà."

"Ừ." Chị mở vài tấm ảnh khác, cũng phóng to lòng bàn tay, "Nhưng khi được đưa về nhà xác, vết đỏ trong lòng bàn tay của nạn nhân đã tan biết. Bên pháp y không nhắc tới điều này trong báo cáo, chứng tỏ vết đỏ không phải do chất độc, cũng không phải bị thương."

Ji Yeon chớp mắt, "Thế có nghĩa là gì hả chị?"

Hyo Min xòe lòng bàn tay, "Đánh chị một phát đi!"

Ji Yeon ngẩn người nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Cô liền phát mạnh vào tay chị, một tiếng "bốp" vang lên, lòng bàn tay cô hơi đau rát còn Hyo Min thì chau mày.

Ji Yeon, "Làm chị đau rồi à?" Cô cả ngày ở cùng đám cảnh sát hình sự nên nặng chân nặng tay. Cô quên mất, người nho nhã như Hyo Min không chịu được lực mạnh.

"Chị không sao." Hyo Min mỉm cười, lật lòng bàn tay cô lên, đặt cạnh tay mình, "Em xem, vết đỏ trong lòng bàn tay nạn nhân có giống dấu vết đánh người hay không? Vì nó biến mất rất nhanh nên bác sĩ pháp y mới không phát giác."

Ji Yeon quan sát kỹ lưỡng, đúng là giống hệt. Cô thắc mắc, "Nhưng như vậy thì sao chứ? Trước khi chết, nạn nhân đã đánh vào đâu nhỉ?"

Hyo Min thu tay về, im lặng nhìn cô. Là một bác sĩ pháp y, chị chỉ phụ trách phát hiện triệu chứng là thường trên thi thể nạn nhân, đồng thời tìm ra nguyên nhân và cơ chế hình thành triệu chứng đó. Còn về lý do tại sao hung thủ lại làm vậy, suy đoán ra điều gì... là công việc của cô và những người cảnh sát hình sự khác.

Bộ não Ji Yeon xoay chuyển rất nhanh. Cô cũng nhớ tới chân dung mà Kim Jung Woo đã phác họa: Tính kiềm chế rất mạnh, nhưng tâm lý đặc biệt méo mó, có một công việc ổn định, trang điểm cho thi thể nạn nhân, hai yếu tố tự kiềm chế và méo mó cùng xuất hiện trên một người...

"Nếu hung thủ bắt nạn nhân tát vào mặt mình, vậy thì mặt nạn nhân cũng phải có dấu vết, đằng này không có..." Trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ, cô nhướng mày nhìn Hyo Min, "Liệu có phải... người bị tát chính là hung thủ không? Hắn bắt nạn nhân tát mình trước khi giết họ?"

Hyo Min chưa kịp đáp lời, Ji Yeon mừng rỡ reo lên, "Rất có khả năng này. Giáo sư Kim nói, sự kiềm chế cực đoan và tâm lý méo mó điên cuồng cùng sự xuất hiện trên người hắn, chứng tỏ tính cách của hắn đã phân liệt, vô cùng mâu thuẫn. Để em nghĩ xem nào, đặc tính kỷ luật nghiêm ngặt của con người thường được rèn giũa từ gia đình hoặc nhà trường. Nhưng trường học bây giờ cũng quản lý không quá khắt khe, đâu đến mức ép con người trở nên biến thái. Vậy thì chỉ có thể là gia đình.

Do đó, chân dung của hắn cũng tăng thêm một điều: Hắn trưởng thành trong một gia đình nghiêm khắc quá đáng. Cái tát đại diện cho sự trừng phạt. Hắn bắt nạn nhân tát mình, là bởi vì thời niên thiếu, hắn hay bị xử phạt về thể xác tương tự. Giải thích này tương đối hợp lý. Thời buổi bây giờ, các thầy cô đâu dám tùy tiện đánh học sinh, nhưng phụ huynh thì có thể."

Ji Yeon càng nói càng hăng, Hyo Min chăm chú lắng nghe, khóe miệng nhếch lên.

"Chị cười gì thế?" Cô hỏi.

"Chị thấy em rất lợi hại." Chị đáp.

Trong lòng vô cùng ấm áp, Ji Yeon vỗ vai chị, "Tất nhiên rồi! Minie, chị cũng không tệ!"

Về sát thủ thứ ba, người có ít manh mối nhất, kết luận của Hyo Min càng trực tiếp và chuẩn xác hơn, "Cùng nghề với chị. Nếu không phải bác sĩ pháp y thì là bác sĩ khoa ngoại."

"Có thể xác định điều này sao?" Ji Yeon hỏi.

"Có thể." Chị chỉ vào tấm ảnh trên màn hình, "Đây là thủ pháp và thói quen dùng dao của bác sĩ khoa ngoại. Tội phạm phải hiểu rõ kết cấu cơ thể con người, vết cắt mới hoàn hảo như vậy."

Ji Yeon mừng rỡ, nắm lấy cánh tay chị, "Minie, chị giỏi thật đấy!"

Hyo Min mỉm cười, không đáp lời. Hồi còn ở thành phố Yang-gu, khi cô phá án, chị khám nghiệm tử thi, cũng thường đưa ra kết luận có giá trị đối với cô. Đây là vụ án lớn với vô số người chết nên chị càng có cơ hội phát huy tài năng. Những phát hiện chuyên nghiệp này của chị khiến chân dung tội phạm của cô càng trọn vẹn hơn.

Ji Yeon hưng phấn tiếp tục xem những tấm ảnh bị moi tim trên màn hình. Tuy hơi rùng rợn nhưng đúng như chị nói, thủ pháp vô cùng hoàn hảo... Hyo Min yên lặng ngồi bên cạnh cô.

Ánh hoàng hôn rọi vào phòng. Ji Yeon vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng của hai người xuất hiện trên tường. Chị ngồi bên cạnh, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô, quay đầu về bên này, như đang nhìn cô chăm chú. Trên thực tế, hai người cách nhau mười mấy centimét, nhưng hình bóng trên bức tường lại dính chặt vào nhau.

Phát hiện ra sự phân tâm của cô, chị liền ngẩng đầu, dõi mắt lên hai cái bóng. Hai người nhất thời im lặng. Trong lòng Ji Yeon có chút phiền muộn, cô liền buông con chuột, đứng lên mỉm cười với Hyo Min, "Em xem xong rồi. Cảm ơn chị, em đi trước đây."

Chị cũng đứng dậy, "Ừ."

Cô đi vài bước, chị liền mở miệng gọi, "Hyun Jung."

Cô quay đầu, thấy chị nở nụ cười rất dịu dàng, "Đợi sau khi vụ án kết thúc, chị sẽ làm cơm ở nhà, mời mọi người đến liên hoan."

Trong lòng Ji Yeon nhói đau, nhưng cũng cảm thấy ấm áp. Cô lại đi về phía Hyo Min, nắm cánh tay chị lắc lắc, "Chúng ta nói rồi đấy nhé!"

Vừa quay về văn phòng, Ji Yeon liền nhìn thấy Eun Jung cách đó không xa. Như có linh cảm, chị cũng ngẩng đầu, đưa mắt về bên này.

Ánh chiều tà nhuộm vàng cả căn phòng. Chị và Mặt Lạnh đứng trước tấm bản đồ, tay áo xoắn lên cao, chiếc nhẫn bạch kim ở tay trái chị sáng lấp lánh. Dáng vẻ này của chị khiến trong lòng Ji Yeon rung động. Tuy nhiên, ánh mắt của chị dường như hơi thâm trầm, có vẻ đang "ăn giấm" vì cô ở chỗ Hyo Min quá lâu chăng?

Ji Yeon nhoẻn miệng cười, tiến lại gần, "Công việc đến đâu rồi?"

Cô vừa xuất hiện, Mặt Lạnh liền đi sang một bên uống trà. Eun Jung khoanh tay, cùng cô xem bản đồ, "Cũng tương đối rồi. Mọi địa điểm quan trọng đã được đánh dấu xong xuôi, chỉ cần tiến hành phân tích là có thể khoanh vùng cứ điểm của tổ chức sát thủ năm đó."

Ji Yeon không biết nói gì hơn, bởi những thứ liên quan đến địa lý, cô hoàn toàn mù tịt. Hơn nữa, cô cũng biết, Eun Jung làm những việc này không phải để đưa ra suy đoán hay kết luận, mà để "bẫy" đối tượng tình nghi. Cô không hỏi nhiều mà cất giọng lanh lảnh, "Chị hãy nghỉ ngơi một lát, ra ngoài dạo chút đi!"

Ngữ khí của cô rất thoải mái. Dù sao mọi người cũng biết cô và chị là một đôi, bây giờ công khai hẹn chị ra ngoài rồi bí mật trao đổi thông tin, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ.

Eun Jung đương nhiên hiểu ý, lập tức bỏ cây bút xuống bàn, "Được thôi!" Chị lại quay sang Mặt Lạnh, "Tôi với cô ấy ra ngoài một chút." Mặt Lạnh gật đầu.

Đến nơi không một bóng người, Ji Yeon liếc ngang liếc dọc rồi kéo Eun Jung ngồi xuống chiếc ghế dài. Chị quay sang cô, cất giọng trầm thấp, "Em lượn một vòng cứ như rada ấy, có thu hoạch gì không?" Vừa nói, chị vừa cuộn hai lọn tóc dài của cô vào ngón tay mình rồi lại rút ra.

Ji Yeon kể hết với chị những phát hiện mới, đặc biệt nhấn mạnh biểu hiện của Hyo Min rồi nhìn vào mắt chị, "Chị xem, kết luận của Hyo Min có giá trị biết bao! Toàn là điều chúng ta không nghĩ tới, đồng thời cũng rất hợp tình hợp lý. Nếu là kẻ giết người hàng loạt, chị ấy làm sao có thể kể hết với chúng ta? Vì vậy, chắc chắn chị ấy trong sạch."

Eun Jung im lặng vài giây rồi gật đầu, "Tạm thời coi cô ta là người đáng tin cậy."

Chợt nhớ tới câu chị từng nói, nếu Hyo Min không chịu buông tay, chị sẽ không bỏ qua, Ji Yeon dựa vào người chị, dỗ dành, "Vừa rồi chị ấy còn nói, sau khi vụ án kết thúc, chị ấy sẽ vào bếp đãi mọi người. Điều này có nghĩa, chị ấy đã coi chúng ta là bạn tốt. Chị cũng đừng tỏ thái độ lạnh nhạt với người ta."

Eun Jung đột nhiên cúi đầu, hôn chụt vào môi cô một cái, "Chị có chừng mực. Nếu em không bận tâm đến cô ta thì chị cũng sẽ bình thường."

Câu nói đầy mùi "giấm chua". Ji Yeon trề môi, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Eun Jung lập tức kéo cô ngồi xuống, ôm eo cô rồi phủ môi xuống.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá cây xào xạt ở trên đầu. Hai người lặng lẽ hưởng thụ nụ hôn nồng nàn. Một lúc sau, Eun Jung tựa vào thành ghế, ôm cô trong lòng. Vô tình ngẩng đầu, chị liền nhìn thấy một bóng hình đứng ở bên cửa sổ tầng hai của tòa nhà nhỏ màu trắng phía trước. Hai người chạm mắt nhau, Hyo Min liền quay mặt đi chỗ khác.

Eun Jung kéo Ji Yeon đứng lên.

"Sao thế?" Cô hỏi.

Chị cười cười, dẫn cô đi ra chỗ kín đáo hơn ở đằng sau thân cây rồi lại hôn cô ngấu nghiến.

"Không có gì..." Chị đáp, "Nơi này tốt hơn."

Ji Yeon tựa vào thân cây, đáp lại nụ hôn của chị. Một lúc sau, Eun Jung lại ngẩng đầu. Lần này, cả tòa nhà màu trắng lẫn Hyo Min đều khuất dạng.

Thật ra, giữa phụ nữ với nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể đi guốc trong bụng đối phương. Cô ta nhìn em bằng ánh mắt cố chấp như vậy, làm sao có thể ngừng yêu em?

Cô ta mộng tưởng hão huyền, nhưng chị sẽ không cho cô ta cơ hội suy nghĩ viển vông, dù chỉ một chút.

Đây là vụ án lớn nên mọi người đều chuẩn bị sắn tinh thần "trường kỳ kháng chiến". Đến tầm chạng vạng, Eun Jung triệu tập mọi người, thông báo kết quả công việc của ngày hôm nay. Ji Yeon báo cáo thành quả phác họa chân dung tội phạm, Kim Jung Woo bổ sung vài điều. Mọi người chăm chú lắng nghe, bầu không khí rất hứng khởi.

Mặt Lạnh báo cáo kết quả phân tích địa lý, sơ bộ xác định phạm vi hoạt động của tội phạm. Tiếp theo là Hyo Min. Khi chị phát biểu về phát hiện của mình, mọi người đều gật đầu tán thưởng. Kim Jung Woo lên tiếng, "Bác sĩ Park quả là danh bất hư truyền."

Hyo Min vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Eun Jung không nhiều lời, chỉ nói một câu, "Rất có giá trị. Cô vất vả rồi."

Cuối cùng, Lải Nhải vui vẻ báo cáo, "Tôi đã phục hồi được hơn một nửa dấu vân tay trong kho mẫu của cảnh sát. Tôi đã nhập thành quả vào hệ thống, mọi người hãy xem đi!"

Eun Jung vỗ vai Lải Nhải, "Rất tốt!"

Ji Yeon đảo mắt một vòng, mọi người đều mỉm cười, không có điều gì bất thường. Eun Jung lại bảo Mặt Lạnh đi kiểm tra công việc sàng lọc những người ngoại tỉnh. Mặt Lạnh gật đầu, mọi người lập tức giải tán.

Ji Yeon về chỗ ngồi, mở hệ thống, xem nửa dấu vân tay mà Lải Nhải phục chế. Khóe mắt vụt qua nụ cười, cô vừa chống cằm vừa âm thầm quan sát mọi người.

Người đầu tiên đương nhiên là Kim Jung Woo ở phía đối diện. Phần mềm giám sát trong máy tính của Ji Yeon hiển thị anh ta đã mở hình ảnh dấu vân tay đó. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt vào mắt anh ta, dường như không có bất cứ biểu cảm nào.

Ji Yeon lại đưa mắt về phía Mặt Lạnh. Phần mềm giám sát hiển thị, anh ta chẳng thèm xem dấu vân tay mà tiếp tục vẽ bản đồ trên máy tính.

Lúc này, Eun Jung cầm áo khoác ngoài, liếc cô một cái rồi đi khỏi văn phòng. Đây là ám hiệu chị sẽ đợi cô ở bãi đỗ xe. Ji Yeon lại quay sang Hong Bin. Cậu ta cũng không xem dấu vân tay mà đang nghiên cứu chân dung tội phạm cô tổng kết ngày hôm nay. Cô biết Hong Bin rất sùng bái bộ môn này, lần nào cũng đọc đi đọc lại nhiều lần.

Về phần Lải Nhải... anh ta tựa vào thành ghế, gối hai tay sau gáy, dường như đang thưởng thức thành quả công việc của mình. Một lúc sau, anh ta đột nhiên ngồi thẳng người, mở to mắt nhìn màn hình ở cự ly gần. Tiếp theo, anh ta đứng lên, nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở vị trí của Eun Jung. Ji Yeon vội cụp mi. Cuối cùng, anh ta chau mày, đi nhanh ra ngoài.

Ji Yeon lại ngẩng đầu, quan sát văn phòng của Hyo Min. Đúng lúc cánh cửa mở ra, Hyo Min cầm điện thoại đi ra ngoài. Hai người chạm mắt nhau, chị hơi chau mày.

Vài giây sau, di động của Ji Yeon đổ chuông, là chị gọi tới.

Cô bắt máy, "A lô, có chuyện gì hả chị?"

Hyo Min nói nhỏ, "Chị đã xem ảnh dấu vân tay rồi. Rốt cuộc mọi người định làm gì vậy?"

Ji Yeon mỉm cười với chị, đồng thời nháy mắt vỗ về. Sau đó, cô gác máy rồi nhắn tin cho Eun Jung, trống ngực đập thình thịch.

"Em biết đối tượng tình nghi là ai rồi."

Eun Jung nhanh chóng nhắn lại: "Chị cũng thế."

Mười một giờ đêm, khuôn viên Cục Công an tỉnh vắng lặng như tờ. Ngôi nhà nhỏ của tổ Khiên Đen nằm ở vị trí hẻo lánh nên càng tĩnh mịch. Cách đó hơn trăm mét là khu ký túc, bây giờ hầu như đã tắt đèn. Một khi không bị bắt buộc phải làm đêm, đám hình sự đều về phòng đi ngủ.

Vì tính quan trọng và cơ mật của vụ án nên mọi người đều được sắp xếp ở ký túc, bao gồm Kim Jung Woo. Nhìn từ phía xa, phần lớn phòng của các thành viên tổ chuyên án vẫn sáng đèn.

Ji Yeon lặng lẽ quan sát tòa nhà ký túc một lúc rồi lại dõi mắt về phía văn phòng của tổ Khiên Đen tối om. Sau đó, cô quay sang Eun Jung, "Chị đoán thử xem, tối nay hắn có đến hủy dấu vân tay hay không?"

Nơi hai người đang đứng là một bụi cây rậm rạp. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy họ, trong khi họ có thể quan sát bên ngoài qua kẽ hở cành lá. Eun Jung trả lời rất dứt khoát, "Có."

Ji Yeon lặng thinh, cùng chị tiếp tục chờ đợi. Eun Jung nắm tay cô, dõi mắt về phía trước, thần sắc vô cùng kiên nhẫn. Ý tưởng lắp camera theo dõi trong văn phòng bị Eun Jung gạt đi ngay, "Tội phạm là cao thủ, chắc chắn chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Một khí lắp camera mà bị hắn nhận ra, toàn bộ kế hoạch sẽ thành công cốc." Thế là hai người ở đây canh chừng cả đêm.

Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua. Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi, phòng ký túc của mấy thành viên tổ Khiên Đen đã tắt đèn. Xung quanh tối đen như mực, không một tiếng động.

Ji Yeon im miệng. Vừa định ngáp dài, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng đen từ góc tối đi nhanh tới ngôi nhà màu trắng. Người đó quay lừng về phía họ, dừng lại ở trước cửa văn phòng, rút chìa khóa mở cửa rồi vào trong.

Các thành viên của tổ chuyên án đều có chìa khóa. Ji Yeon và Eun Jung lặng lẽ tiến về phía ngôi nhà. Họ dõi mắt qua cửa sổ, thấy đối tượng khả nghi bật đèn pin, đi đến bàn làm việc của Lải Nhải, lục tìm một lúc rồi giờ miếng cán mỏng lên cao, hiển nhiên là bản gốc dấu vân tay.

Eun Jung nhanh như chớp lao đến, đẩy cửa văn phòng. Ji Yeon cũng lập tức chạy vào trong, bật hết đèn điện.

Căn phòng sáng như ban ngày trong giây lát. Lải Nhải đứng dưới ánh đèn, cầm dấu vân tay, quay đầu nhìn bọn họ.

Eun Jung lặng thinh. Ji Yeon lạnh mặt, nghiêm giọng nói với anh ta, "Lải Nhải! Tại sao anh lại ở đây?"

Bên này có động tĩnh quá lớn nên những người khác như Hong Bin, Hyo Min, Dani, Kim Jung Woo nhanh chóng xuất hiện. Chứng kiến cảnh ba người đứng bất động ở đó, bọn họ đều hết sức kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro