Chương 57: Cuộc Sống Cô Ấy Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người yên lặng nhìn nhau. R là người phản ứng đầu tiên, ả giơ tay che mắt rồi lại bỏ xuống. Sau đó, ả hít một hơi, đi đến bên Hyo Min.

"S, hoan nghênh chị trở về." Ả nói.

Một câu bình thường nhưng khiến Ji Yeon có cảm giác nhói đau trong lòng. Cô lặng lẽ nhìn hai người phụ nữ. R ôm Hyo Min, chị ta cũng đặt tay lên lưng ả.

Vài giây sau, hai người rời nhau ra, ánh mắt của Hyo Min dừng lại trên gương mặt Ji Yeon. Nhưng chị ta lập tức nhìn R, khóe miệng để lộ nụ cười ôn hòa và bình tĩnh: "Tôi xin lỗi".

R im lặng vài giây mới trả lời: "Chị chẳng có lỗi với bất kỳ người nào".

Hyo Min lại đưa mắt về phía Ji Yeon, nói nhỏ với R: "Tôi muốn ở cùng cô ấy một lát".

Ji Yeon như bị yểm bùa, toàn thân hóa đá, chỉ lặng lẽ nhìn chị ta.

"Vâng." R đi sang phòng bên cạnh rồi khép cửa, để lại không gian riêng cho hai người.

Hyo Min đi đến bên cô. Ji Yeon liền cụp mi, quay sang một bên. Chị ta ngồi xuống sofa, cách cô không gần cũng không xa. Cô có thể ngửi thấy mùi formalin và mùi tanh quen thuộc tỏa ra từ người chị ta, còn cả mùi khói thuốc súng xa lạ nữa. Rõ ràng chỉ là mùi rất nhạt nhưng dường như lại đè nặng lồng ngực khiến cô không thở nổi.

"Vừa rồi, em có bị thương ở đâu không? Đầu có đau không?" Hyo Min cất giọng khàn khàn.

Ji Yeon không ngờ chị ta lại mở đầu bằng câu hỏi này. Tựa như chị ta vẫn là Park Hyo Min, còn cô vẫn là Na Hyun Jung, chị ta vẫn quan tâm cô như ngày nào.

Ji Yeon quay đầu về phía chị ta. Một tiếng "bốp" vang lên, cô từ từ thả tay xuống, còn trên gương mặt trắng trẻo của chị ta hiện rõ vết ngón tay. Đôi mắt chị ta vẫn trong trẻo như thường lệ, nhưng đồng tử đen nhánh như chứa đựng tâm tình nặng nề mà cô không thể nhìn thấu.

Cô định ngoảnh đầu sang một bên nhưng chị ta đột nhiên giơ tay chạm vào má cô. Lúc này, Ji Yeon mới phát hiện trên mặt mình vẫn còn đọng giọt lệ. Sự đụng chạm của chị ta khiến cô vô thức ngả về sau, đồng thời lại giơ tay cho chị ta một cái tát.

Lần này, Hyo Min phản xạ rất nhanh, lập tức bắt lấy cổ tay cô. Ji Yeon giật mình, bởi sức lực ở bàn tay chị ta rất lớn, đến mức cô nhất thời không thể động đậy.

"Buông ra!" Cô gầm lên. Hyo Min trầm mặc trong giây lát rồi buông tay cô.

"Chị biết sự thật từ lúc nào?" Ji Yeon hỏi.

Hyo Min không trả lời, mà giơ tay lấy bao thuốc của R ở trên bàn, rút một điếu rồi châm lửa. Đây không phải lần đầu tiên Ji Yeon nhìn thấy chị ta hút thuốc nhưng mãi tới hôm nay, cô mới phát giác, động tác châm thuốc của chị ta rất điêu luyện.

"Vừa nãy." Chi ta đáp khẽ: "Nhưng những năm qua, tôi luôn biết mình là người có vấn đề về tâm lý, vì vậy..."

Ji Yepn giật mình. Hyo Min nhìn cô chăm chú. Sau khi biết rõ sự thật, tâm trạng vốn hoang mang, nôn nóng, đau khổ, thậm chí có phần oán hận trong mấy ngày qua của chị ta bỗng trở nên bình tĩnh, bình tĩnh hơn cả lúc mất cô, tựa như một dòng nước không thấy điểm tận cùng chảy trong lòng chị ta.

Người con gái tôi yêu, em có biết không? Dù mất đi trí nhớ, nhưng vào khoảnh khắc tỉnh lại, tôi đã nhận ra mình không giống những người khác. Tôi không có cảm xúc đối với con người nên mới luôn cô độc một mình. Tôi không nhiều lời với em, bởi vì một khi nói nhiều, em sẽ phát hiện khả năng ngôn ngữ của tôi thiếu sót và hỗn loạn.

Vì vậy, tôi mới luôn kiềm chế, không bày tỏ tình cảm với em...

Dù không lên tiếng nhưng nhìn vào mắt cô, Hyo Min có thể xác định, cô đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Ban đầu, bọn họ khiến tôi tìm lại cảm giác quen thuộc. Tôi bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình kể từ lúc xem đoạn băng khiêu vũ của A gửi." Ngừng vài giây, chị ta nói tiếp: "Hôm bị bắt cóc, tôi dần hiểu ra mục đích của bọn họ. Họ muốn tôi lại một lần nữa bị em bỏ rơi, mới có thể nhìn rõ trái tim mình. Cho tới ngày hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy căn phòng của S, rồi bọn họ tạo ra cơ hội để tôi tự tay giết người, tôi đã có thể xác định thân phận của mình".

Ji Yeon cắn môi, chẳng biết nói gì hơn.Chỉ bằng vài câu, chị ta đã khái quát một vòng luân hồi của số phận.

Đúng vậy, tại sao cô không phát hiện ra chứ? Có lẽ bởi vì, trong những năm tháng mờ mịt ấy, chỉ chị ta mới nở nụ cười ấm áp như nắng xuân với cô.

"Park Hyo Min!" Ji Yeon nhướng mày, nói rành rọt từng từ một: "Hãy để tôi đi!"

Hyo Min im lặng, cúi xuống nhìn điếu thuốc trên tay. Một lúc sau, chị ta lẩm bẩm: "Ji Yeon! Tôi từng hôn một người phụ nữ, từng nhìn thấy cô ấy khóc ngay trước mặt tôi trong giấc mơ".

Ji Yeon không có bất cứ phản ứng nào, lại nghe chị ta nói tiếp: "Những năm qua, không chỉ một mình Ham Eun Jung tìm kiếm em. Tôi mãi vẫn không tìm thấy, mãi vẫn không phân biệt rõ ràng. Tôi có cảm giác rất quen thuộc và mơ hồ nhưng lại không chắc chắn. Cho tới khi em và người con gái đó ngày càng giống nhau, ngày càng trùng khớp, tôi mới nhận ra, tôi đã tự tạo cho mình một giấc mơ. Bây giờ, cuối cùng tôi đã có thể tỉnh mộng rồi'.

Ngữ điệu của chị ta rất bình thản nhưng khiến trái tim cô nhói đau. Cô lặng lẽ nhìn chị ta, còn chị ta cũng ngẩng đầu, ánh mắt như được phủ một lớp sương mù nhàn nhạt.

Sau đó, chị ta bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, chống tay lên mặt ghế sofa bên cạnh cô rồi ghé sát. Ji Yeon giật mình, toàn thân cứng đờ. Hyo Min từ từ tiến lại gần, gương mặt thanh tú trở nên mông lung dưới ánh đèn. Chị ta đặt tay lên vai cô, khẽ chạm trán mình vào trán cô.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở hòa quyện. Chị ta nhắm mắt, nhưng cuối cùng không hôn cô. Ji Yeon bất động từ đầu đến cuối. Đúng lúc này, cô vung tay chém mạnh vào gáy Hyo Min. Tuy nhiên, phản ứng của chị ta còn nhanh hơn. Chị ta lập tức gạt tay Ji Yeon rồi đánh rất nhanh và chuẩn xác vào dây thần kinh sau gáy cô. Ji Yeon lập tức ngất xỉu.

Hyo Min đỡ thân hình mảnh mai đang từ từ ngã xuống, sau đó ôm cô bất động.

R đi vào, hỏi: "S, chúng ta làm thế nào bây giờ?"

Hyo Min để Ji Yeon nằm xuống sofa rồi lấy bao thuốc trên bàn, rút một điều đưa lên miệng. Bắt gặp cử chỉ này của chị ta, R đột nhiên có chút đau lòng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "S, chị có biết đã bao lâu rồi chúng tôi không được nhìn thấy chị hút thuốc không?"

Hyo Min hít vài hơi, cười cười: "Kế hoạch của các cô là gì?"

R đáp: "Sẽ có một con tàu điện ngầm đâm vào nơi này. Hai thành viên của tổ Khiên Đen đang ở trên tàu chết chắc. Sau vụ va chạm, khách sạn Thế Kỷ sẽ sụp đổ. Nhưng thế vẫn chưa đủ, A còn một thiết bị điều khiển, sẽ kích nổ mấy quả bom giấu trên cầu Nakdong. Bom được chôn ở nơi bí mật, cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra. Chỉ cần làm cây cầu nổ tung, sẽ càng có nhiều người thiệt mạng, đường xá tắc nghẽn. Chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn trốn thoát. Trong quá khứ, hai bên từng tổn thất nặng nề, hôm nay coi như là lễ tế và kết thúc".

Hyo Min trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh: "Các cô bắt đầu chuẩn bị kế hoạch và căn phòng này từ bao giờ?"

"Ba tháng trước."

Hyo Min gật đầu. R xem đồng hồ, hơi chau mày: "A vừa gọi điện, nói sẽ đến ngay. L cũng nên xuất hiện rồi mới phải".

Hyo Min: "L không bao giờ đến muộn".

Hai người im lặng vài giây, R mở ngăn kéo, cầm khẩu súng lục ra ngoài: "Để tôi đi xử lý".

Hyo Min đứng dậy, lấy khẩu súng từ tay ả: "Tôi đi, cô không phải là đối thủ của Ham Eun Jung".

R còn đang ngập ngừng. Hyo Min đã nhét khẩu súng vào túi quần: "Tôi sẽ đưa hai người trở về".

R gật đầu. Đối với mệnh lệnh của S, bọn họ luôn phục tùng vô điều kiện, bất kể trước kia hay bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Hyo Min nhướng mày nhìn người phụ nữ bất tỉnh trên sofa. R cũng thuận theo ánh mắt của chị ta: "Lần này, chúng ta có đưa cô ấy đi không?"

Vẻ mặt Hyo Min lạnh lẽo như tuyết. Chị ta không trả lời, mở cửa đi ra ngoài.

Vừa lồm cồm bò dậy, L liền cảm thấy họng súng giá lạnh chĩa vào thái dương mình. Trong ánh sáng lờ mờ, hắn bắt gặp vẻ mặt thâm trầm khó đoán của Eun Jung. L đứng thẳng người, đảo mắt nhìn xung quanh. Dưới chân hắn là bùn đất ươn ướt, bốn bề như rừng sâu hun hút, không một tiếng động.

L bị Eun Jung thúc súng vào người nên buộc phải đi về phía trước. Hắn thờ ơ mở miệng: "Sao cô biết tôi là L?"

Eun Jung không trả lời, mà chỉ đưa mắt qua hai bàn tay hắn. Chị liền nghĩ tới Ji Yeon. Trước đó, khi Song Jae Rim xắn tay áo, cô và chị đều nhìn thấy chiếc đồng hồ và các ngón tay của hắn. Ji Yeon liền quay đầu đối mắt với chị, khẳng định suy đoán trong lòng.

Nhóm tội phạm có thể đưa ra kế hoạch này, có thể biết rõ nội tình của tập đoàn khách sạn, chứng tỏ một thành viên rất rành về công trình kiến trúc. Nghề nghiệp của A và R đã rõ ràng nên chỉ còn lại L. Song Jae Rim thể hiện ra bên ngoài sự trầm ổn và tâm tư nghiêng về chính nghĩa, không câu nệ tiểu tiết. Dù mặt mày nhem nhuốc đầy bụi đất, hắn cũng chẳng để ý. Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của L. Tuy nhiên, hắn mặc đồ đơn giản nhưng lại đeo chiếc đồng hồ quá phức tạp và hoa lệ, còn không dính một hạt bụi, không một vết xước. Hắn là kiến trúc sư, thường xuyên ra vào công trường xây dựng, làm sao có thể giữ gìn đồng hồ sáng loáng như vậy?

Ngoài ra, móng tay của hắn vô cùng sạch sẽ. Trước đó, hắn bị giam trong cây cột, về lý mà nói chắc sẽ vùng vẫy dữ dội, móng tay phải dính bụi bẩn mới đúng. Toàn thân hắn bẩn thỉu nhem nhuốc nhưng ngón tay lại sạch sẽ như vừa mới cắt rửa.

Vì vậy, đáp án đã quá rõ ràng. Nhớ đến ánh mắt "tâm linh tương thông" của Ji Yeon, trong lòng Eun Jung bất giác dội lên luồng khí lạnh. Chị chỉ thúc súng vào người L mà không có ý trả lời câu hỏi của hắn.

Bắt gặp ánh mắt đáng sợ của chị, L cười cười, cất giọng từ tốn: "Ham Eun Jung! Tôi sẽ không dẫn đường cho cô. Tôi chết thì chết, kiểu gì cũng không thể để cô tìm thấy họ".

Ngữ khí của hắn rất cương quyết, có ý vị trả thù. Ai ngờ, Eun Jung chỉ bình thản đáp: "Tôi biết!" L giật mình, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ mình đau như sắp gãy xương đến nơi.

"Cô ra tay tàn nhẫn quá!" L kêu lên một tiếng trước khi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Eun Jung nhanh chóng kéo hắn sang một bên rồi rút còn tay, còng hắn vào giá sắt. Sau đó, chị lục soát người L, tìm thấy một máy di động và một chiếc đèn pin. Eun Jung mở di động, không ngờ lại có tín hiệu. Chị lập tức gọi cho Cha Eun Teuk: "Đội trưởng Cha, tôi là Ham Eun Jung".

Nghe giọng nói của chị, Cha Eun Teuk mừng đến phát khóc: "Eun Jung! Cô vẫn còn sống, tốt quá! Tình hình thế nào rồi?"

Eun Jung chỉ đáp ngắn gọn: "Bên dưới tầng âm ba, hướng bắc chếch nam bảy mươi đến chín mươi mét, hướng tây chếch đông hai trăm đến hai trăm năm mươi mét. L đã bị tôi còng tay ở đây. Sau khi đột kích xuống dưới, các anh hãy bắt giữ hắn ngay".

Cha Eun Teuk tỏ ra sốt ruột: "Đội tìm kiếm sắp xuống tầng hầm rồi, nhưng các cô phải lên ngay. Mười phút sau sẽ có một tàu điện ngầm đâm vào nơi đó, rất có thể khách sạn sẽ sụp đổ".

"Tôi biết rồi. Tôi đi tìm cô ấy rồi lên ngay." Eun Jung trả lời rồi gác máy.

Tuy chị không nói rõ nhưng nghe câu "tìm cô ấy", Cha Eun Teuk chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Eun Jung bỏ điện thoại vào túi quần, cởi áo khoác cảnh sát để hành động thuận tiện hơn. Chị giơ đèn pin, quan sát xung quanh. Đối phương có ba người, vào thời khắc này, liệu có phải cô đang một mình bất lực, không thể thoát thân?

Chị cúi người, tìm kiếm dấu vết trên nền đất rồi nhanh chóng tiến bước.

Nơi này tăm tối và phức tạp như mê cung, không có lối đi, chỉ có nền đất nham nhở, đầy cốt thép, giá gỗ và đất đá. Eun Jung trèo qua một bức tường đất, phía trước là những mô đất như con đê không thấy tận cùng, hai bên là cột móng. Eun Jung lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy ở đâu đó.

Vừa định nhảy xuống đất, chị liền nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Nếu là người bình thường chắc sẽ không phát hiện ra, bởi đối phương đi rất nhẹ. Eun Jung nấp vào một bên, nhanh chóng nhìn thấy một hình bóng đi tới. Hắn đội mũ lưỡi trai, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối.

Đó là A. Hắn vô cùng thận trọng, ngó nghiêng quan sát xung quanh mới đi men theo gò đất rồi nhảy xuống. Đợi hắn đi xa tầm mười mấy mét, Eun Jung mới lặng lẽ bám theo. Tiếng nước chảy che khuất tiếng bước chân nên A không hề phát giác, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Xung quanh tối đen như mực, tựa hồ chỉ sảy chân là bị bóng đêm nuốt chửng. Eun Jung âm thầm đi theo A, qua một mô đất, phía trước là mặt đất bằng phẳng có ánh đèn le lói. Xem ra, hang ổ của chúng không còn xa nữa.

Đúng lúc này, một hình bóng đột nhiên từ đằng sau cột móng đi ra ngoài, chạm mặt A. Eun Jung lập tức nép vào một bên. Nhờ ánh đèn lờ mờ, chị nhận ra người đó là Hyo Min.

A cũng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, có chút sững sờ. Giây tiếp theo, Hyo Min đột nhiên chĩa súng vào trán A.

"Na Hyun Jung đang ở đâu?" Sắc mặt cũng như ngữ khí của chị ta vô cùng lạnh lẽo.

Eun Jung đứng bất động, lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng phía trước. A im lặng vài giây. Hyo Min bắt gặp tia thất vọng vụt qua ánh mắt của hắn. Hắn bật cười khẽ, cất giọng biếng nhác: "Chị bác sĩ! Làm sao tôi biết được chứ? Chắc cô ấy đã bỏ trốn cùng S rồi".

Hyo Min mím môi: "Mau đặt hai tay lên đầu, quay người đi!"

A từ từ đặt hai tay lên gáy rồi quay người. Hyo Min chĩa súng vào lưng đối phương, một tay lục soát người hắn. Chị ta nhanh chóng lấy ra một chiếc điều khiển nhỏ và khẩu súng lục.

"Đây là gì vậy?" Hyo Min hỏi.

A thờ ơ đáp: "Chẳng là gì cả, đồ chơi ấy mà". Vừa dứt lời, hắn đột ngột quay người, đấm mạnh vào ngực Hyo Min, đồng thời giơ tay định cướp chiếc điều khiển.

Hyo Min phản ứng rất nhanh, vung tay sang một bên, không cho hắn đạt được ý đồ. Tuy nhiên, bụng chị ta bị trúng đòn của hắn. A định cướp khẩu súng trong tay Hyo Min, nhưng đúng lúc này, sau gáy hắn bị một mũi súng lạnh lẽo chĩa vào.

"Đứng im!" Eun Jung nghiêm giọng.

A không dám động đậy. Hyo Min ôm bụng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Eun Jung.

"Sao cô lại ở đây?"

"Sao cô lại ở đây?" Eun Jung và Hyo Min đồng thời mở miệng.

Thần sắc Hyo Min không thay đổi: "Sau khi... giết hai người kia, tôi vô tình nhìn thấy một người phụ nữ ôm Hyun Jung nên đuổi theo đến nơi này nhưng đã để mất dấu vết của ả".

Eun Jung gật đầu, quay sang A: "Mau dẫn đường. Vài phút nữa sẽ có một tàu điện ngầm đâm vào nơi này. Nếu cậu không dẫn đường, tất cả chúng ta sẽ chết, bao gồm cả cậu".

A trầm mặc một lúc rồi lại bật cười: "Được, tôi sẽ dẫn đường cho các cô. Nhưng các cô tưởng đã đến đây, còn có thể thoát thân hay sao? Hai chị gái cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Mau đi theo tôi!"

Eun Jung vẫn chĩa súng vào người hắn, còn Hyo Min cụp mi mắt. A đi đằng trước, hai người phụ nữ đi theo sau. Hyo Min mở đèn pin, cả ba tiếp tục di chuyển. Đúng lúc này, Eun Jung bất chợt lên tiếng: "Bác sĩ Park, hãy đưa chiếc điều khiển cho tôi!"

A vờ như không nghe thấy, Hyo Min đáp: "Không được!"

Eun Jung liếc đối phương một cái. Hyo Min cất giọng lãnh đạm: "Ham Eun Jung, cô phải suy tính nhiều điều, còn tôi chỉ quan tâm đến sự an nguy của Hyun Jung. Nếu cần thiết, tôi sẽ dùng chiếc điều khiển này để trao đổi cô ấy với bọn họ. Vì vậy, tôi không thể giao nó cho cô".

Eun Jung im lặng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Sắp đến nơi rồi! A bước chầm chậm trên mặt đất lởm chởm sỏi đá, âm thầm liếm môi. Căn phòng bí mật không còn bao xa, dù bề ngoài, chẳng ai nhìn ra sự tồn tại của nó. Phía trước vài bước có một quả bom đã được hắn chôn sẵn, đồng thời cũng nằm trong khu vực giám sát của R.

Chỉ có điều, làm sao khiến Ham Eun Jung nổ tung mà không làm Hyo Min bị thương mới là một vấn đề nan giải.

Hắn cúi đầu, quan sát hình bóng lờ mờ của ba người ở dưới nền đất. Đúng lúc này, hắn phát hiện Hyo Min đã đi chậm lại từ lúc nào, nới rộng khoảng cách tầm hai ba thước chân với Eun Jung. Khoảng cách này vừa đủ để R kích nổ trái bom. A hơi ngẩn người. Nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, hắn đã bước qua vị trí đặt bom, tai vẫn dỏng lên lắng nghe tiếng bước chân của Eun Jung ở đằng sau.

"Tám, bảy, sáu..." Hắn đếm nhẩm trong đầu. Nhiều năm kết hợp ăn ý nên hắn đoán, R sẽ ra tay vào thời khắc này.

"... Ba, hai, một!" A đột nhiên bay người về phía trước. Cùng lúc đó, sau lưng hắn vang lên tiếng nổ lớn.

"Pằng!" Giây tiếp theo, một tiếng súng vang lên. A cảm thấy cơ thể như bị va đập mạnh, một cơn đau từ ngực lan truyền ra toàn thân. Hắn cúi đầu, nhìn thấy ngực phải đang chảy máu. Sau đó, hắn ngã gục xuống đất. Nỗi đau kịch liệt dội tới, cơ thể như dần bị rút hết sức lực, A nằm sấp dưới đất nhưng vẫn cố quay đầu, phát hiện Eun Jung đứng đằng sau đống gạch đá bụi mù, còn Hyo Min ở phía đối diện Eun Jung. Hai người phụ nữ chĩa súng vào nhau, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Trên nền đất cách A không xa có một khẩu súng, chính là khẩu súng của hắn.

Thật ra, A không biết, một giây trước khi vụ nổ xảy ra, Eun Jung đột nhiên có linh tính nên bay người về phía trước, đồng thời nhả đạn vào A. Hyo Min cũng dừng lại để tránh vụ nổ rồi nhanh chóng chĩa súng vào Eun Jung, một tay ném khẩu súng cho A. Eun Jung còn chưa quay đầu, bàn tay cầm súng đã nhanh như cắt di chuyển về phía Hyo Min, nhắm thẳng vào đối phương.

Làn khói lan tỏa khắp không gian, âm thanh của vụ nổ tựa như vẫn còn vang vọng mãi trong lòng đất. Vì chấn động nên đất bùn ở xung quanh bắt đầu lún xuống như sắp sụp đổ đến nơi. Hai người phụ nữ đứng bất động, không một ai lên tiếng. A muốn nhặt khẩu súng nhưng chẳng nhấc nổi cánh tay.

Eun Jung cất giọng lạnh lùng: "Cô quả nhiên là S".

Vẻ mặt Hyo Min hết sức bình tĩnh. Chị ta vẫn không lên tiếng, trong khi A hoàn toàn sững sờ.

"S..." Hắn cất giọng khàn khàn, cười ngoác miệng: "S, chị nhớ ra rồi sao?"

Hyo Min gật đầu. A cười ha hả, cố gắng bò dậy nhưng lại ngã xuống đất. Hắn thở dài một hơi, giơ tay bịt vết thương trên ngực, miệng lẩm bẩm: "Bây giờ có chết tôi cũng cam lòng".

Hyo Min vẫn nhìn Eun Jung, chỉ là ánh mắt càng lúc càng tối hơn. Eun Jung cũng cảnh giác dõi theo nhất cử nhất động của đối phương.

Vài giây sau, Eun Jung đột nhiên mở miệng: "Đây là điều khiển dùng để làm nổ tung cây cầu?"

Ý thức đã dần trở nên mơ hồ nhưng A vẫn phải giật mình trước sự nhạy bén của Eun Jung.

"Đúng thế." Hyo Min đáp.

"Cô có định bấm điều khiển không?" Eun Jung hỏi tiếp.

Hyo Min đáp: "Không. Cô giao L và A cho tôi, tôi sẽ đưa điều khiển cho cô".

Eun Jung im lặng vài giây mới đáp: "Được!"

A nằm dưới đất, im lặng lắng nghe, trong lòng vừa vui mừng vừa buồn bã.

"L đang ở đâu?" Hyo Min hỏi.

Eun Jung cho biết vị trí của hắn. Hyo Min một tay giơ súng, một tay rút di động gọi đi: "R, hãy xác nhận vị trí của L."

Hyo Min áp điện thoại vào tai, hai người lặng lẽ chờ đợi.

"Ji Yeon đâu rồi?" Eun Jung hỏi.

Hyo Min im lặng vài giây mới trả lời: "Tôi sẽ cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn".

Sắc mặt Eun Jung không có bất cứ biểu cảm nào, chị đáp ngắn gọn: "Được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro