Chương 4: Đi coi phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ 7 em đưa gái đi xem phim.

Thực ra thì vì cũng khá lâu rồi nên có nhiều đoạn đối thoại em chẳng còn nhớ nổi nữa. Chỉ có mấy đoạn chat chit trên mạng chưa bị xóa thì mới chép lại được thôi. Vậy nên nhiều đoạn em lướt lướt thì các thím cũng thông cảm mà bỏ qua.

Vẫn như thường lệ, trước khi tới tầm 5 phút, em gọi cho ả một lượt thông báo là mình gần đến. Đến khi còn khoảng cây số thì em lại gọi tiếp bảo ả xuống. Dự tính như thế nên hầu như không cần phải đợi.

Tất nhiên, hầu như có nghĩa là không phải tất cả. Khốn nạn cái là buổi hẹn đầu tiên của em với ả lại đúng ngay cái trường hợp không thường xuyên đó

ĐKM mấy con bé xinh xinh chuẩn bị lâu VKL! Đã gọi trước báo là 5 phút tới, thế mà đến khi mình tới ả vẫn chưa chuẩn bị xong. Đi coi phim tối thui mà làm như lên sàn catwalk bộ sao mà lề mề vãi đái

Tầm 10 phút sau khi tới, tức là khoảng... 9h30 (em cũng trễ hẹn ợ! ), ẻm lò tò đi ra, vận một cái váy màu trắng, cười tươi rói rồi xin lỗi rối rít kiểu "anh đợi em có lâu không, em phải đợi toilet..." các kiểu.

- Không sao đâu em. Ban nãy tính rủ em đi ăn sáng, mà tại đợi lâu nên anh lỡ đi ăn trước rồi. Em chịu khó nhịn đói đi nha

- Gần 10h rồi mà còn ăn sáng gì? Em nấu cơm ăn từ lâu rồi.

- Ghê! Biết nấu cơm luôn! Có ăn được không đó?

- Ngon lắm đấy nhá!

- Hôm nào nấu anh ăn test thử phát

- Đừng có mơ! Em chỉ nấu cho gia đình ăn thôi.

- Cũng đúng. Gia đình mới không nỡ chê

- Giờ chọc em hay là đi?

- Dạ lỗi em! Mời tiểu thư lên xe

Lên xe đi thẳng tới Galaxy Nguyễn Du. Tính ra thì em nhác đi coi phim lắm nên chả biết rạp nào xịn, rạp nào dỏm. Tối hôm trước coi bản đồ thấy rạp đó cũng gần nên chạy thẳng qua đó. Trên đường thì cũng có chọc ghẹo vài câu kiếm mấy quả "động chạm tinh tế" (Mấy thím rảnh đọc mấy cuốn bí kíp tán gái share đầy ngoài đường như ở topic gì em vừa thấy lúc sáng ở voz ấy, từ này phổ biến lắm) kiểu thế này:

- Đường hôm nay chán nhỉ?

- Sao chán anh?

- Chả thấy ổ gà gì cả!

- Ổ gà làm gì?

- Để thắng gấp cho có người ôm mình chơi.

- *đánh vào lưng* ai thèm ôm anh!

Rồi có đoạn thì như này

- Đang mùa khô mới uổng chớ!

- Uổng gì anh?

- Em mặc váy trắng thế này, đi mùa mưa, chạy qua vũng nước cho nó tạt lên mới phê :3

- *đánh vào lưng* ác!

Nói chung là ghẹo ả cười, dụ ả đánh mình vài cái cho nó... có tiếp xúc. Con gái mà! Đánh chả đời nào đau. Mà nó đánh thì tạo cảm giác thân thiết

Lại có đoạn thế này:

- Hồi xưa em có đi tập võ không?

- Không ạ! Mà sao anh hỏi vậy?

- Đánh đau vkl!

- Con trai gì yếu nhớt!

- Con trai không có quyền yếu à

- Yếu thế sao bảo vệ được bạn gái?

- Bạn gái mà mạnh như em thì sao không bảo vệ anh?

- Ờ được! Mai mốt có bị ai ăn hiếp thì gọi em.

- *quay lại nhìn không chớp mắt*

- Anh nhìn gì? Lo chạy đi!

Em vòng tay ra sau cốc đầu ả 1 cái:

- Ngốc quá! Anh lại để cho em lo được à.

Ả im lặng. Chừng đó em đã biết, chỉ cần thêm tí xíu là hạ gục con mồi rồi.

Sáng hôm ấy ngồi xem Frozen. Vừa xem vừa bàn tán vớ vẩn, rồi thì chọc em ấy cười như điên xong về. Nhiều cao thủ có thể hôn em ấy ngay từ bữa đầu tiên. Nhưng em cơ bản là nhát, nên nếu chưa chắc ăn 100% thì em không hôn, kẻo công sức đi tong.

Tối hôm ấy, lại onl lúc 10h. Em ấy nhắn:

- P này! Lúc chiều em đi ăn với bọn bạn. Tự nhiên thấy mấy đứa hài hài trong nhóm nói chuyện chả mắc cười gì nữa hết :'(

- Đúng rồi! Ai bảo em gặp người vui nhất thế giới vào buổi sáng làm chi

- Mà em vừa đọc stt về mẹ của anh. Không nghĩ anh lại là người t/c đến vậy! (Hôm đó sinh nhật mẹ em mà em không về nên viết stt tặng. Mẹ em cũng chơi fb)

- Nghĩa là xưa giờ em thấy anh lạnh lùng tàn nhẫn lắm hở? (trong những lúc sâu sắc như này, dùng "hở" tốt hơn dùng "hả")

- Không đùa đâu! Đọc xong tự nhiên em nhớ mẹ.

- Nín đi cô gái! Có anh ở đây rồi!

- Hì! Mà P nè!

- Có!

- Lúc nãy ấy. Nghe anh nói "có anh ở đây", tự nhiên nước mắt em nó trào ra ấy.

(Đoạn phía dưới đáng ra thì nên trả lời "...", nhưng em bị bệnh nhây. Các thím có đọc thì sau này rút kinh nghiệm, đừng bắt chước em)

- Anh giống mẹ em tới vậy luôn hở?

- Lại giỡn. Em đang nghiêm túc đó.

- Nghiêm túc mà nói thì anh hơi sợ con gái khóc nên chả thích nghiêm túc tẹo nào.

- Hèn chi anh ế!

- Ừ! Em nói anh mới nhớ. Hèn chi vừa đẹp trai, thông minh, lại có duyên, tiêu chuẩn bạn gái lại thấp như anh mà chả có cô nào thèm

- Tiêu chuẩn như nào?

- Là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà.

- Cái đó dễ mà ta?

- Ờ! Mà tìm không ra nên chắc anh phải bỏ bớt.

- Giờ chỉ cần con gái thôi hở?

- Không! Chỉ cần biết chạy vào nhà.

- :v

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro