Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tôi chỉ muốn dìu cô đi vệ sinh mà thôi.]
Đóng cửa lại, khi trong phòng chỉ còn lại hai người cô và Phong Thành Cẩn, Phong Thành Cẩn quay người, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngơ ngác chưa kịp thu lại trên khuôn mặt cô.
Lại một lần nữa nhịn không được cười ra tiếng, anh cũng không chế giễu cô, chỉ nói.
"Muốn đi vệ sinh? Rất gấp?"
Mặt Cố Tử Toàn đã đỏ lên như cua luộc, mím môi, cô nói: "Ừm, giúp tôi gọi Khương tiểu thư."
"Chỉ sợ không được." Phong Thành Cẩn đứng thẳng vai.
Cố Tử Toàn kinh ngạc, giật mình mở to hai mắt: “Vì sao?"
Phong Thành Cẩn đi lên trước, đưa tin nhắn năm phút trước Khương Viện gửi cho anh cho Cố Tử Toàn xem: “Cô ấy nói bệnh viện không có nước nóng, đã cùng Tần Nặc đi đến quán cà phê đối diện mượn để đun."
Trên giường bệnh, Cố Tử Toàn: "..."
Cố Tử Toàn nhún một cái đi tới, mấy lần Phong Thành Cẩn đưa tay muốn dìu cô, đều bị cô đẩy ra: “Không cần."
Phong Thành Cẩn cười nhẹ, nói: "Tôi chỉ muốn dìu cô đi vệ sinh mà thôi."
"Vậy ai biết."
"..." Không tin tưởng và dùng câu nói ban đầu của anh để phản bác khiến Phong Thành Cẩn thực sự buồn cười.
Lắc đầu, anh không dìu cô nữa, đi theo từng bước chân của cô: “Cô không tin tưởng tôi đến thế sao?"
"Không tin chút nào!"
Sau khi trải qua sự tình "Tôi quá lớn?" và "Thang máy có ma", nhìn lại anh lúc trước cười trên nỗi đau của người khác không che giấu chút nào, Cố Tử Toàn sâu sắc cảm thấy, nói không chừng đêm qua anh cũng cố ý!
Bây giờ Phong Thành Cẩn đã không nhịn được cười: “Kém đến như vậy?"
Cố Tử Toàn dừng bước, cố nén cơn buồn tiểu trong người, hít sâu một hơi, nói: "Phần lớn thời điểm ấn tượng rất tốt, nhưng một khi đã xấu thì cực kỳ xấu, Phong Thành Cẩn, tôi cho anh biết! buổi sáng tôi thấy anh là vô tình, anh đừng hòng cố ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro