17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương thứ mười bảy

"Thanh Vũ a, ta thực sự , thực sự muốn...ở bên ngươi. "Khi nhìn thấy y cùng Đường Vô Hoặc sóng vai họa tranh, khi phát hiện y cùng Ngân Nguyệt phu nhân vô cùng ăn ý, khi cầm trên tay bài văn y tự tay sao hộ...Không một ai hay sau nụ cười của hắn lại là chột dạ cùng sợ hãi. Ôn Nhã Thần bình sinh chưa từng có chí lớn. Chỉ cần có mỹ nhân để ngắm nhìn, có mỹ tửu để thưởng thức, không thua tới nỗi cởi đồ trong Phi Thiên đổ phường, Ôn thiếu sẽ cảm thấy mỹ mãn, "Ta chẳng có cái chân tài thực học, ngươi thì đọc nhiều sách, nếu ta cứ mãi ngực không vết mực, sẽ chẳng thể nào... (ở bên em)." Cho tên thư sinh vẫn thường giúp hắn chép văn suốt bao năm qua nghỉ việc, Ôn Nhã Thần lăn qua lộn lại suy nghĩ cả một đêm. Sau đấy, văn vẫn là Diệp Thanh Vũ làm giúp, nhưng ít nhất hắn cũng niệm mấy lần ghi nhớ trong lòng.

Mu bàn tay bị ngón tay ép tới phát đau, xương như sắp bị niết vỡ, Diệp Thanh Vũ không rên một tiếng, an an tĩnh tĩnh mà nghe. Ánh trăng phủ xuống, màu ngân bạch ánh lên trên khuôn mặt y, so với ngày xưa càng thêm tái nhợt mong manh.

"Thanh Vũ, Thanh Vũ..." Hắn không ngừng nỉ non, ngắn ngủi hai tiếng ngâm ở trên môi, sinh ra vô hạn ái muội. Giữa đêm hè nóng nực, ngẫu nhiên có một vài cơn gió mát phất qua, nhẹ nhàng thổi những sợi tóc bay bay, lại biến mất dưới nền đất hầm hập hơi nóng. Ôn Nhã Thần nâng tay cầm chiết phiến, muốn vì y gạt sợi tóc mai, giữa chừng lại đột nhiên ngừng lại, năm ngón tay dùng sức cuộn tròn, cầm thật chặt chiết phiến, " Thanh Vũ, ta thật sự từng nghĩ, hảo hảo mà nghĩ qua..."

Chiết phiến nửa khép nửa mở chắn ngang giữa hai người, Diệp Thanh Vũ thoáng hạ tầm mắt có thể nhìn thấy tay hắn không ngừng run rẩy. Trong khoảnh khắc, thoáng như mất hết khí lực, Ôn Nhã Thần yếu ớt nâng tay, vừa khéo che đi đôi mắt ba đào bất kinh của y, tựa như muốn trút bỏ vẻ thong dong trấn định trước mắt, lại tựa như muốn chạm tới.

"Ôn thiếu..." Chiết phiến trước mặt ngăn chặn tầm mắt của y, cũng che đi ánh mắt hắn, Diệp Thanh Vũ nhìn không thấy biểu tình của Ôn Nhã Thần lúc này, chỉ có thể trông thấy quai hàm xiết chặt bên dưới chiết phiến.

"Ba—–" chiết phiết hoàn toàn thu hồi, bàn tay nắm chặt thành quyền sát bên gò má của y ảm đạm buông xuống, khoảng cách thật gần, cuối cùng lại chưa từng có chút đụng chạm.

Phía sau chiết phiến là gương mặt tươi cười của Ôn Nhã Thần. Lãng tử phong lưu nổi danh thiên hạ trước sau như một luôn treo bên môi nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt cong cong, đuôi lông mày tà tà nhướng cao, chớp mắt liếc nhìn đều là ôn nhu, nhất cử nhất động đều mang thâm tình:

"Ta nghĩ, khi nào nhàn rỗi sẽ cùng ngươi họa một bức tranh, chữ ta dù không dễ nhìn, tranh thì vẫn có thể gặp người. Ta vẫn chưa đưa ngươi đi xem linh cốt tháp trên Báo Quốc tự, đứng trên tháp nhìn ngắm kinh thành ban đêm còn đẹp hơn cả ở thư phòng của Ngân Nguyệt phu nhân. Ta còn muốn, mùa xuân sang năm, chúng ta cùng đi chơi thuyền trên hồ Đại Minh..."

Mong muốn từ đáy lòng, chân tâm mà nghĩ tới, khao khát phát ra từ phế phủ, suy nghĩ thật nhiều, suy nghĩ rất lâu, thậm chí còn nghĩ đến thật lâu thật lâu về sau:" Nhị tỷ ta muốn gặp ngươi, chiết phiến ngươi tặng nàng quả nhiên rất thích. Nàng sẽ giúp ta trước mặt phụ thân nói vài câu, nói ngươi là sư phụ của ta. Chỉ cần ta có tiền đồ, tổ mẫu các nàng nhất định sẽ đối với ngươi ghi tạc trong lòng. Ngươi với ta vừa là thầy vừa là bạn, ngày sau cùng sẽ không có người nói bậy bạ gì được. Chúng ta có thể cùng một chỗ...thật lâu...có thể...có thể vẫn luôn... Nếu như, ngươi chỉ là Diệp Thanh Vũ trong lời ngươi nói."

Nếu như, ngươi chỉ là một thư sinh không ai biết tới trong Chiếu Kính phường.

Từng nghe qua vô số lời hứa hẹn của hắn, lên tháp cao trên Báo Quốc tự ngắm pháo hoa, đi hồ Đại Minh du thuyền nhìn liễu rủ, ra vùng ngoại ô giục ngựa phi nước đại xua chó săn thỏ...Đủ thứ như thế, Ôn thiếu mê náo nhiệt có cái gì chưa từng chơi đùa? Vừa hé miệng là lưỡi xán liên hoa, lừa một Diệp Thanh Vũ từ nhỏ đã bị vây trong tiểu viện đến mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há mồm), tâm trí bay theo. Nghe qua, cũng từng nghĩ qua, Diệp Thanh Vũ cúi đầu sao giúp hắn kinh Phật, tự phát tự giác mà lặng lẽ đem những mong đợi ấy quên đi. Lời hứa của Ôn thiếu nếu có thể thực hiện, thế gian từ đó chẳng còn kẻ phụ lòng.

Không thể tưởng được, thì ra y vẫn còn nhớ rõ, tâm tâm niệm niệm mà ghi tạc trong lòng. Nghe hắn một năm một mười lần thứ hai tự thuật, tựa như thời gian trở lại, tựa như thì di thế dịch ( thời gian biến đổi, thế gian chuyển dời), tựa như vẫn còn ở bên song cửa rợp bóng cây phòng mình, mơ mơ màng màng sau giờ ngọ, trông hắn khoa tay múa chân, ngắm hắn mi mục như họa, nhìn hắn mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), cả thế gian muôn màu rực rỡ lại vì gương mặt tinh xảo như bạch ngọc ấy mà ảm đạm thất sắc.Cũng giống như khi đó, Diệp Thanh Vũ thất thần ngẩn ngơ trong nụ cười ôn nhu của hắn, trong đầu nhiều lần quanh quẩn lặp lại một câu —- chả trách thiên hạ đều biết hắn bạc tình, lại chưa từng có người oán hận, mỗi lần lại càng có thêm nhiều người như thiêu thân lao đầu vào lửa dũng cảm quên mình. Ôn Nhã Thần, khi hắn chân tâm đối đãi ngươi, chân thành đến độ hận không thể đào hết tâm phế ra.

"Ôn thiếu thật sự tiến bộ." Diệp Thanh Vũ lui về sau nửa bước, lần thứ hai ngẩng mặt nhìn hắn, dưới ánh trăng Ôn Nhã Thần duy trì độ cong trên khóe môi, vẻ mặt bi thương, ôn nhu trong mắt sớm đã tan thành mảnh nhỏ.

"Cố Minh Cử từng nói, muốn làm ăn dưới chân Thiên tử, phía sau không có chỗ dựa là trăm triệu không được. Nhất là thanh lâu đổ phường địa phương ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đều có, ngũ hồ tứ hải tụ tập dưới một mái nhà, thích hợp để tìm hiểu tin tức. Ngân Nguyệt phu nhân chỉ là nữ lưu, lại có thể kinh doanh đổ phường sinh ý tốt như thế, nhân vật sau lưng chẳng thể khinh thường. Lấy tình thế hiện nay, trong kinh thành, không phải là Lâm Giang vương thì là Cao tướng, Phi Thiên đổ phường cũng không ngoại lệ." Từ trong con ngươi đen sẫm của Diệp Thanh Vũ nhìn thấy chính mình cười còn khó coi hơn khóc, Ôn Nhã Thần nhếch khóe miệng, cực lực muốn cho chính mình cười khoan khoái hơn chút," Có chuyện ta vẫn luôn giấu ở trong lòng ai cũng không nói ra. Đã từng, ta nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu vào thư phòng của Ngân Nguyệt phu nhân. Sau lưng Nghiêm Phượng Lâu là Lâm Giang vương, Ngân Nguyệt phu nhân kia... A, lúc ấy y cũng trông thấy ta, lại cái gì cũng không nói. Bọn họ đã sớm biết ta, mấy chuyện loạn thất bát tao ấy ta chưa bao giờ quản, cũng không có bản lĩnh quản...Nguyên bản, ta thường nhanh quên. Hôm nay sau khi gặp Cố Minh Cử, lại mơ mơ hồ hồ nghĩ tới... Thanh Vũ, ngươi cùng Ngân Nguyệt phu nhân..."

Hắn nói thực nhỏ, nan chiết phiến làm từ ngà voi trong tay cơ hồ sắp bị bẻ gãy. Chân trời xa xa vang một tiếng sấm rền, ánh chớp vụt sáng, mây đen kéo đến, che khuất tia sáng cuối cùng của ánh trăng. Sáng nay Thu bá đã nhắc nhở y, nhìn cảnh sắc bầu trời đêm nay hồi lâu sẽ có mưa to, không có việc gì thì đừng ra ngoài, tránh gặp mưa lạnh.

"Ta..." Diệp Thanh Vũ hé miệng muốn nói, bàn tay bị gắt gao nắm chặt mãnh liệt căng thẳng, đau đến nỗi phải hít một hơi.

Tươi cười sảng khoái của Ôn Nhã Thần chống đỡ không nổi, khóe miệng gắng gượng mở rộng, khoa trương lại suy yếu mà cười to: "Là ta nghĩ nhiều có phải không? Tuy rằng ngươi ở trong Chiếu Kính phường, cũng chỉ là công tử lưu lạc của gia đình bình thường mà thôi. Nhìn tiểu viện đơn giản đến nỗi cái gì cũng không có kia của ngươi thì biết, quý phủ căn cơ nông cạn. Chu lão nhị keo kiệt vắt cổ chày ra nước, cấp ngoại thất ít nhất còn cho tiểu viện ba gian... Cố Minh Cử nói, trong kinh không có nhà giàu nào họ Diệp, trong cung cũng không có Diệp phi tần, gã nói không có thì chắc chắn là không có. Ngươi là người yếu ớt suốt ngày không rời khỏi dược, cùng Lâm Giang vương can tử kia sao có thể giống nhau. Dù ông ta từ trước vẫn thích kết giao với người đọc sách , cũng không có khả năng đến Chiếu Kính phường tìm ngươi. Ngươi thân thể suy yếu, chỉ sợ từ nhỏ đã mang nhiều bệnh, người nhà mang ngươi ra ngoài ở là để trốn bệnh tị tai có phải không? Thanh Vũ, có phải hay không? Có phải hay không?"

Hắn thao thao bất tuyệt mà nói, liên thanh không ngừng hỏi, một câu tiếp một câu,liên hồi cấp tốc khiến lời nói của Diệp Thanh Vũ hoàn toàn không chen lọt:"Thanh Vũ a, ngươi chính là Diệp Thanh Vũ, chỉ là Diệp Thanh Vũ. Có phải hay không? Có phải hay không?"

Bàn tay giao nhau nắm chặt, lòng tay sáp kín kẽ, ngón tay theo kẽ tay len chặt, móng tay hằn thật sâu trên mu bàn tay.

Diệp Thanh Vũ vươn tay đè lại cổ tay hắn, chậm rãi lắc đầu: "Không phải."

Mãnh liệt run lên, Ôn Nhã Thần liên thiên bất tuyệt (nói mãi không dừng) đột nhiên im bặt. Tiếng sấm càng lúc càng gần, tia chớp phá vỡ tầng mây trong khoảnh khắc, lại bị mây đen nuốt hết trong giây lát. Một hồi sấm vang ở bên tai, ánh chớp chói mắt chiếu xạ hết tất thảy hồi hộp cùng khiếp ý trong mắt hắn.

Ôn Nhã Thần sợ hãi. Từng bước ép sát để rồi như bị hung hăng đóng đinh tại chỗ, thân thể nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đôi giày tú công tinh xảo thuận thế lui ra phía sau chừng nửa bước.

Diệp Thanh Vũ nhìn thẳng vào gương mặt đột nhiên trắng bệch của hắn, lần thứ hai lắc đầu, động tác chậm chạp mà kiên định: "Không phải."

Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, nhất ngôn ký xuất tứ mà nan truy (một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp), không có chỗ cho hối hận, nuốt lời.

Run rẩy, run rẩy, nơi hai bàn tay giao nhau, mỗi khi hơi buông lỏng đều bị hắn lần nữa nắm chặt, run rẩy từ đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay, từng đốt tay đến từng ngón, đều phát run giống như đầu ngón tay lạnh băng,một chút một chút, từng chút từng chút, mãi cho đến khi xa lìa...

Lại có người đến cầu hôn Tướng quân phủ, là tứ công tử nhà lễ bộ thị lang. Tài hoa nổi bật, bộ dáng tuấn tú, trời sinh tính tình thành thật. Mà càng hiếm có hơn, thị lang phu nhân bệnh nặng qua đời đúng ba năm trước,tới đầu tháng này tứ công tử mới thoát tang(*), hiện giờ vừa lúc có thể nghị thân. Gả qua cũng không cần phải quy củ trước mặt mẹ chồng, bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu đều phải gả nữ nhi vào cửa. Làm mai là Thừa Ân Bá phu nhân một hơi một câu "hảo hài tử" khen đến trên trời mới có dưới đất tìm đâu. Chỉ là, đối tượng người ta muốn kết hôn là tam tiểu thư Nhã Đình.

"Nhị tiểu thư tựa như thiên tiên, tính tình cũng nổi danh nhu thuận, chỉ là tuổi có hơi lớn..." Vừa nghe khẩu khí lão quận chúa, Thừa Ân Bá phu nhân lập tức ấp úng.

Lão quận chúa vuốt ve phật châu trong tay, khẩu khí hàm hồ:" Là con cái nhà trong sạch, muội muội lại định thân trước tỷ tỷ, cấp bậc lễ nghĩa khó tránh khỏi..."

Trong phòng Thừa Ân Bá phu nhân đứng dậy còn chưa đi, bên ngoài sớm đã có người tai thính mắt tinh lanh lợi đem lời nói sinh động như thật truyền vào các phòng.

Ôn Nhã Hâm cầm một quyển sách nghiêng người dựa trên mỹ nhân tháp chậm rãi lật trang, tiểu nha hoàn mặt mày lanh lợi đứng trước mặt, một bên dò xét sắc mặt của nàng, một bên nhỏ giọng nói đến chuyện Thừa Ân Bá phu nhân tới chơi. Ở đầu kia trong phòng, Ôn Nhã Thần chán chết thấp thỏm nằm trên giường.

Trong phòng tràn ngập vị thuốc đông y, ngoài cửa mưa to rả rích không ngừng. Hơi nước nồng đậm bao vây lấy dược hương đắng chát, huân cho cả phòng đóng kín càng thêm oi bức. Tiểu nha hoàn thái dương đổ mồ hôi trộm đem cửa sổ đẩy ra một khe hở, mưa to theo khe hở len vào, thấm ướt chiếc vòng tinh tế trên cổ tay.

Nhị tiểu thư không thích nói chuyện, nha hoàn bên người lại tựa như bát ca (chim bát ca a.k.a nói nhiều), mồm miệng lưu loát, mạch lạc rõ ràng. Nói đến Thừa Ân Bá phu nhân nhắc tới việc lớn hơn mấy tuổi, tiểu nha hoàn thanh âm ép xuống thấp hơn, ấp a ấp úng:" Nghe khẩu khí lão quận chúa, việc này có thành hay không còn chưa định, tiểu thư chớ để trong lòng."

Ôn Nhã Hâm điềm nhiên thoải mái uống trà:" Tám chín phần mười là không được, ta vội cái gì?" Quay đầu nhìn thoáng qua vài tiểu nha hoàn trong phòng đang bao quanh Ôn Nhã Thần ở bên giường hống hắn uống thuốc, lại kẹo lại mứt hoa quả, dược còn chưa có uống xong hai ngụm, lại cứ như trời sập mất một nửa. Không nhịn được mày liễu khẽ nhíu, âm thanh lạnh lùng nói, " Đều tụ ở chỗ này làm cái gì? Chỉ lưu lại một người, để bản thân hắn tự đến. Không muốn uống thì đừng uống. Đường đường nam nhi tám thước, chỉ dầm chút mưa đã bệnh? Thiếu gia nhà ai lớn như vậy uống dược còn muốn người khuyên? Truyền ra còn không dọa người?"

Nàng mặc một thân quần áo ở nhà màu hồng cánh sen, khăn lụa trắng trên cánh tay khẽ phất, mái tóc cài ngọc trâm oánh nhuận, không trang điểm dặm phấn son lại có ba phần giống như Ôn Nhã Thần, cũng trời sinh khuôn mặt tươi cười. Ý cười như vậy trên mặt Ôn Nhã Thần là ôn nhu đa tình, thêm ánh mắt cao ngạo thanh lãnh của nàng lại nhiều ra vài phần ý tứ châm chọc đùa cợt hàm xúc.

Mấy giọng líu ríu oanh thanh lập tức không còn nghe thấy. Cả nhà đều biết vị nhị tiểu thư khiến lão quận chúa cực độ đau đầu này tính tình cổ quái hỉ nộ vô thường. Nghe giọng của nàng không tốt, mọi người nhanh chóng nín thở ngưng thần đi ra khỏi phòng. Vài tia gió nhẹ xuyên qua màn trúc đưa tới chút không khí mát lành, vị thuốc đông y vừa đắng vừa chát theo bóng người tiêu tán ở ngoài cửa. Tiếng mưa rơi ào ào, tựa như gần tại bên tai.

Ôn Nhã Thần gắng gượng ngồi dậy, trầm mặc mà đem dược thang uống đến giọt cuối cùng, bỏ bát qua một bên lại về trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm sa trướng xanh lục trên đỉnh đầu.

"Nhị tiểu thư..." Tiểu nha hoàn lo lắng, đây là mệnh căn tử của toàn bộ Ôn gia, nếu lỡ như vạn nhất... Ôn Nhã Hâm không để tâm mà bĩu môi, cúi đầu tiếp tục lơ đễnh mà lật sách.

Ôn Nhã Thần trở lại Ôn phủ lúc bình minh ù ù tiếng sấm, mưa to như trút nước, xối cả một đầu đều là nước mưa, toàn thân đều ướt đẫm, hai tay lạnh cóng như băng, dựa vào hai gã hạ nhân nâng, đi đường bước chân run rẩy không thành bộ dáng. Vừa nằm xuống liền sốt cao, cau mày từ từ nhắm chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng, thần tình lộ vẻ đau đớn. Lão quận chúa đau lòng đến phát khóc, mấy phòng khác nghe thấy tin còn chưa vào phòng đã lấy khăn che mặt nức nở. Ôn tướng quân nhìn thấy phát bực, đập hai cái bát trà, mắng ba gã hạ nhân, không ai dám lên tiếng nữa.

Ôn gia đích tôn a...Chậc chậc... Thuận tay lật qua một tờ, Ôn Nhã Hâm lơ đễnh mà nhìn chằm chằm văn tự, khóe mắt liếc qua, Ôn Nhã Thần nằm nửa chết nửa sống. Cái kẻ ngày thường không nháo loạn một trận không xong, bây giờ tự dưng lại trầm tĩnh, thật làm cho người ta có chút ngạc nhiên.

"Nhị tỷ..." Mưa to bắt đầu từ đêm hôm qua, phô thiên cái địa rơi xuống vài canh giờ, mãi vẫn không thấy sẽ ngớt. Thanh âm Ôn Nhã Thần khàn khàn, xuyên qua tiếng mưa rào rào rơi vào trong tai Ôn Nhã Hâm, trong thoáng chốc, tựa hồ cũng bị ngấm vào mấy phần ẩm ướt," Ta thật không có tiền đồ."

Nhị tiểu thư dùng ngón tay chọc chọc một đống chữ viết trên sách:" Ngươi không cần nói, ta cũng sớm biết."

Ôn Nhã Thần không để ý trào phúng của nàng, hai mắt vẫn không nhúc nhích, xuất thần mà nhìn sa trướng mênh mông trước mắt:

"Ta...thì ra lại nhát gan như vậy."

"Ta đây lại là lần đầu nghe nói." Có thể khiến Ôn tướng quân bạo xuất tính tình, tức giận đến nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế, hắn tự nhận nhát gan, trên đời này còn có người lớn gan sao? Ngón tay Ôn Nhã Hâm dừng trên trang sách một chút, lại từ từ đi xuống," Lại gây họa? Nghĩ tới trong nhà tương lai muốn ngươi chấp chưởng, ta thấy vẫn nhanh chóng gả ra ngoài thì hơn."

"Nhị tỷ ngươi coi thường ta." Ôn Nhã Thần xoay mặt xa xa nhìn nàng, tiếng cười khàn khàn, "Ta đây quay đầu làm việc tốt. Đối với nhà chúng ta mà nói, cho dù không phải chuyện tốt, cũng tuyệt không phải là chuyện xấu."

Mạnh mẽ nuốt xuống nước dược đắng chát, bụi gai đau đớn đớn mọc rễ trong lòng, mang thứ cành lá sinh trưởng tươi tốt ở trong lồng ngực phế phủ,quấn lấy yết hầu hắn xiết chặt, hai mắt chua xót: "Nhị tỷ, ta không cần làm Cố Minh Cử. Cố Minh Cử cùng Nghiêm Phượng Lâu...Ta không thể cùng một kiểu với họ."

Có vài người có một số việc, né còn không kịp, trăm triệu lần không thể dính vào. Một khi đặt chân, chỉ còn có cái chết. Ngút trời anh tài như Cố Minh cử thì như thế nào? Khí khái thanh cao như Nghiêm Phượng Lâu thì lại ra sao? Còn không phải là thân hãm thiên lao tiền đồ chưa biết? Còn không phải thân bại danh liệt bị người trách móc? Triều đình như chiến trường, chỉ cần sơ suất chính là tan xương nát thịt. Không thể trêu vào thì tránh. Thường nhân nói phải biết đứng ra bênh vực lẽ phải, trung quân ái quốc, uy vũ bất khuất. So với sinh tử của quốc gia, họa phúc của con người lại có là gì? Như thế nào bao la hùng vĩ, như thế nào hào hùng , như thế nào là khí khái đại trượng phu? Đôi môi khẽ chạm nói đến dễ dàng... Chén rượu trong thiên lao đầy rắn chuột rận trùng kia, Cố Minh Cử có thể uống được, nhưng Ôn Nhã Thần hắn lại một chút dũng khí cũng không có.

"Nhị tỷ, ta a, cả đời này chỉ có thể không làm được việc gì, ăn chơi trác táng. Ta...chỉ có điểm tiền đồ như vậy."

*thoát tang: ở thời xưa mang tang cha mẹ thì mặc áo vải xô 3 năm. áo xô vải rất xấu và ko khâu gấu. hay ở chỗ thì nói là 3 năm nhưng thường người ta không để hết, còn anh này thì vì chữ hiếu mà để liền tù tì đúng 3 năm mới bỏ.

--------------------------------------------------


Đầu xuân Thiên Hữu năm thứ hai mươi tám, băng tuyết vừa tan, mưa phùn tầm tã, đóa tịch mai vàng nhạt đầu cành vẫn ngạo nghễ trong mưa gió, ở đầu kia mấy cành lê trên cây đã lác đác vài bông hoa trắng muốt. Cố thị lang phúc lớn mạng lớn ở trong thiên lao kéo dài hơi tàn sống sót qua trời đông giá rét. Ôn Nhã Thần cũng khoanh tay làm bộ đến trước cửa lao chúc mừng: "Thật đáng mừng, tai họa di ngàn năm, thánh nhân không có lừa ta."

Cố Minh Cử vội vàng đứng dậy, hai tay ôm quyền tươi cười hoan hỉ: "Cùng vui cùng vui, Ôn thiếu đêm qua lại là tiểu đăng khoa."

Phía dưới vạt áo hơi mở rộng là một vết son hồng, còn chưa đến gần đã có một cỗ mùi hương ngọt nị xông vào mũi, chẳng cần đoán cũng biết hắn là từ chỗ nào đến. Cố Minh Cử ôm tay, vui cười hớn hở ngắm vạt áo khẽ mở của hắn: "Dám dùng sắc son đỏ đậm, nhất định là một đại mỹ nhân phu bạch thắng tuyết (da trắng hơn tuyết). Bàng ma ma có còn ở Ỷ Thúy lâu không? Thúy Lung cô nương vẫn tốt chứ?"

"Đã chuộc thân lập gia đình. Là một phú thương đến từ phương nam, năm trước đã theo thuyền đi rồi." Ôn Nhã Thần mặt không đỏ tâm không loạn, cố ý hếch cao cằm, vết son hồng lộ ra khỏi vạt áo tuyết bạch, tùy tiện đậu ở trên cổ. Đôi môi khẽ mím, phi mi nhập tấn, trương dương khinh thoát (phong độ đường hoàng) nói không nên lời.

Cố Minh Cử tầm mắt chốc chốc lại đảo qua ngân quan tơ tằm khảm phỉ thúy mới tinh trên đỉnh đầu cùng y bào sắc màu rực rỡ trên người hắn. Qua dăm ba bận trăng tròn, Ôn thiếu vẫn môi hồng răng trắng như trước, mặt như quan ngọc, mắt tựa điểm nước sơn (câu này làm mềnh nhớ tới Mi mục như họa). Một thân cẩm y xanh ngọc thêu kim tuyến điểm trân châu, chế tác tinh xảo, cúc trên vạt áo rõ ràng là ngọc thạch thủy sắc trong suốt. Thắt lưng lại càng thêm nặng trĩu, hà bao, túi thơm, bạch ngọc bội, càng làm nổi bật thanh đoản đao lưỡi cong hình trăng khuyết của Tây Cương, vỏ đao màu đen, quanh miệng vỏ viền vàng, chuôi đao khảm một viên bảo thạch màu lam từ Ba Tư. Thiên kim thế gia đều không bì nổi tiên diễm hoa lệ của hắn. Gương mặt tuấn mỹ âm nhu, chính là mệnh vương tôn công tử sống an nhàn sung sướng trong lời thuyết thư tiên sinh: "Hẳn là không tệ?"

Ôn Nhã Thần lười biếng đáp: "Cũng được". Lời nói không có cao hứng cũng chẳng phải khổ sở, dưới ống tay áo thêu tầng tầng hoa văn, chiếc nhẫn quý màu huyết dụ cực lớn trên ngón tay thỉnh thoảng lại lóe hồng quang yếu ớt, khiến cho khóe mắt nhiễm một tầng hơi nước của hắn cũng ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Cố Minh Cử nhai cỏ khô tước trên chiếu nhàn nhạt hỏi: "Gần đây có gì náo nhiệt không?" Mỗi lần Ôn Nhã Thần đến, có thể tán gẫu đều chỉ là mấy cái tin đồn nhảm thật thật giả giả. Quốc gia đại sự ấy à, Ôn thiếu không hiểu, hỏi hắn còn không bằng đi hỏi lão ngục tốt canh cửa ngoài kia.

"Không có gì mới cả, vừa qua hết năm, Thánh thượng long tâm đại duyệt, không ai nghĩ vào lúc này chuyện cả. Hai ngày trước Phi Thiên đổ phường ở phố kia bốc hỏa, lửa cháy cả một đêm, nghe nói còn có người chết. A, đúng rồi, gánh hát mới đến từ phía nam rất thú vị." Uống trà nghe diễn, đấu cẩu săn thú, ăn chơi trác táng quay đi quay lại hết trò này lại trò khác, "Hiếm có gánh hát mới vào thành, người người đều đi xem náo nhiệt."

Ôn Nhã Thần khẽ hạ hai mắt, nhìn thấy đám râu xanh đen trên cằm gã, Cố thám hoa kinh tài tuyệt diễm năm đó hiện tại hoàn toàn là một bộ dáng sa sút râu ria xồm xàm, chỗ nào còn có thể nhìn ra nửa điểm phong lưu tùy ý tinh tuyệt nhã trí (lịch sự tao nhã)? Đây là bởi vì thời gian không lưu tình, thế đạo tang thương thúc người già đi? Nhớ tới vài ngày trước đó, nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu ngoài điện, sau khi thăng quan Nghiêm đại nhân càng gầy đi, so với trước kia càng khiến người ta sợ hãi, bộ dáng gầy gò, bị đủ loại quan lại xa lánh tránh xa xa, lưng thẳng tắp như tùng, lại luôn có một vẻ thống khổ cô tuyệt nói không nên lời, giống như gió chỉ cần hơi lớn thêm một chút, pho thiết cốt leng keng (thiết: kim loại, cốt: xương, leng keng: tiếng kim loại =>như kiểu bộ xương di động vậy) này sẽ bị màn mưa giăng kín đập nát. Hai người giỏi giang khôn khéo nhường vậy mà còn bị hao mòn nhường ấy; có một số việc, thật sự là không thể nào đối chọi; cứ mơ mơ màng màng dẫu sao cũng tốt hơn sống không bằng chết.

Bất tri bất giác, một mảnh tĩnh mịch. Từ xa xa, sau tường cao quanh co u ám mơ hồ truyền ra vài thanh âm lan theo gió, đột nhiên một tiếng khóc mắng cao vút rơi vào trong tai, thê lương tới tận xương tủy. Cố Minh Cử vẫn bất động, cả người Ôn Nhã Thần lại không ngừng run lên.

Tựa như không để ý dao động trong mắt hắn, Cố Minh Cử ngậm nhành cỏ khô hứng thú dạt dào: "Gánh hát mới?"

"Phải" Nắm chặt song quyền mạnh mẽ trấn định tâm thần, Ôn Nhã Thần cắn răng khắc chế sợ hãi nơi đáy lòng, "Là một gánh hát toàn nữ tử, ngay cả vai tiểu sinh cũng là do nữ tử giả dạng, vở diễn cũng lạ, chưa từng thấy qua."

Hình như là vở diễn tài tử cùng giai nhân, công tử phú gia tài trí hơn người cùng tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ, tại hậu hoa viên tự định chung thân. Nguyên tưởng rằng lưỡng tình tương duyệt sẽ thành đôi, ai dè trong nhà công tử có vị huynh trưởng khác, huynh trưởng cũng là ưu ái tiểu thư. Cha mẹ công tử mất sớm, mọi sự đều do huynh trưởng định đoạt. Huynh trưởng nắm quyền mạnh mẽ bá đạo, công tử tuổi nhỏ cơ khổ yếu ớt không nơi nương tựa. Đủ loại khúc chiết qua đi, người trong lòng bất đắc dĩ thành trưởng tẩu, công tử cực kỳ bi thương lại không biết phải làm thế nào, nước mắt giàn dụa lập lời thề chung thân không cưới, lại tìm đến vô số gương mặt giống như tiểu thư, nhét vào hậu viện, ngày đêm túy sinh mộng tử (mơ mơ màng màng)... Vở diễn này gánh hát cũng an bài thực cổ quái, tựa như kể chuyện, mỗi ngày chỉ diễn một phần, cứ ba ngày lại diễn phần tiếp theo.

Lúc này là đang diễn đến cảnh huynh trưởng bổng đả uyên ương, công tử tìm say gửi gắm tình cảm. Công tử kia hóa trang tuấn mỹ, giọng hát cao vút, đến chỗ oán hận trong lòng, hai mắt chớp động bách chuyển thiên hồi, xem qua vở diễn này, lão thiểu phụ nhụ (phụ nữ trẻ em) không ai không rơi nước mắt.

Cố Minh Cử gật đầu nghiêm nghiêm túc túc mà nghe: "Quả thật có chút thú vị. Một gánh hát đến từ nơi khác lại không có hồng bài, muốn ở kinh thành đứng vững gót chân cũng không phải là chuyện dễ dàng". Lại là biểu tình bí hiểm lập lòe nhấp nháy, một đôi mắt đào hoa tinh quang bắn ra bốn phía xẹt qua vô số mưu tính.

Ôn Nhã Thần không có tâm tình truy vấn ý tứ đằng sau lời nói của gã, xoay người thu thập thực hạp trên mặt đất: "Cả ngày tính tới tính lui, có ý nghĩa sao?"

"Ta nếu giống như ngươi tất nhiên sẽ cảm thấy chả có ý nghĩa gì. Nhưng nếu ngươi là ta, dù không muốn tranh cũng không thể không tranh. Lão hòa thượng trên đại hộ quốc tự từng nói, thế nhân ngu muội, tất bật nhốn nháo đều vì danh mà đến, như thoi đưa cũng là vì lợi mà đi. Người xuất gia tứ đại giai không tự nhiên cảm thấy nhân thế tục tằng buồn cười. Chính là, danh lợi hai chữ thật sự mê người, hoa khôi đứng đầu Ỷ Thúy lâu còn cảm khái nhan sắc không đủ, huống chi chúng sinh trăm vạn người? Nào hay thạch tín của người lại là mật đường của ta? Ra sức tranh giành, trong mắt Ôn thiếu có lẽ chỉ cảm thấy dơ bẩn xấu xa, trong mắt ta, lại là vì giãy dụa cầu sinh." Không phải mọi người từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, vô tri vô giác cũng có thể an ổn hưởng thụ tôn vinh. Cho nên gã mới thích ở cùng Ôn Nhã Thần, nhìn công tử ca không biết tới khó khăn hồ nháo đến hôn thiên địa ám, trong lòng bất giác sinh ra vài phần khoái ý. Có thể làm bậy không cố kỵ chút nào như vậy, lão thiên gia thật ưu ái hắn mà. Mỉm cười, Cố Minh Cử bỏ qua đề tài này qua một bên, "Vị Diệp công tử của ngươi đâu? Vẫn còn khuyên ngươi dụng công đọc sách chứ? Chậc, thật đúng là một người thành thật..."

Đầu ngón tay run lên, chén rượu trắng rơi xuống quay tròn trên mặt đất. Ôn Nhã Thần khom thắt lưng thấp hơn, khẽ cúi đầu: "Ngươi còn không rõ con người của ta sao? Từ nhập thu năm ngoái đã không còn gặp lại. Ngươi không đề cập tới ta cũng quên mất."

Nếu đã quên, sao ta vừa nói ngươi lại lập tức nhớ tới? Cố Minh Cử không vạch trần lời nói dối của hắn, suy nghĩ một lúc, hỏi lại: "Lần trước ngươi nói muốn tìm tiên sinh vào phủ dạy học, học được bao nhiêu rồi?"

Khóe miệng Ôn Nhã Thần càng phác ra mỏi mệt, tầm mắt hạ xuống, ngữ khí không nhịn được mà tăng cao: "Nói chơi thế thôi, ngươi lại thật sự cảm thấy ta sẽ đi đọc sách?"

Cách song tù mông lung, Cố Minh Cử đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thần sắc phá lệ đứng đắn: "Kỳ thật ngươi thiên tư thông minh, nếu có chút cố gắng, không phải là không tốt..."

Ôn Nhã Thần cười ha ha, không chút khách khí mà ngắt lời: "Ta có chỗ nào có thể làm nên sự nghiệp? Ngươi từ trước đến giờ không phải cũng nói vậy sao? Lão thiên gia yêu mến ta, cả đời này cứ an an ổn ổn như vậy mà qua cũng rất tốt."

Hắn cầm theo thực hạp từng bước lui về phía sau, bóng mờ chợt hiện lên trên tường cao, ngọn đuốc rừng rực cháy trên vách đá chiếu đến một thân chôn vùi trong xiêm y kim tuyến huy hoàng rực rỡ, nhưng lại chẳng thể nào nhìn thấy ngữ điệu cố tỏ ra thoải mái cùng biểu tình chân thực của hắn ẩn sau ánh lửa.

Lúc gần đi, Cố Minh Cử cân nhắc mãi không biết nên mở miệng thế nào. Ôn Nhã Thần đột nhiên tiến lên trước một bước, đứng bên song tù muốn nói lại thôi.

Cố Minh Cử ngẩng đầu, trông thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền: "Sao vậy?"

"Đường Vô Hoặc, ngươi thấy thế nào?"

Ánh lửa rất chói mắt, Cố Minh Cử ngồi xếp bằng trên mặt đất, không thể không nheo nheo mắt, cố gắng ngẩng đầu, chỉ trông thấy cằm hắn gắt gao xiết chặt: "So với ngươi mạnh hơn."

"A...Đều nói như vậy." Hắn hốt hoảng cười, tiếng cười trầm thấp, vài phần châm chọc vài phần tự giễu, "Năm trước ta từng gặp hắn ở Chiếu Kính phường."

Ngã rẽ đằng tây nơi giao lộ nhỏ cách Ỷ Thúy lâu về phía đông chừng mười bước, đầu hẻm nhỏ hẹp im lìm núp dưới vô số ánh đèn rực rỡ. Con đường chật hẹp thâm u quanh quanh co co nhìn không thấy điểm cuối. Tường đá hai bên lặng im cao ngất, chia cắt một khoảng trời, cửa viện phía trước lặng ngắt như tờ, quay đầu lại, cảnh vật mơ hồ thân thuộc lại mơ hồ xa lạ, tựa như soi vào một tấm gương. Mọi người đều nói, vào ở Chiếu Kính phường đều có một đoạn bí tân, không thể để người biết.

Hắn đứng ở đầu hẻm đối diện tửu quán kinh ngạc nghĩ về đủ loại truyền thuyết của Chiếu Kính phường. Từ đêm hè lần cuối từ biệt trên phố, Ôn Nhã Thần chưa từng đặt chân lên ngõ nhỏ kia một bước, mỗi khi đi ngang qua, đều chỉ là dừng chân lại, ngơ ngác nhìn xung quanh hẻm nhỏ trong chốc lát. Ở xa xa, thân ảnh cao lớn khôi vĩ của Đường Vô Hoặc từ sâu trong ngõ nhỏ đi tới, từng bước một, hạt tuyết nhỏ hỗn loạn xen lẫn trong màn mưa, từ xa tới gần, từ mông lung tới rõ ràng. Trên phố dòng người cuồn cuộn, tán ô giấy dầu nhoáng lên giữa dòng người vội vàng qua lại, Ôn Nhã Thần liếc mắt một cái đã trông thấy gã, bên kia tán ô vàng thẫm nghiêng nghiêng được nâng lên, Đường Vô Hoặc cước bộ ngừng lại, cũng đang nhìn hắn không chuyển mắt. Tầm mắt xuyên thấu qua tầng tầng hơi nước rơi xuống đường vân uốn lượn như rắn trên tường đá phía sau gã, Ôn Nhã Thần ngẩn ngơ nhìn, trong tâm trí chỉ có một câu không ngừng lặp lại quẩn quanh — gã là từ trong tiểu viện của Diệp Thanh Vũ đi ra.

"Nếu như có bí mật, ngươi sẽ nói cho ta biết, hay là Nghiêm Phượng Lâu?" Giữa bốn bức tường dày trong thiên lao, Ôn Nhã Thần nhìn chằm chằm Cố Minh Cử, vẻ mặt nghiêm túc đặt câu hỏi. Con ngươi đen thẫm như nước, nhìn không thấy một tia ngả ngớn.

Không lay chuyển được ánh mắt quật cường sắc bén của hắn, Cố Minh Cử thành thật trả lời: "Vậy phải xem là chuyện gì."

"Bí mật về thân thế."

"Ta sẽ không nói cho Phượng khanh." Không chút do dự, Cố Minh Cử nghiêm mặt nói, "Cũng không nói cho ngươi. Nói cho y biết là chuyện vô bổ, lại còn liên lụy y cũng phải hao tổn tinh thần. Về phần ngươi..."

"Đã không giúp được gì, ngày nào đó uống nhiều quá có khi lại nói lộ hết ra." Ôn Nhã Thần cướp lời thản nhiên tự thuật, giọng điệu thẳng thắn, lời nói trào phúng, dường như không phải nói về bản thân hắn: "Người như ta, không có bản lĩnh, cũng không đáng tin cậy."

Trước mặt tựa hồ lại hiện lên gương mặt không giận tự uy của Đường Vô Hoặc. Trong tửu quán đối diện với ngõ vào Chiếu Kính phường quạnh vắng, được muôn miệng một lời khen rằng lão trì ổn trọng Đường đại nhân đang ngồi lưng thẳng như tùng, cũng không uống rượu, đối với Ôn Nhã Thần ngồi ở đầu bàn bên kia thẳng thắn: "Ta cũng không đồng ý y tương giao cùng ngươi."

Sau đấy gã lại nói vài lời, Ôn Nhã Thần hoàn toàn nghe không rõ, bên tai tựa như chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, bông tuyết táp vào cửa sổ bên cạnh "Bộp bộp" rung động: "Y là ai vậy? Diệp Thanh Vũ, y đến tột cùng là ai? Lâm Giang vương đến nay chưa thú thê, không có khả năng có thế tử." Hoàng thất dòng họ đều là huyết mạch Thiên gia, Tông Nhân phủ há có thể mở mắt trừng trừng nhìn con cháu hoàng gia lưu lạc bên ngoài?

Trên mặt Đường Vô Hoặc lộ ra ý cười cổ quái, ngữ điệu nhẹ nhàng khiến hắn hận đến nghiến răng: "Nếu y không nói cho ngươi, ta tự nhiên cũng không muốn làm trái ý nguyện của y."

Ôn Nhã Thần gắt gao nắm cạnh bàn, cắn chặt răng, mười ngón cắm xuống, không muốn thất thố trước mặt gã: "Ngươi biết thì lại thế nào? Thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt, Đường gia cả nhà trung liệt, ngươi thật sự muốn Đường gia nhất thế anh danh lẫn tính mạng toàn tộc cùng bồi theo sao? Đường Vô Hoặc, chuyện xét nhà diệt tộc hai năm nay còn thiếu sao?" Long ỷ trên cung vàng điện ngọc kia, có người muốn tranh thì cứ để cho bọn họ tranh đi, long đình tựa thiết đả, đế vương như lưu thủy (lưu thủy: nước chảy; thiết đả: làm bằng sắt => vua nhất lượt thay đổi, mà triều đình thì vững chắc – có lẽ chỉ chế độ tồn tại mãi)ai làm thiên tử đối với dân chúng có can hệ gì? Đối với khắp thiên hạ có can hệ gì? Với Ôn Nhã Thần hắn lại có liên can sao? Nam lụt bắc hạn lưu dân chết đói vẫn như trước, giang sơn cẩm tú sơn hà tráng lệ vẫn như trước, Ôn Nhã Thần hắn cũng vẫn vung tiền như rác, gối lên đùi mỹ nhân mà say giấc nồng thôi. Bọn họ cả một đám vì cái gì không chịu sống những ngày an ổn tốt đẹp, lại cứ muốn đâm đầu vào cái đầm huyết đoạt vị này? Cố Minh Cử đã thế, Nghiêm Phượng Lâu cũng vậy, Diệp Thanh Vũ cũng là như vậy, bây giờ ngay cả mộc đầu nhân Đường Vô Hoặc cũng điên theo bọn họ rồi! Đều mất trí điên hết rồi phải không?

"Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, các ngươi mỗi người đều đọc nhiều sách hơn ta, đại trượng phu co được dãn được, những lời này xưa nay cũng là danh ngôn thánh hiền. Chỉ là muốn lưu danh hậu thế, có thể lưu lại vài nét bút trên sử sách...Hừ, quần thần theo vua đúng là hảo thanh danh, thế nhưng cũng phải lưu cái mạng mà hưởng phúc này chứ." Hắn không hiểu, hắn nghi hoặc, hắn khinh thường. Tính mạng của người thân là quan trọng nhất, họ tranh danh lợi của họ, hắn quý trọng tất cả cao thấp trong Ôn gia của hắn thì sai chỗ nào?

Đường Vô Hoặc ánh mắt sáng ngời không nói được một lời, từ đầu tới cuối cau mày lắng nghe. Lúc gần đi, gã thẳng lưng đứng dậy, lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch: "Ôn thiếu, ngươi với ta đều là nam nhi, có chút dũng khí mới là đại trượng phu."

Không hổ là kẻ được người người cùng khen phúc hậu, xem thường đến cực điểm cũng chưa từng hướng người khác ác ngôn. Hết lời này tới lời khác nghi ngờ cùng tranh luận không dứt đột nhiên im bặt, Ôn Nhã Thần hai mắt trợn trừng, nhìn gã phất ống tay áo bỏ đi, đầy bụng bực tức bỗng chốc tan thành mây khói. Ngón tay nắm chặt cạnh bàn đã cứng ngắc run rẩy, vừa mới buông lỏng liền cảm thấy đau đớn. Thắt lưng tận lực dựng thẳng tại khoảnh khắc Đường Vô Hoặc bước ra khỏi cửa liền nhuyễn xuống xụi lợ sụp đổ, cong lưng, chậm rãi di động đầu ngón tay, Ôn Nhã Thần dùng móng tay gõ gõ chén rượu trống trơn ha hả cười khổ.

Dũng khí, a, hắn nhát gan sợ phiền phức thì lại làm sao? Hắn hèn nhát, hắn sợ hãi, hắn hoang mang, hắn một chút cũng không có tiền đồ, trong kinh thành người nào không biết Ôn gia từ nhỏ đã có một Hỗn thế Ma vương tới đòi nợ? Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là kẻ khóc khàn cả giọng nước mắt nước mũi đòi đền nợ nước trên Kim Loan điện, hắn là Ôn Nhã Thần phong lưu hoang đàng hồ nháo ngang ngược a. Văn tử gián võ tử chiến, người người đều phải chết có ý nghĩa, là kẻ ăn chơi trác táng, hắn nên say chết trong khuê phòng hoa khôi của Ỷ Thúy lâu, tiêu tiền như nước trong Phi Thiên đổ phường chẳng màng gia nghiệp. Dũng khí cái loại này, không có chính là không có, muốn lấy ở đâu ra?

"Đừng nói nữa, khó có được tiết đẹp đầu xuân, tiểu gia ta lại chạy tới cái địa phương xui xẻo tìm cái kẻ ăn nói xui xẻo như ngươi, sau khi trở về phải nhanh chóng đổi một thân quần áo mới được, miễn cho đến buổi tối đánh bài lại mất bạc..." Giơ cánh tay duỗi thắt lưng lười biếng, khóe miệng hắn nhếch rồi lại nhếch, cố gắng làm ra một khuôn mặt khoái trá tươi cười. Tay áo thật dài thuận thế phủ lên mặt, minh ám lần lượt thay đổi trong nháy mắt, Cố Minh Cử rõ ràng không hoa mắt mà thấy hắn nhanh chóng cúi thấp đầu, trên mặt bi thương khó nói nên lời khẽ lướt qua, ủ rũ chán nản mang theo mỉa mai, vui sướng trộm giấu đau buồn. Ống tay áo hạ xuống, ánh lửa rực sáng, trong địa lao tối tăm ngột ngạt, Ôn Nhã Thần vẫn là tươi cười diễm lệ dương danh thiên hạ trước sau như một, cằm nhếch cao, cỗ khẽ ngửa ra sau, lại là Ôn thiếu trời sinh hảo mệnh mọi chuyện suôn sẻ trong lời đồn đãi.

"Ngươi a..." Lắc đầu liên tục, ngày đó Cố thị lang lưỡi xán liên hoa một mạch nhìn hắn thần sắc đều là lo lắng.

Ôn Nhã Thần cười cười mà quay đầu lại: "Ta thì làm sao chứ? Có vài người hâm mộ còn không kịp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro