Chương 3:Cậu không có mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ..." Biện Bạch Hiền khẽ kêu một tiếng.

"Không được gọi tôi là mẹ, tôi không có con trai ác độc như vậy." Tố Phi Mộc đột nhiên cắt đứt Biện Bạch Hiền, cậu gọi bà là mẹ, còn có mặt mũi gọi mẹ sao, bà thật sự hối hận khi sinh cậu ra, sớm biết, nên bóp chết cậu mới đúng.

"Mẹ, không phải, con không có hại chết Thanh Nhã, con thật sự không có..." Biện Bạch Hiền còn muốn giải thích, thế nhưng mặc kệ cậu nói bao nhiêu lần, không ai tin tưởng cậu?

Bộp một tiếng, một bàn tay đã hung hăng tát lên gương mặt của cậu, thậm chí, không quan tâm gương mặt sẽ thấy dấu tay.

"Mày dám nói, không phải mày cố ý, mày không có yêu Xán Liệt, mày không có ghen ghét với Thanh Nhã, không có muốn gả cho cậu ta?"

Biện Bạch Hiền lại trầm mặc, đúng vậy, cậu yêu Xán Liệt, yêu mười lăm năm, chỉ là, cái này cũng có lỗi sao?

Tố Phi Mộc như là nhìn kẻ thù trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền, bà thu tay của mình, mà Biện Bạch Hiền chỉ ôm lấy gương mặt của mình, một hàng lệ cứ như vậy rơi xuống, dính ướt lông mi thật dài, bên trên mi mắt khẽ động, là một dấu vết tan nát cõi lòng.

Đây chính là mẹ của cậu, mẹ sinh ra cậu.

"Mẹ..." Biện Bạch Hiền lại kêu một tiếng.

"Đủ rồi, tôi không phải mẹ cậu, tôi chỉ có một đứa con gái, nó đã bị cậu hại chết."

Tố Phi Mộc nói xong, cầm ví da cấp cao của mình đi ra ngoài, bà thật sự là không cách nào tha thứ cho đứa con này.

Mà lúc bà đi ra cửa, lại nghe được giọng Biện Bạch Hiền mang theo tự giễu tan nát cõi lòng: " Mẹ, lúc nào thì mẹ coi con là con, con gái của mẹ lúc đầu cũng chỉ có Biện Thanh Nhã mà thôi."

Thân thể Tố Phi Mộc đột nhiên dừng lại một chút, đột nhiên có một loại xấu hổ vô cùng, bà giống như đã quên, Biện Bạcb Hiề , thật ra mới là con trái chân chính của bà, là bà hoài thai mười tháng sinh ra, cùng có liên hệ máu mủ với bà.

Cậu có chút chật vật mở cửa, cước bộ cũng lảo đảo.

Lộc Hàm lại tiến lên một lần nữa, tay của cậu chỉ đặt ở trên bờ vai Biện Bạch Hiền " Bạch Hiền, cậu, không có sao chứ?"

Mà Biện Bạch Hiền chỉ cầm lên một hộp phấn dốc sức đánh vào mặt của mình. Mà má phải đã sớm sưng phồng, dù dốc sức đánh phấn, cũng chỉ là một người quái dị thôi.

"Bạch Hiền, không gả được không?" Lộc Hàm đột nhiên kéo tay Biện Bạch Hiền lại: " Bạch Hiề , bây giờ quay đầu còn có thể, cậu có thể, cậu có thể rời anh ta, ở cách xa, không có Phác gia, không có Biện gia, cũng không có Phác Xan Liệt, không có người cậu yêu đòi mạng, cậu có thể làm chính mình."

Chỉ là Biện Bạfn Hiền lại lắc đầu: " Mình không thể..." Cậu nhìn tay của mình, trên ngón tay trống không, nhưng, rất nhanh sẽ có thêm một chiếc nhẫn.

"Lộc Hàm, cậu biết không?" Cậu ngẩng đầu, nhìn qua bạn thân, cười có chút ngây ngốc: " Mình muốn cược một lần, dùng tất cả cược một lần, nếu như rời đi, mình sẽ không có cơ hội nữa. Dù là cơ hội kia, vốn không có. Thế nhưng mình vẫn muốn."

"Dù là sẽ thịt nát xương tan, cái xác không hồn?" Giọng quá phận lạnh lùng vang lên, tại sao trên thế giới có thể có người ngốc như vậy, biết rất rõ ràng, đường phía trước sẽ chỉ làm cậu đau nhức, để cho cậu đau, để cho cậu sống không bằng chết, tại sao cậu có thể ngốc như vậy còn muốn đi con đường này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro