Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 761 - 770

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 761

Chương 761: Sao còn chưa đi.

"Em thế nào cũng được thì có thể chấp nhận, nhưng em có nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm không, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, em muốn con cùng mình chịu khổ sao? Lưu lạc đầu được, chịu đói chịu lạnh?" Sở Luật tiếp tục nói, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm, nhưng anh biết mình nói đúng, cũng làm đúng rồi.

Hạ Nhược Tâm buông hành lý trong tay ra, đôi tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm. Hiện bé đang tự đầu lên trên bả vai cô, động tĩnh lớn như vậy mà bé không bị đánh thức, có thể thấy được bé thật sự ngủ say rồi.

Cô thật sự có thể cho con gái cùng mình ngủ ngoài đường sao? Không, cô không làm được.

"Em không cần đi." Sở Luật đến gần đứng trước mặt cô, sau đó cúi đầu. "Em thật sự không nên đi, người đi phải là anh. Nơi này vốn dĩ là nơi ở của em, nhà của em. Em yên tâm, một lát anh sẽ đi." Anh nở nụ cười, nhưng giữa nụ cười lại ẩn không biết bao nhiêu thống khổ. Anh thật sự muốn ở gần cô rất nhiều, nhưng anh cũng sợ hãi anh tới gần thì cô lại rời xa.

Cô đã đi một lần cũng có thể sẽ có lần thứ hai. Anh thật sự không dám mạo cái hiểm kia.

Anh im bặt không nhắc tới chuyện Cao Dật, chỉ cần cô trở lại là tốt rồi, cái gì anh cũng không để ý.

Anh nói xong, cẩn thận ôm đứa trẻ trong lòng Hạ Nhược Tâm. "Em đi cất đồ ăn, một lát anh sẽ rời đi." Sở Luật cúi đầu nhìn đứa bé nho nhỏ trong lòng ngực. Anh không biết đôi tay mình phải đặt ở đâu mới tốt, nhưng rốt cuộc anh lại một lần nữa được ôm con gái mình rồi. Bé thật xinh đẹp.

Thấy tay trống rỗng, Hạ Nhược Tâm vội vàng xoay người, Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi tới mép giường, sau đó anh vô cùng cẩn thận đặt đứa trẻ lên giường, lại kéo chăn đắp lên người bé. Sau đó anh cúi đầu ngắm con gái mình, anh cảm giác hai mắt mình như bị trát thứ gì đó, cực đau cũng cực nóng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Vũ Điểm. Bé đã hơn ba tuổi, sắp bốn tuổi rồi. Môi anh hơi mấp máy, từ đầu giường cầm lấy búp bê, mà không phải con búp bê anh trăm cay ngàn đắng mới mua được, vẫn là búp bê cũ. Trong lòng anh có cảm giác mất mát, nhưng anh vẫn đặt búp bê vào lòng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm không ý thức ôm chặt búp bê vào ngực mình, lúc này ngủ càng thơm ngọt, hiện tại dẫu có động tĩnh gì cũng không có khả năng đánh thức bé lại.

Anh rời đi đôi tay lưu luyến không muốn tha, sau đó đứng lên, từ trong túi mình lấy ra một chùm chìa khó đặt ở trên bàn, bên cạnh chìa khóa của Hạ Nhược Tâm.

"Em không cần lo lắng. Anh sẽ đi." Lại một lần đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm, quanh người đàn ông này không tìm ra được loại lạnh nhạt cùng lãnh đạm vốn. Hiện tại anh cẩn thận, cũng có dụng tâm.

Anh đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho các cô. Xe anh dừng ở bên ngoài, anh ngồi vào trong xe cũng không lái đi, anh chỉ dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn luôn sáng đèn kia.

Anh không thể ở lại trong đó, nhưng ở trong xe nhìn ngắm các cô thì có thể đi. Tuy rằng như vậy thật sự vất vả nhưng anh lại rất thỏa mãn. Bởi vì các cô đã về, thật sự đã về, anh có thể gần gũi tiếp cận các cô, cảm giác được các cô. Như vậy thì anh còn có gì là không thể thỏa mãn.

Cửa phòng bị đóng lại Hạ Nhược Tâm mới cúi mình nhặt lên túi đồ trên mặt đất rồi đi vào trong phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, đem xếp đồ vào bên trong tủ lạnh, chẳng mấy chóc tủ lạnh đã đầy tới mức khe hở cũng không có.

Anh ta có thể ăn hết sao? Hạ Nhược Tâm nhìn tủ lạnh đầy đồ ăn, chỉ lẩm bẩm tự nói. Chỗ đồ ăn này đủ cho một nhà ăn ít nhất một tuần, nếu anh ta chỉ có một người có khi ăn cả tháng. Đồ ăn trong tủ lạnh để một tháng thì không có khả năng còn tươi.

Đóng cửa tủ lạnh rồi cô thuần thục lấy nồi rửa rau. Bởi vì từ khi các cô xuống máy báy còn chưa ăn gì, cô đói bụng, Tiểu Vũ Điểm càng thêm đói bụng.

Thật nhanh cô làm hai bát mì một lớn một nhỏ. Lớn là cho cô, mà nhỏ tất nhiên là cho Tiểu Vũ Điểm.

Cô bê hai bát mì ra ngoài đã thấy được Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường dụi dụi hai mắt mình.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng."

Hạ Nhược Tâm đi tới kéo chân của con, giúp bé đi giày vào rồi ôm bé đặt xuống đất. "Ngoan, đi rửa mặt xong là có thể ăn cơm."

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, bé ở nơi này ba năm đương nhiên sẽ biết làm như nào. Bé chạy nhanh vào phòng tắm nho nhỏ, nhanh chóng rửa tay rồi rửa mặt cho mình.

Sau đó bé chạy nhanh ra, bởi vì bé thật sự đã đói bụng.

Bé tự ăn bát mì của mình, động tác cầm đũa vẫn vụng về nhưng lại ăn rất vui vẻ. Ăn xong rồi bé mới bế lên búp bê tự mình chơi. Bé kéo rèm cửa sổ, ngó nghiêng cái đầu nhỏ một chút.

"Mẹ, bên ngoài có ô tô." Không nên trách bé bởi vì nơi này rất ít khi xuất hiện ô tô, đặc biệt các loại xe hơi sang trọng như vậy.

Hạ Nhược Tâm ngừng đũa trong tay, cô nhẹ giật mình một chút, nhưng không đi xem cũng biết chiếc xe kia là của ai.

Sở Luật, sao anh ta còn chưa đi?

Lúc này đồ ăn trong miệng đã không còn hương vị, có lẽ bởi vì lúc này cô không còn khẩu vị mà ăn nữa.

Tiểu Vũ Điểm ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm chiếc xe.

Sở Luật ngồi trong xe nhìn tới, cửa sổ đã bị kéo ra, mơ hồ có thể nhìn thấy được cái đầu nhỏ nhìn xung quanh. Anh đột nhiên cười, đó là con gái anh.

Anh đặt tay lên tay lái, anh nhớ vừa rồi mình đã sờ qua khuôn mặt của con gái, trên tay vẫn còn xúc cảm cực kì non mịn. Bụng anh truyền đến âm thanh ọc ạch, lúc này anh mới cảm giác được mình cũng đói bụng, nhưng anh lại luyến tiếc nơi này không muốn rời đi. Anh ôm bụng của mình, cảm giác đói thật không thoải mái.

Lúc này trên mặt anh hơi tái nhợt, có lẽ vì quá mệt mỏi nên anh sớm đã bị đau dạ dày, nếu không ăn cơm đúng bữa, chỉ cần đói thì sẽ bị đau. Anh dùng sức ôm chặt bụng mình, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo ý cười mơ hồ.

3041 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 762

Chương 762: Thật không đi.

Bởi vì con gái anh vẫn luôn nhìn anh, nói nhìn anh nhưng sự thật là bé đang tò mò chiếc xe của anh. Nhưng cứ tính như vậy thì anh cũng rất nguyện ý làm thân thể mình đau.

"Tiểu Vũ Điểm, lại đây tắm rửa." Hạ Nhược Tâm bước từ phòng tắm đi ra, cô đã pha nước ấm, hai mẹ con cô hiện tại thực rất muốn tắm, như thế thì buổi tối mới có thể ngủ ngon được.

"Dạ." Kéo cửa sổ ra, Tiểu Vũ Điểm lại nhìn thoáng qua phía bên kia cửa sổ, cuối cùng đi theo Hạ Nhược Tâm vào phòng tắm, nửa giờ sau lại được Hạ Nhược Tâm ôm ra, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh cũng đã nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

"Mẹ, mẹ nói chiếc xe kia sẽ đi chưa?" Tiểu Vũ Điểm vẫn nhớ kỹ chiếc xe bên ngoài, bé đem khuôn mặt của mình hướng ra cửa sổ, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tóc của mẹ, Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, nhưng hai tay kia vẫn dùng khăn lông nhẹ nhàng đem tóc của của con gái lau khô.

"Chiếc xe kia đi rồi, chút nữa mẹ sẽ dạy con viết chữ." Cô hơi nhấp môi một chút, kì thật là cô đang lừa con bé, cô không nghe được âm thanh của tiếng động cơ, nên hiển nhiên chiếc xe kia hiện tại có thể vẫn còn dừng ở đó.

Sở Luật, môi cô khẽ nhúc nhích một chút, trong lòng đột nhiên có một chút chua xót, không biết là vì quá khứ của cô hay là vì hiện tại của anh.

Sắc trời dường như lại càng đen, Hạ Nhược Tâm đứng lên, Tiểu Vũ Điểm bên kia đang ghé vào giường ngoan ngoãn tập viết chữ, từng nét bút viết rất nghiêm túc. Hiện tại cũng đang băn khoăn không biết có nên đưa bé đi nhà trẻ hay không, nghĩ đi nghĩ lại thì lại khiến cô ngẩn ra một chút.

Chỉ là, đi nhà trẻ ở nước ngoài mới vừa thích ứng thì lại thay đổi, cũng không biết con bé có thích ứng được không.

Từ từ rồi tính sau, cô cầm hành lý của mình, mở ra, bên trong là quần áo của cô và Tiểu Vũ Điểm. Tuy không phải nhiều nhưng đó là toàn bộ những gì cô có, những thứ khác cô cũng không mang về, còn có cái vòng cổ trân châu vẫn để trong hộp, cô cầm ra nhưng lại cảm giác hình như nó nặng hơn lúc trước, có thể là bởi vì lòng cô cũng đang nặng hơn đi.

Cô kéo ra một ngăn kéo, đem chiếc hộp bỏ vào bên trong, rồi cầm lấy quần áo của mình, tay kia mở ra chiếc tủ quần áo đơn sơ, chỉ là mắt cô bỗng nhiên mở to hơn một ít. Bởi vì, bên trong treo đầy quần áo của đàn ông, chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được, anh đã ở đây một thời gian rất dài.

Cô đứng ngây tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào với đống quần áo này, cô muốn đem quần áo đưa lại cho anh, chỉ là không biết nên làm thế nào, trực tiếp từ trên của sổ ném thẳng xuống, xin lỗi, cô thật sự làm không được.

Cô quay đầu lại, chú ý tới hai chiếc chìa khóa đặt trên bàn. Cô còn không có quên, phòng này kì thật là của anh ta thuê, hoặc là chính anh ta là người mua nó. Cô do dự một lúc rồi đem quần áo của mình treo ở bên trong, cũng treo lên quần áo của Tiểu Vũ Điểm. Bởi vì có thêm quần áo của hai người nữa, hiển nhiên nơi này lại trở nên rất chật chội, nhưng bây giờ nó lại giống một tủ quần áo gia đình hơn.

Cô vội vàng dập tắt ý nghĩ đó của mình, đóng cửa tủ lại, gia đình cô chỉ có mình cô và Tiểu Vũ Điểm, mọi thứ trước giờ đều rất tốt.

Đi tới phía trước cửa sổ, cô kéo bức màn ra, quả nhiên, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, cũng giống như tính cách của người đó, vẫn cứ là một thân màu đen như thế, đến chiếc xe cũng vậy, anh tựa hồ rất thích màu đen, có thể là bởi vì anh vẫn luôn rất thích loại màu sắc ảm đạm này.

Khép lại cửa sổ, cô nằm xuống, sau đó bật đèn ngủ lên, Tiểu Vũ Điểm xoa nhẹ hai mắt của mình.

"Mệt không?" Cô kéo nhẹ hai tay của con gái xuống, thói quen như vậy thật sự không tốt.

"Dạ, Tiểu Vũ Điểm mệt." Bởi vì mới từ máy bay xuống, lại cùng Hạ Nhược Tâm đi đường một đoạn đường rất lâu, tuy đã ngủ được một chút nhưng bé vẫn rất mệt. Trẻ nhỏ vốn dĩ cũng không có mấy sức lực, có lẽ bé phải ngủ thật lâu mới khỏe khoắn trở lại được.

"Vậy đi ngủ thôi." Hạ Nhược Tâm đem con gái ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về bảo bối của mình.

"Mẹ, búp bê." Thanh âm buồn ngủ của bé truyền đến, vẫn cứ không búp bê nhỏ của mình.

Hạ Nhược Tâm tìm được búp bê, sau đó đặt vào trong lồng ngực của bé, lúc này, Tiểu Vũ Điểm mới có thể an tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về bảo bối trong lòng, trong mắt lại có thêm một tia mông lung bất định.

Không tự chủ được, tầm mắt cô hướng ra ngoài của sổ, ngoài ý muốn lòng cô đột nhiên lại có cảm giác an tâm lạ. Cô cũng không biết đến, cái an tâm đó chỉ bởi vì chiếc xe kia vẫn đậu ở đó, chưa bao giờ đi hay là bởi vì người kia.

Tắt đèn, mọi thanh âm dường như trở nên an tĩnh đi rất nhiều, chiếc giường cô nằm cũng không lớn lắm, Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong ngực, tựa hai khuôn mặt lại gần nhau, kỳ thật đây cũng có thể nói là một loại hạnh phúc.

Sở Luật nhìn căn phòng bây giờ đã không còn ánh đèn, trong bóng đêm anh chỉ có thể thấy một chút bóng dáng.

Ngủ ngon, Nhược Tâm, còn có, Tiểu Vũ Điểm, con gái ngoan của ba, chúc con có mơ những giấc mơ thật đẹp. Anh tự nhủ, nhưng cũng chỉ có anh mới có thể nghe được thanh âm đó, anh dựa lui phía sau ghế, dạ dày thỉnhthoảng lại truyền đến những tiếng co rút, cảm giác đói làm anh cảm thấy không thoải mái, anh nhắm hai mắt lại, lấy hai tay đặt lên ấn đường xoa nhẹ, xem ra lúc này anh nhịn cũng có bao nhiêu thống khổ.

Chiếc xe dừng tại đó cả một đêm, vẫn không rời đi, nhưng cũng không có người biết rằng người trong xe cũng ngồi ở đó một đêm.

Ánh nắng chiếu lên mặt của Sở Luật, anh lấy tay ngăn lại không quá thích ứng với ánh sáng, mở đôi mắt có chút chua xót, Sở Luật lộ ra một khuôn mặt không giống bình thường, dường như trên mặt lại có thêm vài nếp nhợt nhạt.

Anh nhìn đồng hồ, trước kia giờ này anh đã đi làm rồi, nhìn thoáng qua cánh cửa vẫn đóng chặt phía bên kia, anh khởi động xe. Anh cần phải làm việc, anh tin hai mẹ con cô sẽ ở chỗ này, bởi vì đây mới chính là gia đình của các cô, cũng vì Nhược Tâm rất yêu quý con mình cho nên cô sẽ không để con mình chịu khổ, nơi này rất quen thuộc với cô nên cô sẽ không nghĩ tới chuyển thay đổi.

Tiếng động cơ xe làm Hạ Nhược Tâm kinh ngạc, Tiểu Vũ Điểm trở mình một chút, thân hình giống như một con tép. Hạ Nhược Tâm đem chăn đắp lại lên người bé sau đó đi xuống, có thể hôm qua rất mệt nên đêm qua cô ngủ rất ngon. Thật lâu rồi cô chưa có cảm giác ngủ một mạch tới sáng.

3029 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 763

Cô đi tới phía trước của sổ, kéo ra bức màn, quả nhiên chiếc xe đó đã không còn ở đó nữa, ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo trên tường, đã 8 giờ, anh hẳn đã đi làm rồi.

Anh hẳn đã đi làm, bởi vì anh vốn là người cuồng công việc hơn chính sinh mệnh của anh.

Ngoài ý muốn cô lại nhớ tới chuyện cũ, thế nhưng cô cũng phát hiện đã bốn năm trôi qua, dù trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa nhưng anh vẫn luôn tồn tại trong đầu cô, tới hiện tại chỉ cần tưởng tượng thôi cô cũng đã thấy mát lòng.

Cô không quên anh, trước nay cô vẫn luôn nhớ đến anh.

Sở Luật vẫn mặc nguyên một bộ quần áo ngày hôm qua, khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy, quần áo trên người cũng đã nhăn nhúm đi vài phần, người này từ trước đến nay đều rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình,nhưng bộ dạng lúc này đây thật đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, anh đi thẳng vào văn phòng của mình, buông đồ trong tay xuống đi vào phòng tắm, sửa soạn xong mới ngồi lại bên bàn làm việc, chỉ là anh cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, nơi này không chuẩn bị quần áo để anh thay.

Bỏ đi áo khoác ngoài, dường như có thể tốt lên một chút.

Bàn làm việc của anh đã sớm phủ đầy một bàn tư liệu, anh thở ra một hơi nhẹ nhàng, chuẩn bị bắt đầu làm việc, anh nhất định phải làm xong hết đống này mới có thể về nhà được, tuy rằng anh hiện tại không thể vào nhà nhưng anh cho dù có tình nguyện ngây ngốc trong xe, cũng không muốn rời đi nơi ấm áp đó.

Buổi chiều, anh buông bút trong tay ra, cảm giác eo mình hơi đau một chút, bây giờ anh mới chợt để ý, anh vẫn chưa ăn gì cả ngày nay, nếu bây giờ còn không xong hết việc thì anh có khả năng không về kịp giờ tan tầm, tuy rằng anh là giám đốc của một công ty nhưng những tài liệu này đều là những thứ cần cho cuộc họp ngày mai, nên anh không thể bỏ bê hết được, nhìn đồng hồ trên tay, anh vội vàng cầm lấy áo khoác của mình, anh còn rất nhiều chuyện chưa làm đâu.

"Anh họ..." Mới vừa Mở cửa ra, Đỗ Tĩnh Đường đã nhìn lại về hướng này, thấy Sở Luật đang ở trên bàn đánh dấu tư liệu thì khóe mắt lại co rút một chút.

"Anh xem tư liệu xong rồi sao?" Cậu hỏi Sở Luật.

"Ừ", Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, "Những tài liệu có vấn đề anh đã đánh dấu hết rồi, chỉ cần theo đó mà chỉnh sửa, trong máy của anh cũng có bản lưu trữ, cậu có thể vào đó xem, mật khẩu là sinh nhật của con gái anh."

Anh nói xong thì bước nhanh rời đi, Đỗ Tĩnh Đường thậm chí còn không kịp phản ứng gì thì bóng dáng anh cũng đã biến mất sau cánh cửa.

"Vội vã như thế làm gì chứ?" Đỗ Tĩnh Đường lắc đầu đi vào trong phòng Sở Luật, dựa vào bàn công tác lật tài liệu lên xem, quả nhiên là quái vật mà, công việc nhiều như vậy mà anh ấy làm được tỉ mỉ đến thế, nếu là cậu thì chắc ba ngày sau mới có thể xem xong được cái đống tài liệu đó.

Cậu thuận tay mở máy tính ra, nhập vào một chuỗi con số.

Ân, quả nhiên là sinh nhật của Tiểu Vũ Điểm, anh họ của cậu liền đem sinh nhật của Tiểu Vũ Điểm nhớ thật nhanh, mật mã gì cũng dùng sinh nhật của bé.

Cậu đặt mông ngồi trên bàn công tác, một tay lật tư liệu, một tay lướt máy tính, nhìn qua quả thật không giống đi làm mà lại giống đi chơi hơn.

Sở Luật dừng xe trước một cửa hàng bách hóa, anh đi vào, bên trong đều là đồ chơi trẻ con, bỗng nhiên bây giờ anh lại có một cảm giác thật lúng túng. Anh kì thật còn chưa bao giờ mua đồ chơi cho trẻ con, bây giờ anh cũng không biết nên mua gì mới tốt.

Anh đứng ở nơi đó, chọn đi chọ lại cả nửa ngày nhưng cũng không biết mình nên mua cái gì?

"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua gì?" Nhân viên cửa hàng đến gần, sau khi nhìn kĩ khuôn mặt của anh thì không khỏi phát ngốc một chút, là một anh chàng rất đẹp trai, không biết anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ.

Chỉ là, nơi này là cửa hàng đồ chơi trẻ con, anh xác thực là muốn vào đây mua đồ sao?

"Tôi muốn biết trẻ con ba tuổi thì nên mua thứ gì, là một bé gái", ánh mắt Sở Luật có chút khó khăn, vấn đề này đúng thật là làm khó anh.

"Cái này..." Nhân viên cửa hàng giới thiệu về chuyên môn của mình, "Bé gái thường có rất nhiều sở thích, tỷ như có bé thích hoa, có bé lại thích đồ chơi... nhưng xin hỏi, tiên sinh đang mua đồ cho con gái sao?" Cô lại thử hỏi.

"Ừ", Sở Luật gật đầu, sau đó lấy di động của mình, mở ra, bên trong là hình ảnh một đứa bé gái rất đáng yêu, đứa bé gái này lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.

"Tiên sinh, con gái của ngài rất đáng yêu", nhân viên của hàng không khỏi tán thưởng nói, đây xác thực là một đứa bé đáng yêu, chỉ là, lòng cô có một ít mất mát, thì ra anh ấy đã có con rồi, đã thành hoa đã có chủ.

"Tiên sinh, ngài đều không chọn ra được thứ gì sao?" Cô xốc lại tinh thần, lúc này vẫn nên chuyên nghiệp một chút, vẫn là công việc quan trọng hơn. Cho nên, cô nhất định phải làm cho tốt mới được.

"Còn có thứ gì nữa không?" Sở Luật hỏi thêm một lần nữa.

"Đúng rồi, còn có những loại này, những mẫu này trẻ con đều rất thích", Cô lại gi thiệu một đống, Sở Luật nghiêm túc lắng nghe, cũng nghêm túc nhớ kỹ.

"Tiên sinh, ngài có muốn mua những thứ đó không?" Nhân viên cửa hàng vội vàng hỏi, cô nói lâu như thế nhưng tiên sinh kia vẫn không quyết định mua cái gì sao? Chắc là anh ta không nghĩ tới để mua mà chỉ đến để xem mà thôi.

Cô hiện tại thực sự rất muốn khóc.

"Đem tất cả gói lại", tới khi Sở Luật đã lấy ví tiền ra nhưng nhân viên bên kia vẫn chưa kịp định thần nổi, ra sức chớp chớp hai mắt, "Tiên sinh, ngài vừa mới nói..."

Là cô không nghe lầm đi, anh ta muốn dem những thứ này gói lại hết, anh ta có biết tất cả có bao nhiêu sao?

"Ừ", Sở Luật từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, "Tôi muốn tất cả".

Nhân viên cửa hàng vẫn không dám tin vào những gì mình nghe được, chỉ thẳng đến lúc cô ngơ ngác tiếp nhận tấm card mới kịp hoàn hồn lại, cô vội vàng bước về phía trước thanh toán, chỉ sợ đi không nhanh thì người phía sau liền đổi ý. Cô trước đây đều không gặp khách hàng nào điên cuồng như vậy, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như lại muốn mua hết tất cả đồ vật ở đây vậy.

A, anh ta quả thật rất yêu con gái của mình.

Sở Luật dừng xe, cánh cửa bên kia vẫn cứ đóng lại, chỉ là bên cửa sổ đột nhiên mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ bỗng nhiên ló ra nhìn anh, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ con cô ấy quả thật không rời đi, anh mở cửa xe bước ra xách theo hai cái túi lớn, bên trong đều là đồ chơi anh mua cho con gái, không biết chừng này có đủ hay không, nếu không đủ thì ngày mai anh lại đi mua tiếp.

Anh đem túi đặt ở cửa, cũng không gõ cửa. Anh biết, cô sẽ bước ra là được.

Anh ngồi lại vào xe, nhìn cánh cửa, anh cũng đang chờ.

Đăng đăng, tiếng bước chân nhỏ truyền đến, Tiểu Vũ Điểm dùng sức vươn tay, chỉ là, cho dù bé có dùng sức như thế nào đi nữa cũng không tài nào mở cửa được, tay bé cách chốt cửa con rất xa. Bé nhìn bốn phía, nhìn thấy một cái ghế liền đẩy qua, bé đứng lên đó, mở cửa ra, xem đi, bé quả thực à một đứa trẻ rất thông minh nha.

3428 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 764

Chương 764: Mẹ nấu cơm rất ngon

Cửa mở, Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống cái ghế nhỏ, sau đó đẩy cánh cửa ra, bé kì quái nhìn đồ vật đang đặt ở trước cửa, thân hình nho nhỏ ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút sau đó lại buông ra, lại đụng vào một chút, đôi lông mày nho nhỏ khẽ nheo lại, ngón tay nhỏ thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào mũi mình, kì lạ, đây là cái gì?

Sở Luật thấy bộ dáng của con gái mình như thế, không khỏi bật cười thành tiếng.

Tiểu Vũ Điểm mở cái túi ra, đôi mắt không khỏi chớp một chút.

"Thật đẹp!" Bé lấy ra một món đồ chơi rất đáng yêu, đặt ở trước mặt không ngừng chơi.

"Mẹ, mẹ..." Bé không ngừng kêu Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm vội vàng đi ra, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì thì thấy Tiểu Vũ Điểm đứng cạnh cửa, mà bên cạnh được đặt hai cái túi. Trong lòng cô có một chút bất đắc dĩ, con bé này học được bản lĩnh tự mở cửa từ đâu ra đây, cũng không sợ ngã hư cái mông nhỏ luôn sao.

"Mẹ, có rất nhiều đồ chơi", Tiểu Vũ Điểm giơ tay mình lên, sau đó chỉ tay vào hai cái túi được đặt, Hạ Nhược Tâm đi đến, ngồi xổm xuống, mở cái túi ra, bên trong thứ gì cũng có, cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang dừng cách đó không xa, không cần đoán cũng biết những thứ này là của ai mua.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có thể lấy chơi được không, Tiểu Vũ Điểm rất thích." Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, đem món đồ chơi ôm vào trong lồng ngực, Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu tóc của Tiểu Vũ Điểm, thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của con gái, bé trước đây đều không chủ động xin cô điều gì, bây giờ nếu mà cô không đồng ý thì chắc sẽ có hai người thương tâm đi.

Cô không phải là một người cứng ngắc, cũng không phải là một người bạc tình, cứ như vậy đi, đây là anh ta đưa cho Tiểu Vũ Điểm, cũng không phải mua cho cô, nên cô cũng không có quyền quyết định.

"Được, con có thể lấy chơi, nhưng lần sau con không được tự ý mở cửa, nếu mở thêm một lần nữa mẹ đánh mông con đấy." Tiểu Vũ Điểm vội vàng dùng sức gật đầu một cái.

"Vâng." Bé trả lời rất dứt khoát.

Hạ Nhược Tâm đem hai cái túi vào, chỉ là nhìn những món đồ chơi trong tay, cô thở dài một hơi, như thế nào nhiều đồ như thế, trẻ con lớn lên rất nhanh, bé cũng sắp đến bốn tuổi rồi, nhiều đồ như thế bé có khi cũng không đụng đến.

Anh trước đây cũng không mua đồ chơi cho trẻ con, cũng đúng, anh ta truớc giờ đều chỉ mua đồ cho phụ nữ mà thôi...

Cửa đóng lại, hai chiếc túi cũng được đem vào. Sở Luật ngồi trong xe mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt rốt cục cũng có nét tươi cười, tắm tay đặt ở tay lái cũng từ đó mà buông lõng ra một ít.

Cô nhận, nhận rồi thì tốt.

Anh đặt lay lên bụng, quả thật bây giờ anh rất đói, rất rất đói, nhưng là anh rất luyến tiếc không muốn rời khỏi đây, anh nhớ con gái, cũng rất nhớ cô. Anh sẽ không yêu cầu quá nhiều, chỉ muốn cứ như vậy nhìn hai mẹ con cô từ xa cũng được, cho dù anh chỉ nhìn thấy được một cánh cửa nhưng anh chỉ cần biết hai mẹ con đang sinh hoạt ở chỗ này thôi anh cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Trong phòng, Tiểu Vũ Điểm đã chơi được rất lâu, bé đứng dậy kéo màn, đem khuôn mặt mình dán ở mặt kính, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, kính chắn gió đang hạ xuống nên bé thấy rất rõ được người ngồi trong xe, chính là chú kia.

"Tiểu Vũ Điểm, con đang nhìn gì vậy? Lại đây ăn cơm thôi." Hạ Nhươc Tâm từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng đồ ăn, Tiểu Vũ Điểm ghé lại bên cửa sổ, bé vẫn luôn chú ý bên ngoài, sao mà bây giờ đến cơm cũng không ăn vậy?

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai chân nhỏ không ngừng đung đưa, Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, sau đó lại đi vào phòng bếp, lấy ra một hộp cơm, sau đó bỏ cơm và đồ ăn vào.

"Tiểu Vũ Điểm, lại đây." Cô kêu con gái qua.

Tiểu Vũ Điểm buông cái muỗng nhỏ trong tay, nhảy xuống từ cái ghế, chạy tới bên người của Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ mẹ phân phó.

"Tiểu Vũ Điểm, đem cái này đi..." Cô ngừng lại một chút, "À, mang cho chú đang ngồi ngoài xe kia." Cô nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé một chút: "Nhớ, đi đường phải cẩn thận, đừng để vấp ngã."

Tiểu Vũ Điểm nâng cái hộp lên, sau đó dùng sức gật đầu một cái rồi bước thẳng đi.

Đến khi thân hình nho nhỏ của con gái hướng chiếc xe đi tới Hạ Nhược Tâm mới ngồi xuống. Hóa ra, cô vẫn không đành lòng, cũng không thể nhẫn tâm được, anh ta nhất định cũng rất đói bụng đi. Nếu anh cứ ở chỗ này ngây ngốc cả một đêm nữa thì không phải sẽ nhịn đói cả đêm luôn sao.

Người đàn ông này, từ khi nào lại muốn bạc đãi thân thể mình như thế.

Sở Luật mới mở hai mắt ra liền nhìn tháy Tiểu Vũ Điểm đang hướng phía mình đi tới, trong tay cầm một hộp cơm, nhưng do đi đường lại bắt đầu lảo đảo, anh vội vàng mở của xe ra, đón lấy đồ từ trong tay bé, bên trong mùi đồ ăn bốc ra rất thơm, đối với người cả hôm nay chưa ăn gì như anh thì quả thật là rất thơm.

"Cái này cho chú sao?" Anh ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ khuôn mặt của con gái.

"Dạ", Tiểu Vũ Điểm gật đầu, "Mẹ nói cái này cho chú", bé thực thành thật, mẹ nói cái gì thì bé nói cái đó, bé sẽ không nói dối.

Mà Sở Luật nghe đến tiếng chú kia của bé thì sắc mặt đột nhiên tối đi một chút, nhưng cuối cũng vẫn cong khóe môi lên. Chú thì chú, ít nhất cũng đỡ hơn là không quen biết.

"Chú, tại sao chú không ăn cơm? Cơm lạnh bây giờ, như thế thì sẽ không ăn được nữa, mẹ nấu cơm ăn rất ngon, Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích ăn cơm mẹ nấu." Tiểu Vũ Điểm còn không quên hướng anh khen ngợi mẹ mình một chút.

"Ừ, chú ăn, chú ăn." Sở Luật vội vàng bưng hộp cơm trong tay lên, từng miếng từng miếng ăn vào, hiện tại nếu có sơn hào hải vị đổi một chén cơm đơn giản này thì anh cũng nguyện ý.

Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, sau đó chạy về lại, bé cũng muốn ăn cơm, cửa đóng lại, Sở Luât nhìn bé từ xa, trong miệng vẫn còn nhai thức ăn.

Đây thật là thứ ngon nhất mà anh từng ăn.

Mà anh dường như trước đây đều chưa ăn qua đồ cô nấu, thì ra cô nấu lại ngon như vậy, anh đã mất đi bốn năm, thậm chí trong tưởng tượng của anh lại muốn mất đi nhiều hơn nữa, còn muốn cho anh thống khổ.

Buổi tối, Sở Luật ngồi trong xe, tay anh đặt lên bụng, bởi vì ăn được hộp cơm kia cho nên hiện tại anh rất thoải mái. Anh ngẩng đầu, thẳng đến khi toàn bộ đèn trên phòng đều tắt anh mới nhắm hai mắt lại, đã mệt mỏi cả một ngày nên bây giờ anh muốn nghỉ ngơi, chỗ này không làm anh ngủ thoải mái được, anh cũng có thể trở lại biệt thự của Sở gia, cũng có thể ở lại văn phòng của mình nhưng anh lại tình nguyện để mình ngồi trong xe, cũng không muốn trở về.

3123 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 765

Chương 765: Anh rất đói.

Nhắm chặt hai mắt lại, cơ thể anh có chút không thoải mái, có lẽ đã ở trong xe một thời gian dài, xương cốt cũng có chút đau nhức, nhưng khóe môi anh vẫn luôn mỉm cười.

"Ngủ ngon, Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm, ngày mai chúng ta gặp lại." Anh đem đầu mình dựa vào ghế trên, có lẽ là do quá mệt mỏi nên cho dù là ở trong xe anh vẫn có thể nhanh chóng ngủ được.

Buổi sáng, âm thanh mở cửa đánh thức anh, Tiểu Vũ Điểm tung tăng đi ra, hướng Sở Luật đi tới, mà Sở Luật bên kia cũng vội vàng bừng tỉnh, mở cửa xe ra.

"Làm sao vậy?" Anh ngồi xuống, cùng Tiểu Vũ Điểm hai mắt nhìn thẳng, Tiểu Vũ Điểm rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ, tóc trên đầu cũng được buộc gọn gàng còn được đính thêm vài cái kẹp tóc rất dễ thương.

Bé vươn cánh tay nho nhỏ của mình ra, mà Sở Luật lại không biết bé muốn gì đây? Anh cũng không có cái gì để cho bé cả.

Anh vội vàng đem bàn tay lục lọi trong túi, chỉ là trong túi của anh trừ bỏ tiền thì không có cái gì cả.

"Tiểu Vũ Điểm, con cần gì chú sẽ đi mua cho con?" Anh hỏi Tiểu Vũ Điểm, bé muốn cái gì cũng được, anh sẽ nhanh chóng mua về cho bé.

Tiểu Vũ Điểm vươn cái tay nhỏ của mình, kì quái lắc đầu.

"Tiểu Vũ Điểm không cần gì cả, Tiểu Vũ Điểm chỉ muốn chú đi theo Tiểu Vũ Điểm thôi. Mẹ nói không thể lấy đồ của người khác".

Anh nhìn cái tay nhỏ của bé, lại nghe được âm thanh mềm mại như thế, anh vươn tay mình ra nắm ấy bàn tay nhỏ của con gái, đây là lần đầu tiên bé chủ động tiếp cận với anh.

Cô sẽ không chán ghét anh vì điều này có phải không?

"Chú, chúng ta về nhà đi." Bé chỉ cánh cửa đã mở ra ở phía sau, bên trong mẹ đã nấu sẵn cơm rồi, mà bé cũng rất muốn có người ăn cùng bé, có mẹ còn có chú, bé đều rất vui mừng.

"Được, chú cùng con về nhà." Sở Luật cảm giác bàn tay mình chảy đầy mồ hôi, cũng không biết nắm lấy bàn tay nhỏ của bé như thế nào, dường như có thứ gì đó đang chạm mạnh vào lòng anh. Một cảm giác gì đó bồng bệnh đang lan tỏa đến khắp thân thể anh.

Anh đi vào, bên trong bày trí đều giống như trước kia khi anh chưa rời đi, cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là trừ bỏ, nhiều thêm hai người, Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp đi ra, đem một cái chén nữa đặt lên bàn, trên bàn giờ đã có hai cái chén lớn, một cái chén nhỏ, giống như một gia đình bình thường, một đôi vợ chồng cùng một đứa con gái rất đáng yêu.

"Quần áo của anh tôi không động đến, đồ đạc của anh cũng đều ở chỗ cũ." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói một câu, sau đó lại trở về lại phòng bếp, nhưng là trong lời nói của cô đã xác minh cho Sở Luật một việc đó là bây giờ anh rốt cục cũng có thể thường xuyên thay quần áo ở đây, đương nhiên cũng có thể ăn cơm ở đây, buổi sáng anh cũng không còn đói bụng nữa. Anh đứng ngây ngẩn ở đó hồi lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào, đến khi có một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chạm vào bàn tay to của anh, anh mới chợt phản ứng lại.

Tiểu Vũ Điểm chun cái mũi nhỏ đáng yêu: "Mẹ nói không đánh răng, không rửa mặt sẽ không có cơm ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm buổi sáng đã tẩy rửa rất sạch sẽ." Bé sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình, quả thật đã rất sạch sẽ.

"Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất sạch sẽ." Sở Luật nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Anh đi tới tủ quần áo, mở ra, bên trong là quần áo của ba người được treo lên rất chỉnh tề.

Thật sự rất có cả giác gia đình, trước kia quần áo của anh chiếm toàn bộ trong tủ quần áo, đồ trong nhà cũng đều được người hầu xử lý tốt, thời điểm mà Lý Mạn Nhi ở đó cũng như thế nhưng anh lại không có được cảm giác của một gia đình. Ngón tay anh lướt qua quần áo của Hạ Nhược Tâm, quần áo cô rất đơn giản, tuy có chút cũ nhưng là cô vẫn luôn luyến tiếc không muốn vứt bỏ. Anh lấy ra quần áo của mình, đi vào phòng tắm, đồ dùng của anh tất cả đều ở đó, cũng không đi chuyển quá nửa phân.

Mười phút sau, anh nhanh chóng xử lý tốt chính mình mới ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên ghế bên kia, thỉnh thoảng lại đung đưa đôi chân nhỏ, hai tay sờ sờ cái chén trước mặt, bé đói bụng.

Sở Luật thấy vậy biết bé đang đói vụng cũng vội vàng đi tới, ngồi xuống, thức ăn trên bàn cũng không nhiều, đều là dùng đồ anh ngày đó mua về để nấu, anh tuy mua nhiều nhưng lại chỉ cùng một loại, bởi vì, anh cũng chỉ biết làm một món nên chỉ mua cùng một loại. Nhưng đều là loại đó nhưng được Hạ Nhược Tâm chế biến thì hương vị lại trở nên khác hẳn, như thế nào lại cảm giác ăn rất ngon.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn chén cơm trong tay, chỉ là không biết anh trước giờ đều ăn đồ ăn do đầu bếp nấu liệu có ăn được đồ ăn do cô nấu không. Cô ngẩng đầu, chiếc đũa trong tay cứng đơ một chút, Sở Luật bên kia có chút ngượng ngùng nói.

"Xin lỗi, anh thực sự rất đói." Anh nói xong lại ngấu nghiến ăn, anh không nói dối, anh thật sự rất đói bụng, hôm qua anh cũng chỉ ăn được một chén cơm, đương nhiên là rất đói.

Nhưng anh cũng không quên còn có Tiểu Vũ Điểm, đem thức ăn ngon gắp lên chén của bé, anh lại nhìn về phía của Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm bên kia cũng nâng đầu lên, nhưng sau đó lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Rốt cuộc, anh gắp cho Tiểu Vũ Điểm rất nhiều đồ ăn, bữa cơm này liền tính là cảm ơn anh đi. Sau khi ăn xong Sở Luật đứng ở một bên, Hạ Nhược Tâm không đuổi anh đi, như vậy anh cũng lại đứng ở chỗ này chơi cũng Tiểu Vũ Điểm. Anh vẫn luôn ở đây, nhưng lại quên mất, thời gian đi làm đã sắp tới, nếu còn như vậy thì cái thanh danh cuồng công việc của anh phải nhường cho người khác mất. Sở Luật trước nay đều không đi làm trễ, cho dù có bệnh đi chăng nữa.

Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái đứng ở một bên, chờ người này đi, tuy cũng không nói gì nhưng vẻ mặt lại hiện ra nét đuổi khách rất rõ ràng, Tiểu Vũ Điểm kéo kéo quần áo của mẹ, mở to mắt ra, thỉnh thoảng lại liếc qua anh một chút.

Sở Luật có chút khó khăn nắm chặt tay, sau đó lại mở miệng nói.

"Anh đi trước."

Hạ Nhược Tâm cũng không nói gặp lại, bởi cô cũng không muốn sẽ gặp lại người đàn ông này.

"Mẹ, chú đi rồi." Tiểu Vũ Điểm xoay người, kéo lấy quần áo của mẹ.

"Đúng vậy, chú đi rồi." Hạ Nhược Tâm ôm lấy thân thể của bé, ôm vào trong phòng.

"Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ."

"Mẹ, búp bê nhỏ." Tiểu Vũ Điểm dụi dụi đôi mắt tìm búp bê, Hạ Nhược Tâm từ một bên ngăn tủ lấy ra búp bê nhỏ đặt ở trong lòng bé.

Tiểu Vũ Điểm ôn lấy, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ búp bê trong ngực mình, ngủ thật mau.

3484 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 766

Chương 766: Chú đừng khóc

Căn phòng nhỏ trước kia hai mẹ con cô ở, tuy có hơi cũ một chút nhưng cuộc sống quả thật rất vui vẻ ấm áp.

Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ thì Hạ Nhược Tâm mới đứng lên bắt đầu thu dọn căn phòng rồi đem đồ dùng vẽ tranh ra, bắt đầu phác họa thêm mấy bức nữa, chỉ là không gian trong phòng thật sự quá nhỏ, cuối cùng cô phải đem đồ vật dựa vào sô pha.

Bên ngoài chiếc xe kia lại dừng ở đó, dường như ngày nào trong thời điểm này, người kia đều sẽ ở lại đây, mặc kệ có hay không thấy người.

Có lẽ ở bên ngoài có thể liếc mắt nhìn lên một cái.

Cũng có lẽ nơi này có hơi thở của cô.

Hai mẹ con chính là hai người quan trọng nhất của đời anh, cũng là tất cả đối với anh.

Anh bước xuống xe, nhưng cũng không dám bước đến gần.

Cửa mở ra, Hạ Nhược Tâm cầm tay nhỏ của con gái, đi ra.

"Tới, đem cái này đặt ở chỗ này." Hạ Nhược Tâm chỉ vào thùng rác trước mặt nói: "Tiểu Vũ Điểm nên nhớ, không thể tùy tiện vứt rác, sau này còn giúp mẹ làm việc."

"Con biết ạ." Tiểu Vũ Điểm không phải là lần đầu tiên giúp mẹ làm cho nên bé làm quả thật làm rất tốt, nhắc tới cái túi nhỏ, bé ước lượng vừa sức với mình, đem cái túi trong tay ném vào bên trong, sau đó chạy tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, lôi kéo tay của mẹ.

"Được rồi, mẹ mang con đi rửa tay." Hạ Nhược Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ của bé dắt vào nhà, rồi đóng cửa lại, đem hết thảy ngăn cách ở bên ngoài.

Cô đổ đầy xô nước, rồi xách xô nước tới đặt trên sàn.

Tiểu Vũ Điểm đem tay áo mình xăn lên, sau đó đem hai tay nhúng vào nước xoa xoa bọt xà phòng, kết quả không cẩn thận bị dính bọt lên mặt, bé nhăn cái mũi lại, muốn dùng tay lau khô bọt nhưng kết quả càng lau lại lan ra càng nhiều. Lộc cộc một tiếng, bé không có chỗ bám trực tiếp lăn về phía sau, giống một cái bong bóng cao su, lăn lăn, kết quả lại lăn đến chiếc sô pha nhỏ bên cạnh mới dừng lại, còn may ghế sô pha rất mềm, bằng không thì thật đúng là làm đau bé rồi.

Lúc Hạ Nhược Tâm ra tới liền thấy Tiểu Vũ Điểm quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đều dính đầy bọt xà phòng, còn bé thì lại mở to hai mắt không biết xảy ra chuyện gì.

Cô đi tới bế con gái lên, đưa tới chậu nước bên kia, hai mẹ con ngồi chổm xuống, Hạ Nhược Tâm cầm lấy một tấm khăn lông ướt, đem bọt xà phòng trên mặt Tiểu Vũ Điểm lau khô, sau đó lại giúp bé rửa cái tay nhỏ.

"Đi thôi, chúng ta ăn cơm." Cô lôi cầm tay của bé, dẫn bé đến bàn ăn ngồi.

Sau đó múc cơm cho bé ăn.

Tiểu Vũ Điểm cầm cái chen nhưng cũng chưa ăn.

"Làm sao vậy, đò ăn không ngon sao?" Hạ Nhược Tâm nếm thử một chút đồ ăn, không mặn không nhạt, chua chua ngọt ngọt, nhưng không phải bé trước giờ đều thích vị này sao, như thế nào hôm nay lại không ăn.

"Không đúng, không đúng," Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Mẹ làm cơm rất ngon", bé còn không quên vuốt mông ngựa một chút.

"Vậy sao lại không ăn?" Hạ Nhược Tâm lọc ra xương cá đút cho bé ăn.

Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi nhỏ, đem chén đặt ở trên bàn, tiếp tục ăn cá mẹ đút cho, đôi chân ở dưới gầm bàn cũng không ngừng đung đưa.

Hạ Nhược Tâm thật sự cảm giác cảm giác đứa nhỏ này gần đây rất kì lạ, lúc nào cũng phân tâm, hình như bé có tâm sự gì đó.

"Con tự ăn đi, mẹ có việc phải làm rồi", Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nói với bé.

"Được ạ." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ăn cơm, trên mặt hiện lên nét cười. Hạ Nhược Tâm đi vào phòng mình nhưng lại không an tâm, tuy rằng Tiểu Vũ Điểm rất ngoan nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên cô cũng phải kiểm tra lần nữa, cho dù ở nhà đi chăng nữa.

Tiểu Vũ Điểm vừa thấy mẹ đi vào phòng, lại lộc cộc xoay xoay người dòm ngó xung quanh, rồi mới từ từ leo xuống ghế, kéo một chiếc ghế nhỏ tới trước cửa, đứng lên, cạch một tiếng, cửa mở.

Bé chạy tới trước bàn, đem đồ ăn vừa nãy mình cũng không đụng tới bưng xuống, sau đó lại giống như con vịt con lạch bạch bước từng bước, hướng phía ngoài xe đi đến.

Sở Luật cũng không chú ý tới, đúng lúc anh nhận được cuộc gọi, nói một thời gian rất lâu, đến khi anh buông di động xuống, vừa mới liếc mắt qua thì lại thấy một đứa trẻ đã đứng ở trước cửa.

Anh bị khiếp sợ một chút, di động cũng rớt cái phịch xuống, còn tốt, di động cũng rất chăc chắn, tuy đã rớt rất nhiều lần nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì.

Anh vội vàng mở cửa xe ra, đem đứa trẻ ở trên mặt đất ôm lên.

"Tiểu Vũ Điểm, sao con lại xuống đây?"

Đứa nhỏ này rất ít khi ở gần anh, cũng rất ít nói với anh, nhưng sẽ đối với anh cười.

"Chú, Tiểu Vũ Điểm đem cơm cho chú ăn." Tiểu Vũ Điểm đem cái chén nhỏ đặt trước mặt Sở Luật, còn lấy ra một cái muỗng nhỏ.

Mà Sở Luật bên kia đột nhiên cảm giác mũi mình có chút cay cay, con gái của anh thật hiểu chuyện.

Anh cảm thấy mình rất có lỗi với bé, những khi bé bị bệnh, anh cũng không thể chăm sóc được ngay cả khi bé nguy hiểm cả tính mạng, nhưng bây giờ đứa nhỏ này lại luôn nghĩ đến anh, bây giờ lại còn đem phần cơm của mình cho anh.

"Chú, không khóc." Tiểu Vũ Điểm thấy vẻ mặt của anh như thế, còn tưởng rằng anh muốn khóc, bé vươn tay xoa xoa lên khuôn mặt của Sở Luật.

"Chú, ngoan, Tiểu Vũ Điểm không khóc, cho nên chú cũng không được khóc."

"Được, chú sẽ không khóc." Sở Luật một tay cầm chén của Tiểu Vũ Điểm, một tay ôm con gái, ngồi ở trong xe, kỳ thật nếu nhìn từ ngoài vào, bộ dáng của anh bây giờ quả thật rất ngốc.

Một người ăn vận một thân âu phục, thắt cà vạt, trên cổ tay còn đeo đồng hồ mắc tiền, chỉ sợ cũng không kém trăm vạn, nhưng bây giờ lại cầm trên tay chiếc chén màu hồng in một chú chim hoạt hình, lại cầm một cái muỗng nhỏ ngồi ăn cơm.

Bụng anh thỉnh thoảng lại truyền tới một tiếng ọc ọc, một chén nhỏ làm sao để anh no bụng được đây, tuy chỉ ăn cơm thôi nhưng anh lại có cảm giác đây lại là thứ ngon nhất anh từng được ăn.

Chú rất đói bụng sao?

Tiểu Vũ Điểm cảm giác chú rất đáng thương, bé vươn cái tay nhỏ của mình ra sờ trong túi, lấy ra một viên kẹo đặt ở trên tay Sở Luật, sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Luật.

Hốc mắt Sở Luật bắt đầu nóng lên, trái tim bỗng nhiên nảy lên một tiếng, từ trước tới nay anh đều không được nếm trải cảm giác như vậy, rất cuồng nhiệt, hạnh phúc như vậy, bây giờ anh lại cảm giác trên mắt đột nhiên mọng nước, không kiềm chế được.

Thời điểm Hạ Nhược Tâm ra tới đã không thấy con gái đâu, cửa lớn mở ra, đây không phải là lần đầu tiên, tiểu quỷ này tất nhiên lại tự tiện mở cửa rồi, cô hướng phía ngoài chạy ra thầm nghĩ, lần sau cô nhất định sẽ đổi khóa cửa.

3257 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 767

Chương 767: Đồ vô dụng

Nhưng bé chạy đi đâu cô cũng không lo lắng, bên ngoài vẫn còn một người, tuy rằng người đó rất vô dụng nhưng một đứa trẻ thì vẫn có thể trông được, không thì anh ta có thể làm được gì.

Nếu người đàn ông ở ngoài biết trong mắt Hạ Nhược Tâm anh chỉ là một người vô dụng thì không biết anh sẽ nghĩ gì.

Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, quyết đoán sát phạt, hành động lại càng cương quyết, ai dám nói anh vô dụng, sợ là cũng chỉ có Hạ Nhược Tâm.

Quả nhiên sau đó không lâu Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào. Anh một tay ôm con gái còn một tay vẫn cầm cái bán có hình hoạt hình, trong bát đã không còn gì. Ăn xong rồi, một hạt cơm cũng không còn.

"Mẹ." Tiểu Vũ Điểu giãy trong lòng Sở Luật tụt xuống dưới, sau đó chạy tới ôm lấy chân mẹ.

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt bầu bĩnh của con gái: "Đã ăn cơm xong rồi?"

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu rồi toét miệng cười. Khuôn mặt nhỏ hồng hào hiện tại rất khỏe mạnh, một chút cũng khó tưởng tượng được không lâu trước đây bé còn phải nằm bệnh viện, gầy gò giống một con khỉ con.

"Thật ngoan, Tiểu Vũ Điểm thật lợi hại." Hạ Nhược Tâm khen con gái: "Một bát cơm lớn như vậy đã ăn xong rồi."

Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ Sở Luật ở phía sau: "Chú thật ngoan, một bát cơm lớn vậy đã ăn xong rồi."

Hạ Nhược Tâm: ...

Sở Luật: ...

Trẻ con không nên bóc mẽ cha như vậy, biết không?

Sở Luật đứng xấu hổ, vẻ mặt hơi quẫn bách, trong tay lại cầm một cái bát, trong bụng anh đã ăn đồ ăn của con gái. Anh đây là không thiếu tiền nhưng lại thiếu cơm.

Hạ Nhược Tâm muốn bế con gái lên, kết quả một bàn tay lại vươn tới.

"Để anh, tay em không tiện."

Câu không tiện kia vừa nói ra anh liền phát hiện Hạ Nhược Tâm nheo lại hai mắt, mang theo nhè nhẹ ý vị khinh thường.

Ai tạo nghiệt?

Ai đánh?

Ai làm?

Có điều lúc này cô cũng không ngăn cản, muốn ôm thì ôm đi. Cô nghĩ thông suốt, coi như bảo mẫu miễn phí, cũng không lo bắt cóc con gái cô.

"Đưa tôi." Cô hướng Sở Luật vươn tay.

Sở Luật khó hiểu: "Cái gì?"

Hạ Nhược Tâm hiện tại không hiểu chỉ số thông minh của Sở Luật là bao nhiêu nữa, thật càng lúc càng đần.

Cô trực tiếp lấy cái bát ngộ nghĩnh trong tay Sở Luật, lấy cả cái thìa, rồi đi vào phòng bếp đem rửa sạch sẽ, sau đó mới đặt lên bàn.

"Bé còn chưa ăn, anh ngồi đây cho bé ăn một chút. Anh muốn cho bé ăn gì thì tùy."

Nói xong cô vào trong phòng trong rồi đóng cửa lại.

Đúng vậy, hiện tại cô không thích người đàn ông này, cũng hy vọng anh có thể cách xa một chút, nhưng cô lại tin tưởng anh, cho nên cô có thể yên tâm đem Tiểu Vũ Điểm giao cho anh.

Quen biết hơn hai mươi năm, cô tin rằng mình hiểu về người đàn ông này.

Tuyệt tình lại không phải hết yêu.

Thủ đoạn tàn nhẫn không phải sẽ không thân thương với người nhà.

Bên ngoài Sở Luật mừng rỡ ôm con gái lên, sau đó hôn nồng nhiệt vào khuôn mặt bầu bĩnh của bé: "Bảo bối, ba... không, chú rất vui, có thể cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cơm."

Tiểu Vũ Điểm có chút không hiểu, bé hoang mang ngọ nguậy đầu mình, nhìn cánh cửa đã đóng, lại nhìn Sở Luật. Nhưng khi Sở Luật đem thìa cơm đặt ở cái miểng nhỏ của bé thì bé liền há to miệng. Mặc kệ là ai cho bé sẽ há mồm ăn ngon.

Hạ Nhược Tâm vốn nấu không nhiều cơm, chỉ đủ để hai mẹ con con, cho nên khi Sở Luật cho con gái ăn no rồi thì cũng chỉ còn một ít cơm thừa canh cặn cho anh, nhưng dẫu coi là vậy anh cũng ăn hết chỗ cơm thừa canh cặn này.

Hạ Nhược Tâm thật sự rất bận, cô còn thiếu người khác mấy chục tranh vẽ minh họa, sắp tới phải tăng ca mới được. Hơn nữa cô nghĩ có lẽ nên vay một chút tiền rồi mua một ngôi nhà nhỏ, sau đó cô sẽ chậm rãi trả dần.

Rốt cuộc đây cũng chỉ là một phòng nhỏ, ở quả thật không tiện, lại còn xa xôi. Lúc này con còn nhỏ thì không sao, nhưng sau này con đi học thì đi lại không tiện lắm. Lúc trời quang mây tạnh thì không sao, nếu là trời mưa hoặc lạnh, cô lại không có xe thì phải làm sao bây giờ.

Con người vẫn luôn cần tính toán cho tương lai, phải không?

Mà cô không có chút suy nghĩ nào tới Sở Luật, anh ta là anh ta, cô là cô, cùng Sở gia có quan hệ gì, cùng Sở Luật có quan hệ gì. Cô đang ngồi suy nghĩ thì nghe 'choang' một tiếng, hình như có cái gì bị quăng ra đất.

Cô buông bút vẽ vội vàng đi ra ngoài, âm thanh này hình như từ bếp tới. Khi cô đi vào cảm giác choáng vàng.

"Sở Luật!"

"Sao?"

"Anh ra ngoài cho tôi." Cô chỉ ra bên ngoài, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào, muốn bốc hỏa.

"Xin lỗi, anh chỉ muốn giúp." Sở Luật tủi thân trong phòng bếp, một tay anh vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm cũng đưa tay cắn lên miệng cắn, biết mình đã phạm sai lầm lớn.

Phòng bếp vốn đã nhỏ hẹp, chỉ một người đã có chút khó khăn, vậy mà hiện giờ ba người đang đứng chen chúc bên trong. Tuy rằng Tiểu Vũ Điểm không lớn lắm, nhưng người đàn ông này phải to gấp đôi cô, phòng bếp của cô vốn không cao, hiện tại anh phải cúi xống mới có thể đứng được ở trong này.

Trên mặt đất đầy mảnh nhỏ, trong tay của anh còn đầy bọt nước rửa bát chưa sạch.

Tổng giám đốc Sở không phải lần đầu tiên rửa bát nhưng vẫn nhận lấy thất bại. Trước kia anh không làm vỡ bát bởi vì anh làm rơi không vỡ, anh dùng bát nhựa.

Anh tổng cộng làm vỡ hai cái bát, ba cái đĩa, ngoại trừ bát ngộ nghĩnh của Tiểu Vũ Điểm làm bằng nhựa ra thì tất cả đều vỡ nát.

"Đi ra ngoài." Hạ Nhược Tâm ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong lòng anh, lại tới cửa đặt bé ra bên ngoài. Tiểu Vũ Điểm hơi sợ ôm lấy búp bê ngồi ngoan ngoãn không nói gì.

Trên quần áo Sở Luật còn chất tẩy rửa, nửa trên thân người cũng bị ướt. Anh cứ vậy bị đuổi ra khỏi cửa nhưng vẫn không chút tức giận.

Xoạch một tiếng, Hạ Nhược Tâm đem người chỉ biết quấy rối này nhốt ngoài cửa nhà. Mắt không thấy tâm không phiền.

Cô chống tay vào eo, dùng sức thở như cố nén điều gì, đến lúc cô bớt tức giận mới đi vào bếp dọn dẹp sạch các mảnh vỡ. Chỉ là mấy bát đĩa cô có đã vị vỡ sạch, buổi tối chẳng lẽ sẽ dùng tay ăn cơm lấy nồi thay bát.

Đến khi cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ cũng không biết đã bao lâu rồi.

4013 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 768

Chương 768: Chú vụng về

Cô mở cửa bước ra, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê dựa ở đầu giường, làm chuyện xấu nên không dám nhìn, cũng không dám nói chuyện với mẹ. Vừa rồi mẹ rất tức giận a, mặt đều đen, bé sợ bị đánh, tuy rằng trước nay mẹ đều không đánh bé, nhưng mẹ tức giận vẫn thật đáng sợ.

"Lại đây." Hạ Nhược Tâm hướng Tiểu Vũ Điểm vẫy tay.

Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê xuống giường, sau đó lon ton chạy tới ôm lấy chân mẹ.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi." A, nhận sai trước nhất định sẽ không bị sao.

Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, đặt bé lên trên sô pha rồi dùng tay xoa xoa chân bé.

"Sai ở đâu?" Cô lấy đôi tất đi vào cho con gái, các cô phải đi mua bát đĩa mới, không thì buổi tối phải uống gió Tây Bắc. Cái gã đáng chết kia.

"Sai?" Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay của mình, bé vươn tay ôm cổ mẹ làm nũng nói: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không nên cùng chú rửa bát đũa, chú thật sự vụng về, bát đĩa đều không cầm được đem làm vỡ vụn."

Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, cũng nhân cơ hội giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này. Lớn rồi, lá gan lớn rồi.

"Nhớ, về sau không được vào phòng bếp, trong đó rất nhiều đồ nguy hiểm. Nếu có muốn vào cũng phải đi cùng với mẹ, biết không?"

"Dạ, con nhớ." Tiểu Vũ Điểm vỗ vỗ ngực mình bảo đảm, bé về sau cũng không dám cùng chú vụng về kia, chú vụng về làm bé bị mẹ mắng.

"Tới đây đi giày vào." Hạ Nhược Tâm lấy giày đi giày vào cho bé.

Tiểu Vũ Điểm vươn chân nhỏ đặt lên đùi mẹ, tuy rằng vẫn không thoải mái nhưng mới hơi chật, vẫn có thể đi được.

"Đi thôi." Cô lấy túi xách, cầm tay con gái đi tới siêu thị ở gần để mua bát đĩa.

Khi cô ra khoải nhà thì người kia vẫn ở trong xe. Xe còn đương nhiên người cũng còn, không có khả năng để xe lại bỏ trốn.

Cửa xe mở, Sở Luật từ bên trong ra tới, vốn dĩ trên người đều mang theo hương vị tươi mát như đang ở biển, đều do nước rửa bát có mùi hương chanh.

Thật là quá làm khó anh.

"Nhược Tâm, em đi đâu để anh đưa đi."

"Không cần, cảm ơn." Hạ Nhược Tâm mang theo con gái vẫn đi thẳng, mà anh không có từ bỏ vẫn đi theo sau, luôn giữ khoảng cách không quá ba mét với cô.

Các cô đi anh đi, các cô dừng anh cũng dừng.

Tiểu Vũ Điểm một tay ôm búp bê, một tay cầm tay mẹ xiêu vẹo đi tới, thỉnh thoảng tò mò nhìn bốn phía, khuôn mặt nhoẻn miệng cười rất tươi đẹp. Đến khi bé phát hiện Sở Luật vẫn luôn đi theo bèn vươn tay vẫy vẫy Sở Luật.

Sở Luật cũng có chút ngốc đưa tay lên vẫy vẫy với bé.

Đi tới siêu thị, Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đặt vào trong xe đẩy. Tiểu Vũ Điểm rất thích ngồi loại xe này, mẹ hay đưa bé đi, chỉ cần đi mẹ sẽ mua cho bé nhiều đồ ăn ngon.

Nhưng bé rất ngoan, biết mẹ vất vả cho nên trước nay đều không đòi hỏi.

"Chúng ta đi thôi." Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, hôm nay mua cho Tiểu Vũ Điểm thêm nhiều đồ mới được.

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm cười cong mắt, càng thêm ôm chặt búp bê trong lòng mình.

Sở Luật cũng đi theo tới đây, cả người mặc âu phục, lại thêm khí độ bất phàm thật sự làm mọi người chú ý. Đây là siêu thị bình ổn giá dường như không phải là nơi để loại người như anh tới. Nơi anh đi phải là trung tâm thương mại hạng sang hoặc các khách sạn xa hoa, bộ dạng này xuất hiện ở bên trong siêu thị nhỏ quả có chút không hợp.

Kỳ thật chính Sở Luật cũng thấy vậy, công việc của anh rất bận, cần gì đều có người làm giúp anh mua, cho nên anh rất ít khi vào các siêu thị nhỏ này. Lần gần đây nhất anh vào siêu thị nào, mua gì anh đều đã quên mất, hình như là lúc đi học ở nước ngoài nhưng cũng không nhiều lần. Cho nên lúc này vừa đi vào liền cảm giác đầu mình ong lên một chút, bên trong lối đi loằng ngoằng không biết hướng nào để tới, đôi mắt chỉ cố gắng nhìn chằm chằm hai mẹ con phía trước, không thì anh thật sự không biết đi lối nào.

Hạ Nhược Tâm đẩy con gái đi tới nơi bán đồ bếp, chọn hai cái bát, vài cái đĩa. Vốn dĩ cô định đi nhưng lại nghĩ, hai cái bát này cô có cảm giác về sau sẽ không đủ dùng.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi trong xe mua sắm, đôi chân nhỏ thả trong không trung thi thoảng ve vẩy, bé ngẩng mặt lên tò mò nhìn bốn phía, khuôn mặt rất hoàn mĩ khiến không ít người đều phải nhìn một cái nghĩ thầm, đứa nhỏ này sao lại xinh đẹp như vậy, cũng rất ngoan, không giống những đứa trẻ khác đến đây hay chạy quậy phá ầm ĩ không thôi.

Nhưng có điều bọn họ lại gần một chút, muốn ngắm tiểu cô nương này một chút sẽ cảm nhận được hơi lạnh lẽo truyền đến, khi họ quay đầu là lúc phát hiện một người đàn ông mặc âu phục lạnh như băng đang nheo mắt lại, cặp mắt kia giống như rắn độc muốn phun lửa lại đây cắn người.

Không lâu sau người quanh Hạ Nhược tâm ngày càng ít, không có lá gan đều không dám lại gần hai mẹ con này. Đôi mắt người đàn ông kia thật đáng sợ.

Hạ Nhược Tâm lại chọn thêm mấy cái bát đặt trong xe đẩy. Cô không có cảm giác gì vì cũng không chú ý, tới khi cô mua xong muốn đẩy đi thì một bàn tay từ phía sau duỗi tới.

"Để anh giúp, nặng."

Hạ Nhược Tâm biết anh vẫn luôn ở gần, cô nhàn nhạt nhìn anh, ánh mắt của anh rất thành thật, hành vi thật lịch sự dường như không thể từ chối được. Nhưng cô biết người đàn ông này kỳ thật chính là một bánh trôi phúc hắc mè đen, một bụng đầy nước đen.

"Chào chú ạ." Tiểu Vũ Điểm lễ phép chào Sở Luật.

"Chào Tiểu Vũ Điểm." Sở Luật vươn tay xoa tóc con gái, từ 'chú' kia vẫn khiến anh đau trong lòng một ít. Rõ ràng là con gái anh, là con gái duy nhất nhưng hiện tại anh chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái gọi anh là chú, lại gọi người khác là ba.

2983 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 769

Chương 769: Người khác là ba.

Khuôn mặt của đứa nhỏ này càng lớn càng giống mẹ hồi nhỏ, lúc này Sở Luật mới nhớ được hóa ra lúc anh gặp Hạ Nhược Tâm năm đó thì Hạ Nhược Tâm cũng tầm tuổi như này.

Chỉ là khi đó anh quên mất trẻ con lớn lên khuôn mặt sẽ có thay đổi, khi đó anh chỉ biết cô gái đó họ Hạ, cũng nhớ kỹ đôi mắt, nhớ kỹ lời hứa hẹn của mình. Nhưng khi lúc anh về tiếp quản công ty, đi tìm tiểu tân nương của mình lại tìm lầm. Kỳ lạ mà nói, Hạ Dĩ Hiên cùng Hạ Nhược Tâm không hề giống nhau, vốn dĩ không phải là chị em ruột thì sao có thể giống nhau, nhưng các cô lại có chỗ duy nhất giống, chính là đôi mắt.

Nhưng có khi do trời xui đất khiến, lúc đó anh không hề suy nghĩ chút nào về việc có thể nhận sai người, thế cho nên sau này mới nhiều chuyện như vậy.

Khi xe đẩy mua sắm bị kéo về phía trước anh giật mình hoàn hồn, mới phát hiện ra mình đang bần thần.

"Xin lỗi." Anh nhẹ nhàng thở ra, đẩy xe mua sắm đi theo sau Hạ Nhược Tâm một tấc cũng không rời. Lúc này trong mắt anh cũng chỉ có cô.

Chuyện xảy ra trước kia anh không cách nào thay đổi.

Trước kia sai chính là sai, anh sẽ không phủ nhận. Nhưng anh còn có vô số ngày mai, còn có vô số sáng sớm, buổi chiều, buổi tối để nói câu xin lỗi kia đến khi được tha thứ.

Hạ Nhược Tâm mua xong bát đĩa lại đi mua một ít đồ ăn cho buổi tối, chờ đến khi mua xong bọn họ có thể trở về.

Đúng rồi, cô tới khu đồ ăn vặt mua mấy gói cho con gái. Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ôm lấy đồ mẹ mua cho, đôi mắt cười tít sắp không thấy đâu.

Sở Luật liền nhớ kỹ tên mấy gói đồ ăn vặt này.

Lúc tính tiền Hạ Nhược Tâm lấy ví của mình, tay Sở Luật vừa đặt vào túi liền thả ra, anh biết cô sẽ không để anh trả tiền.

Tương lai còn dài. Trong đôi mắt đen của anh hiện lên gì đó không ai có thể đoán được.

Lúc đẩy xe ra, Hạ Nhược Tâm muốn ôm con gái đặt xuống dưới thì Sở Luật đã nhanh hơn, anh một bàn tay đem ôm con gái đặt xuống giống như không chút nặng nhọc.

Kỳ thật Tiểu Vũ Điểm tới lúc này vẫn là một đứa bé gầy, trước khi bị bệnh vốn đã ít da ít thịt, sau khi bị bệnh thịt đều đã đi hết. Hiện tại tuy đã bồi bổ trở lại một ít nhưng so với trẻ con bình thường thì vẫn là gầy, cũng rất nhẹ, bàn tay không được khỏe lắm của Hạ Nhược Tâm thì có chút không tiện nhưng đối với Sở Luật mà nói thì thật sự nhẹ.

"Sao lại nhẹ như vậy?" Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt con gái: "Mỗi ngày ăn cũng không ít mà không tạo ra tí thịt nào, không phải do bụng sâu quá chứ?"

Hạ Nhược Tâm có chút xem thường, gầy là bởi người dài ra, anh ta không thấy đứa nhỏ này so với năm trước đã cao hơn không ít sao?

Cao Dật đã nói, xương đùi của Tiểu Vũ Điểm so với người bình thường là tốt hơn một ít, cũng nói rõ sau này Tiểu Vũ Điểm khả năng sẽ giống ba. Cô chỉ cao một mét sáu ba, nhưng tiểu cô nương nhà cô về sau có thể làm người mẫu, điểm này là gen Sở Luật cho không tồi, cũng chỉ có điểm này cô mới có cảm giác người đàn ông này không phải hoàn toàn vô dụng.

Thật đáng thương cho tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, ở trong công ty nói một không hai, nhưng ở nơi này lại thành hữu dụng chỉ vì cái gen đó.

Sở Luật một tay ôm con gái không buông, một tay cầm theo các túi đồ cũng không có cảm giác phải dùng sức, mấy thứ này thêm con gái nữa cùng lắm cũng chỉ bốn mươi cân, dẫu có gấp đôi anh vẫn bê được.

Tiểu Vũ Điểm mệt nhọc dựa trên vai Sở Luật ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm vừa định tiến lên một bước nhưng Sở Luật đã bước xa như bay đi rồi.

"Nặng cho chết luôn đi." Hạ Nhược Tâm khẽ hừ một tiếng, kỳ thật cô chỉ định giúp cầm vài thứ, nhưng có người muốn rèn thể lục thì để kệ cho anh ta làm đi.

Từ nơi này đến phòng của Hạ Nhược Tâm tuy rằng không xa nhưng cũng không phải gần. Nếu là đi tay không trở về thì không sao, nhưng muốn khiêng theo bốn mươi cân thì cứ để kệ anh ta thử một chút.

Nhưng dẫu có nặng thì Sở Luật cũng nguyện ý. Đứa bé mềm mại trong lòng ngực chính là con gái của anh, là đứa con gái duy nhất cả đời của anh, là sự cứu rỗi lớn nhất ông trời cho anh.

Trước nay anh cũng không biết, hóa ra khi mình có con sẽ là yêu con như này, thậm chí muốn đem toàn bộ thế giới cho con. Chỉ đáng tiếc anh không cho được, bởi vì có người không cần.

Hạ Nhược Tâm lấy từ trong túi xách chìa khóa, lại mở cửa ra. Sở Luật đi vào, đầu tiên là đem đồ vật trong tay cẩn thận đặt ở cửa phòng bếp. Anh biết mấy thứ này phải cẩn thận, không chú ý một chút sợ lại giống như lúc trưa. Anh cũng không biết vì sao mình lại làm rơi được mấy thứ này, nhưng vừa rơi xuống đất đã vỡ tan thành từng mảnh. Tổng giám đốc Sở dường như lại quên mất đây là đồ sứ, không phải cục đá, sao có thể không vỡ.

Sở Luật ôm con gái vào bên trong phòng ngủ nho nhỏ. Anh giúp con gái cởi giày, rồi đem chăn đắp lên người con gái. Đứa nhỏ này thật đúng dễ ngủ, mới một chút đã ngủ say, có ồn ào cũng không tỉnh.

Anh cầm tay nhỏ của con gái, cả bàn tay của con dường như chỉ bằng một ngón tay cái của anh. Nhỏ như vậy lớn lên như thế nào.

Cả đời anh điều tiếc nuối nhất chính là anh không được thấy con gái lúc sinh ra, cũng không có mặt lúc con trưởng thành. Đến khi anh biết con gái tồn tại thì đứa bé đã lớn như vậy, bé đã nhớ mọi việc, cũng đã hiểu được chuyện.

Anh là chú, còn người khác là ba.

Trên bàn hình như có gì đó, anh thuận tay cầm lấy, hóa ra là kế hoạch Hạ Nhược Tâm đã viết.

Trên đó viết vài con số, có lẽ chính là số tiền cô đang gửi ngân hàng.

Trên giấy cô viết, tính toán thu nhập, tính toán vay thêm, hẳn là muốn đổi phòng ở đi.

Sở Luật đại khái nhìn qua một cái trong lòng đã hiểu ra. Anh cầm tờ giấy đặt lại chỗ cũ, rồi lại ngồi ở đầu giường, cứ như vậy ngắm Tiểu Vũ Điểm không chớp mắt.

Con gái của ba, anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bầu bĩnh của con gái. Loại cảm giác huyết mạch tương liên này thật sự khiến anh muốn khóc, mũi anh cay cay, từ mũi truyền thẳng đến sâu bên trong khóe mắt.

Hạ Nhược Tâm trực tiếp đuổi anh đi, trời đã tối, anh ta cũng không có việc gì mà cô lại muốn nghỉ ngơi. Bọn họ trai đơn gái chiếc, lại không có bất cứ quan hệ gì, vẫn nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.

"Anh biết rồi." Sở Luật đứng lên lưu luyến không muốn rời tay con gái, sau đó đi ra ngoài, thuận tay đóng lại cánh cửa có chút đơn sơ lại.

2754 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 770

Chương 770: Có nhà mới.

Hạ Nhược Tâm đi tới, ngồi xuống, đem tay con gái đặt vào trong chăn.

"Ngủ đi." Cô đứng lên hôn con gái một cái rồi chuẩn bị đi nấu ăn, trời đã tối, Tiểu Vũ Điểm dậy sẽ muốn ăn cơm. Khi cô ra phòng khách, không biết vì cái gì lại đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng vén rèm sang một bên, bên ngoài đã không thấy xe đâu.

Đi rồi. Đi rồi thì tốt.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật cũng không biết mình thấy phiền cái gì, có khi thật sự cảm thấy ở ông tổng giám đốc này có ấm hồn không tan. Nhưng mà Vệ Lan nói rất đúng, dù sao cũng là ba đẻ của Tiểu Vũ Điểm, tuy rằng anh ta không có tư cách nhưng cái huyết thống kia không cách nào bỏ được.

***

"Thật làm phiền cô quá." Hạ Nhược Tâm nắm tay cô giáo.

"Không cần khách khí." Cô giáo cười một chút. Hóa ra vẫn là người quen, chính là cô giáo Tiểu Manh ở nhà trẻ trước kia.

Cô giáo Tiểu Manh cầm chặt tay Tiểu Vũ Điểm chỉ kém ôm vào ngực đảm bảo.

"Hạ Tiểu Thư, cô yên tâm, Tiểu Vũ Điểm giao cho tôi sẽ không sao, bé rất ngoan, một chút cũng không phiền toái."

Hạ Nhược tâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi xổm xuống dặn dò tiểu nha đầu.

"Con nhớ phải nghe lời cô giáo."

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm đồng ý.

"Phải ngoan ngoãn ăn cơm."

"Dạ."

"Lúc tan học mẹ sẽ đến đón con." Cô chỉnh lại hai bím tóc nho nhỏ của con gái, rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ rồi rời đi. Cô muốn cố gắng nhiều hơn, các cô sẽ sớm có thể có một ngôi nhà lớn hơn, có thể mỗi ngày tắm rửa, mùa đông cũng sẽ không quá lạnh.

Trường học này cô tìm hiểu nhiều nơi mới quyết định. Trường này tuy nhỏ nhưng danh tiếng không tồi, một ngày ba bữa cơm ngon rất có lương tâm. Cái chính là cô không nghĩ tới, thế nhưng gặp được người quen, chính là cô giáo Tiểu Manh, mà như vậy cô càng thêm yên tâm.

Ngày hôm qua cô vừa mua ở phòng tin bất động sản, vừa mới gửi đi liền có người liên hệ. Cô hỏi tình hình đại khái, các phương diện đều phù hợp với yêu cầu của cô, cái chính nhất là ở rất gần nhà trẻ, đến lúc đưa đón con sẽ rất thuận tiện.

Cô cũng không dám trì hoãn sợ rằng mỡ đến miệng mèo lại mất. Nhà ở là chuyện lớn, các cô lúc đầu không có chỗ ở chỉ thuê được một phòng nhỏ, hiện tại cuối cùng đã có cho mình một căn nhà lớn chính cô mua được, chân chính thuộc về các cô.

Cô liên hệ với bên kia rất tốt, cũng rất nhanh.

Đại khái tới nhìn một chút, quả thật đây là cái cô muốn. Ở tầng trệt không cao, trang hoàng tốt, có năm phòng ở, chủ nhân vì muốn cả nhà dọn đi nơi khác cho nên mới đem căn hộ như vậy bán rẻ.

Bên trong còn có sẵn đồ đạc cô đều có thể giữ lại, hơn nữa dường như đồ còn rất mới.

Bởi vì cần chuyển đi gấp nên giá nhà rất ưu đãi, Hạ Nhược Tâm liếc mắt một cái liền đồng ý. Chính là có chút ngượng ngùng, người nhà muốn một lần thanh toán hết tiền cho nên cô cũng chỉ có thể đi vay ngân hàng.

Cũng may cô có biết một chút về thủ tục vay. Cô mang theo rất nhiều giấy tờ, đương nhiên không thể thiếu giấy chứng minh thu nhập hàng tháng. Vất vả một chút mỗi tháng liền có một vạn (35tr), khoảng bốn năm năm liền có thể trả hết. Mà cô cùng công ty kia đã ký hợp đồng mười năm, cho nên cô cũng không lo lắng chính mình không có tiền đi trả vay ngân hàng.

Cô vốn dĩ cho rằng khả năng sẽ phải đợi thật lâu mới được nhận tiền, vậy mà ngân hàng ngay lập tức phê duyệt. Lúc cô từ bên trong ngân hàng đi ra còn có chút mơ màng như lọt vào sương mù.

Đây là sự thật à, cô có chút không tin bèn nhéo một chút vào cánh tay. Cứ vậy đã làm xong có phải là quá thuận lợi không, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô còn cần thêm vài thủ tục. Chỉ sợ hôm nay chạy tới chạy lui sẽ khiến cô mệt chết.

Đến khi cô xong hết thủ tục thì trời đã tối, Hạ Nhược Tâm mệt tới mức không nói nổi.

Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bậc thang đang chờ mẹ tới đây đón bé.

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Hạ Nhược Tâm đôi mắt bèn sáng ngời, từ bậc thang đứng lên nhào tới Hạ Nhược Tâm, ôm chặt lấy hai chân cô.

"Xin lỗi con, mẹ đến muộn." Hạ Nhược Tâm xoa đầu con gái, quay sáng xin lỗi cô giáo Tiểu Manh. Cô rất ngượng, mới ngày đầu tiên đã khiến cô giáo mất thời gian tới tận giờ.

"Không có gì, còn sớm." Cô giáo Tiểu Manh chỉ trẻ em ở xung quanh: "Còn rất nhiều trẻ chưa được đón, nên cũng không phải muộn."

"Cảm ơn cô." Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, lại cầm thêm cặp sách trên người của con.

Tiểu Vũ Điểm quay đầu nhìn cô giáo Tiểu Manh vẫy vẫy tay.

"Con chào cô."

"Chào con." Cô giáo Tiểu Manh cũng vẫy tay chào Tiểu Vũ Điểm. Ài. Thật xinh đẹp, đã thắng ngay từ vạch xuất phát, càng đừng nói tính tình lại ngoan, biết nghe lời, có lễ phép, còn thật thông minh.

"Ông trời," cô giáo Tiểu Manh ngẩng mặt lên trời, "trên đời này sao lại có đứa trẻ hoàn mỹ như vậy?"

Hạ Nhược Tâm đưa Tiểu Vũ Điểm về tới nhà, ngày mai cô sẽ đi dọn dẹp nhà mới cho tốt là có thể ở. Vừa nghĩ tới việc các cô sắp có nhà mới cả người cô đều có một loại hưng phấn như hoa nở.

Giống như bùm một tiếng, pháo hoa nở rộ. Cái cảm giác này khiến người sẽ dễ nhoẻn miệng cười hưng phấn.

"Hôm nay mẹ rất vui sao?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt, tay nghịch tóc Hạ Nhược Tâm hỏi.

"Sao con lại biết được?" Hạ Nhược Tâm để sát mặt mình vào mặt con gái, thật sự muốn chia sẻ sự vui sướng lúc này với con gái dù Tiểu Vũ Điểm bây giờ còn nhỏ.

"Bởi vì mẹ như vầy." Tiểu Vũ Điểm nhe miệng cười, đôi mắt cũng híp lại lộ ra bộ dáng thoải mái. "Mà trước kia mẹ đều như này." Bé lại thay đổi một loạt biểu cảm. "Trước nay cũng chưa từng giống như vậy." Bé lại đổi một bộ dáng khác. Biểu cảm biến hóa khiến Hạ Nhược Tâm nhìn mà muốn than, tài năng biểu diễn như vậy có thể làm ngôi sao nhí đi, Tiểu Vũ Điểm nhà cô chỉ cần đưa khuôn mặt này là đủ rồi, so với các ngôi sao nhí trên TV còn đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ lóe qua trong cô mà thôi, cô còn chưa đến nỗi đem con gái đi bán.

Cô áp vui sướng trong lòng xuống, hai mẹ con đều ăn một bữa rất ngon, sau đó cô vẽ tranh, Tiểu Vũ Điểm làm bài tập.

Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, hơn nữa cũng tự mình tập viết, bé hiện tại đã biết viết tới mức nào rồi Hạ Nhược Tâm cũng không biết, nhưng dường như chữ viết không làm khó được bé nữa.

Các bạn đang đọc truyện được đăng lại từ gacsach.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro