Chênh Vênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc là do buổi đêm nên thấy lòng hơi cô quạnh.

Nhiều khi tự hỏi bản thân, mình viết nhiều như thế này để làm gì?

Để thỏa mãn?

Để tìm sự đồng cảm?

Hay đơn giản chỉ để sẻ chia?

Lặng đi bên li cà phê sáng.

Chạnh lòng cạnh li sữa tối.

Rốt cuộc, mình đang làm gì với chính mình vậy chứ?

Sao cứ mãi thấy cuộc đời chênh vênh?

Chênh vênh ở tuổi mười tám chăng?

Đôi lúc, cảm thấy bản thân như mang hết những nỗi buồn của nhân gian.

Có những khoảnh khắc khiến con tim trở nên yếu đuối đến khó chịu.

Cảm xúc là thứ khó khống chế nhất.

Nhưng nếu không khống chế được, bao giờ mới lớn đây?

Mười tám, đã tập làm quen với cà phê.

Mười tám, đã tập sống một mình.

Mười tám... cõi lòng sao mà chênh vênh?

-----

12.18AM
07.12.2017
Sài Gòn
Đêm còn dài và khó ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro