Vô Đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận hỏa hoạn đêm qua, nếu ai đó đã từng là nạn nhân, thì mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên giây phút thập tử nhất sinh này...

Năm 1995, khi ba đứng nhìn ngôi nhà chìm trong biển lửa, mẹ ôm năm đứa chúng tôi vào lòng, quay sang bảo "Đừng nhìn nữa, gia tài ở đây cả rồi". Lúc ấy đứa nhỏ nhất mới 4 tuổi, đứa lớn nhất cũng chỉ 12.

Cả xóm tôi trên dưới 40 căn, sau một đêm tất cả đều trở thành tro bụi... khi đấy, người giàu có hay kẻ nghèo khổ, cũng đều không khác nhau là mấy, đều biết rằng tất cả sẽ lại bắt đầu bằng con số 0. Duy một đều may mắn, không một ai thương vong trong trận cháy này.

Chuỗi ngày sau đó năm anh em tôi không còn ở cạnh nhau nữa, mỗi đứa được gửi mỗi nhà. Tôi và em trai cùng ba vào ở nhà tình thương. Mẹ dựng cái lều nhỏ ngủ trên mảnh đất đen mẻm. Ở được vài ngày thì được cô mạnh thường quân giúp đỡ, cho ở đậu nhà cô. Ông trời thật không tuyệt đường con người bao giờ. 

Ba mẹ đối diện với đống nợ nần cùng cơm áo gạo tiền cho chị em tôi. Gì mẹ cũng bán, từ vé số đến cái quẹt ga, thuốc lá và cả cây bút bi... duy nhất con cái là mẹ không bán.

Ba hằng ngày ẵm em trai và dắt tôi đi bán vé số dạo. Lúc nhỏ em trai xổ sữa, lại trắng trẻo mập mạp. Đi bán vé số có hai người đàn ông, họ yêu thương nhau nên sống cùng, thèm có đứa con hủ hỷ, cứ bảo ba mẹ bán em trai cho hai chú, giá chục cây vàng ấy chứ, thế mà ba mẹ tuyệt nhiên không bán. Giờ tôi vẫn hay đùa, bảo trước ba mẹ chịu bán thì giờ chắc em con nó hưởng cả đống gia tài chứ chẳng chơi!^^

Lớn chút nữa, khi ấy tôi tầm 5-6 tuổi, cái tuổi mà ai ai cũng được học mẫu giáo, được biết hoa điểm 10 là gì, thì đứa trẻ như tôi tự ôm vé số đi bán. Lần ba phát cho 5 tờ, bán hết về lấy tiếp. Lần đầu tự đi bán, vèo cái hết 5 tờ, ba về vỗ đầu khen nức nở,  nhanh nhanh dúi thêm 5 tờ nữa cho bán. Khi ấy tôi mừng cứ như vừa đoạt giải Nobel ấy, sung sướng đến lạ.

Nhà nghèo lắm nhưng mẹ chẳng cho đứa nào thất học. Xin được hộ xóa đói giảm nghèo nên hai đứa học đóng tiền có một đứa, ba mẹ nhẹ phần nào tiền học phí. Tôi khi ấy cũng được vào lớp 1. Mẹ dành dụm mua được cho ba chiếc xích lô, sáng nào ba cũng chở năm đứa đi học. Mỗi đứa cách nhau đúng 2 tuổi, năm đứa là đủ kim mộc thủy hỏa thổ. Không biết ba mẹ canh thế nào mà được vầy, thiệt vi diệu!!!

Lớn hơn chút chị Hai bảo không học nữa, xin đi làm phụ mẹ nuôi em đi học. Ba đánh ầm ầm không cho nghỉ, bảo chết đói cũng không cho nghỉ học. Kết quả chị học thêm được một năm nữa, cũng xin nghỉ đi làm. Nhớ lúc chị Hai làm công nhân, ca đêm hay được phát cho bánh bao hay hộp sữa, chị đều mang cả về cho mấy đứa em. Lương lãnh nhiêu đưa ba mẹ tất, không giữ lại đồng nào cho bản thân. Thấy chị lúc đó trên đầu như có ánh hào quang.

Sau chị Ba cũng xin mẹ cho nghỉ học, phụ mẹ bán. Chị bảo không muốn học nữa, nhưng mẹ hiểu là vì chị muốn đỡ đần giúp mẹ. Khi ấy nhà còn có ba đứa đi học. Ba vẫn đều đặn đạp xe xích lô đưa đón ba đứa đi học. Thời gian sau nhà khá hơn chút, mẹ bảo bán chiếc xích lô, mua chiếc xe máy cho ba tiện đi lại. Mấy chị em quý chiếc xe xích lô như người thân trong nhà, đâu nỡ bán. Mẹ để luôn đấy như vật triển lãm, tôi nghĩ thật mẹ cũng không nỡ bán.

Ba mẹ thật lòng học hành không nhiều, nhưng dạy con thì phải nói là xuất thần nhé. Lúc nhỏ chỉ cần một đứa làm sai, ba mẹ quýnh luôn năm đứa. Quýnh đứa lớn vì không biết giữ em, quýnh mấy đứa còn lại là răn cho biết sợ. Nên bọn tôi thường đoàn kết lắm, che chở đùm bọc lẫn nhau vô bờ, vì ngu sao khai cho bị đòn tập thể!!!😁😁😁

Giờ thì lớn cả rồi, chị Hai với thằng Út cũng yên bề gia thất. Cháu nội ngoại ba mẹ đều đủ cả, tam đại đồng đường gần như trọn vẹn. Nhưng nhìn lại, ba mẹ giờ già yếu quá...

Mẹ tôi giờ 65 rồi, nhưng tóc bạc hết cả, tôi cứ bảo mẹ nhuộm đen đen đỏ đỏ cho nó trẻ lại, nhưng mẹ một mực ko chịu, bảo nhuộm rồi nó có mãi mãi như thế đâu, thôi kệ đi con ạ. Nhưng thật tình mẹ để tự nhiên vầy, nhìn lại cứ như bà tiên vậy.

Mẹ yếu nhiều rồi, hoạt động bắt đầu chậm lại, mắt cũng mờ dần, khó ngủ và ăn uống cũng không ngon miệng nữa, giờ chỉ ước mỗi điều bản thân cứ bé mãi, thì mẹ sẽ chẳng bao già đi...

Ba tôi ăn chay khi chị Hai tôi vừa ra đời, tính đến nay ngót ngét hơn 30 năm. Thấy ba sao tuyệt vời quá đỗi, vì ngày xưa đạp xích lô, Ba chuyên chở hàng hóa, lại ăn chay nên không có sức khỏe nhiều. Mỗi khi lên cầu ba đều phải nhảy xuống đẩy. Mẹ kể mỗi khi đẩy mệt quá, ba thầm thì trong miệng "Ráng lên đi vợ con ở nhà, ráng lên đi vợ con ở nhà". Nghe mẹ kể tôi ngồi rơi nước mắt. Thế gian này là có một người cha vĩ đại đến thế...

Chữ hiếu thật lòng chưa đứa nào gửi đến ba mẹ trọn vẹn. Tôi viết lại những dòng này như để nhắc nhở chính bản thân mình và anh chị em, chúng ta ngày hôm nay, dẫu không phải là bác sĩ hay kĩ sư, nhưng tất cả những gì tốt đẹp nhất, ba mẹ đều đã vì chúng ta mà làm.

Ba mẹ giờ chậm chạp nhiều, lại hay quên đầu quên đuôi, có câu chuyện kể lại hơn chục lần. Nhưng tôi chỉ mong ba mẹ còn sức khỏe để kể cho chúng tôi nghe câu chuyện ấy, câu chuyện mà dù tôi có phải nghe mỗi ngày, vẫn sẽ vui vẻ để lắng nghe. Xin gửi đến tất cả các ông bà cha mẹ trên thế giới này, lời chúc sức khỏe và tình yêu chân thành nhất...

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro