"...Liệu em chịu đựng được bao lâu?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh mẽ hoài, gồng mình hoài, cười nói hoài, nhưng trong lòng em đau ra sao, tim em yếu mềm thế nào, em là người biết rõ nhất.

Em dù mạnh mẽ hay yếu đuối, trưởng thành hay trẻ con thì em cũng như bao cô gái khác, bao con người trên Trái Đất này.

Em cũng biết yêu, thương, ghét, hận, vui, buồn, đau... chỉ là cách thể hiện của mỗi người là mỗi khác thôi.

Ở cái tuổi mà mỗi khi thời tiết chuyển mình nhẹ nhàng cũng khiến em chếnh choáng, cộng hưởng thêm áp lực của nhiều chuyện trong cuộc sống thường ngày, rồi ba cái chuyện tình cảm trái ngang chen ngang vô cuộc đời, em đều phải tự mình vượt qua hết.

Người ta vẫn thấy em cười tươi, vẫn thấy em nhí nhảnh, vẫn thấy em post status thường xuyên, vẫn hẹn hò nhởn nhơ với lũ bạn, vẫn ngân nga ca hát suốt cả ngày...

Người ta nghĩ rằng cuộc sống của em thật đáng mơ ước. Người ta thấy em vui sống lửng lơ mà phát ghen.

Nhưng người ta chẳng thể hiểu nổi những gì em đã trải qua. Người ta cũng đâu có biết em còn là một diễn viên nghiệp dư nhập vai rất ngoạn mục!

Là mỗi tối chỉ còn một mình trong căn phòng mười mấy mét vuông, em vòng tay tự ôm chính mình, để hàng ngàn giọt nước mắt rơi tự do chẳng thèm lau trên khuôn mặt lem nhem sau một ngày bận rộn.

Là mỗi sáng cố gắng dậy thật sớm cho mắt hết sưng rồi mới dám ra phố.

Là những giờ nghỉ trưa trên trường ít ỏi trốn trong một góc cafe nào đó cho ngày tháng bớt rộng dài.

Là những chiều tan học sớm lang thang vô định, không biết nên đi đâu về đâu, ngóng hoài một cuộc gọi để được an ủi vỗ về mà đâu có thấy?

Ừ thì những cô nàng mạnh mẽ, đôi khi cứ tự ảo tưởng sức mạnh lắm kia, cho rằng mọi đớn đau trên đời này mình đều có thể vượt qua được, nhưng thực ra lại chết một phần hồn.

Thà cứ yếu mềm đi, cứ sướt mướt đi, cứ nũng nịu đi, cứ hận thù đi, cứ ăn vạ đi, thì có phải đỡ đắng cay cuộc đời hơn không?

Vầy mà em hèn lắm, em đâu có làm được. Em lại trở về là em, một cô nàng thích tự gặm nhấm nỗi đau cho đến khi mệt lả rồi chìm vào giấc ngủ.

Người ta hỏi, em như vậy có mệt không? Em bảo "có" !

Em cũng tự hỏi, liệu mình chịu đựng được bao lâu...?

———

Thái Bình
30/06/2015

Đêm buồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro