Quên Nhớ Trong Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi khoác tay má lần theo những con hẻm nhỏ trong xóm mà chắc hơn chục năm rồi tôi mới đi lại. Đầu ngõ nay có treo lá cờ rủ, báo tin một người rời xa thế gian.

Những con hẻm ấy ngày xưa còn là đường đất, tôi cùng lũ bạn trốn nhà đi hái trộm mận, trộm xoài. Rồi che che đùm đuề "các món" trong bụng áo kéo về nhà Lan. Căn nhà ở cuối hẻm của hai mẹ con Lan trở thành điểm tụ hội của cả đám. Chúng tôi chia nhau từng món quà vặt, chơi banh, chơi nẻ. Tôi và Lan biết nhau khi vào học chung lớp 2. Chẳng hiểu sao hồi đó Lan thích chơi với tôi lắm. Đi học sáng hay chiều, chưa đến giờ đã thấy Lan lấp ló trước cửa nhà đợi. Lên lớp bốn, ba má cho tôi cái xe đạp cũ. Biết tin, hôm đi học bằng xe đạp đầu tiên, Lan ra đứng đợi tôi từ sớm, vừa gặp đã xung phong: "Để bạn chở cho, bỏ cặp ở giỏ trước đi". Lan sợ tôi bỏ đi học một mình.

Rồi cả 1 năm sau đó, Lan vai đeo cặp, chở tôi đi học, đi khoe cái xe khắp xóm qua những con đường đất chỗ trồi, chỗ sụt.

Có lần tôi bị thủy đậu, phụ huynh sợ lây nên không đứa nào dám đến thăm tôi. Hôm bế giảng, Lan len lén đứng bên ngoài bờ rào, chỗ cửa sổ phòng tôi, gọi với vô. "Bạn khỏe chưa. Đừng có gỡ mấu cái nốt nghe, hắn thành sẹo đó".

"Về đi, coi chừng lây nè", tôi xua tay với cái mặt xị ra, vừa muốn nó về vừa không.

"Đứng ngoài mà sợ chi. Hết bệnh rồi, ít bữa người ta dẫn đi hái mận, nhà bà Sáu ra trái nhiều rồi" - Lan cười khích lệ. Tôi nghe mà mắt cũng sáng ra.

Hồi đó, chỉ có Lan xưng tên với tôi giữa cái đám bạn toàn mày tao. Hai đứa như hình với bóng. Vậy mà chừ đi lại con đường cũ, tôi chẳng nhớ nổi mình chia tay Lan từ khi nào, lớp 5 hay lớp 6, Lan học đến lớp mấy thì nghỉ, bỏ đi làm công nhân?

Vài năm trước, tôi gặp Lan khi trên tay bế đứa bé gái hơn 1 tuổi. Lan nhìn tôi ngại ngùng còn tôi đón lấy cô bé con xinh xắn, trách: "Cưới bao giờ mà chẳng nói".

"Bạn đi học, đi làm xa mà" - Lan cười buồn, vẫn gọi tôi theo cách gọi hồi bé. Những cuộc gặp thoáng chốc sau đó, tôi kịp biết vợ chồng Lan ở đâu, con mấy tuổi. Vèo cái đã hơn chục năm...

Tôi men theo con hẻm nhỏ đầm bê tông dẫn về nhà Lan. Phải lách qua, cúi chào người lạ đôi ba bận tôi mới thấy nó. Con bé lụi cụi dưới bếp với bộ đồ trắng.

Tôi vỗ vai gọi Lan, nhìn nhau rồi 2 đứa khóc. "Má bệnh nửa tháng thì đi. Cũng không đau nhiều"
"Có báo cho ổng (cha Lan) biết không?"
"Ổng chưa nhận mình ngày nào, thôi báo làm chi".

Đám tang chẳng có mấy người, căn nhà nhỏ nơi chúng tôi từng chơi banh, chơi nẻ chìm đắm trong tiếng kèn, trống não nề.

Tôi lại khoác tay má trên đường về, tự hỏi, liệu còn quên mất ai trong đời này chăng?

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro