41.Gửi tôi của quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào bạn, bạn của tôi!
Người bạn giúp tôi trở thành mình của ngày hôm nay. Xin lỗi cậu rất nhiều. Vì tất cả. Khi đó tôi cứ nghĩ tuổi trẻ là thứ xa vời. Thanh xuân là thứ tôi không bao giờ có. Cậu đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh tan tan, hợp hợp của bao cặp tình nhân. Mà tôi. Chưa một lần cố gắng giúp cậu đạt được một tình yêu trong sáng nhất của tuổi học trò. Tôi đã nhút nhát. Mặc cảm. Tự ti. Để mọi thứ cứ vậy trôi qua trong buồn chán. Tôi khi đó không khát khao. Không hi vọng. Để cậu không nhớ nổi thanh xuân của mình. Tôi khi đó không mạnh mẽ để cậu có thể đứng lên khi bị người ta khi dễ. Để cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt, cô lập. Tôi khi đó thu mình trong thế giới riêng của mình. Không để cậu thực sự vui vẻ, không để cậu đi ra nhìn ngắm thế giới xung quanh. Không để cậu biết được thật ra xã hội này vẫn còn nhiều người tốt. Không phải ai cũng xấu xa như những người cậu đã gặp. Tôi đã quá ích kỉ. Làm cậu phải cực khổ. Sống như một chiếc bóng. Đến không ai biết, về không ai hay. Tôi biến cậu thành một kẻ lập dị. Luôn cô đơn. Một mình nơi góc lớp. Tự mình nghe nhạc, tự mình ngủ. Ai đến gần đều bị sự tẻ nhạt của tôi làm cho tránh xa. Tôi cứng nhắc, thực tế đến mức ai cũng cảm thấy cậu là kẻ không có khiếu hài hước, khô khan. Tôi chưa từng cố gắng thật sự cho một điều gì đó. Không có gì tôi muốn làm. Không có gì tôi muốn đạt được. Khiến cậu không có lối thoát. Lạc đường tới tương lai. Bình bình lặng lặng trải qua một đoạn đường quan trọng nhất của cuộc đời. Tôi cứng đầu. Khiến ai nhìn vào cũng ghét cậu. Tôi quá ngây thơ. Người tốt với tôi một chút tôi lại tưởng có được cả thế giới. Khiến cậu bị tổn thương khi người lạnh nhạt, xem thường. Tôi ngu ngốc xem mình là thần thánh. Ai cũng sẵn lòng giúp đỡ. Để rồi người ta đâm sau lưng cậu. Bảo cậu là đồ giả tạo. Tôi bốc đồng. Cãi nhau với bố mẹ. Để cậu là người luôn phải ngồi trong phòng tối. Gặm nhấm nỗi đau từ những lời tổn thương mà họ thốt ra. Khiến cậu cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Muốn nói " Con yêu mẹ. Con yêu bố. " đều không thể. Nhìn em gái thân thiết với bố mẹ chỉ có thể mỉm cười tiếc nuối. Tôi cậy mạnh. Không chịu cho cậu nhờ vả xin giúp đỡ, an ủi của những người xung quanh. Để cậu tự mình liếm láp vết thương một mình không ai hay. Tôi xấu xa đến mức không có lấy một người bạn được xem là thân thiết. Để cậu không có ai bảo vệ, không có ai cùng cậu chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Xin lỗi. Thật sự xin lỗi cậu. Chỉ vì tôi mà cậu lỡ mất một đời người. Quá khứ. Hiện tại. Tương lai. Chỉ vì tôi mà cậu chẳng còn gì. Xin lỗi. Xin lỗi. Và xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro