49. "Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Hòa bằng lăng hoa đang nở người biết không? Những chùm hoa tím biếc trong những tán lá xanh um. Người có thấy? Người vội đi, bỏ quên sau lưng bao mùa hoa người yêu thích. Bỏ quên thành phố nhỏ, người lớn lên. Bước chân vào thành phố lớn. Hối hả và nhộn nhịp. Bằng lăng lặng lẽ vương cánh hoa nhỏ lên áo người. Khi người vội về rồi vội đi. Để người chợt thảng thốt phát hiện ra. Người đã bỏ quên nơi này.
Người bỏ quên mùa bàng thay lá đỏ. Gió xào xạc quét những chiếc lá rơi. Người bỏ quên mùa lá bàng mới nhú. Màu xanh biếc mơn mởn trong ký ức. Bỗng dưng muốn trở lại Trần Hưng Đạo vào mùa đông khi bàng rụng lá. Thời cấp 2 nhặt lá bàng rơi. Đạp xe trên con đường thổi đầy cánh bằng lăng. Đắm mình trong màu tím. Nhẹ nhàng đi qua những con đường ngày Noel vào sáng sớm không người. Một mình ngắm trọn ánh đèn xanh đỏ nơi ngõ nhỏ bên nhà thờ Thái Hiệp. Nghe ve kêu râm ran khi hè về dưới tán chò rậm rạp. Cảm nhận cái mát nhè nhẹ của máy tưới cây tự động đôi khi vô tình tạt vào người.
Thật muốn về Trấn Biên vào mùa hè cấp 3 nắng gắt. Ngắm màu hoa vàng tươi của cây bọ cạp nước. Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Tự hỏi cuộc đời sau này sẽ ra sao? Hàng cây vàng rạng rỡ như tuổi trẻ. Từng cánh hoa theo gió cuốn đi xa. Tựa như tuổi trẻ của mỗi người chúng ta. Cùng xuất phát tại một điểm. Nhưng dừng chân khắp bến bờ. Có những người nuối tiếc mà ở lại. Giống những cánh hoa vàng trải đầy con đường dưới tán cây.
Muốn trở lại ngôi nhà vào mùa xuân ấm áp. Quây quần bên nhau. 18 càng lớn càng đi xa. Chợt nhận ra người đang xa gia đình mãi mãi. Khoảng cách thời gian như rộng ra. 1 tuần, 2 tuần rồi 1 tháng không về. Sau này là 1 năm, 2 năm lại 3 năm. Bố mẹ càng già đi. Người càng lớn lên. Càng bận rộn. Đôi khi chỉ kịp tạt qua nhà rồi lại đi. Bỏ quên vết chân chim nơi khóe mắt. Vết đồi mồi trên đôi tay. Và tiếng thở dài sau lưng. Của bố mẹ người. Bỏ quên câu mắng chửi xót xa chưa kịp nói thành lời. Những lời nhắc nhở chưa kịp nói lên câu.
Cầu Đồng Nai. Nước sông dâng cao. Gió thét gào. Mây vẫn bay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro