Trầm luân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Hạ Huyền hắc hóa, bị hành vi mưu toan trốn thoát của Sư Thanh Huyền chọc giận, hắn không ngăn chặn được dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ, đồng thời lấy việc này quy thành hành vi báo thù.

Lời của con bé cong mông lên edit: Truyện này hơi thú tính các bạn ạ =))))

-----------------------------------------------------------

Sư Thanh Huyền không ngờ sẽ đợi ở chỗ này. Y co quắp ngồi bên người Hạ Huyền, ánh mắt dò xét, đùa cợt từ bốn phương tám hướng khiến y như ngồi trên kim châm, mỗi một phút đều là giày vò đến ngộp thở, tựa như bản thân đang bị nướng trên lửa, Hạ Huyền sai y làm chút việc gì đó, y mới nhẹ nhàng quay mặt sang, khó khăn thu hồi ánh mắt rồi lại tập trung tiếp tục giày vò y.

Khó chịu quá rồi, đồ ăn ở trong dạ dày như sóng cuộn biển gầm, y vẫn muốn chạy trốn, nhưng Hạ Huyền lại bất động như núi, một chút cũng không để ý đến ánh mắt gần như cầu khẩn của y. Y đành cụp mắt xuống, tầm mắt đều tập trung ở một góc bàn gỗ, dáng vẻ giống như muốn co rụt lại, tránh xa những ghét bỏ, thì thầm to nhỏ nói xấu.

Tất cả hậu duệ quý tộc bên trong hoàng thành đều đã biết vị tiểu công tử từng quý giá của Sư gia kia đã thành nô lệ của Hạ gia.

'Nô lệ...' Y lẩm bầm, may mà Hạ Huyền không sai người in huy hiệu lên người y, đây là một chút tôn nghiêm còn sót lại của y.

"Sao không ăn?"

Hạ Huyền hơi hơi nghiêng thân thể sang đây, nhưng ánh mắt lại dán lên trên thân thể duyên dáng đang múa của người con gái nọ.

"Lại đây, rót cho ta chén rượu"

Vì vậy Sư Thanh Huyền bèn như con rối bông, cẩn thận từng li từng tí nâng tay què chân vụng mà đứng lên, lông mi rủ xuống bị ánh mắt trêu tức vây quanh, ủi đến phát run, đôi môi hồng nhuận đã bị cắn đến chảy máu. Khoảng chừng một lúc lâu sau, Hạ Huyền đột nhiên thấp giọng cười nói:

"Thúc thúc tốt bụng của ngươi đến thăm ngươi kìa"

Sư Thanh Huyền suýt nữa là mừng như điên, vội vàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, vậy mà lại bắt gặp ánh mắt u ám tàn độc của Hạ Huyền, hoảng hốt cúi đầu thu lại đôi mắt đang mở to của mình, trái tim đập thùng thùng kinh hoảng tựa như sắp phá tan lồng ngực.

Y gắt gao nắm chặt vạt áo, không biết nên mở miệng cầu cứu Bạch Vô Tướng như thế nào, hiện giờ Hạ Huyền quyền thế ngập trời, y chỉ sợ không suy nghĩ kĩ mà mở miệng thì sẽ kéo Bạch Vô Tướng xuống vũng bùn lầy.

Thừa tướng đương triều thong dong chậm rãi cùng các vị đại thần xung quanh hàn huyên một lượt thì mới đi đến chỗ Hạ Huyền. Hắn mặc dù đã qua năm mươi nhưng tướng mạo vẫn cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, thật khiến cho người ta không thể giải thích được. Hắn cùng với Hạ Huyền đối chén qua lại mấy lượt, rốt cục cũng nhìn về phía Sư Thanh Huyền mở lời:

"Thanh Huyền, ngươi dạo gần đây có ổn không?"

'Cực kỳ không tốt', y ở trong lòng nhỏ giọng nói, 'Ta nhớ ca ca, ta muốn về nhà'

"Hắn ở chỗ này của ta thì còn có thể chịu khổ cái gì chứ?"

Hạ Huyền đứng dậy che khuất Sư Thanh Huyền, mặt đối mặt với Bạch Vô Tướng tựa như giằng co.

"Bạch đại nhân chẳng nhẽ cho rằng Hạ gia ta nghèo đến nỗi không nuôi nổi một nô lệ nhỏ nhoi sao?"

Hai chữ "nô lệ" được hắn nhấn rất mạnh, lại nhẹ nhàng lộ ra một chút trêu đùa. Sư Thanh Huyền đau khổ nhắm mắt lại, suýt thì bị những lời này ghìm đến hít thở không thông.

Bạch Vô Tướng mỉm cười:

"Không phải là ý này, Hạ hầu hiểu lầm rồi, chẳng qua là đứa nhỏ này khi còn bé rất có duyên phận với ta, hiện giờ y nghèo túng chán nản, chi bằng Hạ hầu nể tình người, để cho y theo ta trở về"

Tiếng ly rượu đặt trên mặt bàn không nặng không nhẹ, nhưng trong từ ngữ vang vọng khắp bốn phía lại nghe ra sát ý, trong con ngươi tối đen phản chiếu bóng dáng của Bạch Vô Tướng, một tay hắn vòng ra phía sau bắt lấy Sư Thanh Huyền, không đếm xỉa đến người phía sau đung toàn lực chống cự, thong thả mà kiên định đặt lên một nụ hôn, bày ra bộ dáng say mê:

"Ta không nỡ"

Hắn cười nói:

"Ta làm sao mà bỏ được?"

Ta vẫn chưa tra tấn đủ đâu.

Sắc mặt Sư Thanh Huyền tái nhợt, tuy Hạ Huyền chưa nói ra nhưng y đã hiểu rõ rành rành. Trong đầu vang lên thanh âm thúc giục y mau chạy trốn, nhưng thân hình mỏng manh lại đang bị kẹp giữa Hạ Huyền và mặt bàn, tiến thoái lưỡng lui, y trốn không thoát, trốn không thoát Hạ Huyền, cũng trốn được những lời nói dơ bẩn xung quanh y. Y đau thương, tuyệt vọng dòm ngó khắp nơi, những người đó đoan trang, dè dặt ngồi cạnh bàn, ánh mắt đều tụ lại trên người y. Trời ạ, bọn họ đang cười, đang rỉ tai thì thầm nói nhỏ với nhau, dáng vẻ như muốn lột sạch y, dùng xích sắt treo lên tường thành, trên thương tích máu thịt lẫn lộn lẫn linh hồn mà đánh giá nhân phẩm y.

'Tha ta đi', Sư Thanh Huyền cắn chặt răng, những vẫn không nhịn được cúi đầu nức nở, 'Tha ta đi'

Tiệc rượu kết thúc lúc nào cũng không nữa, cõi lòng tan nát của y nứt ra thành từng khối từng khối, mờ mờ để người mang đi, đần độn không biết lúc này là chiều hay đêm. Hạ Huyền vẫn nắm lấy y, một cách quang minh chính đại, không một chút che giấu quyền lực chiếm giữ rõ rệt của mình, dù có ai đến chỗ này hỏi han, ai đến cười giả lả tạm biệt, ai vô tình đụng vào bả vai Hạ Huyền, để lại khăn tay nữ nhi vương đầy son phấn. Y không biết, cái gì cũng không biết.

Chỉ là ánh mắt nóng cháy như xẻ thịt ở trên người y đã in lên hồn phách cả rồi.

Ai đó lặng lẽ hít một hơi, Sư gia a...

Sư gia, cực thịnh một thời, Sư gia, đứng đầu các quan.

Vậy mà lại để lại một thằng bé.

Bị người bắt chẹt trong tay tùy ý đay nghiến, nghèo túng như vậy.

Hạ Huyền dắt Sư Thanh Huyền đi qua hành lang, ánh trăng như nước khiến bóng dáng trên mặt đất của bọn họ dây dưa lẫn nhau, rất khó phân định, nếu như từ xa nhìn lại, bọn họ giống như đôi tình nhân ngọt ngào nhất đời này.

Sư Thanh Huyền vẫn một dáng vẻ kinh hồn bạt vía, trong ánh mắt y không có chút ánh sáng nào cả, trên khuôn mặt loang lổ nước mắt. Hạ Huyền không hề thông cảm đau đớn của y, đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng Sư Thanh Huyền bị quăng đến nghiêng ngả lảo đảo, đến lúc đập vào khung cửa mới dừng lại.

Hạ Huyền bóp chặt cằm của y:

"Sư Thanh Huyền, ngươi muốn rời khỏi ta sao?"

Sư Thanh Huyền mở to đôi mắt mịt mờ, nhưng tầm mắt không dừng ở thân thể người trước mặt, tựa như đã biến thành một cái xác không, bên trong không còn sức sống.

"Tốt, tốt"

Hạ Huyền cười lạnh, dùng sức ôm ngang hông y, một cước đá văng cửa.

"Không muốn để ý ta? Ta lúc nào cũng có cách khiến ngươi mở miệng"

Hắn ôm Sư Thanh Huyền ném lên chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn, sai đầy tớ đi xuống hầm mang lên mấy hũ rượu nếp lâu năm, trong chớp mắt đập vỡ khiến cho hương rượu ngập tràn cả phòng. Hắn túm lấy gáy Sư Thanh Huyền, cầm một vò rượu đổ toàn bộ vào trong, mặc kệ Sư Thanh Huyền sặc đến không hít thở được, người trong lồng ngực giãy dụa vùng dậy, vừa ho vừa khóc, rượu vẫn cứ không ngừng đổ vào miệng, chất lỏng tràn ra theo cổ mảnh khảnh tràn vào trong quần áo, trước ngực ướt dính, ẩm ướt một mảng lớn, Sư Thanh Huyền không ngừng chống cự, miệng lóng ngóng phát ra tiếng kêu đau, Hạ Huyền lại càng hung hãn hơn, trút hết vò rượu xuống nền đất, lại muốn cầm lên một vò khác.

"Không, không được"

Sư Thanh Huyền ho khan, chật vật nép vào bên giường, đầu óc y mê man, khóc lóc nói:

"Xin ngươi, đừng, đừng mà"

"Ngươi uống thật vui vẻ mà, nhưng ta một ngụm còn chưa nếm"

Hạ Huyền mặt u ám mở nắp ra, nhưng lần thứ hai này lại không đổ vào miệng Sư Thanh Huyền.

"Ngươi phục vụ ta, được không?"

Sư Thanh Huyền không thể hiểu nổi ý tứ của Hạ Huyền là gì. Ngay sau đó một dòng rượu từ trên đầu đổ xuống, Hạ Huyền lấy vò rượu tốt nhất đổ toàn bộ lên trên người y. Chất lỏng mát rượi thấm đẫm quần áo, dính vào làn da, khiến cho lục phủ ngũ tạng của y đều lạnh thấu xương.

Hạ Huyền nhắc lại:

"Ngươi phục vụ ta, được không?"

Áo trắng chất liệu thượng hạng bị lột đi toàn bộ, trong phòng không đốt đèn, ánh trăng theo song cửa sổ len vào phủ lên giường. Sư Thanh Huyền trần trụi cuộn mình trên ga trải giường ướt đẫm.

Đã là vò thứ ba rồi.

Mỗi một tấc da thịt của y đều tràn đầy hương rượu.

Rượu lúc trước rót xuống dạ dày cũng bắt đầu nóng lên, một mạch lan ra càng sâu, y đau đớn nức nở, mê man không nhìn rõ, cũng không phân biệt được cảnh vật trước mắt là gì.

Có ai hôn ở vành tai y, hơi thở lành lạnh khiến người sợ hãi, nhưng vành tai bị ngậm lại nóng bỏng cực kỳ. Y bị liếm đến run rẩy, rên rỉ đứng lên, tay không tự chủ ôm lấy người phía trên, đôi mắt ướt sũng nửa khép nửa mở, lông mi ngăn lại ánh trăng, vẻ mặt hiện ra càng thêm ngây thơ, khiến người ta nhịn không được muốn bắt nạt ác thêm một chút, để y đau đớn khóc lóc mới hả dạ.

Hạ Huyền vậy mà cũng thật sự làm như vậy.

Hắn dọc theo cần cổ Sư Thanh Huyền một đường hôn mút, vệt hồng loang lổ, lốm đốm in trên da thịt non mịn mềm mại, dần dần lan xuống hai núm đáng yêu xinh xắn trước ngực. Sư Thanh Huyền khó khăn cử động, nhũ tiêm yếu ớt cọ qua cằm Hạ Huyền, tủi thân lùi về sau. Môi Hạ Huyền rượt đến, không để cho y có cơ hội chạy trốn, đầu lưỡi cuốn lấy, ngậm vào khoang miệng ấm nóng. Sư Thanh Huyền trầm thấp rên rỉ một tiếng, thắt lưng ưỡn ra, hạ thân cọ cọ vào bắp đùi Hạ Huyền, miệng lóng ngóng bật ra thanh âm, hiển nhiên đã sa vào tình dục.

Hạ Huyền cùng y hôn môi, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi y giao triền, một tay xốc lên một ngóc nệm, lấy ra một bình thuốc mỡ nhỏ.

Hắn đổ một ít ra đầu ngón tay, di chuyển xuống dưới thăm dò, ở bên trong kẽ mông Sư Thanh Huyền xoa nắn, thuốc mỡ nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan thành chất lỏng trong suốt màu trắng ngà, hắn nhẹ nhàng dằn ở huyệt khẩu bí ẩn, đầu lưỡi liếm qua ánh mắt mông lung, mờ mịt của Sư Thanh Huyền.

"Mở chân ra"

Hắn lạnh lùng ra lệnh:

"Để cho ta đi vào"

Thân thể trải qua nhiều lần hầu hạ đã sớm thành thói quen, Sư Thanh Huyền gần như theo bản năng mở ra hai chân, bắp đùi trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoan ái lần trước, Hạ Huyền luôn luôn dùng sức nắm lấy y, khiến cho nơi đó thường xuyên lưu lại dấu tay.

Hạ Huyền đối với việc này cảm thấy cực kỳ say mê.

Hắn cực kỳ thích ở trên da thịt non mịn của Sư Thanh Huyền lưu lại dấu vết của mình, hắn muốn tất cả của y, hủy diệt cũng được, lộng phá hư cũng được, tóm lại là thuộc về hắn.

Sư Thanh Huyền nức nở một tiếng.

Một ngón tay đột nhiên chen vào huyện khẩu chặt chẽ, đầu ngón tay còn đâm chọc xung quanh, y nắm chặt bả vai người phía trên mình, hôn môi, liếm mút, gặm cắn, đây đều là Hạ Huyền dạy cho hắn, lúc hoan ái nếu chủ động một chút thì có thể làm cho tâm tình Hạ Huyền tốt lên, lúc sau cũng sẽ khiến y bớt chút khổ sở. Y lung tung hôn khóe môi Hạ Huyền, mơ mơ hồ hồ gọi tên Hạ Huyền:

"..... Điểm nhẹ"

Y nhỏ giọng thở dốc, như là cầu xin:

"Sẽ đau... Ta sợ đau..."

Hạ Huyền bỗng nhiên nhớ tới năm ấy khi Sư Thanh Huyền vừa mới tiến cung học bài, trèo lên cây lấy giúp tiểu công chúa quả cầu, lúc xuống ngã chống vó một cái, vỗ vỗ quần áo đứng lên tỏ vẻ nam tử hán, nhưng đến tối trở về thì bò lên giường để Hạ Huyền giúp hắn thoa thuốc, vẻ mặt cùng giọng nói khi đó chính là như vậy.

Sẽ đau, sợ đau, ngươi điểm nhẹ.

Hạ Huyền không tự chủ thả nhẹ động tác, giống như năm đó vì y dịu dàng thoa thuốc.

"Vậy ngươi đừng nhúc nhích"

Sư Thanh Huyền quả thực im lặng một lúc, nhưng lúc ngón tay thứ hai chen vào huyệt khẩu nhỏ hệp vẫn tủi thân, oan ức lầm bầm vài tiếng, y mông lung mờ mịt mở mắt ra, hơi nước bao phủ, chực chờ muốn khóc, y oán trách Hạ Huyền:

"Ngươi gạt người, vẫn đau, ngươi gạt ta"

Nhưng mà đang nói, hai ngón tay trong cơ thể đột nhiên đồng thời xoay vòng, uốn cong một cái, theo tường thịt mềm mại thăm dò vào sâu, cọ cọ vào điểm nào đó, bả vai trần trụi chợt co rúm lại một chút, y hoảng sợ thở gấp, liều mạng túm lấy góc áo Hạ Huyền:

"Đừng....... Nơi đó, nơi đó"

Hạ Huyền rải những cái hôn vụn vặt bên cổ y, trong hô hấp đều là hương rượu, hắn khó chịu cười nói:

"Đừng như thế nào? Hử?"

Miệng thì dịu dàng thủ thỉ, động tác thì lại hung hãn, cứng rắn, ngón tay ở dưới tiến tiến xuất xuất khai mở lãnh thổ, chỉ chốc lát sau Sư Thanh Huyền đã mềm nhũn, trở nên ẩm ướt, đặc sánh, hai chân tách ra vô lực gập ở hai bên sườn Hạ Huyền, thỉnh thoảng bởi vì khoái cảm mà run rẩy một chút, miệng phát ra rên rỉ mơ hồ.

Hạ Huyền ngậm vành tai y nhẹ nhàng gặm cắn, chờ y thích ứng xong, theo bản năng vặn vẹo eo, Hạ Huyền quyết đoán rút tay ra, cố gắng để hạ thể đã có chút trướng đau cọ xát huyệt khẩu mềm mại, ướt át. Hắn túm lấy hai tay Sư Thanh Huyền cố định ở đầu giường, tay kìa thì bóp lấy chiếc cằm mảnh khảnh, khiến cho người đang mông lung, ngà ngà say mở mắt nhìn hắn.

"Sư Thanh Huyền, ngươi đừng nghĩ rời khỏi ta"

Hắn gằn từng chữ, gắt gao nhìn người dưới thân, như là con sói cô độc đang ẩn nấp từ một nơi bí ẩn nào đó chuẩn bị cắn xé nai con vô tội trước mặt.

"Ai cũng không giúp được ngươi, ai cũng không thể cướp ngươi khỏi ta, ngươi chỉ cần ở bên người ta là tốt rồi, hiểu chưa?"

Côn thịt chen vào trong huyệt khẩu nhỏ nhẹp đỉnh vào, Sư Thanh Huyền cao giọng thét chói tai, chân dài trắng nõn, mềm mãi ở trên đệm giường ướt sũng rượu mạnh mẽ đá đạp lung tung, Hạ Huyền một hơi đem chính mình vùi vào toàn bộ, tràng đạo siết chặt đến mức nóng bỏng, từng chút từng chút co lại, không tự giác mút vào, vừa ngứa vừa khẩn trương, hận không thể đè Sư Thanh Huyền xuống hung hăng xuyên thủng mới thỏa mãn.

Nhưng hắn chịu đựng, vừa chờ Sư Thanh Huyền ngưng khóc thút thít, vừa lấy tay vuốt ve dục vọng mềm nhũn dưới bụng y, kiến nhẫn đợi nó biến hóa mới bắt đầu đưa đẩy.

Xương hông va chạm vào thịt mông mềm mại, mượt mà phát ra tiếng vang, cộng với rên rỉ không chút nào che giấu của Sư Thanh Huyền, trong phòng ngập tràn xuân sắc, hương rượu mập mờ xen lẫn thục giục dục vọng. Tràng thịt bởi nhiều lần hầu hạ nên càng biết vị, tự động gắt gao cuốn lấy Hạ Huyền, giống như cái miệng nhỏ nhắn chứa nước mút vào, hung hăng đỉnh đến chỗ sâu nhất, khi rút ra lại lưu luyến không rời, thuốc mỡ lúc trước bôi vào bị ma sát lặp đi lặp lại đến sùi bọt, bám vào trên côn thịt của Hạ Huyền mà tràn ra, dịch ruột non của Sư Thanh Huyền chậm rãi phân bố, một vũng lầy lội, vật ở phía trước bị đâm đến kích thích đứng lên, chỗ đầu mẫn cảm bị chạm đến, nhưng hai tay lại bị Hạ Huyền khóa, y trướng đau cực kỳ, chờ đợi được phóng thích.

"Nhanh một chút....... Nhanh một chút........ Nơi đó............. Sờ sờ ta........... Ư......... Sờ sờ ta......................"

Hạ Huyền khép hờ mắt, giống như đắm chìm trong lốc xoáy tình ái, hắn càng thêm dùng sức va chạm tiểu huyệt, mỗi một lần đều hận không thể đem chính mình vùi vào toàn bộ, nhiệt độ của rượu trên thân thể lõa lồ của Sư Thanh Huyền tràn vào đầu, hắn quên hết tất cả, ở trên người Sư Thanh Huyền ra sức rong ruổi, tựa như thiếu niên theo phụ thân chinh chiến sa trường, Hắn chìm đắm trong rên rỉ đứt quãng, chìm đắm trong thân thể trắng nõn, trơn mềm, chìm đắm trên tóc đen lõa xõa của Sư Thanh Huyền.

Trên đời này không ai có thể làm hắn say mê như thế, mỗi một tấc đều là vu thuật mê mẩn lòng người, làm cho hắn không có khả năng chống cự.

Sư Thanh Huyền bị nắm eo hung hăng trừu sáp, y đã mất đi sức lực giãy dụa, tùy ý chìm nổi trong bể dục vọng, bị từng đợt sóng khoái cảm liên tiếp ném lên không trung. Giọng nói vốn dĩ trong sáng đã khàn đi, làn da lộ ra một chút đỏ bừng, theo mỗi lần Hạ Huyền đỉnh lộng khóc kêu. Quá mức, thực sự quá mức, trong đầu mông lung không một suy nghĩ, y chỉ còn cảm giác sợ hãi, nghĩ đến bản thân sẽ vì khoái cảm không ngừng nghỉ mà vong mạng. Chất lỏng càng phun càng nhiều, trên bụng bằng phẳng một vũng ẩm ướt, y đột nhiên sinh ra một chút sức lực ôm cổ Hạ Huyền, vừa bị trừu cắm kích thích lại vừa muốn hôn.

Y muốn gọi tên của hắn, nhưng rên rỉ bật ra lại khiến người khác mặt đỏ tai hồng.

Hạ Huyền rốt cục cầm lấy dục vọng đã muốn phóng thích nhiều lần, ngón tay cùng với tần suất trừu sáp thần tốc, Sư Thanh Huyền cong lưng, ngay cả ngón chân cũng co lại, sau huyệt gắt gao co rút, kẹp chặt khiến Hạ Huyền bật ra một tiếng thở đầy thỏa mãn. Ngay sau đó y hét lên một tiếng ngắn ngủi, miệng bị Hạ Huyền lấp kín, ở thời điểm cao trào như y mong đợi nhận được một nụ hôn, y đã không thể phản ứng gì nữa rồi, bạch trọc gom góp theo trừu sáp không ngừng nghỉ một giây phút phun ra, một lần lại một lần rơi vung vãi trên thân thể đang giao triền của hai người, dính dính nhầy nhầy, hình ảnh dâm mĩ đến cực điểm, Y sắp nghẹt thở rồi, bị Hạ Huyền cứng rắn hôn triền miên, sau huyệt kẹp chặt dục vọng, khoái cảm không chịu nổi hóa thành nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Hạ Huyền vẫn không biết mệt mỏi mà trừu cắm, mượn dư vị cao trào thúc Sư Thanh Huyền lên đỉnh.

"Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền........"

Một lần trừu sáp là một lần gọi tên người dưới thân, gắn bó như môi với răng, ôn nhu lưu luyến, hạ thể vẫn như cũ không giảm lực đạo xâm phạm y.

Sư Thanh Huyền tan vỡ rồi, không chịu nổi nữa, tính khí đã mềm xuống vì bị thúc mà lại phun ra một ít dịch thể trong suốt, nhưng sau đó thì thực sự không bắn được nữa.

Y rên rỉ, khóc kêu, hồn bay phách lạc bị túm lấy, quẳng vào trong khoái cảm điên cuồng. Không được, quá mức, bị thao đến mức huyệt khẩu đỏ au, trái tim y đập thùng thùng kinh hoảng, thân thể co rút, tràng đạo một trận lại một trận siết chặt, rõ ràng phía trước đều đã không thể bắn ra cái gì, nhưng cơn sóng khoái cảm vẫn như cũ bị Hạ Huyền từng đợt từng đợt công kích khôn ngừng.

Sẽ hỏng mất.

Sẽ đem y đánh chìm mất, sẽ mang y vứt vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục.

Hạ Huyền ở trên không trung vươn tay chạm vào y.

"Đến đây đi, Thanh Huyền, đến bên người ta"

Giọng điệu rên rỉ thay đổi như là nai con gần chết gào thét, Hạ Huyền gần như rút ra toàn bộ, rồi lại ở tràng đạo kịch liệt co rút dùng sức đâm xuyên vào, tiếng rên rỉ của Sư Thanh Huyền bị chặn lại ở yết hầu, hai tròng mắt thất thần gần như ngất đi, dịch thể trắng đục nóng hổi không ngừng phun ra trong cơ thể y, mang theo chút ý muốn xấu xa trong đầu muốn y thụ thai không ngừng rót vào huyệt khẩu. Hạ Huyền vùi đầu ở cổ Sư Thanh Huyền bình ổn hô hấp, bên trong tràng đạo vẫn nảy lên, người dưới thân đã gần như đi vào trạng thái vô ý thức, thình lình run rẩy một chút, không chịu nổi càng nhiều vui sướng.

Lui thân đi ra, sau huyệt đã không khép được chậm rãi chảy ra bạch trọc, Hạ Huyền lấy tay nhẹ nhàng ma sát, cuối cùng hôn lên đôi mắt tan rã nửa khép nửa mở của Sư Thanh Huyền, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói ra lời nói tàn nhẫn:

"Ngươi theo ta, đến chết không rời" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro