>>Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hạ Lễ, hôm nay có thấy Huy La đâu không?" Cuối cùng cũng ký duyệt xong đống văn kiện, nam nhân ra khỏi thư phòng mình hỏi lão quản gia trong nhà. Gã thấy rất kỳ quái: Tại sao hôm nay không có thấy nhóc con nhõng nhẽo Huy La vậy?

"Ông chủ, cậu chủ ở suốt trong phòng mình làm bài tập." Nghe ông chủ hỏi han, quản gia Hạ Lễ trung thành và tận tâm thành thực báo cáo.

"Ah?" Hơi nhướn lông mày, nam nhân như thể đã hiểu ra chuyện gì đó rất kỳ quái. Nhóc còn này hôm nay sao lại khác thường không bám lấy gã mà ngoan ngoãn đi học vậy? "Hạ Lễ, ông cứ ra ngoài trước đi." Nói rồi, nam nhân đi về phía phòng của Huy La.

"Vâng, ông chủ." Sau khi cúi đầu đúng cung cách nói, Hạ Lễ liền đi ra......

o0o ~ o0o

"Ai ~~ Cái này khó hiểu quá đi!" Môi hơi bĩu ra, Huy La mệt mỏi thả bút ra nằm bò lên mặt bàn.

"Cái gì khiến bảo bối của ba ba phiền lòng như thế vậy?" Cười đi đến bên cạnh Huy La, nam nhân hỏi.

"Ba ba, bài này thật khó hiểu ah!" Huy La buồn bã ỉu xìu nói: "Tuần sau còn có kỳ thi nữa! Nhưng mà bảo bối học bài một chút cũng không hiểu!" Nếu lúc làm bài thi mà không có thành tích tốt thì thật mất mặt lắm! "Ba ba đến giúp bảo bối được không?"

"Hửm?" Nam nhân cầm vở của huy La xem xét "Xem ra ba ba quả thật có thể giúp được bảo bối rồi!" Cho dù đây đều là đề toán khó của tiểu học, nhưng với gã thì đơn giản không khác gì '1+1', nhưng gã cũng hiểu đối với bảo bối bây giờ mà nói thì quả thực là rất khó.

"Đến, bảo bối không phải vội, ở đây phải làm như vậy....." Nam nhân bắt đầu giải thích cho Huy La chỗ bé không hiểu.

"Oa! Ba ba thật giỏi a!" Đây là vấn đề bé nghĩ mãi không ra nha!

"Bảo bối, những điều con biết bây giờ còn quá ít, tương lai chờ khi con lớn, kiến thức nhiều hơn thì chúng tự nhiên sẽ trở nên đơn giản." Sủng nịnh cười, nam nhân xoa xoa đầu Huy La.

"Bảo bối đã biết! Cảm ơn ba ba!" Huy La vui vẻ cười.

"Bảo bối, đã rõ rồi thì phải cảm tạ ba ba, có phải nên cho ba ba một ít 'thù lao' hay không hả?" Nam nhân cố ý ghé vào lỗ tai bé thổi hơi nói.

Hiểu rõ ý của ba ba, Huy La đỏ mặt ngượng ngùng hôn môi nam nhân.

"'Thù lao' của bảo bối thực ngọt! Ba ba còn muốn. Bảo bối, còn gì không hiểu không?" Chủ động tiến lại hôn lên bờ mội tựa cánh hoa của Huy La, nam nhân ý đồ dụ dỗ bé con ngây thơ.

"Ừm..... Ba ba..... Bảo bối còn rất nhiều thứ không hiểu....." Huy La cũng muốn được nam nhân vuốt ve mà nhỏ giọng nói.

"Vậy ba ba sẽ giúp bảo bối nha!" Nhận được sự đồng ý của bảo bối, nam nhân lập tức bắt đầu cởi quần đùi của bé "Hiện tại ba ba giúp bảo bối ôn tập, nếu bảo bối có thể làm xong toàn bộ bài tập, hơn nữa còn chính xác thì ba ba liền cùng bảo bối làm hết một lần!"

o0o ~ o0o

"Ừm..... Ba ba, bảo bối làm xong rồi." Phần thân dưới trần truồng ở trên mặt ghế bị hai chân kẹp chặt, Huy La vừa phải làm hết bài tập, vừa phải tiếp nhận ánh mắt trêu đùa của nam nhân.

"Ừm..... Giờ ba ba sẽ kiểm tra bài làm của bảo bối!" Nam nhân cầm lấy quyển vớ "Bảo bối, nằm úp sấp lên bàn, sau đó nhếch mông con lên!"

"Dạ....." Nghe lời làm theo, Huy La có chút mong chờ động tác của nam nhân.

"Bảo bối làm bài không tệ!" Một bên kiểm tra lại mấy bài tập kia, nam nhân vừa đem ngón tay trực tiếp tiến vào lỗ nhỏ của Huy La.

"Uhm..... Ba ba....." Lỗ nhỏ khép chặt bị cả ngón tay của nam nhân đâm vào, Huy La cảm thấy có chút khổ sở, bé chủ động vặn vẹo cơ thể điều chỉnh góc độ tiến vào trong cơ thể mình của nam nhân, để tay đối phương đâm vào được sâu hơn.

Khóe mắt quét qua vẻ mặt hưởng thụ của Huy La, nam nhân cười khẽ động ngón tay mình.

"Uhm..... Ah..... Ba ba!" Nam nhân chỉ mới đâm vài cái, Huy La đã bắt đầu trở nên ướt đẫm, phần thân phía trước cũng đã ngẩng đầu.

Ngón tay đùa bỡn bé của nam nhân thật có kỹ xảo! Lúc rút ra, lúc đút vào, lúc lại cong ngón tay lên nhấn nhá, dùng hết khả năng mà trêu đùa bé con trước mắt.

"Ah..... Ah..... Ah..... Ba ba....." Ngón tay của nam nhân làm lòng Huy La ngứa ngáy "Ah..... Ah ah....." Bé nằm trên bàn khẽ kêu.

"Ah ah..... Ah ah....... Ba ba...... Nhanh lên....." Ngón tay nam nhân chỉ chậm rãi chuyển động mà thôi, căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của Huy La. Thế là bé cố gắng quay đầu yêu cầu nam nhân "Ba ba, làm bảo bối nhanh hơn một chút đi!"

"Muốn ba ba nhanh một chút sao?" Nam nhân nhướn mi hỏi, Huy La cố gắng gật đầu "Ba ba cũng muốn, nhưng không được! Con xem con làm chỗ này sai rồi." Gã không những không thỏa mãn yêu cầu của Huy La, còn rút ngón tay mình ra.

"Ah ah..... Ba ba ..... Không muốn như vậy! Mau vào, mau vào đi!" Nam nhân rút ngón tay ra, Huy La khổ sở như muốn khóc.

"Bảo bối, con phải ngoan ngoãn sửa lại rồi ba ba mới tiếp tục được!" Mang theo nụ cười tàn nhẫn, nam nhân đem vở đặt trước mặt Huy La.

"Ô ~~~" Rưng rưng nhìn vẻ mặt kiên trì của nam nhân, Huy La đành mím chiếc miệng nhỏ nhắn lại run run cầm lấy quyển vở sửa lỗi sai.

"Không được ah! Bảo bối không thể ngồi lên ghế." Thấy Huy La định ngồi lại lên ghế, nam nhân đi trước một bước kéo nó ra.

"Tại sao? Bảo bối không ngồi lên ghế thì làm sao viết được?" Huy La bất mãn kháng nghị.

"Bảo bối, con xem chỗ con đã ướt sũng như vậy, nếu con lại ngồi lên ghế thì ghế nhất định sẽ bị dơ." Nam nhân nói: "Con muốn cô Cúc phụ trách giặt giũ thêm phiền sao?"

"Không muốn....." Ủy khuất nói một câu, Huy La từ bỏ suy nghĩ ngồi lên ghế, cô Cúc kia đối với bé rất tốt, bé không thể để cố thêm phiền được!

Thế là, Huy La đành phải ngồi chồm hỗm trên sàn nhà cố gắng rướn người lên mặt bàn, mà lỗ nhỏ phía sau không ngừng run rẩy làm bé khổ sở đến phát run.

Nhìn bộ dạng bảo bối hạ thân không mảnh vải che ngồi trên sàn nhà, tuy hai chân đã bị khoái cảm giày vò mà mềm nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể làm hô hấp của nam nhân trở nên trầm thấp.

"Sửa xong chưa?" Kéo một cái ghế ngồi trước mặt Huy La, nam nhân nhận lấy quyển vở Huy La dùng bàn tay nhỏ bé run rẩy đưa cho.

"Ừm... Bảo bối sửa xong rồi!" Huy La lấy tay cố gắng đè lại phần thân đang trướng đến đau nhức giữa hai chân.

"Lần này làm rất tốt!" Nam nhân gật đầu nói, sau đó mới cởi khóa quần dài lôi ra cự vật của mình "Bảo bối, đây là phần thưởng của con! Nhanh đến đây, cái này là thứ con thích nhất mà! Nhất định phải hảo hảo thè lưỡi ra liếm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ