Chương 2: Tình địch tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Long gia vô cùng sôi động.

Trong và ngoài sân, rất đông người thân và bạn bè đến.

Sau khi xuất ngũ, cha của Long Tiểu Vân trở thành doanh nhân, đây cũng là một số ít tập đoàn mang thương hiệu quốc gia ở Đông Hải.

Nhưng ông luôn tỏ ra khiêm tốn và sinh nhật lần thứ 60 của ông chỉ là một bữa tiệc gia đình.

Tuy nhiên, thái độ của người thân và bạn bè đối với Tần Phong gần như phớt lờ.

Rõ ràng là họ rất không coi trọng người  con rể này.

Tần Phong bỏ ngoài tai lời nhạo báng.

Trốn trong nhà bếp, bận rộn với các đầu bếp cũng tốt.

"Tiểu Vân đã trở lại!"

Khi tiếng ồn ào vang lên, những người thân đang ngồi ở mọi ngóc ngách trong sân lập tức tụ tập lại.

Ngoài cổng lớn, Long Tiểu Vân trong bộ quân phục hiên ngang, lưng đeo ba lô hành lí xuất hiện trước mặt mọi người.

Dáng người cao, khuôn mặt đẹp.

Với một cái cau mày hay một nụ cười, cũng gợi lên một làn gió xuân tươi của phái nữ.

Vẻ đẹp từ trong xương, khí chất này cộng với ngoại hình môi đỏ, răng trắng.

Cô xứng đáng là bông hoa quân đội đầu tiên của quân khu Tây Nam Bộ.

Không thua kém gì các siêu mẫu.

Bảy tám bà dì vây quanh cô, hỏi han ân cần, luyên thuyên không dứt.

Trên khuôn mặt của Long Tiểu Vân luôn mỉm cười lễ phép.

Một đôi mắt phượng nhìn xung quanh, tìm kiếm một người quen mà lạ.

"Em về rồi, đưa ba lô cho tôi."

Tần Phong mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.

Khi thấy người vợ xinh đẹp của mình, trong lòng anh cảm thấy áy náy.

Ba năm trước, cô ấy vừa tốt nghiệp học viện quân sự.

Hai người xa lạ đã kết hôn theo lệnh của trưởng lão.

Một cuộc hôn nhân không hòa hợp đối với Long Tiểu Vân là điều vô cùng bất công.

Cô ấy từ chối, chống cự, nhưng cuối cùng cô ấy đã khuất phục trước mặt ông nội của mình.

Thậm chí ngay cả đám cưới cũng không được tổ chức, sống trong một căn phòng như người xa lạ.

Mỗi năm họ gặp nhau chỉ một, hai lần.

Trong ba năm hôn nhân, họ không nói nhiều hơn 10 câu.

"Cảm ơn!"

Long Tiểu Vân đối với Tần Phong, lịch sự mà xa cách, hoàn toàn không có một chút tình cảm vợ chồng.

Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng trước mặt mọi người, cô không muốn chuyện xấu của nhà mình lan rộng ra ngoài. 

Thế là cô vẫn trao chiếc ba lô trên lưng cho người chồng hữu danh vô thực.

"Tôi đã làm cho em món thịt giòn mà em thích!"

Nhận lấy ba lô, Tần Phong cười nói.

Có lẽ, hôn nhân của họ không bắt nguồn từ tình yêu.

Nhưng anh ấy đã thề với ông nội là sẽ không rời bỏ cô.

Đáp lại, Long Tiểu Vân chỉ gật đầu mà không nói lời nào.

"Một người đàn ông to lớn, mặc tạp dề quanh quẩn phòng bếp, có thể làm được gì, sinh ra làm một người đàn ông cũng vô ích!"

"Chắc bà không biết, có một số người thể chất không tốt không thể làm được việc nặng nhọc."

"Thể chất làm sao mà không tốt, xem ra vẫn là không phải đàn ông."

"Đồ hèn nhát, nếu không thì làm sao có thể ăn bám, sức khỏe không tốt, đầu óc không có, ra khỏi cửa này thậm chí đến một bữa ăn cũng không có."

"Chuyện đó là điều đương nhiên!"

Phía trước và phía sau, những lời nhạo báng của bảy, tám bà dì xì xầm mãi không dứt.

Không phải Tần Phong không nghe thấy, mà là từ lâu anh đã quen.

"Hôm nay là sinh nhật cha tôi, tại sao không thấy ông ấy?"

Vẻ mặt của Long Tiểu Vân nhìn thoáng qua có một chút không vui.

Dù gì thì anh ấy cũng là chồng của cô.

Gương mặt của cô ấy không hề rạng rỡ khi cô nghe những lời nhận xét vô trách nhiệm.

"Cha con không có ai hỗ trợ nên chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Sáng nay ông ấy đã đến công ty, đến tối mới về nhà dùng cơm."

Cô tư ở bên cạnh không quên đề cập đến Tần Phong khi lên tiếng.

Tất nhiên, đây gần như là vấn đề chung của tất cả bà con.

Thì thầm bàn tán từ trước, giờ đã trở nên sôi nổi.

Nhưng Tần Phong từ đầu đến cuối không nói một lời.

"Tôi sẽ đi gặp mẹ trước."

Gật đầu đồng ý, Long Tiểu Vân bước vào bên trong.

Còn Tần Phong thì mang theo ba lô chuẩn bị cất vào phòng.

"Tôi nói cậu Tần này, làm trưởng bối, tôi không thể không nói, cậu làm thế nào cũng là một con rể, hôm nay là ngày sinh nhật của cha vợ, đến một món quà, chẳng lẽ cậu cũng không chuẩn bị."

Trong đám họ hàng, cô tư chống nạnh đứng ở trước mặt Tần Phong.

Bà ấy nổi tiếng chua ngoa, đã gây nhiều rắc rối cho anh suốt những năm qua.

"Chuẩn bị."

Tần Phong vỗ vỗ túi tiền, anh đương nhiên có chuẩn bị quà.

"Cả ngày giặt quần áo nấu cơm, không thể là người tặng khối ngọc thạch, điều này cũng phù hợp với thân phận của cậu, dù sao cũng là người trông coi cơm nước, nấu ăn cho gia đình, chỉ e cậu cũng không bỏ ra được cái gì to tát."

Con trai của cô tư cũng nhảy ra vào lúc này.

Hắn ta được thừa hưởng hoàn hảo cái miệng hôi của mẹ mình, hiện đang làm việc trong tập đoàn Long Thị.

Mặc một bộ âu phục trên người nhưng nhìn hắn hư hỏng và cực kì đanh đá, chanh chua.

Những người trong công ty đặt cho biệt danh cho hắn là "mỏ chim sẻ".

"Tôi nói Tần Phong này, anh có tay có chân nhưng mà cả ngày đều lười biếng ở nhà quét dọn nấu ăn, làm sao coi được, tuy rằng ở công ty không tuyển thêm người nhưng là vì lợi ích của chị Tiểu Vân, tôi đã sắp xếp được một chốt bảo vệ, trông cửa."

Con trai của cô ba lúc này cũng nhảy ra ngoài, nói hùa theo.

"Tôi vẫn thích ở nhà."

Về vấn đề này, Tần Phong vẫn mỉm cười.

Có thể nói từ lâu anh đã quen.

Khiến anh mất hết mặt mũi trong mỗi bữa ăn tối của gia đình, đã trở thành một thú vui.

"Một người đàn ông thực sự, hoặc chiến đấu trên thương trường nhằm kiếm tiền cho vợ cuộc sống ổn định, hoặc chiến đấu trên chiến trường để cho vợ một vùng trời bình yên. Đây mới gọi là nam nhi chí tại bốn phương. Nhưng có một số người lại thích trốn trong lỗ chuột và chỉ cần một miếng thức ăn thừa là đủ".

Với một giọng điệu hợp lý, mỏ chim sẻ ra sức mỉa mai.

Những người thân xung quanh, tự nhiên đều hợp tác cười nói.

"Anh Tần, nhà họ Long không phải là nhà cứu trợ, càng không phải là viện dưỡng lão. Chị cả của tôi là người có hiếu. Cho dù lão gia không có ở đây, chị ấy cũng không đuổi anh ra ngoài. Nhưng anh đừng có vô liêm sỉ mà lừa gạt, coi Long gia đều là ngu ngốc. Nếu anh còn là nam nhân thì mau ly hôn với Long Tiểu Vân, đừng trì hoãn tương lai tốt đẹp của chị ấy, anh hãy nhìn lại bản thân mình đi, anh có cái gì xứng với Tiểu Vân của chúng tôi, anh cứ nói, chỉ cần anh bằng lòng rời đi, chúng tôi cùng nhau gom góp tiền để cho anh đi!"

Sự im lặng của Tần Phong khiến mọi người càng thêm phấn khích.

Cô ba và cô tư thậm chí còn trực tiếp đặt ra các điều kiện.

Không thể chờ đợi để Tần Phong thu dọn đồ đạc rồi lăn ra ngoài ngay lập tức.

"Chỉ cần Tiểu Vân đồng ý, tôi sẽ đi bất cứ lúc nào!"

Tần Phong vẫn mỉm cười.

Trong ba năm, anh đã có ý định này rồi.

Đây là lời thề mà anh đã lập trước mặt ông nội.

Chỉ cần Long Tiểu Vân mở miệng ly hôn, anh lập tức rời khỏi Long gia.

"Tiểu Vân đã về chưa?"
 
Trong lúc mọi người đều đang mỉa mai Tần Phong.

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Ngay sau đó, một người đàn ông 25 tuổi bước vào với nụ cười trên môi.

Mặc vest và đầu vuốt keo.

Đôi giày da sáng màu, trên tay hắn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

"Triệu thiếu gia, sao cậu lại ở chỗ này, khách quý hiếm thấy!"

Mỏ chim sẻ nhận ra Triệu Lượng trước mặt trong nháy mắt.

Hắn là con trai độc nhất của Triệu gia và là đối tác của tập đoàn Long Thị.

Trong những năm gần đây, gia đình họ đại diện cho các chip nước ngoài, được coi là nhà cung cấp lớn nhất của tập đoàn Long Thị.

Đồng thời, hắn cũng là người theo đuổi nhiệt tình nhất của Long Tiểu Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro