thường tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sải bước trên con đường đá vô tận,
đằm mình nơi người hối hả ngược xuôi,
ta cứ đi, đi đến tận chân trời,
chỉ để hiểu, mình nhỏ bé lắm ai ơi...

khi mặt trời khuất dần nơi góc bể,
lại một ngày dài cứ lần lữa trôi.
trĩu trên vai, gánh nặng người không kể,
để sau rằng, ta đã sống một hồi.

- 200621

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro