Chương 101=>105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Sai lầm

Lúc trở lại thì cả người đầy mệt mỏi.

“Bọn họ trêu chọc tôi ư, thậm chí cuộc họp này không có nổi một chương trình cụ thể  còn dám nói thu  phục nhà máy điện hạt nhân, thế mà phương án cụ thể đều không có, định để cho chúng ta đi chịu chết à…”

Lúc Phan Đại Vĩ đang nói thì Vệ Lam đen mặt đi tới, nếu không phải là quân đội huấn luyện nghiêm khắc làm cho anh không hiển lộ tức giận ra, anh rất muốn móc súng i-on ra bắn chết hết đám người đang cắn hạt dưa này!

“Tôi bảo anh đi tham gia hội nghị, tại sao anh lại để cho người này tới!” Vệ Lam đen mặt hỏi Bạch Thất.

Phan Đại Vĩ nói: “Chàng trai trẻ à, cậu bất mãn tôi ư, vừa rồi trước mặt mọi người sao không bảo tôi ra ngoài, hiện tại mới tới tố khổ, phương án cụ thể của các cậulà gì, chính là chiến thuật biển người mà thôi, không có tí hàm lượng kỹ thuật nào cả .”

Hơn nghìn người tới để thu thập một cái nhà máy điện hạt nhân mà thôi, cũng không cần thành phố A có hàm lượng kỹ thuật.

Nói đến loại hàm lượng kỹ thuật này thì Vệ Lam  cũng có mang nhân viên kỹ thuật của nhà máy điện hạt nhân !

Vệ Lam hít sâu một hơi: “Chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thu thập đồ đạc xong xuôi rồi đi tới nhà máy điện hạt nhân.

Ngày hôm qua bởi vì đã biết Bạch Thất ở đây nên Tô Vũ Vi và Đổng Cầm Cầm sớm đứng đợi tại quảng trường phải đi qua đấy, định gặp Bạch Ngạn một lần.

Nói như thế nào cũng là bạn học, cô ta cảm thấy cho dù cô ta không đi chia rẽ uyên ương thì cũng phải chào hỏi.

Hai người liền tìm kiếm người trong đoàn dị năng giả.

Sau đó nhìn thấy một chàng trai  đường hoàng đĩnh đạc ôm một cô gái yếu như gà đang đi tới.

Đúng vậy, giờ phút này Đường Nhược ở trong mắt hai người.

Không khác gì con gà con!

“Bạch Ngạn…” Tô Vũ Vi tiến về phía trước một bước, chào hỏi.

Bạch Thất nhìn qua nhưng chưa từng dừng lại, cũng không lên tiếng, trực tiếp lướt qua hai người .

Tô Vũ Vi chưa bao giờ bị người đối xử như thế này nên ngây ngẩn cả người.

Cô ta không dám tin, coi như mình không phải là bạn bè thân gì với anh nhưng cũng đã từng là bạn học mà.

Tại sao mình gọi anh mà anh phản ứng như người xa lạ thế.

” Thái độ gì thế,  tưởng mình là nam thần thật à!” Đổng Cầm Cầm hướng phía Bạch Thất hừ một tiếng, “Là nam thần cũng không có thái độ như anh ta , chào hỏi một tiếng thì sẽ chết à.”

“Ồ…” Đằng sau Phan Đại Vĩ đúng lúc đi qua Đổng Cầm Cầm nghe thấy câu này, vì vậy quay đầu cười nói, “Hóa ra cô bé thích người ta nha.”

“Chú…” Đổng Cầm Cầm đỏ mặt, trong tay lấy ra roi mây muốn quất tới chỗ Phan Đại Vĩ : “Chú không được nói lung tung, ai thích anh ta chứ.”

Cây roi trong tay Đổng Cầm Cầm bị dây leo to quấn lấy.

Phan Đại Vĩ làm ra động tác mình có ‘hỏa nhãn kim tinh’: “Cô bé đừng nói dối, chú đây là người từng trải nên rất hiểu phương diện này nhé, liếc mắt đã nhìn ra cô bé đã động lòng rồi.”

“Chú!”

Phan Hiểu Huyên thấy Phan Đại Vĩ không có đi theo ,quay đầu nhìn sang, trông thấy cha mình lại đang trêu gái đẹp, kêu lên: “Cha, cha có đi không .”

“Ài, đến rồi đến rồi, chờ cha một chút…” Phan Đại Vĩ phất tay với con gái nhà mình.

Quay đầu lại nói tiếp: “Hắc hắc hắc, chú có lòng tốt nhắc nhở một câu, cô bé nên thích người khác đi, anh đẹp trai kia là hoa đã có chủ rồi, hơn nữa…” Rồi đánh giá Đổng Cầm Cầm từ trên xuống dưới , Phan Đại Vĩ vừa cười nói: “Cô bé so với vị hôn thê của Bạch Ngạn thì thua trắng.”

Nói xong thì Phan Đại Vĩ thu dây leo rồi đuổi theo đoàn đội.

Nếu như trước đây, ông cũng sẽ không nói nhưng lời khó nghe như thế, nhưng sau khi trải qua vụ của Tô Tiêm Ảnh thì Phan Đại Vĩ cảm thấy mình làm người xấu cũng được nhất định phải làm cho mầm nở  xuân tâm chết héo đi.

Đương nhiên Đường Nhược đã có Bạch Thất che chở.

Nhưng mình làm trưởng bối của đôi vợ chồng trẻ phải bảo hộ bọn trẻ, phải bóp chết những mầm xuân từ trong trứng nước.

“Chú nói hươu nói vượn cái gì…” Đổng Cầm Cầm đỏ mặt nhìn sang Tô Vũ Vi bên cạnh: “Vũ Vi, cậu đừng tin ông gia kia nói, tớ không hề thích Bạch Ngạn.

Thích không?

Sao không chứ?

Nhưng Bạch Ngạn chưa từng nhìn cô , hơn nữa cô  cũng không có xinh đẹp bằng Tô Vũ Vi .

Cho nên, cô chỉ đành phải giữ trong lòng thôi..

“Cầm Cầm, không có chuyện gì nữa, tớ đã biết.” Tô Vũ Vi lại nhìn lấy bóng lưng thon dài kia, từ từ nói, “Bạch Ngạn là người xuất sắc như vậy thì rất dễ động lòng.”

Tô Vũ Vi nhìn ánh mắt Đổng Cầm Cầm, cô ta  với tư cách người từng trải, sao lại không nhìn ra.

Do lúc trước không công khai nên cô cũng không có ý định vạch trần tâm tư Đổng Cầm Cầm.

Ngược lại ngay từ đầu cô đã nói với Đổng Cầm Cầm rằng mình yêu Bạch Ngạn, hi vọng Đổng Cầm Cầm sẽ giúp đỡ cô ta bày mưu tính kế.

Đổng Cầm Cầm nói: “Vũ Vi, tớ không chưa từng nghĩ sẽ ở bên Bạch Ngạn, nếu cậu thật yêu anh ý thì cậu hãy cạnh tranh công bằng với vị hôn thê của anh ấy, tình yêu phải do mình giành lấy, cho dù thất bại thì cũng không hối tiếc.”

Tô Vũ Vi thì thào: “Thế nhưng mà bọn họ đã đính hôn rồi.”

Đúng vậy, đính hôn rồi…

Người ta có thể danh chính ngôn thuận cùng bên nhau.

Nếu mình cắm vào thì sẽ thành người thứ ba chân chính rồi.

Đổng Cầm Cầm nói: “Kết hôn còn có thể ly hôn đấy thôi, huống chi chỉ là đính hôn, hơn nữa hiện tại xã hội không có quy củ, loại đàn ông như Bạch Ngạn này, về sau không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bám lấy.”

Hai người đang nói thì trông thấy một cô gái mặc áo trắng chậm rãi từ phía sau tới.

Tại tận thế  mà áo trắng tinh sạch sẽ như thế, có rất ít người giữ gìn sạch sẽ được như thế.

Vì vậy nhất thời hai người quên mất mình nói chuyện mải nhìn cô ấy.

Cô gái áo trắng kia cũng phát hiện các cô đang nhìn mình rồi, vài bước tới chỗ hai cô: “Ngại quá, vừa rồi vô tình nghe thấy các cô nói chuyện. Không có ý tứ gì khác, chỉ muốn khuyên một câu, cho dù ai đều có lúc vô tri  nhưng không thể quá mức.”

Bỗng nhiên cô  gái áo trắng để lại một câu như vậy làm cho hai người mơ hồ, bước chân tiếp tục đi về phía trước.

“Cô ta là ai?” Đổng Cầm Cầm cứng ngắc mà nói.

Ánh mắt của cô gái kia quá mức lãnh khốc sắc bén, đối mặt với cô ấy luôn luôn có ảo giác toàn thân đều rét lạnh

“Tớ, tớ cũng không biết.” Tô Vũ Vi cũng che lên ngực.

Cảm giác, cảm thấy cô gái kia xem hai người bằng ánh mắt coi thường khinh miệt.

Nhà máy điện hạt nhân ở gần bờ biển thành phố S, cách căn cứ hơn 100km.

Hơn 4000 dị năng giả và quân dội một đường thẳng tiến.

Đương nhiên cũng có đào tinh hạch đấy, dị năng giả thành phố H là nhóm người phát hiện sớm nhất cho nên so với nhiều nơi khác thì  dị năng giả thành phố H cũng là mạng nhất.

Có một số tiểu đội đi theo sau cùng, đi một chút lại dừng, mỗi lần tiến sĩ Tào đều thu thập một ít thực vật, côn trùng bên đường.

Giữa trưa mọi người ngồi nhau ăn cơm nghỉ ngơi, Tào tiến sĩ chụp ảnh thực vật động vật xung quanh làm bút ký để quan sát.

Rất nhan,trời tối lại.

Trên bầu trời đầy sao chạy ra, lấp ló sang rọi không khác gì trước khi xảy ra tận thế.

Nhím dị năng giả và quân đội cùng cắm trại dã ngoại.

Chỗ này không có thôn trang, nơi nơi đồng ruộng mênh mông và rừng núi.

Chương 102: Giao Tiếp

Buổi tối cắm trại ở ngoài trời, vấn đề lớn nhất phải kể tới là muỗi đốt.

Con muỗi biến dị tiến hóa, thân thể to hơn rất nhiều, số lượng cũng tăng gấp bội. Một phút không cẩn thận thì sẽ bị lây nhiễm virus .

Từng dị năng giả đều hận không thể đem buộc hệ dị năng chữa trị tại bên mình.

Vì vậy bầu trời đêm tối thấy các loại dị năng phóng lên rất đẹp đẽ

Ờ uh, đang giết muỗi.

Thậm chí, có một cầu lửa, trực tiếp đốt lều vải của mình hoặc của người khác.

Sau đó một đám người đứng trên bãi cỏ chửi ầm ĩ lên.

Chuyện này đã khiến cho người khác chú ý, nó không phải là vấn đề gì lớn, binh sĩ hoặc dị năng bị thương đều xếp hàng để chờ dị năng hệ chữa trị trị cho .

Trên đoàn xe không chỉ có Dương Lê – hệ chữa trị, còn có bản diệt muỗi của Bạch Thất, càng có Đường Nhược – tinh thần hệ, dưới sự bảo vệ của ba người, ngay cả một vết thương cũng không có.

Phan Đại Vĩ nhìn thấy Hồ Hạo Thiên lại lấy ra một bao hạt dưa ra, vươn tay ra nói: “Giờ cậu hay cắn hạt dưa nhỉ”

Hồ Hạo Thiên thuận tay lấy một nắm  cho Phan Đại Vĩ: “Trước kia trong công ty phải giữ hình tượng nên tôi không dám cắn, bây giờ  cắn những thứ này đã là một loại biểu tượng thân phận, hình tượng và cái miệng đều có thể kiêm được nên phải công khai cắn hạt dưa

Tận thế về sau, những loại như hạt dưa cũng thật sự xem như một sản phẩm thuộc hàng xa xỉ cao cấp .

Kiểu như dân đen thăng cấp đến hàng ngũ cao phú soái.

Phan Đại Vĩ cầm hạt dưa đến bên miện,cắn răng rắc một tiếng liền nuốt lấy hạt dưa: “Ồ, không tệ, nên phát huy, làm màu(kiểu ra vẻ ta đây) thành bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Đoàn xe cùng ngồi vây quanh trong lều vải cũng không thể thốt lên lời.

Hứa Bân Minh mang theo một cái thùng nước đi tới, sau lưng còn có Tô Vũ Vi cùng với Đổng Cầm Cầm.

Ba người này tới bên lều vải của đội Tùy Tiện , Hứa Bân Minh để thùng nước trước mặt mọi người, cười nói: “Đi ra ngoài bên ngoài, nguồn nước rất quan trọng, cho nên Vũ Vi bảo tôi mang nước tới cho mọi người.”

Hắn nhìn  Hồ Hạo Thiên nói mà hai cô gái kia nhìn Bạch Thất đấy.

Hứa Bân Minh lại nói tiếp: “Chúng ta là bạn học của Bạch Ngạn, ở căn cứ thành phố H thành lập đoàn đội Tầm Mộng, nếu có cần thì mọi người có thể trợ giúp lẫn nhau, không cần khách khí.”

Hiện nay nguồn nước bị ô nhiễm, nhất là ở bên ngoài thì nguồn nước càng đặc biệt quý giá.

Đội Hứa Bân Minh dựa vào việc cung cấp nước cho người khác, tuy không nhất thống giang hồ nhưng cũng lấy không ít thiện cảm từ các đoàn đội khác.

Dù sao tại tận thế, nhóm người mình đã chủ động cung cấp nước biểu đạt thiện ý thì mọi người cũng cũng sẽ không thò tay đi đánh cái khuôn mặt tươi cười này.

Khéo đưa đẩy, Hứa Bân Minh luôn luôn làm vô cùng tốt.

Trong đội xe mọi người nhìn vào cái thùng nước kia, tất cả đều biểu hiệu khó hiểu.

Rốt cuộc Hứa Bân Minh là từ chỗ nào nhìn ra đội xe của bọn họ cần nước?

Cho dù thật sự cần thì một thùng bé như vây có thể làm cái gì? !

Rửa chân còn không đủ.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi xem anh…

Rồi đưa ra kết luận ‘ chúng ta làm màu còn chưa đủ’.

Từ ngày mai trở đi phải nâng cấp phiên bản ‘làm màu’!

Hồ Hạo Thiên đứng lên, một túi nhét hạt dưa vào trong tay Phan Đại Vĩ , vươn tay ra: “Xin chào, xin chào, tôi là đội trưởng của đoàn đội này, tôi là Hồ Hạo Thiên, chúng tôi rất cảm kích ý tốt của các cậu  … Cám ơn các cậu cho thùng nước này.”

Ngày hôm qua lúc ăn mì sao không có tự giới thiệu.

Hôm nay đưa nước tới mà đã chân chó như vậy.

Quả nhiên một đám người thấy lợi quên nghĩa!

Tuy trong lòng Hứa Bân Minh khinh bỉ Hồ Hạo Thiên nhưng không có biểu hiện ra, ngược lại càng khiêm tốn nói gì mà mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau với Hồ Hạo Thiên

Hồ Hạo Thiên lại ra hiệu cho  bà xã của mình lấy ra mấy bao mì tôm ra rồi đưa cho Hứa Bân Minh: “Cảm ơn cảm ơn, mấy gói mì tôm biểu hiện thành ý của chúng tôi, cậu Hứa còn nhỏ tuổi mà đã có thành tựu như thế, thật sự là hậu sinh khả uý.”

Hứa Bân Minh từ chối vài câu, cũng nhận lấy mấy gói mì tôm.

Làm ngoại giao cũng đã làm xong, giới thiệu mọi người trong đội.

Hứa Bân Minh giới thiệu hai người phía sau anh ta: “Đây là tổ trưởng hậu cần của đoàn đội chúng tôi- Tô Vũ Vi, là một dị năng giả hệ Thủy, không chỉ là bạn cấp 3 của Bạch Ngạn còn là bạn học đại học nữa.”

Tô Vũ Vi mỉm cười với mọi người trong đoàn xe, vô ý thức lại đưa ánh mắt chuyển hướng tới chỗ Bạch Thất.

Bạch Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng, đang rất cẩn thận bóc lột vỏ sạch sẽ quả óc chó sau đó đưa vào miệng Đường Nhược.

Tô Vũ Vi cắn môi dưới một cái rồi lại đưa ánh mắt vòng vo trở về.

Đã làm công tác tư tưởng cho mình , tuy trong lòng vẫn rất khó chịu nhưng vẫn làm như không thấy.

Hứa Bân Minh lại bắt đầu giới thiệu Đổng Cầm Cầm: “Đổng Cầm Cầm là dị năng giả hệ Mộc, hôm nay có thể biến hột đào thành một quả đào đấy.”

Hồ Hạo Thiên lại nói tuổi trẻ tài cao các loại.

Ba người đội Tầm Mộng đi rồi.

Lưu Binh nhìn xem cái thùng nước kia rồi ghét bỏ nói: ” Đội trưởng, anh cầm ba túi mì tôm để đổi cái rác rưởi này làm cái gì, để anh uống à?”

Hồ Hạo Thiên nói: “Không, cho cậu uống đấy.”

Lưu Binh nói: “Không , tôi sẽ không uống!”

Hồ Hạo Thiên mang thùng nước  tới trước mặt Lưu Binh: “Đi, mang tới đoàn đội khác đổi cho tôi bốn gói mì tôm, không đổi được thì cậu bán mình đi .”

Lưu Binh đứng lên lui vài bước: “Xem đi, ngay cả anh cũng ghét bỏ, lại cầm mì tôm đi đổi cái thùng nước này.”

Hồ Hạo Thiên ngồi xuống, cầm lại hạt dưa trong tay Phan Đại Vĩ: “Hiện nay ở chỗ này, thêm bạn tốt hơn là thêm kẻ thù, bạn bè tốt hơn người dưng, cho dù ngay cả khi chúng ta không muốn nhìn mặt đối phương, xã giao vài câu lại không mất công mất sức, tại sao tôi lại không làm điều đó.”

Lưu Binh:” Anh đổi mì tôm…”

Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay: “Cho nên mới bảo cậu đi sang đội khác đổi mỳ tôm về, nhanh đi…”

Điền Hải đứng lên nhấc thùng nước lên: “Anh Lưu , em đi đổi với anh.”

Hai người mang theo thùng nước đi đổi vật.

Phan Hiểu Huyên nhìn xem lều vải đèn đuốc sáng trưng của đội Tầm Mộng, đụng đụng khủy tay  Đường Nhược: “Ài, tớ có việc muốn hỏi cậu.”

“Việc gì?” Đường Nhược trực tiếp tránh Bạch Thất đút, cô lấy hạt óc chó trong tay anh.

Phan Hiểu Huyên đứng lên kéo Đường Nhược: “Đến đây, chúng ta đi nói chuyện riêng.”

Đường Nhược cũng đứng lên, cùng Bạch Thất nói một câu: “Em không ăn hết được, anh đừng bóc nữa.”  Theo Phan Hiểu Huyên đi tới chỗ xa một chút.

“Hiểu Huyên, có chuyện gì vậy?” Đường Nhược cảm thấy hai người đi đã đủ xa, nghi hoặc hỏi, “Cậu dùng hết băng vệ sinh rồi?”

Phan Hiểu Huyên: “…”

Nói chuyện riêng mà như thế sao? !

“Cái kia còn không chưa hết!” Phan Hiểu Huyên nói: ” Tiểu Bạch nhà cậu toàn trêu chọc hoa đào, cậu cũng không làm gì sao?”

Từ sau chuyện  Tô Tiêm Ảnh thì Phan Hiểu Huyên rất để bụng mấy chuyện máu chó này, dù hai người luôn bám dính lấy nhau không chịu buông ra, nhưng cũng không chịu nổi oanh oanh yến yến liên tục không ngừng đâm đầu đến ah.

Nước chảy đá mòn cơ mà

Cô vẫn không thể xác định Đường Nhược có phải là tình yêu cuối cùng của Bạch Thất hay không.

Đường Nhược thấy Phan Hiểu Huyên nói chuyện này thì nở nụ cười: “Cậu muốn nói chuyện gì , Tô Vũ Vi yêu Bạch Ngạn à?”

Chương 103: Đường hầm

“Ồ, cậu cũng đã nhìn ra à, ít nhất còn không có ngốc đến trình độ kia nha.”

Buổi tối hai người Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên ngồi trên mặt đất: “Hiểu Huyên, cám ơn cậu.”

Phan Hiểu Huyên nói: “Không cần cám ơn tớ, tớ không có làm gì, ngược lại là Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào?”

Đường Nhược nói: “Lo lắng cái gì, anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ? Hay lo lắng cho mình sẽ hoa tàn ít bướm?”

Phan Hiểu Huyên nói: “Không phải tớ muốn châm ngòi, nhưng cậu phải hiểu rõ trong tình huống này. Tình yêu nó vốn rất mơ hồ, nó có thể khắc cốt ghi tâm cũng có thể rất vớ vẩn. Tận thế về sau, hôn nhân không có được bảo đảm cho nên cậu phải trông giữ Tiểu Bạch nhà cậu càng cẩn thận càng tốt.”

Đường Nhược lên tiếng: “Được.”

Phan Hiểu Huyên thấy cô vẫn không để ý việc này, không khỏi thở dài: “Cậu ah, có đôi khi năng lực lý giải đặc biệt tốt, có đôi khi lại dại dột quá, cậu sẽ bị Tiểu Bạch ăn đến sít sao mất thôi.”

Đường Nhược cười rộ lên: “Thế cũng chẳng sao.”

“Ừ , tớ biết rõ cậu rất hưởng thụ bị Tiểu Bạch ăn gắt gao đấy… Ai, khi đó thấy cậu triển lộ vẻ nữ vương lạnh lùng với Tô Tiêm Ảnh thì tớ cảm thấy cậu khi đó thật sự rất oai, ‘Như vậy hai ta tuyệt đối không gặp nhau, tôi nhất định sẽ theo dõi cô lên Thiên đường’  không biết cậu lấy mấy câu đó từ đâu nhưng lúc ấy tớ thật sự sốc, nghĩ đến cậu muốn phản công rồi… Nào biết đâu rằng ngày hôm sau cậu đã mất vương miện…”

Đường Nhược nghiêng đầu tựa trên bờ vai Phan Hiểu Huyên, nghe cô ấy nói cằn nhằn liên miên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mãi luôn mỉm cười.

Cuộc đời dài đằng đẵng, có nhiều người đi cùng cô.

Tình yêu, tình bạn, tình thân…

Ở kiếp này cô có được tất cả.

Cô không cần nằm ở trên giường bị người thương hại, cô có thể đứng dưới mặt trời tùy ý thoải mái.

Có thể chạm tay đến cái đẹp.

Đối với Bạch Thất, cô chưa từng lo lắng qua, chưa từng nghĩ đối phương sẽ thay lòng đổi dạ, cũng chưa từng lo lắng mình sẽ mất gì.

Mặc dù cô hãm trong tình cảm, nhưng cô không có lo được mất, Bạch Thất khiến cô có cảm giác an toàn mà không cần nghiệm chứng.

Cô không cần đi chứng minh Bạch Thất có yêu cô không, tình cảm của cô có đúng người không, còn có trung thành kia, cô không cần đi chứng minh.

Cô cũng luôn luôn biết, Đường Nhược được Bạch Thất ghi ở trong lòng, nâng ở trên lòng bàn tay.

Đường Nhược quay đầu lại nhìn Bạch Thất ở phía xa.

Nụ cười kia càng tươi rói.

Cái kiểu hạnh phúc ‘Xoay người một cái, có thể trông thấy người’, cô thật sự, thật sự rất thỏa mãn.

4000 người  oanh oanh liệt liệt đi tới nhà máy điện hạt nhân, ban ngày lái xe đánh Zombie, buổi tối hạ trại đánh con muỗi đánh Zombie, như vậy đi ba ngày mới tới nhà máy điện hạt nhân cách đó không xa.

Ngày đó, buổi chiều rốt cục đến cửa đường hầm.

Vệ Lam cầm kính viễn vọng nhìn nhìn: “Có phải qua đường hầm là đến?”

Vốn kế hoạch  là qua đường hầm cắm trại, buổi sáng hôm sau để cho binh sĩ cùng nhóm dị năng giả bắt đầu liền đi thu phục nhà máy điện hạt nhân.

Dị năng giả tốc độ đi tìm hiểu tình hình trước tới báo cáo nói: ” Đường hầm có rất nhiều đá chèn, đoán chừng đoàn xe không đi thẳng qua được.”

Vệ Lam nói: ” Dị năng giả hệ Thổ không chuyển đi được sao?”

Vì vậy anh ta nghĩ đến đội Bạch Thất.

Bọn người Hồ Hạo Thiên đi theo phía sau xe quân Vệ Lam, chính là nói với đội bọn họ đấy.

Vệ Lam nhìn bọn hắn rồi từ trên xe bước xuống, đi tới.

Trực tiếp đi gõ cửa xe, đợi Hồ Hạo Thiên hạ kính cửa xe xuống, Vệ Lam đi thẳng vào vấn đề nói: “Các anh đi trước thử xem có thể chuyển đá trong đường hầm ra được không, tôi đi tập chung các dị năng giả hệ Thổ.”

Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Tính phí như thế nào?”

Vệ Lam: “…”

Không chiếm lợi thì sẽ chết sao !

Đền đáp quốc gia, hiểu hay không, hiểu hay không!

Hồ Hạo Thiên nói: “Lúc trước anh đã nói muốn trả thù lao mà? Anh mới cho một khẩu súng, chắc chắn là không đủ .”

Hơn nữa cũng là bởi khẩu súng kia!

Chính cây súng kia xuyên khủng tường nhà mình!

Coi như Bạch Thất là thủ phạm thì Vệ Lam  chính là người cung cấp công cụ phạm tội.

Chung tội!

Vệ Lam: “Đây cũng là trong phạm vi nhiệm vụ.”

Hồ Hạo Thiên lắc lắc tay nói: “Vệ thiếu, đây là thêm vào nên đương nhiên muốn thu phí bổ dung.”

Không vét sạch anh ta thì tôi không họ Hồ!

Vệ Lam đen mặt nói: “Trước ký sổ, trở về lại tính toán.”

Hồ Hạo Thiên đã hài lòng, đi xuống xe tới nói đội mình đi qua: “Chúng ta đi dò xét dò đường, khiêng dọn đá.”

Đối với bọn họ đoàn đội hợp lực cùng nhau mà làm, Vệ Lam vẫn rất sợ hãi thán phục đấy, chuyển đá mà thôi, vậy mà lại là một đội người đi làm.

Cho dù ở trước tận thế, mình tổ chức đội đều không có đoàn kết như vậy, huống chi, bây giờ còn là sau tận thế.

Sau tận thế, thái độ nhà ai quét tuyết nhà đó.

Đoàn xe đi đến trước cửa đường hầm.

Bên trong tối om như mực.

Lưu Binh lui ra phía sau hai bước nói: “Tôi tuyên bố trước, tôi sợ tối, không nên gọi tôi đi vào dò đường.”

Đường Nhược nhìn  Bạch Thất, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Hình như bên trong có một loại động vật.”

Bạch Thất cúi đầu nói: “Là con gì?”

Đường Nhược không biết, loại sinh vật này, xem rất kỳ quái, cô cảm giác mình cũng chưa từng gặp qua, hình dung không nổi: “Chỉ có thể nói là ở trên đỉnh đường hầm, hơi giống con dơi một tí.”

Bên kia, Hồ Hạo Thiên tiện tay dời một tảng đá lớn trong đó, xoay đầu lại hướng Vệ Lam hô: “Rất nhẹ nhàng, bảo hệ Thổ tới đi.”

Vệ Lam gật gật đầu, bảo sĩ quan phụ tá tập kết các dị năng giả hệ thổ.

Bên này Hồ Hạo Thiên đang đợi ba người dị năng giả hệ Thổ vận chuyển đá, để mọi người đi vào bên trong.

Bạch Thất đã biết rõ bên trong có cái gì, khẳng định cũng không có khả năng một mình lại để cho Hồ Hạo Thiên theo ba người dị năng hệ Thổ đi vào.

Đều đi theo phía sau bọn họ tiến vào.

Dị năng bọn họ mạnh hơn người khác rất nhiều, rất nhanh đãxâm nhập đường hầm hơn 100m.

Người phía sau tất cả đều cầm đèn pin và đèn năng lượng mặt trời ra.

Vào sâu hơn 200 m, đột nhiên trong bóng tối bay ra một đống vật biết bay.

“Cái gì đó!” Lưu Binh kinh hãi, bụm lấy đầu liền lập tức chạy ra sau, trốn ở sau lưng mọi người.

Bạch Thất va Điền Hải tay mắt lanh lẹ, ném ra rất nhiều băng tinh cùng với lôi cầu về phía đống vật kia.

Lập tức, rất nhiều vật thể màu đen rơi xuống.

Trên người bọn họ đều được Đường Nhược dùng tinh thần lực ‘Khóa’ lấy, nên cũng không có chuyện gì.

Vật thể màu đen rớt xuống, mọi người mới nhìn rõ cái này là vật gì.

Liền như Đường Nhược hình dung, là con dơi.

“Bà mẹ nó, tiến vào động dơi rồi.” Lưu Binh nói.

“Đây là con dơi ấy ư, thể tích vô cùng lớn, cái cánh kia, giống ư?” Phan Hiểu Huyên nhìn mấy thi thể kia.

Hồ Hạo Thiên cầm đèn pin chiếu lên đỉnh đường hầm, thế nhưng tất cả con dơi đen kịt từ phía trên bay xuống.

“Bà mẹ nó, đi mau…” Hồ Hạo Thiên hướng không trung thả một cái tường đất, rồi dẫn đầu thối lui.

Một chùm ánh sáng khiến con dơi mở ra chế độ quần công.

Trong tay Bạch Thất bắn ra lưỡi băng hoa sen trắng, Điền Hải cũng dùng hai gậy sét để tạo ra những cú sốc điện.

Tất cả dị năng giả hệ công kích trong đoàn xe đều dùng sức đánh con dơi.

Ngoại trừ hệ Lôi của Điền Hải  vẻ mặt đẹp mắt còn các hệ khác chỉ có một màu.

Chỉ một màu thì một màu nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.

Chương 104: Sập

Mọi người cảm giác bọn họ đang lâm vào một cuộc ác chiến…

“Đừng sợ…” Phan Đại Vĩ kêu một tiếng.

Mọi người thi nhau ngẩng đầu nhìn ông.

Phan Đại Vĩ nói: “Có phát hiện hay không, kỳ thật đi vô dụng thôi, chúng ta nên chạy!”

“Móa, lão Phan, sắp chết đến nơi rồi, chú còn thời gian pha trò hài à!” Hồ Hạo Thiên không ngừng phóng dị năng, mang theo vợ ở ngay phía sau, “Chú còn thời gian rảnh nói nhảm, còn không bằng đánh thêm con dơi.”

“Cậu đừng luống cuống…” Phan Đại Vĩ nói xong  trong túi quần móc ra một đồ vật .

Hồ Hạo Thiên xem xét, lập tức ổn định lại: “Đúng vậy, còn có cái này ah, vội quá nên quên rồi.”

Sau đó anh cũng móc súng i-on mà lần trước Tiền Kim Hâm cho.

Mọi người thấy anh lấy vũ khí thì cũng móc súng của mình ra.

Lần trước trừ ra Vệ Lam cho một cái thì Tiền Kim Hâm cũng cho bốn cái.

Vệ Lam cho Bạch Thất ,bốn cây còn lại được phân cho Hồ Hạo Thiên, Lưu Binh, Phan Đại Vĩ cùng với Dư Vạn Lý.

Lưu Binh rất vui: “Nhóc con, xem tao phá hủy mày thế nào.”

Nói xong, nhắm ngay đám rơi đông nghìn nghịt kia bắn ra.

“Đợi đã…” Bạch Thất còn chưa nói xong, viên đạn màu xanh da trời bay với tốc độ ánh sáng bắn thẳng tới đỉnh đường hầm.

Bạch Thất lập tức ôm Đường Nhược tránh sang bên cạnh.

Cùng lúc với ánh sáng màu xanh màu xanh đánh rơi đàn dơi thì đường hầm điên cuồng rơi đất đá xuống…

” Mẹ nó, Lưu Binh, cậu bị choáng à đánh sập đường hầm rồi…” Hồ Hạo Thiên tay mắt lanh lẹ cũng ôm vợ nhà mình trốn qua một bên.

“Là chú Phan  nói dùng cái này mà…” Tuy Lưu Binh là dị năng Tốc độ, nhưng lúc đường hầm sụp đổ mà anh cũng không trốn thoát đi, cho dù có thể chạy đi, anh cũng không có một người đi cùng, không thể mang theo tất cả mọi người trong đội đi nên cùng mọi người ở lại thì tốt hơn.

Đùng!

Rầm rầm!

Đá lăn xuống ầm ầm, trong thời gian ngắn không có dấu hiệu ngừng lại.

Mọi người đành phải ôm lấy đầu trốn ở bên cạnh vách tường.

Cũng may mọi người được bọc tinh thần lực, đá luôn luôn rơi xuống nhưng lại không có tổn thương đến một người.

Đoàn xe không biết nguyên nhân, chỉ tưởng rằng bọn họ quá may mắn, đợi sau khi đá không rơi nữa thì bịt miệng mũi đứng lên.

“ Không có việc gì, không có việc gì…” sau khi Hồ Hạo Thiên đứng lên, luôn luôn lặp lại, cúi đầu xác định vợ mình trong ngực không có việc gì mới yên tâm, bắt đầu đi tìm đồng đội.

“Không có việc gì không có việc gì…” Phan Đại Vĩ đứng lên.

“Chúng tôi cũng không có chuyện gì.” Từng người đứng lên nói.

Đứng lên về sau, mới phát hiện đường hầm hoàn toàn sụp đổ rồi, nhóm người đều bị đá vây xung quanh, xung quanh đều không có lối ra.

“Ồ.” Lưu Binh đếm nhân số, ” Không thấy Tiểu Bạch với chị Đường  rồi!”

Điền Hải  nhanh chóng đứng dậy đi tìm Bạch Thất cùng Đường Nhược, nghe thấy Lưu Binh nói thì cũng phát hiện ra không Bạch Thất và Đường Nhược,vội vàng dùng gậy sét đánh lên các tảng đá lớn.

“Tiểu Điền, Tiểu Điền…” Hồ Hạo Thiên vừa rồi lúc đường hầm sụp đổ đều không có cảm thấy hạt bụi bay vào mũi, hiện tại trong đường hầm toàn là cát vàng, quả thực như cát bay cuồng múa.

“Dừng lại, dừng lại trước, tiếp tục như vậy, chúng ta cũng bị sặc chết rồi…”

Điền Hải đỏ mắt nói: “Hồ đội, anh Bạch chị Đường ở đâu?”

Thằng bé này…

Hồ Hạo Thiên đi thẳng tới bắt lấy bờ vai của cậu: “Không gấp, chúng ta đi tìm,  không bỏ qua một tấc nào hết.”

Bọn họ bên cạnh mình tìm bên cạnh mình…

Bên cạnh gọi bên cạnh tìm…

Khoảng nửa giờ đi qua, vẫn không tìm được bóng người.

Cơ thể Điền Hải nhanh chóng run lên và sấm sét quanh người với hơi thở gấp gáp, người như quả bom hẹn giờ vậy.

“Tiểu Hải, cậu đừng sợ, Tiểu Bạch lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì , đoán là bị nhốt ở nơi nào đó thôi.” La Tự Cường nói.

Lưu Binh mệt mỏi ngã vào trên tảng đá, nghĩ nghĩ, vỗ đùi, suy đoán: “Các anh nói, bọn họ có thể xuyên ra ngoài?”

“Xuyên cái đầu mẹ mày ah!” Hồ Hạo Thiên cho một quả đấm vào đầu cậu ta, “Con mẹ nó, cậu nói chuyện bình thường không được à, không phát hiện tất cả mọi người sắp điên à.”

Lưu Binh lầm bầm: ” Tận thế cũng đã tới, cho nên đường hầm cũng có thể có không gian mà…”

Hồ Hạo Thiên không rảnh tranh luận với cậu ta nữa, quan sát bốn phía, bắt đầu phân tích: “Tôi suy đoán, chắc Tiểu Bạch và Tiểu Đường rớt xuống cống thoát nước rồi.”

Phan Đại Vĩ cũng gật đầu tán thành: “Cậu nói cũng có lý, lúc sụp đổ thì Tiểu Bạch che chở Tiểu Đường té xuống rồi.”

“Như vậy chúng ta đợi cái gì, xuống đào thôi!” Lưu Binh nói.

Vì vậy ầm ầm bắt đầu xuống đào thông cống thoát nước.

Bên ngoài, Vệ Lam đang tập hợp dị năng giả hệ Thổ, nhưng còn chưa đủ người thì đã chợt nghe lấy đường hầm bên kia truyền đến ‘Đùng’ một tiếng.

Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh tất cả đất đá lăn xuống ầm ầm.

“Tại sao, vì sao sập rồi!” Vệ Lam kinh hãi, vài bước đi qua cầm kính viễn vọng của sĩ quan phụ tá đưa tới nhìn phía đường hầm.

“Tôi cũng không biết, tôi nhìn thấy bọn họ đi vào, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng…” phụ tá Sĩ quan coi như nhanh chóng trả lời đúng trọng tâm.

Nơi này là đường hầm duy nhất đi thông qua nhà máy điện hạt nhân , sập như vậy không biết làm thế nào để đến nhà máy điện hạt nhân.

“Cậu tiếp tục triệu tập dị năng giả hệ Thổ, nhanh chóng triệu tập bọn họ đến, tôi đi xem…”

Vệ Lam để ống dòm xuống, cầm lấy một cái xẻng đi tới đường hầm.

“Đợi một chút, em cùng đi với anh.” Tào Mẫn trên xe nhảy xuống, ” Có lẽ em cảm thụ được vị trí của bọn họ.”

Vệ Lam nghĩ đến dị năng của cô, gật đầu: “Thế em cẩn thận một chút.”

“Em có thể lý giải vì anh đang lo lắng cho em ?” Tiến sĩ Tào cười rộ lên, “Cá nhân lo lắng không liên quan đến chính trị”

Vệ Lam quay đầu đi, đi lên phía trước: “Em là một trong số ít tiến sĩ ở căn cứ, đương nhiên tôi phải nhắc nhở.”

Tiến sĩ Tào vẫn mỉm cười đuổi kịp bước chân Vệ Lam.

Hai người đi đến lối vào đường hầm.

Vệ Lam nhìn tảng đá khổng lồ lăn xuống,nhíu mày.

Sau đó nhìn thấy tiến sĩ Tào đứng trước đường hầm dùng tinh thần lực quan sát bên trong, hình như có thể xuyên thấu qua những viên đá kia, anh cũng không quấy rầy cô nữa, chậm rãi xem xét xung quanh một vòng.

Lúc trở lại, tiến sĩ Tào đang thu thập một ít đá để làm hàng mẫu.

“Như thế nào ?” Vệ Lam hỏi.

“Không có  cảm giác vật sống.” Tào tiến sĩ lắc đầu, “Loại tình huống này có hai cái khả năng, một là bọn họ cách phạm vi của em quá xa rồi, tinh thần lực của em chỉ có thể cảm nhận được ước chừng khoảng 200m, còn có một khả năng là được…”

“Tôi tin tưởng bọn họ đã đi xa, dù sao dị năng của bọn họ đều rất mạnh.” Vệ Lam cướp lời nói.

“Ha ha, em cũng cảm thấy như vậy.” Tiến sĩ Tào nhìn anh, “Có điều anh mới quen đội bọn họ mà đã coi trọng bọn họ.”

“Uh, đội này dị năng cường đại, về sau có thể cống hiến cho căn cứ, tôi coi trọng bọn họ cũng là lẽ đương nhiên.” Vệ Lam dùng  dị năng hệ Kim cường hóa một lần cái xẻng trong tay.

“Vì sao anh lại từ chối hợp tác với nhà họ Chu, muốn một mình tự thành lập phái?” Tiến sĩ Tào ở một bên nói với giọng điệu kiểu như vô tình nhắc tới..

Chỉ có cô tự mình biết, giờ phút này cô rất muốn biết câu trả lời.

Chương 105: Cống thoát nước

Vệ Lam dùng xẻng sắt trong tay bắt đầu cạy đá ra: “Vệ gia với Chu gia vốn không thuộc cùng một phái, tại sao nói tự thành một phái.”

Anh là dị năng giả hệ Kim, dùng cái xẻng rất nhanh chóng cạy được đá ra.

Tiến sĩ Tào đứng ở một bên nhìn Vệ Lam làm việc tay chân: “Vệ Lam, tới giúp em đi, chúng ta vẫn như trước tận thế, em nhất định sẽ làm cho Chu gia ngày sau thuộc về anh.”

Vệ Lam không có lên tiếng, tiếp tục động tác dưới tay.

“Vệ Lam, có phải anh vẫn để ý chuyện của ba anh và Phú Sinh?.”

Vệ Lam không có nói chuyện.

Tào Mẫn bước tới rồi bắt lấy xẻng của: “Chuyện của bọn họ cũng không phải do anh sai, cũng không phải lỗi của em, anh không thể đối với em như vậy!”

“Buông ra.” Vệ Lam nói.

Tào Mẫn không chịu buông ra, còn duỗi hai tay ra bắt lấy: “Anh trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tại sao anh không nghĩ về tương lai sau này, em có thể giúp anh, cũng sẽ giúp anh.”

“Tôi giờ còn lý trí, cho nên thỉnh cô buông tay…”

Tiến sĩ Tào còn đang muốn nói thì phụ tá sĩ quan mang theo một đám dị năng giả hệ Thổ tới.

Tào Mẫn đành phải buông tay nắm cái xẻng ra: “Vệ Lam, khi nào có thời gian rảnh, bọn mình ngồi xuống nói chuyện, được không?”

Vệ Lam không có nhìn cô, nói với đám người dị năng hệ Thổ đằng sau”Di chuyển hết những khối đá cần tầm khoảng bao lâu.”

Có dị năng giả hệ Thổ hướng trước mặt nhìn nhìn, nhìn nhìn xa hơn xung quanh: “Cái này đã sập, tôi sợ tùy tiện dùng hệ Thổ để di chuyển đá ,có nguy cơ sập lần nữa.”

“Có ý gì?”

” Chúng ta cần hỗ trợ, cần một chỗ chống đỡ rồi sau đó mới khai mở được, giống như cứu hộ động đất trên TV.”

Vệ Lam nhíu mày,nói với phụ tá sĩ quan: “Gọi người phía sau tới, cùng nhau hỗ trợ.”

Phía trước động tĩnh lớn như vậy thì dị năng giả  đằng sau cũng bị kinh động.

Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy đội Hồ Hạo Thiên đi vào đường hầm, lại nhìn thấy đường hầm sập.

Nên cả đám tụm lại với nhau xì xào bàn tán.

“Chuyện gì xảy ra, vì sao đã sập rồi?”

“Đường hầm là tuyến đường đi thông qua bên kia, sao lại sập rồi?”

“Xem động tĩnh lớn như vậy, đội vừa rồi đi vào chắc đã chết hết rồi?”

Hứa Bân Minh cũng trông thấy bọn người Bạch Thất đi vào đường hầm.

Hiện tại đường hầm đã sập , anh ta nhìn xem phía trước cau mày, phỏng đoán nói: ” bọn người Bạch Ngạn vừa rồi đi vào, hiện tại đường hầm sụp chắc  bọn họ gặp nguy hiểm.”

Đổng Cầm Cầm và Tô Vũ Vi sớm đã xuống xe đợi ở một bên, nghe đám dị năng giả thảo luận rồi lại nghe Hứa Bân Minh nói thì trong lòng sợ hãi.

Cuối cùng Đổng Cầm Cầm nói: “Chắc Bạch Ngạn không có chuyện gì đâu, cậu ấy lợi hại như vậy.”

Tuy trong miệng nói như vậy.

Nhưng ….

Cũng hiểu được cái lý do này tự an ủi mà thôi mình.

Tô Vũ Vi ngơ ngác “Uh” một tiếng, chăm chú nhìn phía trước với khuôn mặt u sầu thảm đạm.

Ngoài trừ lúc gặp ở clb khoa học kỹ thuật  thì các cô chưa từng thấy dị năng của Bạch Thất lần nào nữa.

Tuy dị năng hệ Băng khá hiếm, nếu như Bạch Thất không có tinh hạch hấp thu, dị năng không có cái gì để thăng cấp…, chỉ sợ ở bên trong lành ít dữ nhiều .

Lúc Tô Vũ Vi tới căn cứ thành phố S cũng có người không có mắt có ý đồ đùa giỡn cô …

Các cô ở căn cứ thành phố H là nơi phát hiện tác dụng tinh hạch sớm nhất Việt Quốc ,tất  nhiên dị năng giả ở đây mạnh hơn dị năng giả ở trụ sở khác.

Mấy tên lưu manh muốn đùa giỡn Tô  Vũ Vi đều bị cô ta dùng dị năng hệ Thủy đánh cho bầm dập.

Cho nên Tô Vũ Vi cảm thấy cho dù hệ Băng của Bạch Thất lợi hại, nhưng không có tinh hạch hấp thu thì  sợ rằng sẽ khó sống sót khi bị đá lấp như vậy, đừng mong cơ thể không có bị sao.

Cho dù tránh thoát, bản thân bị trọng thương cũng là khó tránh khỏi .

Ngẫm lại về sau không còn thấy được người kia…

Tô Vũ Vi liền quay người lên xe.

Trừ Hứa Bân Minh ra có người đang thảo luận, còn có một tốp người đối với  đội của Bạch Thất bị ‘Chôn sống’ ngược lại rất vui sướng.

“Anh Thượng, đám người kia bị chôn ở bên trong rồi.”

Anh Thượng “Uh” một tiếng: “Coi như là báo thù lúc trước chúng ta bị chôn sống rồi.”

“Chu thiếu còn để chúng ta xem tình huống ra tay, cái này không cần chúng ta ra tay có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhìn bên kia tro bụi cuồn cuộn, cũng cười: “Thật sự là tự nhiên chui đầu rọ, bằng không dựa vào thực lực của bọn họ, chúng ta thật sự không phải đối thủ của bọn họ.”

“Anh Thượng, chúng ta tiếp tục ngốc tại đây làm nhiệm vụ hay trở về phục mệnh Chu thiếu?”

Anh Thượng nghĩ nghĩ: “Đầu tiên chờ xem chút đã , đi một mình cũng không an toàn.”

Nhưng mà, thời gian lui về nửa giờ trước đó…

Ở trong cống thoát nước, Bạch Thất ôm Đường Nhược nhìn người cô: “Không có sao chứ?”

Mặc dù anh đã biết Đường Nhược có tinh thần lực bảo vệ chắc không có chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn chính miệng cô nói mới yên tâm được.

“Không có.” Đường Nhược nói xong, lấy ra một đèn điện năng lượng mặt trời, nhìn xung quanh nơi này tối om, ” Đây là nơi nào, vì sao bọn mình lại đến chỗ này,  bọn Tiểu Hải  đâu?”

Bạch Thất nghe được Đường Nhược nói không có việc gì thì yên lòng, tiếp tục ôm lấy cô rồi nhìn lên phía trên một chút: “Nơi này là cống thoát nước, Lưu Binh đánh sập đường hầm, chúng ta rớt xuống cống thoát nước rồi.”

“Cống thoát nước?” Đường Nhược lại nhìn chung quanh một chút, “Chúng ta rơi xuống rồi, bọn họ còn ở phía trên sao?”

Hóa ra cống thoát nước ở thế giới này giống y như trong phim khoa học viễn tưởng của nước X,  to đến nỗi Ninja rùa cũng có thể đến ở.

“Có lẽ thế!” Bạch Thất cầm đèn pin chiếu chiếu phía trên, “Cửa động bị  chặn.”

“Chắc bọn họ không sao đâu.” Đường Nhược suy nghĩ lại một chút, thời điểm hòn đá rơi xuống , lực tinh thần của cô khóa lại trên cơ thể của tất cả mọi người, cho nên có lẽ mọi người không có bị đá nện vào người.

Có điều mình bị rơi xuống, tinh thần lực bao bọc bọn họ đã cắt đứt, nhưng mà nhìn lên trên không tiếp tục sập, chắc cũng không có chuyện gì.

Bạch Thất chiếu chiếu trước sau cống thoát nước: “Bọn mình đi về phía trước thôi, cho dù có lên đó thì đường hầm cũng bị chặn hết, nếu như bọn họ phát hiện không thấy bọn mình thì chắc cũng sẽ xuống tới tìm chúng mình, chỉ cần để lại chút dấu hiệu, để cho bọn họ biết rõ chúng mình đi phương hướng nào là được rồi.”

Đường Nhược gật đầu, sau đó phóng ra tinh thần lực cảm nhận tình huống trong đường cống ngầm.

Chỉ chốc lát sau, cô run rẩy thu hồi tinh thần lực lại: “Nơi này có chuột, còn rất nhiều bộ dáng rất lớn…”

Con gái chán ghét mấy loại sinh vật thế này, thực tế những con chuột này to gấp mấy lần hình dáng bình thường, to như con mèo luôn, càng chán ghét hơn.

“Ở hướng nào?” Trong đường cống ngầm sẽ có con chuột, Bạch Thất sớm đã biết đấy. Lại thấy Đường Nhược biểu hiện vẻ mặt chán ghét thì nở nụ cười, “Ôm anh đi rồi không có gì phải lo lắng.”

Thân thể ấm như vậy, thơm như vậy.

Anh không hề ngại Đường Nhược bám dính lấy anh.

Đường Nhược nhẹ gật đầu: “Được.”

Bạch Thất nở nụ cười.

Thật không ngờ cô ấy lại sợ chuột đến như thế.

Vì vậy bắt đầu lòng tràn đầy chờ mong hình ảnh cô kề cận anh không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro