Chương 131=>135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: Bao cao su

Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm ngày kế một đoàn người chờ xuất phát bò lên xe.

Ngày hôm qua đi đã đủ xa, hôm nay lọc bỏ các thùng hàng chưa mở ngày hôm qua rồi lái xe đi tiếp.

Phan Hiểu Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ra ngoài: "Mọi người nói xem quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân hay chưa?"

"Chắc rồi, nhiều người như vậy mà." Đường Nhược nói.

"Ài, tớ..." Phan Hiểu Huyên quay người ra rồi ngó phía sau xe, "Đã hoàn thành, thế các cô gái kia sẽ phải trở lại căn cứ thành phố H rồi, cậu thấy chúng mình còn có cơ hội gặp được họ không?"

Đường Nhược hơi khó hiểu: "Chúng mình gặp ai?"

Phan Hiểu Huyên lộ ra vẻ mặt cậu biết đó , liếc mắt nhìn Bạch Thất rồi bĩu môi với Đường Nhược: "Chính là người đưa nước lần trước ý, đội trưởng hậu cần đoàn đội Tầm Mộng."

Đường Nhược suy nghĩ một chút thì đã hiểu ngay ý cô nói: "Như thể cậu rất muốn chúng mình gặp lại mấy cô kia không bằng ."

"Hắc hắc..." Phan Hiểu Huyên thấy Đường Nhược lộ ra một nụ cười u ám mang theo bom, vì vậy quay người lại về phía trước luôn, "Chỉ nghĩ, chỉ nghĩ mà thôi."

Hai người nói xong thì xe dẫn đường ngừng lại.

Điền Hải ra bên ngoài xem xét, cũng phát hiện ở đây ngày hôm qua Hồ Hạo Thiên đã đánh dấu trên đường rồi.

Mọi người xuống xe, không có động tác dư thừa tiếp tục nhiệm vụ như ngày hôm qua mở hộp đồ ra.

Hồ Hạo Thiên lại hủy đi một xe container miếng lót chuột, than thở: "Móa nó, nếu có cái máy dò xét, quét quét qua liền biết rõ bên trong có cái gì thì tốt rồi, nếu cứ như thế này chắc phát điên."

Hoa Hạ hàng hóa xuất khẩu và hàng hóa nhập khẩu đều được đóng gói cẩn thận, đừng nói bên ngoài thùng đựng hàng, mà ngay cả bên ngoài thùng các-tông đều không có bất kỳ quảng cáo nào.

Cho nên, mọi người đối mặt toàn là rương vàng hòm tươi!

Hôm nay Bạch Thất đã mang tất cả các file từ trong văn phòng ra rồi, anh mở ra tra nhìn một chút, từng tờ từng tờ nghiên cứu rất cẩn thận đấy...

Hồi lâu sau, quay trở lại nhìn trang bìa này một chút, ngẩng đầu nói: "Xem không hiểu."

Mọi người: "..."

Khốn!

Rất muốn cho anh một thẻ mời địa ngục!

Anh xem không hiểu thì nói không hiểu đi, lại còn tỉ mỉ nghiên cứu một lúc, đợi mọi người nghĩ anh hiểu rồi lại nói một câu xanh rờn 'xem không hiểu' là thế nào!

Hồ Hạo Thiên tiếp nhận nhìn nhìn, lại ném xuống đất: "Đều là thương số thứ tự mà thôi, tất cả đều là chút ít số hiệu, chúng takhông biết số hiệu đại biểu cái gì nên xem không hiểu."

Lưu Binh cầm lên cũng mở ra: "Hồ đội, khẳng định xe của anh cũng có số hiệu, anh tìm xem số hiệu xe của anh chắc tìm được đấy."

Hồ Hạo Thiên nói: "Lúc trước mấy con số đó còn dài hơn cả CMND, tôi nào nhớ mấy thứ đó, toàn bộ quên hết."

Đã như vậy, cũng không có biện pháp, đành phải cứ tiếp tục tìm.

Tinh thần lực của Đường Nhược chỉ có thể dùng để dò xét chung quanh xem động vật còn sống, còn những vật chết này thì không thể phân biệt được, cũng không thể giúp xem bên trong có cái gì.

Hủy đi hủy đi vứt bỏ vứt bỏ, vứt bỏ vứt bỏ đi một chút...

Hủy đi nhiều hơn, mọi người cũng lục lọi tìm ra một tí kinh nghiệm, chủ yếu là một ít kinh nghiệm dấu hiệu thương phẩm. Có nhiều thứ xem xét đã cảm thấy không phải bọn họ cần đấy, trực tiếp cũng không hủy đi, đi đến thùng hàng kế tiếp.

Lần này mở ra thùng hàng toàn là đồ trang điểm nhập khẩu.

Mấy người đàn ông không dùng đồ này, ngược lại các phái đẹp rất để ý những thứ này.

Phan Hiểu Huyên cầm một hộp mặt nạ nhìn nhìn: "Trước kia bọn bạn tớ ở đại học tranh nhau mua cái mặt nạ này, rất nhiều người đến mua mà tay không ra về đấy."

Đường Nhược nói: "Nhưng bây giờ tận thế rồi, đoán chừng cũng không có ai muốn đâu?"

Dương Lê lắc đầu nói: "Chưa hẳn, chắc chắn sẽ có người cần đấy, có chỗ có phụ nữ đều có thị trường, tầng giai cấp bần cùng không cần, trong căn cứ phụ nữ tầng giai cấp cao vẫn sẽ có nhu cầu đấy."

Dưới tình huống có điều kiện phụ nữ sẽ không bỏ mặc bản thân mình, muốn giữ gìn vẻ đẹp tuổi thanh xuân.

Lưu Binh nhìn trong thùng có đống giấy này: " Các chị có muốn lấy không?"

Trong không gian Đường Nhược có thiệt nhiều đồ trang điểm rồi nên cô không cần.

Phan Hiểu Huyên cầm mấy hộp cho vào không gian: "Lấy đủ mình dùng thôi, lấy nhiều làm gì."

Nhóm người mình mục đích chủ yếu là tìm đồ có thể ăn được.

Từ sau khi phát hiện đồ trang điểm thì thùng hàng về sau toàn là những đồ dùng cần thiết trong cuộc sống.

Nước gội đầu, sữa tắm, khăn mặt nhập khẩu...

Rõ ràng còn trong một cái thùng đựng hàng tìm được bcs.

Chắc loại bcs như này về sau không có mà dùng rồi.

Vì vậy Bạch Thất chỉ vào từng thùng hàng đựng bcs nói với Đường Nhược: "Toàn bộ thu."

Đường Nhược: "..."

Bạch Thất bình tĩnh dứt khoát, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác, nhưng mặt mỏng như Đường Nhược, ở trước mặt mọi người thu thùng hàng đựng bcs cũng thật sự rất ngại mà.

Hồ Hạo Thiên ho một tiếng nói: "Tiểu Đường, thu đi."

Không cần chờ đến sau, bây giờ cũng cần dùng, nếu không hối hận không kịp.

Chính mình cũng cần loại này, chưa kể đến trong đội ngũ có mấy thanh niên cũng sẽ dùng đến, khẳng định cũng phải cho bọn họ chuẩn bị lấy.

Trước kia người khác muốn kết hôn, cha mẹ phải chuẩn bị sính lễ đồ cưới cho con cái.

Còn mình...

Hồ Hạo Thiên nghĩ tới ngày sau, Điền Hải hoặc Lưu Binh hoặc Phan Hiểu Huyên kết hôn.

Một gánh lại một gánh bcs được mang ra, đặt ở trong sân rộng kết hôn, trước mặt phần đông khách mời, tôi Hồ Hạo Thiên hăng hái nói: Cái này chính là đồ cưới ( sính lễ? ) của cô cậu đấy, ngày sau vợ chồng nhất định phải đồng tâm, phải dùng tiết kiệm đấy!

Tưởng tượng quá đà khiến cơ mặt Hồ Hạo Thiên run rẩy.

Bên cạnh Dương Lê nhìn thấy, kỳ quái hỏi: "Hạo Thiên, anh làm sao vậy?"

Hồ Hạo Thiên ôm ngực nói: "Không có việc gì, chỉ đột nhiên phát hiện mình làm bố đã quen, thật đáng sợ..."

Ờ! Tận thế rồi, tiết tháo đều bị chơi hư mất!

Đường Nhược không biết Hồ đội bổ não, vẻ mặt như :-( 囧 thu hết thùng bcs vào trong không gian.

Trong khu đồ dùng sinh hoạt cũng có ga giường, chăn bông, đều thu hết vào.

Hồ Hạo Thiên mang theo Hà vệ sĩ đi phụ cận trực tiếp lái xe Container tới, tập trung những đồ dùng không quá hạn ở cùng một chỗ, đặt ở bên trong một xe Container.

Đến lúc đó lại để Hà vệ sĩ đi theo đằng sau đoàn xe là được.

Một ngày như vậy lại như vậy đi qua, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều, ít nhất không có tay không mà quay về.

Đã có thu hoạch ngày hôm nay, mấy ngày kế tiếp, mọi người càng có hào hứng rồi.

Gần như mỗi ngày đều có đồ đạc mình cần đến.

Nhưng ở đây đồ đạc thật sự quá nhiều, bọn họ cũng không có nhiều không gian để mang, vì vậy cho cả đội mang đồ lên xe của đội, những thứ không cần thiết liền bỏ.

Nhưng hôm nay lại để cho mọi người đã có phát hiện ngoài ý muốn. Đó chính là áo lông và áo khoác chuẩn bị xuất khẩu ra nước ngoài!

Lúc đầu đoàn đội Tùy Tiện đi từ thành phố A , đoạn đường này đi một chút ngừng ngừng, trên đường cũng đi mất gần một tháng.

Thời tiết hiện tại càng ngày kỳ quái, ban ngày phải mặc áo lông cừu rồi, mà buổi tối lại mặc áo không có tay. Khó bảo toàn mấy ngày nữa, mọi người phải mặc áo lông.

Chương 132: Đánh nhau ẩu đả

Mấy ngày hôm trước mọi người còn vừa mới cảm thán về thời tiết, không có quần áo dày mặc. Hôm nay nhà kho liền đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trực tiếp cho mấy cái thùng đựng hàng áo lông.

Mọi người thoải mái chọn!

Ba cô gái ở trong một cái thùng đựng hàng, hai mắt kim quang bắn ra bốn phía lại chọn lấy quần áo Đàn ông lại thành cửu vạn bốc từng thùng hàng chuyển vào xe Container.

Trong lúc đó bọn họ lại cảm thán một câu, trong đội không có dị năng giả Lực lượng cũng thật sự rất bất tiện.

"Đã tìm gần hết đồ cần thiết, xem ra đồ dùng thực phẩm quả nhiên ở trong kho hàng." Hồ Hạo Thiên nhìn xem không nhiều thùng đựng hàng còn lại đưa ra kết luận.

"Thế xe cua chúng ta cũng sẽ ở trong kho hàng?" Lưu Binh suy đoán.

Nói như thế nào thì xe của Hồ Hạo Thiên cũng toàn là đồ tốt, chắc có lẽ không để tùy tiện đâu.

Bạch Thất gật đầu: "Có khả năng."

Một đoàn người quyết định trở về nghỉ ngơi một đêm sau khi đã càn quét 35 nhà kho.

Ở chỗ này hơn một tuần lễ, buổi tối mọi người cũng có tiết mục giải trí.

Ba cô gái đắp mặt nạ, ngâm bồn tắm lớn.

Các chàng trai lại đánh nhau ẩu đả!

Mọi người sở hữu dị năng rồi, hiện tại mở rương hòm cũng không cần sử dụng dị năng, vì khiến cho dị năng tinh tiến nhất định phải tìm một loại phương pháp hao tổn song lại bổ sung, vì vậy Bạch Thất đề nghị: đối chiến.

Bến tàu trống trải, hai người vừa đứng chính là một cái chiến trường.

Thi đấu hữu nghị không cần đánh chết đánh cho tàn phế, có điểm dừng là được.

Người bị coi là đối thủ đương nhiên là Điền Hải, cậu ta có dị năng cường đại, người lại chất phác phúc hậu, mỗi lần thấy thể lực của đồng đội hơi yếu tí thì sẽ dừng lại dị năng trong tay, lại còn giảng giải phá chiêu của mình như thế nào.

Người đáng yêu như vậy , sao đồng đội không ưa thích cho được!

Bên kia Điền Hải đối chiến với Hồ Hạo Thiên. Hồ Hạo Thiên tạo hạt cát thành gió xoay tròn lấy muốn phá giải cây gậy điện đang xèo xèo trên tay Điền Hải.

Bên này Phan Đại Vĩ và Lưu Binh đặt cược: "Mấy người nói lần này Hồ đội sẽ tiếp được mấy chiêu?"

Phan Đại Vĩ nhìn nhìn, lấy ra một cái lạp sường hun khói: "Năm chiêu!"

La Tự Cường cũng móc ra một bao mì tôm: "Sáu chiêu!"

Những người khác thi nhau lấy ra lương thực dự trữ của bản thân ra cược.

"Ba chiêu!"

"Tôi cá là bốn!"

Một chiêu ở đấy chính là động tác nguyên vẹn của dị năng chứ không phải tay khẽ động liền được xưng là một chiêu.

Như chiêu 'Cuồng cát cuốn phong' là do Hồ Hạo Thiên những ngày này chính mình nghiên cứu ra đấy.

Trước tận thế, anh ta nghiên cứu làm sao công ty phát triển, sau tận thế anh ta nghiên cứu nguyên lý hạt cát và cũng đã thành công.

Bạch Thất lôi kéo Đường Nhưc đứng ở một bên quan sát.

Đường Nhược nhìn xem phía trước hình ảnh sét chạy cát bay , hỏi Bạch Thất: "Anh cảm thấy Hồ đội đỡ được mấy chiêu sẽ bại?"

Bạch Thất nói: "Đại khái bốn chiêu."

Phan Hiểu Huyên nói: "Lúc bắt đầu một chiêu gục đến bây giờ bốn chiêu, tiến bộ rất lớn."

Đường Nhược gật đầu.

Thật ra hệ Lôi của Điền Hải không yếu hơn nữa lại là cấp 2, ngay trước kia cậu dựa vào ý chí mà giết xa mấy km, là nguyên nhân chủ yếu dị năng tinh tiến.

Quả nhiên Bạch Thất nói xong, Hồ Hạo Thiên thu dị năng, dừng tay nói: "Không được, vẫn không thể đánh được ."

Điền Hải cũng thu lại gậy sét trong tay, đi tới rồi nói với Hồ Hạo Thiên: "Hồ đội, kỳ thật trước tiên anh có thể khiến hạt cát xuyên vào gậy sét của em sau đó lại tụ tập lại rồi cho em một kích."

Hồ Hạo Thiên đảo mắt vòng vòng, mô phỏng lời nói Điền Hải ở trong đầu thoáng một chút: "Đúng vậy, tại sao tôi không nghĩ ra , đợi tôi hồi phục dị năng, anh em mình lại thử một lần..." Cùng Điền Hải vừa đi vừa nói, ngồi xỗm trong ký túc xá nghiên cứu.

Dư Vạn Lý thắng trận này, liền trực lấy lạp sường hun khói rồi gặm luôn.

Kế tiếp đối chiến chính là Phan Đại Vĩ và La Tự Cường.

Cũng may dị năng tuy theo như Ngũ Hành nhưng thực không có thuộc tính tương khắc gì.

Đối với hệ Mộc, hiện tại Phan Đại Vĩ cũng phát minh một loại phương pháp đánh xa khác, liền là cầm cái ná cao su bắn ra hạt giống, lại lập tức dùng dị năng khiến cho hạt giống dài ra dây leo biến ra lưới lớn, hoặc là uốn éo thành một đoàn, trở thành công kích hình cầu.

Tuy nhiên trận này ra, La Tự Cường áp chế Phan Đại Vĩ.

Dù sao cục gạch cũng cứng hơn đầu gỗ nhiều.

Hồ Hạo Thiên đầy dị năng, lại cùng Điền Hải đấu lại.

Anh ta cũng là một người rất tài năng, chỉ cần không làm gì liền lôi kéo Điền Hải khoa tay múa chân.

Quả nhiên, trong đội xe anh ta là người thứ nhất thăng cấp đấy.

Thùng đựng hàng ở bên trong bao hàm tất cả, thậm chí bồn tắm lớn cũng có, vì vậy mọi người trong đoàn đội cũng đều đặt một cái tại gian phòng của mình, lần này Hồ Hạo Thiên thăng cấp cũng ngâm trong bồn tắm tiến hành đấy.

Không có như Đường Nhược đầu đau muốn nứt, Hồ Hạo Thiên rất nhanh thăng cấp đến cấp 2.

Mặc dù anh ta thăng cấp rồi nhưng lại nghĩ đến dị năng bà xã yêu nhà mình.

Dương Lê thăng cấp dị năng, lại nói tiếp quả thật có chút khó khăn.

Mọi người dị năng quá cường đại nên ít khi bị thương qua, Dương Lê không có cơ hội chữa trị.

Với tư cách là chồng yêu Hồ Hạo Thiên vì vậy mỗi ngày tựmình cắt hai đao để cho Dương Lê đi trị liệu, cho dù không có thăng cấp, cũng có thể lại để cho hệ dị năng trị liệu tinh tiến hơn một chút, như thế nào đều muốn phòng ngừa vạn nhất.

Buổi tối đối chiến rồi ngâm trong bồn tắm còn ban ngày là thời gian mở quà.

Về sau bọn họ cũng theo kế hoạch đi nhà kho tìm kiếm 'Kinh hỉ' .

Cái nhà kho thứ nhất không có tìm được, nhà kho thứ hai không có...

Thẳng đến tìm được nhà kho thứ mười bảy cái, mở ra bên trong thùng đựng hàng cỡ lớn, mới nhìn thấy bên trong một chiếc xe thể thao mới tinh.

"Bà mẹ nó, rốt cuộc tìm được rồi!" Lưu Binh kích động chạy tới trên sờ lên xe.

Loại này xe trước tận thế kia có giá trị hơn một ngàn trăm vạn, tận thế rồi, mặc dù không có dùng, sờ sờ nó, lại cảm thụ thoáng nhà giàu một tí.

Hồ Hạo Thiên nhìn nhìn xe này, lắc đầu: "Cái này không phải là của tôi, có lẽ ở phía sau."

Đã có mục tiêu ,luôn tốt hơn tìm kiếm không chủ đích.

Rất nhanh, mọi người nhanh chóng tháo dỡ những chiếc thùng gỗ lớn.

Quả nhiên phát hiện tất cả đều xe hơi của Hồ Hạo Thiên.

Chứng kiến những từng chiếc xe sang trọng,La Tự Cường liền huýt sáo: "Thứ tốt ah, không hổ là đội trưởng Hồ của chúng ta"

Những chiếc xe Jeep tại tận thế trước kia đại khái hơi kém xe thể thao, nhưng hôm nay lại có tác dụng lắm đấy.

Bạch Thất bình thản xem xét đống xe phía trước, cũng gật đầu: " Xe tốt."

Hồ Hạo Thiên đi đến một cỗ xe Jeep trước mặt, một cục gạch ném tới, "Bộp" một tiếng, cục gạch không thể đập nát cửa sổ xe.

Bạch Thất thấy vậy, cũng quăng một thanh băng đao đi qua, lại là 'Keng' một tiếng, băng đao (*lưỡi trượt) bị đánh bay rồi.

Đường Nhược một cái vung tay, ra tinh thần lực ngưng tụ thật thể băng tinh, cũng không có thể ở trên cửa kính lưu lại cái gì.

"Chống đạn đấy." Hồ Hạo Thiên thoả mãn vỗ vỗ chiếc xe này, " Lúc đầu tôi đã có dự kiến trước đấy, có thể tìm ra nhiều xe hơi tốt như vậy." Quả nhiên là thiên tài ah.

Dư Vạn Lý lấy một cây súng i-on từ trong túi áo mình ra .

Chương 133: Căn cứ thành phố H

Hồ Hạo Thiên vừa nhìn thấy liền kinh hãi!

Lập tức nhào tới, một tay nắm chặt tay cầm súng của anh ta: "Anh Dư, anh Dư, bình tĩnh một chút, cái này chỉ là chống đạn thôi, không phải chống pháo đạn đâu, một phát súng thì cặn bã cũng không còn đâu."

"Tôi không định nổ súng." Dư Vạn Lý nói xong, lại cất súng đi, "Chỉ muốn trêu chọc anh thôi."

Hồ Hạo Thiên: "..."

Hồ Hạo Thiên nhìn anh ta nhe răng cười cười, đồng thời trong lòng nói: Con mẹ mày!

Tận thế rồi, không phát tiền lương cho anh nên anh rơi sạch hết lễ phép rồi!

Xe tốt quá nhiều khiến cho người hoa mắt.

Bọn họ tổng cộng mới mười một người,hơn nữa Hà vệ sĩ còn lái xe Container, nên cũng không có chọn nhiều , chỉ chọn lấy năm chiếc xe trong đó.

Bằng không thì, đoàn xe kéo quá dài, sợ trên đường xảy ra cái ngoài ý muốn thì cái được không bù không nổi cái mất.

Thật ra năm chiếc xe đối với bọn họ mà nói cũng nhiều rồi.

Xuất ra chìa khóa, đổ đầy xăng xe nhóm mình đã chọn, còn lại để cho Đường Nhược tạm thời thu vào trong không gian.

Đã tìm được xe, kế tiếp đến rất mong chờ đồ ăn.

Nhưng là, lại từ nhà kho thứ mười bảy một đường đã tìm được nhà kho 35, lại không có phát hiện một bao đồ ăn, thật sự ngay cả đồ thừa cũng không có nhìn thấy!

Đứng ở trong kho hàng số 35, nhìn thấy nền xi măng rỗng tuếch, mọi người thi nhau "Oh~ Shit" một câu.

Như vậy quá rõ ràng, đáp án mọi người cũng biết rồi.

"Trước kia chính phủ đã tới đây, trực tiếp chuyển hết đi rồi." Đường Nhược xem lớp tro bụi trên mặt đất không đồng nhất mà nói.

"Uh" Bạch Thất gật đầu, "Hơn nữa có lẽ rất sớm trước kia tới đây chuyển đi hết."

Đường Nhược nghĩ đến bọn họ khi đó càn quét ở trung tâm thương mại: "Chắc là sau ba ngày triệt để bộc phát vi rút."

"Thực mẹ nó lừa bố mày." Hồ Hạo Thiên tức giận nói một câu , trong giọng nói mang theo tia tràn đầy thất lạc.

Thật vất vả đi đã xong, mới phát hiện mình mong đợi nhất hóa ra lại không có!

"Đã không có vật tư rồi, chúng ta cũng đi thôi, ở lại đây cũng không có khả năng mở ra được một điều bất ngờ." Phan Đại Vĩ nói một câu, dẫn đầu đi ra ngoài nhà kho.

Mọi người lại hướng phía nhà kho nhổ một ngụm , rồi nhanh chóng đi theo sau lưng Phan Đại Vĩ ra ngoài.

Thất vọng hơi thất vọng, nhưng cũng không tính quá thất vọng.

Bọn họ còn có rất nhiều vật tư, tóm lại sẽ không chết đói.

Ở chỗ này hơn nửa tháng, trong đoàn đội ngoại trừ Phan Hiểu Huyên và Dương Lê thì những người khác đã thăng cấp, cũng là lúc ra đi .

Nếu cứ ngăn cách với bên ngoài mà không biết tin tức gì thì cũng không tốt.

Vả lại, còn có thân nhân ở căn cứ thành phố A này.

Buổi sáng cũng đã thu thập đồ đạc xong, cũng không cần phải mang gì nữa, ngồi trên xe, mọi người bắt đầu rời khỏi.

Lần này Điền Hải tự lái xe một mình rồi, vì vậy sau khi Bạch Thất về sau trở thành hành khách hai tháng, lần đầu tiên từ người ngồi thành người lái, Đường Nhược ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh: "Có phải ngay từ đâu anh đã biết quân đội đã sớm chuyển hết đồ ăn đi rồi?"

Cho nên khi đó mới có 'Đồ đạc cũng sẽ không có chân dài để chạy được'khích lệ .

Bạch Thất quay đầu nhìn cô một cái, thấy cô 'Thông minh' thì mỉm cười gật đầu: "Lúc ấy cũng chỉ là suy đoán, nhưng mà cho dù bọn họ không xem qua nhà kho, vẫn sẽ mang theo lòng hiếu kỳ từng bước từng bước mở từng thùng đựng hàng đấy, anh làm như vậy chỉ để cho bọn họ mang theo ước mơ đi mở mà thôi."

Đường Nhược suy nghĩ một chút, lông mày buông ra.

Đúng là như thế, nếu như biết sớm kết quả thì cũng sẽ không có mong đợi như vậy.

Liền như mua vé số cào, nếu như sớm liền nói cho đối phương biết, giải thưởng lớn đã mở ra. Kể từ đó, cho dù giải thưởng nhỏ vẫn còn nhưng lại hoàn toàn khác với cảm giác mở giải thưởng nhỏ trước còn giải thưởng to ở phía sau.

Lúc trước khi vào đường phân nhánh thì bộ đàm truyền đến giọng của Hồ Hạo Thiên : "Tiểu Bạch, chúng mình còn muốn đi nhìn bên tàu biển chở khách chạy định kỳ một cái không?"

"Không sao cả." Bạch Thất mở ra bộ đàm nói một câu.

Dù sao Đường Nhược và tài sản đều mang theo ở bên người, đi nơi nào anh thật sự đều không sao cả.

"Bên kia Zombie sẽ rất nhiều, sắc trời không còn sớm hãy tìm một chỗ qua đêm." Bộ đàm ở bên trong lại truyền tới giọng nói Phan Đại Vĩ .

Một lát sau, hình như Hồ Hạo Thiên suy nghĩ xong thì nói tiếp: "Như vậy chúng ta không đi, lâu thế rồi nếu có thì toàn bộ cũng quá thời hạn rồi, sau khi về thành phố A cũng có thể tiến nội thành thu thập."

"Uh." Tất cả mọi người lên tiếng, tiếp tục đi.

Xe chống đạn quả nhiên dễ dùng, trực tiếp nghiền nát Zombie dưới bánh xe hoặc gào thét đâm thẳng vào Zombie cảm đường, một đường thẳng tiến.

Bọn họ từ bến tàu chạy thẳng ra đường lớn, một hàng xe không có phân tán ra, đồng bộ vô cùng.

"Mọi người theo sát, chúng ta phải trước lúc trời tối ra khỏi bến tàu, tìm được chỗ ở." Hồ Hạo Thiên rống với bộ đàm một câu, rồi nhấn mạnh chân ga trực tiếp vọt tới.

Trên xe mỗi người đều vô tâm ham chiến, mặc dù tinh hạch có dùng nhưng hôm nay thật không có thời gian chậm rãi giết mà cũng chướng mắt bọn nó rồi.

Đường Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế xem Bạch Thất chuyên tâm lái xe, tốc độ xe của đoàn xe đã đạt tới 200km/h. Vì an toàn mọi người, ngoại trừ lái xe, mọi người một đường đều không nói gì.

Rốt cục trước khi đến lúc bốn giờ rưỡi chiều đã tìm được một chỗ ở.

Một cái trạm xăng dầu.

Bạch Thất đã sống ở tận thế ba năm nên ở trong trạm xăng dầu ép xăng cũng là chuyện dễ dàng.

May đây là trạm xăng quẹt thẻ, nếu như là trạm xăng dầu bình thường thì chỉ sợ ở đây xăng đã sớm bị người rút hết.

Thu thập xăng xong, mọi người trực tiếp ở chỗ siêu thị nhỏ cạch trạm xăng qua một đêm, ngày hôm sau tiếp tục ra đi.

Trải qua hai ngày với tốc độ 200km/h như bay, rốt cục tiến vào ngoại thành căn cứ thành phố H.

Mọi người ngoài trừ ăn cơm và ngủ ra thì chưa từng dừng xe qua.

Khi tới gần căn cứ thành phố H có thể trông thấy đoàn xe của dị năng giả đi đi lại lại làm nhiệm vụ.

Những dị năng giả kia đã sống trong tận thế ba tháng cũng rất có mắt nhìn, trông thấy mấy xe của đoàn đội Tùy Tiện thì mọi người đều biểu hiện hâm mộ.

Còn có đoàn đội tới hỏi thăm Hồ Hạo Thiên, xe của bọn họ từ nơi nào đến đấy.

Hồ Hạo Thiên cũng không có khách khí, sau khi thu phí cố vấn của đối phương xong thì trực tiếp nói cho đối phương biết, là từ nhà kho bến tàu thành phố H.

"Bến tàu, xa như vậy à..." nhóm Dị năng giả thì thào nói rồi lắc đầu lại rời đi.

Đi tới chỗ gần coi như cũng được, không thể đi tới chỗ quá xa, quá mức nguy hiểm, thực lực của bọn họ còn không có có cường đại đến mức đó.

Giữa trưa ngồi lúc ăn cơm, Bạch Thất lấy ra địa đồ lại để cho mọi người nghiên cứu thoáng một chút, tiếp theo nên đi nơi nào.

Hồ Hạo Thiên nhìn nhìn bản đồ, sau đó nói: "Chúng mình đi tới căn cứ thành phố H đi, dù sao cách nơi này cũng chỉ 100 km thôi, đi vào trong đó dừng một lúc, sau đó lên đường quay trở lại thành phố A."

Mọi người cũng đều đồng ý cái quan điểm này.

Vì vậy cơm nước xong xuôi, mọi người lái xe trực tiếp đi căn cứ thành phố H.

Căn cứ thành phố H có kiến trúc tốt hơn thành phố A nhiều, bốn phía tường thành căn cứ thành phố H cũng cao hơn thành phố A rất nhiều.

"Quả thực như hoàng cung cổ đại." Đường Nhược nhìn xem tường thành phía trước, cảm thán một câu.

Chương 134: Đoàn đội Độc Bộ

Bạch Thất nghe được cô hình dung thì cười cười, lái xe tiếp tục xếp hàng chờ đợi: "Về sau bên trên tường cao có thể đặt vòng bảo vệ khỏi phóng xạ , đợi đến lúc bên ngoài biến thành cát vàng, căn cứ sừng sững đứng ở giữa sẽ giống như thành phố tương lai."

"Về sau căn cứ sẽ như vậy hả?" Đường Nhược mở to mắt, vẻ mặt không thể tin, " Chỗ ở chúng mình sau này sẽ giống như phim viễn tưởng tương lai ý hả?"

Bạch Thất gật đầu: "Về sau xác định là như vậy"

Đường Nhược suy nghĩ một chút, lông mi bắt đầu nhíu chặt: "Năng lượng hạt nhân bị rò rỉ, có lẽ tiến sĩ Tào đã phát hiện ra."

Cô quay đầu nhìn câu cối cách đó không xa.

Về sau những nơi này thật sự sẽ bị cát vàng thay thế sao?

"Có lẽ." Bạch Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.

Trời xanh cao vút, tầng mây nhiễm đỏ vàng, xa xa nhìn lại nó rất đẹp.

Nhưng cảnh sắc như vậy cũng tiếp tục không được bao lâu.

Về sau ra căn cứ, khung cảnh xung quanh chỉ còn lại khiến cho người cảm thấy hít thở không thông.

Mất đi những vật kia không nhất định sẽ làm cho người sống không nổi, nhưng rất nhiều thứ, thật không có liền vĩnh viễn đã không có.

Bạch Thất thở dài: "Trong căn cứ có một cái nhiệm vụ, chắc đi thu thập nước sơn chống phóng xạ rồi."

Đường Nhược: "Lần này sẽ đi nơi nào thu thập?"

Bạch Thất nghĩ nghĩ nói: " Gần thành phố Biên Hòa có một nhà máy công nghiệp quân sự."

Những đồ vật này vẫn còn đang thí nghiệm, quốc gia đang thí nghiệm bên trong nhà xưởng đấy.

Ở kiếp trước anh vừa tới căn cứ thành phố H không lâu, mới nghe được nhiệm vụ này, nên cũng không có tư cách tham gia.

Nhìn xem cổng lớn phía trước, Bạch Thất lại cảm khái một chút, đời trước cũng giống như lúc này tiến vào căn cứ thành phố H.

Hôm nay cũng coi như trở lại chốn cũ?

Kiến trúc căn cứ thành phố H cũng không khác thành phố A lắm, đều là một chữ hình 'khẩu' , đem tất cả công trình kiến trúc đều vây quanh ở bên trong tường thành.

Trừ đó ra, bên ngoài phòng hộ cũng là cách một tầng lại một tầng, không chỉ có song sắt cao cao, vẫn còn tít mãi bên ngoài đào ra khe rãnh thật sâu, bên trong từng dãy đầy gai lao ngược ra phía trên, để cho người nhìn sợ.

Chỗ này là cửa Bắc, các xe muốn qua phải đến một chỗ trống trải xi-măng bên cạnh cửa tiến hành kiểm tra trừ độc, đăng ký một loạt thủ tục mới có thể tiến vào bên trong căn cứ.

Mặc dù cửa Bắc là một cái cửa vào nhưng có rất nhiều chỗ đăng ký kiểm tra.

Những dị năng giả ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, phải tiến hành quan sát cách ly nếu không bị sao mới cho vào.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, rất nhiều đội xe cũng đều trở về căn cứ tập hợp tại cửa Bắc, chờ đợi kiểm tra, giao nộp vật tư.

Đội Tùy Tiện trọn vẹn đợi nửa giờ, mới đến phiên bọn họ.

Thủ vệ nhân viên công tác tới đăng ký số lượng người trong đoàn xe, nhìn xem bọn họ đăng ký lấy vật tư nói: "Căn cứ quy định các người phải giao nộp lên một phần tư vật tư cho căn cứ."

Bạch Thất lấy ra thẻ CMND căn cứ thành phố A rồi lấy thẻ ra vào căn cứ thành phố H mà Tiểu Y đưa cho: "Chúng tôi ở căn cứ thành phố A làm nhiệm vụ qua đây, không định cư ở chỗ này."

Nhân viên công tác cầm lấy cái thẻ ra vào nhìn nhìn, cẩn thận đánh giá đám người Bạch Thất: "Hóa ra là thẻ mời của đoàn đội Độc Bộ."

Loại này thẻ mời cũng không phải tùy tiện cho đấy, như đoàn đội lực lượng không cường đại, căn cứ cũng sẽ không tặng cho loại thẻ mời này cho bọn họ.

Nếu như ai đều có thẻ mời còn kéo tới một đám ăm mày vô dụng thì đương nhiên căn cứ cũng không thích.

Lúc Tiểu Y đưa thẻ, bên trên chỉ có rải rác mấy chữ, Bạch Thất cũng xem không hiểu trên đó viết cái gì, hiện tại nghe xong nhân viên công tác nhắc tới 'Độc Bộ' ngược lại trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Ở kiếp trước anh ở tại căn cứ thành phố H một thời gian ngắn, đương nhiên cũng nghe qua đoàn đội Độc Bộ này.

Sự việc nổi tiếng nhất không ai qua được cái đoàn đội chỉ 16 người, trực tiếp bưng ổ của hơn trăm thổ phỉ.

Khi đó nghe đồn đoàn đội Độc Bộ nổi danh khắp căn cứ thành phố H, có rất nhiều dị năng giả mộ danh gia nhập đoàn đội Độc Bộ.

Nhưng đội trưởng Cố ÚcTrạch - đội Độc Bộ kia không có thu nhận bất cứ người nào, như trước chỉ có 16 người thành viên làm theo ý mình.

Thiếu niên ở rạp hát gặp may khi được vào đoàn đội như vậy.

Đoàn đội Tùy Tiện cóthẻ CMND thành phố A còn có thẻ mời căn cứ thành phố H, mà Bạch Thất cũng nói với nhân viên công tác là nhóm người mình chỉ ở chỗ này ở một đêm thôi, vì vậy nhân viên công tác cũng không có thu nhiều "Chiến lợi phẩm" của họ.

Ước chừng thu nộp 1/20 phầnđồ đạc trên xe.

Hà vệ sĩ mở xe Container bên trong đồ đạc rất nhiều, bị thu một phần hai mươi thật ra cũng là một số lượng rất lớn.

Bọn người Lưu Binh nhìn thấy đau lòng không thôi.

Hồ Hạo Thiên nhìn xem bọn họ vận chuyển, cũng ngượng ngùng nói: "Nhóm người mình khó khăn đi lấy sống chết một chuyến, trở về lại bị hai bên đều bóc lột thoáng một lần."

Anh ta biết rõ ở chỗ này bị lấy đi một bộ phận vật tư, trở về căn cứ thành phố A khẳng định còn phải lại giao nộp một số lớn đấy.

Dương Lê nhìn từng rương chăn bông bị chuyển xuống xe, nói: "Được rồi, đừng so đo, trước có quốc mới có thể có gia." Bọn họ còn bình yên vô sự thì vật tư nộp lên trên một chút liền nộp lên trên một thôi.

Đợi mọi người xuống xe bị nhân viên chuyên môn kiểm tra điều tra qua xác định không bị sao thì mới có người dẫn mọi người đi tới 'Nhà khách' dành cho khách ngoại lai .

Ô tô đã được sắp đặt để ở bãi đỗ xe cửa Bắc, nơi này có quân đội trông giữ, cũng không cần lo lắng có người trộm cắp gian lận.

Ở bên trong thành có rất nhiều người lui tới.

Một đoàn người đi theo đằng sau người nọ, một đường đánh giá căn cứ thành phố H này.

Căn cứ thành phố A ở tại một cái vùng mới giải phóng quy hoạch xây dựng thành căn cứ, mà căn cứ thành phố H là tập hợp mấy trường học đại học cùng khu dân cư xây dựng thành đấy.

Cho nên tại đây phòng ốc phổ biến đều không cao, phố cùng phố tầm đó, khoảng cách cũng rất lớn. Lúc đi vào đường xá vẫn thẳng tắp sạch sẽ chỉnh tề , đợi đến lúc đến một chỗ đường phân nhánh, một bên vẫn rộng lớn sạch sẽ như trước, bên kia lộn xộn giống như cao ốc căn cứ thành phố A ,.

Đi sâu vào bên trong nhất định là địa bàn quân đội, bọn họ ở chỗ này cũng không có tư cách đi vào.

Người dẫn đường mang theo bọn họ đi vào một nhà dạy học kiểu kiến trúc chữ thành 'Lõm', cùng bọn họ tiến lên lầu bốn, mở một căn phòng trong đó, nói: "Các anh ở nơi này."

Quả nhiên, đoàn xe ở 'Nhà khách' liền là một gian phòng học đã được cải tạo.

Tổng cộng bốn phòng ngủ một phòng khách , trong phòng đó vẫn để giường hoặc chuyển ra ngoài rồi.

Giao nhiều tiền như vậy, được một gian phòng còn nát hơn phòng ở bến tàu,tất cả mọi người bĩu môi.

Bọn họ gần đây sống thoải mái, chướng mắt loại mặt hàng này rồi.

Tuy nhiên không gian của Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cái gì cũng có, chỉ cần có cái chỗ ở thì ổ gà cũng có thể biến thành cung điện.

Cho nên bĩu môi xong thì cũng rất nhanh tiếp nhận gian phòng này.

Người nọ trước khi đi còn nói một câu: "Vừa vặn, quân đội chấp hành nhiệm vụ cũng ở đây, các người có thể ở thêm vài ngày, đến lúc đó theo chân bọn họ cùng về thành phố A."

Bạch Thất tự nhiên hỏi: " Trưởng quan chấp hành là Vệ Lam sao?"

Người nọ gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay người đó ở phòng 207 nhà này."

Chương 135: Trở lại chốn cũ

Hồ Hạo Thiên lấy ra mấy bao đồ ăn vặt cảm ơn đã tiết lộ tin tức cho, đóng cửa lại nhìn xem mọi người rồi kỳ quái nói: " Không phải đám người Vệ Lam đã hoàn thành nhiệm rồi ư, sao còn không trực tiếp trở lại thành phố A , còn muốn tới nơi này?"

Bạch Thất nói chỗ trọng điểm: "Người nọ nói, bọn Vệ Lam còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày."

Hồ Hạo Thiên lập tức hiểu được: "Cậu nói là bọn họ ở chỗ này có nhiệm vụ?"

"Nhưng sẽ là nhiệm vụ gì đây?" Đường Nhược nghĩ nghĩ,về sau không nghĩ sau cái gì, cái kia nước sơn chống phóng xạ là ở thành phố Biên Hòa không ở thành phố H.

Bạch Thất suy nghĩ một lần cũng không nghĩ tới, ở kiếp trước đúng lúc này thành phố H cũng không có nhiệm vụ gì lớn.

Đoàn xe mọi người cũng đều khó hiểu, nếu quả thật có một cái nhiệm vụ, theo lý thuyết lúc trước Tiền Kim Hâm sẽ thông báo cho bọn họ đấy.

Bàn luận thoáng một lát, được ra kết luận là: về sau đại khái là hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân, sau đó tạm thời tuyên bố nhiệm vụ khác.

Rất nhiều điện tử công nghệ cao đều không dùng được, nhưng ngược lại điện báo đồ cổ lại được đem ra sử dụng. Cho nên có thể điện báo phát thêm nhiệm vụ khác.

Đã Vệ Lam cũng ở nơi đây thì bọn người Hồ Hạo Thiên phải đi gặp bên kia, không đơn giản chỉ vì báo bình an, còn vì anh ta 'Thấy chết mà không cứu được' cũng muốn được bồi thường phí tổn thất tinh thần!

Cục tức này mà không nhả thì sẽ chướng bụng!

Sửa sang lại phòng thoáng một chút, có người chuyển giường sắt ra ngoài, Đường Nhược lấy giường chiếu từ trong không gian ra, cũng có cảm giác ngôi nhà ấm cúng.

Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo một vòng.

Hiểu được phong tục , không chừng còn có thể đổi đến một ít vật hữu dụng.

Thời điểm đến phòng 207, Vệ Lam không ở chỉ có sĩ quan phụ tá ở thôi .

Phó quan kia mở cửa nhìn thấy bọn người Bạch Thất như gặp quỷ: "Anh, các người..." Cũng may anh ta cũng kiến thức rộng rãi, thân ở địa vị cao, kinh hồn hai giây liền trấn định lại, "Các người không có chết?"

Hồ Hạo Thiên mang theo một đám người như thủy triều tràn vào trong phòng đối phương, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỗ trưởng quan Vệ Lam cũng không khác gì nhóm người mình, trong lòng cân đối đi một tí, đi đến ghế trước, ngồi xuống nói: "Anh muốn chúng tôi chết ở nơi đó sao?"

Bạch Thất nhìn xung quanh một vòng, trông thấy ở đây ngay cả ghế sô pha cũng không có, tự nhiên cũng không muốn ở chỗ này tiếp, kéo Đường Nhược đi ra cửa.

Nơi này có Hồ Hạo Thiên, chỉ dựa vào miệng của anh ta thì mọi người cũng tin tưởng có thể nghiền ép ra không ít đồ đạc, vì vậy Phan Đại Vĩ chọn điếu thuốc nói: "Hồ đội, cậu ở nơi này ngồi một chút, chúng tôi đi ra ngoài dạo chơi."

"Đợi một chút, chú Phan chú Phan, chúng ta ra ngoài đàm..." Hồ Hạo Thiên lập tức đứng lên, nắm tay ông, ra cửa.

Nhìn thoáng qua Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược thản nhiên xuống lầu, quay đầu lại hạ giọng nói: "Những người tuổi trẻ kia đi không có vấn đề, chú lưu lại theo giúp tôi ah."

Phan Đại Vĩ dùng trong tay lắc lắc thuốc, cho anh ta một cái mũi xám xịt: "Ở lại làm gì?"

Hồ Hạo Thiên nói: "Tôi hát anh xướng ở bên cạnh tôi làm kẻ ác, như vậy, chúng mình mới có thể được lợi ích lớn nhất."

Phan Đại Vĩ nhổ ngụm vòng khói: "Hồ đội, nhìn không ra ah, tâm cơ cậu còn rất thâm trầm."

Hồ Hạo Thiên vung vẩy lấy làn khói thuốc phía trước, nhìn xem Phan Đại Vĩ giả mù sa mưa: "Chú không hiểu, đây là một loại phương pháp tất cả mọi người thường dùng buôn bán kiếm lời !"

Phan Đại Vĩ dập tắt điếu thuốc: "Được rồi, đã một mình cậu làm không được, anh đây phải cố mà làm giúp đỡ cậu, tuy nhiên mặt đỏ tôi hát, mặt trắng cho cậu hát."

Đúng lúc này, ai quản anh làm nhân vật gì.

Chỉ cần có thể được lấy vật tư đồ tốt, Hồ Hạo Thiên đều không ngại, miệng tự nhiên đáp ứng lấy.

Bên này hai người trở về phòng một bên chờ Vệ Lam trở về, một bên cùng anh sĩ quan phụ tá nói lời vô nghĩa.

Bên kia, Bạch Thất quen thuộc mang theo Đường Nhược đi trên ' đường Thắng Lợi '.

Sau khi hoàn thành xây dựng căn cứ thành phố H, cũng đem đường thống nhất phân ra, từ 'đường Thắng Lợi ' đến 'đường Kiến Thiết ' lại tiếp 'đường Kháng Chiến' ... hình như lúc nào cũng muốn tẩy não mọi người -- yêu nước!

Đường Thắng Lợi là một con đường náo nhiệt nhất trong căn cứ, bởi vì con đường này trước kia là trường đại học cùng các quán ăn vặt, ở đây không chỉ có bày hàng vỉa hè còn có mở quán.

Đường Nhược nhìn xem cửa hàng quán cafe, nhà hàng, thì rất giật mình: "Trong căn cứ rõ ràng còn có mở cửa tiệm sao?"

Bạch Thất thư thả mang theo cô tiếp tục đi lên phía trước: "Chỗ có người sẽ có kinh tế buôn bán, tự nhiên sẽ mở."

"Nhưng mà..." Đường Nhược nhìn xem những cái chiêu bài bằng gỗ , vốn định nói, thế giới đều như vậy, không phải nên tập hợp tất cả lực lượng đi thu phục quốc gia đất đai bị mất sao?

Nhưng mà suy nghĩ lại, cô đã hiểu rõ: chỉ cần nhân loại còn tồn tại có chỗ ở, văn minh liền có chỗ đi lên phát triển.

Cho nên trong căn cứ mở những cửa hàng này cũng là có thể lý giải.

Chỉ sợ, về sau căn cứ sẽ phát triển không khác gì thành thị trước tận thế.

Bạch Thất mang theo Đường Nhược đi vào một nhà quán cafe, mới đẩy cửa ra, đã nhìn thấy nhân vật chính mà Hồ Hạo Thiên và người bọn họ muốn đợi, Vệ Lam.

Đối diện Vệ Lam đang ngồi là tiến sĩ Tào áo trắng, bởi vì tiến sĩ Tào đưa lưng về phía cửa, hai người cũng thấy không rõ nét mặt của cô ấy, ngược lại là Vệ Lam, đó chính là vẻ mặt 'Tôi rất khổ sở, tôi muốn đi'.

Tiếng chuông cửa vang lên một khắc này Vệ Lam đã nhìn thấy Bạch Thất. Gần như lập tức anh ta đứng lên lật cả cái ghế, vẻ mặt không thể tin nổi: "Bạch Ngạn, các anh..."

Các anh rõ ràng không có chết?

Sập thảm họa như vậy,còn liên tục mấy lần, thế nhưng còn không có chuyện.

Bạch Thất lại không ngờ sẽ ở chỗ này gặp được Vệ Lam, anh mang Đường Nhược tới nơi này cũng chỉ là xuất phát từ một loại mộng tưởng chấp nhất đời trước không được đến qua mà thôi.

Đúng vậy, đời trước, mỗi lần anh làm nhiệm vụ đều muốn đến, lần sau trở về nhất định phải tới nơi này uống một chén cà phê, mà mỗi lần đều không thực hiện được.Cho nên, đúng cùng Đường Nhược thích uống sữa chua giống nhau, không đến được càng muốn đến nên mới có ngày hôm nay mang Đường Nhược đến thực hiện mộng ước.

"Thật trùng hợp, ở chỗ này gặp được." Bạch Thất nói xong lôi kéo Đường Nhược đi vào.

Tiến sĩ Tào cũng xoay đầu lại rồi, về sau trông thấy hai người cũng là vẻ mặt giật mình.

Sau đó, trong lòng cô ta bỗng nhiên hiện ra một loại cô đơn cùng phiền muộn.

Nhìn thấy đám người Bạch Thất không chết, cô ta cũng rất vui mừng thay cho đối phương, nhưng mình thật vất vả mới hẹn được Vệ Lam, hai người còn chưa bê cốc cà phê lên đã bị phá đám , cũng không biết về sau còn có cơ hội bên nhau để nói ra lời muốn nói.

Dĩ nhiên là một loại tâm tình phiền muộn.

Hai loại cảm tình hỗn hợp cùng một chỗ, biến thành một loại bất đắc dĩ.

Tào Mẫn nhúc nhích bờ môi, cuối cùng dứt bỏ bất đắc dĩ trong lòng, cũng theo Vệ Lam đứng lên: "Các anh không có việc gì, vậy cũng tốt, Vệ Lam rất lo lắng cho mấy người."

Bạch Thất không có ý định ngồi chung với Vệ Lam, nhưng vừa nghĩ tới Tinh thần lực của tiến sĩ Tào, anh lại dẫn Đường Nhược đi tới: "Chúng tôi ngồi cùng bàn được không?"

Vệ Lam tự nhiên nói: "Không ngại."

Bạch Thất gật đầu lôi ra cái ghế trước để cho Đường Nhược ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống sau nói nhân viên phục vụ trong tiệm: "Cho ly cà phê."

Ở đây cũng không có cà phê ngon, mà Bạch Thất cũng chỉ muốn hóa giải chấp nhất trong lòng mà thôi, cà phê đúng khẩu vị hay không cũng không để ý, dĩ nhiên là Đường Nhược làm chủ rồi, nhưng Đường Nhược cũng chưa từng uống cà phê bao giờ, liền nói với nhân viên phục vụ: "Anh quyết định đi."

Lúc này, Tào Mẫn lên tiếng nói: " Cà phê Lam Sơn ở đây cũng không tệ lắm."

Đường Nhược nhìn nhìn tiến sĩ Tào, cười cười: "Tốt, vậy thì hai cốc Lam Sơn."

Sau khi Vệ Lam ngồi xuống khẳng định vấn đề thứ nhất để hỏi là, mấy người làm như thế nào đi ra ?

Bạch Thất nói: "Lúc ấy đường hầm sập, chúng tôi may mắn rơi xuống cống thoát nước..."

Anh giải thích một lần, kể cả một vòng quanh theo thôn lại đến cửa đường hầm trở lại thành phố H đều nói hết ra.

Anh nói chậm rãi, thản nhiên giải thích rõ ràng khiến cho người như tắm gió xuân, nhưng đường nếu vẫn theo trong lời nói của anh nghe ra rất nhiều chỗ khác lạ.

Ví dụ như bọn họ lấy được xe, ví dụ như bọn họ đêm tối gặp Zombie triều, còn có ở bến tàu thu thập vật tư, tất nhiên Bạch Thất không có nói đến.

Cô thấy Bạch Thất tự nhiên hào phóng trò chuyện với Vệ Lam, không chỉ có chút cảm khái.

Nếu như không có tận thế thì Bạch Thất cũng sẽ là thương nhân xảo trá trên thương trường sống được phong sinh thủy khởi *(gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc ý là thuận buồn xuôi gió).

Hôm nay ở trong tận thế, lại làm cho anh trở nên lãnh ngạo như thế.

Bốn người đang nói, chuông cửa quán cà phê lần nữa vang lên, cửa lần nữa bị mở ra, đi tới một nam một nữ.

Chàng trai kia đẩy cửa ra nói: "Vũ Vi, bên ngoài hơi lạnh, vào đi trước."

Tô Vũ Vi rảo bước vào trong quán, ngẩng đầu lên rồi bịt miệng lại: "Bạch, Bạch Ngạn..."

Tại sao lại ở chỗ này nhìn thấy đối phương, không phải anh đã bị chôn ở dưới đường hầm sao?

Tô Vũ Vi nhìn thấy Bạch Ngạn làm cho ngây người, ngây ngốc đứng lặng ở cửa ra vào, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Trong lòng cô ta lại kích động, người khác lại nhìn không tới, lúc này đằng sau cô ta liền vang lên một tiếng nói không kiên nhẫn : "Người phía trước, cô có vào hay không, không vào thì cũng đừng chắn trước cửa !"

Cái giọng này khiến cho Bạch Thất và Đường Nhược nghe có chút quen thuộc...

Sau đó Bạch Thất nhìn thấy người đàn ông lách qua Tô Vũ Vi mà vào , đúng là đội trưởng đoàn đội Độc Bộ, Cố Úc Trạch.

Nhiều người tập trung ở một quán café thành phố H.

Quả nhiên là, hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro