Chương 171=>175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Nơi ở kiếp trước

Vẫn là ba chiếc xe từ bến tàu trở về.
Trên đường đoàn xe Tùy Tiện không có dừng lại đánh quái nữa mà trực tiếp lái về căn cứ thành phố H.
Sau khi kiểm tra, trừ độc, một đám người mới đi vào căn cứ trong thành phố H.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, bày quầy bán hàng, ăn xin, đánh nhau... Vẫn tiếp diễn như trước, không vì sự xuất hiện của mấy đội lính đánh thuê mà lộ ra tiêu điều.
Lúc đến căn cứ trong thành phố H thì sắc trời đã không còn sớm, dù sao vật phẩm bọn họ đã giao xong, dĩ nhiên sẽ ở chỗ này một đêm, tĩnh dưỡng lại tinh thần.
Vệ Lam bên kia, cho dù nhân viên đông, đối mặt với nhiều vật phẩm như vậy, sắp xếp cũng phải mất cả buổi. Nếu bọn họ có chút lòng tham, còn muốn gom nhặt vật phẩm của tàu chạy khách định kì ở bến tàu..., khẳng định còn tốn thời gian hơn nhiều.
Đoàn xe Tùy Tiện chắc chắn về căn cứ thành phố A sớm hơn bọn người Vệ Lam là được.
Kỳ thật sớm quay trở lại căn cứ còn có một nguyên nhân.
Cái kia chính là: Bạch Thất muốn trước tìm được Phạm Vân Giang, chấm dứt hậu hoạn.
Anh muốn lần lượt diệt trừ toàn bộ các nhân tố bất lợi cho Đường Nhược, thậm chí cho dù vẫn chưa xác định được thì anh đều muốn tiêu diệt.
Cầm con dấu của Vệ Lam đi tới sảnh nhiệm vụ để đổi thưởng xong mọi người 'Tùy Tiện' ăn cơm tối trong 'phòng thuê'.
Lấy cớ vật tư của phòng thí nghiệm nên bữa này cứ thế ăn toàn món xào đấy.
Cả phòng ngập trong mùi dầu cải và vị súp xương sườn, bay tới dưới tầng, khiến cho mọi người thi nhau kêu to: "Cơm tối nhà ai đấy, cầu chia sẻ!"
Sau bữa cơm tối, mọi người quyết định ra ngoài đi dạo thêm một vòng.
Vào lần đầu tiên tới đây, Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ vì muốn đòi phí tổn thất với Vệ Lam nên cũng không đi dạo ở chỗ này.
Cho nên Phan Đại Vĩ lại mang theo con gái nhà mình ra ngoài, Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê ra ngoài.
Còn lại mấy người không có bạn đồng hành hoặc nhân sĩ độc thân cũng không có việc gì, lại muốn đi ra ngoài dạo chơi hàng vỉa hè, trải nghiệm cuộc sống.
Kết quả chính là, Dư Vạn Lý mang theo một đám đàn ông quần là áo lượt đi ra ngoài buôn bán vỉa hè rồi.
Bạch Thất không định mang theo Đường Nhược ra ngoài đi dạo, anh cho rằng ở trong nhà là tốt nhất.
Chỉ là nam nữ trẻ tuổi nếu đều ở nhà, không phải chàng chàng thiếp thiếp thì anh yêu em yêu.
Bản chất, nơi chốn cũng như nhau cả thôi!
Quay qua quay lại, quần áo cũng đều bị lột sạch. . .
Đường Nhược vì ngày mai có thể thuận lợi rời giường, vì vậy đề nghị: "Chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng nhé."
Cô cũng chưa từng xem qua nơi ở kiếp trước của Bạch Thất.
Thích một người là đều muốn biết rõ cả kiếp trước và kiếp này của anh ấy.
Đường Nhược cô tham dự vào kiếp nàynhưng cô cũng muốn nhìn kiếp trước một chút.
Tay phải của Bạch Thất vòng ra từ phía sau cô, kéo cả người cô lại, dùng miệng dán lên miệng cô, nói: "Bên ngoài không có gì đẹp mắt đâu."
"Đừng phá..." Đường Nhược bị hôn đến mức thở dốc, đứt quãng, nói: "Giờ mới năm giờ đấy."
Hiện tại mà bắt đầu lệch đường, cái kia sẽ bị giày vò tới khi nào chứ.
Mắt thấy đối phương không muốn dừng, tư thế còn một vẻ muốn công thành đoạt đất, Đường Nhược không thể tiếp tục nhịn được nữa, nổi giận, đẩy anh ra: "Anh vừa phải thôi nhé!"
Tiếp tục như vậy, ngày mai không cần lên đường luôn!
Bạch Thất còn muốn dùng mỹ nam kế nhưng bị Đường Nhược nhìn thấu ngăn cản mất.
Cuối cùng hôn lên môi cô một cái, rơi vào đường cùng Bạch Thất đành phải bắt đầu giúp cô cài lại cúc áo bị mình cởi bỏ: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi."
Anh cũng biết đại khái Đường Nhược muốn thấy cái gì, không vòng vèo, trực tiếp mang cô đi đến đường Kháng Chiến.
Kiếp trước, đây là chỗ ở mà anh liều mạng mới có thể có được.
Ở kiếp này, vào lúc này, Bạch Thất có chút giật mình.
Dùng một tư thế của người qua đường nhìn lại vinh nhục hưng suy của nơi đây, loại cảm giác này giống như đánh thắng một trận, mang theo Đường Nhược áo gấm về nhà.
Không biết hiện giờ ai đang ở cái phòng nát kia nữa.
Trên đường Kháng Chiến rất nhộn nhịp, ban ngày mọi người còn có thể khép kín một chút, nhưng mà ban đêm, trời còn nóng nữa nên rất nhiều cô gái ở đây đều chỉ mặc đồ gần như là hai mảnh mà thôi.
Các cô gái bình thường nhìn thấy Đường Nhược đi bên anh thì hâm mộ có, ghen ghét có.
Có thể được người đàn ông khí khái hào hùng toả sáng như vậy chăm sóc, mà vẫn giữ nguyên được dáng vẻ như thế, sao có thể không khiến cho người khác hâm mộ chứ.
Vì vậy, các cô gái thỉnh thoảng còn đứng cạnh dùng từ ngữ chua ngoa nói lời chua ngoa, trêu chọc vài câu.
Một vài người đàn ông có dị năng khác cũng nhìn Bạch Thất với ánh mắt căm thù.
Vệ Lam triệu tập lượng lớn đoàn đội từ cấp độ C trong căn cứ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hiện giờ người có dị năng mạnh mẽ càng rải rác không có mấy.
Bọn họ đã gặp mấy người có dị năng nổi danh trong căn cứ kia, không thể nói quen biết đối phương nhưng cũng có thể xưng là nhìn quen mắt.
Người thanh niên Bạch Thất này dĩ nhiên không thể xem như nằm trong phạm vi quen mắt của bọn họ được.
Vì vậy, bọn hắn cho rằng Bạch Thất là thứ không dựa vào thực lực của chính mình mà đã nhận được đãi ngộ khác biệt đấy, nhân sĩ may mắn .
Trước tận thế, loại này có thể gọi là con ông cháu cha không có năng lực.
Một người tự nhận là còn có chút thực lực và tài lực đến trước mặt Bạch Thất, nhìn Đường Nhược nói: "Cô gái nhỏ nhà anh ra giá sao đây, có thể cho tôi mượn chơi đùa hay không . . ."
Hắn còn chưa nói xong, Đường Nhược đã ném một cầu nước tới: "Chơi cmn!"
Sức mạnh tinh thần của Đường Nhược mạnh lên, dẫn đến cầu nước hiện tại cũng lớn hơn rất nhiều.
Một đập này trực tiếp làm cho người đàn ông kia bay ra ngoài.
Băng đao của Bạch Thất vừa rồi đã sớm chọc lên đùi người đàn ông kia, anh không nhìn người đàn ông thống khổ ngã xuống đất vì hai đả kích cùng một lúc kia, chỉ nhìn Đường Nhược nở nụ cười, giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính sung sướng: "Học được mắng chửi người rồi kìa."
Đường Nhược mấp máy miệng, tay hai người đan vào nhau nắm thật chặt, không nói gì.
Thì ra, cuộc sống trước kia của Bạch Ngạn là ở nơi như thế này.
Mà kiếp trước anh sống ở nơi như thế này lâu đến vậy, nhưng vẫn giữ được nhân phẩm bình thường, không tục tằng hèn hạ, không tội ác tày trời hận đời.
Từ lúc hai người bắt đầu tỉnh lại ở khách sạn thì cũng không vứt bỏ mình.
Một đường nhờ kinh nghiệm mà che chở cho mình và cũng hoàn toàn nguyện ý tin tưởng tâm ý của mọi người trong đoàn đội ...
Không biết tại sao Đường Nhược rất đau lòng Bạch Thất như vậy.
Ở trong hoàn cảnh thấp kém nhất mà Bạch Thất còn có thể để cho bản thân sống có ý nghĩa, bảo trì giáo dưỡng tốt.
"Làm sao vậy?" Bạch Thất cảm nhận được áp lực của Đường Nhược bên cạnh, không để ý đến người xem náo nhiệt trên đường, cứ thế ngừng lại, đưa tay nâng mặt cô lên, "Sao lại khóc?"
Nói xong ánh mắt lạnh lùng muốn đưa người đàn ông khiêu khích kia vào chỗ chết.
"Không có." Đường Nhược xoa xoa mặt, nói, "Chỉ là cảm thấy, nhất định kiếp trước em đã cứu vớt cả dải ngân hà mới gặp được anh."
"Ha ha." Bạch Thất đưa tay kéo Đường Nhược tiếp tục đi vào trong đường kháng chiến, "Sao miệng lại đột nhiên ngọt như vậy, còn có thể thản nhiên nói ra chứ."
Ngược lại anh cảm thấy là mình kiếp trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà ấy.
Trải qua chuyện vừa rồi như vậy, không còn ai dám tiến lên ra tay nữa ...
Hai người rẽ vào một cái hẻm nhỏ trên đường Kháng Chiến, rất nhanh là đến một căn phòng trước tận thế bị coi là vi phạm luật lệ kiến trúc phòng ốc.
"Đến rồi." Bạch Thất đứng ở trước mặt nói.
Phòng ở rất nát, có lẽ trước tận thế thì đây là nơi vi phạm luật lệ kiến trúc nên bắt đầu trở thành chỗ để xe đạp và xe cơ động.
Điều kiện ở đây, còn kém hơn phòng ốc ở trên đường Kháng Chiến vừa rồi rất nhiều.
Đường Nhược nhìn nhìn, gõ cửa: "Bên trong có người ở không?"
Không có người lên tiếng.
Bạch Thất trực tiếp dùng một thanh băng đao phá khóa, cửa gỗ mục nát lập tức tự động mở ra.
Bên trong không có người, chỉ có một cái giường ván gỗ, chăn bông, còn có ... Không còn đồ đạc nào khác nữa rồi.
"Trước đó ..." Đường Nhược ngập ngừng đôi chút, nói, "Trước đây cũng là như thế này?" Bẩn thỉu và đơn sơ đến vậy?
Bạch Thất nhìn thoáng qua, kéo cô quay người đi ra ngoài: "Ừ."
Còn nhiều thêm cái giường, trước đó, không có giường.

Chương 172: Không cần lo lắng

Bạch Thất không để hai người dừng lâu ở nơi này, lướt qua rồi kéo Đường Nhược rời đi.
Kiếp trước đã qua, anh chỉ coi như ký ức.
Nhưng mà, Đường Nhược tới nơi này có lý do, một là xem nơi ở của Bạch Thất, một là câu nói của tiến sĩ Lâm : lịch sử không thể thay đổi.
Lịch sử nếu không thể thay đổi,vậy có nghĩa là, cho dù Bạch Thất sống lại trở về thì vẫn sẽ chết đi như ở kiếp trước?
Đường Nhược mặc kệ việc bị Bạch Thất lôi đi, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi.
"Ở đây hình như có người ở."
"Ừ, chắc đi ra ngoài làm nhiệm vụ."
"Bạch Ngạn, lúc trước anh . . ." Đường Nhược tự mình bổ não, vừa muốn tìm từ mở miệng, "Trước đó ở chỗ này ở bao lâu? Đến thành phố A bên kia lại ở ..."
Đương nhiên, Bạch Thất cũng đoán được cô muốn hỏi cái gì, mở miệng: "Ba năm, trước đây anh ở nơi này ba năm chờ đợi thế giới mới."
Đường Nhược cả kinh, quay đầu nhìn anh.
Bạch Thất nhìn về phía trước, mặt thản nhiên, trên mặt không hề nhìn ra chút tối tăm phiền muộn.
"Ba năm?" Nếu vậy, nếu như kết luận của tiến sĩ Lâm là chính xác, có phải kiếp này cũng chỉ sống ba năm không?
"Không cần lo lắng." Bạch Thất cúi đầu xuống, giọng nói cũng ép tới rất thấp, gần như là tâm tình tự thuật bên tai cô, "Cho dù là ba năm, mỗi ngày đều sống có ý nghĩa, chỉ cần không khiến chúng ta hối hận là được."
Đường Nhược nghe xong, phiền muộn trong lòng có chút thả lỏng.
Mọi chuyện hiện giờ tạm thời cứ như vậy đi, về sau như thế nào, không ai nói trước được, ai nói tiến sĩ Lâm nhất định sẽ đúng chứ.
Cho dù là thật sự ...
Như Bạch Thất nói, chỉ cần mỗi ngày sống có ý nghĩa, ba năm kỳ thật cũng không thể tính là ngắn.
Thực sự không được, mọi chuyện gấp gáp lên, cô cũng tin tưởng Bạch Thất sẽ tìm ra được một phương pháp xử lý có thể giải quyết vẹn toàn đôi bên.
Lúc quay lại đường cũ, hai người vẫn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người như trước.
Chủ yếu là do cách ăn mặc quần áo của hai người, cũng vì tướng mạo khí độ đều không quá hợp nhau.
Người đàn ông vừa rồi nằm trên mặt đất rên rỉ đã không thấy.
Bạch Thất không để ý những việc này.
Trong căn cứ thành phố H không cho đánh nhau, nhưng ở trên đường Kháng Chiến thì cái quy củ này luôn luôn có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ cần không tai nạn chết người, tuần tra viên đều một mắt nhắm một mắt mở.
Nếu người đàn ông kia không hồi phục rồi trở về, hai người cũng sẽ không sợ loại phiền toái nhỏ này.
Bởi vì đây là xóm nghèo, cách tường ngoài cũng rất gần, mặc dù không thể đứng ở trên đường lớn nhìn đường Kháng Chiến, nhưng có thể từ bên trên trạm canh gác ngoài tường trực tiếp trông thấy bất kì một tình cảnh gì ở một đầu phố bên này.
Vì vậy, ở đây có thể nghe rõ ràng tiếng súng truyền đến từ tường ngoài, đó là tiếng súng bắn tỉa đám zombie muốn bò qua tường ngoài.
Zombie vĩnh viễn không biết sợ hãi và dừng lại, chỉ cần có mùi thịt, giẫm phải thi thể đồng bạn hoặc là 'Cơ thể sống' đều có thể tiếp tục tiến lên.
Nếu không cẩn thận giám sát một chút, mấy trăm mét tường, chúng đều có thể leo lên bên trên vượt qua.
Nếu quả thật lại để cho zombie vượt tường, tai nạn sẽ lần nữa bắt đầu.
Một đêm này zombie đặc biệt nhiều, không ngừng truyền đến tiếng bắn súng.
Người dân trong đường Kháng Chiến đã quen với tiếng ồn này, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Còn Đường Nhược là lần đầu tiên nghe thấy nhiều tiếng súng bang bang nhiều đến vậy gần trong gang tấc lúc nửa đêm.
"Bên ngoài rất nhiều zombie bao vây sao?"
Lời nói của cô vừa dứt, bên cạnh xuất hiện một đám nhân viên cảnh sát võ trang cầm súng ống, chỉnh tề chạy chầm chậm, hô: "Đều quay lại ngủ đi, cho dù không ngủ được trước hừng đông cũng không được đi ra!"
Mùi người nồng đậm thật đúng là một loại trí mạng hấp dẫn với zombie, ở yên trong phòng ít nhất có thể giảm bớt chút mùi thịt phân tán.
Bọn họ luôn luôn lặp lại lời nói, quay trở lại ngủ đi.
"Đại khái tối nay tiếng nổ trong căn cứ quá lớn, hấp dẫn đám zombie bên ngoài." Bạch Thất cũng định mang theo Đường Nhược ngoặt ra con đường này trở về.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người.
Mặt thon gầy, sắc mặt ngăm đen, ngồi xổm trên con đường bên cạnh, đang bán rất nhiều loại khí cụ kim loại..
Loại vật này ở trên đường Thắng Lợi nhất định là loại đồ vật chướng mắt người khác, cho dù ở đầu đường Kháng Chiến này cũng chưa chắc khiến người khác vừa ý.
Bạch Thất đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn những khí cụ kim loại kia, nói: "Bán thế nào?"
Anh thật sự không biết, thì ra người đàn ông này đã tới căn cứ thành phố H.
Bằng vào hiểu biết nhiều hơn người khác ba năm, đương nhiên Bạch Thất biết rõ người đàn ông này là ai, am hiểu cái gì.
Người nọ đang bởi vì cảnh sát vũ trang xua đuổi mà thu dọn đồ đạc, thấy có người đến mua, ngẩng đầu nói: "Hai cái tinh hạch, toàn bộ cầm đi."
Hai cái tinh hạch là anh ta có thể tìm một chỗ đặt chân qua một đêm rồi.
Bạch Thất mở túi ra, lấy ra bốn tinh hạch, nói: "Anh biết dùng những kim loại này sao?"
Đường Nhược không biết Bạch Thất muốn làm cái gì, nhưng cô biết rõ Bạch Thất sẽ không làm chuyện vô tích sự, vì vậy cũng tinh tế đánh giá đến người đàn ông này.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, có lẽ sẽ trẻ tuổi hơn chút, chỉ là do vất vả trước tận thế hoặc cuộc sống sau tận thế không như ý khiến mặt anh ta càng trông có vẻ già mà thôi.
Người đàn ông kia nói: "Biết."
"Trước kia học sửa xe sao?"
Người đàn ông nở nụ cười, hiện ra một tia tự ngạo: "Có chứ."
Bạch Thất gật đầu, đứng lên: "Như vậy, đại khái là tôi cần kĩ thuật nghề nghiệp của anh."
Người đàn ông không biết Bạch Thất muốn dẫn mình đi đâu, nhưng anh ta cũng không hề lo lắng đối phương lừa gạt anh, hay muốn nghĩ cách dẫn anh vào ngõ sâu sát hại.
Nếu anh ta mang theo rất nhiều vật phẩm thì anh ta sẽ cảm thấy đối phương coi trọng vật phẩm của mình, nếu như anh ta là một cô gái... A, cô gái bên cạnh người kia đã đẹp như tiên nữ rồi.
Anh hiện giờ lại không có địa vị, hơn nữa hôm nay là đầu tiên đến căn cứ này, hắn đã giao hết đồ vật trên người, đến chỗ đặt chân còn không có, nếu người kia không cho hắn bốn cái tinh hạch, có lẽ cũng sẽ bọc lấy chăn, mền ngủ tạm dưới cửa ra vào một đêm rồi.
Cho nên, thật sự chưa từng lo lắng.
Bạch Thất dẫn anh đi vào cửa bắc bãi đỗ xe.
Tại đây tuy là bãi đỗ xe, cũng đã có rất nhiều đoàn đội thuê chỗ này, với tư cách là nơi rửa xe rồi.
Hôm nay tận thế mới bốn tháng, người ta đã có ý nghĩ buôn bán, bắt đầu nghĩ đến làm sao kiếm được tiền trong căn cứ, để cho cuộc sống mình tốt hơn.
Về sau, người làm kinh doanh trong căn cứ sẽ ngày càng nhiều.
Lúc người đàn ông nhìn thấy xe của bọn Bạch Thất, cũng không tự kìm được, huýt sáo: "Xe tốt!"
Bạch Thất nói: "Chúng tôi muốn nó không chỉ là chiếc xe việt dã."
Tình hình giao thông bên ngoài hiện tại không tốt như trước, chỉ sợ lần này quay lại thành phố A, tình hình giao thông còn kém hơn lần trước.
Sửa xe lại một chút, thuận tiện rất nhiều chuyện.
Người đàn ông cúi người xuống xem, đứng lên nói: "Cái này đơn giản, xe của anh không có vấn đề gì lớn, đề nghị hạ thấp sàn xe, cải biến hệ thống làm mát và động cơ là được rồi."
"Ngày mai chúng ta muốn rời đi, anh có thể cải biến năm chiếc xe trước bình minh không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không được, chỉ có một mình tôi, có thế nào cũng cần đến một tuần."
Bạch Thất không hoài nghi kỹ thuật của đối phương, nói thẳng: "Như vậy, ngày mai anh lên đường cùng với bọn tôi là được."
Người đàn ông bị sự tin tưởng cùng lời mời thẳng thắn của Bạch Thất hù dọa: "Anh, anh lại để cho tôi đi theo mấy người?"

Chương 173: Nhặt được món hời lớn

Bạch Thất không trả lời câu hỏi của người đàn ông kia mà ném chìa khóa xe của mình cho anh ta, còn ném cho anh ta một túi tinh hạch: "Mặc dù anh không có chìa khóa xe cũng có thể mở cửa ra được, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên đường đường chính chính một chút mở cửa mới không bị bắt, ngày mai chúng tôi sẽ đi, trước hết anh cứ tự mình suy nghĩ một chút."

"Tôi, tôi tên là Chu Minh Hiền." Người đàn ông thấy Bạch Thất phải đi, vội vàng báo ra tên của mình.

Chu Minh Hiền thật ra có chút khó tin.

Mặc dù anh nói mình cũng có cái tự tin này, chỉ cần qua đêm nay thì anh cũng có thể tìm được công việc tốt trong căn cứ, nuôi sống mình.

Thế nhưng mà, cái 'Tuy nói' này cũng là một cái có thể xảy ra mà thôi, ở đâu xuất hiện một người như hiện tại này, đưa vàng bạc châu báu mà không hề nghi ngại chút nào.

Đây là. . . Bánh từ trên trời rớt xuống sao?

"Tôi tên là Bạch Ngạn, còn có vị hôn thê của tôi, Đường Nhược." Bạch Thất cũng giới thiệu nhóm người mình, "Chúng tôi còn có một đội, hiện tại kể cả anh, là mười hai người."

Bạch Thất vừa nói như vậy, không chỉ khiến Chu Minh Hiền mở trừng lớn mắt, còn khiến Đường Nhược có chút giật mình.

Đây chính là muốn trực tiếp kéo đối phương nhập đội đấy.

Rốt cuộc đối phương có điểm nào khác biệt, để Bạch Thất có thể không cần báo cáo chuẩn bị gì với bọn Hồ Hạo Thiên, trực tiếp kéo đối phương nhập đội.

Bạch Thất cảm thấy sắc trời không còn sớm, cũng không dừng lại chỉ báo chỗ ở của nhóm người mình, sau đó mang theo Đường Nhược rời đi.

Nhìn đối phương rời đi, Chu Minh Hiền nắm tinh hạch và chìa khóa xe, vẻ mặt biến đổi sống động.

Bên kia, Bạch Thất biết rõ Đường Nhược nhất định sẽ hỏi mình, tự mình mở miệng: "Người nọ am hiểu chính là cải tiến công trình máy móc, về sau có ích với chúng ta, hơn nữa nhân phẩm của anh ta cũng không có vấn đề gì."

Kiếp trước, Chu Minh Hiền bằng vào khả năng của mình, rất thành công ở căn cứ thành phố A.

Từ giúp đám người cải tiến xe, về sau trực tiếp thăng cấp đến giúp quân đội phát minh ra chiến xa ở tận thế.

Thì ra, anh ta xuất hiện ở thành phố H trước.

Đường Nhược nói: "Về sau giúp chúng ta sửa xe hả?"

Bạch Thất nhìn cô, cười, lộ ra vẻ vui sướng: "Không chỉ vậy, có thể giúp bên trên rất nhiều."

Ví dụ như chuyện phát triển sự nghiệp sau này.

Dù là tận thế, anh muốn tiếp tục cho Đường Nhược cuộc sống không lo cơm áo, đạt được đãi ngộ tốt nhất ở trong cái thế giới mới này, thì vẫn không thể rời khỏi tiền bạc.

Thu gom vật phẩm, không thể thu gom cả đời.

Về sau, chiến xa và vũ khí sẽ là công cụ cho con người đi ra ngoài càn quét zombie, còn có những côn trùng biến dị có lực tác chiến mạnh mẽ nhất nữa.

Khối ngành nghề này cũng có thể mang lại cho bọn họ lợi nhuận cực kì lớn.

Bạch Thất cười, sờ lên mặt Đường Nhược: "Bây giờ ở nơi này gặp được anh ta là chúng ta nhặt được món hời lớn."

Cô gái nhà mình đúng là bùa may mắn lớn nhất, chuyện tốt gì cũng đều là mình gặp được trước.

Hai người đang đi trên đường trở về.

Đột nhiên, phía trước nhảy ra một đám người cản đường.

Bạch Thất quét mắt qua, nhìn thấy người đàn ông lúc trước ở trên đường Kháng Chiến bị mình dùng băng đao tấn công, còn bị Đường Nhược ném cho một cầu nước.

Người này có lẽ sau khi trở về đã tìm hệ trị liệu, hiện tại hoàn hảo không hề hấn gì đứng trước mặt hai người.

Đường Nhược nhìn đám người cản đường phía trước, không biến sắc dùng sức mạnh tinh thần làm ra tầng phòng ngự.

Chỉ là, lần này Đường Nhược đã đoán sai.

Người đàn ông từng bị hai người đánh không phải đến để tiếp tục gây sự mà là tới kéo người vào đoàn.

Nhìn người đàn ông vô cùng khiêm nhường đi tới trước mặt Bạch Thất, tươi cười chân thành với anh rồi liên tiếp hối lỗi.

Đường Nhược có hơi chút khó xử 囧.

Những người này chính xác là đại trượng phu co được dãn được, bắt nạt kẻ yếu run sợ kẻ mạnh đến mức này. . .

Thật đúng là, không phải quân tử!

Bạch Thất kéo Đường Nhược lẳng lặng đứng dưới ánh trăng nghe người đàn ông giới thiệu êm tai động lòng người về đoàn mình.

Đúng vậy, người đàn ông giới thiệu đây là đoàn Hào Kiệt cấp B đứng nhất thành phố H.

Lần này trở về bọn hắn còn mang theo người quyết sách duy nhất ở đây, phó đoàn trưởng.

Phó đoàn trưởng nghe qua cấp dưới của mình giới thiệu về người đàn ông hệ băng tên Bạch Thất này, cũng thấy hứng thú, dĩ nhiên sẽ theo hắn sang đây xem.

Đối với người có dị năng mạnh, một mực lôi kéo vẫn là lựa chọn tốt nhất đối với từng đoàn đội.

Cho dù nhân phẩm của đối phương có tỳ vết, bọn họ cũng nguyện ý trước hết để cho người gia nhập sau áp dụng khống chế vật phẩm.

"Tiểu Bạch."

Người đàn ông đang nói văng cả nước miếng, trông thấy trên đường có bốn người đi lại đây.

"Tiểu Bạch, dừng lại làm gì đó?" Sau khi Hồ Hạo Thiên đến gần, chen lên, trông thấy đám người đối diện, nói, "Bọn họ là ai?"

"Ờ, đoàn Hào Kiệt đấy." Bạch Thất nói.

" Đoàn Hào Kiệt?" Hồ Hạo Thiên ngẩn người.

Người đàn ông phía đối phương thấy phản ứng này của Hồ Hạo Thiên, cho rằng anh nghe qua tên tuổi vang dội của đoàn mình, trong lòng chắc đã có suy nghĩ gia nhập rồi, vì vậy lại tận sức giới thiệu ưu thế của đoàn mình cho Hồ Hạo Thiên.

Không chỉ thế, hắn còn mang đoàn trưởng của mình, Hạ Kiệt, ra để giới thiệu.

"Đoàn trưởng chúng tôi là dị năng hệ Hỏa, hơn nữa tôi dám nói hệ Hỏa của đoàn chúng tôi đã đạt tới cảnh giới xuất thần, một chiêu khống chế 'Hỏa Long' của anh ấy kia đến nay không ai bằng. . ."

Người đàn ông nói lấy nói để, phát hiện Hồ Hạo Thiên bụm trán, thân thể run rẩy.

Bởi vì trong căn cứ không có đèn đường, tay Hồ Hạo Thiên lại lớn, hắn cũng không rõ đối phương rốt cuộc cười hay khóc, hay quá kính sợ với đoàn trưởng mình, thế cho nên nhịn không được phát run.

Lại nhìn, Bạch Thất mà mình muốn lôi kéo cũng khóe miệng mỉm cười dáng vẻ như nín cười vậy.

Người đàn ông càng thêm cảm thấy phương hướng của mình không sai.

Cùng là đàn ông, ai không muốn làm anh hùng hào kiệt?

Bởi vậy, hắn lần nữa dẫn dắt tiếp về đề tài đoàn trưởng của mình.

"Đoàn trưởng Hạ của chúng tôi là người hiệp nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, thanh danh ở trong căn cứ cũng là số một số hai đấy, cho nên mấy người yên tâm, chỉ cần gia nhập đoàn của chúng tôi, không chỉ có thể được hậu đãi đãi ngộ, mỗi người còn có thể có được kính ngưỡng thanh danh. . ."

Người đàn ông bên này giảng, Hồ Hạo Thiên bên kia cười.

Cuối cùng, không chịu được nữa.

"Ha ha ha ha. . ." Hồ Hạo Thiên từ nãy đến giờ nín nhịn đến đau cả bụng, cứ thế cười to mấy tiếng, "Đây là chuyện buồn cười nhất năm đấy, cười chết tôi rồi."

"Sao, làm sao?" Người đàn ông nhìn Hồ Hạo Thiên, không hiểu ra sao cả.

"À, không có gì." Bạch Thất ôm Đường Nhược tách ra khỏi đám người, "Đội trưởng của chúng tôi uống hơi nhiều cà phê, nói sai ấy mà."

"Ha ha ha ha. . ." Hồ Hạo Thiên vẫn cười, kéo Dương Lê đi theo sau Bạch Thất.

Phan Đại Vĩ và Phan Hiểu Huyên đi theo được ba bước, lúc đi ngang qua bên cạnh mấy người của đoàn Hào Kiệt đang đầu óc mơ hồ, nói: "Không có gì đâu, uống nhiều cà phê quá."

Cho đến khi mọi người đã cách cả đoàn rất xa, bọn họ vẫn không rõ, vì sao lúc đối phương nghe thấy đoàn trưởng mình, lại cười thành như vậy.

"Cà phê uống nhiều quá, nói chuyện sẽ say như vậy sao?"

"Anh uống nhiều quá cười còn gì?"

"Không phải vỏ hộp đựng cà phê có ghi à, bởi vì cà phê có thể khiến tinh thần người ta hưng phấn đấy thôi?"

"Cho nên là tinh thần của anh ta quá hưng phấn?"

Hồ Hạo Thiên cười suốt đến khi vào trong phòng, khiến cho người qua đường đều phải nhìn theo.

Khi sáu người Bạch Thất trở lại, mấy người đàn ông đi ra ngoài bày hàng vỉa hè cũng đã trở về rồi.

Bọn họ dùng một đống vải bông và quần áo đổi về một đống đồ vật thượng vàng hạ cám.

Món đồ chơi, sách vở, còn có máy tính điện thoại, bản đồ. . .

Nhưng sau khi thấy dáng vẻ kì lạ của Hồ Hạo Thiên, tất cả đều thả đồ vật trên tay xuống, vây quanh.

"Tên này đi ra ngoài một chuyến, điên rồi?" La Tự Cường chỉ vào Hồ Hạo Thiên, hỏi Bạch Thất.

"Không có, chỉ là uống hơi nhiều cà phê." Bạch Thất nói.

Mọi người: ". . ."

Hồ Hạo Thiên cảm giác mình cười đã đủ rồi, dừng lại: "Anh không biết, vừa rồi tôi định nói cho bọn hắn biết, đội trưởng Hạ của mấy người hiện giờ đang khỏa thân ngụp lặn dưới đáy biển kìa. . . Ha ha ha. . ."

Phan Đại Vĩ đè hắn lại: "Đội trưởng Hồ, vậy là đủ rồi. Vừa rồi cậu cười đến nỗi bọn tôi chỉ muốn dùng băng dính dán miệng cậu lại đấy."

Bạch Thất và Lưu Binh cũng muốn Hồ Hạo Thiên ngừng miệng, đồng thời nói ra chủ đề cho mọi người có hứng thú.

"Chúng ta nhận được một rương bảo đồ!"

"Tôi mang về thêm đồng đội."

Chương 174: Bảo tàng

Rương bảo đồ gì đó trong miệng Lưu Binh chẳng có chút đáng tin, câu khẳng định 'Tôi mang về thêm đồng đội' của Bạch Thất vẫn khiến mọi người cảm thấy hứng thú hơn, cũng càng có thêm chút lợi ích cho bản thân.

Bởi vậy, tất cả mọi người chuyển tới vây quanh Bạch Thất.

"Mang đồng đội mới về ư?"

"Ai vậy?"

"Người đâu?"

"Nam hay nữ vậy?"

"Đang làm gì?"

"Đúng vậy, dị năng là cái gì?"

Đối mặt với truy vấn nhiệt tình từ đồng đội, Bạch Thất cũng không quanh co lòng vòng: "Tên là Chu Minh Hiền, là kỹ sư máy móc công trình, chuyên về cải tiến các loại xe ô tô, về phần có dị năng hay không, ngày mai hoặc là tối nay, nếu anh ta đến gõ cửa có thể biết."

Ngược lại Bạch Thất biết rõ đồng đội mới kia không sở hữu dị năng, sau này cũng chỉ có thể ở trong căn cứ làm hậu phương giúp đội mình.

Nhưng mà vừa rồi anh không hỏi Chu Minh Hiền, hiện tại cũng không tiện nói ra với đồng đội.

Hồ Hạo Thiên nghiêm mặt, đi tới trước cửa bên kia nhìn một chút: "Anh ta ở đâu?"

Bạch Thất nói: "Ở bãi đỗ xe cửa bắc."

"Cậu nhận người ta là đồng đội, sau đó ném ở bãi đỗ xe?" Hồ Hạo Thiên bất đắc dĩ, cùng Bạch Thất làm đồng đội gì đấy, cũng thật sự cần phải có trái tim mạnh khỏe lắm.

Bạch Thất xòe tay ra, nói: "Có lẽ người ta muốn điều chỉnh cũng như dọn dẹp suy nghĩ của mình một chút, tôi cho người ta không gian riêng tư."

Hồ Hạo Thiên: "Lần đầu tiên nghe cậu biến lời vô lại nói thành lý lẽ khảng khái hào hùng như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất mới lạ."

Phan Hiểu Huyên nói: "Người ta học máy móc công trình còn am hiểu cải tiến ô tô, như vậy có phải từ nay về sau ô tô của chúng ta có phải đều có thể giao cho anh ta rồi hả?"

"Tìm được người đáng tin cậy rất tốt." Phan Đại Vĩ nói: "Bằng không đi ra ngoài, chỉ dựa vào một cái xích lô người ta cũng không xử lý được nữa."

Đứng trong im lặng thương Lưu Binh: ". . ."

Nói đến mỗi người có một kỹ nưng, Dư Vạn Lý cũng nói: "Lúc bọn tôi đi ra ngoài bày quầy bán hàng cũng nhìn thấy vấn đề này, tôi cảm thấy chúng ta đi ra ngoài căn cứ thành phố A cũng phải phát triển sự nghiệp, không thể cả đời chỉ dựa vào đi thu gom vật phẩm kiếm sống được. Vật phẩm luôn luôn có thời hạn, hơn nữa khi sự nghiệp sản xuất của căn cứ quốc gia đi vào quỹ đạo, những vật phẩm thu gom này có lẽ sẽ thành mặt hàng ở tầng chót dưới rồi."

"Ừ." Nói đến vấn đề buôn bán, càng không ai hiểu bằng Hồ Hạo Thiên, anh ngừng cười, nhìn chăm chú càng thêm chuyên nghiệp hơn so với mọi người ở đây, "Vừa rồi tôi đi dạo một vòng, phát hiện mấy tháng ngắn ngủi, căn cứ thành phố H lại phát triển tốt như vậy. Chỉ sợ không lâu sau nữa, lấy căn cứ làm trung tâm, một thành thị loại nhỏ cũng có thể được hình thành tốt, đến lúc đó người có dị năng mạnh dĩ nhiên vẫn quan trọng, nhưng hảo hán không cần nhiều người, có tiền lại có thể mời gọi thêm tay chân, tiền vẫn là quan trọng lắm."

Cái thứ tiền vàng này, bất kể xã hội thế nào cũng rất quan trọng.

Phan Đại Vĩ cũng tán thành: "Lúc trước chính phủ phản ứng cũng khá nhanh chóng, lực lượng quân đội đương nhiên cũng không thể khinh thường, đất nước chúng ta lớn mạnh như vậy, cơ quan chấp hành tồn tại nhiều năm, dĩ nhiên sẽ có chút nội tình, cho dù lần này tai họa nguy hại toàn bộ thế giới, cũng không trừ khả năng một khi bị lật ngược hoàn toàn, căn cứ biến thành thành thị chỉ là việc sớm muộn."

"Nói như vậy, quả thực chúng ta cũng cần một sự nghiệp để chèo chống vấn đề chi tiêu của chúng ta." Lưu Binh tổng kết nói.

Hàn huyên một chút lại chuyển về Chu Minh Hiền kia lần nữa.

Sau chuyện của Bạch Thất, cũng không đào ra thêm được vấn đề nào nữa.

Nhưng các đồng đội cũng đều tin tưởng ánh mắt của Bạch Thất, có lẽ không đến mức đưa người vô dụng vào trong đội.

Vì vậy, tất cả mọi người chờ mong ngày mai được gặp đồng đội mới.

Nói xong về đồng đội mới, Lưu Binh nói với nhóm người mình nhận được tàng bảo đồ rồi.

Bọn họ đi dạo quán ven đường ở đường Thắng Lợi nhận được đống đồ vật còn phong phú hơn cả nhặt ve chai.

Tiếp tục nhặt nhặt lựa lựa, đổi lấy là thứ bọn họ tự nhận là thú vị, hữu dụng.

Đồ vật đầu tiên là một tập sách phong thủy.

Hồ Hạo Thiên nhìn tập sách được Lưu Bình đưa lên như vật quý kia, 'Phong thủy thập thư, nói: "Đây là gì? Vật này trước tận thế còn có thể tin được, hiện tại tận thế rồi, nhặt làm gì, chọn lựa phong thủy trong căn cứ làm mộ phần cho mọi người à?"

Lưu Binh nói: "Thật sự có thể đấy, người nọ nói cái gì mà căn cứ thành phố H chính là lựa chọn theo góc độ phong thủy đấy, còn có bốn căn cứ lớn nước Hoa cũng được chọn theo góc độ phong thủy đấy, đã có quyển sách này, chúng ta không phải có thể biết vấn đề an nguy của nhiệm vụ sau này sao!"

"Bao nhiêu tiền, mua hay sao?"

Lưu Binh thật thà nói: "Đổi với một cái chăn bông đấy."

"Ừm." Hồ Hạo Thiên gật đầu, "Cậu dùng một cái chăn bông đổi lấy vị trí số mệnh căn cứ quốc gia, không sai."

Lưu Binh lắc đầu: "Lời này nghe không đúng."

Phan Đại Vĩ vỗ vai cậu ta: "Cho dù cái gọi là phong thuỷ này thật sự tồn tại, cậu xem có hiểu không?"

Lưu Binh lắc đầu: "Không hiểu."

"Học cho tốt." Phan Đại Vĩ nói: "Về sau chúng ta làm nhiệm vụ, vấn đề an nguy họa phúc giao cho cậu rồi."

Lưu Binh: ". . ."

Logic đơn giản mà thô thiển!

Đồ vật thứ hai là một bản chép tay.

Người đổi nói đây là đồ vật tổ truyền, ông nội nhà mình từng là một chưởng quản trong nội cung vương triều X, sau khi thái hậu X mất, các loại đồ vật bồi táng theo đều được ghi chép kỹ càng trong bản chép này, hơn nữa vị trí của huyệt mộ và bẫy rập trong đó cũng được ghi lại kỹ càng. . .

Hồ Hạo Thiên mở ra, nhìn thấy trong đó, giới thiệu các loại, gì mà 'Ngọc bạch thải', 'Dạ Minh Châu', lại nhét vào tay Lưu Binh: "Được, tận thế sờ sờ còn muốn đi trộm mộ, còn ngại đánh zombie chưa đủ hay sao?"

Tập thứ ba là một bản tâm pháp Thái cực.

Nghe nói cái bản này. . .

Bạch Thất mở ra, nói: "Sở hữu dị năng rồi, những võ công lấy mềm địch cứng như Thái cực này không có chỗ dùng."

Lại bị nhét trở lại.

Tập thứ tư là bản đồ kho báu bằng da cừu.

Nghe nói cái này được lấy ra từ mộ phần người lãnh đạo quân khởi nghĩa XX, trên đó ghi, khi vương triều C muốn phục quốc, người của hắn đã giấu hết toàn bộ vàng bạc châu báu, chỉ cần lấy được thì có thể giàu có hết phần thiên hạ . . .

"Cái này mà cậu cũng muốn đổi, do xem nhiều phim truyền hình quá à?"

Toàn bộ thượng vàng hạ cám đều lấy ra, cũng phát hiện được mấy thứ có thể sử dụng.

Một đường đao và một đoản đao nhỏ.

Đường đao có thể đưa vệ sĩ Hà không sở hữu dị năng sử dụng, đoản đao nhỏ có thể để Phan Hiểu Huyên và Dương Lê sử dụng.

Dù sao so với một mực cầm xẻng công binh thì mạnh hơn rất nhiều.

Còn có một thứ, là một thùng đồ điện tử trong có máy vi tính.

Đây là một thùng đồ điện tử của ngân hàng kho bạc nhà nước trước tận thế.

Người này trước tận thế là bảo vệ lâu năm ở ngân hàng, trước khi trao đổi, hắn khẳng định rất chắc chắn, trước khi chính phủ rút lui đến căn cứ không lấy vàng ở bên trong đi.

Toàn bộ mười một người vây quanh cái thùng, nhìn lại một lần.

Bạch Thất nói: "Cậu chắc chắn người nọ nói trước khi quân đội đi không lấy vàng ở bên trong chứ?"

Lúc nãy Điền Hải cũng có mặt ở chỗ mua bán, cậu cũng có thể làm chứng: "Vâng, người đàn ông kia nói như vậy."

"Quân đội đến đồ ăn đồ dùng cũng cầm đi, tại sao không lấy vàng trong ngân hàng kho bạc nhà nước đi vậy?" Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên khó hiểu.

Bạch Thất suy nghĩ, nói: "Chắc chính phủ cho rằng để vàng trong kho bạc nhà nước an toàn hơn trong căn cứ."

Hồ Hạo Thiên cũng gật đầu: "Tất cả ngân hàng kho bạc nhà nước đều ở khu đất trung tâm thành phố, bình thường đều xây dạng kiến trúc dưới lòng dất, mà hệ thống bên trong lại hoàn hảo, kiến trúc chắc chắn, quả thực không cần tốn công tốn sức chuyển đi."

Chương 175: Kế hoạch

Lưu Binh khó hiểu: "Vàng có thể làm được gì sao?"

Lúc trước cậu tới thời điểm trao đổi mua bán cảm thấy nó không có chỗ dùng, đồ vật thần kì nhất sẽ là đồ điện tử rồi.

Tuy nhiên vàng trong căn cứ cũng có thể trao đổi một chút gì đó, nhưng tác dụng ngược lại không bằng tinh hạch, đầy đất đều là tinh hạch.

Nhưng xem ra vật này đối với Bạch Thất mà nói lại cảm thấy hứng thú nhất.

"Hữu dụng." Bạch Thất nói, "Vàng ở tất cả các thời đại đều là thể hiện tài phú không thể bỏ qua, ở đây cũng vậy."

Lưu Binh cũng những người khác vẫn cảm thấy khó hiểu.

Bạch Thất không thể cùng mọi người nói cho họ biết anh trùng sinh cùng kinh nghiệm và kiến thức của kiếp trước, chỉ có thể hướng dẫn từng bước: "Mọi người cũng biết khẩu súng i-on bắn ra viên đạn đạn không thể để dị năng kim loại hút đi là do đâu?"

Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu.

Hồ Hạo Thiên đưa ra một khẩu súng i-on nhìn nhìn: "Chẳng lẽ bên trong nó chế tạo bằng vàng."

"Hiện tại thanh kim loại bên trong còn hiếm hơn vàng bạc một chút, nhưng..."

Để tiện cho sau này khẳng định là lấy ra vàng bạc làm nguyên liệu chế tác chủ yếu súng cỡ lớn rồi.

Bạch Thất nói ra kết luận của chính mình: "Vàng bạc sau này trong căn cứ sẽ có tác dụng rất lớn."

Ở đây đi vào nội thành thu thập vàng bạc rồi trở lại căn cứ A là vừa vặn, dù sao một chuyến đi vào nội thành cũng không làm tốn nhiều thời gian của mọi người. Chưa cần nói đến mọi người đều là người thành phố H, chỉ hai ngày trước đã đứng trong nội thành rất có kinh nghiệm.

Thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều nói như vậy, mọi người đều không có ý kiến gì.

Một đám người cùng ngồi xuống thương lượng cách đi vào thành phố lấy vàng bạc.

Lưu Binh học điện tử đấy, quét vài lần trên hệ thống bảo an đã hiểu được tổng quát cách kiểm soát hệ thống: "So sánh phức tạp hơn giống như chiếu sáng ánh đèn trong kim khố, điện áp ở mức 380V/220V, trong phòng lắp đặt hai ống huỳnh quang chiếu sáng tiết kiệm năng lượng, còn có đây là phòng trực ban, bên trong có thể có pin Niken ngăn cách..."

Mọi người: "..."

"Cmn." Hồ Hạo Thiên không thể nhịn được nữa, đánh qua một cái: "Cậu nói những cái quoái gì vậy, trong tận thế còn có điện nữa ư, cho dù có chúng ta đi vào cũng là ăn trộm vàng. Ăn trộm! Cậu nghiên cứu đèn điện này làm gì, bảo hành sửa chữa à! Có điều gì có ích không?"

Lưu Binh tủi thân nói: "Tôi chính là học về cái nà, tôi chỉ có thể nói về cái này, nhưng thông qua đèn điện có thể tìm ra được cách mà."

Bạch Thất chỉ vào khối hình tròn trong phòng nói: "Kiểm soát tất cả các hệ thống bảo vệ đều ở trong này, nhưng chỉ cần giải quyết hệ thống bảo vệ này là có thể đi."

Đường Nhược nói: "Như đội trưởng Hồ đã nói hiện tại trong nội thành không có điện đã lâu, vậy hệ thống còn dùng được nữa sao?"

Bạch Thất nói: "Chính phủ yên tâm không di chuyển kho vàng khẳng định bên trong vẫn còn hoạt động. Hoặc cửa bên trong đã bị khóa kín rồi, muốn mở ra phải khởi động lại hệ thống."

Hồ Hạo Thiên nói: "Nếu thực sự không được thì nổ phá đi vào."

Bạch Thất quan sát một lúc độ dày của tường trên bản đồ và độ dày của cửa. Tường và cửa độ dày hai mét có thừa.

Lựu đạn bình thường chắc là không phá vào được.

Nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn ra thêm được cái gì, về việc hệ thống trong tình trạng như thế nào thì phải đợi Bạch Thất vào được bên trong rồi xem có thể phá lớp bảo vệ từ hệ thống an ninh hay không.

Đã không có cách nào vào, thời giai lại không còn sớm trước cứ ngủ đã rồi nói sau.

Sau một đêm, mọi người trong đoàn xe ăn sáng đầy đủ xong đã sớm tâp hợp tại cửa phía bắc bãi đỗ xe.

Tập trung ở cửa phía bắc chủ yếu là để gặp Chu Minh Hiền.

Đối vời người đồng đội sau một đêm không thấy tới liền cảm thấy khác thường.

Cho dù người nọ có ngượng ngùng rụt rè thì cũng nên tới gặp mọi người một lần chứ.

Vì vậy lúc Hồ Hạo Thiên ra ngoài liền hỏi Bạch Thất: "Cậu cuối cùng đã làm gì anh ta mà làm cho sau một đêm rồi mà không dám tới chào hỏi chúng ta?"

Bạch Thất nói: "Đoán chừng sự nhiệt tình đối với xe mới của đoàn chưa giảm."

Đi đến cửa bắc xem xét chỉ thấy một người giống hệt tên ăn mày nằm dưới gầm xe, cả người chỉ hở ra đôi chân.

Cả người anh ta nằm dưới gầm xe, bằng đôi chân hở ra có thể thấy đối phương giống như tên ăn mày, cũng đủ nói trên người đối phương giầy và quần áo đều bẩn đến cớ nào.

Hồ Hạo Thiên cùng đồng đội nhìn nhau, liếc Bạch Thất cùng Đường Nhược một cái: "Người này chính là Chu Minh Hiền?"

Phan Đại Vĩ tán thưởng nói: "Là một thằng nhóc tốt, mới sáng sớm mà đã làm chuyện đứng đắn rồi."

Mặt trời vừa mới mọc thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng nhìn Chu Minh Hiền nằm dưới gầm xe lộ ra chính là quần áo mỏng, cũng thấy được đối phương không mặc nhiều quần áo rồi.

Phan Hiểu Huyên từ trong không gian lấy ra một cái áo khoác, nghĩ lại cũng không biết có nên đi quấy rầy người ta hay không, đành phải nói: "Có muốn gọi anh ta ra không?"

"Chắc chắn rồi, hôm nay chúng ta phải đi mà." Lưu Binh nói xong mới đến gần ho: "Này đồng đội."

Không có người trả lời anh.

Người đồng đội mới thu nhận vẫn như công nhân bình thường ở dưới gầm xe binh binh pằng pằng.

"Đồng đội tốt." Hồ Hạo Thiên liền đưa ra kết luận này. "Anh sẽ không ngủ một đêm để làm việc chứ?"

"Có lẽ." Bạch Thất là người giật dây, không thể không giới thiệu người mới một lần. Đi tới gần ngồi xuống vỗ vỗ chân đối phương nói: "Chu Minh Hiền trời đã sáng."

Chu Minh Hiền cảm giác được sự khác thường ở chân, nghe được giọng nói của Bạch Thất, rất nhanh đã lùi ra ngoài.

Sau khi đứng dậy nhìn thấy đứng đối diện mình là một đám người có cả nam lẫn nữ.

Nam nữ từng người quần áo sạch sẽ khí độ bất phàm.

Mà quan trọng nhất là chính là bọn họ đứng nhìn mình không chớp mắt đánh giá mình.

Lần đầu tiên Chu Minh Hiền có cảm giác hơi quẫn 囧.

Anh dùng tay vò vò mái tóc rối chẳng khác gì ổ gà trên đầu, có chút không được tự nhiên nói: "Ngày hôm qua mới nhìn thấy xe có chút quá hưng phấn."

Là đàn ông có người nào là không thích xe, nhưng anh còn hơn nữa là yêu là si xe.

Nhớ đến ngày hôm qua Bạch Thất còn đưa tinh hạch cho mình để đi tắm, mua một bộ quần áo để đi gặp đồng đội của mình.

Nhưng mà sau khi chạm vào xe anh liền trầm mê trong đó đến bất diện nhạc hồ, không tự kiềm chế được hoàn toàn ném chuyện này qua sau đầu rồi.

Mà Chu Minh Hiền trước tận thế chính là một người thợ si, tình cảm đối với con người có hạn, thấy nhiều người như vậy lại như lang như hổ đến câu thứ hai cũng không nói ra được.

Chu Minh Hiền quẫn bách, thì đồng thời mọi người trong đoàn xe cũng đang đánh giá anh.

Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn thấy, giống nhau đều là: luộn thuộm, thật sự là luộm thuộm.

Nhìn lại lần thứ hai lại không giống như trước: chất phác, thật sự chất phác.

Nhìn lần thứ ba đã hài lòng: là một người đàn ông lại có thể thẹn thùng, đủ để bắt nạt đối phương!

Phan Hiểu Huyên thấy người đối diện chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trong gió lạnh run, tự nhiên tiến lên vài bước đã đưa áo khoác trong tay cho anh: "Trời sáng còn rất lạnh đấy, hiện tại ở thế giới này thân thể khỏe mạng là quan trọng nhất."

Chu Minh Hiền rất cảm kích nhận lấy, sau đó giới thiệu chính mình, cũng nói ra chuyện mình quên tắm rửa mua quần áo: "Chủ yếu là nhìn thấy trang bị của chiếc xe này cảm thấy quá hứng thú."

Bạch Thất tự nhiên cũng đứng ra giới thiệu mọi người trong đoàn xe một lần, nói ra dị năng của từng người.

Đường Nhược thì vẫn chỉ nói cô là dị năng hệ Thủy.

Dị năng không gian của cô cũng không có ý định dấu diếm đối phương, chỉ là vẫn phải để quan sát thêm về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro