Chương 231=>235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 231: Hình tượng này thật đẹp

Đường Nhược cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy Phan Hiểu Huyên phân tích rất có đạo lý, nhưng vừa nghĩ tới kết luận của mình, lại không nhịn được đã rùng mình thoáng một chút: “Cái này xem như mười nữ tranh giành một nam à?”

Ngoại trừ trong kịch truyền hình ở kiếp trước, thật đúng là chưa từng gặp qua tình tiết máu chó như vậy.

“Ah ha ha ha, mình rất thích xem loại sự tình máu chó này ah, thật giống như nữ minh tinh vì thượng vị tranh nhau lên giường đạo diễn, hậu cung tranh giành hoàng đế sủng hạnh, hơn nữa không phải một tập truyền hình xong, mà phải vài tập đây này…” Phan Hiểu Huyên nhìn có chút hả hê đồng thời nói, “Cậu nói, chúng ta đem chuyện này nói cho tiến sĩ Tào nhé?”

Đường Nhược nói: “Cậu muốn nói cho cô ấy biết như thế nào, trực tiếp đi phòng thí nghiệm của cô ấy tìm?” Thế nhưng mà vừa  suy nghĩ cẩn thận rằng Tào Mẫn một mực hoài nghi mình, lập tức cảm thấy chung quanh một mảnh rét lạnh, “Chúng ta vẫn không nên đi, tiến vào phòng thí nghiệm có khả năng có đi không về đấy.”

Nếu là như vậy, cái được không bù được cái mất.

Phan Hiểu Huyên lại hắc hắc hai tiếng, tại Đường Nhược cảm thấy vẻ mặt bộ dáng hèn mọn bỉ ổi: “Đương nhiên đây là nói giỡn đấy, tớ ước gì xem được hình ảnh sau khi Tô tiểu thư thành công bị tiến sĩ Tào vạn đao chọc chết, hiện tại nếu nói cho tiến sĩ Tào rồi, tối đa cũng là một cái bổng đánh uyên ương, kịch truyền hình có một tập đâu có niềm vui thú đáng nói.”

Hình tượng này thật đẹp, Đường Nhược không cảm tưởng: “Cậu nói có đạo lý, vậy mà mình không phản bác được.”

Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời nhuốm màu thế giới cổ tích.

“Người sống trên đời không có kiếp sau, sáng nay có rượu đương nhiên muốn sáng nay cạn ly.” Phan Hiểu Huyên ha ha cười, nhìn về phía ngoài sổ xe: “Đang tại tận thế, ngồi xem mây trôi, như vậy chẳng phải khoái?”

Đường Nhược tràn ngập thâm ý nhìn cô: “Bát quái tại trước mắt, hay là một phen tư vị tại trong lòng?”

“Ah ha ha ha, tiểu như, cậu ác thú vị lại gia tăng một ít nha.”

Hôm nay lộ trình không xa, lái xe đi ra cũng ít.

Phan Hiểu Huyên nhìn Điền Hải ngồi ở trên ghế lái, lái xe vô cùng nghiêm túc, vì vậy nói: “A Hải, hình như em qua hai tháng nữa đầy mười tám à nha.”

“Đúng vậy, chị Phan, làm sao vậy?”

“Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu.”

Đường Nhược cùng Điền Hải đồng thời hiếu kỳ hỏi: “Nghĩ cái gì?”

“Đều nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.”

“Ừm, đúng vậy.”

“A Hải, nói như vậy thì em một mực không có mặc quần áo lõa chạy đến mười tám tuổi ah!”

“…”

Cái Logic này…

Trong đội quả nhiên chưa bao giờ thiếu khuyết nhân tài!

Hai cô gái bát quái một đường vào đến căn cứ.

Lần này trong căn cứ cho ra ban thưởng hối đoái thật sự quá phong phú, mọi người nhiệt tình tăng vọt đồng thời, đại khái cũng quên thời gian.

Bởi vì bọn họ trở về sớm, bởi vậy lần này lối vào của Nam không nhiều người lắm.

Ít người có thể cho nhân viên công tác một bên ngủ gà ngủ gật.

Rất nhanh kiểm tra trừ độc sau, mọi người đi nhiệm vụ đại sảnh căn cứ hối đoái thu thập đến tinh hạch.

Không biết lúc nào chính phủ sẽ hủy bỏ cái chế độ hối đoái tinh hạch này, có thể đổi được đương nhiên trước đi đổi.

Dù sao mọi người tấn cấp dựa vào là không phải tinh hạch mà là nước Không Gian của Đường Nhược.

So với cửa Nam trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, người ở nhiệm vụ đại sảnh ngược lại thật sự không ít.

Đại khái rất nhiều người cảm thấy hôm nay không có chuẩn bị cho tốt, so với không có chuẩn bị đi ra ngoài, còn không bằng trước tiên tìm hiểu một phen ở trong đại sảnh nhiệm vụ.

Cho nên mọi người nhao nhao ở chỗ này làm ghi chép danh sách giá cả ở trên bảng.

Người bình thường còn thể dựa vào chép lại cái này làm thành quyển vở nhỏ buôn bán đổi tiền đấy.

Trước kia đã có không ít người cầm tinh hạch tích lũy đã lâu đi căn cứ hối đoái một đám vật tư.

Một đám người đội Tùy tiện khi đi tới cầm cái túi, cũng không có khiến cho cái gì chấn động.

Mọi người đứng tại nhiệm vụ đại sảnh xem xét, phát hiện hối đoái đồ vật so với tờ danh sáchmà Vệ Lam cho còn nhiều hơn, bột mì, mì tôm các loại không cần phải nói rồi, liền thịt cá đông đông lạnh đều có. . .

Chủng loại súng ống càng thêm nhiều hơn, mà còn là dùng tinh hạch trực tiếp hối đoái cũng là trực tiếp giảm phân nửa.

“Chúng ta cần súng ống à?” Hồ Hạo Thiên yên lặng ước lượng số lượng tinh hạch trong tay bọn họ.

Hôm nay đánh tới tinh hạch thêm tổng cộng 1268 viên tinh hạch cấp hai. Sẽ đem 268 số lẻ bớt đi, còn có 1000 viên có thể mua sắm súng ống đạn dược đấy.

Trước kia hối đoái một viên lựu đạn cần một vạn điểm tích lũy, là một vạn tinh hạch cấp 1.

Giá cả tinh hạch cấp hai so tinh hạch một cấp cao gấp 10 lần, hôm nay một ngàn cấp hai tinh hạch trên tay cũng có thể đổi một vạn điểm tích lũy.

Giá cả lựu đạn đánh chiết khấu về sau, tinh hạch trên tay bọn họ có thể đổi hai quả rồi.

“Đổi!” Mọi người cùng kêu lên.

Vật tư bọn hắn không nóng nảy, đồ vật bảo vệ tánh mạng vẫn là càng nhiều càng tốt!

“Vậy thì đổi hai quả lựu đạn?” Hồ Hạo Thiên hỏi Bạch Thất.

Thời điểm trước khi đi ra ngoài tìm kiếm Zombie cấp 3, cũng không có tiêu hao hết súng ống, hơn nữa hơn bốn tháng sử dụng dị năng, mọi người khẳng định càng quen sử dụng dị năng của chính mình, cho nên hôm nay đổi súng ống không dung làm gì, vẫn là đổi lựu đạn càng trực tiếp một ít.

Bạch Thất gật đầu: “Tốt, đổi lựu đạn.”

Thay đổi hai quả lựu đạn về sau còn có 268 tinh hạch.

“Đã có đồ bảo vệ tánh mạng đấy, đi đổi một ít thức ăn a.”

“Đề nghị này tốt, tốt tốt!”

Nhìn nhìn bảng danh sách, líu lưỡi: “Bà mẹ nó, cá cùng miếng thịt này quả thực là đang ăn cướp a.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Cướp bóc cái này nào có dễ dàng, cướp bóc còn phải dựa vào kỹ thuật, cái này chỉ cần treo bảng một cái là lấy được rồi.”

Những tài nguyên không thể tái tạo lại được này thật sự quá đắt, trước tận thế hai mươi khối tiền có thể mua một cân xương sườn, hôm nay đánh chiết khấu còn muốn 50 viên tinh hạch mới có thể đổi một cân.

Các loại cá càng không cần phải nói, trực tiếp giải phẫu thành đầu cá đuôi cá thân cá bán ra.

Bạch Thất nhìn nhìn về phía bảng giá vàng, hiện tại không có người đi hối đoái vàng đấy, chỉ có phía căn cứ hướng về phía mọi người thu mua.

Căn cứ cho ra giá thu mua là một viên tinh hạch cấp một 50g.

Tính toán như vậy, một cân vàng mới giá trị 10 viên tinh hạch cấp một, cũng chính là một viên tinh hạch cấp hai.

Trước tận thế ba ngày, quốc gia trắng trợn

Không có biện pháp, tất cả tài nguyên đều sở hữu ở trong tay đối phương, chính mình yếu không mua nổi.

Cầm còn lại 200 tinh hạch đổi hai cân xương sườn hai cân đầu cá.

“Bằng này xương sườn còn chưa đủ mấy người ăn đây này.” Hồ Hạo Thiên thở dài một tiếng, mang thứ đó phân ra hai phần.

Mỗi đoàn một phần.

“Cầm lấy buổi tối thêm đồ ăn.”

Phương Cận Viễn cầm một nửa phần, cảm xúc có ngạc nhiên cũng có kích động, nói: “Hồ đội, chúng ta trước nói không phải nửa phần, chúng ta không cần cầm nhiều như vậy, các anh cho chúng tôi một phần ba là. . .”

Hồ Hạo Thiên đánh gãy lời hắn nói: “Mọi người cùng nhau xuất sinh nhập tử, mới một chút như vậy còn đẩy tới đẩy đi làm cái gì, ngày mai không phải lại cùng nhau đi ra ngoài đánh sao, cho cậu cầm thì cầm đi là tốt rồi.”

Phan Đại Vĩ cũng tới vỗ vỗ bả vai Phương Viễn: “Còn nhiều thời gian ah, người trẻ tuổi, chúng ta mỗi ngày còn muốn sớm chiều ở chung, ở chung tốt có khả năng là cả đời, đương nhiên muốn xem lẫn nhau càng thuận mắt một chút.”

Phan Đại Vĩ đều nói như vậy rồi, Phương Cận Viễn còn có thể nói cái gì, hắn cảm thấy  mũi có chút cay, nhẹ gật đầu.

Cảm kích, để ở trong lòng, làm ra hành động mới thật sự là lòng cảm kích, nói ngoài miệng cái kia gọi nịnh nọt.

Lúc trước theo đoàn đội Quân Lâm thoát ly đi ra ngoài, đối phương một cái phương diện là bất nhân bất nghĩa, một phương diện chính là bọn họ không muốn chỉ dựa vào mã thí tâng bốc làm việc.

Nhưng mà thật là kỳ quái, một người đàn ông rõ ràng vì một cân xương sườn cùng một cân đầu cá không hiểu cay mũi.

Chương 232: Việc lạ lúc nào cũng có

Đồ mang theo đều thay đổi một lần, bọn họ chuẩn bị đến trong tiệm nhìn tiến trình hôm nay, thuận tiện đem chỗ cá cùng thịt còn lại đưa cho bọn họ thêm đồ ăn.

Dị năng giả trắng trợn đi ra ngoài lại để cho người đi đường trên đường số 2 đều không bằng ngày hôm qua.

Nguyên nhân vì đường đi trống trải hơn nên mọi người trong đội Tùy Tiện rất nhanh phát hiện phía trước Chu Thụ Quang.

“Xem, ai kìa!” Lưu Binh chỉ vào phía trước chấn động, “Thằng này trước làm chuyện ngu xuẩn, sao còn không có bị cha nó đánh chết, vẫn ôm gái vui vẻ thế?”

Giữa ban ngày, việc lạ lúc nào cũng có.

Phía trước 100 m, Chu Thụ Quang đang ôm lấy một cô gái đi ở phía trước, xem phương hướng ước chừng là khu cao ốc mà đi.

Bởi vì đưa lưng về phía mọi người, tất nhiên là không phát hiện mọi người đội Tùy Tiện

“Cô gái kia nhìn như không phải tiểu thư nhà Tư Đồ ah.” Phan Hiểu Huyên mắt sắc, rất nhanh phát hiện ra chỗ bất đồng của hai cái cô gái, “Thấp hơn tiểu thư Tư Đồ rất nhiều.”

Đối với chủ đề cô gái đó là ai, Chu Minh Hiền rất cảm thấy hứng thú: “Chẳng lẽ là Thẩm Bích Ngọc trong miệng bọn họ?”

Phan Hiểu Huyên kỳ quái nói: “Sao anh ta dám quang minh chính đại hẹn hò với tiểu tam thế, chẳng lẽ Tư Đồ gia đều mặc kệ hay sao?”

Lưu Binh nói: “Trước tận thế Chu thiếu chính là người trái ôm phải ấp đấy, Tư Đồ gia gả con gái cho người ta cũng đã tiếp nhận chuyện này chứ.”

Phan Đại Vĩ nói: “Tư Đồ gia khẳng định biết đến, nhưng nhìn thực lực Chu gia không tầm thường, còn con gái mình là nhị hôn, kém một bậc, cho nên ý định một mắt nhắm một mắt mở.”

Đường Nhược nghĩ đến Tư Đồ Thường mình nhìn thấy trước đó: “Tư Đồ tiểu thư ôn nhu hiền lành cũng là một trong những nguyên nhân để cho Chu thiếu trắng trợn như vậy.”

Giống như nữ tử cổ đại hiền lương thục đức, trượng phu ba vợ bốn nàng hầu cũng sẽ không hỏi đến, còn có thể đối xử tử tế với những thiếp thất kia.

Phan Hiểu Huyên nói nhỏ một tiếng: “Tiện nam!”

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ con gái nhà mình: “Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh, chúng ta cũng đừng để ý đến.”

Hồ Hạo Thiên không có hứng thú với bát quái, anh vui vì chuyện khác, một bên xắn tay áo một bên cười nói: “Haha, đúng là oan gia đối đầu.”

Dư Vạn Lý lôi kéo anh, không xác định nói: “Hồ đội, dưới ban ngày ban mặt, anh sẽ không phải muốn một cục gạch chụp chết anh ta chứ?”

“Chụp chết nó thì dễ dàng cho nó quá, cậu phải tin tưởng chỉ số thông minh của tôi.” Hồ Hạo Thiên không nhanh không chậm nói, động tác xắn tay áo cũng quý khí nhã nhặn, “Tôi chính là đội trưởng thần kỳ của các cậu!”

Dứt lời, mọi người thật sự trông thấy trong tay anh xuất hiện một cái cục gạch.

“. . .”

Mọi người mang tâm tình lo sợ bất an, tùy thời chuẩn bị chạy, cùng ở đằng sau vị  đội trưởng thần kỳ này.

“Chu thiếu!” Trên đường vắng người, bước chân Hồ Hạo Thiên rất nhanh, đuổi theo Chu Thụ Quang cách đó 1 m, nhảy dựng lên, dùng cục gạch đập xuống đầu hắn, “Nhân sinh nào không gặp lại, tôi thật sự rất vui khi thấy anh ở chỗ này!”

Chứng kiến hình ảnh này mọi người đội Tùy Tiện lập tức thấp giọng thảo luận.

“Bà mẹ nó, Hồ đội phen này là thật đồng đội ngu như heo, tôi quả thực không đành lòng nhìn thẳng.”

“Nghĩ đến hình ảnh anh ta đập chết Chu Thụ Quang,  hiện tại trong lòng tôi rõ ràng có một tia không hiểu mừng rỡ.”

“Chú Phan, ông quá không phải người tốt rồi.”

Bên kia Chu Thụ Quang đã bụm lấy đầu quay lại.

Hắn vừa rồi đã trúng một cục gạch, hiện tại trên đầu đang nóng rát đau nhức, trước mắt sao Kim cùng quạ đen đều hỗn hợp cùng một chỗ, đau đớn suýt nữa ngất đi.

Chậm rãi nháy hai mắt trông thấy là Hồ Hạo Thiên, cái mặt trắng nhợt kia thản nhiên, khóe miệng kia hiện lên đường cong giống như đang cười, Chu Thụ Quang một hơi thiếu chút nữa tựu bị nghẹn ở chỗ này: “Tao, mày, thằng chó, đồ con rùa!”

Rõ ràng là đánh lén!

“Chu thiếu, bọn họ là bạn của anh sao?” Cô gái bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Không phải.”

Hồ Hạo Thiên và Chu Thụ Quang trăm miệng một lời.

Khuôn mặt cô gái quét qua Hồ Hạo Thiên, lúc này khóe miệng nhếch lên nụ cười rất nhỏ: “Anh kéo quan hệ với Chu thiếu à?”

Cô ta quét nhìn Hồ Hạo Thiên  xong cảm giác khí thế đối phương như đầy tớ nhân dân lộ với vẻ mặt chơi xấu đầu đường, tuy ăn mặc hàng hiệu, tinh thần diện mạo cũng không tệ, nhưng cô ta vẫn không tin Hồ Hạo Thiên là người có thực lực có quyền lực.

Hôm nay chỉ cần có dị năng cường đại, ai mà không đã đi ra bên ngoài đánh Zombie chứ.

Chính mình nếu như không phải muốn ở bên Chu Thụ Quang cầm điểm ngon ngọt ra, nơi nào sẽ đợi ở chỗ này.

Thẩm Bích Ngọc thức tỉnh chính là dị năng hê Băng, dị năng này để cho cô ta ở trong một đám dị năng giả cực kỳ nổi bật, người theo đuổi vô số, nếu không phải nhìn trúng thế lực sau lưng Chu Thụ Quang, thì cô ta cũng không chọn Chu Thụ Quang.

Đồng đội đằng sau nghe nói như thế lần nữa nói nhỏ ra.

“Nhìn xem, nhìn xem, Hồ đội bị con gái cười nhạo.”

“Không hiểu sao có một cảm giác sảng khoái?”

“Hắc hắc hắc.”

“Chú Phan, chú đừng quá khoa trương, chị Dương còn ở nơi này đây này.”

“Đúng vậy.” Hồ Hạo Thiên học bộ dạng cô gái, ngả ngớn cười cười, “Tôi đã kính ngưỡng Chu thiếu như nước sông cuồn cuộn không ngớt không dứt. Cho nên lần này gặp trên đường liền không nhịn được tới chào hỏi rồi.”

Chào hỏi đến đại gia mày!

Có ai như mày một cục gạch gõ tới chào hỏi sao?

Cừu hận của Chu Thụ Quang càng thổi càng lớn, mấy lần ân oán thêm cùng một chỗ, cộng thêm tiền lãi đều đủ lại để cho oán khí che khuất bầu trời đấy.

Lửa giận trong lòng Chu thiếu đỏ bừng, ôm lấy đầu, âm hiểm trên mặt rét lạnh: “Hồ đội, anh có coi trọng quy định trong căn cứ không, trắng trợn dùng dị năng trong căn cứ có ý định đả thương người, thân là nhân viên tuần tra, nhất định phải đưa anh đến đại sảnh nhiệm vụ kết tội!”

“Chu thiếu, ngài không có chứng cớ không thể nói lung tung, bằng không thì coi chừng tôi cáo ngài phỉ báng!” Hồ Hạo Thiên nói xong, một tay phất lên, “Tay tôi đang chào chào đấy, có người chứng kiến tôi dùng dị năng sao?” Nói xong hướng về sau vừa quay đầu, hỏi đồng bạn, “Trông thấy tôi dùng dị năng sao?”

11 người thi nhau lắc đầu: “Không có.”

Chu Thụ Quang bốc hỏa: “Không có dùng dị năng? Nếu như không có sử dụng dị năng thì sao đầu của tôi sẽ bị anh gõ sưng lên?”

Hồ Hạo Thiên quyết định tiếp tục tinh thần vô lại vô tội người vô tội nói: “Cái này phải hỏi đầu của anh  tại sao lại thế rồi.”

“Anh. . .”

Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, gọi đến đồng đội: “Chu thiếu, tôi cũng đã chào hỏi qua, nếu có người chứng kiến tôi dùng dị năng trong căn cứ, hoan nghênh tới tìm tôi, tôi nghỉ ngơi ở đâu anh cũng biết đấy, như vậy chúng ta hẹn gặp lại nhá.”

Chu Thụ Quang đen mặt hỏi Thẩm Bích Ngọc bên cạnh: “Em cũng không có trông thấy dùng dị năng?”

Miệng Thẩm Bích Ngọc vểnh lên lắc đầu: “Còn thật không có trông thấy.”

Thẩm Bích Ngọc khác Tư Đồ Thường, cô ta gợi cảm nóng bỏng, dám nói dám làm, Chu Thụ Quang cũng không thể vung tức giận đến trên người cô ta, liền nói ngay: “Xem tôi ngày nào đó giết chết bọn hắn!”

“Thế nào, sao lại tức như thế?”

Chu Thụ Quang và Thẩm Bích Ngọc chậm rãi đi đến khu cao ốc, Hồ Hạo Thiên mang theo tâm tình sung sướng cũng đến cửa hàng nhà mình.

Hiệu suất đám người Trương Lực rất tốt, hiện tại đã đem địa phương trong tiệm nên đánh thông thì thông

Bọn họ lại tìm đến các loại ống nước, lắp tốt.

Không chỉ có là ống nước, liền bồn cầu đều cho lắp tốt rồi.

Tóm lại thời điểm bọn người Hạo Thiên bước vào cửa hàng đã giống y như mô hình.

Chương 233: Phong cách của tiệm

“Không tệ không tệ, thật hiệu suất.” Phan Đại Vĩ đi một vòng quanh tiệm, vừa đi vừa tán thưởng, “Người chuyên nghiệp làm việc đúng là khác hẳn.”

Hồ Hạo Thiên nhìn cửa tiệm đổi mới hoàn toàn cũng vui vẻ: “Quả thật không tệ, thời gian một ngày mà làm được nghiêm chỉnh như vậy, tốt hơn chúng ta làm thử lúc trước nhiều.”

“Gian phòng tầng hai đều ngăn tốt rồi, Hồ lão đại vào xem sao.” Trương Lực cười nói, ” Hôm nay chúng tôi mời được hai người hệ Thổ, cho nên tốc độ được thế này, chỉ cần dán giấy dán tường lên thì tốt rồi.”

Hôm nay căn cứ cho giá cả tinh hạch cao lên, làm cho dị năng giả chào giá cũng cao, cho nên mời người cũng không nhiều chỉ có hai người mà thôi, nhiều khi đều là đoàn đội của Trương Lực tự mình ra trận cầm cục gạch cùng xi-măng, tự mình xây đấy.

Phan Hiểu Huyên cùng mấy người dị năng giả không gian đem bàn ghế mang đến để xuống, tràn đầy một cái phòng, dùng để bài trí sau khi sửa xong.

Trương Lực tới nhìn thoáng qua, vuốt bàn đá cẩm thạch nói: “Những cái bàn này không rẻ.”

Bàn ăn bằng đá cẩm thạch trước tận thế, đều là đồ vật người giàu mới dùng.

Lưu Binh nói: “Hiện tại chỉ cần chịu đi ra ngoài, có thứ gì còn không phải tùy tiện cầm.”

Trương Lực nhìn các loại bàn đột phát ta ý tưởng: “Hắc, anh Lưu, chỗ ngồi ở đây đều có phong cách như vậy, chúng ta cũng có thể đem lầu hai lắp phong cách khác đi, như vậy không phải càng có ý mới.”

Bạch Thất mang theo Đường Nhược đi một vòng lầu trên lầu dưới, tới vừa vặn nghe được câu này, trực tiếp quyết định: “Có thể, anh  hoàn toàn có thể lắp nội thất theo phong cách khác nhau.”

Trương Lực ở khu du lịch làm hơn nửa đời người nên rất hiểu mấy sách lược marketing, còn hiểu rõ hơn Hồ Hạo Thiên, dù sao trước tận thế Hồ Hạo Thiên đều nghe ý kiến cấp dưới, anh chỉ để ý phụ trách ký tên hạng mục có lợi nhuận mà thôi. Còn Trương Lực là từ cơ sở từng bước một đi lên đấy.

Anh ta chiếm được khen ngợi, xoa xoa tay hai tiếng cười, kích động nói: “Bạch lão đại, tôi còn có cái đề nghị, không biết có thể làm được hay không. Tôi cảm thấy đầu đường này dòng người tràn đầy, chúng ta không những mở được cửa hàng thịt nướng, buổi chiều còn có thể trở thành tiệm trà ah, mấy người anh em chúng tôi buổi tối đi dạo đến đường số 6, trên quảng trường bên kia, sau khi có người trẻ tuổi đang thuyết sách, còn có một ít minh tinh trước tận thế ở đó biểu diễn, chúng ta nhìn xem rất náo nhiệt, hơn nữa có mánh lời, cho nên nếu muốn ah, tại đây cũng có thể mở tiệm trà, đồng thời treo bảng tin tức lại để cho mọi người thảo luận với nhau chút ít sự tình.”

Một nói đến thuyết sách, Đường Nhược liền nghĩ đến Phương Thanh Lam.

Hóa ra anh ta ở trong đường số 6 nổi danh như vậy.

Dù sao Bạch Thất cũng ở bên trong tận thế ba năm, những vật này nghe xong đã hiểu, anh nghiêm túc nhìn Trương Lực rồi cảm giác mình thật sự quá may mắn, tùy tiện một trảo cũng có thể cầm một nhân tài ra, lập tức gật đầu nói: “Tốt, vậy thì nghe lời anh mở cái tiệm trà ở đây.”

Muốn mở tiệm trà thì hình như chỗ bàn ghế đưa đến lại không đủ dùng.

Đã như vậy, ngày mai còn phải đi siêu thị nội thất trong thành.

Nhìn nhìn lại bên cạnh một ít tiểu linh kiện, các loại tường giấy hình như cũng không đủ đấy.

Nhìn nhìn xung quanh, mọi người vui như mở cờ trong bụng đấy.

Tinh hạch giống như đã biến thành rác rưởi bên đường vậy, hết toàn bộ tùy tiện nhặt.

Lúc gần đi khỏi, Hồ Hạo Thiên lại để cho Phan Hiểu Huyên đem cân xương sườn cùng đầu cá đổi lấy ở đại sảnh nhiệm vụ đưa cho bọn người Trương Lực

“Các anh em vất vả một ngày, buổi tối thêm hai món ăn.”

Trương Lực cầm xương sườn cùng đầu cá, cảm động lệ nóng doanh tròng: “Hồ lão đại, anh tựu là anh em ruột của tôi! Không, so anh em ruột còn thân hơn.”

Mặc dù bọn họ không có trải qua chiến dịch Zombie cỡ lớn gì, hôm nay không có nhìn giá hàng ở đại sảnh nhiệm vụ, cũng biết hôm nay xương sườn và đầu cá có nhiều quý.

Đừng nói tiến căn cứ rồi, mà ngay cả trước khi tiến căn cứ, bọn họ đều không được ăn bao nhiêu thịt ah!

Nếu như không có bọn người Hồ Hạo Thiên, nhóm mình ở đâu cam lòng cầm tinh hạch đổi mua xương sườn và cá!

“Tốt, anh em ruột, đã tất cả mọi người là anh em, cái nhà hàng càng muốn xây dựng tốt đấy, về sau ăn thịt vẫn là ăn không khí, phải dựa vào nó.”

“Cam đoan làm cẩn thận tỉ mỉ!”

Buổi tối lúc ăn cơm xong, quả nhiên trông thấy Vệ Lam không mời mà tới.

Nhìn Vệ Lam lưu loát vô cùng kéo cửa cuốn trong nội viện, sải bước mà đến, cái quân chương kia lòe lòe trong bóng đêm đều xem nhất thanh nhị sở.

Lưu Binh buông chén lập tức chạy đến ngăn cản hắn: “Vệ thiếu, hôm nay một ngày mệt mỏi, sao còn tới nơi này.”

Vệ Lam trông thấy Lưu Binh còn cầm chiếc đũa ở trong tay, nhướng mi nói: “Mọi người đang dùng cơm?”

“uh.”

“Dinh dưỡng không tệ, cho nên không muốn cho tôi biết rõ?”

Lưu Binh cười hắc hắc, làm cái thủ thế mời vào: “Vệ thiếu đã cũng biết rồi, vậy thì mời sang bên kia chờ một chút, chúng tôi cơm nước xong xuôi lại tới thương thảo chính sự với anh.”

Vệ Lam nói: “Không phải đã nói hôm nào muốn mời tôi ăn cơm ấy ư, chọn ngày không bằng đúng dịp, không bằng vào hôm nay, bằng không thì còn không biết muốn đợi bao lâu.”

Lưu Binh nghĩ nghĩ thức ăn hôm nay, tuy có rau cỏ có thịt có cá, tốt xấu không có khoa trương như mấy bữa chúc mừng lúc trước. . .

Mời anh ta một lần cũng chưa hẳn không thể.

Tích thủy chi ân, cũng nên làm suối tuôn tương báo nha.

Cậu đang chuẩn bị mời người đi vào, đã nhìn thấy Hồ Hạo Thiên một thân quần áo ở nhà từ trong biệt thự phóng ra: “Thỉnh anh ăn cơm có thể không làm được rồi ah Vệ thiếu, anh sáo lộ tôi, tôi cũng phải sáo lộ một lần trở về mới được.”

Vệ Lam không có tâm tư kín đáo như Hồ Hạo Thiên, lại càng không hiểu thủ đoạn cong cong quấn quấn của thương nhân, nghe không những lời này hiểu.

Anh suy nghĩ một chút, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo: ” Sáo lộ là có ý gì?”

Hồ Hạo Thiên ha ha cười nói: “Sáo lộ, là dùng để hình dung tỉ mỉ trù tính một bộ kế hoạch, là một từ để hình dung tính toán của mình với địch.”

Lưu Binh nói: “Đơn giản mà nói, Vệ thiếu cũng rất có tâm kế ah.”

Vệ Lam sững sờ, sắc mặc nhìn không tốt nói: “Tôi khi nào tính kế mấy người rồi.”

Hồ Hạo Thiên giơ đầu ngón tay tính toán cho hắn: “Nếu như Vệ thiếu anh đem bột mì, thịt đông các loại vật tư đáp ứng cho chúng tôi lúc ở thành phố H, đừng nói mời anh một bữa, mời bốn bữa thậm chí tôi cho anh bày bữa Mãn Hán toàn tịch đều không có vấn đề!”

Vệ Lam bừng tỉnh đại ngộ.

Anh nghĩ nghĩ số lượng vật tư chính miệng mình đáp ứng, lại tưởng tượng trình độ tham ăn của mình trên bàn cơm.

Được rồi, vậy lựa chọn thứ hai.

“Đã như vậy.” Bước chân một chuyến, trên mặt Vệ Lam thản nhiên, mặt không đỏ tim không nhảy đi đến bàn trong sân tự nhiên ngồi xuống, “Tôi đây chờ mấy người ở ngay chỗ này, nhưng khách nhân đến rồi, ngay cả chén trà đều không cho chứ?”

Hồ Hạo Thiên bảo Lưu Binh cầm bình nước khoáng tới: “Chỉ có nước suối trong núi có chút ngọt, Vệ thiếu anh không nên khách khí, chúng tôi ăn cơm xong sẽ đi ra.”

Đã có Vệ Lam chờ đợi ở bên ngoài, mọi người trong đội cũng không có khả năng thật sự lầm bà lầm bầm ăn đến nửa đêm.

Các loại nâng cốc đều ngừng lại, rất nhanh bọn người Hồ Hạo Thiên cơm nước xong xuôi đi ra sân nhỏ nhìn xem Vệ Lam muốn cùng mình thương thảo cái gì.

Chương 234: Xấu hổ

Bước ra cửa sau, câu nói đầu tiên của Hồ Hạo Thiên là: “Vệ thiếu, hôm nay anh tới, sẽ không lại muốn bảo chúng tôi đi làm nhiệm vụ chứ?”

Vệ Lam đến  đây vài lần, cũng có kinh nghiệm trả lời: “Là muốn xác nhận một chút hôm nay mọi người có phải đánh Zombie cả ngày hay không.”

“Đúng vậy, không phải anh đã thấy sao.”

“Lúc đoàn người bọn tôi đi qua đại sảnh, có phải mọi người cũng cũng đã nhìn thấy tôi rồi hả?”

“Ừm.”

Vệ Lam nói ra trọng điểm chuyện đêm nay: “Đã như vầy, ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài đi?”

Hồ Hạo Thiên rất ngạc nhiên ngồi xuống ghế, thăm dò đi nói: “Vệ thiếu, tất cả đồng đội hôm nay anh có đều là từng bước từng bước như vậy lừa dối đến sao?”

Vệ Lam cảm giác mình đã không thể cùng Hồ Hạo Thiên đối thoại tiếp.

Hồ Hạo Thiên lời này, đã hoàn toàn bị Phan Đại Vĩ trêu chọc bức tiến hóa rồi.

Anh nhớ rõ thời điểm vừa mới bắt đầu đối thoại với Hồ Hạo Thiên, bộ dáng không phải vậy mà!

“Tôi tuyên bố nhiệm vụ, tinh hạch phân phối theo như tỉ lệ về sau tự nhiên có người nguyện ý cùng tôi ra ngoài đánh Zombie.” Vệ Lam giận tái mặt, hắc tuyến hướng Bạch Thất nói, “Hành động theo quân đội, do tôi làm đảm bảo, còn có thể thanh lý 30% phí dầu.”

Được rồi, cho dù Bạch Thất có đôi khi nhìn cũng không đáng tin cậy, nhưng so với bọn người Hồ Hạo Thiên thì anh cảm thấy vẫn bình thường một ít đấy.

Bạch Thất thấy anh ta nói chuyện  với mình, vì vậy lôi kéo Đường Nhược cũng ngồi xuống trong sân.

Sau tận thế, thời tiết quái dị, buổi tối có thể nóng đến để cho mọi người ngồi trong sân hóng mát.

“Vệ thiếu, hôm nay mọi người đánh bao nhiêu Zombie, đào bao nhiêu tinh hạch?” mắt Bạch Thất cúi xuống móc ra một lọ sữa chua từ trong túi đưa cho Đường Nhược, ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi.

Vệ Lam nói: “Tổng cộng 568 tinh hạch cấp hai, cái này chỉ là thành tích một buổi chiều, ngày mai chúng tôi có ý định xuất phát sớm chút, nếu có sự gia nhập của các anh thành tích nhất định sẽ cao hơn cái này đấy.”

Hồ Hạo Thiên ánh mắt nhấp nháy, tựa hồ muốn cười, lại tựa hồ tại cố nén, hắn từ từ nói: “Nếu như chúng tôi gia nhập về sau, ngày mai mọi người có thể đánh bao nhiêu? 1000 hay là 1500?”

“Thực lực các anh tương đối mạnh, tăng thêm một ngày thời gian, có thể đánh 1500 .” Vệ Lam nói.

“Như vậy chúng tôi có thể chia được bao nhiêu tinh hạch?”

“Chúng tôi chia đồng đều. Như hôm nay 4 đoàn đội tham gia, đem 568 viên tinh hạch chia làm 4 phần.” Dừng một chút, hắn còn nói, ” Đoàn đội mọi thực lực cường đại , có thể gánh vác trong đó một phần ba.”

“Chia đồng đều, chúng tôi được phân một phần ba?” Hồ Hạo Thiên gõ cái bàn phân tích nói, “Vừa nói như vậy, chúng tôi một ngày cầm 500 tinh hạch?”

“Ngại ít?” Vệ Lam nói.

Hôm nay anh dẫn theo 50 dị năng giả đi ra ngoài, một buổi chiều đánh 568 viên, nhưng lúc xế chiều anh trông thấy đội Tùy Tiện chỉ có 7 chiếc xe mà thôi, cho dù trong xe toàn bộ ngồi đầy người rồi, cũng sẽ không vượt qua 30 đồng đội.

Bởi vậy, một ngày có thể đạt tới 500 cũng có thể là cực hạn đi.

Bạch Thất thoáng nở một nụ cười, lại để cho người chói mắt sinh hoa.

Hồ Hạo Thiên mím môi một cái.

Mọi người cũng đều như đã nghe được một chuyện cười, cố nén.

Chu Minh Hiền thấy tất cả mọi người không nói, hảo tâm đi tới nhắc nhở nói: “Vệ thiếu, anh tính toán như vậy, chúng tôi chỉ được 1/3 số lượng tinh hạch chúng tôi tự đánh trong một ngày.”

Vệ Lam nghe xong lời nói Chu Minh Hiền thì hơi sững sờ sau đó đã hiểu.

Cái này. . . Thật đúng là xấu hổ rồi.

“Thì ra là thế, đã như vậy, mọi người khẳng định không cần đồng đội rồi.” cho dù Vệ Lam bị đánh mặt rồi, cũng có thể biểu hiện ra một bộ tư thái tự nhiên hào phóng, anh đứng lên, sửa sang cổ áo, “Chúng ta đây thương lượng một chút về nhiệm vụ Biên Hòa a.”

Mọi người: “. . .”

Quanh quẩn một vòng như vậy, vẫn là nói sự tình nhiệm vụ.

Bạch Thất nhìn đồng hồ tay một chút, cảm thấy thời gian không còn sớm, lại nói tiếp xuống chút nữa có khả năng sẽ trở ngại ‘Chính sự’ khuê phòng của anh, vung tay mà lên nói: “Vệ thiếu, về  nhiệm vụ Biên Hòa anh nói thẳng.”

Vệ Lam vốn muốn ngày mai theo chân bọn họ cùng một chỗ làm nhiệm vụ mới lại mở miệng đấy, hiện tại ngày mai không tập hợp vậy thì hiện tại nói xong hết được rồi.

Anh cũng không phải người vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), rất nhanh sẽ nói xong nhiệm vụ Biên Hòa.

Hôm nay trong căn cứ muỗi tàn sát bừa bãi, đồng thời thượng cấp buồn phiền vì Zombie cấp 3, vẫn còn lưu ý vấn đề muỗi đốt lây.

Cho dù hôm nay vắc-xin phòng bệnh đã không tiếc một cái giá lớn nghiên cứu ra, nhưng đối với cung cầu trong căn cứ nhiều người như vậy, xa xa là không đủ đấy.

Bởi vậy, nhiệm vụ nước sơn phòng phóng xạ Biên Hòa cùng với tài liệu đặc thù nhựa plastic coi như là phải làm.

Sau khi Bạch Thất nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Quân đội chuẩn bị lúc nào xuất phát?”

Vệ Lam nhíu lông mày nói: ” Kế hoạch vốn dự định là  sau khi tôi trở về chuẩn bị thì xuất phát đấy, nhưng lại gặp gỡ sự tình Zombie cấp 3 chắc mấy ngày nữa.”

Bạch Thất gật đầu: “Đợi cụ thể thời gian đi ra, Vệ thiếu lại tới thông báo cho chúng tôi biết.”

Điều phải hỏi cũng hỏi đều nói rõ ràng, vì vậy Vệ Lam cáo từ nói: “Như vậy tôi đi trước, hi vọng ngày mai còn có thể gặp ở chỗ cũ.”

Mọi người xem bóng ảnh Vệ Lam mạnh mẽ rắn rỏi biến mất tại trong đại viện, nhao nhao nói một câu, loại người như Vệ thiếu thật sự là vì quốc gia mà  tồn tại đấy.

Cũng tất cả quay trở lại nhà, trở lại phòng tắm rửa đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lần nữa chuẩn bị xuất phát.

Cùng đồng dạng dự đoán, hôm nay cửa Nam đã không phải là bộ dáng hoa cúc hôm qua.

Chật như nêm cối cũng không thể hình dung cửa Nam hôm nay.

Bộ dáng người ta tấp nập lần nữa lại để cho mọi người cảm thán một phen, hóa ra căn cứ miệng người cũng không ít.

“Ai, thế giới nhà tư bản ở đâu đến không cải biến được ah.” Hồ Hạo Thiên lắc đầu, đứng tại một đám người đằng sau xếp hàng chờ đãi đăng ký.

“Cái gì thế giới nhà tư bản?” Lưu Binh hỏi.

Đối với cái này Đường Nhược Điền Hải Phan Hiểu Huyên cũng không hiểu nên đều vểnh tai nghe giảng.

Dù sao xếp hàng lâu rồi, mọi người không có chuyện gì, còn thừa thời gian học thêm chút tri thức.

Hồ Hạo Thiên thao thao bất tuyệt nói: “Lão Mã đã từng nói qua, nếu nhà tư bản có 50% lợi nhuận, nó sẽ bí quá hoá liều, nếu có 100% lợi nhuận, nó sẽ dám chà hết thảy đạp pháp luật nhân gian, nếu có 300%  lợi nhuận, nó dám phạm phải bất luận hành vi phạm tội nào, thậm chí nhận lấy nguy hiểm bị treo cổ.”

Phan Đại Vĩ hút miệng, phun ra một ngụm sương mù: “Cái này gấp bội tinh hạch cũng xác thực là trăm phần trăm nhiệm vụ lợi nhuận, mọi người cũng chịu không được hấp dẫn lợi ích đấy, xem ra đại lão căn cứ cũng có thể cầm nát bài đánh ra một bộ thành tích tốt.”

Nồng đậm mùi thuốc lá quanh quẩn ở giữa mũi Hồ Hạo Thiên.

Hồ Hạo Thiên vung vẩy vòng khói phía trước, trong lòng tức giận, ngũ quan lập tức lệch vị trí: “Bà mẹ nó, hơi thuốc tất cả đều bị tôi hút đi vào rồi, chú Phan, chú thiếu rút một điếu thuốc sẽ chết ah!”

“Sẽ.” Phan Đại Vĩ lần nữa hướng phía Hồ Hạo Thiên phun ra một hơi thuốc, thói quen da mặt dày đặc, dáng vẻ không đứng đắn cực cao, “Anh già tôi đây lớn tuổi hơn các chú, trăm năm về sau, sợ dưới mặt đất không người đi theo giúp tôi, tịch mịch vô cùng, cho nên hiện tại muốn các chú nhiễm lên hơi thuốc giảm tuổi thọ, ngày sau tốt nhất để cho chúng ta cùng năm cùng tháng cùng chết. . .”

Hồ Hạo Thiên: “. . .”

Tổ sư nó, thật muốn một đao chọc một lỗ thủng lớn trên người lão để cho lão một nhát xuyên tim.

Chương 235: Tuyệt đối đã vượt qua!

Tuy có nhiều người xếp hàng, nhưng tốc độ của nhân viên trong căn cứ cũng rất nhanh.

Các lãnh đạo trong căn cứ đều là những nhân vật quyền cao chức trọng, nên biết rõ một khi bảng hối đoái này xuất hiện, mọi người sẽ như thủy triều chen chúc mà đi ra ngoài, làm cho hai nhân viên công tác ở cửa ra luống cuống tay chân.

Cho nên lại để cho cửa Tây tạm thời thành lối đi ra, không chỉ như thế, còn thêm tăng nhân thủ đi ra hỗ trợ đăng ký.

Thời điểm đăng ký, Hồ Hạo Thiên nhìn thấy binh sĩ tên Tiểu Dũng hút thuốc với anh ở cửa Tây hồi trước.

Tiểu Dũng khi đó tuy bị Hồ Hạo Thiên và Lưu Binh mượn việc đau bụng âm một chiêu, mất một ngày lương.

Nhưng anh ta cũng có mắt nhìn người, biết rõ bằng thực lực của mình hiện giờ thì cái thiệt thòi này không thể báo trở về, chỉ đành nhất tiếu mẫn ân cừu.*(cười bỏ qua cừu hận)

Trông thấy bọn người Hồ Hạo Thiên, anh ta còn chủ động đi ra bàn công tác, tiến lên phía trước nói: ” Đội trưởng Hồ, mọi người chuẩn bị đi làm nhiệm vụ à?”

“Đúng vậy , cậu bị điều đến bên này rồi hả?” Da mặt đối phương dày, da mặt Hồ Hạo Thiên còn dày hơn.

Tiểu Dũng cười cười nói: “Đúng vậy, hai ngày này toàn bộ chúng tôi đều bị điều đến nơi đây hỗ trợ.” Nói xong, lấy ra một bản khai tiếp tục nói, ” Đội trưởng Hồ xin đi theo tôi đến bên này, tôi đăng ký cho mọi người một lúc, rất nhanh là xong thôi.”

Đối phương thức thời, Hồ Hạo Thiên cũng sẽ không bạc đãi người ta, có tiền để xử lý sự tình ở cái thời đại cũng sẽ dễ dàng hơn, anh trực tiếp lấy ra một bao chocolate từ trong túi nhét đi qua: “Chú em, làm phiền cậu rồi.”

Một bao chocolate này có thể bù lại toàn bộ số tiền lương ngày đó bị khấu trừ của Tiểu Dũng rồi, anh ta nhận lấy xong thì nụ cười càng sáng lạn, tự cảm thấy một chiêu này ‘Cửa sau’ này của mình cũng không có làm sai: ” Đội trưởng Hồ, nhân viên trực ban buổi chiều là nhóm của anh trai tôi, đến lúc đó tôi sẽ chào hỏi trước với anh ấy, đăng ký cùng kiểm tra tốt cho mọi người sớm chút để qua cửa.”

“Vậy trước tiên cám ơn.”

Chào hỏi qua xong, mọi người đi ra ngoài lần nữa.

Đồng dạng là lộ tuyến của ngày hôm qua, nhưng phụ cận căn cứ hôm nay đã toàn bộ đều là người.

Liên tiếp mở xe 5 km vẫn là kín người hết chỗ.

“Ngày hôm qua đều đã đánh hết Zombie, đợi chúng từ đằng xa lắc lư tới, tôi đoán chừng còn phải qua một ngày, cho nên hôm nay có phải nên đi địa phương càng xa một chút?”

Hồ Hạo Thiên hỏi mọi người thông qua bộ đàm.

Tất cả mọi người biểu thị không có ý kiến, nơi cách 7 km đã đánh hết, vậy thì đi nơi cách 8 km, Zombie cách 8 km lại đánh hết sau cũng có thể đi nơi cách 9 km rồi.

Chính phủ lúc trước phát ra bảng đơn hối đoái chẳng phải vì mục đích dùng căn cứ làm trung tâm chậm rãi mở rộng ra quanh thành thị sao.

Lúc chạy đến trước cửa haàg nội thất, họ trông thấy Vệ Lam cùng nhóm người hôm qua đã ở đó, đám người bọn họ đang ở trong một quán ăn gia đình, người giống như còn đông hơn hôm qua.

Cô gái đúng bên cạnh anh ta vẫn là Tô Vũ Vi.

“Cô Tô vì vị trí quân tẩu này, cũng thật vất vả.”

“Cách mạng cần ý chí chiến đấu, vì cuộc sống sau này mà  mưu kế chồng chất cũng không có gì sai.”

Mọi người ngồi trên xe nhìn nhìn, cảm thấy Zombie tại đây quả nhiên không có nhiều như  ngày hôm qua, vì vậy một đường không dừng lại mở xe đến cửa hàng nội thất trong thành.

Bọn người Vệ Lam trong tiệm cơm cũng nhìn thấy đội Tùy Tiện.

Ngày hôm qua bọn họ thương lượng nghĩ cách muốn kéo đội này vào đội ngũ của Vệ Lam, thấy bọn họ như trước chỉ chào hỏi đã đi qua rồi, rất mơ hồ.

“Vệ thiếu, bọn họ không đến gia nhập với chúng ta?”

“Bọn họ đến muộn còn không nói cái gì, như thế nào còn chính mình chạy?”

“Đúng vậy, chúng ta cố ý chọn cái cửa hàng mặt đường để chờ đây này.”

“Chẳng lẽ là chướng mắt thực lực chúng ta?”

Bên trên đại bộ phận là tiếng thảo luận của đàn ông. Tất nhiên cũng có tiếng xì xào bàn tán của các cô gái.

“Bọn họ không tới nơi này thật đúng là đáng tiếc.”

“Đúng vậy, tôi còn nhìn trúng một người đàn ông trên xe bọn họ rồi, định đến chào hỏi?”

“Tiểu Dĩnh, cậu nhìn trúng ai rồi, có phải là cái người đặc biệt đẹp trai không?”

“Aha, không phát hiện anh ta đã có chủ đấy sao, xuất chúng thì xuất chúng, nhưng mình không động người có chủ.”

“Hắc, thật đúng là đừng nói, hai mươi mấy người bọn họ ở bên trong, trừ ra mấy ông chú có chủ đấy, rất nhiều người lớn lên cũng không tệ.”

“Trò chuyện nhiều như vậy làm cái gì, người ta lại không đến, không có cơ hội nhận thức ah.”

Các cô gái bị xối một thùng nước lạnh, từng người thanh tỉnh.

Tuyển đàn ông không phải là muốn đem trứng gà tách ra mấy cái rổ nha.

Vệ Lam cũng được, tới tay được tốt nhất, không phải có lời nói, nhiều mấy cái lốp xe dự phòng lại có sai đâu này.

Trong tận thế, người có lòng tham chỗ nào cũng có.

Siêu thị nội thất trong nội thành, trải qua một ngày càn quét ngày hôm qua sau, bên trong ngổn ngang lộn xộn, thi thể một đường.

Mùi hôi lan tràn.

Nhưng cả đêm đi qua, một con Zombie đều không có lắc lư tiến đến.

Nhét hết đồ nội thất bọn người Trương Lực cần vào không gian, lại đi đến cửa hàng giấy dán tường bên cạnh càn quét một trận xong, mọi người làm theo kế hoạch kia, lên đường thâm nhập vào sâu hơn.

Không có đặc thù nhiệm vụ, lần này lái xe vẫn là Điền Hải.

Bạch Thất ngồi ở ghế sau xe cá nhân nhà mình, mở ra địa đồ tỉ mỉ nhìn một lần, tìm ra địa điểm đánh Zombie cách nơi này gần nhất: “Phía trước 1500 m là nhà ga, Zombie bên kia đại khái rất nhiều, chúng ta chỉ tiến lên 500 m, tại vùng chính phủ mới giải phóng dừng lại là được rồi.”

Thành phố A diện tích lớn, cái khu chính phủ mới giải phóng này còn thật nhiều, tùy tùy tiện tiện đếm ra phải có 20 khu.

Hồ Hạo Thiên nghĩ nghĩ khu chính phủ gần đây, gật đầu: “Tốt, chiếu Tiểu Bạch nói, đi vùng chính phủ mới giải phóng.”

Hôm nay Chu Minh Hiền không có đi ra.

Bởi vì anh cảm thấy với tư cách người bình thường không có dị năng, hiệu suất của anh ta dùng hết toàn bộ cũng không thể bằng vệ sĩ Hà, ba phen mấy bận còn phải dựa vào vệ sĩ Hà bảo hộ.

Chu Minh Hiền tự mình hiểu lấy, anh không muốn kéo đoàn đội lui về phía sau, huống chi đối với việc đánh Zombie, anh thật không có cái thiên phú võ thuật như vệ sĩ Hà, cho dù vệ sĩ Hà dốc túi hỗ trợ thì anh cũng chỉ có thể học  đại khái. Vì vậy đề nghị lưu lại làm hậu cần, cải trang xe cho mọi người trong đoàn.

Sau khi mọi người về căn cứ, bận trước bận sau, mỗi ngày giống như con quay.

Chỉ có mọi người cùng nhau đi chỉnh sửa thiết bị mấy ngày nay mới có động cơ sẽ để cho Chu Minh Hiền cải trang mấy chiếc xe, còn có rất nhiều xe, ví dụ như xe đội Thiên Nhai chưa được cải trang.

Đã như vầy, để cho người của đội Thiên Nhai cũng không có đi ra ngoài tới cùng một chỗ giúp Chu Minh Hiền rồi.

Người đi ra ngoài quá nhiều cũng không đều là tốt, tỷ như khi gặp nguy hiểm, tinh thần lực Đường Nhược thật đúng là không bao trùm được nhiều người như vậy.

Dưới sự chỉ đường của Bạch Thất, 7 chiếc xe rất nhanh chạy đến chỗ khu chính phủ.

Trong lúc đó Zombie trên đường tự nhiên không có rảnh xử lý.

Phạm vi 500 m trống trải, cho dù Zombie có nhiều cũng nhiều không đi nơi nào.

Rất nhanh, xe chạy đến trước khu chính phủ.

Cái khu vực này chính phủ mới xây đấy, chiếm diện tích lớn, kiến trúc đặc biệt đặc biệt đặc biệt xa hoa!

Tại đây hoang vắng, hôm nay bên trong tận thế, trên công trình kiến trúc phía trước cỏ một mảnh cỏ vàng càng lộ ra hoang vu.

Vừa xem hiểu ngay lại để cho người chưa từng gặp qua cái khu vực này của chính phủ mắt đều xem thẳng.

Lưu Binh đang trông xem trái phải thế nào, thốt ra: “Bà mẹ nó, chúng ta đã thấy qua, đây thật là khu chính phủ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro