Chương 31=>35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Dâu tây

Đường Nhược không muốn đề tài cứ tẻ ngắt như vậy, cho nên cô nhắc đến một chuyện khác: "À, gần đây em cảm thấy tinh thần lực của em cường đại hơn rất nhiều. Trước kia, lúc phải bao bọc cả ba người chúng ta, nửa giờ sẽ cảm thấy dị năng có chút hư không, bây giờ nguyên một giờ liền mà cũng không có cảm giác dị năng trống rỗng đi. . . . . ."

Bạch Thất cũng đã phát hiện chuyện dị năng mình tăng tiến, hiện tại anh cũng có thể ngưng tụ Băng tinh thành quả cầu rồi, hai chiêu đánh 4 con cũng đã biến thành một chiêu đánh 5 rồi.

"Mấy ngày qua mỗi người chúng ta hấp thu tinh hạch cũng chỉ có chừng một trăm viên, chắc không thể lên cấp nhanh như vậy, chuyện này quả thật tương đối quái dị. . . . . ."

Kiếp trước anh phải mất gần bảy tháng mới lên đến cấp thứ hai, hơn nữa hiện tại thật ra thì còn cường đại hơn dị năng cấp hai kiếp trước, nếu lại tấn cấp, khó bảo đảm sẽ không lợi hại hơn so với dị năng cấp ba.

"Ừ, nhưng em nghĩ, chúng ta có tiến bộ là tốt rồi, dù sao sức mạnh càng lớn thì an toàn lại càng được bảo đảm chứ sao." Vừa nói, Đường Nhược vừa lấy một vốc dâu tây từ trong không gian ra, mình còn chưa ăn, đã đút một quả vào trong miệng Bạch Thất trước.

Trong nháy mắt, ngọt ngào cả khoang miệng.

Trước khi ngủ ăn đồ ngọt, cái thói quen này không tốt, nhưng Bạch Thất cũng biết bình thường Đường Nhược rất chú trọng phương diện dưỡng sinh dưỡng sức, nhất định cảm thấy nguyên nhân là do Điền Hải ở đây cả ngày hôm nay, cho nên muốn ăn cũng phải chờ đến bây giờ mới lấy ra, cũng nhận lấy khay dâu tây kia, nói: "Đi ngủ thôi, không thể ăn nhiều."

Đường Nhược gật đầu, hỏi hắn: "Ăn ngon không?"

"Ừ, rất ngọt."

Đường Nhược cũng cầm lấy một viên cắn một cái: "Ừ, dâu tây trồng trong không gian ra quả nhiên rất ngọt."

Bạch Thất cũng có chút ngây ngẩn cả người, hắn nhìn dâu tây trong mâm một chút, thịt quả đo đỏ, trong veo như nước, quả thật lớn hơn dâu tây trong trí nhớ rất nhiều: "Từ lúc gieo xuống mới được khoảng mười ngày đi, sao nhanh như vậy đã chín?"

Đường Nhược gật đầu,rồi cắn dâu tây: "Đúng vậy, lúc nhổ rồi trồng xuống, không phải nở hoa rồi sao, sau đó ngày hôm qua em vừa nhìn liền thấy rõ hơn. Không chỉ là dâu tây, thật giống như cây xoài, cà chua cũng sẽ chín, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều trái cây."

Trong không gian của cô còn có một chút rau dưa, cũng có thể đào lên để ngày sau sử dụng.

Bạch Thất lại có suy nghĩ 'dị năng không gian thật là tiện lợi'.

Nhìn thấy Đường Nhược lại ăn một quả dâu tây, vẻ mặt thỏa mãn, đột nhiên anh nghĩ đến con suối trong không gian kia, cho nên nói: "Có lẽ nguyên nhân dị năng của chúng ta tinh tiến phải là công lao của nước suối trong không gian của em."

Không thể trách Bạch Thất đến bây giờ mới nghĩ đến, những tình tiết chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này, Bạch Thất thật sự không biết.

Trước khi tận thế Bạch Thất cũng là học sinh tốt, học bá tốt, luôn thể hiện bộ dáng mọi người đều say mình ta tỉnh, trừ việc học thuật thì chính là rèn luyện thân thể, mấy thứ tiểu thuyết cùng phim truyền hình này hiểu biết có hạn.

Rất nhiều thứ cũng đều là từ sau tận thế, nghe được từ trong miệng người kể chuyện.

Mà Đường Nhược cũng giống như vậy, kiếp trước bởi vì mẹ muốn danh chính ngôn thuận lấy được nhiều phí nuôi dưỡng, cho nên mượn danh nghĩa Đường Nhược, đăng kí cho cô rất nhiều chương trình học, khiến cho cô trừ việc đi tới trường học, tan giờ học theo bồi bà ngoại, vẫn chỉ hứng thú học hành. Cũng thật lòng chưa từng nghe qua những thứ tình tiết huyễn hoặc này.

"Anh nói là nước suối trong không gian của em giúp dị năng của chúng ta tiến bộ?" Ý thức ngốc ngếch của cô vẫn là không tin.

Bạch Thất cũng tử tế động não giải thích: "Mỗi lần tắm rửa xong không phải nước suối đều hơi đen à, đâu còn là nước sạch trong, chắc là rửa đi tạp chất trong cơ thể, để cho dị năng tiến vào cơ thể thông thuận hơn thôi, hơn nữa nếu nước suối đó không có linh tính thì không thể dưỡng được dâu tây lớn như vậy đâu."

Đường Nhược nhìn nhìn dâu tây trong tay, cũng tin một chút: "Thì ra là dị năng không gian của em lợi hại như thế."

Bạch Thất cũng không tin không gian này là dị năng của Đường Nhược, ba năm tận thế anh chưa chưa nghe nói qua có người có hai dị năng. Vả lại ' dị năng ' này của Đường Nhược là thức tỉnh từ trước khi cô ' phát sốt '. Cũng chứng minh cái này hẳn không phải là dị năng.

Cho nên Bạch Thất liền hỏi một lần, lúc trước có phát hiện cái không gian này chỗ nào kì dị.

Chỗ kì dị.

Đường Nhược nghĩ nghĩ, mới đem chuyện mình bóp nát một khối ngọc, khiến trên tay sinh ra một hình xăm thực vật nói ra.

Cô không nói rõ chuyện mình xuyên tới đây, chỉ nói mình sau khi tỉnh lại.

"Nó liền khắc ở trên tay, vẫn không đau không ngứa, không có cảm giác gì, từ trước tới nay chưa bao giờ em nghĩ tới nó."

Dĩ nhiên nói xong cô cũng hiểu một ít chuyện trong đó.

"Ý của anh là, thật ra thì không gian của em không phải là dị năng không gian, mà liên quan tới miếng ngọc bội kia?"

Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt vấn đề trong đó, Bạch Thất đối với cô 'nhị' cũng vui mừng hơn một chút.

*từ 'nhị' cũng có nghĩa là ngốc.

Anh nắm lấy tay Đường Nhược lần nữa, nhìn kỹ một chút, nói: "Chắc có quan hệ với miếng ngọc bội kia, chẳng qua hiện tại chúng ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chỉ cần vật này không có tổn hại gì tới em thì không có vấn đề."

Đường Nhược vô cùng nhanh chóng lấy ra tất cả ngọc khí trong không gian bày ở trên giường.

Bạch Thất có chút không hiểu được nhìn cô.

Đường Nhược để Bạch Thất dùng dao băng tách chúng ra.

Bạch Thất bật cười, nếu như loại vật này dễ dàng lấy được như vậy, khi tận thế cũng không khiến cho lòng người hoảng hốt đến thế.

Đường Nhược vẫn kiên trì để cho anh mở hết ngọc bội ra xem một lần: "Nếu không chúng ta cầm nhiều ngọc như vậy cũng vô ích."

Bạch Thất suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Đường Nhược nói có đạo lý, mà lúc trước anh để cho Đường Nhược tích trữ ngọc bội, cũng là bởi vì từng có một cái tin đồn như vậy mà thôi.

Nếu Đường Nhược thực sự gặp được chuyện này, đã xác minh tính chính xác của tin đồn, vì sao bọn họ không thử nhìn xem chút nữa.

Cho nên liền tách mở tất cả ngọc bội ra.

Có điều những miếng này đều là ngọc vô cùng bình thường, không có chỗ nào khác biệt hết. Tách hết sạch cũng không có nhìn thấy mảnh nhỏ giống như kim khí nào.

Đường Nhược vô cùng không hài lòng nói: "Quá xui."

Bạch Thất vỗ vỗ đầu của cô: "Cô nàng ngốc."

Có lẽ do vận may của cô vô cùng lớn mới có thể nhận được không gian trong khối ngọc này, mà bên cạnh mình có cô, thật ra thì cũng là cơ duyên trời cho rồi, thật sự không cần quá tham lam muốn một cái không gian.

Chỉ cần vẫn có cô, thật sự, cũng là đủ rồi.

Chương 32: Qua đêm ở siêu thị

Sau, chính là theo kế hoạch đi thành phố A.

Điền Hải cũng không có chỗ có thể đi, dĩ nhiên theo chân hai người. Cậu sợ Bạch Thất ghét bỏ, bỏ cậu lại mặc kệ, cho nên mỗi lần đều rất liều mạng đánh Zombie, bảo vệ Đường Nhược.

Từ chỗ cũ lái xe việt dã về, ba người liền thông qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ ra khỏi thành phố H.

Bên trong khu dân cư Zombie vẫn tương đối nhiều, cũng may gần đây dị năng tinh thần lực của Đường Nhược tăng mạnh, có thể bao trùm một tầng tinh thần lực lên cả chiếc xe, mà dị năng hai người Bạch Thất Điền Hải cũng không tầm thường, ba người từ trong hẻm nhỏ vắng vẻ mở ra một lối đi nhỏ cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Nếu là trên đường cái, ba người một chiếc xe, xem chừng cũng hơi quá sức.

Ở trên đường thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Zombie mặc đồng phục quân đội, trên vai vác khẩu súng. Ngại Zombie quá nhiều, Bạch Thất cũng chỉ đành buông tha cho việc lấy súng.

Ra khỏi khu vực thành thị, Zombie rõ ràng ít hẳn đi.

Bởi gì mấy ngày qua đúng là đánh Zombie có chút quá độ, mọi người cũng không có tâm tư đánh Zombie, thỉnh thoảng có Zombie trên lối đi bộ, tất cả đều là xông thẳng qua, nghiền qua người chúng nó. Thân xác Zombie sơ cấp và cấp một cũng chưa cứng rắn, xe hơi đâm thẳng cũng sẽ ngã xuống. Đến hậu kỳ, Zombie cấp ba trở lên đụng vào xe hơi, ngược lại có thể ép ra dấu vết trên xe hơi bình thường.

Trên đường có một chiếc xe, không biết lúc nào sẽ có chiếc xe thứ hai theo phía sau, về sau, tất nhiên là càng ngày càng nhiều. Sau đó sẽ nhìn thấy một đoàn xe tốc độ cao lấy xe Bạch Thất dẫn đầu đang chạy.

Đường Nhược sớm đã dùng tinh thần lực bao vây xe hơi, khiến cho dị năng sử dụng quá độ, cho nên liền hấp thu hai khối tinh hạch, sau đó uống nước suối trong không gian nằm nghỉ ngơi ở ghế lái phụ.

Đêm hôm qua, sau khi hai người rút ra là nước suối trong không gian giúp dị năng bọn họ tăng lên, cũng không cần uống nước khoáng nữa, trực tiếp dùng nước suối trong không gian để uống.

Sau khi tỉnh lại nhìn thấy được một đoàn xe bám dính phía sau, cô cũng rất kỳ quái: "Chúng ta đã thả chậm tốc độ để cho bọn họ vượt qua rồi, vì sao bọn họ không đi qua, không nên bám theo phía sau chứ?"

Bạch Thất cũng biết cùng đường mạt lộ, ý nghĩ ích kỷ trong lòng người, vỗ vỗ tay Đường Nhược: "Bọn họ sợ phía trước không biết có nguy hiểm gì, cho nên để chúng ta đi phía trước dò đường."

Điền Hải vẫn an tĩnh nói: "Nếu là như vậy, bọn họ thật xấu."

Bạch Thất vẫn đi theo lộ tuyến đánh dấu trên bản đồ, khi đêm đến, mới lái xe vào một trạm xăng dầu. Nói là ban đêm, thật ra thì cũng mới hơn 3 giờ mà thôi, nhưng là trời tận thế 4 giờ đã tối, trời tối lên đường thật sự không an toàn.

Chỉ chừng mười con Zombie đang tới lui trong trạm xăng dầu, Bạch Thất không để ý đến mấy chiếc xe phía sau, trực tiếp mở cửa xuống xe, sử dụng Băng tinh quật ngã mấy Zombie. Điền Hải thấy Bạch Thất như thế, cũng xuống xe, dùng lôi cầu đánh chết mấy con. Đường Nhược thì len lén bọc lên một tầng tinh thần lực cho hai người bọn hắn, tránh cho Zombie đụng phải bọn họ.

Mấy phút đồng hồ sau, Bạch Thất lái xe đi qua để đổ xăng.

Tiếp sau đó, xe phía sau rối rít đi tới đây, cầm lấy ống đổ thêm xăng.

Sau mấy người đàn ông thấy Đường Nhược ngồi trên xe bình thản nhìn bọn họ thì trên mặt không khỏi một trận lúng túng.

Bọn họ là xe sớm nhất đuổi theo Bạch Thất, cũng nhiều lần nhìn thấy Bạch Thất chậm tốc độ xe xuống, mình cũng không dám vượt qua để đi, nhất định muốn mưu mưu kế kế đi theo đằng sau. Tự nhiên đây là nguyên nhân mạc danh kỳ diệu tạo ra một đoàn xe.

Bạch Thất rót đầy xăng, quan sát một chút siêu thị nhỏ bên cạnh trạm xăng.

Trong siêu thị ngổn ngang, hàng hóa đều đổ ở một bên, hiển nhiên cũng bị cướp nhiều lần rồi. Có lẽ quan hệ tới bây giờ mới là đầu tận thế, hiện tại bên trong vẫn có không ít đồ, tất nhiên còn có mấy Zombie bị giam ở cửa thủy tinh.

Dĩ nhiên là vì liên quan tới mấy con Zombie này mới dẫn đến người của đoàn xe phía sau nhìn thấy siêu thị có vật tư, muốn đi vào mà lại không dám.

Chẳng qua là cái ' không dám ' này cũng không có bao lâu, ngay sau đó hai người dị năng lực lượng tới, cầm lấy búa lớn trong tay nện vào trên cửa thủy tinh, cắt đứt mấy con Zombie trong đó như cắt dưa hấu.

Sau đó, mọi người nhìn thấy Zombie không còn, trong siêu thị lại có đồ ăn, đều tập trung tới đây. . . . . .

Bạch Thất nhìn những chuyện này, cũng không có nói thêm cái gì, chẳng qua là đi tới bên cạnh xe nói với Đường Nhược: "Chúng ta xuống ăn chút gì đó, có lẽ phải ở chỗ này qua một đêm."

Đường Nhược gật đầu.

Điền Hải và Bạch Thất vừa định lên xe, đã nhìn thấy mấy người đàn ông giết Zombie đi tới, hỏi bọn hắn: "Đoàn xe các anh chuẩn bị đi nơi nào?"

Bạch Thất nhìn về phía bọn họ, phát hiện không ít người chung quanh đều căng lỗ tai nghe ngóng về phía bên này.

Cho nên hỏi ngược lại: "Đoàn xe gì cơ?"

Hai người đàn ông kia sửng sốt, thoáng nhìn nhau: "Không phải các anh kết bạn từ khu vực thành phố trốn ra được đấy sao, hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, các anh nhiều người, nếu là tất cả mọi người đều thuận đường mà nói..., bọn tôi cũng muốn đồng hành cùng các anh."

Bạch Thất nói: "Chúng tôi đây ba người, một chiếc xe, không có một người nào khác, không có đoàn xe nào hết."

Đường Nhược nói: "Lúc trước chúng tôi sợ cản đường xe phía sau, nhường đường cho các người, cũng không thấy có ai vượt qua, chúng tôi cũng rất mạc danh kỳ diệu."

Người đàn ông sửng sốt lần nữa, người chung quanh có lúng túng, cũng có tức giận .

"Thật ra chúng tôi cũng muốn đi trước mở đường, phía trước là xe của ai, cứ lắc lư trái phải, liên tục không nhường đường."

"Một đường Zombie, không né tránh đi, chẳng lẽ lên đâm hết chúng sao?"

"Người nào vậy, vẫn theo sát sau xe chúng ta làm gì, buộc chúng ta không biết phải đi tới nơi nào."

"Không có người nào mù mà lên dò dẫm tìm đường, cũng không nói rõ ràng."

"Phía trước đi mau, các anh rót đầy xăng rồi, có để cho phía sau thêm xăng hay không. . . . . ."

Nhiều người như vậy, sợ rằng nơi này cũng không phải là nơi tử tế để qua đêm, Bạch Thất vỗ vỗ bả vai Điền Hải, ý bảo cậu lên xe.

Ba người tiếp tục đi dọc theo đường quốc lộ tới một trạm phục vụ.

Phía sau vẫn có xe đi theo như cũ. Chẳng qua cũng may so với số lượng đông đảo vừa rồi, hiện tại đã ít đi rất nhiều.

Lại chạy trong chốc lát, Bạch Thất lựa chọn một trạm phục vụ cách trạm xăng dầu gần nhất để dừng lại. Hiện tại sắp bốn giờ rồi, trời đã sắp hoàn toàn đen lại.

Sau khi bọn họ dừng lại, ba chiếc xe đi theo một đường phía sau cũng lại dừng lại.

Trạm phục vụ này hiện giờ không có xe ra vào, nhưng là thỉnh thoảng sẽ thấy xe lui tên trên cao tốc bên ngoài.

Bạch Thất ở trong xe xem xét âm thanh Zombie trong trạm phục vụ một chút, từ cửa sổ xe nhìn thấy chính là nam nhân vừa rồi giết Zombie ở trạm xăng dầu đang ở phía sau, dường như thương lượng mấy câu cùng đồng bạn hắn, đi tới phía mình. Cho nên Bạch Thất cũng dứt khoát mở cửa xe nghênh đón.

Điền Hải ngồi ở chỗ ngồi phía sau, thấy Bạch Thất đi qua, lại thấy Đường Nhược cũng xuống xe, vội vàng cũng đi theo xuống, đi phía sau Đường Nhược. Mấy ngày qua cậu đánh nhau cùng Zombie, đã tạo thành thói quen nếu Bạch Thất không ở bên cạnh Đường Nhược, chính mình sẽ đứng bên người cô làm hộ vệ.

"Anh bạn nhỏ, tôi họ Triệu, Triệu Chí Cường." Người đàn ông nói, đưa một điếu thuốc qua.

Bạch Thất lắc đầu cảm ơn cự tuyệt: "Tôi không hút."

"Cái kia. . . . . . Hiện tại bên ngoài trời cũng tối rồi, sau khi trời tối Zombie bên ngoài nhiều hơn, hiện tại mọi người khẳng định cũng muốn qua một đêm ở chỗ này, vừa rồi xem thân thủ mấy người, đều rất không tệ, muốn các người thanh lí Zombie bên trong cùng chúng ta."

Bạch Thất vẫn là bộ dạng mặt than, tầm mắt khi quét qua người bọn hắn, cũng thấy phụ nữ cùng đứa trẻ ngồi sau xe bọn họ: "Không thành vấn đề."

Triệu Chí Cường liền tập hợp người có dị năng ở nơi này, đếm, cộng thêm Bạch Thất cùng Điền Hải, cũng chỉ có năm người. Hai lực lượng, một hệ Phong, một Bạch Thất hệ Băng, còn có Điền Hải hệ Lôi.

"Cẩn thận một chút chắc cũng được rồi." Triệu Chí Cường lấy đèn pin cầm tay ra, phân phát mỗi người một cái. Cũng may trạm phục vụ này thật sự không lớn, trừ một cửa hàng tiện lợi, lại thêm phòng rửa tay, căn bản cũng không có chỗ nào khác.

Mấy người càn quét xong, cũng chỉ phát hiện hai mươi mấy Zombie.

Sau đó đoàn người dừng xong xe ở trước cửa hàng tiện lợi, đều tiến vào cửa hàng tiện lợi qua đêm.

Chương 33: Anh Chị

Bởi vì có nhiều người ngoài ở đây nên bữa ăn tối đó Đường Nhược và Bạch Thất cũng chỉ uống nước khoáng ăn bánh bích quy có sẵn ở cửa hàng tiện lợi.

Xong xuôi mọi thứ, tầm lúc năm giờ, Triệu Chí Cường nhìn vợ mình dỗ con trai ngủ, bước đến góc phòng tán dóc cùng mấy người Bạch Thất.

"Ba người các cậu định đi chỗ nào?" Hắn trực tiếp ngồi trên một kệ hàng bị đổ.

Trong cửa hàng tiện lợi, đồ có thể mang đi cơ hồ đều bị hai nhóm người mang đi hết, mà phần nhiều nhất chính là do nhóm của Triệu Chí Cường.

Hiện tại sức mạnh của hắn lớn hơn trước kia gấp mấy chục lần, mặc dù tận thế rồi, nhưng so với những người khác mình đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vợ mình cũng còn ở đây, cho nên lúc này thần sắc hắn cũng không có gì tối tăm.

Bạch Thất kéo tay Đường Nhược, ba người ngồi ở trên kệ hàng, cũng không có ý định kết giao: "Chúng tôi đang định đi thành phố A."

Triệu Chí Cường suy nghĩ, nhíu mày: "Hiện tại khu vực nội thành thành phố H đã thành lồng Zombie rồi, thành phố A là đế đô, nhân khẩu càng thêm đông đúc, đi vào đó không phải là tất cả đều là Zombie ư, như vậy có khác gì đi chịu chết?"

Bạch Thất nói: "Chúng tôi cũng không còn chỗ có thể đi, do có thân thích ở thành phố A, cho nên chúng tôi muốn tới đó xem sao."

Trong tận thế mà nói, chịu đựng việc thân nhân hai nơi cách trở thế này, không rõ đối phương sống chết ra sao, thật sự là khó khăn nhất.

Triệu Chí Cường tính toán an ủi mấy người Bạch Thất, cũng không biết an ủi thế nào, hắn là người thô lỗ, làm chủ thầu của một công ty trang trí. Nghĩ tới miệng mình cũng không ngọt, không thể an ủi, trực tiếp chuyển đề tài.

Hắn liền nhìn sang Điền Hải nói: "Đứa em trai này của cậu cũng thật không tồi, rất quan tâm tới chị gái, vừa rồi một tấc cũng không rời đi theo phía sau chị gái, sợ cô ấy gặp nguy hiểm, chị em các cậu tình cảm thật là tốt, ban đầu hai vợ chồng tôi cũng tính sinh nhiều đứa. . . . . ."

Hắn nhìn ra được bộ dáng Bạch Thất và Đường Nhược không giống anh em, hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, còn nhìn thấy nhẫn đôi trên tay bọn họ, cũng biết bọn họ là một đôi tình nhân nam nữ trẻ tuổi.

Tất nhiên là coi Đường Nhược và Điền Hải trở thành chị em.

Điền Hải ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Triệu Chí Cường một cái, lại quay đầu nhìn Đường Nhược một cái, mấp máy miệng, lại cúi mặt thấp xuống , "Không. . . . . . Không phải là. . . . . ."

Cậu vừa định nói mình với Đường Nhược không phải chị em, đã nghe Đường Nhược nói: "Đúng vậy, quả thật em trai tôi rất tốt với tôi."

Cô cũng biết chuyện gần đây Điền Hải vẫn luôn che chở sau lưng cô. Do đó cảm thấy đứa trẻ này hết sức hiểu chuyện, cũng biết báo ơn.

Điền Hải giương mắt nhìn Đường Nhược thật nhanh, thấy Đường Nhược cười nhẹ nhàng nhìn mình, cậu há hốc mồm, đỏ mặt lại cúi đầu thấp xuống.

Bạch Thất ở một bên nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng: "Em trai thay anh bảo vệ chị dâu, đó là chuyện phải làm."

Triệu Chí Cường: ". . . . . ."

Làm sao nghe như ' vợ ' đánh đuổi ' bồ nhí ' chạy mất.

Hắn cảm giác có thể do lúc trước mình nghe đồng nghiệp nói về việc trẻ nhỏ thời nay yêu sớm nhiều quá, mới dẫn đến gần đây gặp chuyện gì cũng bổ não quá độ rồi, cho nên đành ha ha cáo từ ba người, trở lại góc phòng của mình ngồi rồi ngủ.

Triệu Chí Cường vừa đi, Đường Nhược liền hướng về phía Bạch Thất rực rỡ cười một tiếng, mở miệng nói: "Chúc mừng anh Bạch, anh nhiều thêm một em trai tốt."

Cô đang muốn nhận Điền Hải làm em trai đây.

Ba chữ ' anh Bạch' khiến cho trong lòng Bạch Thất thoải mái hơn chút, ánh mắt anh như mặt nước không dậy nổi sóng, vẫn nắm bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Đường Nhược thưởng thức: "Uh, cám ơn em giúp anh thu được đứa em trai."

Đường Nhược nương theo đó, thúc giục Điền Hải gọi anh chị.

Điền Hải ngẩn người, đỏ mặt, mất tự nhiên gọi anh chị.

Từ nhỏ cậu đã không có mẹ, vì nuôi cậu mà cha hắn đã ra khỏi thôn đi làm từ khi cậu còn rất nhỏ rồi, cậu được gửi nuôi ở gia đình cậu, mặc dù cậu mợ rất tốt nhưng là do cậu mợ không có con, cậu cũng chưa từng cảm nhận cảm giác có anh chị em.

Đứa trẻ không có cha không có mẹ ở trong thôn, dù sao đi học cũng vẫn bị bắt nạt sỉ nhục, cho dù không phải là bắt nạt trên thân thể, thì cũng bị nói ra nói vào. Cho nên mỗi khi nhìn thấy anh chị nhà người ta thì ậu đặc biệt mong muốn mình cũng có một anh hay chị bảo vệ cậu.

Đến tận thế, cho rằng sau khi ba ba mất đi, cậu cũng không còn lại cái gì, nào biết đâu rằng, ngược lại nhiều thêm hai người thân, anh trai chị gái. . . . . .

Hàng năm nghỉ hè, cậu đều sẽ từ quê tới ở cùng cha, mỗi lần đó cha đều sẽ rất cảm khái nói với cậu về Bạch Thất ở tòa 2 khu C.

Ở trong miệng cha, Bạch Thất là một thiếu niên mất đi song thân nhưng vẫn rất cố gắng sống rất tốt. Cha nói, cha ở tiểu khu này lâu như vậy, chẳng bao giờ nhìn thấy cha mẹ Bạch Thất, sau lại từ trong miệng cô giúp việc nhà Bạch Thất lâu năm biết được, từ nhỏ Bạch Thất đã mất đi song thân nhưng đứa nhỏ này vẫn rất kiên cường, lớn lên trong một đại gia đình cũng không có đi sai lệch, ngược lại mỗi lần thi cử đều đứng thứ nhất, hơn nữa còn bằng sức mình thi được danh ngạch du học nước ngoài, chẳng qua là lo lắng ông nội ở nơi này nên mới buông tha cho đại học đó, học ở một trường Bách khoa trong vùng, sau đó khi biết ông nội đã qua đời, lại nghe nói anh ra nước ngoài làm trao đổi du học sinh. . . . . .

Cứ như vậy, trong mắt cậu thì Bạch Thất là một tồn tại để sùng bái, mà bây giờ, mình cứ như vậy trở thành em trai của anh ấy rồi.

Tận thế buổi tối rất lạnh, cũng may vật như chăn này nọ bọn họ không thiếu, lúc trước đã để lại hai cái trên xe.

Nhưng là, muốn hai người một gian phòng thì thật không có.

Mọi người cũng chỉ lấy hàng hóa cản tầm mắt một chút mà thôi. Mà chỗ thực sự nhỏ, Điền Hải bất đắc dĩ phải ngủ ở bên trái Bạch Thất.

Dựa vào Bạch Thất ngủ, Đường Nhược cũng không có chỗ nào không thích ứng, rất nhanh liền ngủ mất.

Gần đây cô sử dụng tinh thần lực tương đối nhiều, sau ban ngày vượt quá giới hạn, thời gian tiến vào không gian cũng giảm bớt rất nhiều, bình thường đều là ngủ không mộng mị. Cũng may thực vật sinh trưởng trong không gian đều đã tiến vào thời kì sinh trưởng bình thường, không cần ngày ngày ngồi chổm hổm chờ ở đó.

Điền Hải không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh Bạch Thất, bị khí tràng cường đại của Bạch Thất ảnh hưởng đến.

Vẻ mặt con cháu thế gia kia, cho dù nghèo túng ngồi trên kệ hàng ở góc siêu thị, vẫn có một loại khí tràng Tây Sơn Minh Nguyệt như cũ.

Toàn thân đều tản ra khí thế ' Điền Hải, cậu cút ra xe ngủ cho tôi'.

Điền Hải suy nghĩ một chút, nhìn Đường Nhược đã làm tổ đến trong ngực Bạch Thất, chỉ còn lại có đầu còn lộ ở bên ngoài một cái. Lại nhìn Bạch Thất còn chưa ngủ, sau đó nói: "Anh Bạch, em, em ra bên ngoài ngủ trong xe đây."

Ở chỗ này làm bóng đèn, thật sự có cảm giác như sẽ bị giết người diệt khẩu.

Bạch Thất nhìn cậu, ' ừ ' một tiếng.

Điền Hải nghe ra một cỗ cảm giác thỏa mãn rất rõ ràng trong giọng nói vân đạm phong khinh kia.

Cho nên, Điền Hải trực tiếp ôm chăn rồi cút.

Chương 34: Bạn trai

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mấy người đã thức dậy thật sớm.

Vợ Triệu Chí Cường đi ra khỏi siêu thị trước tiên, nhìn thấy Điền Hải cũng đã đứng ở bên cạnh xe đang gấp chăn.

Cô thấy đứa bé trai chất phác này, cũng có chút thiện cảm, không khỏi cười nói: "Nhóc dậy sớm thật." Sau đó lướt qua cậu, đi ra phía sau xe của mình chuẩn bị nước nấu bữa sáng.

Trước bọn họ từ thành phố H đi ra ngoài, bởi vì chồng và em trai đều thức tỉnh dị năng rồi, đồ mang đi cũng rất đầy đủ, hơn nữa bây giờ gần hết cửa hàng tiện lợi đều để cho bọn họ, dĩ nhiên là muốn làm một bữa ăn cho gia đình người ta.

Điền Hải nhìn thấy chị dâu Triệu gia lấy than đá bếp lò ra, chuẩn bị nấu cơm, hỏi có cần hỗ trợ hay không.

Sau khi nhận được câu trả lời có, tự nhiên là giúp cô lấy đồ linh tinh....

Mọi người liên tiếp rời giường.

Triệu Chí Cường lấy khăn lông chấm qua nước, lau mặt cho con trai mình, nhìn thấy Bạch Thất đang cầm bàn chải lấy kem đánh răng, mở chai nước khoáng đổ vào cốc nước. . . . . .

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Bạch Thất rửa mặt qua, hơn nữa cũng chỉ là dùng một chút xíu, hết sức tiết kiệm, nhưng bây giờ chuẩn bị trực tiếp dùng một chai nước cho người ta đánh răng nên rất ngạc nhiên.

"Cậu bạn trai này thật không có gì để nói." Triệu Chí Cường giơ ngón tay cái lên. Hắn tự vấn mình là làm không được, coi như là con của hắn, hắn cũng không có hào phóng đến mức lấy một chai nước khoáng cho nó đánh răng, lúc trước khi tận thế đã không có, huống chi là sau khi tận thế.

Phải biết rằng hiện tại nguồn nước cũng bị ô nhiễm rồi, dùng xong một chai là ít đi một chai.

Nhìn lại trên người Đường Nhược sạch sẽ, Triệu Chí Cường không khỏi cảm thán, người bạn gái này nuôi cũng quá xa xỉ rồi.

Bạch Thất chỉ kéo kéo khóe miệng, không trả lời.

Chính anh trong ba năm tận thế đã dưỡng thành thói quen, có điều anh thích nhìn Đường Nhược sạch sẽ.

Xoay người kéo Đường Nhược còn đang buồn ngủ bên trong ra ngoài, đưa bàn chải đánh răng và cái cốc lên: "Trước đánh răng, lại dùng nước lạnh rửa mặt, rồi ăn cơm."

Đường Nhược không biết lời cảm thán vừa rồi của Triệu Chí Cường, vẫn đánh răng như bình thường, dùng khăn lông ướt rửa mặt, lau khô sạch sẽ tay và cổ.

Mọi người rối rít rửa mặt qua loa xong, chị dâu Triệu gia đã bảo mọi người ăn cơm.

Bữa sáng thật ra thì rất đơn giản, chính là nấu nước, sau đó thả mấy gói mì tôm vị hải sản.

Đối với chuyện sáng sớm đã ăn thứ thực phẩm đáng vứt đi như mì tôm này, người theo chủ nghĩa khỏe mạnh như Đường Nhược chỉ yên lặng bài xích trong bụng, cũng cầm lấy chén từ từ ăn.

Người khác tốt bụng nấu bữa sáng cho cô, nếu còn ghét bỏ, không phải là vô cùng không lễ phép sao. Hơn nữa trong tận thế, ăn được mì tôm nóng đúng là chuyện vô cùng khó có được.

Mấy ngày này Bạch Thất cũng hiểu rõ Đường Nhược đối với việc dưỡng sinh khỏe mạnh có một loại chấp nhất, cho nên gắp một ít mỳ trong bát cô sang bát mình, cùng lắm thì sau khi lên xe, để cô uống thêm cốc sữa đậu nành là được.

Nhưng Điền Hải sợ Đường Nhược ăn không đủ no, lại gắp cho cô thêm một ít, "Chị, chị ăn nhiều một chút."

Đường Nhược: ". . . . . ."

Cậu không nhìn thấy thật ra thì chị cậu ăn một chút cũng không hề hạnh phúc sao?

Đường Nhược trừng mắt nhìn Bạch Thất.

Ánh mắt chỉ anh mới có thể giúp đỡ em kia, khiến cho tâm tình Bạch Thất vui vẻ: "Anh còn muốn ăn thêm chút, tiếc là không còn."

Đường Nhược lập tức cầm chén bưng đến trước mặt hắn: "Em vẫn còn đây."

Dùng xong bữa sáng, mấy người Triệu Chí Cường tới cáo biệt Bạch Thất, bọn họ định về quê nhìn xem, hắn nói người ở nơi đó thưa thớt, mấy hộ gia đình đều có lương thực dự trữ, vẫn cảm thấy đi tới đó sẽ an toàn hơn một chút.

Bạch Thất không thể thay đổi quyết định, cũng không có tính toán việc đi cùng đường, nếu có thể anh còn định để cho Triệu Chí Cường mang theo Điền Hải đi cùng luôn.

Xe chia làm hai đường, lúc sau ba người một xe tiếp tục hướng thành phố A chạy.

Bạch Thất lái xe, thấy Đường Nhược ôm bụng, có lẽ do không quen ăn bữa sáng vừa rồi, cho nên nói với Điền Hải ở phía sau: "Lấy balo ở ghế sau cho anh."

Điền Hải nhanh chóng đưa balo tới.

Bạch Thất cầm lấy balo, trước tiên đặt tay mình vào trong, sau đó nói với Đường Nhược: "Lấy cốc sữa đậu nành bên trong uống cho ấm bụng đi."

Đường Nhược nhìn vào mắt Bạch Thất, Bạch Thất nói như vậy, cho nên ngay lập tức cô đưa tay vào, lấy ra ba cốc sữa đậu nành nóng hổi từ không gian của mình.

Chia cho mỗi người một cốc.

Điền Hải cầm lấy sữa đậu nành hóa ngốc: ". . . . . ."

Cái này là cái gì, ảo thuật?

Mấy ngày qua mặc dù cậu đều cùng Bạch Thất Đường Nhược ăn cơm trưa cơm tối và vân vân, nhưng chỉ thấy Bạch Thất lấy ra mấy thứ cơm nắm hoặc bánh bao gì gì đó, chưa từng trực tiếp lấy ra đồ ăn nóng.

Nhưng mà kỳ quái thì kỳ quái, cậu cũng không có ý định mở miệng hỏi. Cậu nghĩ, chuyện mà anh Bạch cùng chị Đường không muốn để cậu biết thì chắc cậu không thể hiểu rõ.

Mấy ngày qua cậu đã gặp rất nhiều loại dị năng, đối với việc Bạch Thất có dị năng không gian cùng với dị năng hệ Băng gì đó, cũng thật không có cái gì kỳ quái.

Hơn nữa cậu nhìn thấy Bạch Thất cho phép Đường Nhược lấy sữa đậu nành ra cho cậu, cậu cũng rất cao hứng, bởi vì điều này nói rõ, thật sự Bạch Thất đã tiếp nhận cậu trở thành một thành viên trong bọn họ.

Nếu không chuyện bí mật như vậy, cũng sẽ không nói cho một người ngoài.

Hiện tại tận thế không lâu, trên đường đoàn xe còn có rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể gặp tình huống ngăn đường, nhất là mỗi khi đến một chỗ rẽ cao điểm vào nội thành, đường càng tắc hơn.

Hơn nữa Zombie cũng sẽ càng nhiều hơn, có vẻ cũng theo đuôi xe hơi mà tới.

May mà hiện tại người có dị năng trong đội xe cũng rất nhiều. Gặp phải xe trống chắn ở giữa không cách nào đi qua, người có dị năng hệ Kim sẽ đi qua trực tiếp dời đi, gặp phải mặt đường tình trạng không tốt , dị năng thuộc tính Thổ sẽ sửa lại ngay.

Kỹ năng khi gặp phải Zombie thì càng thêm hoa lệ rồi, Hỏa Lôi Phong Thủy Thổ cái gì. . . . . . Tất cả đều có thể nhìn thấy trên không trung.

Dọc theo đường đi cũng là bình an vô sự.

Ở trong xe, Đường Nhược cũng không có chuyện gì, liền thỉnh thoảng hướng về Zombie phía ngoài cửa sổ xa xa đường cao tốc luyện tập dị năng tinh thần của mình.

Điền Hải cũng rất an tĩnh, thỉnh thoảng nhìn thấy người khác đánh Zombie, cũng sẽ ném lôi cầu của mình ra.

Thời điểm ban đêm, ba người sẽ giống như những người khác, qua đêm trong xe của mình. Dù sao nhiều người, hơn nữa cũng thật sự là bị chen ở giữa đường không ra ngoài được.

Khi qua đêm, Bạch Thất sẽ đổi chỗ ngồi với Điền Hải, để cho anh và Đường Nhược ngồi ở phía sau xe, đắp chăn ngủ, Điền Hải ngồi ở vị trí lái phụ, cũng đắp chăn ngủ.

Hai ngày sau tiếp tục bị ngăn đường, Điền Hải cũng đã đường đường chánh chánh ngồi trên ghế lái, thời gian hai ngày, cậu va va chạm chạm cũng học xong cách lái xe. Cho nên, loại việc nặng này, dĩ nhiên là Bạch Thất giao cho cậu.

Dù sao hiện tại lái xe đều không cần kỷ xảo gì, chỉ cần đi dọc theo phần lớn người một đường thông suốt là được.

Chủ yếu nhất chính là, trên đường không còn có cảnh sát giao thông bắt người nộp tiền phạt nữa.

Tới phía trước là thành phố L, tình hình giao thông tốt hơn rất nhiều, rất nhiều người ở đường cao tốc tới thành phố L, bởi vì nghe nói ở nơi này có trụ sở quân đội trú đóng. Sau tận thế, thật ra thì rất nhiều người đều không còn chỗ có thể đi, thay vì đi tới thành phố A xa xôi mà lại không rõ tình hình bên trong, còn không bằng trực tiếp ở thành phố L.

Chương 35: Vô tình gặp gỡ

Ở trên đường đi năm ngày, trong đội xe người nên quen thuộc tất cả đều đã quen thuộc, có vài người còn vì cùng sóng vai trong chiến đấu mà xưng anh gọi em.

Duy chỉ ba người Bạch Thất hết sức trầm mặc, cũng bởi vì không nói chuyện nhiều, xem như là nhân duyên kém cỏi nhất trong đội xe.

Chẳng qua do dị năng cường đại của Bạch Thất và Điền Hải khiến người khác cũng rất kiêng kỵ.

Tận thế đã hơn mười ngày, mọi người cũng không có ý nghĩ cướp từ ba người Bạch Thất bọn họ.

Nguyên nhân rất đơn giản, dọc đường đi tất cả mọi người đều nhìn thấy, trừ bỏ hai túi thức ăn, bọn họ thật đúng là không có gì khác, cũng không biết có đủ đến được thành phố A hay không, mọi người không những không có ý định cướp của bọn hắn, ngược lại còn rất sợ đối phương đánh cướp bọn họ.

Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi áo đen nhìn qua giống như người dẫn đầu kia, vô cùng phung phí với bạn gái, mỗi lần rửa mặt đều trực tiếp cho cô một chai nước.

Cứ như vậy mà nghĩ, có khi không đủ dùng sẽ có ý định đi cướp của những người khác hay không. . . . . .

Sau lại phải nhìn dị năng của người ta thì mọi người mới hiểu được.

Thật tình cảm, người nọ chắc sáng sớm mỗi ngày sẽ sử dụng dị năng Băng, sau đó hòa tan thành nước cho bạn gái rửa mặt.

Cho nên sau mỗi lần nhìn thấy Bạch Thất lấy nước ra cho Đường Nhược rửa mặt, trong mắt mọi người kia lóe ra quang mang, nhất trí đều nghĩ: người bạn trai này thật tốt. . . . . .

Thật ra thì đối với nước khoáng, Điền Hải vô cùng rõ ràng, tất cả đều là anh Bạch lấy ra từ trong ' balo ', nếu không chỉ bằng chỗ nước này của bọn họ, thật đúng là không đủ cho chị Đường rửa mặt .

Còn có rất nhiều đồ, đều sẽ trực tiếp bị cái ' balo ' kia thu về rồi lấy thêm ra, lấy ra lại thu về. . . . . .

Điền Hải thấy nhiều nên đã không còn cảm giác kỳ quái. Nếu ngày nào đó Đường Nhược không lấy ra đồ nóng để uống, mới có thể khiến cho cậu cảm thấy kỳ quái đấy.

Bởi vì trên đường cao tốc người cùng xe chen chúc quá nhiều, Bạch Thất không đi xuống thu thập tinh hạch. Một nhóm người đánh Zombie, còn chưa đến gần, Zombie cũng đã bị dị năng giết chết ở phía xa rồi, nhiều người nhiều mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, anh cũng không muốn đi quá xa.

Qua thành phố L, con đường liền thông thoáng hơn một chút, tốc độ đoàn xe cũng tăng nhanh.

Con đường này trước khi tận thế, ngắn ngủn một ngày một đêm là có thể tới nơi, hiện tại, đã đi hơn một tuần lễ còn chưa đi xong, cũng rất khiến cho mọi người xoắn xuýt.

Lúc sắp đến thành phố A, có thể nhìn thấy Zombie trên đường tăng lên rất nhiều.

Cho nên, mọi người cũng đặt ra một vài quy định, trong đó, quan trọng nhất chính là buổi tối mọi người thay phiên nhau canh gác.

Quy định nghiêm khắc này đặt ra, chỉ cần là người sở hữu dị năng trong đội xe phải vô điều kiện tham dự vào.

Đại để là vì quy định này cũng có lợi đối với bản thân mình, tự nhiên tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.

Chẳng qua quy định còn sơ sài, thường xuyên sẽ có thời điểm người gác đêm ngủ mất, lúc đó cũng đều chưa xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần khóa kỹ, chỉ bằng Zombie sơ cấp cũng không đập vỡ được cửa xe.

Dĩ nhiên, điều này cũng bao gồm nguyên nhân Zombie còn chưa đủ nhiều. Nếu tụ tập số lượng lớn, đừng nói thủy tinh trên xe, chính là vách tường cũng có thể bị mài xuống.

Song, khi gần đến thành phố A, có lần phát hiện chuyện một nhà người gác đêm kia thiếu chút nữa bị Zombie cắn chết trong xe.

Hai mươi mấy Zombie vây quanh chiếc xe kia.

Vẫn do xe phía sau phát hiện bóp còi, mới giúp cho mọi người biết được tình huống.

Đêm đó sau khi Zombie tiếp cận, Đường Nhược đang bận rộn trong không gian cũng giật mình tỉnh lại, nhưng bị Bạch Thất kéo lấy. Hai người cho rằng người gác đêm sẽ phát hiện nhưng đợi hồi lâu cũng không có phản ứng, mắt thấy Zombie kia đã chuẩn bị đập vỡ cửa sổ xe người nhà kia, Bạch Thất không thể làm gì khác hơn bảo Điền Hải ấn còi.

Tất nhiên sau đó hai người gác đêm kia bị tất cả mọi người chỉ trích một lần, sau đó bày tỏ niềm cảm tạ với Điền Hải đứng lên đi nhà cầu ' thấy ' cảnh này mà kịp thời làm ra phản ứng.

Điền Hải được mọi người tạ ơn đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ vô cùng đứng ở trong đám người tỏ vẻ đây là chuyện phải làm.

Mọi người cảm thấy thằng nhóc này thật không tồi, làm tốt chuyện cũng sẽ không kiêu căng.

Mà bây giờ Điền Hải lại cảm thấy xấu hổ, bởi vì đêm đó cậu cũng ngủ say như chết, bị anh Bạch kéo tỉnh .

Điền Hải quay đầu nhìn Bạch Thất đứng một bên, chỉ thấy anh như ngọc trong suốt không tỳ vết đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm giác sùng bái đối với Bạch Thất, trong nháy mắt liền tăng cao gấp mấy lần.

Kiểu người làm tốt chuyện không để lại tên này, quả nhiên là mình nên chân thành đi theo.

Cứ như vậy cơ duyên xảo hợp, Bạch Thất cũng không biết mình có thêm một đứa em một lòng muốn đi theo mình.

Trải qua chuyện đêm đó người có dị năng dùng những kỹ năng hoa mỹ quét dọn Zombie, đoàn xe an tĩnh di chuyển cũng có chút thay đổi.

Thoạt đầu mọi người ngồi ở trong xe, đi theo đoàn xe cũng không cảm thấy có gì. Trước tận thế, dưới việc giáo dục thi cử mọi người đều có khuôn có dạng như nhau đều không thay đổi gì mấy.

Nhưng sau khi trải qua đêm đó, những người bình thường không có dị năng mới chính thức biết được trước mặt Zombie mình yếu kém cùng nhỏ bé thế nào.

Theo đó, người bình thường có chút tự ti hoặc là không có tự tin đều rối rít quyết định tìm cho mình một núi dựa .

Trong xe của mình có người sở hữu dị năng liền hết thảy lấy hắn cầm đầu, nếu xe của mình không có người có dị năng, phải đi tìm những người có dị năng trong xe khác.

Già chút liền bán già, nhỏ liền bán manh, có chút vốn liếng thì bán rẻ tiếng cười. . . . . .

Tất nhiên, những ngày này cũng có mấy cô nương thỉnh thoảng tới đây 'vô tình gặp gỡ ' Bạch Thất một chút.

Nhóm người đẹp trai lại có dị năng cường đại này, cho dù dường như đã có bạn gái, nhóm mỹ nữ vẫn nối liền không dứt hi vọng gặp gỡ hắn.

Bạch Thất rửa mặt sẽ có người nói với anh ' chào '.

Đánh răng sẽ có người tới nói ' cùng nhau '.

Ngay cả đi bụi cỏ đi nhà cầu, đều có người chạy tới nói mình đau bụng. . . . . .

Chẳng qua là người đẹp có tâm nước chảy vô tình.

Ngay cả sắc mặt tốt Bạch Thất cũng chưa cho nhóm người này.

Anh nghĩ, nếu ngày hôm nay có người đi tới ' vô sỉ ' đối với mình một chút nữa, anh liền dẫn theo Đường Nhược thoát khỏi đoàn xe, trực tiếp đi vùng ngoại thành quốc lộ để tới thành phố A.

Anh tự tin, chỉ cần không gặp phải Zombie triều*(rất đông Zombie), ba người tự bảo vệ mình đến thành phố A sẽ không thất bại.

Đáng thương anh, kiếp trước trước khi tận thế, vẫn một mực đảm đương danh hiệu học bá Cao phú soái thanh tâm quả dục.

Sau khi tận thế, vẫn một mực làm chim nhỏ yếu ớt thanh tâm quả dục.

Hai chữ ' tình thương' này thật đúng là chưa từng có.

Gặp đãi ngộ đồng dạng, còn có Điền Hải.

Điền Hải không hiểu ám hiệu cong cong vẹo vẹo bên trong của mọi người, do nhìn thái độ Bạch Thất, dĩ nhiên lựa chọn học tập tinh thần của Bạch Thất, đối xử bình đẳng, tất cả đều không để ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro