Chương 56=>60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Ân ái

Ngày hôm sau, dĩ nhiên là Bạch Thất tỉnh lại trước.

Thiếu nữ trên giường vẫn ngủ an ổn như trước, Bạch Thất cũng không tính đánh thức cô, sau khi rửa mặt thì tự mình đi xuống lầu.

Ngày hôm qua cũng đã tính toán xong, hôm nay một đoàn người xe muốn đi vận chuyển đồ ở siêu thị.

Điền Hải đã nấu xong điểm tâm, trông thấy một mình Bạch Thất, có chút nghi hoặc: “Anh Bạch, chị Đường đâu rồi?”

“Để cho cô ấy ngủ thêm một lát, chúng ta đi siêu thị trước.”

“Được.”

Hai người nhanh chóng ăn xong rồi đi ra ngoài.

Ngoài cửa, người trong đoàn xe cũng đã chờ ở đó được một lát. Nhìn thấy đại gia Bạch Thất cũng đều hỏi han vài câu, băn khoăn sao không thấy Đường Nhược.

Bạch Thất nói: “Để cho cô ấy ngủ thêm một lát.”

Mọi người đều dùng dáng vẻ ‘Tôi là người từng trải, tôi hiểu’ nhìn anh, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Bạch Thất.

Nếu quả thật có làm gì, anh cũng coi như chấp nhận, nhưng mà…

Anh vẫn không cam lòng ra tay mà!

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã tập hợp, bảy chiếc xe nối đuôi nhau đi ra khỏi biệt thự, tiến về phía siêu thị.

Trước khi đi đã tìm hiểu rõ ngọn nguồn, hết thảy cũng đều có kế hoạch, mọi người cũng không tốn bao nhiêu công sức, trực tiếp để cho Lưu Binh tháo gỡ máy phát điện, sau đó phân một nhóm người đi vào chuyển hết tủ lạnh trong siêu thị ra.

Lần đầu tiên chỉ chuyển máy phát điện và mấy cái tủ lạnh…

Chuyến thứ hai lại chuyển tủ lạnh…

Chuyến thứ ba là các loại thịt đông…

Khi Đường Nhược tỉnh lại đã là mười giờ sáng, trong phòng trống trơn chỉ có mình cô, trên bàn cơm dưới lầu có sữa bò và cơm nắm, còn có tờ giấy mà Bạch Thất để lại: tự mình ăn cơm, chờ chúng ta về.

Cầm tờ giấy chậm rãi nở nụ cười, Đường Nhược chậm rãi ngồi xuống ăn điểm tâm.

Sau đó, áng chừng đoàn xe đã vận chuyển đủ đồ, hiện giờ cũng có thể không cần năng lực nhỏ bé của mình nữa, vì vậy, cô ăn cơm xong thì trực tiếp đi vào phòng bếp làm cơm trưa.

Mình ăn hết điểm tâm tình yêu của vị hôn phu, cũng muốn chuẩn bị cơm trưa tình yêu giống vậy thì mới hiền lương thục đức chứ.

Lúc mọi người trong đoàn xe trở lại, mỗi người đều giống như được vớt từ trong nước ra, cả người trên dưới đều ướt sũng. Chỉ có Bạch Thất hệ Băng thì vẫn còn nhìn ra được hình người.

Lưu Binh kéo thân thể nặng nhọc xuống xe: “Không được không được, vẫn phải nhanh chóng phát điện, mở điều hòa. Đã quen cuộc sống có điều hòa, lúc không có điều hòa thật sự muốn chết muốn chết mà.”

Phan Đại Vĩ cầm dây dưa hấu trên mặt cỏ trải dài: “Này thanh niên, thầy cậu không dạy cậu làm người nên thành thật ư, trong miệng cậu mặc dù kêu chết đi chết lại, vẫn chưa chết đó thôi. Cậu lớn như vậy rồi còn không thành thật nữa.”

Hồ Hạo Thiên thấy Bạch Thất và Điền Hải cũng xuống xe rồi, lập tức bước nhanh đi qua: “Người anh em, tạo mấy khối băng tinh chơi đùa đi này.” Nói xong, còn mang thùng nước đến.

Bạch Thất: “. . .”

Kiếp trước, tận thế ba năm đều không có cảm giác. Hôm nay mới cảm thấy, dị năng của mình thì ra có thể khôi hài đến vậy.

Bạch Thất cho Hồ Hạo Thiên một thùng băng, sau đó trông thấy, ánh mắt của tất cả mọi người phía sau đoàn xe đều trông mong nhìn hắn.

Đội trưởng đoàn xe cũng có thể vô sỉ lại thản nhiên đi qua đòi khối băng, mình càng không thể lạc hậu, nhất định phải đuổi kịp tiết tấu, tất cả đều theo ý của đội trưởng.

Bạch Thất đen mặt lại một chút, nhưng vẫn nói: “Cầm cái thùng ra, sau đó xếp hàng đứng yên.”

Mọi người lập tức tranh nhau trở về cầm thùng.

Đường Nhược thấy Điền Hải mở cửa phòng bếp tiến vào, đợi cả buổi cũng không nhìn thấy Bạch Thất, kỳ quái nói: “Bạch Ngạn đâu rồi, không về cùng nhau sao?”

Điền Hải nói: “Anh Bạch ở trong sân phát khối băng cho mọi người.”

Đường Nhược: “. . .”

Đi ra ngoài san nhìn xem, thật sự chính là…

Mọi người xếp thành đội ngũ chỉnh tề, từng người trông như tên ăn mày thời cổ đại đến nhận bánh bao ở gia đình quan to vậy.

Cửa bị mở ra, Bạch Thất thấy Đường Nhược thì đưa tay về phía cô: “Tỉnh dậy có ăn sáng không?”

Đường Nhược đặt tay vào trong tay ạm, sau đó, trực tiếp bị kéo qua, ôm vào trong lồng ngực anh.

“Giờ cũng giữa trưa, đương nhiên đã ăn rồi, còn làm xong cơm trưa nữa, chỉ là thấy anh mãi vẫn không vào cho nên ra xem.”

Bạch Thất hài lòng, thuận miệng hôn lên khóe miệng đối phương một cái.

Mọi người đang đứng xếp hàng: “. . .”

Thật muốn cầm chắc thùng nước trong tay, ném vào đôi cẩu nam nữ kia!

Chúng ta tới vì muốn khối băng đấy, không phải xếp hàng đứng ở nơi này xem các người ân ái nhé!

Tận thế rồi, tự trọng cũng theo đó mất hết.

Muốn khối băng mà thôi, còn bị bắt ép cho ăn một miệng thức ăn chó nữa!

Bạch Thất làm chuyện tốt phát khối băng, Đường Nhược cũng không nhàn rỗi, đưa bóng nước cho những người chưa đến lượt ở phía sau.

Đối mặt với đôi vợ chồng nhỏ này, mọi người đều thể hiện lòng biết ơn và cảm kích.

Đã có bọn họ, chất lượng cuộc sống của đoàn xe hoàn toàn được nâng cao, nhất định phải cảm ơn rồi.

Sau khi phát xong nước và băng, mọi người thấy Phan Đại Vĩ vẫn đang giày vò dây dưa kia.

Lưu Binh đi qua nhìn một đám dây leo, khó hiểu nói: “Chú Phan, chú đang làm gì đó, xanh hóa biệt thự này à?”

Phan Đại Vĩ không ngẩng đầu lên: “Định trồng dưa hấu, đợi chú trồng được sẽ đưa cho cháu ăn.”

Lưu Binh mừng rỡ: “Chú Phan, vẫn là cái dị năng này của chú tốt, sau này cháu sẽ tìm cho chú nhiều hạt giống hơn, mùi vị gì cũng được.”

Đứng bên cạnh bọn họ, ông Tần cha vợ Phan Đại Vĩ cực kì chăm chú quan sát thực vật trong sân.

Xung quanh mỗi tòa biệt thự đều có lượng lớn thực vật xanh, có chuối tây, cây bạch quả, ngân hạnh, cây nhãn, cây cọ, hoàng giác lan…

Mặc dù hiện giờ không có người vào ở, nhưng thực vật vẫn tươi tốt như trước.

Hồ Hạo Thiên tới, cũng nhìn theo tầm mắt của ông: “Ông Tần, sao vậy?”

Ông Tần quay đầu, trông thấy Hồ Hạo Thiên: “Những thực vật này đều khô chết rồi.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Nhìn lá cây vẫn rất xanh mà.”

Ông Tần tiến lên hai bước, rút ra cây chuối tây nhỏ, chỉ thấy bộ rễ của nó đã mục nát, trong đất còn mang theo rất nhiều viên tròn màu trắng.

Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói: “Vì sao gốc rễ đều mục nát, lá cây vẫn màu xanh lá vậy?”

Ông Tần thở dài: “Gốc rễ bởi vì ngạt thở nên chết, đã không thể hấp thu hơi nước được nữa, cây rất nhanh sẽ bị héo rũ, chất dinh dưỡng trong thân cây đều bị lá cây hấp thu hết, lá cây cũng sẽ khô.”

Chị dâu Phan vợ Phan Đại Vĩ ở bên cạnh, bà biết rõ cha bà trước kia là viện trưởng viện nông nghiệp, những kiến thức này sẽ không sai: “Cha, ý của cha là không chỉ người biến thành zombie, về sau thực vật cũng đều khô hết?”

Ông Tần nói: “Cha chưa chắc chắn, cha muốn làm thí nghiệm xem sao.”

Phan Đại Vĩ cũng ngẩng đầu: “Cha, dưa hấu con trồng này còn có thể thành không?”

Ông Tần nhìn nhìn, cầm dây dưa nghiên cứu thử một chút, trầm ngâm nói: “Cũng khó mà nói, cái này chủ yếu dựa vào sức mạnh dị năng của con, nếu tăng thêm sức mạnh, có lẽ trong ngày có thể kết quả.”

Lập tức, Phan Đại Vĩ lại hào hứng lần nữa, vùi đầu nghiên cứu.

Ông Tần muốn làm thí nghiệm, mọi người cũng không có tâm tư ở biệt thự ăn cơm, từng người một cầm chai nước uống, sau đó gặm bánh bích quy hoặc chân gà coi như cơm trưa.

Dù sao ăn cơm ở đâu cũng rất nóng, hương vị cũng đều như nhau cả.

Chương 57: Cuối cùng đã có điện rồi

Mọi người thấy ông Tần đi tới đi lui hồi lâu trên mặt đất, sau đó ông đưa ra kết luận đất đã bị ô nhiễm, không thể  trồng trọt tiếp.

Hồ Hạo Thiên kinh hãi: “Vậy làm sao bây giờ? Ông Tần, ý của ông là, sau này chúng ta ăn một bữa sẽ ít đi một bữa,  ăn hết thì không còn đồ ăn nữa sao?”

“Về sau không thể gieo trồng, vậy thực vật sinh tồn tự nhiên cần phải làm gì bây giờ?”

“Không có thực vật phủ xanh, trái đất khác gì sao Hỏa chứ?”

Mỗi người nói một kiểu, trong thoáng chốc, mong ước về cuộc sống tương lai tốt đẹp của buổi sáng hôm nay lập tức bị phát hiện này làm bay biến hết.

Như vậy, không có hệ thực vật sinh tồn trong tự nhiên, mình cũng chỉ là tham sống sợ chết, sống một ngày tính toán một ngày mà thôi.

Ông Tần chậm rãi đứng lên, nói: “Có thể tự mình gieo trồng trong nhà kính, tiến hành khử độc bùn đất, cũng có thể ở trong nhà ấm tiến hành gieo trồng không cần đất. Nhưng, chỉ bằng vào chúng ta, sợ là muốn làm cũng khá lâu.”

Đã có hi vọng, so với không có gì cũng tốt hơn.  Ông Tần đã nói thế rồi, như vậy nhất định quốc gia cũng có thể giải quyết được.

Giải quyết xong chuyện thực vật, mọi người cùng vào nhà ngồi một chỗ thảo luận sắp xếp cho sau này.

Buổi chiều, lại là thời gian chuyển hàng.

Dây dưa đến bốn giờ ba mươi gần xế chiều mới sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Đương nhiên, khi máy phát điện chuyển về, Lưu Binh không đi theo đoàn xe chuyển hàng, trực tiếp ở trong biệt thự lắp ráp cải tạo máy phát điện.

Nhóm đàn bà con gái ở bên cạnh đưa dụng cụ bưng nước cho cậu ta.

Một khắc đèn điện trong phòng được bật sáng lên, gần như tất cả mọi người đều lệ nóng tràn hốc mắt.

Một đoàn xe mười sáu người, loại cảm giác này thật giống như, dựa vào chính mình, lại cố gắng thắp sáng cả một gia viên.

Thật sự có loại hào hùng ‘Cho ta một que diêm, ta có thể thắp sáng toàn bộ trái đất’.

Hồ Hạo Thiên nhìn ngọn đèn sáng ngời phòng khách, hào khí vượt mây nói: “Buổi tối hôm nay mọi người cùng nhau ăn lẩu uống bia, không say không về!”

Mọi người cùng hoan hô.

Vì vậy một đám phụ nữ ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một đám đàn ông phân đội ở trong phòng khách đánh bài.

Phan Đại Vĩ nhìn cà lơ phất phơ, nhưng lại không có hứng thú với bài bạc, ngồi xổm trong góc tiếp tục nảy mầm hạt giống dưa hấu của lão. Lưu Binh thấy ông kiên nhẫn như vậy, hết sức chuyên chú, đi qua nói: “Lão Phan, tinh thần của chú đáng giá để cháu học tập.”

Phan Đại Vĩ đang sử dụng tối đa khả năng của dị năng: “Đi, cách xa chú ra một chút, đừng quấy rầy đến dưa này…”

Lưu Binh sờ mũi một cái lại di chuyển tới bên cạnh Bạch Thất.

Bạch Thất đang đọc sách, là cuốn sách hiếm thấy ‘Bách khoa toàn thư về bảo hành sửa chữa điện gia dụng’.

“Tiểu Bạch, nhà của cậu có cái gì hỏng vậy, trực tiếp tới tìm tôi sửa cho này, cái này tôi lành nghề.”

Một tiếng Tiểu Bạch này khiến Bạch Thất phải nhìn cậu ta một cái, khép sách lại: “Ừ, cái vợt muỗi bằng điện trong nhà tôi bị hỏng, ngày mai sẽ lấy tới cho cậu.” Sau đó, cầm sách trên tay đưa qua, “Ở trên trang 235 đã viết, chỉ là tôi cũng không phải vừa rồi mới rõ.”

Cứ vậy,  sải bước đi thẳng.

Lưu Binh cầm sách hóa đá: “…”

Mẹ nó, thằng này chính là ngồi ở đây chờ mình chui đầu vào lưới đây mà!

Năng lực quản lý của Hồ Hạo Thiên tốt, trình độ chơi bài rất kém cỏi, hai bên trong lúc đó thành tương phản, sau một giờ, thua đến mì tôm cũng hết, lại thua tiếp, về sau đến độ chỉ cạp đất mà ăn, đành phải đi ra nhường vị trí cho người khác.

Lúc này Bạch Thất đã không đọc sách nữa, đang ở bên cạnh bàn cầm sạc pin điện thoại nhìn bản đồ.

Ông Tần ở bên cạnh anh, đang cùng anh thảo luận vị trí của nhà máy gia công thủy tinh.

Lưu Binh ngồi ở một bên đưa ra vấn đề về kiến thức điện lực.

Ba người đang thảo luận có thể làm cách nào để xây dựng một cái nhà kính gieo trồng thực vật ở chỗ này.

Bạch Thất: “Ở giữa tầng hai nhà tôi có một phòng làm hoa viên, trước đó không có ai ở đó, cũng không có dụng cụ gieo trồng gì cả, muốn mời ông Tần qua nhìn thử xem, hiện giờ có thể ở bên trong tiến hành gieo trồng được hay không.”

Hai mắt ông Tần sáng lên: “Tôi đang nghĩ để cho các cậu thu xếp một phòng trong biệt thự, để tôi thí nghiệm thử xem khả năng gieo trồng cây nông nghiệp không thành đến khoảng nào, không ngờ chỗ cậu lại có.”

Sau đó, ông Tần lại hỏi Bạch Thất một vài vấn đề về bố trí hoa viên trong biệt thự.

Bạch Thất cũng trình bày từng cái một, vấn đề nguồn nước, bố trí, ánh mặt trời chiếu đến đều trả lời.

Ông Tần vô cùng cao hứng, lúc này nói ngày mai sẽ đi nhìn một chút, sau đó nếu như có thể sẽ bắt đầu thí nghiệm ở bên trong.

Hồ Hạo Thiên đi qua cũng ngồi xuống: “Thảo luận cái gì thế? Chúng ta đợi sau khi ăn xong bữa tối có thể thảo luận, xác nhận lại kế hoạch ‘Tường vây’ luôn.”

Chỉ cần buổi tối ở chỗ Hồ Hạo Thiên ăn cơm, tất cả mọi người đã hình thành thói quen không quay về ngủ.

Dù sao phòng ở đây cũng nhiều, mang đầy đủ chăn, màn là được rồi.

Nhưng mà bên ngoài chỉ cần rào tường xây lại.., buổi tối có thể tự do đi lại giữa ba tòa biệt thự, không thể nghi ngờ là sẽ an toàn hơn nhiều, ban ngày, người bình thường không sở hữu dị năng cũng có thể đi ra đứng trong sân chơi đùa đi dạo còn có thể đi qua nhà nhau chơi.

Nói lên kế hoạch ‘Tường vây’ này, tất cả mọi người không đánh bài nữa, tất cả đều tụm lại, bày mưu tính kế, thảo luận tình hình cụ thể của kế hoạch này.

Dù sao đánh bài cũng chỉ là giải trí, chính sự vẫn quan trọng hơn, hơn nữa mọi người trước đây cũng đều là tinh anh xã hội các ngành, không phải dân cờ bạc.

“Tôi cảm thấy dù sao ở đây cũng lớn, có thể vây thành hình tròn đấy, về sau có chuyện gì cũng có thể nhìn một phát là thấy hết, không sợ ai hay cái gì trốn trong góc.” La Tự Cường phân tích.

Mọi người tưởng tượng, ồn ào cảm thấy đề nghị này không tệ.

Vì vậy Dư Vạn Lý lấy giấy bút trên bàn phác thảo bản vẽ quy hoạch ban đầu ra, đối với phương diện kiến trúc, bọn họ đều không phải nhân tài chuyên nghiệp, tuy sản nghiệp của Hồ Hạo Thiên liên quan đến bất động sản, nhưng thật sự không hiểu rõ chuyện kiến tạo nền móng này.

Nhưng cũng may, chỉ là xây cái tường mà thôi, không cần kĩ năng quá tốt, lại càng không cần mĩ quan gì cả, chỉ cần dùng bền là được.

Trong phòng bếp, phụ nữ cũng rất náo nhiệt, nhưng phụ nữ đều có bản năng chói lọi của người mẹ đấy, chủ đề trò chuyện dĩ nhiên cũng không rời khỏi con cái nhà mình. Bọn họ lúc trước ngàn dặm xa xôi đến thành phố A cũng chính là vì tìm kiếm người thân của mình, bây giờ nói đến cái đề tài này cũng là cảm giác rất đau đớn, nhất là bây giờ bản thân dường như cũng không tệ lắm, mà người thân con cái của mình lại không rõ tung tích.

Đường Nhược cũng không biết phải an ủi những người khác như thế nào, đành phải mang suy đoán của Bạch Thất  ra, nói: “Có lẽ quân đội sẽ tự mình tới đây với chúng ta.”

“Thật vậy ư?”

“Tiểu Đường, vì sao quân đội lại tự mình qua đây?”

Đường Nhược mang hết toàn bộ mọi chuyện Bạch Thất khi đó nói với cô ra, cái gì mà ở đây vốn dĩ chính là phòng ở của một vài nhân viên chính trị quan trọng, hệ thống nhà cửa cũng tốt, còn có nơi này là khu mới quy hoạch, phương tiện đều đủ, cái gì mà căn cứ bên kia không có nhiều gian phòng đến vậy, nếu muốn lựa chọn, nhất định sẽ ưu tiên tới nơi này.

Nhưng mà, cô cũng bảo nên suy nghĩ thoáng một chút, cái này chỉ là suy đoán, không nhất định trở thành sự thật.

Mấy chị dâu nghe xong, phân tích qua một chút đạo lý trong đó, cũng đều vô cùng vui vẻ, bất kể như thế nào, cô gái nhỏ người ta có lòng tốt như vậy, tốt bụng tự an ủi mình, còn cẩn thận phân tích nguyên do trong đó cho nhóm người mình, mặc kệ là thật là giả, cũng làm cho mình có cái hi vọng.

Mà, chỉ cần chi tiết này cũng có thể nhìn ra nhân phẩm cô gái nhỏ này quả thực không tồi.

Bữa tiệc này, khách và chủ đều vui mừng, trong lúc ăn cơm, mọi người cũng mời rượu đôi vợ chồng son. Đường Nhược bưng chén lên uống một chút, Bạch Thất cũng không ngăn cản.

Chương 58: Tuyệt thế có giai nhân

Đợi cho lúc tiệc rượu chấm dứt, rất nhiều người cũng đã say.

Kiếp trước, Đường Nhược vốn dĩ cũng thuộc người không dính tới rượu, kiếp này, cơ thể vị thành niên này trước kia cũng không được phép uống rượu, vì vậy, Đường Nhược uống một chút cũng hơi say.

Ở chỗ Hồ Hạo Thiên còn có một phòng có buồng vệ sinh cho khách ngủ, dĩ nhiên bọn họ cũng nằm ngủ ngay ở chỗ này.

Đường Nhược say không có nghĩa là Bạch Thất cũng say, vẻ mặt anh tỉnh táo mang cô đi vào gian phòng của mình trước, mở cửa phòng bật đèn điện ở bên cạnh lên, sau đó hơi nghiêng người dìu Đường Nhược để cô vào phòng trước.

Đường Nhược lảo đảo một bước, đi vào.

“Lách cách”, một tiếng dứt khoát, cửa phòng phía sau bị Bạch Thất khóa lại.

“Răng rắc”, hình như là tiếng khóa rơi.

Đường Nhược chưa phát hiện ra quay đầu lại xem Bạch Thất vì sao phải khóa cửa, lại cảm giác eo bị xiết chặt, thân thể lập tức bị trói buộc tiến vào một vòng ôm mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng từ sau dán lên, sau đó, chỗ cổ truyền đến cảm giác dịu dàng ẩm ướt.

Cực nhẹ cực nhẹ, tư vị mềm mại ngọt ngào, tinh tế tê tê tiến vào trong cổ họng.

“Bạch Ngạn…” Đường Nhược trầm thấp thì thầm gọi anh, cảm giác hơi ngứa khiến tay chân cô nhũn ra, không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Nụ hôn dày đặc một đường hướng lên, Đường Nhược bị chuyển qua chống đỡ trên cửa, những gì muốn nói đều bị nuốt vào trong nụ hôn tràn đầy tình ý, lưỡi lành lạnh trơn trượt len vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô.

Nụ hôn kia giống như nước,  nhẹ nhàng nhấn chìm người ta.

Nụ hôm này, tràn đầy sự dịu dàng không dứt, là tiếp tục chân tình kiếp này.

Hôm nay.

Thiên thời. Địa lợi. Nhân hòa.

Bạch Thất sao có thể lại bỏ qua.

Tiếp tục nhịn con mụ nó nữa, dù thế nào anh cũng không thể coi mình là chính nhân quân tử.

Đường Nhược nhẹ nhàng chậm rãi, giống như tơ liễu trong gió yên lặng thẳng thắn.

Dù không phải lần đầu hai người hôn môi, nhưng mà, trong nụ hôn của Bạch Thất lúc này khiến cô có cảm giác không giống như ngày thường.

Nụ hôn này quá mãnh liệt, quá nóng bỏng, dường như muốn cắn nuốt hết lấy cô.

Đường Nhược cảm thấy mình sắp hít thở không thông, theo bản năng muốn đẩy ra một chút, thế nhưng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến người nào đó áp chế mạnh hơn.

Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, có chút sợ hãi, kêu từng tiếng khe khẽ: “Bạch, Ngạn. . .”

“Anh ở đây. . .” Trầm thấp,  mà nhu hòa kiên định.

Đối phương là Bạch Thất, như trong suy nghĩ. Đường Nhược dần thả lỏng, sợ hãi trong lòng giảm đi, từ từ đưa tay ôm eo anh.

Có anh ở đây, trái tim em trở nên yên bình.

Một động tác này như cổ vũ cho Bạch Thất, tăng thêm quyết tâm hoàn toàn biến người này thành của mình.

Kỳ thật vừa rồi, anh nhìn Đường Nhược hơi say ở bên cạnh, ánh đèn chiếu lên trên gương mặt tinh xảo, thậm chí cảm thấy có ánh sáng long lanh óng ánh. Gương mặt tuyết trắng lại lộ ra một màu hồng phấn cực nhạt, tựa như cánh hoa quỳnh trắng, lại điểm xuyết sắc ửng đỏ.

Đúng là, trang sức được bao bọc bằng màu đỏ.

Mà hôm nay, lúc gặm cắn trên da mịn màng, lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, vương vấn mãi không tan.

Rượu không say người tự say.

Bạch Thất rung động, ôm chặt lấy cô, hai má của anh cọ cọ lên gáy Đường Nhược, khẽ thở dốc: “Tiểu Nhược, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Ngày tốt cảnh đẹp trời biết làm sao.

Nhân sinh khó được vài lần say.

Đôi mắt Đường Nhược trong vắt, giật mình trông thấy đèn thủy tinh chói lọi kia: “Chúng ta, luôn luôn ở bên nhau mà.”

Hôn môi dày đặc lại lần nữa đánh tới, như gió táp mưa giông khiến Đường Nhược trở tay không kịp, trong đầu cô trống rỗng, như si mê như say sưa.

Người nọ, nếu là Bạch Thất, cô không muốn từ chối.

Giờ phút này đèn tỏ nệm ấm, hai người dùng cơ thể chống lại cái lạnh.

(phía dưới tỉnh lược một vạn chữ một vạn chữ!)

Một khắc xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.

Bạch Thất tỉnh lại trong tia nắng ban mai sáng sớm, tinh thần anh no đủ, thần thái sáng láng.

Đường Nhược vẫn còn ngủ, dáng ngủ xinh đẹp, thật an ổn.

Bạch Thất đứng dậy cúi xuống nhìn cô.

Mắt, môi,  mũi, mọi phần trên gương mặt Đường Nhược, miêu tả một lần lại một lần.

Ánh mắt như sóng nước, sung sướng vui mừng.

Ngày hôm qua (…), vui mừng không thể tả. Nơi tiêu hồn đó, đơn giản không thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Nhìn hồi lâu, thấy cô còn chưa bị ánh mắt sáng rực của mình thức tỉnh, vì vậy cúi đầu xuống, ở trên gương mặt vì nhiệt độ mà hơi ửng hồng của cô, cắn một cái.

Thế nhưng, cũng không thể gọi dậy thiếu nữ trên giường.

Tối hôm qua, quả nhiên cô cũng quá mệt rồi.

Giờ phút này cảm thấy trong phòng vẫn còn lưu lại chút dư vị, mang đến hương vị tràn ngập cõi lòng.

“Trời ban lương duyên. . .”

Một bên thì thào, một bên vừa hôn những dấu hôn mình cắn trên gương mặt mịn màng nhỏ nhắn của cô.

Từ mặt đến miệng, một đường đều không buông tha.

Thật sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Lớn như vậy, sáng sớm còn chưa đánh răng, Bạch Thất cũng có thể hôn ngon lành đến vậy.

Quả nhiên, Đường Nhược cũng bị hôn tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Bạch Thất, lại nhắm lại, tới gần hắn,  đưa tay ra ôm hắn, gương mặt vùi vào trong lồng ngực của hắn: “Bạch Ngạn…” Giọng nói rất nhỏ, còn lộ ra buồn ngủ vô cùng.

“Ừ, anh ở đây.” Đôi mắt Bạch Thất hẹp dài nhẹ nhàng nhướng lên, đưa tay ra ôm lại cô, mùi hương nồng nàn cơ thể như ngọc, cảm thấy mỹ mãn.

Người thắng nhân sinh, không gì hơn cái này.

Khi Đường Nhược tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên rất cao. Cả người từ trên xuống dưới (…) còn cùng người nào đó ôm nhau.

Đường Nhược: “. . .”

Miệng còn chưa mở, môi đã bị người nào đó lấp kín.

“A….”

Nụ hôn này kéo dài rất lâu sau đó mới được người nào đó buông ra.

“Chào buổi sáng.” Bạch Thất nở nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc của cô.

Đường Nhược ngước mắt lên nhìn anh.

Cả khuôn mặt Bạch Thất lộ ra vui vẻ, dáng vẻ dịu dàng không thể che hết tràn đầy khóe miệng đuôi lông mày.

Bạch Thất như vậy, chỉ thuộc về mình.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Đường Nhược đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống: “Chào buổi sáng. . .”

Chọn quần áo là việc phiền phức nhất hôm nay. Trong phòng vệ sinh, nhìn tấm gương trước mặt, Đường Nhược thấy một vài dấu vết kia trên người mình, nhẹ nhàng thở dài.

Trên người coi như xong, trên cổ làm thế nào che được đây.

Tới tới lui lui cũng không che được, dứt khoát không quan tâm, chọn áo sơ mi hình bươm bướm cổ dựng thẳng buộc lại mặc vào.

Có thể chặn một điểm thì chặn một điểm thôi.

Mở cửa, trông thấy Bạch Thất đang  gấp. . . Ga giường?

Đường Nhược bước nhanh đi qua, nhìn nhìn, thật sự chính là vậy, hơn nữa còn có ý định cất giấu như đồ quý.

“. . .”

Trách không được, sáng sớm muốn mình đưa anh cái rương màu đen lúc trước, vốn đang cho rằng anh muốn cất quần áo, thì ra là định cất giữ cái ga giường này!

Cái ga giường này thật sự là đỏ trắng giao nhau, cái gì cũng có nha!

“Cái này, anh không định cầm lấy mang đi giặt sao?”

Bạch Thất quay đầu nhìn vết đỏ không thể che hết trên phần cổ trắng nõn của Đường Nhược, tâm tình sung sướng nói: “Giấu nó ở trong không gian của em, nó có thể chứng kiến tình yêu đến khi già đi đầu bạc trắng của chúng ta.”

Đường Nhược: “. . .”

Người có EQ bằng 0 nói lời tâm tình say lòng người đến vậy sao?

Cô luôn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Bạch Thất, có thể đứng hát ở bên đường: Em là gió còn anh là cát được rồi.

Thật sự thích một người, là cảm giác như thế nào?

Chính là, cho dù đối phương điên rồi, mình cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh điên loạn cùng anh.

Vì vậy Đường Nhược áp chế tim đập thình thịch, yên lặng cùng Bạch Thất bỏ cái ga giường kia vào rương cất vào không gian.

Môi Bạch Thất nhẹ hôn lần lượt lên lọn tóc của Đường Nhược, ôm lấy cô: “Tiểu Nhược, trời cao mang em đến bên anh, anh rất vui mừng.”

Đường Nhược ôm lại hắn: “Em cũng vậy.”

Sao lại may mắn vậy, gặp được anh.

Chương 59: Tường

Bởi vì ngày hôm qua tất cả mọi người đều say nên sáng nay tất cả mọi người dậy tương đối trễ, chỉ có Điền Hải rời giường sớm giúp chị dâu Phan chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

Bạch Thất vô cùng khoan khoái dễ chịu đưa Đường Nhược tới ăn điểm tâm cùng mọi người.

Sau khi ăn điểm tâm, tinh thần thoải mái bắt đầu kế hoạch tường trước đó.

Trước khi làm tường còn một việc muốn làm, phân phối đến siêu thị mang các loại vật phẩm về.

Hồ Hạo Thiên nhìn vật phẩm đầy hai biệt thự, cảm thán nói: “Trở thành chủ tịch Cảnh Thái lâu như vậy, tôi cảm thấy quyết định chính xác thoả đáng nhất chính là để cho siêu thị này mở cửa buôn bán vào tháng chín.”

Tháng chín mở cửa, cho nên tháng tám cũng đã chuẩn bị xong các loại vật phẩm.

Nếu trước đó buôn bán, người khác cũng sẽ phát hiện nơi này có vật phẩm, không chờ bọn họ đến, siêu thị cũng đã trống rỗng rồi. Buôn bán quá trễ, vậy nhà kho cũng sẽ không chứa nhiều đồ nữa.

Phan Đại Vĩ nhẹ gật đầu: “Còn có cái chủ đề kia của siêu thị, cũng quả thực rất mới lạ, thật khiến cho người ta cả đời khó quên.”

Hồ Hạo Thiên: “. . .”

Quá khứ đen tối có thể xóa sạch được không, còn có thể làm anh em tốt không vậy!

Vật phẩm của Bạch Thất và Đường Nhược còn rất nhiều, cho nên Bạch Thất chỉ cần lấy một ít thịt, cùng toàn bộ sữa chua.

Hồ Hạo Thiên cực kỳ ngạc nhiên: “Hai người định mỗi ngày uống sữa chua ăn thịt đấy à…”

Bạch Thất nói: “Những thứ khác có thể từ từ góp nhặt, dù sao chúng ta cũng sẽ đi ra ngoài luyện dị năng, nhưng loại sữa chua này uống một hũ lại ít đi một hũ, vậy nên cứ chuẩn bị nhiều hơn chút.”

Bánh bích quy và mì tôm không phải cũng ăn một túi ít đi một túi sao?

Hồ Hạo Thiên hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Bạch Thất.

Quay đầu, lại trông thấy Đường Nhược cười tựa hoa nở, khóe mắt đều nhiễm sự vui vẻ. Thiếu chút nữa, chỉ nhờ vào mắt thường, thì có thể trông thấy bong bóng phấn hồng bay lên từ người cô.

Hồ Hạo Thiên lập tức hiểu.

Tình cảm, vợ chồng thằng nhóc này chính là có tình thì sữa lạnh cũng no bụng đây mà.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, lại thấy hai người này ân ái một lần.

Hồ Hạo Thiên vì vậy càng thêm nhớ đến vợ mình ở trong căn cứ thành phố A.

Vợ à, em mau quay lại đi, đến một người thừa nhận anh cũng không có…

Sữa chua so với các vật phẩm khác, mọi người nhất định sẽ chọn lấy thứ lấp đầy bụng, cho nên, việc ‘Chia của’ này cũng vô cùng hài hòa mà kết thúc.

Chia xong vật phẩm, mọi người bắt đầu đẩy nhanh tốc độ bắt đầu xây tường.

Mặc dù Bạch Thất biết kiếp trước thành phố A này chính là căn cứ tương lai, nhưng cũng không ngăn cản ý định vây ba tòa biệt thự thành một của mọi người.

Anh không biết lúc nào quân đội mới tới đây, cũng không biết kiếp này và kiếp trước có sai lầm không.

Vây tường, mặc dù không giải quyết được căn bản của vấn đề, nhưng ít ra, sẽ làm cho hoàn cảnh ở đây an toàn hơn một chút.

Đã có lợi, chắc chắn anh sẽ không ngăn cản.

Tính tỉ lệ dị năng trong đoàn xe, thì hệ Thổ nhiều nhất tổng cộng có ba người, Hồ Hạo Thiên, La Tự Cường, còn có Dư Vạn Lý trước kia quản lý chi nhánh cho Hồ Hạo Thiên.

Dựa theo bản vẽ nháp chữ như gà bới trước đó, bọn họ bắt đầu dùng một ít vôi thô phác họa phạm vi đại khái trên mặt đất.

Đã có kế hoạch tổng thể.

Dị năng hệ Thổ đứng ở những vị trí khác nhau, từng hàng tường đất cao thêm, sau khi cao thêm được ba mét, lại bắt đầu thêm tường đất ở phía sau.

Dị năng hệ mộc Phan Đại Vĩ ở bên cạnh dùng dây leo gia cố.

Người không sở hữu dị năng cũng đều đi ra kiến tạo nền móng hoặc hỗ trợ.

Mặt khác, người có dị năng không có việc cũng nhàn rỗi, vô lương tâm trực tiếp tháo dỡ tòa biệt thự bên cạnh luôn!

Ngay cả gạch, ngay cả tường, ngay cả thủy tinh, đều chuyển đến nơi đây cho nhà mình xây tường vây ở bên trên.

“Quá hung tàn rồi, mấy người cứ thế mà lấy mất khối tài sản hơn một ngàn vạn của người ta.” Hồ Hạo Thiên vừa nhìn vừa lắc đầu, tuy miệng nói vậy, tay lại không dừng lại, trực tiếp gỡ cái cửa của căn biệt thự kia xuống, lắp đặt cho tường vây nhà mình.

Lưu Binh nói: “Này, anh Hồ, anh đừng nói thế. Trước kia, tôi vẫn cho rằng người làm ăn không có ai tốt, ngoại trừ lợi ích lớn, mặc kệ chất lượng công trình thế nào. Bây giờ phá hủy biệt thự xây bởi công ty dưới tay anh, mới phát hiện, đồ ở đây thật tốt, ít nhất cái nhà này vẫn có giá trị, một đám người có dị năng như chúng ta hủy đi căn này mất hơn ba giờ, nếu không phải có băng tinh của anh Bạch và lôi cầu của Điền Hải, có lẽ cũng không hủy đi được!”

“Ha ha, người anh em cũng không nhìn một chút, nơi đây xây cho ai ở chứ, đều là quan to trong giới chính trị trong quân đội đấy, chắc chắn chất lượng phải tốt rồi!” Hồ Hạo Thiên không dừng lại, cầm cửa lớn.

Đường Nhược thuộc về bên hậu cần, nói trắng ra là đưa cơm cho mấy người đàn ông này.

Giữa trưa ăn mì thịt bò, chén mì sợi lớn và chén thịt lớn.

Nhưng hiện tại rau xanh đã không có, tuy trong không gian của Đường Nhược có, nhưng lúc này thật sự cô cũng không dám lấy ra.

Hồ Hạo Thiên bưng mì sợi hít một cái: “Một chút thực phẩm xanh cũng không có, thật sự không khỏe mạnh đâu.”

La Tự Cường nói: “Nhìn xem, hiện tại thế mà còn đòi hỏi, quả nhiên cuộc sống quá tươi đẹp rồi. . .”

Phan Đại Vĩ bưng tới một lọ màu xanh rửa sạch, đặt trước mặt hắn: “A, thực phẩm xanh.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Đậu xanh rau má, nó chỉ là vỏ bọc màu xanh thôi!!!

Cho đến khi mặt trời lặn ở phía tây, mọi người mới thiết kế xong cái móng tường.  Vốn định tường cao ba mét, trước mắt chỉ chừng một mét, nhưng đây đã là cực hạn của ba người có dị năng hệ Thổ ngày hôm nay, nếu tiếp tục làm trong đêm, ‘hương thịt’ của một đám người có thể mang tới rất nhiều zombie thích lang thang vào đêm.

Ngày đầu tiên chưa làm xong, ngày hôm sau đương nhiên phải tiếp tục làm.

Trải qua năm ngày cố gắng, cuối cùng tường vây chắc chắn cũng chuẩn bị xong, không chỉ có cửa lớn còn có một nhà để xe thuận tiện ô tô ra vào, quả thực là  đại viện ‘Hoàng Đình’.

Không chỉ thế, sau khi Bạch Thất thảo luận với ông Tần về nhà kính, hôm sau ông Tần tự mình đến nhà nghiên cứu thí nghiệm.

Bạch Thất không quan tâm, cực kỳ tin tưởng giao nhà kính cho ông Tần. Ông Tần vùi đầu nghiên cứu, có đôi khi cũng sẽ trực tiếp ở lại phòng khách tầng hai của bọn họ.

Không lâu sau, ông Tần kết luận được, chỉ cần có đất sạch và nguồn nước, có thể ở chỗ này gieo trồng!

Hiện tại, trong đoàn xe, điện đã có, thịt đã có, tường đất cũng có, thực phẩm màu xanh lá, dưới sự nỗ lực gieo trồng của ông Tần cũng có thể xuất hiện trong tương lai, kế tiếp chính là đánh zombie thăng cấp, nếu có thể, thật muốn từ nơi này trực tiếp đánh tới quân đội khu tây nơi đó đi, sau đó giải cứu người thân nhà mình.

Sử dụng tinh hạch, để dị năng của mọi người đều mạnh lên một chút, tuy chưa thể tăng cấp, nhưng năng lực so với trước cũng mạnh hơn không ít.

Trong đó, dị năng của Điền Hải tăng đến cấp hai.

Cậu bỏ ra hơn một tháng, tăng đến cấp hai. Không thể không nói đến tác dụng mấu chốt khó có thể thay thế do nước lấy ra trong không gian của Đường Nhược, chỉ là trừ hai người Bạch Thất, Đường Nhược, mọi người trong đoàn xe đều không biết tính thần kỳ của nước thần này.

Bọn họ đều cho rằng không ngờ tác dụng của tinh hạch lớn vậy, nhiệt tình đánh nhau với zombie cũng tăng vọt chưa từng có.

Mọi người trong đoàn xe chia làm hai tiểu đội chung sức hợp tác, đám zombie trong cao ốc phía trước, chỉ tốn một tuần lễ đã tiêu diệt hơn phân nửa.

Đương nhiên, Phan Đại Vĩ cũng đạt tới mức dày công tôi luyện chỉ huy hai người Điền Hải &Lưu Binh.

Khiến cho đám người Hồ Hạo Thiên không có kiến thức về lối đánh này thở dài thật lâu: để cho đám mềm yếu chúng ta hiểu được tàn nhẫn, ánh mắt hung hăng bỏ qua đồng đội bị thương kia.

Lúc xử lý khu cao ốc, phát hiện rõ ràng bên trong còn có người sống sót. Dù mọi người trong đoàn xe  không thể không quan tâm, nhưng cũng không nghĩ cách thu nạp những người sống sót này vào trong đội xe.

Chỉ cho bọn họ dọn dẹp mấy gian phòng, sắp xếp bọn họ ở đó.

Thứ nhất, vật phẩm đoàn xe có hạn, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được siêu thị tiếp theo.

Thứ hai, những người này ngay từ lúc bắt đầu tận thế đã không đi ra khỏi nhà, mà lựa chọn ẩn núp trong nhà, như vậy ý chí chiến đấu của bọn họ cũng đã mất hết, đoàn xe cũng không cần người bình thường không có ý chí chiến đấu.

Chương 60: Quân đội đến rồi

Cơm tối hôm nay lại ăn ở biệt thự của Hồ Hạo Thiên.

Hiện tại mọi người đã quen, chỉ cần Hồ Hạo Thiên tìm mọi người thảo luận kế hoạch, mọi người ngay cả ăn ngủ cũng đều tới đây.

Nhưng mọi người cũng sẽ không keo kiệt đến mức chỉ ăn vật phẩm của Hồ Hạo Thiên, mình cũng sẽ mang theo rất nhiều đồ ăn, lại để cho vợ hỗ trợ chuẩn bị bữa tối.

Hồ Hạo Thiên triệu tập cuộc họp, nội dung chủ yếu kỳ thật vẫn vây quanh làm cách nào để vượt qua nội thành, triển khai việc đến khu tây tụ hợp với quân đội.

Phan Đại Vĩ nói: “Mỗi ngày quét sạch đường một chuyến, thế nhưng mà chỉ cần trở về qua một đêm, ngày hôm sau trên đường lại một đám zombie đông hơn từ trên trời rơi xuống chứ.”

Mọi người cũng đều cảm thấy như vậy, đối với cái kế hoạch đi đến căn cứ quân đội này thật sự cảm thấy xa không với tới được.

Nhưng nếu trực tiếp lái xe đi ra ngoài, ở bên ngoài qua đêm, lại cảm thấy bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.

Thương lượng hồi lâu, cũng không ra được kết quả gì.

Bạch Thất nói: “Dị năng thăng cấp rồi, như vậy có lẽ sẽ trải qua dễ dàng hơn chút.”

Hồ Hạo Thiên kinh hãi: “Cái gì? Anh Bạch, dị năng còn có thể thăng cấp?”

Mặc dù anh biết tinh hạch có thể cường hóa dị năng, nhưng không nghĩ tới dị năng còn có thể thăng cấp.

Bạch Thất nói: “Có thể, tôi và Điền Hải đều đã thăng cấp rồi.”

Mọi người nhất định sẽ nhao nhao hỏi han: làm sao để thăng cấp, có điều kiện gì không, có nguy hiểm gì không.

Gần đây mọi người trong đoàn xe đều vừa uống vừa dùng nước cung cấp từ không gian của Đường Nhược. Dị năng hệ Thủy của cô là nguồn cung cấp nước cho mọi người. Hơn nữa hấp thu tinh hạch, rõ ràng cảm giác được dị năng mạnh lên không ít, nếu như còn có thể thăng cấp…

Bạch Thất cũng không  giấu, trực tiếp để cho Điền Hải nói lên cảm giác thăng cấp.

Điền Hải hồi tưởng một lần, nói: “Cái lúc cảm giác trong cơ thể có nguồn năng lượng như muốn thoát ra, đó chính là tín hiệu dị năng thăng cấp đấy. Chỉ cần ngồi xuống kiên nhẫn xoa dịu dị năng trong cơ thể một chút, có thể đến cấp hai. Sau đó, nguồn năng lượng như muốn thoát ra khỏi cơ thể sẽ biến mất không thấy gì nữa, kế tiếp sẽ có cảm giác trong cơ thể rất trống trải, không ngừng muốn hấp thụ càng nhiều năng lượng. Lúc đầu tôi chính là như vậy.”

Lưu Binh để cho Điền Hải thể hiện một ít dị năng cấp hai.

Tuy gần đây đều cùng một tổ đội đánh quái, nhưng mỗi lần cũng chỉ xem Điền Hải như mọi khi, cầm lôi cầu ném ra mà thôi.

Thật sự chưa từng gặp qua hình dạng của dị năng hệ lôi cấp hai.

Điền Hải cảm thấy không gian ở đây quá nhỏ, nếu phá hủy chỗ này sẽ không tốt.

Mọi người cùng đi theo Điền Hải đến trong sân.

Hồ Hạo Thiên chỉ vào tường vây, nói: “Tiểu Điền, đánh cái tường này đi.”

Điền Hải nói: “Không tốt đâu, tường hư mất, còn phải sửa đấy.”

Lưu Binh chỉ vào một cây  cổ thụ to, nói: “Nhắm ngay cái kia thử xem.”

Gốc cây cổ thụ kia đã héo rũ, nhưng thân cây to lớn vẫn thẳng tắp như trước, thân cây hình trụ đoán chừng hai người mới có thể ôm hết.

Điền Hải nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu ngưng tụ dị năng.

Chỉ thấy, trên người cậu có vô số lôi điện chuyển động, sau đó, trên tay hình thành một cột sáng màu xanh da trời, sau khi cột sáng tăng vọt, Điền Hải bổ về phía cây cổ thụ, cây cổ thụ lập tức đổ rầm xuống đất.

Sau khi cây cổ thụ kia đổ xuống, nhất thời đất tung bụi mù, hai mắt khó mở ra.

Đêm lạnh như nước.

Trong sân nhất thời im ắng, trong lòng mỗi người đều chấn động.

Đây là dị năng hệ Lôi cấp hai đã lợi hại như thế, như vậy, cấp ba, cấp bốn sẽ ra sao?

Hơn nữa, rốt cuộc thì cái dị năng này chia làm bao nhiêu cấp vậy.

Mỗi người đều có được như sức mạnh như vậy, rốt cuộc thế giới này sau này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Đàn ông có nhiệt huyết, cũng có dã tâm.

Người có dị năng ở cái thế giới tận thế này, thế nhưng thật sự chính là một may mắn lớn.

Cho đến khi Lưu Binh ngơ ngác nói một câu: “Hải này, thì ra cậu lại lợi hại đến vậy.”

Mọi người mới từ trong yên lặng tỉnh lại.

Sức mạnh dị năng, theo đuổi sức mạnh.

Vẻ mặt của những người đàn ông trong đội xe kia đều có chút cuồng nhiệt.

Sau khi phát hiện dị năng có thể thăng cấp, nhiệt tình của mọi người đều là một lớp sóng lại dâng lên một lớp, quả thực điên cuồng.

Nếu không phải do thể lực có hạn, thật sự có thể từ nơi này đánh tới căn cứ khu tây ấy chứ.

Sau một tuần lễ, không chỉ zombie khu cao tầng bị diệt, zombie ở một vài tiệm sách và cơ quan khoa học kỹ thuật gần đó đều bị diệt sạch, ban ngày trong khu nhà còn có thể trông thấy cảnh tượng rất nhiều người chạy ở bên ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Hiện tại đã là đầu  tháng mười, ban ngày cũng đã chuyển mát, kỳ quái chính là, ban đêm lại không chuyển sang dấu hiệu lạnh lẽo, ngược lại có xu thế nóng hơn.

Buổi tối, Đường Nhược ăn cơm, ngồi ở trên ghế sa lon ngưng tụ thủy cầu sức mạnh tinh thần.

Điền Hải giẫm lên dép lê, đi tới trước mặt cô, đặt dưa hấu lên bàn: “Thời tiết này sao càng ngày càng quái dị vậy, ban ngày biến thành mười sáu, mười bảy độ, buổi tối biến thành hai mươi lăm, hai mươi sáu độ…”

Dưa hấu ở trong không gian của Đường Nhược, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, ba người đều ăn hoa quả.

Cũng đã hình thành một loại tập quán.

Diện tích đất gieo trồng trong không gian tuy chỉ có hai mẫu, nhưng đồ sản xuất ra vẫn khá nhiều đủ cho ba người ăn. Chỉ do không gian này quá mức kỳ quái nên ba người cũng không có ý nghĩ chia sẻ hoa quả cho mọi người trong đoàn xe.

Gần đây dị năng của Phan Đại Vĩ tiến bộ khá nhiều, một hạt dưa hấu ông cũng có thể trồng thành một quả dưa hấu, cho nên chỉ cần có hạt giống thực vật, trong đội xe coi như không thiếu hoa quả ăn.

Dù sao gần đây cuộc sống của mỗi người  đều rất thoải mái, nếu không phải ban ngày thể lực tiêu hao quá nhiều, có lẽ mỗi người đều thêm chút thịt.

Đường Nhược ngưng tụ ra một hình người nhỏ, đặt nó lên bàn trà phía trước, thuận tay cầm miếng dưa hấu đưa cho Bạch Thất ở bên cạnh: “Đúng vậy, thời tiết kỳ lạ,  về sau sẽ không phải ban ngày tuyết rơi, ban đêm như bếp lò chứ.”

Bạch Thất không tiếp lời, cắn miếng dưa hấu trên tay Đường Nhược: “Đúng vậy, sau này sẽ là thời tiết như vậy đấy.”

Đường Nhược thấy Bạch Thất ăn hết dưa hấu, mình cũng cắn lên dấu răng kia: “Vậy sau này sẽ biến thành ban ngày mặc áo lông, buổi tối mặc áo lót ư?”

Điền Hại ngồi ở bên cạnh ăn dưa hấu: “Anh Bạch chị Đường, hai người có phát hiện ra không, gần đây muỗi cũng giống như biến đi nhiều rồi, cũng biến lớn hơn rồi.” Nói xong một cái ném cầu điện nhỏ qua, điện giật chết hai con muỗi.

Cậu có một thói quen tốt, chỉ cần Bạch Thất và Đường Nhược chưa nói cho cậu biết bí mật thì cậu sẽ không hỏi, cũng không nói ra ngoài.

Cũng tương tự như lần này, tại sao Bạch Thất lại biết rõ về thời tiết sau này vậy.

Nếu Bạch Thất không nói, cậu cũng không hỏi.

Điền Hải vừa nói như vậy, Đường Nhược cũng nghĩ tới: “Đúng vậy, chị cũng thấy thế, cho nên chị đã mắc xong màn trong phòng rồi.” Nói xong lại lấy ra từ không gian trên  đỉnh đầu, đặt ở trên bàn trà, “Buổi tối em cũng treo lên.”

Muỗi trong phòng Đường Nhược cũng không có mấy con, lúc trước Bạch Thất đưa vợt muỗi điện cho Lưu Binh sửa xong, đặt trong phòng suốt cả đêm, có thể điện giật chết rất nhiều muỗi, nhưng gần đây lúc giết muỗi, nhìn xác muỗi chết cũng thấy lớn hơn nhiều rồi.

Mối quan hệ hiện tại giữa ba người giống như người một nhà vậy, Điền Hải cũng không khách khí, cầm màn nói: “Cảm ơn chị Đường, em đang muốn cái này đây.” vừa gặm dưa hấu vừa lên lầu mắc màn.

Bạch Thất, Đường Nhược thì ăn dưa theo kiểu anh một miếng em một miếng giải quyết chỗ dưa hấu còn lại, cũng định lên lầu ngủ.

Đối với mật ý nồng đậm của tối nay, vận động tăng tình cảm đôi bên, mỗi lần Bạch Thất đều có thể rất tích cực.

Đương nhiên, anh còn có thể danh chính ngôn thuận nói với người nào đó, anh đã rất tiết chế rồi.

Một người đàn ông hai mươi mấy năm hôm nay khó khăn lắm mới được ăn mặn, không có chuyện gì có thể ngăn cản anh hưởng thụ mỹ thực.

Anh thích thấy dáng vẻ Đường Nhược bất lực chỉ có thể quấn lấy anh, sau đó cùng anh trầm luân…

Ngày hôm sau khi Đường Nhược vẫn còn ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng súng.

Mở mắt phát hiện Bạch Thất đã tỉnh, tiếng hít thở ngay bên tai, rõ ràng có thể nghe thấy.

“Bên ngoài có tiếng súng.” Quy mô cũng lớn đấy…”

“Ừ.” Bạch Thất lên tiếng, thử hôn khóe miệng hôn môi của cô.

Đường Nhược muốn rời giường đến bên cửa sổ tìm hiểu thực hư, mới phát hiện trên dưới người mình vẫn…

Từ sáng sớm ngày đó vô ý thức lăn vào lồng ngực của anh sau đó bị ôm ngủ một trận, người nào đó thật sự vô cùng mưu cầu cái vụ ngủ này.

Cho dù sau đó có vào phòng tắm tắm rửa qua, vẫn phải thẳng thắn tiếp tục ngủ như vậy.

Nếu cố gắng nói lý với anh, anh cũng có thể như người vô tội nói ra một đống lý do.

Bạch Thất ra tay thần kì ám muội với cô, mỗi lần đều làm cho Đường Nhược mặt đỏ tai nóng, lúc động tình đâu còn có thể tiếp tục so đo được nữa, đành phải theo ý anh.

Vì vậy, cái thói quen này được duy trì ổn định tới nay.

Bên ngoài, tiếng súng vẫn không dứt, trong phòng ái tình không ngừng.

Đường Nhược thấy Bạch Thất sóng nước dập dờn, lại hôn nữa thật sự sẽ bùng cháy mất, đành phải đẩy anh ra: “Tiếng súng càng ngày càng gần rồi.”

Gương mặt phấn hồng nhàn nhạt, thật hấp dẫn, Bạch Thất nhìn, dáng vẻ giờ phút này của cô hình như cũng không phải giận.

Lần nữa thăm dò hôn ai đó một trận, cũng quả thật bắt đầu mặc quần áo.

Hai người đến cửa sổ sát đất phía trước, kéo rèm ra một chút xem thử, tại sao bên ngoài lại truyền ra tiếng súng trên quy mô lớn đến vậy.

“Quân đội đến rồi.” Đường Nhược thật cao hứng.

Như vậy, người trong đội xe người có thể nhìn thấy người thân.

“Ừ, bọn họ không cần tới khu tây nữa.” Bạch Thất ôm lấy cô, chỉ mỉm cười.

Vốn dĩ anh không để ý quân đội thật sự tới hay không, nhưng thấy người con gái của mình vui sướng như vậy, giọng nói xinh đẹp dịu dàng mang theo chút chân tâm thật ý chờ đợi ấy, cũng sinh ra cảm tình tốt với quân đội tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro