Chương 112: Lại thêm một dị năng giả biến hình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giúp cô rời đi? Hắn có lòng tốt như vậy? Không... Phải nói hắn có mục đích gì! Sở Du Ninh vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
"Nếu đã trở lại, liền cùng chúng tôi về đơn vị, trở về căn cứ Chiến Lôi, chờ thời điểm sắp về căn cứ tôi lại nghĩ cách giúp cô rời đi".
Trên thực tế hiện tại hắn có thể giúp Sở Du Ninh rời đi, nhưng... Vạn nhất phòng khi cô chạy xa, chạy đến nơi hắn cũng tìm không thấy thì làm sao?
Sở Du Ninh phát hiện chính mình có thể động, cúi đầu, hoạt động tay, cô hiện tại mục đích là đi tìm Diệp Thần, không phải về căn cứ Chiến Lôi , cho nên cô cần thiết đem Lục Dĩ Minh tống cổ đi nhưng nếu cô đáp ứng quá thống khoái ngược lại sẽ làm Lục Dĩ Minh nghi ngờ, cho nên Sở Du Ninh đúng lúc biểu hiện ra kháng cự: "Không cần."
Lục Dĩ Minh trầm mặc nhìn Sở Du Ninh trong chốc lát: "Cô nếu không muốn thấy Lôi Dịch cũng có thể đi theo sau chúng ta, hoặc là... biến thành hạt cát chui vào trong túi tôi ?"
Lục Dĩ Minh đưa ra hai đề nghị nhưng Sở Du Ninh vẫn không dao động, hắn hơi hơi lay động, cuối cùng cười: "Cô hẳn là không nghĩ ta vẫn luôn dùng tinh thần lực giam cầm cô đi."
Sở Du Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Minh, tên này vô sỉ như vậy sao, khuyên bảo không được trực tiếp mạnh bạo?
"Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, quá trình như thế nào cũng không quan trọng." Lục Dĩ Minh không chút để ý nói.
Một nam nhân thông minh như vậy, không biết xấu hổ, giữ một chút hình tượng hay trễ nải đều không có. Không thể không nói đối mặt với Lục Dĩ Minh như vậy, Sở Du Ninh đều có cảm giác không thể nào xuống tay.
"Vì cái gì?" Sở Du Ninh nhấp môi hỏi. Trên thực tế cô đương nhiên biết mục đích của hắn, nhưng cái nên hỏi vẫn phải hỏi. Sở Du Ninh có thể thông minh, thông minh đến có thể khiến cho người nam nhân này hứng thú, nhưng cũng không thể quá thông minh, miễn cho Lục Dĩ Minh trông chừng thật chặt gây bất lợi cho việc cô chạy trốn.
Nghe Sở Du Ninh hỏi, Lục Dĩ Minh trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm: "Tôi vì cái gì giúp cô, cô còn không biết sao?"
Hắn bình tĩnh nói, ánh mắt từ trước ngực Sở Du Ninh quét lên. Rõ ràng không có một tia sắc tình ý vị, lại làm Sở Du Ninh có cảm giác bị lột sạch thưởng thức.
Sở Du Ninh hơi hơi rũ mắt, hắn thế nhưng không bị cô mê hoặc, cứ như vậy cô đối phó liền phải thêm cẩn thận. Sở Du Ninh trầm mặc hơn nửa ngày, cuối cùng không cam lòng gật gật đầu: "Vậy biến thành hạt cát đi."
Lục Dĩ Minh vừa lòng gật gật đầu, lại dùng tinh thần lực giam cầm cô: "Cô trước tiên ở nơi này chờ, tôi đi lấy cho cô một chút đồ ăn." Lấy đồ ăn chính là lấy cớ, chủ yếu là muốn an bài Lôi Dịch bên kia. Đương nhiên đi an bài ở thời điểm không thể mang theo Sở Du Ninh, ai biết nàng có bởi vì được Lôi Dịch coi trọng mà mềm lòng hay không.
Lôi Dịch tìm không được Sở Du Ninh, nói cái gì cũng đều nhất quyết phải chờ ở cái siêu thị kia, hắn không có cách nào cùng đợi thêm hai ngày, nhưng... Rốt cuộc nhiệm vụ trong người, Lục Dĩ Minh tính toán thuyết phục Lôi Dịch trước tiên đem giáo sư Lý đưa về căn cứ Chiến Lôi, sau đó lại cùng hắn tới tìm người, nhưng trở về căn cứ hắn còn có cơ hội tới hay không... Đó chính là lời phía sau.
Lại lần nữa bị giam cầm, Sở Du Ninh thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông Lục Dĩ Minh, tên cẩu nam nhân này như thế nào liền một chút chỗ trống đều không cho cô đâu! Ngay ở thời điểm Sở Du Ninh nghĩ cách thoát vây, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của nữ nhân.
"Yêu cầu hỗ trợ sao?"
Sở Du Ninh không khỏi hơi run run, nơi này rõ ràng không có người, vì sao lại có thanh âm của nữ nhân? Theo sau cô trơ mắt nhìn đến trên mặt đất, một khối hòn đá nhỏ chậm rãi biến thành một nữ nhân.
Sở Du Ninh ánh mắt đột nhiên lóe lóe : "Biến hình người?".
Kia là dị năng dao động quen thuộc... Nữ nhân này thế nhưng cùng nàng giống nhau là cái dị năng biến hình!
Nữ nhân rất xinh đẹp, có loại thục nữ phong vận, nàng nhìn Sở Du Ninh cười cười: "Tôi tìm cô đã thật lâu." Vừa nói nàng vừa hướng Lục Dĩ Minh rời đi nhìn nhìn "Yêu cầu hỗ trợ sao?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro