Chương 5: Phá Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ xe lại tăng lên, tiếng động cơ nổ cũng không rõ ràng.

Đường cao tốc dẫn đến rìa thành phố dân cư thưa thớt, cây cối xanh tươi bên đường như dã thú khuất phục trong bóng tối, theo Bùi Vân Dã đạp chân ga, chúng lặng lẽ nhào tới, lại bị xé nát nhanh chóng lui về phía sau.

Bùi Vân Dã mở cửa sổ xe, gió đêm lồng lộng ùa vào, tiếng động cơ ồn ào vào giờ khắc này bị phóng đại, hợp với nhịp đập không ngừng của máu khiến gò má căng thẳng của Bùi Vân Dã thả lỏng trong giây lát.

Đèn xe xé rách màn đêm, phía xa lờ mờ xuất hiện ánh đèn neon, kiến trúc đan xen dần trở nên rõ ràng.

Bùi Vân Dã híp mắt, không có ý định giảm tốc độ, bảng hiệu màu đỏ rực trước mặt không ngừng phóng to, cho đến khi ánh sáng đỏ phản chiếu vào mắt hắn. Hắn đạp phanh và xoay mạnh vô lăng, tiếng phanh gấp đột ngột vang lên.

Tiếng thét dài dừng lại, chiếc xe màu đen như một con rắn mạnh mẽ uốn lượn dưới tấm biển đèn neon ở đầu hẻm sâu, nếu gần thêm chút nữa, gương chiếu hậu giá trị sáu chữ số sẽ va chạm với bức tường xám loang lổ.

Mà bởi vì chiếc xe sang trọng đột nhiên xuất hiện này, tiếng đánh nhau ồn ã trong hẻm nhỏ tạm dừng, nhóm người quay đầu lại nhìn kẻ lạ đột nhiên xông vào này.

Bùi Vân Dã không xuống xe, dựa theo ánh đèn neon nhấp nháy có thể thấy rõ tình hình trong con hẻm nhỏ, hắn hơi liếc mắt, ánh mắt vừa lúc rơi vào khuôn mặt thiếu niên tựa vào vách tường đầy khổ sở trong con ngõ dài, nó soi sáng cơ hội và khát khao mờ nhạt trong đôi mắt của cậu trai trẻ.

Cửa xe mở ra, Bùi Vân Dã xuống xe, thờ ơ đi tới, mặc dù hắn chỉ có một mình, nhưng khí thế quanh người lại vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, mấy tên đàn ông lực lưỡng cầm gậy vây xung quanh cậu thanh niên chuyển hướng sang Bùi Vân Dã như thể gặp phải đại địch, còn có người hơi lùi về sau.

Hy vọng trong đôi mắt của chàng trai trẻ được thắp lên, nhưng dần bị dập tắt khi Bùi Vân Dã rời đi mà không quay đầu lại.

Bùi Vân Dã đi ngang qua bọn họ, bước chân thong thả cuối cùng dừng lại trước cửa sắt cũ kỹ ở cuối con hẻm.

Hắn vẫn đi xuống cầu thang chật hẹp, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào, biểu cảm lạnh lùng trên mặt Bùi Vân Dã mới có thả lỏng một chút.

Đây là một sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, tựa như chiếc lồng đấu võ đài khổng lồ, đầu người nhốn nháo vây quanh trong đó, gào thét, la hét, vẻ mặt hung hăng kích thích hai võ sĩ đang đối đầu nhau trên võ đài.

Bùi Vân Dã đi qua đám người đến vị trí tương tự như quầy lễ tân, người đàn ông đang ngồi uống rượu trên ghế dựa, khi nhìn thấy Bùi Vân Dã thì nhảy dựng lên.

"Dã... Dã ca, sao anh lại tới đây? "Tầm mắt Thi Nhượng dừng lại trên khuôn mặt hoàn toàn bại lộ của Bùi Vân Dã, tim đập lỡ một nhịp, nhanh chóng đảo mắt một vòng, thấy không ai chú ý tới Bùi Vân Dã, tiếp theo cúi đầu bắt đầu lục lọi các hộp và ngăn tủ.

"Không cần tìm." Những lời này của Bùi Vân Dã bị nuốt chửng bởi đám người đột nhiên thét lên một trận chói tai, Thi Nhượng cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc mặt nạ đen từ ngăn kéo dưới cùng, Bùi Vân Dã không nhận, mà trực tiếp đi về phía lối đi ở góc quầy lễ tân.

Thi Nhượng vội vàng đi theo, "Sao hôm nay anh đột nhiên tới đây, cũng không báo..."

Chưa nói xong Thi Nhượng đã ngậm miệng, ông chủ lại đây mà còn phải thông báo cho nhân viên của hắn sao?

Nhưng Bùi Vân Dã không có phản ứng gì, Thi Nhượng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Hôm nay đến xem một lúc sao? Hay là anh muốn chơi?"

Nếu là hai năm trước, câu hỏi này quá vô nghĩa, Bùi Vân Dã tới đây chỉ có một mục đích. Nhưng hai năm nay Bùi Vân Dã ít đến, hơn nữa hôm nay Bùi Vân Dã ăn mặc trông không giống như là tới đánh quyền, cho nên Thi Nhượng mới hỏi thêm.

"Chơi." Bùi Vân Dã xoay cổ tay, cảm giác đau nhức trên cổ tay vừa đỡ hơn lại vì động tác của hắn mà dấy lên.

Thi Nhượng nghe vậy nhanh chóng lấy di động ra gửi tin nhắn cho người phụ trách võ đài.

Hai người đi thẳng về phía trước dọc theo lối đi, cho đến khi tiếng huyên náo phía sau nhỏ dần, Thi Nhượng gửi tin nhắn xong nâng mắt nhìn thấy ngón cái tay phải Bùi Vân Dã buông xuống bên hông đang ấn vào khớp ngón trỏ.

Anh nhướng mày, lập tức chạy lên trước hăm hở mở cửa thay Bùi Vân Dã, hai người một trước một sau đi vào.

Tầng hầm ngầm này không rộng lắm, ngoại trừ đài quyền anh đường kính 5 mét ở giữa thì chỉ có một cái bàn, đặt một ít đồ bảo hộ quyền anh cơ bản ở trên, cửa vừa đóng đã ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, như thể bị cô lập.

Trong chốc lát có một thanh niên đeo khẩu trang dẫn một gã đàn ông cơ bắp lực lưỡng đi vào.

Vóc dáng người này không cao, chắc chừng một mét bảy, mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ bình thường, thế nhưng cơ bắp lộ ra bên ngoài không phải dạng vừa, mỗi một khối cơ căng phồng đều tỏ rõ sức mạnh.

Gã đầu tiên là nhìn thoáng qua tín hiệu của Thi Nhượng khi mới vào cửa, rồi mới đưa mắt nhìn Bùi Vân Dã.

Bùi Vân Dã khi đi vào cũng đã xắn tay áo sơ mi của mình lên đến khuỷu, lúc này đang đứng ở trước bàn dài quấn từng vòng đai quyền anh lên tay.

"Dã ca, đây là A Lượng, võ sĩ vừa giành chiến thắng gần đây của chúng ta, anh thấy ổn chứ?" Thi Nhượng hỏi xong, nháy mắt với A Lượng, A Lượng đi lên phía trước cũng gọi một câu "Dã ca".

Bùi Vân Dã từ chối cho ý kiến, mí mắt cũng không nâng lên, chậm rãi quấn xong mới khoát tay với Thi Nhượng, rồi bước lên võ đài quyền anh đã bỏ trống từ lâu.

Nhận được mệnh lệnh, Thi Nhượng dùng ánh mắt ý bảo mọi người đi ra ngoài, trước khi rời đi còn ra dấu tay với A Lượng.

A Lượng bước lên sàn đấu, cúi đầu chào Bùi Vân Dã, hỏi tiếp: "Anh Dã có cần làm nóng người trước không?"

Bùi Vân Dã: "Không cần."

Nghe vậy A Lượng bày ra tư thế tấn công, gã không trực tiếp động thủ mà đánh giá Bùi Vân Dã, người đàn ông trước mắt vóc dáng mặc dù cao nhưng không to lớn, áo sơ mi, quần tây, giày da, cái nào cũng là hàng đắt tiền, cổ tay xoay chuyển nhàn nhã của hắn không giống như là tới đánh quyền, mà giống tới chụp ảnh minh tinh.

Đối với loại người kiếm sống dưới nắm đấm như gã mà nói, đó chỉ là một màn trình diễn.

Hơn nữa trước khi gã đến có người nhắc nhở, đánh với Bùi Vân Dã tuyệt đối không được đánh vào mặt, cho nên trong lòng A Lượng lại dán cho Bùi Vân Dã một cái nhãn tự mãn.

Ngay khi A Lượng đang suy nghĩ thì Bùi Vân Dã đã ra tay, nắm đấm quấn băng đỏ ập đến như một cơn gió dữ dội, A Lượng lập tức nghiêng người sang một bên, sau đó là cú đấm thứ hai từ dưới xương sườn bốc lên.

Chỉ mới hai chiêu, A Lượng đã sửng sốt một chút, sau đó ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt trầm lặng mà sắc bén của Bùi Vân Dã, giống như con mồi bị mãnh thú theo dõi, cánh tay phải đau nhói nói cho gã biết, gã quá khinh địch.

Hai người chào hỏi qua lại, quyền pháp của Bùi Vân Dã rất ác liệt nhưng đích thực là quá lâu không ra tay, sơ hở không ít, A Lượng ít nhiều gì cũng là người kiếm sống bằng nắm đấm, nhưng gã biết trận tỉ thí này chẳng qua là để cho vui mà thôi, hơn nữa còn là ông chủ của mình, không thể đánh lên mặt, gã cố ý thả nước* nhưng lại băn khoăn nên không áp chế Bùi Vân Dã.

*Từ gốc là 放水 , kiểu như nhường á, đánh được nhưng đánh không hết sức.

Tiếng cơ bắp va chạm, hai người thở hổn hển liên tục, mồ hôi thấm ướt mái tóc trên trán của Bùi Vân Dã, những sợi tóc đen nhánh tán loạn trông hắn khá ngông cuồng, nhưng rất nhanh, tính công kích mãnh liệt của hắn đã biến mất hầu như không còn trong sự nhượng bộ của A Lượng.

Công kích dần dần trở nên vô lực so với hung hãn lúc đầu, sau khi đá văng gã đàn ông vạm vỡ trước mặt, hắn đứng tại chỗ thở hổn hển, nhất thời cảm thấy vô nghĩa.

Hắn dừng lại, A Lượng cũng không tiếp tục nữa, dây buộc trên cổ tay đã thấm ướt, Bùi Vân Dã vừa cởi ra vừa đi ra ngoài, A Lượng đứng tại chỗ nhìn từng vòng dây được tháo ra, đồng thời nét ngông cuồng, bạo lực khó thuần phục vừa rồi cũng dần biến mất khỏi người Bùi Vân Dã.

Từ khoảnh khắc hắn bước xuống sàn đấu, hắn lại trở thành ngôi sao điện ảnh trên poster.

Thi Nhượng đứng ngay cửa, thấy Bùi Vân Dã đi ra, ngây người một chút liền lập tức đi tới, thấy trên mặt hắn không có thương tích thì thở phào nhẹ nhõm, rồi trong lòng lại căng thẳng khi thấy A Lượng còn đứng trên đài quyền anh.

"Dã ca, anh không sao chứ?"

Nghe vậy Bùi Vân Dã giương mắt nhìn anh, ánh mắt kia không có chút độ ấm nào, Thi Nhượng cảm thấy mình sắp tiêu rồi, lại không ngờ Bùi Vân Dã bỗng nhiên nhếch khóe miệng, nói một câu, "Đánh quyền giả quá nhiều, không biết nên ra tay thế nào."

Nói xong Bùi Vân Dã rời đi, Thi Nhượng đứng tại chỗ cảm thấy sự nghiệp của mình chấm dứt.

"Nhượng ca, làm sao vậy?" A Lượng đi ra, thấy Thi Nhượng mất hồn khó hiểu hỏi,"Ông chủ đi rồi?"

"Cậu vừa mới thả nước? "Thi Nhượng quắc mắt.

"Ừm... "A Lượng gật đầu: "Không phải anh nháy mắt với tôi, còn bảo không thể đánh mặt."

Chết tiệt!

Thi Nhượng chán nản, tát một phát vào khuôn mặt hàm hậu của A Lượng, "Mẹ nó, tôi bảo cậu kiềm chế một chút đừng đánh vào mặt ông chủ là cái mặt này, kết quả cậu thì sao? Trực tiếp đánh vào mặt tôi."

Trượng nhị hòa thượng A Lượng không hiểu.

"Thắng mấy trận đã bắt đầu ra vẻ phải không? "Thi Nhượng lạnh lùng nói: "Dã ca là ai chứ? Cần cậu thả nước?"

A Lượng không biết quá khứ của Bùi Vân và Phá Phong, nhưng Thi Nhượng lại biết rõ mọi thứ, nếu không anh nhìn thấy Bùi Vân Dã lộ mặt ra cũng sẽ không sợ hãi tháo khẩu trang.

Hai năm trước ở Phá Phong, mọi người đều biết Vân Dã, nhưng không ai biết Bùi Vân Dã.

Khi đó 'Phá Phong' chỉ là một trò tiêu khiển nửa vời trong võ đài quyền anh, Thi Nhượng chỉ là một tên côn đồ nhỏ, tên côn đồ gác cổng ngoài lề nhất.

'Vân Dã' có thể được coi là người thách đấu chính ở đây, hắn đến không nhiều lần, nhưng mỗi lần đến phải chọn người mạnh nhất để đấu với mình, lại bởi vì hắn chưa bao giờ lộ mặt, mỗi lần đánh với người khác đều mang khẩu trang màu đen, tuy thần bí, nhưng cũng âm thầm khiêu khích.

Những võ sĩ chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, hay những tên xã hội đen chỉ thích đánh nhau, đều đã từng đấu với 'Vân Dã', cũng đều muốn gỡ mặt nạ của hắn, để xem người này đến cùng là ai.

Có những cuộc "thảo luận" về bản chất của trò chơi, những trận đấu liều mạng, đủ loại người khiêu chiến, lại bị đánh bại, không ai có thể xé nổi khẩu trang của 'Vân Dã', thậm chí ngay cả mặt Vân Dã cũng đánh không tới.

Những người này bơi giữa bạo lực và điên cuồng, hoặc bộc lộ cảm xúc, hoặc tìm kiếm sự phấn khích, hoặc tiêu tiền một cách liều lĩnh, và dần dần bắt đầu nhận ra sức mạnh của "Vân Dã".

Vân Dã bằng cách nào đó trở thành ông chủ của Phá Phong.

Cho đến khi "Vân Dã" nhặt được một con chó điên thực sự và bị đánh bại, mặt nạ bị xé toạc.

Thi Nhượng mới biết Vân Dã thật sự là ông chủ của Phá Phong, nhưng hắn không mang họ Vân.

Hắn họ Bùi.

Bùi của tập đoàn Bùi thị có thể thấy khắp nơi ở Nghi Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro