1-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: 残存

Tác giả: 段乱

Thể loại: Phụ Tử, đam mỹ tiểu thuyết.

Độ dài bản gốc: 58 chương chính văn Đã hoàn thành, 10 chương phiên ngoại đã hoàn thành.

Người dịch: Ảo ảnh a.k.a Ney [gọt dũa và edit].

.

1 vài lời phải nói với các bạn về cuốn tiểu thuyết này.

.

_ Là lần đầu tiên dịch truyện tiếng Hoa, không phải do bản thân biết rõ tiếng Hoa, nhờ vào chương trình Chinese convert, chỉ chịu trách nhiệm edit và gọt dũa lại. Nhưng có thể bảo đảm mang lại một bản dịch tốt nhất, hoàn chỉnh nhất.

_ Lý do dịch, là vì yêu thích tác phẩm này thật lòng, đau đớn, tình yêu, hạnh phúc... đều tập hợp trong 58 chương này. Là tiểu thuyết đam mỹ gây ấn tượng nhất cho tới hiện tại.

_ Đề cập đến quan hệ Phụ tử [loạn luân, trái đạo lý] và là đam mỹ nên nói về mối quan hệ của Nam-Nam. Nếu ko thích và dị ứng với thể loại này, vui lòng click back, tôi đã tạo blog này nên tất cả trong blog đều thuộc về tôi, tôi không muốn bất kì ai đả động đến tác phẩm này.

_ Không đem tác phẩm post ở bất kì đâu. Thank.

.

我爱你
可我不敢说
我怕我说了
我立刻就会死去
可我怕我死后
没有人再像我一样爱你
原来'我爱你'不仅难懂,难得,难受,还很痛。
他的存在只是一个错误么?

.

.

Ngã ái nhĩ

Khả ngã bất cảm thuyết

Ngã phạ ngã thuyết liễu

Ngã lập khắc tựu hội tử khứ

Khả ngã phạ ngã tử hậu

Một hữu nhân tái tượng ngã nhất dạng ái nhĩ

Nguyên lai ' ngã ái nhĩ ' bất cận nan đổng, nan đắc, nan thụ, hoàn ngận thống.

Tha đích tồn tại chích thị nhất cá thác ngộ yêu?

.

.

Ta yêu ngươi

Nhưng lại không thể nói

Ta sợ ta nói

Ta sẽ lập tức chết đi

Nhưng ta lại sợ sau khi ta ra đi như thế

Sẽ không có ai yêu ngươi giống như ta đã từng yêu ngươi

Ngay từ đầu ' Ta yêu Ngươi ' không chỉ khó hiểu, khó tìm, khó chịu và còn rất đau đớn.

Sự tồn tại của hắn là một sai lầm sao?

.

•~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~•

Chính văn chương Một.

.

.

Ánh trăng thấp thoáng trên đầu cành liễu, nấp mình sau những áng mây hững hờ tìm hiểu mọi việc trên thế gian, bóng đêm luôn làm cho người ta không cảm thấy điều tốt đẹp, không tốt đẹp ở chỗ chính là bóng đêm luôn phát sinh những chuyện không thể lường trước được.

Ở một gian phòng nhỏ trong thiên viện, tiếng hét tê tâm liệt phế không ngừng truyền đến, ai nghe thấy đều kinh hãi, mọi người cùng đổ mồ hôi lạnh, ngay cả trong viện vài cành lá trên cây thụ già cũng bắt đầu theo gió lắc lư không ngừng.

Quá trình sinh sản của nữ nhân luôn làm cho người ta lo lắng, nhưng riêng ở trong này thì không như vậy, trừ bỏ tiếng hét của sản phụ cùng với âm thanh của bà mụ đỡ, cơ hồ như không còn nghe thấy giọng nói của kẻ khác.

Trải qua mấy canh giờ phấn đấu nữ nhân rốt cục cũng đã ngừng tiếng hét đau đớn, âm thanh báo tin vui của bà mụ cùng theo đó là thanh âm của một tiếng thở dài, vì sao phải thở dài?

"Phu nhân, chúc mừng phu nhân hạ sinh quý tử."

Trong lời nói của bà mụ xuất hiện một tia run rẩy, đứa bé được quấn một lớp vải xanh sậm nằm trong lòng bà mụ nãy giờ vẫn không khóc một tiếng nào, đây là trường hợp khó sanh, nữ nhân đã rất cố gắng mới có thể đem đứa nhỏ này ra đời.

"Cung. . . . . . Chủ. . . . . ."

Sản phụ mất máu quá nhiều hơn nữa bởi vì mấy canh giờ kêu to quá độ nên đã mất hết sức lực, nữ nhân hơi thở mong manh dường như khó qua khỏi đêm nay.

"Phu nhân, phu nhân, xin đừng vội, nô tỳ sẽ lập tức đi tìm cung chủ lại đây."

Bên cạnh có một người lòng nóng như lửa đốt, nắm chặt bàn tay của nữ nhân, người đàn bà hơn bốn mươi tuổi không biết nên làm gì, sau đó rời đi khỏi giường và chạy ra cửa.

"Hài nhi. . . . . . Của ta. . . . . . Hài nhi. . . . . ."

Nữ nhân mở lớn con ngươi tìm kiếm đứa con mà mình đã liều mạng sinh ra, "Phu nhân, ở trong này, người xem, công tử gầy ốm, không mập mạp, thật là hoài công."

Bà mụ sắc mặt không tốt đem đứa nhỏ đặt bên người nữ nhân, tiếng la của đứa nhỏ bây giờ mới xuất hiện, kỳ thật khi bị buông ra hắn cảm thấy không được thoải mái.

Con ngươi mở mắt liền nhìn thấy ảo cảnh xung quanh giống như mộng nhưng lại không phải mộng, vốn muốn mở miệng nói lại biến thành một tiếng khóc, bà mụ béo tốt đem hắn đặt trong lòng một nữ nhân khác, muốn cử động cơ thể nhưng lại thật suy yếu, một chút khí lực cũng sử không được, gương mặt nhỏ tròn thể hiện một tia bất mãn, nhưng mọi người xung quanh làm sao có thể đọc được ý nghĩ của hắn, chỉ vì hiện tại hắn đem trên mình một vẻ mặt của đứa trẻ mới sinh.

"Phu nhân, cung chủ đã đến."

Hương bạc hà mờ ảo cùng với âm thanh trong trẻo của ngọc bội hoà vào nhau, một nam nhân mặc trường bào đen, bên hông thắt ngũ bạch ngọc bội thượng đẳng, trên người nam nhân không chỉ có hương khí nhàn nhạt, còn mang theo một hàn khí lạnh lùng, tất cả mọi người ở đây đều bị hàn khí bức bách đến run cả toàn thân.

Nam nhân khuôn mặt góc cạnh trắng nõn, đôi mày mảnh như cành liễu, con ngươi băng giá trầm mạc tựa ở nơi mùa đông giá rét suốt ngày không thấy ánh mặt trời, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch, ở dưới ánh nến hiện hữu làn da trắng như bạch ngọc, quả là một tuyệt thế mĩ nam sở hữu một vẻ đẹp thượng đẳng nhân gian.

Đôi chân thon dài của nam nhân bước về phía trước, cách giường còn có nửa thước, sau đó cũng không đi lại gần bên giường, coi phu nhân của mình như mắc bệnh ôn dịch, hơi nhíu mày, mí mắt thoáng nâng lên, đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch, "Là nam hay nữ."

"Hồi cung chủ, là một thiếu gia."

Nam nhân gật đầu, đôi mắt hàn băng không đem theo cảm tình, hơi cúi đầu nhìn đứa nhỏ trên giường dùng đôi mắt to đang nhìn mình chằm chằm, thần sắc vẫn bất động, không đi ôm đứa nhỏ một chút, nhìn ra được hắn đối với đứa nhỏ mới sinh này là hoàn toàn không đế ý, căn bản là khinh thường.

"Cung. . . . . . Chủ. . . . . ."

Nữ nhân khó khăn thở gấp, nàng biết bản thân cũng sắp không được rồi, nhưng không thể không làm điều gì cho con mình , chỉ có thể nhìn nam nhân bề ngoài lạnh như băng, tâm như kiên thạch này van xin, "Hài nhi, thỉnh lưu lại. . . . . . Hài nhi. . . . . ."

Tự mình chống lại đôi mắt lạnh như băng của vị nam nhân kia, tâm của nàng không tự chủ được mà run rẩy, giải thoát rồi, thoát khỏi, ly khai, đêm nay cũng nên kết thúc.

Nữ nhân nói một câu cuối cùng rồi không còn sinh khí, nhắm mắt lìa đời.

Đứa nhỏ nằm ở bên người nàng được hạ nhân bồng lên, "Cung. . . . . . Chủ. . . . . ." Chịu đựng để không rơi lệ trên gương mặt tái nhợt, "Thiếu gia."

"Ta không giết hắn."

Hạ nhân đáy lòng mừng rỡ như điên, lập tức quỳ xuống dập đầu vị nam nhân đẹp đẽ tà ác ở trước mặt, "Tạ ơn cung chủ không giết, tạ ơn cung chủ." Đây là con của hắn, làm thế nào có thể giết được, kỳ thật ở Lăng Lạc cung, mọi người đều biết cung chủ chỉ thích nữ không thích nam, cho nên loại yêu thương này sẽ không thể nào có kể cả đối với chính con ruột của mình.

Thanh âm không mang theo nửa điểm độ ấm, "Người đâu."

Từ bên ngoài đi vào một nam tử, tướng mạo mặc dù so ra kém Lăng Sương Nhược, nhưng cũng xem như là một thiếu niên thanh tú, "Dạ, cung chủ."

"Làm tốt hậu sự của tam phu nhân."

Đối với cái chết của phu nhân, hắn không có nửa điểm ưu thương, coi như nữ nhân đã đứt khí hơn nữa vì hắn sinh hạ một con trai này cùng hắn không có chút quan hệ nào, nam nhân lạnh lùng xoay người, ý định bước chân ra khỏi lạc viện u buồn vì sự ra đi của vị nữ chủ nhân.

"Cung chủ, tên của thiếu gia còn chưa đặt."

Không biết là nô tỳ kia lớn mật hay là đối với tiểu chủ nhân mình có một chút đồng cảm, nàng dùng giọng nói run rẩy gọi chủ nhân đang định rời đi.

Cước bộ của nam nhân dừng ở bên cạnh cánh cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, trăng tròn nhưng lại có mây mù ngăn cản, không biết đã nghĩ đến điều gì liền hạ xuống một thanh âm lạnh như băng, "Gọi là Lăng Nguyệt Vụ."

Nam nhân nhanh chóng rời đi, đứa nhỏ bị người ôm vào trong ngực kia đang bị vây hãm bởi cơn buồn ngủ, nghe được về sau tên của hắn là Lăng Nguyệt Vụ, cái miệng nhỏ nhắn hơi gợi lên một tia lãnh ý, nhưng tựa hồ không ai chú ý tới.

Chính văn chương Hai.

.

.

.

Đặt nhẹ dĩa rau xanh và bát cháo trắng lên chiếc bàn gỗ xưa, thân hình nho nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ ngồi im lặng ở ghế bên cạnh bàn, tay trái cầm muỗng đặt trong bát cháo trắng, tay phải dùng đũa gắp rau xanh trên bàn.

Lăng Nguyệt Vụ, năm nay ba tuổi, mẫu thân khi sinh vì đã cố gắng quá sức... đã bỏ hắn mà đi, nhưng chuyện này đối với Lăng Nguyệt Vụ nhỏ bé kia mà nói cũng không phải chuyện gì đả kích, con người sống chết có mệnh, huống hồ, nữ nhân đã chết kia bất quá chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi, không cần phải đi tưởng niệm, huống gì là một đứa bé, có thể nhớ được bao nhiêu.

Tuy rằng, bản thân là một kẻ dị biệt, đôi môi non nớt đáng yêu hơi mím lại, thần sắc trên mặt vô cùng lạnh nhạt, hiển nhiên là không giống người thường.

Ăn no, buông chiếc muỗng và đôi đũa, cơm trưa chỉ qua loa như vậy, không cần người nào khác, sau khi ra đời hắn chỉ có một mình ăn cơm, một mình uống cháo, một mình gắp thức ăn, ba năm trừ bỏ lão nữ phó đã hơn bốn mươi tuổi vẫn chăm sóc tốt cho hắn, không còn bất kì ai.

Mới sinh ra còn có bà vú, nhưng hắn cự tuyệt uống sữa, bà vú bỏ đi, phó ngoại tên gọi Đỗ thẩm chỉ có thể đi tìm sữa khác cho hắn uống.

Sáu tháng sau, tất cả hạ nhân trong viện đều bị điều đến nơi khác làm việc, nghe nói là vị phụ thân cao cao tại thượng của hắn muốn lập thêm thê thiếp linh tinh gì đó, nhân lực không đủ.

Ngày xưa, cách đây một năm khi nhìn lạc viện náo nhiệt này cảm giác đầu tiên của hắn là thê lương, hơn nữa lại ít người ở, kỳ thật ở trong này cũng chỉ có hắn cùng với Đỗ thẩm mà thôi.

Đỗ thẩm là một quá phụ, tuổi đã già nhưng lại không rời khỏi cung, thời khắc bà ôm lấy hắn, liền thích thú kể về quá khứ, trượng phu của bà, cơ duyên của bà cùng trượng phu, gặp nhau hết lần này đến lần khác, tuy rằng là những câu chuyện xưa bình thản vô kì, nhưng mỗi khi bà kể, hắn đều giả bộ như thật sự muốn nghe, nói mấy trăm lần đương nhiên sẽ làm người ta cảm thấy được phiền não, nhưng hắn lại có được một tia ấm áp, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.

Kỳ thật hoài niệm quá khứ, cũng là một loại cuộc sống đẹp.

Trượng phu của bà vì bệnh nên chết đi , để lại một mình bà, vốn cũng muốn tìm đến cái chết nhưng lại được chính mẫu thân của hắn cứu giúp, từ đó về sau bà một lòng một dạ hầu hạ cho Tam phu nhân của lạc viện cho đến khi phu nhân qua đời.

"Ai nha, tiểu tô tông của ta, đã nói bao nhiêu lần rồi mà, không thể từ phía trên cao như vậy nhảy xuống, ngươi hù chết Đỗ thẩm ta rồi."

Nhảy khỏi chiếc ghế gỗ lim cao cao, Đỗ thẩm liền vội vàng từ ngoài cửa chạy vào kéo tiểu tổ tông của bà, sau đó vỗ vỗ ngực mình trấn an, bà luôn nhát gan như vậy, luôn sợ tiểu thiếu gia đáng thương xảy ra chuyện.

Từ khi phu nhân đi rồi, người cứ lần lượt mà rời khỏi, một chút cũng không niệm đến ân tình của phu nhân trước đây, cung chủ cũng không quản sự sống chết của tiểu thiếu gia, nhìn như căn bản là người không có đứa con này, có lẽ cung chủ đã quên cũng không chừng, ai ai, làm sao có thể nghĩ như vậy được, không thể nào xảy ra!

Lăng Nguyệt Vụ không nói gì, hắn chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, cho nên đã bị Đỗ thẩm định nghĩa là vị chủ tử này không thể nói cũng không biết cười, kể từ khi sinh ra đến bây giờ hắn không cười cũng không khóc, nếu nói hắn đã khóc thì có thể là vào ngày hắn được sinh ra, nhưng Đỗ thẩm đã đi mời người cho nên không có nghe đến.

Có lẽ hắn không thể nói chuyện cũng còn có nguyên nhân, vì hắn là một đứa trẻ sinh non.

Nhưng tâm tình của bà đối với hắn vẫn không thay đổi, hắn là Lăng Nguyệt Vụ cũng không phải Lăng Nguyệt Vụ, chỉ có chính hắn mới biết được vì sao một tiểu hài tử chỉ mới ba tuổi không có sự thương yêu của phụ thân lại có thể bình tĩnh trầm mặc đến thế .

"Tứ thiếu gia, ngươi muốn điều gì, muốn ăn chút gì không, hôm nay là lễ Trung thu, vốn dĩ lễ Trung thu là cùng người nhà trải qua, là ngày mà người trong nhà đoàn viên, ai, thiếu gia vì sao lại không nói lời nào, phu nhân qua đời sớm, không biết ở trên trời có thể phù hộ tứ thiếu gia của chúng ta mạnh khỏe hay không?"

Đỗ thẩm vừa đứng cạnh bên bàn vừa lầm bầm lầu bầu, "Tứ thiếu gia đáng thương sinh ra không thể nói, trời thật không công bình, đứa nhỏ không có nương còn không thể nói, là tội nghiệt của ai vậy, ai."

Tiếp theo lại là một tiếng thở dài của lão nhân.

Lăng Nguyệt Vụ trong lúc Đỗ thẩm lầm bầm lầu bầu, đã sớm ra ngoài đi đến hòn đá bên cạnh ao nhỏ trong sân vườn, nâng cằm nhỏ ngồi xuống đất, không biết hôm nay Đỗ thẩm muốn nhắc tới đến bao lâu, kỳ thật sân này trừ bỏ âm thanh của bà cũng không thể tìm thấy của người khác.

Đôi mắt linh động trở nên âm trầm, đạm mạc làm cho người ta không hiểu nổi, bình tĩnh, vô tình nhất nhất xẹt qua trong mắt hắn, ai có thể biết tiểu hài tử này cũng có thể như vậy, thật là không giống người bình thường.

Kỳ thật ở trong lòng hắn đã hai mươi bốn tuổi rồi, thế nhưng sau khi đầu thai đến một quốc gia hoàn toàn lạ lẫm này, ai sẽ tin hắn nữa? Hắn ngay cả nơi đây là chỗ nào cũng không biết, tuy rằng Đỗ thẩm vẫn thường xuyên nói sự tình cho hắn nghe, nhưng chỉ toàn là những chuyện râu ria, hắn cũng toàn bộ làm như không nghe thấy, không nên nhớ cũng sẽ không ghi tạc trong đầu.

Nước trong ao kỳ thật là từ bên kia sân chảy tới nơi này, sân kia hẳn là không ai ở, bởi vì ở nơi này ba năm nay tiếng người qua lại rất ít.

Kiếp trước hắn chính là sát thủ lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, cũng không có cái gì đồng tình tâm đáng nói, thân tình là gì, hắn không biết, bởi vì hắn không có người nhà, hữu tình là gì, hắn không cần, sát thủ lãnh khốc không cần tình cảm, càng đừng nói về chuyện tình yêu ngu ngốc nhàm chán của tiểu cô nương, cho nên chuyện Đỗ thẩm kể cho hắn đương nhiên là một chút hắn cũng đều không hiểu, cũng không hiểu được, cũng không cần phải hiểu.

Ngồi yên nhìn chằm chằm mặt nước hồ dao động suốt một buổi chiều, Đỗ thẩm nói hôm nay là lễ Trung thu, ý nghĩa của Trung thu là như thế nào, hắn không biết, bởi vì kiếp trước chưa từng có, hiện tại cũng không cần, bởi vì Đỗ thẩm kêu hắn ăn cơm chiều rồi đi ngủ sớm, bọn họ không có dư thừa tiền tiêu vặt hàng tháng để mua bánh trung thu.

Nếm qua cơm chiều cũng chỉ vừa đến sáu bảy giờ, Đỗ thẩm nghĩ rằng hắn đã ngủ trên giường, nên đi đến trù phòng trợ giúp, ngày lễ trong viện đều rất bề bộn và nhiều việc, đây là định luật bất thành văn.

Mặc trên người chiếc áo đơn Đỗ thẩm làm cho hắn, đứng bên cạnh đại cổ thụ lớn nhất trong viện, hắn muốn nhìn lễ Trung Thu của người khác là như thế nào, không phải tò mò, chỉ vì thời gian bây giờ quả thật rất chán mà thôi.

Gió đêm nhẹ nhàng xuy phất lá cây đại thụ, những chiếc lá khô vàng trước mắt hắn nhẹ nhàng đong đưa sau đó phiêu nhiên hạ xuống, chậm rãi, chậm rãi, lay động lay động, nhoáng lên một cái, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Mùa thu tới rồi, mùa đông cũng không còn xa nữa.

Đôi mắt to sáng ngời như trân châu nhìn xa xa, nơi đó tựa hồ chớp lên mấy thân ảnh, bình thường nơi này không phải đều rất tĩnh lặng sao?

Chính văn chương Ba.

.

.

.

.

.

Lăng Nguyệt Vụ thực gian nan mới có thể trèo lên cành cây, đôi chân nhỏ nhắn lúc này đang lắc lư trên ngọn, đợi lát nữa đi xuống còn phải cẩn thận, không nhắm chuẩn nhánh cây mà đạp lên thì có khả năng té xuống đất, thịt nát xương tan.

Một vài bóng người hiện lên, trong chớp mắt hướng tới bên cạnh bức tường nhỏ của lạc viên, thoải mái dựa lên thân cây, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị hắn xem ở trong mắt, về phần ghi tạc trong lòng hay không thì không rõ, kia phải xem sự tình phát triển.

Ở góc độ hiện tại của hắn, ánh trăng của lễ Trung thu lại một lần nữa sáng ngời, dưới ánh trăng là một đám người đang tiến hành giao dịch.

Lấy tâm tình lạnh nhạt đối đãi hết thảy, ở dưới tường chính là hai nam nhân ăn mặc như người hầu, bọn họ đều rất cẩn thận ôm bọc vải nhỏ trong lòng, xem ra là giao dịch gì đó không muốn người biết, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt hiện lên một tia trào phúng.

"Thỉnh phu nhân chăm sóc con gái ta thật tốt." Nam nhân bên phải cất lên tiếng nói hàm chứa bất đắt dĩ cùng không nỡ, lại nhìn về cái bọc nhỏ đang nằm trong lòng.

"Yên tâm, với địa vị hiện tại của Đại phu nhân, con gái của ngươi bảo đảm cả đời vinh hoa phú quý, ai chẳng biết cung chủ thích nữ nhi, hiện tại ngươi phải biết cách nắm lấy, thời cơ cần phải nắm chắc cho kỹ, nơi này là một trăm lượng bạc, chăm sóc thiếu gia đàng hoàng, về sau phu nhân còn có thể có phần thưởng."

Một nam nhân khác hảo tâm khuyên giải an ủi, kỳ thật hắn chẳng qua là giúp cái gọi là Đại phu nhân làm việc, mạnh mẽ trao đổi trẻ con trong tay nam nhân kia, nam nhân bên phải thở dài đem đứa bé trong tay gã kia ôm lấy, ai, đây là đạo lí gì?

Bọn họ không nói thêm câu nào liền vội vàng rời đi, tên nam nhân bên trái trước khi rời đi còn dặn dò kẻ kia là tuyệt đối không được nói chuyện này cho người thứ ba biết.

Trung thu là ngày trăng tròn, nếu cộng thêm việc mừng quý nữ, vậy có lẽ là làm cho buổi lễ tăng thêm một phần hỉ cảm, trong một góc nhỏ ở lạc viện quạnh vắng, trên một thân cây cao, có một đôi mắt tuyệt mỹ lạnh lùng chăm chú nhìn chuyện vừa rồi mới phát sinh.

Mắt lạnh quan sát trò hài này, trong đôi mắt to đen như trân châu thản nhiên không mang theo cảm tình, liếc về một hướng khác, thân ảnh của hai nam nhân kia biến mất tại một cái ngõ quẹo, một kẻ phải đi đáp lời, một kẻ mang theo tâm trạng không yên bất an đi về nhà.

Cứ như vậy mà thay đổi cuộc đời của hai tiểu hài tử, chờ đợi bọn họ là tự do hay là trói buộc, có lẽ cả hai người đều có.

Trao đổi trẻ con là vì đạt được địa vị cao sang, tiền tài, quyền lợi, hoặc là bắt lấy trái tim của nam nhân, nhưng chuyện này đều không liên quan đến hắn, hắn chẳng qua là một linh hồn đạt được thật thể xuyên qua không gian mà đến đây mà thôi, tư tưởng của hắn, hành vi của hắn, trí nhớ của hắn đều chỉ có ở thế kỉ hai mươi mốt, Thành Viên, là tên ở kiếp trước, là cái tên ẩn tàng cả một đời, chỉ có hắn biết bản thân mình là ai, Thành Viên đại biểu chính là lạnh lùng, đạm mạc, vô tình, vô nghĩa.

Lấy động tác thuần thục hạ đại thụ, kỳ thật tự hắn ba tuổi tới nay mỗi ngày đều leo cây để xem ánh trăng, cảm thấy được ánh trăng nơi này so với thế kỉ hai mươi mốt lớn hơn nhiều lắm.

Phủi phủi vụn của vỏ cây đại thụ trên tay, có lẽ hắn nên rửa tay thôi, đi đến bên cạnh ao ngồi xổm xuống, thân hình nhỏ bé nhẹ nhàng vén tay áo vốc lên dòng nước lạnh, rửa đôi bàn tay nhỏ xinh.

Có lẽ ngày mai hắn sẽ bắt đầu luyện tập thân thủ kiếp trước, hắn là trẻ sinh non, cho nên hắn biết luyện tập sẽ gặp khó khăn, chí ở bền lòng, quý ở kiên trì, khiếm khuyết trời sinh có thể trải qua thời gian cố gắng để đền bù lại.

Xem như mới đến thế giới xa lạ này, hắn cũng không biết nên đi làm sao, nhặt lên trên mặt đất một hòn đá nhỏ ném trong ao, nước ao hứng chịu hòn đá, nước không lưu động, nó vẫn sẽ dừng lại một chỗ.

Ở trong này cũng tốt, không ai quấy rầy, không có người phiền não, không có chuyện phiền lòng, hắn không chõ mõm vào nhiều lắm, bởi vì nơi này hết thảy đều không liên quan gì đến hắn.

Thời gian trôi nhanh, xuân đi thu đến, hàng năm như thế, bất tri bất giác, tiểu nam hài đêm đó đứng ở bên cạnh ao hiện giờ đã muốn bảy tuổi, lại trải qua thời gian bốn năm vô kì bình thường .

Vẫn là ánh trăng sáng tỏ ban đêm, vẫn là người cùng cảnh như năm nào, vẫn là lạc viện nho nhỏ, vẫn là ngày sắp đến Trung thu.

Bên ngoài là tiếng người ồn ào, Đỗ thẩm vẫn nghĩ đến tiểu chủ nhân nhà mình sớm đã trên giường ngủ, nơi này mọi người sẽ không biết có tứ thiếu gia tồn tại, mà Thành Viên cũng vừa lòng như vậy, những ngày không ai chú ý cứ trôi qua như thế, trước kia là thế, hiện tại cũng sẽ như thế, đây là điều giống nhau của hắn kiếp trước cùng kiếp này, hơn nữa, tuy rằng thân bất đồng linh hồn vẫn là Thành Viên như trước.

"Đừng nhúc nhích!"

Đột nhiên trên cổ lạnh lẽo, ánh sáng của thanh kiếm bén ngón vượt qua trước mắt, ngồi ở trên tảng đá ngẩn người, Thành Viên không khỏi nhăn mày, như thế nào có người ngốc đến nỗi đi vào nơi này.

Thành Viên bất động, chắc là thích khách gì đó, bởi vì hắn nghe được bên ngoài có người đang hô hào bắt thích khách, ban đêm yên tĩnh như vậy mà bị bọn họ một phen náo loạn.

Thành Viên không sợ hãi, tuy rằng hắn bảy tuổi nhưng dáng người cứ như bốn năm tuổi, người sinh non thật sự không lớn điều độ, có lẽ cũng liên quan đến chuyện hấp thụ chất dinh dưỡng hằng ngày của hắn, mỗi ngày ăn đều rất ít ỏi thân thể có thể lớn ra sao, tuy rằng mỗi ngày kiên trì rèn luyện nhưng thể chất quá kém không có biện pháp hoàn toàn thi triển kỹ thuật trước kia.

Động tác không có sức lực, thật không biết có nên thở dài vì mình hay không đây, bình tĩnh đợi câu tiếp theo của Hắc y nhân, bắt được mình sẽ như thế nào?

"Theo ta đi! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết ngươi!".

Chính văn chương Bốn.

.

.


Ôm lấy đứa bé, Hắc y nhân liền trở nên hứng khởi, phi thân nhảy lên, nhảy ra tường cao của lạc viện, Thành Viên lẳng lặng ngồi trong lòng của nam nhân, bất động thanh sắc, ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc, nam nhân căn bản là uy hiếp hắn không được, ngược lại cảm thấy lời này có chút xưa cũ.

Hắc y nhân này thật ngu xuẩn, bắt người cũng không bắt được, nếu người này cũng là sát thủ, như vậy thật sự là vũ nhục cho người đồng nghề như hắn, không biết nếu Hắc y nhân biết Thành Viên dưới đáy lòng mắng mình ngu xuẩn như vậy, có thể nào chân khí đảo lưu đến hộc máu hay không.

Phía trước có người giơ cây đuốc chạy về phía bọn họ, càng ngày càng nhiều đuốc, càng ngày càng nhiều tiếng bước chân, Thành Viên cảm thấy được tên xung quanh rất ồn ào, một mình hắn im lặng trầm tư hướng về phía bóng đêm mênh mang, nếu tên này không hiện ra, bản thân cũng không nghĩ có thể ngộ ra triết lý như vậy.

"Tư Đồ Thanh, xem ngươi chạy đi đâu!"

Hắc y nhân tuyệt không sợ người vừa tới uy hiếp, lại bắt Lăng Nguyệt Vụ nhảy lên trên đầu tường, "Nam Cung Phó, các ngươi bước tới bước nữa ta liền đem tiểu hài tử này giết chết, Lăng Lạc cung có thể tàn nhẫn chúng ta cũng có thể tàn nhẫn!"

Bạch y nam tử cầm đầu Lăng Lạc cung không khỏi nhíu mày, tại sao có đứa nhỏ ở trong này, con của cung chủ không phải đều ở trong chính sảnh cùng cung chủ ăn bữa cơm đoàn viên, ngắm trăng rồi sao.

"Vô sỉ tiểu nhân, ngươi cho là tùy tiện bắt một tên tiểu hài tử ở bên ngoài có thể ứng phó được sao, ngay cả tiểu hài tử cũng có thể lợi dụng thì còn đâu là mặt mũi của Tư Đồ gia nữa."

"Tiểu quỷ, nói, ngươi là có phải là con của Lăng Sương Nhược không?"

Hắc y nhân lấy tay bóp cổ Lăng Nguyệt Vụ, hắn chỉ cảm thấy thở không nổi, cổ của tiểu hài tử làm sao chịu được lực tay lớn như vậy bóp chặt, vết bầm xanh đen lập tức hiện ra xung quanh chiếc cổ trắng nõn.

"Nói chuyện! Chẳng lẽ ngươi bị câm điếc?"

Hắc y nhân rốt cục ý thức được đứa nhỏ này vì sao lại có thể bình tĩnh gặp hắn lại không phản kháng la hét, người hắn bắt rốt cuộc là ai, quần áo bình thường không giống như con của Lăng Sương Nhược, hắn bắt con của hạ nhân hay sao, người xui xẻo, hắn xeo xủi, làm sao lại hỏng ở bước này.

Lăng Nguyệt Vụ gương mặt trắng bệch, thản nhiên liếc Hắc y nhân một cái, kỳ thật hắn cảm thấy được mình sắp bất tỉnh mới có thể trợn mắt như thế, hắn không giãy dụa, không ồn không nháo, Bạch y nhân phía dưới nhìn lên có chút hoảng hốt, đứa nhỏ này không nên như thế.

Hơi thở càng ngày càng yếu, Hắc y nhân buông cổ hắn ra rồi lại nắm lấy bả vai thật nhỏ của hắn ,nếu không phải con Lăng Sương Nhược vậy sẽ không giết , đỡ phải ở trên tay hắn lại thêm một cái mạng người.

Nhưng, đứa nhỏ này cũng quá bình tĩnh đi.

"Tên Tư Đồ Thành đê tiện, biết ngang nhiên xông vào Lăng Lạc cung kết cục sẽ ra sao không?"

"Hừ, ta không quan tâm kết cục như thế nào, ta chỉ là tới tìm Lăng Sương Nhược trả thù, ca ca ta bị giết , ngươi nói ta có thể không hận hắn, ta có thể không xông vào nơi này hay sao?"

Lăng Nguyệt Vụ có thể cảm giác được hắc y nam nhân đang tức giận, lồng ngực cao thấp phập phồng của tên đó có thể chứng minh điều này, lửa giận trong lòng ngực cháy, hắn làm sao lại để ý tới việc nhỏ như vậy, thực phiền, ánh trăng còn tại đỉnh đầu tựa hồ đang cười sự yếu ớt của chính hắn

Lúc này Lăng Nguyệt Vụ đã khôi phục hô hấp bình thường, mà hắc y nam nhân cũng từ trên tường nhảy đến trên mặt đất, tính toán cùng Bạch y nhân chính diện giao phong.

"Buông đứa nhỏ trong tay ngươi ra! Lấy con của người khác làm áp chế không phải là cách làm của Tư Đồ Thanh ngươi!"

Tầm mắt Bạch y nhân dừng lại trên người Lăng Nguyệt Vụ, xem quần áo như là hạ nhân, nhưng khí thế bình tĩnh kia làm cho hắn nghĩ đến một người, Lăng Sương Nhược.

"Hừ, chuyện tới hiện giờ ta còn nghĩ đến giang hồ đạo nghĩa làm gì, đừng quên giết ca ca ta là tên Lăng Sương Nhược! Trừ phi hắn đi ra, nếu không đứa nhỏ này ta liền bóp chết trước mặt các ngươi!"

Làm bộ bóp vào cổ của Lăng Nguyệt Vụ, ai cũng đều không phát giác ánh mắt tiểu nam hài hiện lên một tia sắc bén, làm sao để người khác bóp cổ hắn đến hai lần, đừng quên hắn chính là sát thủ giết qua vô số người, nhưng nam nhân này tựa hồ không có ý giết hắn.

Lặng lẽ di chuyển tay vào trong áo, đoản đao sắc bén của hắn lúc nào cũng mang theo trên người, trước kia là súng hiện tại là đao, biến hóa thời không, vũ khí cũng phải biến hóa, thói quen này có lẽ là chuyện tốt.

Nam nhân hùng hằng nói không thể khiến người ở đây sôi trào, sợ là bọn họ đã sớm xem cảnh giết chóc tàn nhẫn hơn thế, Lăng Nguyệt Vụ tất nhiên là mắt lạnh xem xét hết thảy, cũng tìm kiếm thời cơ xuống tay thoát ly vòng tay của nam nhân.

Bạch y nhân khóe miệng gợi lên một tia cười trào phúng, "Ca ca ngươi là ai giết đều chưa tìm ra rõ, lại ở trong này tuỳ tiện náo loạn, Lăng cung chủ của chúng ta là người nói sát liền sát, nói gặp sẽ gặp sao?"

Vừa mới dứt lời lá cây xung quanh ào ào rung động, trong không khí lại thêm thanh âm lạnh băng từ xa truyền đến, thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống.

"Ai muốn giết ta."

Hương bạc hà thản nhiên phiêu tán trong không khí, Lăng Nguyệt Vụ nghe thấy được, áo trắng phiêu khởi, nhẹ nhàng bay trong gió, tóc dài tùy gió nhẹ vũ động, gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, môi tràn ra ý cười tà dị, mị ý lan truyền, đây là cung chủ Lăng Lạc cung Lăng Sương Nhược.

"Ngươi chính là Lăng Sương Nhược?"

Hắc y nhân giọng nói run rẩy hướng về Lăng Sương Nhược tà mị như yêu nghiệt, lực tay nắm lấy Lăng Nguyệt Vụ cũng giảm đi không ít, nhưng trước mắt có nhiều người như vậy hẳn là sẽ có người giúp mình đi.

"Phải."

"Tốt lắm, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi."

"Tư Đồ Thanh nếu cung chủ đã tới đây đứa nhỏ trên tay ngươi có thể thả." Bạch y nhân vẫn là tương đối có lòng thương cảm, Thành Viên nghĩ thầm xem ra còn phải yên lặng xem chuyển biến này, ánh mắt lạnh nhạt lại quan sát đến khung cảnh gió thổi cỏ lay xung quanh.

Lăng Sương Nhược nhìn quét tiểu nam hài trên tay Hắc y nhân, thờ ơ.

"Hừ, ta vì cái gì phải thả hắn." Lực trên tay lại tăng lên, nhưng tựa hồ tay hắn đang run rẩy, Lăng Sương Nhược mang đến hàn khí quá mạnh mẻ, âm khí quá nặng..

Chính văn chương Năm.

.

.
"Ngươi, Tư Đồ Thanh, ta không thể tin Tư Đồ gia các ngươi lại có một tên bại hoại như vậy." Bạch y nhân nam tử tuy rằng không biểu hiện tức giận, nhưng lực cầm kiếm trên tay ngày càng lớn, "Đứa nhỏ kia là người vô tội, có chuyện gì không phải đều là của Lăng Lạc cung hay sao?"

"Nam Cung phó, Nam Cung gia các ngươi không phải cũng có ngươi là kẻ bại hoại sao, người trong chính phái lại gia nhập thứ yêu cung chuyên sử dụng tà ma võ công như Lăng Lạc cung, hừ, người nơi này không thấy ai làm việc tốt, đứa nhỏ này, gặp các ngươi để ý như vậy, muốn ta thả ta không thả."

Hắc y nam nhân lại bóp bả vai nho nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, trường kiếm như màu ngân bạch ở dưới ánh trăng phát ra những tia sắc bén, hàn khí thẳng bức người, nhưng hàn quang lạnh lùng không ảnh hưởng đến Lăng Sương Nhược, ngược lại hàn khí của hắn tựa như trời đông giá rét, có lẽ tên của hắn vì như vậy mà tồn tại.

Lăng Nguyệt Vụ lại cảm gíac được căng thẳng ở bả vai, Tư Đồ Thanh sử lực đem hắn quơ ở trước mắt, hơi hơi nhíu mày, nam nhân này như thế nào còn không buông tay, xem ra người ở Lăng Lạc cung không có ý định cứu hắn, tên nam nhân mặc áo trắng tên Lăng Sương Nhược gì đó căn bản còn không liếc tới hắn một cái, vậy thì hắn phải tự cứu lấy chính mình.

Lăng Nguyệt Vụ cẩn thận đưa tay vào trong áo, nắm chặt tiểu đao, sau vài năm, tiểu đao mà hắn ngày ngày mài bén, hôm nay có thể sử dụng, anh hùng không có nơi dụng võ, nó cũng sẽ buồn bực, trong mắt nhất thời thoáng hiện máu tanh, Lăng Nguyệt Vụ đang muốn rút ra tiểu đao. . . . .

Cùng lúc đó một trận gió mạnh thẳng tắp hướng bọn họ thổi tới, Hắc y nhân bắt giữ Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy kì quái, lực đạo trên tay đột nhiên nhỏ đi, tay cầm kiếm đột nhiên không có sức lực nào, buông xuống.

Lăng Nguyệt Vụ bé nhỏ còn chưa rút ra tiểu đao bất thình lình ngã xuống trên tảng đá, bàn tay nhỏ bé chống lên mặt đất, chưa kịp phản ứng ngay lập tức có một bóng trắng nhanh chóng vọt đến bên người hắn, ôm hắn rời đi.

"Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, ta không muốn thấy máu, có điều gì muốn giải quyết ngày khác lại đến Lăng Lạc cung tìm ta, bất cứ khi nào cũng có thể tiếp." Thanh âm lạnh lùng vô cùng nhẹ, nhưng nếu không chú ý lại dễ dàng làm cho người ta trí mạng, hắc y nhân sau khi nghe xong trong lồng ngực trào ra một ngụm máu đen, mặc cho người khác đem ra khỏi nội viên tĩnh lặng, có lẽ hắc y nhân sẽ bị ném tới ngoài cửa.

Lăng Nguyệt Vụ bị Nam Cung Phó ôm vào trong lòng, giãy dụa muốn đi xuống, hắn vốn không thích cùng ngưởi khác có nhiều cử chỉ thân mật tiếp xúc, đặc biệt là thân thể, bởi vì trước kia là sát thủ, đương nhiên là không thể làm cho người khác đến gần mình, cho dù trước kia hắn không có cơ thể, hắn vẫn không thích bọn họ động chạm, hơn nữa trong lòng hắn tuổi cũng gần hai mươi bảy, nam nhân ôm hắn bây giờ bất quá chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà thôi.

Sau khi gió êm sóng lặng còn lại bây giờ chỉ là một đám người cùng với một kẻ từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện sợ hãi, tiểu nam hài này cũng không phát ra âm thanh nào, mọi người càng ngày càng khó hiểu, đứa nhỏ này làm sao tới đây, có thể là bởi vì Trung thu ham chơi cho nên đi tới cung viên này hay chăng.

"Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì, cha mẹ ngươi đâu?"

Hỏi hắn hiển nhiên không phải là Lăng Sương Nhược, mà là Bạch y nhân Nam Cung phó, lúc này Lăng Nguyệt Vụ đứng phía dưới đã ngừng dãy dụa, sau đó không biết từ nơi nào biến đến một cây quạt đặt ở trước ngực, tự cho là rất tuấn tú khí thế, thực mê người, tuy rằng sự thật là có thể mê đảo từ cụ bà tám mươi tuổi cho tới tiểu cô nương ba tuổi, nhưng không biết một người khác phái như Lăng Nguyệt Vụ thì thế nào.

Lăng Nguyệt Vụ thản nhiên nhìn quét Nam Cung phó, nếu chuyện nguy hiểm đã chấm dứt, như vậy hắn cũng không ngốc đến nỗi ở lại nơi này làm gì, rút ra bàn tay đặt ở trong lồng ngực, đáng tiếc chính là tiểu đao vẫn không có nơi nào dụng võ, thực xin lỗi nó, chỉ có thể tiếp tục mai một ở trong ngực của mình.

"Ai ai ai. . . . . ." Nam Cung Phó tựa hồ cảm thấy được mất mặt, có gương mặt hoà ái như thế nhưng lại bị một tên tiểu hài tử làm ngơ, bình thường không phải mấy đứa nhỏ của Lăng Sương Nhược nhìn thấy hắn là thích vô cùng hay sao, tiểu hài tử này chẳng lẽ ánh mắt có vấn đề, "Tiểu quỷ, vì cái gì không trả lời ta, hôm nay là lễ Trung thu tại sao lại không ở bên cạnh cha mẹ ngươi, tại sao không cùng các tiểu bằng hữu khác cùng chờ xem pháo hoa?"

Lăng Nguyệt Vụ không phải không biết mỗi lần đến lễ tết Lăng Lạc cung luôn bắn pháo hoa , nhưng ở hiện đại đã xem trăm ngàn pháo hoa hình dạng khác nhau nên cảm thấy không hứng thú, hơn nữa một người xem cũng không có ý nghĩa, chớp mắt, quay sang nhìn mặt mũi Nam Cung Phó một cái, sau đó không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, hắn xoay người định quay về sân nhỏ của mình.

Vườn nhỏ hiu quạnh ngay cả tên cũng không có, bảy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, những gì nên rụng cũng đã rụng, người khác nói cái mới không đi cái cũ không đến, hơn nữa Lăng Nguyệt Vụ cũng không để ý những điều này, bởi vì không quan trọng, luôn luôn sống vô định, đột nhiên lại ở một chỗ ngây ngốc như thế này suốt bảy năm, xem như một kỳ tích, có lẽ thân mình của hắn cũng là một kì tích.

Thân hình nho nhỏ không lớn có thể tự mình đi được thực dễ dàng, hắn không thèm để ý ánh mắt của người khác, dù sao bọn họ thấy nhiều lần cũng không thể đến giúp gì cho mình, đối với nam nhân kêu là Lăng Sương Nhược gì đó cũng không có suy nghĩ gì, chỉ biết là sự lạnh lùng của tên kia so với hắn còn kém một chút.

Ít nhất Lăng Sương Nhược còn cùng người nhà ăn tết mừng năm mới, mà hắn cho tới bây giờ còn không có khái niệm ăn tết là như thế nào, dáng người nhỏ cho nên bước chân cũng nhỏ, hắn đã bảy tuổi tại sao lại giống như một hài tử bốn năm tuổi, thật sự là làm cho người ta không thể không thở dài.

Đi đến nửa đường đột nhiên thân mình Lăng Nguyệt Vụ bay lên không, một bóng người hắn không thấy rõ mặt đem hắn bế lên, vì không thể để cho mình ngã xuống nên hắn ôm lấy cổ người kia, hắn thật sự chán ghét cho người ta ôm.

Hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, nhìn thẳng nam nhân đang ôm mình, người này không phải ai khác, tiểu hài tử hung hăng không đếm xỉa Đại đương gia Lăng Lạc cung Lăng Sương Nhược – người đang tản ra hàn khí lạnh lùng, trong ánh mắt để lộ ra uy hiếp nếu ai phản kháng thì phải chết, đôi mắt to đen láy của Lăng Nguyệt Vụ khẽ chớp, tựa hồ đang hỏi đối phương ôm ta làm gì, mấp máy thân hình nho nhỏ, hắn thật sự không thích người khác ôm, vẫn ra sức dùng chân đạp đạp.

"Tên."

Thanh âm lạnh lùng giống như Thiên Sơn ở tháng mười hai rét lạnh, Lăng Nguyệt Vụ vẫn ngậm miệng không nói, vấn đề không phải hắn có nói hay không, mà là hắn mặc kệ, hơn nữa nam nhân này có chung huyết thống quan hệ với hắn, hắn càng thêm không để ý tới.

Nam nhân thoải mái lần lượt nhảy qua từng hòn non bộ, sau đó là trên cành cây rồi lại rơi xuống đất, lặp đi lặp lại vài lần, cảm giác cơ thể nhẹ bỗng, Lăng Nguyệt Vụ vẫn không nói gì, những kẻ chạy theo sau Lăng Sương Nhược đều cho rằng đứa trẻ mà cung chủ đang ôm là một đứa câm điếc, hơn nữa bọn họ cũng thật kinh ngạc, cung chủ luôn đối với nam hài không có hứng thú thế nhưng lại chủ động tiếp cận tên tiểu quỷ ngơ ngác ngây ngốc này.

Càng chạy càng xa khỏi lạc viện quạnh quẽ, đáy lòng nhẹ thở dài vì đã rời khỏi nơi im lặng kia, nhìn thấy đại sảnh phía trước chiếu sáng, kín người hết chỗ, bọn người hầu bưng một đám chén dĩa đi vào đi ra, còn có tên quản gia ăn mặc hơn bọn hạ nhân đứng chỉ trỏ, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở bàn lớn chính giữa đại sảnh, Lăng Nguyệt Vụ rất muốn chạy khỏi nơi này, thật sự rất ồn.

"Vì cái gì không nói lời nào."

Lăng Sương Nhược lạnh lùng mở miệng, trên mặt không mỉm cười, có chút tức giận nhìn chằm chằm tiểu nam hài trong lòng, hắn trước giờ chưa từng gặp tiểu hài tử nào không sợ hãi sự lạnh lùng của hắn, ngay cả con hắn cũng phải sợ hắn vài mười phần, huống gì con của hạ nhân, đứa nhỏ này vì cớ gì mà không hề sợ hắn, hắn tò mò.

Ôm cổ của Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ không khóc không nháo cũng không cười, bình tĩnh như một bức tượng không có biểu tình, nghe nam nhân nói một câu, đáy lòng lại phân tích thái độ đối nhân xử thế của đối phương.

Bởi vì Lăng Sương Nhược tiến vào mà cả đại sảnh đột nhiên yên lặng, nguyên do mọi người đều e ngại sự lạnh lùng của Lăng Sương Nhược cùng ánh mắt sắc bén đó, hiện giờ lại ngạc nhiên vì trong lòng hắn có một tiểu nam hài.

.

Chính văn chương Sáu.

.

.

Lăng Nguyệt Vụ có chút bất đắc dĩ nhìn quét mọi người bên trong đại sảnh, đáy mắt đương nhiên là không có biểu lộ cảm xúc gì, trên mặt cũng không có một chút biểu cảm, kỳ thật hắn hy vọng không bị người khác ôm, dù sao hắn cũng là một người hơn hai mươi tuổi rồi.

Nhà ăn tất thảy đều im lặng, chỉ cần một chút hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy được áp lực, mọi người đều đứng im tại chỗ chờ vị nam nhân cao nga0o lãnh khốc vô tình kia nhập tọa, tựa hồ tất cả người nhà của hắn đều đến đông đủ, vốn hắn không hề để ý đến bất cứ ai, lễ mừng đều là mấy phu nhân này và con gái của họ mà thôi.

"Phụ thân, ôm một cái."

Trong đại sảnh im lặng bất ngờ vang lên một đồng âm mềm mại, một tiểu cô nương đầu cột hai sừng trong đám người lao tới bổ nhào bên chân Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, tiểu cô nương ước chừng ba bốn tuổi, nếu hắn nhớ không lầm, con gái của Lăng Sương Nhược ở tuổi này chỉ có một, ký ức vào buổi tối đêm hôm ấy cách đây bốn năm tưởng chừng vẫn còn mới mẻ, đáy lòng lạnh lùng gợi lên một mạt cười lạnh, vì tranh thủ tình cảm thật sự chuyện gì cũng dám làm, nữ nhân thực đáng sợ.

Lăng Nguyệt Vụ đang chờ Lăng Sương Nhược buông mình ra sau đó lại ôm "con gái", thật là một gia đình thú vị, đáng tiếc hắn không muốn tham dự, mỹ nữ mặc quần áo màu tím nhạt lạnh lùng nhìn quét qua đứa bé đang ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, nói vậy thì đây chắc là mẫu thân của tiểu cô nương kia, thản nhiên nhìn kịch.

"Phụ thân, ôm một cái."

Tiểu cô nương nắm lấy góc áo của Lăng Sương Nhược, trong thanh âm tựa như sắp khóc. Lăng Nguyệt Vụ đối với đứa bé này có điểm thích, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn hồng hào, có chút muốn nhéo lấy khuôn mặt nhỏ đó, trước kia làm sao không phát hiện mình thích tiểu hài tử, hắn nhớ rõ cha mẹ đứa bé tựa hồ bộ dạng không được tốt lắm, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, biển cả không thể đong đo.

Mọi người trong đại sảnh lẳng lặng chờ Lăng Sương Nhược mở miệng, trong phòng càng ngày càng rét lạnh như băng làm tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán liếc mắt nhìn đám người, thật sự là trăm ngàn biểu tình khác nhau, tựa hồ đã cố gắng quá mức, hôm nay không biết có phải không nên đến hay không, cuộc sống của hắn giống như được thêm điểm một ít sắc thái.

"Ai nha, tiểu Linh nhi, đến đây, thúc thúc ôm một cái, vài ngày không thấy, tiểu Linh nhi đã lớn lên không ít rồi."

Nam Cung Phó đột nhiên lên tiếng đánh gãy tâm tình tốt lành của Lăng Nguyệt Vụ, thực không chút thú vị, người này thực làm cho người ta sinh ghét, rõ ràng còn có diễn xem, như thế rất tốt, tiểu cô nương bị tên đó ôm vào trong ngực, nhưng hắn thì vẫn đang trong lòng một hầm chứa đá chịu đông lạnh, tuy rằng đông lạnh không gây tổn thương nhưng cũng chẳng có công hiệu gì.

Tiểu cô nương có chút ủy khuất, trong mắt bắt đầu che kín nước, làm cho người ta đau lòng, "Nam Cung thúc thúc, phụ thân không ôm Linh nhi."

Thanh âm non nớt lại một lần nữa đánh vỡ im lặng, vị mẫu thân của Linh nhi mạo hiểm muốn từ trong tay Nam Cung Phó tiếp nhận tiểu cô nương.

"Nương, vì cái gì phụ thân không ôm Linh nhi, lại ôm cái tên bẩn bẩn kia."

Yêu, tiểu quỷ này mới lớn như vậy lại nhìn người khác thấp hèn không thua gì một con cẩu. Lăng Nguyệt Vụ trong lòng thở dài, Lăng Sương Nhược làm người thật sự là thất bại.

"Đỗ Tình, ôm Linh nhi, mọi người bắt đầu dùng cơm."

Nghĩ rằng Lăng Sương Nhược sẽ không quá đáng đến nỗi không để ý đến tiểu cô nương kia, nhưng ánh mắt cảnh cáo lại liếc đến Nhị phu nhân Đỗ Tình, cũng chính là mẫu thân của Linh nhi.

Tiểu cô nương ở trong lòng mẫu thân vùng vẫy vài cái, vẫn muốn được phụ thân ôm lấy, rõ ràng vị trí kia chính là của nàng, vì cái gì phụ thân không ôm nàng, cái miệng nhỏ nhắn định thốt lên lại bị Đỗ Tình che lại, tiểu hài tử không hiểu chuyện thực bình thường, đây là kết luận sau cùng của Lăng Nguyệt Vụ.

Tất cả mọi người dưới đáy lòng thở dài , nghe được mệnh lệnh lạnh lùng của Lăng Sương Nhược , người hầu bắt đầu làm chuyện của mình, phu nhân của hắn cùng đứa nhỏ cũng ngồi vào vị trí, đương nhiên Nam Cung Phó cũng đi theo ngồi xuống, trêu tức trong mắt tên đó cũng không tránh được mắt của Lăng Nguyệt Vụ. Thật sự là một nam nhân nhàm chán.

Ngắm trăng trong đêm thu mát mẻ thế này quả thật không tồi ,nhưng đêm nay hảo tâm tình này đã bị bọn họ phá hoại. Mỹ thực trước mắt khiến người ta nhìn chằm chằm bất giác nuốt nước miếng. Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy được xa xỉ, kể cả người đứng cũng chỉ có 10 người, có cần thiết làm nhiều đồ ăn như vậy không?

Nhưng quả thật bị bọn họ gây sức ép cả buổi tối như vậy cũng có chút đói bụng, Lăng Nguyệt Vụ ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, không màng đến đến biểu tình của những người ngồi xung quanh, cầm lấy chiếc đũa liền gắp lấy đồ ăn.

Hắn ưa ăn chay, hơn nữa trước mắt lại để một dĩa rau xanh thực hợp với khẩu vị của hắn, đầu bếp này thật lợi hại, nếu không được như thế cũng không có khả năng vào được Lăng Lạc cung.

Lăng Sương Nhược nhất thời lạnh mặt, tên tiểu quỷ này vừa ngồi xuống liền khẩn cấp gắp lấy đồ ăn, cau mày thẳng nhìn chằm Lăng Nguyệt Vụ, tên này thật sự không sợ mình, chẳng lẽ đây là một loại khiêu khích?

Có lẽ suy nghĩ nhiều quá, đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, con của hạ nhân mà thôi, không gia giáo. . . . . .

Nam Cung Phó mới vừa ngồi xuống liền cùng tất cả mọi người lăng lăng mở to hai mắt, không thể tin được Lăng Nguyệt Vụ ăn hăng hái thế nhưng không hề để ý tới lãnh nhan của Lăng Sương Nhược như muốn giết người tới nơi, tiểu tử này có phải ngốc tử hay không, nói hắn là ngốc tử nhưng sao lại biết ăn cơm.

Tay Lăng Nguyệt Vụ cầm đồ ăn đột nhiên bị nắm lại, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đương nhiên sức hắn kém hơn nhiều, cho nên hắn không giãy giụa, quay đầu nhìn tên đang ôm mình, ăn một bữa cơm thôi cần quy củ như vậy, hắn không phải không nghe có vị phu nhân nào đó lớn tiếng quát hắn, thực nhàm chán.

"Ngươi còn không nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có thể nói chuyện hay không."

Nếu chiếc đũa trên tay bị nắm lại vậy không ăn là được, tao nhã nuốt vào đồ ăn trong miệng, có ý muốn mở miệng , nhưng hắn hiện tại không nghĩ thế, nói chuyện mệt chết người, nhìn lướt qua Lăng Sương Nhược, sau đó kéo tay áo đối phương chùi chùi miệng, ý bảo hắn no rồi.

Trái tim chúng người hầu đều nhảy ra ngoài, trợn mắt nhìn lão Đại, lại sợ cung chủ bình thường không thích nam hài đem tiểu tử này xé thành từng mảnh nhỏ, tâm lý thật là mâu thuẫn a.

Này. . . . . . dùng tay áo cung chủ lau miệng. . . . . . Hắn. . . . . . Thật đúng là dám. . . . . .

Ngay cả Nam Cung phó cũng âm thầm vì Lăng Nguyệt Vụ đẫm cả mồ hôi.

Lăng Sương Nhược mắt lạnh nhìn thấy tiểu quỷ cả gan làm loạn, tên này tựa hồ thật sự, thật sự một chút không sợ mình, lại còn dùng tay áo hắn chùi miệng, hắn không thể ngờ được.

"Không sợ ta giết ngươi."

Thanh âm mặc dù đạm nhưng cũng ẩn hàm chút sát ý, tên này thật sự không đem con người tên Lăng Sương Nhược mà người khác nghe thấy phải mất vía để vào mắt, chiếc đũa Lăng Nguyệt Vụ đang cầm bị lấy đi, đôi mắt đẹp nguy hiểm nheo lại, tất cả mọi người ngồi ở trước bàn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chỉ có Lăng Nguyệt Vụ ngồi trên đùi Lăng Sương Nhược, đối diện với đối phương mà ánh mắt không hề chớp, chỉ vẻn vẹn quay đầu liếc Lăng Sương Nhược một cái.

Không lắc đầu cũng không gật đầu, cũng không ra tiếng trả lời Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé duỗi ra những ngón ngắn cầm lấy chén nhỏ màu trắng đặt trên bàn, bên trong dường như là rượu, hai năm trước trong lúc vô ý hắn tìm được rượu lâu năm trong phòng, kết quả trong buổi chiều đã bị hắn giải quyết , kỳ thật thân thể này vẫn còn uống được rượu.

Nhẹ nhàng uống chung rượu của người khác, cay, không ngờ không uống nhiều lại tốt hơn, kỳ thật ngồi ở trên đùi tên này rất mềm mại, rất thoải mái, nhưng, cái hàn khí cũ kia lại xâm nhập lần nữa.

Cảm giác lạnh lùng phía sau Lăng Nguyệt Vụ trái lại không hiện lên nữa, nhìn xem nhóm người trước mắt, nhìn thấy hắn như nhìn thấy yêu quái, hắn đáng sợ như vậy sao, chẳng qua chỉ là uống rượu chút thôi mà.

Chính văn chương Bảy.

.

.

"Có cay không?"

Tất cả mọi người trầm mặc ,trông thấy Lăng Nguyệt Vụ toàn thân run lên, Lăng Sương Nhược ngoài ý muốn mở miệng.

Quay đầu đối nhìn Lăng Sương Nhược, lắc đầu, thực ra hắn vẫn còn muốn uống nữa, chỉ vào cái chén ý bảo Lăng Sương Nhược rót thêm rượu.

"Ngươi còn muốn uống?"

Lãnh âm thêm vài phần kinh ngạc, không rõ tiểu quỷ này tại sao lại nghĩ như vậy, điều đó kích thích ý muốn giết người của hắn. Vậy mà còn cả gan chỉ vào hắn kêu rót rượu.

"Tiểu hài tử không thể uống rượu, thương thân, uống nữa sẽ say."

Lãnh âm lần đầu tiên có thêm một tia ôn nhu, cũng không biết có phải Nam Cung Phó nghe lầm hay không, mọi người ngồi ở trên bàn đều cảm giác được ở Lăng Sương Nhược có một chút biến hóa rất nhỏ, nhưng lại không lộ ra mà thôi.

Lăng Nguyệt Vụ 'ăn uống no đủ' bất đắc dĩ liếc mắt xuống đất bảo Lăng Sương Nhược thả hắn xuống, cảm giác của mọi người chính là cái tên tiểu quỷ to gan lớn mật này dám sai khiến cung chủ mà ai nấy đều phi thường kính sợ, không biết vì tiểu quỷ này mà đổ ra bao nhiêu mồ hôi rồi.

Lăng Sương Nhược đương nhiên không có ý muốn đó, hắn không có khả năng thuận theo ý của Lăng Nguyệt Vụ mà thả tiểu quỷ xuống được, có lẽ tiểu quỷ không biết chưa từng có một tiểu hài tử nào có thể dẫn dắt chú ý của hắn, sự vắng lặng trong mắt Lăng Nguyệt Vụ cùng vẻ tùy ý đó đều khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, thế nhưng đối với một tiểu hài tử lại có ý muốn chinh phục như thế này, e rằng đến thời điểm khi hắn biết sẽ cười nhạo bản thân mình.

Được rồi.

Lão cha muốn thế nào mà lại giống như không cho hắn rời đi, hiện nay Lăng Nguyệt Vụ mới bảy tuổi dáng người không cao, nghiêng đầu đánh giá nam nhân đang ôm mình, mùi bạc hà thản nhiên dâng lên thực thoải mái, hẳn là có tác dụng nhắc nhở, có thể luôn luôn bảo trì thanh tỉnh, cho dù có người muốn đến gần ám sát cũng không thể.

Từng làm sát thủ nên hắn hiểu được cái gì là thanh tỉnh, nhìn nhìn lại Lăng Sương Nhước có khuôn mặt tuấn tú không giống với thường nhân, hắn không biết nên hình dung nam nhân này ra sao, tóm lại là làn da rất trắng, tóc dài suôn và mượt, đặt ở trong lòng bàn tay đều có thể vuột đi, khuôn mặt lại rất mị, so với nữ nhân còn yêu còn mị hơn, thật đẹp ,cho nên không có từ ngữ để hình dung.

Ngồi ở trong lòng Lăng Sương Nhược, ăn no nhưng lại không thể rời đi, Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán cầm những sợi tóc đen của Lăng Sương Nhược trong tay một phen thưởng thức, ngón tay lướt qua những sợi tóc dài mượt như tơ, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán, thực nhàm chán.

Tất cả mọi người đã đều tuân theo khẩu lệnh của Lăng Sương Nhược ngồi ăn cơm, nhưng ai cũng tò mò nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ. Một bé gái ước chừng mười tuổi tựa hồ là con của Lăng Sương Nhược truyền mắt lạnh liếc nhìn Lăng Nguyệt Vụ, vốn có rất mẫn cảm như Lăng Nguyệt Vụ đã sớm chú ý ánh mắt không tầm thường kia, kỳ thật cũng không chỉ có một, ngược lại có hai tiểu hài tử loại nam tính cũng sử dụng ánh mắt sắc bén xem người, vì cái gì nói bọn họ nam tính, kia đương nhiên bởi vì gien di truyền của Lăng Sương Nhược rất hảo, tất cả hài tử từ nhỏ đã được nhìn ra sau này khi lớn lên sẽ trở thành mỹ nhân; nhưng hắn có lẽ sẽ trở thành ngoại lệ.

Tiếp tục đùa bỡn với mái tóc dài mềm mại của Lăng Sương Nhược, nếu tên này muốn làm ghế dựa vậy thì không bằng trực tiếp dựa vào lòng tên này luôn, dù sao hắn hiện tại cũng không phải Thành Viên của quá khứ, không cần nhiều phòng bị, không cần nhiều đề phòng, lại càng không cần bảo hộ mình.

Cảm giác được tiểu quỷ dựa vào trong lòng, Lăng Sương Nhược không phải không biết bọn họ im lặng ăn cơm khiến tiểu quỷ nhàm chán, "Buồn ngủ sao?"

Không rõ hắn vì sao cứ như vậy nói ra , không phải đối thoại của một người lớn đối với một tiểu hài tử, cảm giác giống như là lời nói nhỏ nhẹ của tình nhân vô cùng thân mật khăng khít.

Lăng Nguyệt Vụ không để ý tới lời nói của đối phương vẫn tiếp tục tựa vào khuôn ngực kia, hắn hoàn toàn không cảm giác được hơi thở lạnh lùng làm người ta phát run trên người của đối phương, ngược lại cảm thấy trong ngực này rất ấm áp, rất thoải mái, hắn đột nhiên có một loại ý tưởng: nếu vẫn có thể tiếp tục dựa như vậy thì sẽ tốt biết bao.

Có lẽ nguyên nhân chính là do rượu mà hắn đã nhắm mắt rồi đột nhiên lại mở ra, sợi tóc đang nắm trong tay bị đứt, Lăng Sương Nhược cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ không hề tình nguyện lại im lặng hết mức, đứng lên, "Chúng ta đi xem pháo hoa."

Đương nhiên những người phía sau cũng đi theo một hàng dài, trừ bỏ phu nhân và con của hắn còn lại là người hầu. Nam Cung Phó hiểu chuyện hiển nhiên là đi bên cạnh Lăng Sương Nhược, thuận tiện quan sát tiểu quỷ làm cho người ta hiểu được thế nào là đáng yêu kia.

Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ ôm cổ Lăng Sương Nhược, xem pháo hoa không phải là xem pháo hoa, nói vậy nghĩa là pháo hoa ở thời cổ đại không có gì đẹp. Vừa bước đến sân thượng rộng như một bãi bóng, tiếng ầm ầm vang lên chấn động cả Lăng Lạc cung. Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy pháo hoa rơi rụng, tuy rằng kĩ thuật so với thời hiện đại kém rất xa, nhưng nhìn lại cũng không thể không nói đó là một điều an ủi.

Trước kia, hắn đã từng bảo hộ một người, một người mà hắn không biết nên sử dụng tình cảm gì để đối mặt. Người đó thích pháo hoa, cho nên thường kéo hắn đi khắp nơi để xem đủ loại kiểu dáng pháo hoa khác nhau, mỗi lần người đó đều thực thoả mãn, cũng hiểu được pháo hoa chiếu ánh sáng kia vẫn màu sắc rực rỡ, càng làm cho hắn nhớ lại ngày xưa muôn phần.

Viên, ngươi có thích pháo hoa không

Người đã từng được hắn bảo hộ đã hỏi hắn như thế.

.

Lúc ấy hắn trầm mặc vẫn chưa trả lời, lúc trước, tiếp cận người kia bởi vì còn có một mục đích khác, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích đó, nhưng tai ương cũng xảy ra từ đó.

Thành Viên vẫn không biết vì sao người kia lại hỏi mình có thích pháo hoa hay không, chỉ biết là hắn rất thích xem, tới khi hắn phun ra một búng máu cuối cùng hắn mới hiểu được, người ấy cùng hắn đi xem pháo hoa, người ấy thích cảm giác pháo hoa xoè ra ở trên đỉnh đầu của bọn họ, và người ấy. . . . . . thích hắn.

Lâm Tiên, hắn thích mình.

Thành Viên cuối cùng sử dụng cây súng đã theo mình mười năm bắn vào ngực của người ấy, lúc đó chưa bao giờ hiểu được vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện một thứ cảm giác đau xót như xé rách tâm can, cuối cùng hắn cũng dùng súng tự hướng vào đầu mình, chấm dứt tất cả.

Nếu ta không biết được tình yêu của ngươi, mà ngươi lại không chiếm được tình cảm của ta, vậy tại sao chúng ta không chấm dứt để mất đi phiền não không đáng có. Về sau hắn không bao giờ giết người nữa, giết người, rất nhàm chán.

Sát thủ, người giết cuối cùng chính là bản thân mình.

Đột nhiên Lăng Nguyệt Vụ quay đầu ôm sát cổ Lăng Sương Nhược, chôn đầu mình vào trong cổ đối phương, pháo hoa rực rỡ gợi lên cho hắn quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, hắn thật sự thích pháo hoa sao?

Dựa sát vào một chút, hắn trong lòng nghĩ thầm, vô tình sát thủ, sát thủ vô tình, rốt cuộc là vô tình hay là không hiểu tình?

Pháo hoa tàn, tiếng hoan hô náo nhiệt xung quanh cũng giảm dần. Lăng Sương Nhược trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, hắn không biết tiểu quỷ này ở đâu đến, nhưng đêm nay hắn sẽ không tha tiểu quỷ này đi.

"Nam Cung Phó, gọi Diệp Hạ vào Sương Cư ."

Sương cư, tên nghĩa là chỗ ở của Lăng Sương Nhược.

Lăng Nguyệt Vụ im lặng trên mặt không một chút biểu tình cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mái tóc đen phiếm ánh sáng của Lăng Sương Nhược dưới ánh trăng tròn vạnh ban đêm.

Chính văn chương Tám.

.

.

.

Chung quy cảm giác mình như một người tàn tật.

Bị ôm trong lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ im lặng suy nghĩ, chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm chén trà đặt trên chiếc bàn được phủ một tấm khăn hoa lệ. Mọi người không dám mở miệng, bởi vì vị chủ nhân không thể không làm người ta run rẩy kia một câu cũng không nói, chỉ im lặng ôm tiểu hài tử mà không ai biết lai lịch kia.

Nam Cung Phó đứng ở một bên chờ xem diễn có chút bất đắc dĩ nhu nhu cái mũi của mình, hắn phát hiện có một người so với bằng hữu tốt Lăng Sương Nhược còn trầm khí hơn, cho dù người đó chỉ là một đứa bé, nhưng nhất định là bất phàm, nhưng không rõ vì sao lại mai một ở một góc Lăng Lạc cung.

Trong đầu truyền đến từng trận buồn ngủ, ngồi ở một nơi mềm mại đương nhiên sẽ có cảm giác muốn ngủ, hơn nữa hiện tại cũng tối rồi, thân thể của tiểu hài tử cần một giấc ngủ sung túc, bằng không sẽ phát triển không đầy đủ. Hiện tại cơ thể hắn phát triển thuộc loại nghiêm trọng chậm chạp, không biết có phải dinh dưỡng rối loạn hay không.

"Cung chủ, thuộc hạ đến chậm, xin thứ tội."

Một tiếng trêu tức từ bên ngoài chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào, Lăng Nguyệt Vụ chẳng hề ngạc nhiên, chỉ là nâng mắt lên sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái chén tự hỏi, cái chén có phải Cảnh Đức Trần chế tạo? Không biết thời đại này Cảnh Đức Trần đã xuất hiện hay chưa.

Hắn không tham tài, nhưng đối với đồ cổ còn cảm thấy hứng thú, có lẽ cũng là nguyên nhân tên kia thường xuyên lôi kéo mình đi xem pháo hoa, người ấy đặc biệt thích đồ cổ phẩm, gốm sứ linh tinh, chẳng qua hắn chưa bao giờ mua, người ấy nói khi mua về người khác sẽ nhìn không ra chỗ vĩ đại của cổ nhân Trung Quốc.

Ngay lúc đó Thành Viên không mở miệng mà chỉ nhìn chằm chằm đồ cổ, hắn chưa từng phân tích ai, cũng không muốn hiểu biết ai. Có thể khi xưa Lâm Tiên cảm thấy hắn buồn chán, nhưng vì sao người đó lại thích mình, thậm chí là yêu?...

Bên tai truyền đến đơn âm phát ra từ yết hầu của Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ không biết đối phương gọi những người này tới đây là muốn làm gì, nhưng đại khái là có quan hệ với mình, nhìn vào cục diện nho nhỏ này, ngẩng đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lăng Sương Nhược.

"Cho ngươi xem yết hầu, nếu hắn điều trị cho ngươi không hết ta nghĩ trên đời này cũng không ai trị tốt được."

"Đa tạ cung chủ khích lệ, thật là trăm năm cũng không thấy cung chủ mở miệng."

Nam nhân cao gầy rời mi nhìn Lăng Nguyệt Vụ tò mò, tiểu hài tử này thực đặc biệt, không thể nói rõ nguyên nhân vì sao, dung mạo không xuất chúng, nhưng khí tức trên người tựa hồ thực tương tự với người nào đó, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.

Lăng Nguyệt Vụ không khỏi nhăn lại đôi mày nho nhỏ thanh tú, hắn không phải không nói được chỉ là không tất yếu mở miệng mà thôi, thỉnh thoảng hắn tự mình đi đọc những thơ cổ trong tiểu lạc viện, ai kêu ở nơi này không có gì giải trí.

Thản nhiên lắc lắc đầu, ý của hắn thực rõ ràng, không cần thiết!

Mọi người ở đây lại bắt đầu hút không khí, tiểu quỷ này ba lần bốn lượt khiêu chiến giới hạn của cung chủ, thật sự là có dũng khí. Lăng Sương Nhược ôm chặt Lăng Nguyệt Vụ, chung quanh tựa hồ bắt đầu đông lại, "Vì cái gì?"

Trở mình mắt trợn trắng, không muốn, không cần, không thích, như vậy còn không biết sao?

Bỏ qua một bên cái tên Lăng Sương Nhược lãnh nhan đang che dấu tức giận, giãy giụa ý định rời đi ôm ấp của người này, hắn phải đi về ngủ, buồn ngủ chết được.

"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ giãy đi lần nữa sẽ chết trong tay của ta?"

Diệp Hạ cùng Nam Cung phó nhăn mày, tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, "Nhược, ngươi có thể làm hắn sợ."

Có lẽ không nhất định bị dọa tới choáng váng, nhưng đứa nhỏ này cũng quá bình thường, Nam Cung Phó mở miệng vốn là vì hắn, kết quả lại bị Lăng Nguyệt Vụ tặng lại cái liếc mắt, hắn nếu như dễ bị dọa đến vậy thì đã sớm chết trong tay Hắc y nhân rồi.

"Nhược, không nên đối xử đứa nhỏ này như vậy, đáng yêu thế mà." Đưa tay định đi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, kết quả tay chưa đụng tới đã bị hắn cùng người đang ôm hắn lạnh lùng trừng mắt, miễn cưỡng thu tay lại, "Ha hả, tiểu đệ đệ, ta chỉ muốn nhìn xem yết hầu của ngươi, có thể há miệng cho ta xem không?"

Mắt lạnh đảo qua, Lăng Nguyệt Vụ vẫn không hé răng, cũng không để ý nam nhân huyên náo trước mắt.

"Ai nha, tiểu đệ đệ ngươi có biết ta không, nếu ta không đúng lúc xuất hiện cứu ngươi có thể sớm bị Hắc y nhân kia bóp chết răng rắc, ngẫm lại ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi nên ngươi phải như thế nào báo đáp ta, nếu không thì ta thu ngươi làm đệ tử, ta lần đầu tiên muốn nhận đệ tử như thế này,ca ca của ta công phu rất tốt, nhưng so với thúc thúc ôm người thì kém hơn một chút, không sao cả, dù sao lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta . . . . ."

Tiếng nói so với nữ nhân còn ồn ào hơn gấp mấy lần cứ liên tục truyền vào tai Lăng Nguyệt Vụ, hắn trực tiếp nắm hai tay của Lăng Sương Nhược bụm lại hai cái lỗ tai của mình, mọi người ở đây lại cả kinh, Lăng Sương Nhược có chút kinh ngạc vì động tác của hắn.

"Khụ khụ, Nam Cung phó, không nghĩ ngươi cũng có một ngày kinh ngạc như thế này, thật sự là làm ta cười chết, ngay cả một tiểu hài tử cũng ứng phó không được, khó trách bắt một tên tiểu tặc cũng nửa ngày, dọa người không được còn muốn thu đệ tử, hay là quay về chỗ sư phụ ngươi học lại lần nữa đi, ha ha . . . . ."

Diệp Hạ không để ý hình tượng mà cứ cười ha hả, hoàn toàn không để ý đến Lăng Sương Nhược giờ phút này lạnh lùng nghiêm mặt, mà Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ tựa hồ đang trách cứ mình vì đã đem tới một tên ầm ĩ kia.

Trời ạ, mấy đứa nhỏ kia thật ồn ào.

Trên thực tế hắn không phải đứa nhỏ mà bọn họ càng giống đứa nhỏ hơn, Lăng Nguyệt Vụ luôn luôn thích tĩnh lặng, bắt đầu đau đầu, lại giãy giụa định rời đi ôm ấp của Lăng Sương Nhược.

Đột nhiên . . . . .

Bên ngoài chạy tới một hạ nhân "Cung, cung chủ . . . " Thị vệ toàn thân run rẩy cúi đầu nửa quỳ hướng về chủ tử lạnh lùng.

Lăng Sương Nhược thiếu chút nữa chịu không nổi muốn giết người, lạnh lùng nhìn thị vệ liếc một cái, ánh mắt viết "Tốt nhất cái gì đáng giá thì nói, nếu không kết cục chỉ có một chữ: Chết!"

"Bên ngoài, bên ngoài có một đại thẩm, nói là. . .đến tìm Tứ thiếu gia. . . . "

"Tứ thiếu gia!"

"Cái gì Tứ thiếu gia?"

Tất cả đều yên tĩnh dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược khi nào thì có thêm một đứa con trai.

"Đừng nhìn ta, ta không biết, cho nàng kia vào."

Lãnh âm vang lên, chán ghét ánh mắt của bằng hữu, nhìn lại đứa bé trong lòng, tiểu quỷ là con hắn, nhưng tại sao một chút ấn tượng đều không có, "Ngươi là con ta?"

Lăng Nguyệt Vụ tiếp tục trợn mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu, thân thể là con của hắn, nhưng linh hồn lại không phải, trên thực tế tuổi của hắn so với người gọi là phụ thân kia còn lớn hơn. Hiện tại hắn không giãy giụa nữa, lẳng lặng ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, chờ Đỗ thẩm tới đón hắn về.

"Tứ thiếu. . . . .gia"

Đỗ thẩm lo lắng chạy vào trong, nhưng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu như băng nên hai chân sau mềm nhũn ngồi chồm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu "Cung, cung, cung chủ."

Thời điểm pháo hoa vừa xong nàng liền nhìn thấy tiểu chủ nhân mà mình hầu hạ nhiều năm đang bị cung chủ ôm lấy, "Hắn là ai?"

"Cung, cung chủ, là Tứ thiếu gia."

"Tên."

"Lăng Nguyệt Vụ."

Thật sự là một cái tên dễ nghe, nhưng rốt cuộc Lăng Nguyệt Vụ trên mặt cũng không có một chút biểu tình gì, chuyện trước mắt coi như không có quan hệ gì với mình, làm phụ thân ngay cả đứa con bảy tuổi của mình cũng không biết, lỗi là của ai?

"Cung chủ, nô, nô tỳ có thể mang thiếu gia trở về?"

Đỗ thẩm không sợ hãi mở miệng, kì thật toàn thân nàng đang run rẩy, trong tay ứa ra mồ hôi lạnh, nàng biết Tứ thiếu gia sẽ không nói, cho dù bị khi dễ cũng không mở miệng được, tiểu thiếu gia đáng thương nếu như có rơi xuống địa ngục có lẽ cũng tại nơi này, thật là bất hạnh.

"Ngươi biết hắn không thể nói khi nào?"

"Thiếu gia từ khi sinh ra đến giờ cũng không nói một câu nào." liền nhớ về ngày xưa cũng không khóc không hét, Đỗ thẩm nhất thời đau xót.

"Đêm nay hắn không về, về sau cũng không về, ngày mai đem vật dụng của Tứ thiếu gia lại đây, ngươi đi xuống đi."

Lãnh ngôn mớ miệng, hắn sẽ không giết Đỗ thẩm, chỉ phất tay cho nàng rời đi. Sau khi Đỗ thẩm rời đi, trong phòng chỉ còn Nam Cung Phó và Diệp Hạ kinh ngạc mở lớn miệng nhìn nhau, Lăng Sương Nhược thì dùng ánh mắt thêm phần hứng thú thăm dò Lăng Nguyệt Vụ.

"Diệp Hạ, giúp ta xem yết hầu con ta."

Bị người khác bóp cằm hé miệng, Lăng Nguyệt Vụ cổ họng vẫn không phát ra một âm, thực phiền, người khác không muốn nói chuyện lại bắt buộc người khác phải nói. Nhưng không biết cái tên gọi là nếu hắn không chữa khỏi thì dường như người trong thiên hạ không ai có thể chữa được có chính xác hay không.

Có lẽ. . . . . . . Đáp án. . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei