tàn tồn 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương Bốn mươi mốt.

.

.

Coong, coong, coong.

"Trời khô vật nóng, cẩn thận hoa tặc. Trời khô vật nóng, cẩn thận hoa tặc."

Coong, coong, coong.

Từng tiếng đánh canh vang lên trên đường, nam tử tuấn mỹ yêu khí tận trời ngồi ở trà lâu lầu hai không khỏi quay đầu hỏi thuộc hạ của mình.

"Hồng Trần, hiện tại trời còn chưa tối tại sao có người đánh canh?"

Hạ nhân đứng ở một bên cũng không biết nguyên cớ, "Hồi giáo chủ, thuộc hạ không biết, không bằng hỏi một chút tiểu nhị."

Nam tử mỹ lệ không giống người thường ngồi đợi, đường nhìn chuyển hướng bên ngoài, hiện tại chỉ mới sau giờ ngọ, trấn nhỏ này thực sự kỳ quái.

Hồng Trần một thân y phục màu nhạt, tuấn mỹ nho nhã vẫy gọi tiểu nhị.

"Không biết hai vị gia có gì phân phó?"

Tiểu nhị cười khanh khách, gương mặt như con chuột lộ vẻ lấy lòng đối với khách nhân, thong dong đem khăn trắng đáp trên vai, cúi nửa lưng nhìn Hồng Trần cùng với hắc y mỹ nhân lạnh lùng.

"Trấn nhỏ của các ngươi thật là kỳ lạ, hiện tại chỉ mới sau giờ ngọ tại sao có người đánh canh?"

"Khách quan, người ở nơi khác mới đến, điều này người không biết, tên đánh canh này cũng là do nha môn an bài vì an toàn của bách tính, dạo này khi đến buổi tối sẽ có đạo hoa tặc xuất hiện, luôn luôn mò vào trong phòng của những khuê nữ trẻ đẹp, khách quan, người không biết tên hoa tặc này làm Huyện thái gia phiền não bao nhiêu đâu."

"Đạo hoa tặc?"

Ba chữ thật đáng cười, gương mặt nho nhã ôn hoà lộ ra nhàn nhạt tiếu ý.

"Đúng vậy, khách quan, đây là vì sao hiện tại có người đánh canh, hắn chính là đang nhắc nhở nữ tử chưa chồng sớm về nhà một chút, đừng lộ diện ở bên ngoài, ai biết được tên đào hoa tặc kia có đột nhiên xuất hiện trên đường hay không." Tiểu nhị nói đến vẻ mặt tức giận bất bình, tràn đầy sinh động.

Hồng Trần gật đầu, giao cho tiểu nhị vài đồng tiền kêu hắn xuống dưới chuẩn bị rượu và thức ăn, tiểu nhị vô cùng hào hứng đi bắt chuyện với người khách khác.

"Giáo chủ, người xem chuyện này..."

"Quái sự hàng năm đều có, hơn nữa điều này cũng không có gì gọi là quái sự."

"Chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì sao không gọi hái hoa tặc mà lại gọi là đạo hoa tặc, giáo chủ, đêm nay có nên đi thăm dò chút không?"

Hắc y nam nhân trên mặt không có bất luận biểu tình, chỉ là nhìn chằm chằm người đi đường ở dưới lầu, sau đó mới đưa những ngón tay dài trắng nõn nâng lên chung trà mà uống, "Đừng chậm trễ thời gian, mười ngày nữa là sinh thần của sư phụ, còn chậm trễ nữa sẽ không đến kịp tặng lễ."

"Giáo chủ, đều qua nhiều năm như vậy rồi, quên chuyện kia sẽ tốt hơn."

Hồng Trần cũng nhấp một ngụm trà nhìn giáo chủ vẻ mặt không có biểu tình, so với vài năm trước, hắn hiện tại thành thục hơn, ổn trọng hơn, nhưng, so với trước đây càng thêm trầm mặc.

"Hồng Trần, ngươi không phải ta, ngươi đương nhiên sẽ không hiểu." Nhìn chằm chằm nước trà trong chén, hắc y mỹ nhân trầm mặc không hề mở miệng, gương mặt mỹ lệ hiện ra nhàn nhạt u buồn.

"Giáo chủ..."

"Hôm nay dừng chân ở đây, cơm nước xong đi đặt gian phòng hảo hạng." Ngăn cản thuộc hạ nói, hắc y mỹ nhân giương mắt nhìn phía dưới lầu.

Sơn ngoại sơn, lâu ngoại lâu, bao giờ mới có thể đến đường cùng.

Bên kia trà lâu.

"Tiểu thúc thúc, ngươi nói người kia vì sao nói phải cẩn thận với hoa tặc?"

Đồng âm non mịn vang lên câu hỏi hiếu kỳ, tiểu hài tử trên đầu buộc một búi tóc khả ái, nâng lên cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu nhìn về đại nam hài tướng mạo tuấn mỹ ở bên cạnh.

"Ta cũng không biết." Gãi gãi đầu rồi hơi chu miệng làm cho người ta cảm thấy kì lạ, đại nam hài nhìn tiểu nam hài cười.

"Biết là ngươi không biết, tiểu thúc thúc ngươi quả nhiên là ngốc nhất, thảo nào phu tử không để ý ngươi."

Tiểu nam hài thể hiện dáng dấp ta đây hiểu rõ, kiêu ngạo ngẩng đầu.

"Tiểu Nặc, ngươi tại sao có thể nói tiểu thúc thúc như vậy, phu tử là bởi vì ngươi nghịch ngợm mới không để ý đến ta, cái này phải trách ngươi có biết không?"

"Chuyện này có quan hệ gì đến ta."

Tiểu nam hài rất người lớn nghiêng một bên đầu, khoé miệng nho nhỏ mơ hồ hiện ra nụ cười, hoàn toàn không có hồn nhiên khả ái như vừa rồi, mười phần là một tiểu đại nhân gian trá.

"Là ngươi lén cắt râu mép của phu tử, còn không trách ngươi a!"

Gương mặt trắng nõn của đại nam hài nổi lên nhàn nhạt ửng hồng.

"Ta nói tiểu thúc thúc, ngươi tức giận đến mặt đều đỏ." Bàn tay nhỏ bé từ trên bàn nâng lên đưa cho đại nam hài một chén trà, "Đầu tiên là làm thuận cổ họng, uống nhiều trà có ích cho thể xác và tinh thần, được rồi, ngươi đừng nóng giận, vấn đề vừa rồi của ta còn chưa nói xong."

Đại nam hài vươn tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của tiểu nam hài, "Vấn đề gì?"

"Chính là cái kia đạo hoa tặc a, chúng ta tối nào cũng đi ra ngoài tại sao không nhìn thấy cái tên đạo hoa tặc trong lời đồn kia?"

Nâng lên cái cằm nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt đen bóng của tiểu nam hài chờ mong nhìn đại nam hài, đại nam hài lại nhìn tiểu nam hài với đôi mắt xem thường.

"Ngươi mỗi ngày đều vội vàng tìm người nào có rảnh quan tâm đến đạo hoa tặc."

"Quả thật là vậy, nhưng nếu cha không đá ta ra ngoài, ta cũng không cần phải tìm a."

"Ngươi đáng đời, hại ta cũng chịu tội chung với ngươi!"

"Tiểu thúc thúc, rõ ràng chính là ngươi sai, nếu hôm đó ngươi không nhắc tới chuyện kia cha sẽ không đuổi ta ra ngoài." Vùi vào trong lòng cha thoải mái biết bao nhiêu, đều là tiểu thúc thúc sai, tiểu nam hài lườm lườm đại nam hài.

"Uy, là ngươi nói trước."

"Rõ ràng là ngươi."

"Là ngươi."

"Là ngươi, là ngươi."

"Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi."

"Tiểu quỷ, đừng cho là ta không dám đánh ngươi!"

"Có bản lĩnh thì đánh thắng ta trước đã!"

"Hừ! Ngươi được lắm!"

Tiểu nam hài đang cùng tiểu thúc thúc cãi nhau đột nhiên con mắt chợt loé.

"Tiểu thúc thúc, ta tìm được rồi!"

"Tiểu quỷ đại, ngươi tìm được cái gì, chỉ mới năm tuổi mà thôi, làm gì có mắt thẩm mỹ."

"Ta thực sự tìm được rồi, người nay so với mấy nữ nhân kia còn đẹp hơn..." Tiểu quỷ đầu quay về một hướng, vì sắc mà chảy nước bọt.

Đại nam hài theo đường nhìn của tiểu nam hài, "Ách, tiểu quỷ thối, người kia bề ngoài không tồi, nhưng là một nam nhân."

"Chính là hắn!"

"Không được, hắn là một nam tử, ngươi phải tìm một người tuổi xấp xỉ với ngươi!"

"Cha không có quy định vợ của ta là nam hay nữ, hì hì, tiểu thúc thúc, ngươi chờ ta thắng lợi trở về, hắc hắc."

Tiểu nam hài khả ái hất cái đầu nhỏ nhắn tự nhận là đẹp trai, sự thực là cái búi tóc đáng yêu kia của hắn hoàn toàn không hất được, đại nam hài muốn kéo lại tiểu nam hài đang đi về phía hắc y nhân, đáng tiếc đã chậm một bước.

"Lăng Nặc, ngươi trở về cho ta!"

Nhìn tiểu thân ảnh thoáng một cái đi qua bên kia, đại nam hài hai tay che mắt.

Lão Phật tổ phù hộ hắn.

chương Bốn mươi hai.

.

.

Trước mắt Đồng Phượng đột nhiên xuất hiện một vật thể giống như tiểu bạch cầu, vốn định lấy tay phủi đi, nhưng bất đắc dĩ cái cổ bị ai đó quấn chặt, tiếp theo truyền đến một đồng âm non nớt.

"Thật tốt quá, ta tìm được rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hiện ra trước mắt Đồng Phượng, một nụ cười tươi rói khả ái nở trên gương mặt ấy như phát sáng.

"Ngươi là ai?"

Đồng Phượng dự định xách cổ tiểu quỷ chẳng biết từ đâu hiện ra này. Ngẩng đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hồng Trần ở một bên không hề có phản ứng, mà Hồng Trần lại hiện ra vẻ mặt khó hiểu.

"Nương tử, ngươi hỏi ta là ai sao?"

Khuôn mặt bé bỏng khả ái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, hắn nói làm cho Hồng Trần sợ gần chết, mà Đồng Phượng thì lại lấy hai tay nặn nặn mặt của hắn, "Người nào kêu ngươi đùa như vậy?"

Tiểu quỷ đầu thoải mái ngồi trên đùi người lạ, một điểm ngượng ngùng cũng không có, "Ta không nói đùa, ngươi sau này chính là nương tử của ta, không được đi cám dỗ người khác!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái xoay qua chính thức tuyên bố, bàn tay nhỏ nâng lên muốn kéo xuống tay của Đồng Phượng đang nặn nặn mặt của hắn.

Hồng Trần tiếp tục tình trạng si ngốc, trước đây có một Lăng Nguyệt Vụ làm hắn sợ còn đỡ hơn, bây giờ lại xuất hiện ở đâu ra một tiểu nam hài làm cho hắn sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài nữa vậy?

Đồng Phượng đem tên kia đặt xuống đất, thế nhưng đối phương lại ôm chặt lấy hắn, trong một lúc không biết rằng thì ra tiểu hài tử cũng có sức như thế, "Phụ mẫu của ngươi đâu?"

Cái đầu khả ái nghiêng qua một bên, tiểu búi tóc cũng nghiêng theo, "Phụ mẫu?" Gãi gãi đầu khó hiểu nhìn Đồng Phượng, "Phụ mẫu là cái gì?"

"Phụ mẫu là cha của ngươi và nương của ngươi."

Đồng Phượng có chút bất đắc dĩ mà nói, gương mặt yêu mị đột nhiên hiện lên một tia ôn nhu hiếm thấy.

"Như vậy a, ta có cha, nhưng ta không biết nương là vật gì!"

Hồng Trần ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ chằm chằm, cùng với Triệu Địch ngồi ở sát vách muốn xách Lăng Nặc lên, cả hai đều mở mắt thật to, ngay cả Đồng Phượng cũng kinh ngạc, tại sao lại có tiểu hài tử không biết nương là gì.

"Là ai dẫn ngươi ra ngoài?"

Tiểu nam hài trong chốc lát có được nét ngây thơ hiếm thấy, "Tiểu thúc thúc a, hắn ở bên kia, cái nam nhân đẹp đẹp kia chính là tiểu thúc thúc của ta."

Lăng Nặc dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ về hướng Triệu Địch.

Đồng Phượng gật đầu, nhìn Triệu Địch một chút, cảm thấy hắn giống một người nào đó, nhưng lại không thể nói rõ giống ở đâu, thiên hạ to lớn, không có gì mà không có, người người giống nhau cũng không ngoại lệ.

Triệu Địch cam chịu số phận đứng lên đi về phía Đồng Phượng và Hồng Trần, hắn đột nhiên muốn chạy trốn ánh mắt nhìn thấu hắn của Đồng Phượng, ngược lại nhìn Lăng Nặc, "Cái kia, tiểu Nặc, đừng dựa vào người thúc thúc, xuống đi."

Lăng Nặc lắc đầu, "Ta không muốn, người của nương tử ta thơm thơm."

Triệu Địch không biết nên cười khổ hay là nên che miệng của tiểu quỷ khả ái này lại, vội vàng nhìn Đồng Phượng xin lỗi, "Xin lỗi, tiểu hài tử hơi quá đáng, ta sẽ đem hắn đi."

"Triệu Địch, ngươi nói ta là tiểu hài tử?"

Triệu Địch không muốn cùng tiểu quỷ này tranh luận, "Tiểu Nặc, ngươi vốn là tiểu hài tử."

"Ta không phải là tiểu hài tử, ta là người sắp thành thân. Ngươi trước tiên nói nương tử ta có đúng là đẹp hơn so với mấy người nữ nhân khác hay không?"

Lăng Nặc tiểu hài tử tức giận nhảy xuống đùi Đồng Phượng, chống nạnh ngẩng đầu nhìn Triệu Địch trừng mắt, coi như đang nói, nếu như nói không đẹp ta liền đánh vào đầu của ngươi.

"Hảo hảo, đẹp, đừng trở ngại người khác ăn, chúng ta trở lại." Triệu Địch hướng hắn vươn tay, "Nếu không ta dùng bồ câu đưa tin cho cha ngươi nói ngươi không nghe lời!"

"Ngươi đừng có ấu trĩ, cha ta không quản ta, dù sao ta kiếm một con dâu về nhà mới làm cho cha vui vẻ!"

Đồng Phượng cùng Hồng Trần nhìn nhau, nghe đối thoại của bọn họ, thực sự là làm cho không hiểu ra sao.

"Ta ấu trĩ cái gì, nếu ta không giúp ngươi ra ngoài, ngươi hiện tại tám phần mười là bị chó săn ăn mất."

"Ai cứu ai còn không biết, hừ."

"Tiểu Nặc!"

Cắn lấy môi dưới, gương mặt trắng nõn của Triệu Địch nổi lên một tia hồng nhạt.

"Mặc kệ, ta muốn hắn làm vợ ta, nương tử, đút ta ăn, ta đói bụng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thu hồi lại một nửa tà ác, hướng về Đồng Phượng cọ cọ, làm nũng muốn ăn, người ngoài không biết nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ quen rất thân.

"Ngươi gọi tiểu Nặc?"

Hồng Trần muốn mở miệng nói thì Đồng Phượng đã nhanh hơn cản lại.

"Đúng vậy, nương tử phải theo ta trở về núi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp cha."

Thấy tiểu quỷ khả ái này, Đồng Phượng chợt nhớ đến một khuôn mặt lạnh lùng vài năm trước, hai gương mặt chồng chéo lên nhau, hắn đang suy nghĩ cái gì.

Gắp một miếng thịt gà thơm ngon để vào trong miệng Lăng Nặc, "Đói bụng thì ăn đi."

Tuy rằng tiểu quỷ này có điểm đáng ghét, nhưng quả thật rất khả ái.

"Nương tử thật tốt, thực sự là hiền thê lương mẫu, phu tử nói một người nam nhân thành công ở phía sau chắc chắn có một nam nhân hiền tuệ làm trụ cột!"

Lăng Nặc mở cái miệng nhỏ nhắn mà ăn, vừa ăn vừa phát biểu lời nói của phu tử, Triệu Địch ở một bên lau mồ hôi, còn Hồng Trần ở một bên mở lớn mắt, đây là cái gì kỳ quái phu tử, có phu tử dạy người như thế?

"Vậy sao?"

Đồng Phượng không để ý, ôm thân thể nho nhỏ của Lăng Nặc, nhìn hắn khả ái ngồi ăn, trong lòng một trận yêu thích, thật lâu rồi không có nhẹ nhõm như vậy.

"Nương tử muốn đi đâu chơi, phải dẫn theo ta, ngươi không thể lén đi, ngươi mà chạy thì ta sẽ giống như phu tử làm một người cô đơn, thật đáng thương."

Đồng Phượng bị lời nói đáng yêu của hắn phì cười, đôi môi mỏng giơ lên một mạt tiếu ý, "Không chạy."

Có người được một tấc lại muốn tiến một thước, "Chúng ta sau này phải cùng giường mà ngủ, còn phải sớm chiều tương đối."

"Giáo chủ!"

Hồng Trần mở miệng, thật không rõ tiểu hài tử này chỉ mới năm tuổi làm sao hiểu nhiều chuyện như vậy, là ai dạy dỗ?

"Chúng ta phải đi Lăng Lạc cung chúc thọ cho sư phụ ta, trễ một chút mới đi theo ngươi gặp cha ngươi, được không?"

Đồng Phượng tựa hồ nổi lên muốn đùa, đưa tiểu hài tử này về nhà dường như là một chuyện không tồi.

"Giáo chủ, việc này trăm triệu không thể."

"Câm miệng, ăn thức ăn của ngươi."

"Tiểu Nặc, ta là tiểu thúc thúc của ngươi, ngươi không thể tự ý làm chủ!"

"Tiểu thúc thúc ngươi luôn nói không có phân lượng, ta muốn ở chung với nương tử, chơi cho đã mới về, liệt liệt liệt..."

Bàn tay nhỏ kéo xuống mí mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ nhìn Triệu Địch, Triệu Địch thiếu chút nữa giận đến hung hăng đánh vào mông hắn, đáng tiếc tiểu quỷ này đi nơi nào cũng được yêu thích, ngay cả cha hắn cũng không đánh hắn.

"Ngươi đi, ta trở lại tìm cha ngươi, ngươi chờ bị đánh đi!"

Dù sao ném hắn một mình ở đây cũng sẽ không bị lạc, đây là phương thức giáo dục thả lỏng mà cha hắn đối với hắn.

"Tiểu thúc thúc, đi thong thả, không tiễn!"

Còn đưa lên một cái hôn gió.

Triệu Địch tức giận đến không quay đầu lại liền rời đi, ở đây lâu hơn một chút sớm muộn gì cũng bị tức chết.

"Hừ!"

...

"Tiểu thúc thúc của ngươi đi."

Một đôi thúc cháu kỳ quái, Đồng Phượng nghĩ thầm.

"Không quan hệ, có nương tử ở đây là tốt rồi."

"Ngươi không sợ ta bán ngươi." Đồng Phượng cười nói, gương mặt xinh đẹp giảm đi một phần băng lãnh.

"Ta, rất, sợ, a."

Lăng Nặc chớp chớp đôi mắt to, đem cái miệng đầy dầu mỡ chùi chùi vào y phục đen của Đồng Phượng.

"Giáo chủ..."

chương Bốn mươi ba.

.

.

Đồng Phượng trước mặt Hồng Trần âm thầm oán hận mà mang theo Lăng Nặc đi về phía Lăng Lạc cung, về phần Triệu Địch quả thật đi không gặp hình bóng.

Đồng Phượng cùng Hồng Trần đều cảm thấy kỳ quái, đã vậy còn quá yên tâm đặt một tiểu hài tử trên tay người xa lạ, Triệu Địch không sợ Đồng Phượng bọn họ sẽ làm chuyện gì bất hảo đối với tiểu quỷ đầu này hay sao?

Trên thực tế, Đồng Phượng sẽ không làm, bởi vì tiểu quỷ này thật sự... không giống với tiểu hài tử có thể lừa gạt bán đi.

"Nương tử, ta muốn ăn mứt quả!"

Một tay ôm cổ Đồng Phượng, một tay chỉ về người bán cầm trên tay một chùm hồng đường quả ở phía trước, Lăng Nặc ngồi trên tay Đồng Phượng hết sức phấn khởi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn viết một chữ 'tham'.

Đồng Phượng nhìn dáng dấp vui vẻ của hắn, ý bảo Hồng Trần đứng ở bên cạnh vẻ mặt không tình nguyện đi mua.

Hồng Trần đương nhiên mất hứng, mỗi lần tiểu quỷ kia muốn ăn gì đều là hắn đi mua, nếu như là một hai lần cũng không sao, vấn đề ở đây đều không phải chỉ một hai lần, bọn họ đã đi năm ngày, mỗi ngày đều phải nghe tiểu quỷ kia nói, người lãnh tĩnh cỡ nào cũng sẽ có ngày bị tức đến phát điên.

Bọn họ không chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên khả ái hiện lên một mạt cười gian.

Ngày đầu tiên, Hồng Trần bị gọi đi mua y phục, hài, còn có một đống lớn đồ ăn vặt.

Ngày thứ hai, Lăng Nặc trên đường nhìn thấy một con thỏ khả ái, chớp chớp đôi mắt to đen, Đồng Phượng liền gọi Hồng Trần đuổi theo thỏ, rơi vào đường cùng, Hồng Trần đi, đồng thời bắt về một con thỏ, chỉ là Lăng Nặc khóc la con thỏ đó không phải là con mà hắn thấy, Hồng Trần thiếu chút nữa tức giận đến khí huyết nghịch lưu, Đồng Phượng đương nhiên là dỗ dành tiểu khả ái này.

Ngày thứ ba, đi ngang qua một trấn nhỏ, lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử rất mạnh, thấy có người biểu diễn xiếc ảo thuật cũng muốn đi xem, mọi người đi đến đám đông ở phía trước, ai biết tiểu quỷ đầu này lại nói cũng muốn chơi, cũng muốn thử cái trò đập vỡ tảng đá lớn trên ngực, đương nhiên, Đồng Phượng thế nào cũng không cho phép, cuối cùng chỉ phải gọi Hồng Trần, Hồng Trần đỉnh đầu bốc khói, hắn chưa bao giờ nếm thử tức giận quá mức mà nhất thời trở nên ngốc, cuối cùng đập đá trên ngực còn chưa làm, đã có tiếng khóc lay động toàn bộ trấn nhỏ, Đồng Phượng không thể làm gì khác hơn là dẫn Lăng Nặc đến tửu lâu để ăn, lúc này mới chịu ngừng khóc.

Ngày thứ tư, Hồng Trần thảm hại hơn, Lăng Nặc muốn ngủ trong lòng Đồng Phượng thì cũng được rồi, đột nhiên đòi Hồng Trần bế một cái, ôm Lăng Nặc dưới ánh mắt sắc bén của giáo chủ, vừa đi vừa ôm, đương nhiên không có khả năng người muốn ôm kia chịu an phận, một bàn tay bé nhỏ nào đó làm loạn trên đầu Hồng Trần, khi bọn họ tới một trấn nhỏ nghỉ ngơi, giáo chủ ôm bụng không nói còn hiện ra bộ dạng muốn cười nhưng không thể cười, hơn nữa mọi người trong trấn còn nhìn Hồng Trần như một thằng ngốc.

Lúc đó hắn nghe tiểu quỷ đầu hỏi rất nghiêm túc, "Nhìn không đẹp sao?"

Đồng Phượng cười nói, còn làm bộ ho khụ khụ, "Đẹp, đẹp, lần đầu tiên phát hiện Hồng Trần còn có vẻ đẹp như vậy."

Hồng Trần đột nhiên phản ứng, đem tiểu quỷ ném vào trong lòng Đồng Phượng, chạy đến bên cạnh giếng, sau đó phát sinh một tiếng kêu thảm thiết, lắc mình không gặp bóng người, Lăng Nặc khó hiểu nhìn Đồng Phượng, "Hồng Trần không vui sao?"

Lăng Nặc chỉ bất quá là chơi tóc của Hồng Trần một chút thôi mà, phu tử bình thường hay đùa như vậy trên đầu hắn, kêu là cái gì... Hắn đã quên, nhưng khi hắn làm tóc như vậy cha sẽ giúp tóc hắn trở về như lúc đầu, cha buộc tóc là hắn thích nhất, cho dù chỉ là dùng một sợi dây thừng tuỳ ý bó buộc ở đằng sau.

"Lễ vật ngươi cho hắn hẳn là hắn sẽ thích, chí ít ta rất thích, tiểu Nặc ngươi rốt cuộc là từ đâu tới đây?"

Đầu của tiểu quỷ nghiêng qua một bên trong lòng Đồng Phượng, sau đó gãi gãi đầu, "Tiểu Thiên Sơn a, nương tử, sau này ta mang ngươi đi, nhưng trước đó ngươi phải đem ta đến chỗ sư phụ ngươi chơi a."

Đồng Phượng sau khi nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cuối cùng là ẩn dấu rất khá, vò vò đầu của Lăng Nặc, đây đã là ngày thứ tư.

Trong lúc Hồng Trần đi mua mứt quả thì Đồng Phượng mang theo Lăng Nặc đi vào nhà trọ, rất rõ ràng, đêm nay bọn họ sẽ dừng chân ở đây.

Sự xuất hiện âm thầm của bọn họ ngoài trừ tiểu nhị những người khác không chú ý tới, người trong điếm hầu như đều đang bận tán gẫu với nhau.

"Vài ngày sau là sinh thần của Lăng Sương Nhược, không biết có bao nhiêu người tới, nhưng nghe nói những người có uy tín danh dự trong võ lâm đều đi tặng lễ cho hắn."

Một nam tử ngồi ở bàn nói, Đồng Phượng mang theo Lăng Nặc ngồi bên cạnh không bị chú ý, đương nhiên có thể nghe bọn họ đang nói cái gì, dù sao cũng rất lớn tiếng.

"Lăng Lạc cung vẫn cường đại như trước, nhưng tiểu bối các ngươi có thể không biết chuyện năm năm trước đây."

"Năm năm trước? Ta chỉ biết một chút da lông, cụ thể thì không, hy vọng tiền bối kể lại cho biết."

Một nam nhân tương đối còn trẻ cung kính hướng về phía nam nhân kia xin chỉ giáo, những người khác trên bàn cũng như vậy, nam nhân vẫy tay kêu bọn họ tới gần, "Các ngươi có nghe qua bạch hổ thiếu niên?"

"Bạch hổ thiếu niên?" Mọi người khó hiểu, tựa hồ có một chút ấn tượng mới gật đầu.

"Đúng, không sai, khi xưa vị bạch hổ thiếu niên này là một nhân vật truyền kỳ, dễ dàng giải quyết cao thủ mà võ lâm minh chủ đương thời mời về từ quan ngoại, giải cứu Lăng Sương Nhược cùng Ma giáo giáo chủ Đồng Phượng."

"Oa, lợi hại như vậy, sau đó thế nào? Vì sao hiện tại không nghe được tin tức của hắn?" Một người hiếu kỳ hỏi ra vấn đề mà mọi người đều nghĩ.

"Nghe ta kể cho rõ, sau đó lại xuất hiện một ma đầu giết người, tuổi xấp xỉ với bạch hổ thiếu niên, khi đó tất cả mọi người đều nghĩ là bạch hổ thiếu niên giết người, nhưng về sau lại có một bạch y thiếu niên tìm tới Lăng Lạc cung gây phiền phức."

"Sau đó thì sao? Lăng Lạc cung gặp phiền phức?"

"Không sai, Lăng Sương Nhược cũng trúng độc, bạch y thiếu niên mang đi bạch hổ thiếu niên."

"Hai người đều là thiếu niên, bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Về phần bạch hổ thiếu niên theo bạch y thiếu niên đi nơi nào ta cũng không biết, nhưng có người nói vài ngày sau độc của Lăng Sương Nhược được giải, mà bạch hổ thiếu niên từ nay về sau không xuất hiện nữa, khi xưa bạch hổ thiếu niên cùng Lăng Sương Nhược rất thân cận, thế nhưng không thấy Lăng Lạc cung phái người đi thăm dò tung tích của bạch hổ thiếu niên."

"Lăng Sương Nhược quả đúng là vô tình như trên giang hồ đồn đại, lại có thể đối với ân nhân cứu mạng bỏ mặc như vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng Lăng Lạc cung luôn luôn đều lạnh lùng như thế, còn giết người không chớp mắt."

"Đúng, giết người không chớp mắt, tiền bối, chuyến này cần phải bảo trọng..."

Sau đó chỉ là những lời đưa tiễn buồn chán của bọn họ.

Đồng Phượng uống trà nóng, tay nắm chặt chung trà, sư phụ không phải giống như lời của bọn hắn, sư phụ cũng không phải là người vô tình, nếu như là người vô tình sẽ không biến thành dáng dấp như hiện tại, so với bất luận lúc nào đều trở nên lạnh lùng hơn, còn lãnh khốc tuyệt tình.

Lăng Nặc ăn mứt quả mà Hồng Trần mới mua về, hiếu kỳ đặt câu hỏi, "Nương tử, Lăng Sương Nhược là ai vậy? Nghe hình như rất lợi hại, không biết so với cha có lợi hại hơn không."

"Cha ngươi rất lợi hại sao?"

Đem vật nhỏ miệng đều là đường ôm vào trong lòng.

"Cha ta đương nhiên rất lợi hại, phu tử sợ nhất là cha nổi giận, nhưng cha chưa bao giờ nổi giận với ai, cha hiểu rõ ta nhất!"

"Ngươi là hài tử duy nhất của cha ngươi?"

"Đúng vậy, nhưng lần này cha thật nhẫn tâm, đem ta từ trên núi đá xuống, còn nói không có vợ không được trở lại, nhưng hiện tại có nương tử ta cũng không sớm quay về, ở đây chơi vui hơn so với trên núi."

"Đúng rồi, bên ngoài đương nhiên tốt hơn trên núi, ăn ngon không?"

Đồng Phượng nắm lấy tay áo lau đi nước đường dính ở khoé miệng tiểu quỷ, Hồng Trần thiếu chút nữa bất tỉnh, giáo chủ bây giờ thật giống như Lăng Sương Nhược năm xưa.

Lăng Sương Nhược cưng chiều chính là Lăng Nguyệt Vụ, mà giáo chủ sủng ái chính là tiểu Nặc, được rồi, tiểu Nặc họ gì.

"Tiểu Nặc, ngươi họ gì?"

Dọc theo đường đi hai người cũng không hỏi vấn đề này, Hồng Trần nhấp một ngụm trà áp chế tức giận trong lòng.

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, "Ta họ Lăng a! Các ngươi không biết sao?"

Đồng Phượng mỉm cười, tiểu Nặc thật đáng yêu.

"A?"

Hồng Trần mở lớn mắt.

Thiên hạ nhiều họ như vậy tại sao lại là họ này?

chương Bốn mươi bốn.

.

.

Những ngón tay dài trắng nõn vươn ra từ trong tay áo, bạch y phiêu dật không gì sánh được, ngón tay dài tái nhợt nâng lên một chung trà trắng không tương xứng từ trên bàn gỗ, rồi uống một ngụm trà lài không hề mùi vị gì.

"Lão gia, thiếu gia đã đến phương bắc, muốn đuổi kịp cũng không khó."

Nam tử xuất trần phi phàm, khuôn mặt tựa như tiên tử đạm nhiên gật đầu, đem đường nhìn chuyển xuống phía dưới trà lâu, ngày hôm nay tựa hồ có chợ, trên đường dòng người rộn ràng ồn ào, rất náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt cỡ nào cũng không làm cho ánh mắt hắn lưu động.

Mí mắt mỏng như cánh chim hơi nâng lên, nhìn về mây trắng trôi nổi bất định trên bầu trời, hắn lẽ ra cũng là một đám mây trong đó, chỉ là cách thức tồn tại của hắn quá âm thầm, cùng những người sôi nổi sống qua ngày vốn không giống nhau.

Nhi tử ở phương bắc?

Có hay không sẽ gặp người nam nhân kia đã sớm khắc sâu trong tâm khảm? Kỳ thực cũng không có gì, nhìn thấy thì đã sao, người đó cũng sẽ không nhận ra Nặc nhi, vừa nghĩ đến Nặc nhi, băng lãnh trên gương mặt nhất thời giảm đi một chút, bình thản dần dần lan tràn.

Thân nhân, chỉ cần Nặc nhi là đủ.

"Lão gia, phu tử, phu tử hắn ngày hôm qua bị chúng ta để lại trên núi như vậy, có thể hay không, có một chút không ổn?"

Đứng bên cạnh hắn là nam nhân tuổi đã bốn mươi, gương mặt thành thật, có một chút mất tự nhiên nhìn về phía vị chủ tử lạnh lùng của mình, việc này, thật không nên đùa giỡn, thiếu gia cũng quá, quá độc ác đi, khi đó phu tử cũng không phải có ý định chạm vào thiếu gia a.

"Có sao?"

"Lão gia, đương nhiên, ngươi nghĩ lại, buổi tối trên núi trời rất lạnh, hơn nữa phu tử hắn, phu tử hắn, cái gì cũng..."

Không có mặc, cả người trần truồng bị thiếu gia dùng vải trắng cột vào thân cây, ngẫm lại toàn thân đều rùng mình, thiếu gia thật đáng sợ.

"Đồng tình hắn?"

Nam nhân nghe được ngữ điệu bình thản trăm năm bất biến của lão gia, kỳ thực có rất lớn áp lực, hắn nhất thời không nâng đầu lên được, tuy nói phu tử là người sai trước, thế nhưng cũng không cần phải lột hết đồ rồi cột vào thân cây a...

"Không, không, không, thiếu gia làm gì ta cũng ủng hộ."

Nam nhân có gương mặt đẹp bình tĩnh đạm mạc nhìn như mười tám mười chín tuổi, nhưng khí tức lạnh lùng trong ánh mắt so với bất luận người trưởng thành nào cũng đều thành thục hơn, lãnh tĩnh, vô lệ, nhưng dường như có tầng tầng làn sóng nổi lên trong ánh mắt làm cho không ai hiểu rõ ý nghĩ của hắn, cũng không ai có thể giải thích được tính nết của hắn, cho dù là Phúc Nhị đã hầu hạ bên cạnh hắn sáu năm.

Phúc Nhị, cái tên đương nhiên không rời khỏi chữ 'phúc', vẻ mặt phúc hậu, một thân phúc khí, đứng bên cạnh vị lão gia xinh đẹp như thiên tiên kia, giống như thần tài đến nhân gian.

Ngón tay thon dài hạ xuống, nhìn ra bên ngoài, tựa hồ không có chuyện gì có thể quấy rối đến thanh tu tĩnh dưỡng của hắn.

"Lão gia, người đi cùng thiếu gia có đối với thiếu gia bất lợi hay không?"

Phúc Nhị tràn đầy phúc hậu cung kính đứng ở một bên, im lặng chờ lão gia đáp lời.

Nghe được chuyện của nhi tử, nam nhân mỹ lệ nhưng lạnh lùng cũng chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn Phúc Nhị một chút, sau đó vang lên nhàn nhạt hai chữ, "Sẽ không."

"Thế nhưng, người kia là ma giáo giáo chủ, hắn bất cứ lúc nào đều có thể đem thiếu gia..."

Trên mặt Phúc Nhị đổ đầy mồ hôi, lão gia tại sao một chút cũng không lo lắng cho thiếu gia, xem ra hai người đều là tiểu hài tử, bằng không bọn họ thế nào có thể làm cho mình lo lắng nhiều năm như vậy, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi bọn họ, đối mặt với cách sống kỳ quái của một nhà bốn khẩu quả thật rất là mâu thuẫn, nhưng vẫn là rất hài lòng, con người chính là muốn sống trong hài lòng, khi xưa sau khi lão gia cứu tỉnh hắn, hắn liền phát thệ sống chết cũng sẽ ở bên cạnh lão gia.

Chậm rãi nhắm mắt lại, gương mặt lạnh nhạt tựa hồ trở nên uể oải, kỳ thực chỉ là không muốn Phúc Nhị nhắc lại chuyện này mà thôi.

"Lão gia, ngươi mệt mỏi?"

Gật đầu.

"Ta dìu ngươi trở về phòng, hiện tại đã tới mùa thu, thân thể của lão gia bình thường vốn không thể ra ngoài, đợi sau khi tìm được thiếu gia chúng ta trở về núi."

Phúc Nhị lo lắng quá nhiều làm cho hắn nhớ lại một nữ nhân đã từng chăm sóc hắn lúc trước, nữ nhân kia hẳn là đã già rồi.

Kéo đi thân thể có chút uể oải cho Phúc Nhị dìu hắn trở về gian phòng hảo hạng.

Thân thể không khỏe, nhưng hắn không có một lời oán hận, có cũng chỉ là thỉnh thoảng hiện lên một mạt ưu thương trong trí óc.

Sáu năm cứ như vậy trôi qua, cảnh còn người mất, tất cả, tất cả tựa hồ đều chậm rãi biến hóa, thế giới của hắn cũng biến hóa không ít.

Mệt mỏi quá, nếu như không phải vì Nặc nhi, có thể từ lâu hắn đã hóa thành bụi bặm.

Trong lúc Phúc Nhị đỡ hắn đi qua nhiều chỗ ngồi trống không thì nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng vang, lông mi đẹp hơi nhíu lại, "Lão gia, bên ngoài có chút ồn ào, người không thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nếu không thì ta đi tìm một tiểu viện an tĩnh?"

"Quên đi." Xoay người đi về phía khách phòng ở lầu hai.

"Lão gia..."

Nhìn chủ tử bỏ qua bàn tay đang đỡ lấy mình, lão gia luôn không thích người khác đụng chạm, ai, từ lúc nào dưỡng thành tật xấu như vậy, lão gia chưa bao giờ nói mình từ đâu tới đây, cũng không có người biết quá khứ của lão gia, ngay cả tên cũng không nói cho bất luận kẻ nào, chỉ biết lão gia họ Lăng.

"Yêu, ở đâu ra một nam tử xinh đẹp như vậy?"

Đột nhiên một nam nhân mang theo ánh mắt mê đắm xuất hiện trước mắt Lăng Nguyệt Vụ, tay phải còn cầm một cây quạt phất phơ, tăng thêm vài phiêu dật cho vẻ đẹp trai tự nhận.

Nam nhân chắn trước mặt Lăng Nguyệt Vụ, đưa tay muốn xoa gương mặt tái nhợt của hắn, nhưng bị Lăng Nguyệt Vụ nghiêng mặt tránh thoát.

"Lão gia!" Phúc Nhị rất nhanh hiện tới bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ, liếc mắt về phía nam nhân tự cho là đúng kia.

"Lão đầu chết tiệt, tránh ra, tránh ra, đừng ngăn cản đường nhìn của thiếu gia ta, người đẹp là cho thiên hạ ngắm, ngày hôm nay Lý Khiêm ta coi trọng hắn là phúc khí nhà các ngươi."

Nam nhân tướng mạo cũng không kém muốn đẩy ra Phúc Nhị ở phía trước, thế nhưng Phúc Nhị vững vàng như núi, Phúc Nhị không phải dễ chọc, ngày xưa, chính là... Không đề cập tới ngày xưa nữa, dù sao cũng chỉ là một nhân vật.

Phúc Nhị trong mũi toàn hơi thở tức giận, lão gia đương nhiên không thể bị bất luận kẻ nào vũ nhục, tuy nói lão gia trên mặt không có bất luận biểu tình, thế nhưng cũng biết được nội tâm lão gia lúc này không có nhẫn nại.

"Không thể cho ngươi đụng tới lão gia nhà ta."

"Lão gia nhà ngươi, đứa trẻ xinh đẹp này mà ngươi gọi hắn là lão gia, ha ha, cười chết ta, ha ha, Tiễn Đại, ngươi xem người này làm nha hoàn ở nhà ta còn được, làm lão gia, ha ha ha..."

"Ha ha, Lý Khiêm, mỹ nhân này hình như hơi lạnh lùng, nhưng rất hợp với khẩu vị của ngươi, thật tinh mắt!"

Nghe đối thoại buồn chán của bọn họ, Phúc Nhị tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, thiếu chút nữa muốn trực tiếp bẻ gãy cổ của hai tên nam nhân vô sỉ kia, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn không có biểu tình gì, chỉ là bình tĩnh đợi đối thoại buồn chán này kết thúc, hắn hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi.

"Phúc Nhị, giải quyết." Thanh âm băng lãnh dễ nghe nhàn nhạt vang lên, không một tia phập phồng, không một tia thở dốc, không một tia ôn độ.

"Dạ, lão gia!"

Lăng Nguyệt Vũ đưa tay vịn lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó ưu nhã ngồi xuống, tuy nói rất có ưu nhã, kỳ thực độc trong cơ thể lại muốn phát tác, nhiều năm qua độc này vẫn như trước không thể giải, thế nhưng hắn vẫn còn sống, thực sự là kỳ tích trong kỳ tích.

Phúc Nhị nhìn thấy lão gia của mình đổ mồ hôi trên vầng trán trắng nõn, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, sớm biết không nên đem phu tử cột trên cây, hiện tại, hắn biết không phải hoàn toàn nghe theo lời lão gia nói, không thể mù quáng sùng bái.

Phúc Nhị từ trong tay áo rút ra một cây roi bạc nhỏ, thoạt nhìn cùng thân hình của hắn cực kì không tương xứng, nhưng lại thuận mắt nói không nên lời.

Hai người nhìn thấy Phục Nhị bày ra trận thế hộ chủ này, không khỏi lui về sau một bước, Lý Khiêm tựa như không lưu tâm cười nói, "Chỉ là một cái roi, ta còn sợ ngươi!"

Xem ra hắn cũng là một gia đinh được luyện tập.

Phúc Nhị thuộc về loại địch bất động ta bất động, đừng xem hắn thân thể khổng lồ, kỳ thực nội tâm rất tinh tế, bằng không cũng sẽ không chăm sóc hai phụ tử Lăng Nguyệt Vụ cẩn thận như vậy.

Người ra chiêu trước là Lý Khiêm, hắn đương nhiên là vì mỹ nhân mà chiến đấu, đáng tiếc khoa tay múa chân được năm chiêu liền thảm bại trong tay Phúc Nhị.

Bưng lấy ngực đang phát đau, "Ngươi, ta còn trở lại, mỹ nhân, ngươi cứ chờ đó, Tiễn Đại, chúng ta đi!"

Lý Khiêm thất tha thất thểu được Tiễn Đại bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh đỡ đi, phía sau còn có mấy người hầu cũng chạy theo ra khỏi cửa nhà trọ.

"Lão gia, người nọ hẳn là một tháng không xuống giường được."

Phúc Nhị thu hồi roi bạc, cúi đầu nói trong phạm vi Lăng Nguyệt Vụ có thể nghe được.

Lăng Nguyệt Vụ gật đầu, đầu có chút choáng váng, xoa bóp thái dương, lấy tay chống lấy cơ thể, sau đó đi về phía gian phòng hảo hạng.

Không ngờ, lại một trận tạp thanh truyền đến.

"Hảo công phu, nói vậy vị lão nhân này chính là người mười lăm năm trước chấn động một thời, 'Ngân tử thiểm'."

Phúc Nhị nghe được có người nói ra danh hào của bản thân, ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn chằm chằm vị y phục màu nhạt ở trước mắt.

"Ngươi là?"

Phúc Nhị cũng không nghĩ muốn giấu diếm, đơn giản là trực tiếp hỏi đối phương, Lăng Nguyệt Vụ chỉ là nghiêng đầu không muốn cho người kia nhìn thấy mình.

"Tại hạ là tiểu nhân vật ở Đông môn Lăng Lạc cung, Thanh Y."

"Thất kính, thất kính, thì ra là Đông môn môn chủ Thanh Y, cửu ngưỡng đại danh."

Phúc Nhị nhìn bước chân chầm chậm của lão gia đã biết độc trong cơ thể người kia phát tác, thế nhưng vị Lăng Lạc cung Đông môn môn chủ này thế nào lại biết đến mình.

"Có thể bằng lòng giúp ta gặp lão gia của ngươi một chút? Hắn hình như không thích sự xuất hiện của ta."

Thanh Y thanh nhã cười, vừa nãy nhìn thấy vị công tử trẻ tuổi này bị đùa giỡn, không nghĩ tới một người nhu nhược như vậy lại cất giấu một cao thủ bên người, theo thường lệ hắn đương nhiên sẽ chú ý tới người kia.

Phúc Nhị sau khi hướng về phía Thanh Y chắp tay, đi đến chỗ Lăng Nguyệt Vụ đang đứng, xem ra lần này lão gia phải muốn cho hắn giúp đỡ, càng bệnh, thân thể lão gia càng vô lực, phải ba bốn giờ sau mới trở lại bình thường, trong lúc này có khi thì rét run, khi thì phát nhiệt, nếu không phải vì tự chủ của lão gia tốt hơn người bình thường, loại bệnh này đã sớm đem người dằn vặt đến chết.

Loại độc này rốt cuộc tới khi nào mới có thể giải, tại sao ngay cả phu tử cũng lắc đầu, nhìn lão gia gầy yếu, Phúc Nhị vội vàng đi qua, đáy lòng nhịn không được thở dài.

Thanh Y thấy người kia không phản ứng tới mình, cũng cười nhạt rời đi, dự định đến chỗ môn hạ bàn bạc vài chuyện.

chương Bốn mươi lăm.

.

.

Trong nhà trọ cổ kính thượng đẳng, Lăng Nguyệt Vụ nắm chặt hai tay, đôi môi tái nhợt bị cắn đến hầu như chảy ra máu, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống thái dương, toàn thân đều run rẩy.

Phúc Nhị đứng ở bên cạnh thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm lão gia đang điều tiết trên giường, trà nóng nâng ở trên tay gần như đều tung tóe ra ngoài, "Lão gia, có muốn ăn dược hoàn hay không, sẽ không thống khổ như vậy."

Lăng Nguyệt Vụ gương mặt trắng bệch tựa lên trụ giường, thanh âm rất nhỏ từ trong miệng hắn truyền ra, "Không cần, ta muốn tắm."

Ngữ điệu bình thản mang theo một chút uể oải, mí mắt chậm rãi giơ lên, tóc dài trên trán vì mồ hôi mà ẩm ướt, đau nhức nứt xương chậm rãi trôi qua, cũng làm cho hắn tiêu hao phân nửa thể lực, thân thể vốn đã kém, hiện tại ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.

"Dạ, ta đi chuẩn bị nước nóng."

Lần thứ hai khép lại đôi mắt đẹp hầu như không mở ra được, hít sâu một hơi, sau đó xốc lên tấm chăn mà Phúc Nhị giúp hắn đắp lên rồi đi xuống giường, vài năm nay Phúc Nhị vẫn làm bạn bên cạnh hắn, hắn đương nhiên biết Phúc Nhị đối với mình là trung thành như một, một chút tiểu gia nghiệp cũng là do Phúc Nhị giúp đỡ.

"Khụ, khụ."

Chống lên mép bàn tròn được trải khăn, bưng kín miệng, trên tay nhất thời hiện một vệt máu, độc này đã không thể giải, người kia đã chết, hơn nữa còn chết ngay trước mặt hắn.

Rút ra một chiếc khăn tay trắng noãn từ trong ngực lau đi vết máu, sau đó liền để vào chỗ cũ, cho dù Phúc Nhị hiện tại có vào cũng sẽ không biết hắn bình thường ho ra máu, người biết hắn có bệnh trạng này có lẽ cũng chỉ có phu tử bị ném ở sơn lâm dã ngoại, vì sao tất cả mọi người đều gọi người kia là phu tử, kỳ thực rất đơn giản, tên của người đó là Phu Tử.

Hai tay đan xéo lên nhau đặt lên bàn, đem gương mặt nhè nhẹ tựa vào trên mu bàn tay, mệt mỏi quá, mỗi lần độc phát đều như vậy, rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể kết thúc.

Người kia có lẽ không biết tình cảnh của mình hiện tại.

Khóe miệng hiện ra một nụ cười thảm đạm, có biết hay không đã chẳng còn quan trọng, có tiểu Nặc là đủ rồi.

Có lẽ bản thân có chút giống đàn bà, thế nhưng điều này cũng chỉ là bất đắc dĩ, không phải sao?

Chết một lần rồi quay về, chết hai lần cũng như thế, còn có thể có lần thứ ba chết đi rồi quay về sao, còn có thể có cơ hội sống lại sao, nếu có thể chọn, vậy xin tình nguyện làm một thân cây, không cần suy nghĩ nhiều nữa, không cần nỗ lực, cũng không cần phiêu bạc nơi nơi.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, làm một thân cây có thể một mực ở một chỗ đợi người kia, mà hắn vốn không biết bản thân đang đợi điều gì.

Trong lúc Lăng Nguyệt Vụ rơi vào tự hỏi, sát vách loáng thoáng truyền đến thanh âm hai nam nhân đang nói chuyện với nhau, công lực của hắn vẫn còn chưa hạ thấp.

"Muốn làm suy sụp Lăng Lạc cung, lần này là cơ hội tốt, nhớ phải cẩn thận hành sự!"

"Dạ, chủ thượng, chúng ta sớm đã phái người trà trộn vào Lăng Lạc cung, mấy người kia chúng ta đều có thể tin được, bọn họ đều có nhược điểm trong tay ta, không sợ bọn họ không nghe sai sử."

"Hảo, nhớ kỹ đừng lộ ra lời đồn, Lăng Lạc cung lớn như vậy, có thể cường đại đương nhiên có lý do của nó, Lăng Sương Nhược cùng với mấy người môn chủ của hắn cũng không phải hạng dễ chọc, nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi hẳn là biết nên làm sao."

"Chủ thượng, sống là người của chủ thượng, chết là ma của chủ thượng, chủ thượng giữ cho tiểu nhân một cái tiện mệnh, tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực hầu hạ chủ thượng."

"Được, ngươi mỗi lần mở miệng đều nói như thế, tới đây hầu hạ ta."

"Chủ thượng..."

"Đồng ý, ngày mai ta liền mua cho ngươi hồ điệp ngọc trâm mà ngươi thích nhất, đêm nay ' không say không về '."

"Vậy, chủ thượng, nếu như Lăng Sương Nhược..."

"Ân?"

"Người cũng biết hắn khó đối phó, tại sao còn cố ý muốn chọc hắn?"

"Ngươi hôm nay hình như rất không ngoan."

"Lẽ nào ta cũng không thể biết?"

"Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?"

"Lăng Sương Nhược là lão nam nhân đã hơn bốn mươi, chủ thượng, ta còn trẻ..."

Thanh âm dần nhỏ đi, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau nữa, Lăng Nguyệt Vụ uể oải mở hai mắt, nhìn chằm chằm sáp ong thiêu đốt trên bàn phát ra những tiếng lách tách.

Người kia, đã hơn bốn mươi, hẳn là không tới, còn nhớ rõ khi xưa xa nhau người kia chỉ mới hơn ba mươi một chút, tại sao lại bốn mươi, hiện tại người kia bộ dạng như thế nào?

Lăng Nguyệt Vụ sau khi tắm toàn thân đều thả lỏng, lẳng lặng nằm ở trên giường, mở mắt nhìn chằm chằm màn trướng, hắn không biết vài năm nay hắn đã sống ra sao, trong tay không có tiểu Nặc, ngực cảm giác như mất thứ gì đó, có lẽ con lớn không thể lưu, mới năm tuổi liền biết trốn ra ngoài, ngay cả tên Triệu Địch kia cũng chuồn xuống núi.

Nếu như không có bọn họ, có lẽ đời này hắn sẽ chết già ở trong núi.

Bởi vì sau khi tắm xong ăn một viên thuốc bổ của phu tử, mí mắt dần dần trầm xuống, nhưng khi đi vào trong mộng, lại hiện ra một màn ly biệt máu tanh không ngớt.

Rất bi thương, rất đau đớn.

Là khảo nghiệm, cũng là thật lòng.

Lăng Sương Nhược, có còn nhớ ngươi đã từng đáp ứng một người.

Ngươi nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

chương Bốn mươi sáu.

.

.

"Tiểu Nặc, ngươi trèo lên trên đó làm gì, nhanh leo xuống."

Đồng Phượng tựa ở thân cây buông ra hai tay đang khoanh ở trước ngực, nhìn tiểu Nặc đang trèo lên đỉnh một thân cây, thân hình nho nhỏ đỡ lấy cành cây leo qua leo lại, nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.

Nghe được thanh âm mềm nhẹ của Đồng Phượng vang lên dưới tàng cây, Lăng Nặc nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất luận cái gì sợ sệt, trái lại còn đối với hắn làm một mặt quỷ khả ái.

"Đừng nghịch ngợm nữa, leo xuống."

Đồng Phượng điểm chân nhẹ nhàng nhảy lên cành cây mà Lăng Nặc đang ngồi, trên mặt hiện ra biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.

"Hì hì, nương tử, ngươi xem đóa kia này rất đẹp có đúng không?"

Chỉ vào hoa màu hồng nhạt sinh trưởng ở đỉnh cây, hình dạng rất bình thường, Đồng Phượng nhàn nhạt liếc mắt một cái, đưa tay ổn định thân thể của Lăng Nặc, "Chỉ là một đóa hoa rất bình thường, có cái gì kỳ quái?"

Nhưng đúng là có chút nhìn quen mắt, hình như ở nơi nào gặp qua, nhưng thế giới to lớn, gặp phải hoa nhìn quen mắt cũng không có gì lạ.

Gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Lăng Nặc lộ ra một nụ cười thật tươi, từ trong lòng rút ra một cái khăn tay nhỏ mà cha vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó dưới sự trợ giúp của Đồng Phượng hái đóa hoa nhỏ kia xuống.

"Hoa này là trong thuốc của cha cần, phu tử đều đã nhanh hái hết hoa trên núi."

"Cha ngươi có bệnh?"

Đồng Phượng ôm hắn nhảy tới một thân cây khác, đem hắn đặt trên đùi mình, ngồi xuống cành cây thô to, xoa xoa cái đầu khả ái của hắn, là một hài tử hiếu thuận a.

Lăng Nặc vừa nói đến cha thì gương mặt liền phát ra ánh sáng, "Cha phải thường xuyên uống thuốc, phu tử sẽ giúp cha chế thuốc, ta sẽ giúp phu tử hái thuốc, tiểu thúc thúc sẽ khuyên cha uống thuốc, hì hì, Phúc bá bá thích nhất là nhìn chằm chằm cha uống thuốc."

Nghe Lăng Nặc mở miệng ngậm miệng đều là cha của hắn, xem ra người cha này trong sinh mệnh của hắn rất quan trọng, cũng giống như sư phụ trong sinh mệnh của chính bản thân cũng quan trọng như nhau.

"Nhà các ngươi thật thú vị, vậy ngươi một mình chạy ra ngoài, không nhớ cha ngươi sao?"

"Không phải, ta mỗi ngày đều nhớ cha, nhưng ta muốn chơi xong mới trở lại, còn muốn cưới vợ." Lăng Nặc ôm cổ Đồng Phượng cười hì hì mà nói, đồng âm non mịn nghe thấy đặc biệt khả ái.

"Giáo chủ!"

Không đợi Đồng Phượng đáp lại Lăng Nặc, chợt nghe dưới tàng cây truyền đến tiếng kêu to của Hồng Trần.

Một tay xách một con gà rừng, một tay xách thỏ trắng ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở trên cây, bọn họ thì nhàn nhã thong dong ngồi ở đó, còn hắn nhất định phải đi săn thức ăn, đây là điều bất đắc dĩ khi làm thuộc hạ.

"Hồng Trần đánh một con tiểu thỏ tử trở về a..."

"Ta nướng thịt thỏ cho ngươi được không?"

"Hảo! Ta thích nhất ăn thịt thỏ, cha có đôi khi sẽ đem ta lên trên núi nhìn mặt trời mọc, có đôi khi cũng sẽ nướng thịt thỏ thơm ngào ngạt cho ta ăn."

"Cha ngươi thật lợi hại."

Đồng Phượng trong mắt chớp động ước ao, hắn chưa bao giờ biết cái gì là cha, sư phụ cùng hắn cũng chỉ là quan hệ thầy trò, đến mức dường như đã không còn nữa.

Từ sáu năm trước sau khi Lăng Nguyệt Vụ biến mất, đã không còn nhìn thấy nhàn nhạt nhu hòa của sư phụ, về phần tính nết, có lẽ người khác nhìn không ra là có biến hóa, kỳ thực sư phụ đã thay đổi rất nhiều, chỉ là chính sư phụ cũng không phát hiện.

"Đúng vậy, nhưng mỗi lần uống thuốc, cha sẽ cau mày, sau đó muốn Phúc bá bá hâm nóng một vài lần mới uống lại, thật kỳ quái." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên một tia khó hiểu, Đồng Phượng nhéo cái mũi nhỏ của hắn, "Đó là bởi vì cha ngươi không thích uống thuốc, chúng ta xuống phía dưới giúp Hồng Trần thúc thúc đi."

"Là như vậy sao?"

Chiếm được đáp án, Lăng Nặc hài lòng nở nụ cười, thì ra cha không thích uống thuốc, thuốc rất đắng a.

"Phải."

Đột nhiên nhớ tới trước đây Lăng Nguyệt Vụ cũng không thích uống thuốc, nhưng khi có sư phụ hắn sẽ ngoan ngoãn uống hết, quan hệ của bọn họ tựa hồ vượt qua phụ tử bình thường, có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều quá.

Có một chút hắn rất không rõ, sư phụ tại sao lại quên Lăng Nguyệt Vụ đến không còn một mảnh, sáu năm trước sau khi trúng độc tỉnh lại không còn nghe sư phụ nhắc đến Lăng Nguyệt Vụ, ngay cả y phục của tiểu hài tử trong phòng cũng rất vô tình cho người thu dọn đi, giống như là hoàn toàn không biết có một Lăng Nguyệt Vụ tồn tại.

Còn có nửa ngày thì sẽ đến Lăng Lạc cung.

...

"Phượng nương tử, có phải buổi tối sẽ nhìn thấy sư phụ ngươi hay không?"

Tay cầm lấy một cái đùi gà mà Hồng Trần xé cho Lăng Nặc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra cắn lấy thịt gà, tuy rằng không có ngon như cha nướng, nhưng còn có thể bỏ vào miệng.

"Tiểu quỷ, ngươi thế nào có thể gọi giáo chủ như vậy, ngươi phải gọi là Phượng thúc thúc mới đúng."

Hồng Trần bình thường vốn không thích nói hiện tại ngoại lệ vì Lăng Nặc mở miệng, 'Phượng nương tử' cái này nghe thật là khó có thể tiếp thu.

"Hắn là nương tử ta, đương nhiên phải gọi nương tử!"

Lăng Nặc đương nhiên sẽ không nhượng bộ, hắn chính là người gặp người thích a, Hồng Trần thế nào có thể mệnh lệnh hắn.

"Thế nhưng..."

"Hồng Trần, ăn cái gì đi, ăn xong chúng ta nhanh chóng lên đường."

"Giáo chủ, ngươi không thể dung túng hắn như thế."

Bọn họ mấy ngày nay căn bản là không hề vội vàng lên đường, mỗi ngày chỉ có sống phóng túng, nhờ vào phúc của Lăng Nặc, hắn cùng giáo chủ mấy ngày nay đều béo lên.

"Liệt liệt... Hồng Trần đáng ghét nhất!"

Nói xong liền chui vào trong lòng Đồng Phượng, cũng không sợ dầu mỡ trên miệng mà cọ cọ lên y phục của Đồng Phượng.

Hồng Trần tức đến không thể phản đối, chỉ phải căm giận cắn cắn cành cây cắm thịt thỏ, giáo chủ chưa từng nói cái gì, hắn thôi cũng quên đi, chỉ là hắn đã mệt cùng tiểu quỷ này tính toán, thực sự làm cho buồn bực, có lẽ sinh hoạt của hắn vốn cũng rất chán, đột nhiên có chút không thích ứng mà thôi, biết đâu giáo chủ cũng không thích ứng.

Nhưng, giáo chủ tựa hồ rất thích thú a.

"Ha hả..."

Đồng Phượng thấy Hồng Trần bị tức đến quẫn dạng, ôm tiểu thân thể của Lăng Nặc nở nụ cười.

Thật lâu không thấy chủ tử cười tự nhiên như thế, hài lòng như thế, Hồng Trần cũng nở nụ cười, chủ tử không hề vị chuyện kia phiền não nữa?

Ăn xong bữa cơm trưa giản đơn bọn họ liền hướng về phía Lăng Lạc cung xuất phát.

Trên đường vì có tồn tại của Lăng Nặc mà không còn nặng nề như trước.

Cùng lúc đó, Lăng Nguyệt Vụ mới thoát khỏi khốn khổ vì độc phát, cùng Phúc Nhị xuất phát đến Lăng Lạc cung.

Vì nhi tử hay là vì hắn.

Không cần nói cũng đã biết.

chương Bốn mươi bảy.

.

.

Vẫn luôn lạnh lùng như ngày xưa, vẫn luôn hàn băng như ngày xưa, vẫn luôn làm cho cảm giác được vô tình như ngày xưa.

Đây là Lăng Lạc cung.

Không có treo đèn kết hoa, không có vui sướng, có cũng chỉ là kiến trúc vẫn duy trì nguyên dạng như trước, Lăng Lạc cung đương nhiên là đặt ở một địa thế có lợi, có lẽ nên nói là dễ thủ khó công.

Nơi lạnh lùng kia vì có Lăng Nặc tồn tại mới trở nên náo nhiệt, cũng mang đến cho người khác tiếng cười, đây là hắn bất đồng với khí tức lạnh lùng của cha, Triệu Địch còn có lần hoài nghi hắn rốt cuộc có phải là hài tử của Lăng Nguyệt Vụ hay không, đáng tiếc bề ngoài của bọn họ rất giống, rất khó nói bọn họ không phải phụ tử.

"Diệp thúc thúc, ngươi ở đây có thật nhiều thuốc, khi ta đi có thể đem một chút về nhà không?"

Khuôn mặt tươi cười hồn nhiên khả ái nâng lên, cùng với giọng nói trẻ con ngọt ngào giết người không đền mạng, lôi kéo góc áo của Diệp Hạ mà hỏi, còn không thì chớp chớp đôi mắt to ngập nước, bày ra hắn hiện tại có bao nhiêu chân thành muốn dược liệu sang quý của người khác.

"Đương nhiên có thể, tiểu Nặc Nặc muốn bao nhiêu đều có thể, nếu không ngươi sẽ nói với Đồng thúc thúc là Diệp thúc thúc ta keo kiệt a."

Ôm lấy Lăng Nặc mới năm tuổi, Diệp Hạ nựng nựng cái mũi nhỏ khả ái của hắn, vì sao mỗi người đều thích nựng mũi của hắn, thật khó hiểu, nhưng có một chút chuyện là hắn hiểu, chỉ vào Đồng Phượng đang ưu nhã uống trà nói, "Diệp thúc thúc, ngươi nói sai rồi, hắn không phải thúc thúc của ta, ta chính là muốn dẫn hắn về nhà cho cha ta nhìn con dâu, cha nói phải tìm một con dâu đẹp mới có thể về nhà."

"Phốc!"

Nam Cung Phó tuổi đã gần ba mươi bốn đang ngồi bên cạnh bàn đá chơi cờ với Tuyết Lộ, rất không khách khí phun một ngụm nước trà về phía người kia.

"Họ Nam Cung, ngươi muốn chết!"

Ống tay áo vung lên liền đem quân cờ đen trắng trên bàn quét về phía Nam Cung Phó, Nam Cung Phó sớm có dự liệu, thân thể một cái xoay người điểm chân xuống đất nhảy lên.

"Tuyết, ngươi muốn mưu sát thân phu a!"

"Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt, y phục của ta đều bị ngươi làm dơ."

"Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là nghe tiểu Nặc Nặc nói thật sự là không thể tin nổi!" Vội vã hướng về phía người yêu khoát khoát tay, sau đó đi tới bên cạnh Tuyết Lộ, nâng ống tay áo giúp người kia lau đi kiệt tác của mình, đồng thời còn mang theo một tiếng cười gượng xấu hổ.

Mọi người ở đây đều cho hắn ánh mắt khinh miệt.

"Tuyết Lộ ca ca cũng thật xinh đẹp, có thể là nương tử của ta không?"

Lăng Nặc được Diệp Hạ ôm vào lòng mở miệng nói, mấy ngày nay giả vờ với bọn họ thành thục đến không thể thành thục hơn, một miệng gọi một người là thúc thúc, một miệng gọi một người là ca ca, làm cho nghe thật không thoải mái.

"Tốt a!"

"Không được!"

Tuyết Lộ cùng Nam Cung Phó trăm miệng một lời mà nói, tiểu Nặc nghe được không hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt to mong chờ nhìn bọn họ, "Vì sao không được, cha nói con dâu đẹp phải dẫn về nhà."

"Tiểu Nặc Nặc, nương tử a, chỉ có thể có một, ngươi có, cái kia, Đồng Phượng... ca ca, lại không thể có Tuyết Lộ ca ca, có biết hay không, ta mời ngươi ăn hồ lô bọc đường được không?"

"Nam Cung thúc thúc ngươi lừa đảo, muốn dùng hồ lô bọc đường khi dễ người yếu đuối như ta, ta không ăn đồ ngọt, cha nói ăn nhiều sẽ sâu răng."

Đối mặt với gương mặt nịnh nọt của Nam Cung Phó, tiểu Nặc tất nhiên là có vẻ mặt khinh bỉ, thấy Tuyết Lộ cùng với Diệp Hạ đều nở nụ cười, ngay cả Đồng Phượng ở bên uống trà cũng nâng lên khóe miệng.

"Các ngươi sâu răng là có ý gì?"

Nam Cung Phó vẻ mặt hiện ra biểu tình không cùng tiểu quỷ đầu kia tính toán, tuy rằng bị tiểu quỷ xem nhẹ còn bị cười nhạo rất không cam lòng, hắn cũng không tin những người khác đều biết cái gì là sâu răng.

Tuyết Lộ cùng Diệp Hạ bất đắc dĩ trừng mắt Nam Cung Phó, "Đương nhiên là theo nghĩa của mặt chữ, Nam Cung Phó ngươi tại sao càng sống càng ngu ngốc, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết."

"Cái gì ngu ngốc, lẽ nào lúc trước các ngươi có nghe qua sâu răng hai chữ này?"

Tiểu Nặc vẻ mặt khó hiểu, gãi gãi gương mặt nhỏ nhắn của mình, "Diệp thúc thúc, sâu răng chính là sâu răng, các ngươi tại sao chưa từng nghe qua?"

Lăng Nặc mới nói ra miệng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ xác thực chưa từng nghe qua sâu răng hai chữ, ngay cả Đồng Phượng thường ở bên ngoài cũng chưa từng nghe qua.

"Tiểu Nặc, có đói bụng không?"

Gặp tất cả mọi người không nói lời nào, Đồng Phượng bốc lên một khối hoa cao nhỏ hỏi Lăng Nặc vẫn còn đang trong lòng Diệp Hạ, tiểu quỷ nhìn thấy Đồng Phượng cười với mình đương nhiên hài lòng mà nhảy ra khỏi Diệp Hạ, sau đó leo lên trên đùi Đồng Phượng ăn bánh ngọt, chỉ cần là Đồng Phượng đút cho hắn, hắn sẽ ăn một chút, bởi vì những thứ đó đều là hắn thích ăn, nhiều ngày ở chung như vậy, Đồng Phượng đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn.

"Tiểu Nặc, ăn nhiều như vậy cẩn thận biến thành đại mập mạp, giáo chủ sẽ bế ngươi đi không được."

Hồng Trần hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện của Lăng Nặc mà tính tình đại cải biến, đứng ở một bên mở miệng nói với Lăng Nặc đang ăn uống vui vẻ.

"Sẽ không, Hồng Trần là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh!"

"Cái gì không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, từ này không thể dùng loạn, phu tử của ngươi không dạy ngươi sao?"

"Ta không có dùng loạn, ngươi xem ta ăn điểm tâm, ngươi đố kỵ!"

Một lớn một nhỏ tranh chấp nghe vào trong tai mọi người đều cười lớn, trong một buổi chiều, thắng địa Dược trai của Lăng Lạc cung có được một bầu không khí ung dung tự do.

Sáu năm, cái gì cũng biến đổi, nhưng cũng có những thứ chưa từng biến.

Quan hệ của Đồng Phượng cùng ngũ đại môn chủ tự nhiên trở nên hòa hợp, Lăng Lạc cung vẫn duy trì nguyên dạng như trước, quá khứ đạm nhiên không còn tồn tại nữa, cũng không còn có người muốn đi tìm.

"Hồng Trần, ngươi cũng nhường cho tiểu Nặc đi." Nâng tay áo lau miệng cho Lăng Nặc, Đồng Phượng đương nhiên luôn giúp cho hắn.

Tuyết Lộ, Nam Cung Phó, cùng Diệp Hạ đều nghĩ một màn trước mắt rất quen thuộc, thật lâu trước đây tựa hồ có một người nào đó cùng với một hài tử cũng đã từng làm động tác như vậy.

Bọn họ chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại mà vẫn chưa nói ra miệng, điều này cũng là bọn họ ăn ý trong nhiều năm, cung chủ không nhớ rõ từng có một người hài tử tồn tại, bọn họ cũng sẽ không lắm miệng, sự tình chỉ có thể thuận theo tự nhiên, quên đi sinh ly tử biệt có lẽ sẽ không cảm thấy thống khổ.

Một trận lãnh khí tự nhiên đến, tiểu thân thể của Lăng Nặc co vào trong lòng Đồng Phượng, trời thu tới rồi, gió quả nhiên có chút lạnh, nhưng trận gió này là từ một người nào đó mà đến.

Như trước vẫn là dáng dấp đó, như trước vẫn là bạch y thắng tuyết, như trước vẫn là gương mặt mỹ lệ lạnh lùng, như trước vẫn là ngữ khí hàn như băng, bằng phẳng không chứa một tia ngữ điệu.

"Đồng Phượng."

"Sư phụ!"

Đồng Phượng ôm Lăng Nặc đứng lên, đối mặt với sư phụ vẫn luôn hàn như băng, khí thế lạnh như sương mù, hắn luôn nghĩ trên người sư phụ thiếu hơi người.

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lăng Sương Nhược, ở đây ngoại trừ mấy người bình thường hay tiếp xúc với Lăng Sương Nhược, chúng người hầu thân thể đều run, đợi sau khi Lăng Sương Nhược gật đầu, bọn họ hàng nối hàng rời khỏi Dược trai, cho dù thế nào mọi người ai cũng sợ cung chủ.

Lăng Nặc từ trong lòng Đồng Phượng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn người nam nhân không biết cười giống như cha, bề ngoài na ná cha, nhưng so với cha cao to hơn, cha dường như gầy yếu hơn một chút, còn có, chính là người kia không chịu ôm hắn một cái a.

Cảm giác được Lăng Nặc truyền đến ánh mắt hiếu kỳ, Lăng Sương Nhược đem đường nhìn đặt trên người hắn, "Ngươi không sợ ta."

Trong đầu tựa hồ cùng lúc hiện lên những lời này, không biết lúc nào hắn hình như cũng có nói qua như vậy đối với người khác, thế nhưng hắn trước đây có thích tiểu nam hài nào sao?

Lăng Nặc lắc đầu, "Vì sao phải sợ ngươi, xinh đẹp thúc thúc, ôm một cái!"

Lăng Nặc nâng lên khuôn mặt tươi cười khả ái hướng về phía Lăng Sương Nhược giơ ra hai tay.

Trên trán Đồng Phượng bắt đầu đổ mồ hôi, những người khác cũng như vậy, tại sao lại xuất hiện thêm một tiểu quỷ không sợ cung chủ, trước đây có một Lăng Nguyệt Vụ, hiện tại có một Lăng Nặc, hơn nữa bọn họ còn chết tiệt giống nhau như vậy, cùng cung chủ cũng có một chút tương tự.

Hẳn là bọn hắn hoa mắt, tất cả mọi người không dám suy nghĩ nhiều.

Lăng Nặc giơ lên hai tay cứng lại giữa không trung, Đồng Phượng vội vã mở miệng, "Xin lỗi, sư phụ, tiểu Nặc hắn còn nhỏ..."

"Phượng nương tử, ta không còn nhỏ, người ta đã năm tuổi." Tiểu Nặc không khách khí cãi lại, ghét nhất bị người khác nói hắn còn nhỏ.

Lăng Sương Nhược vẫn chưa có bất luận biểu hiện gì, mọi người trên trán đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên bao quát cả Đồng Phượng vẫn chưa nhìn ra tâm tình của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược chậm rãi giơ lên hai tay hướng về phần dưới nách Lăng Nặc.

Đột nhiên một đạo bóng người hiện lên, bóng trắng chợt hiện tới chính giữa Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng, Lăng Nặc đột nhiên bị cướp đi trong lòng Đồng Phượng.

Một thanh âm ôn nhu, nhàn nhạt, nhẹ nhàng thật dễ nghe chậm rãi vang lên, "Nặc nhi, nên về nhà."

chương Bốn mươi tám.

.

.

"Ngươi..."

Sợi tóc dài nhỏ xẹt qua gương mặt Lăng Sương Nhược, nam nhân che mặt làm cho hắn nhìn không ra hình dạng, Lăng Sương Nhược duỗi tay ra, Lăng Nguyệt Vụ thân hình chợt lóe, có qua có lại, một trước một sau, tránh trái tránh phải, bởi vì ôm hài tử, mà võ công của bọn họ lại ngang nhau, lụa tơ màu trắng mềm mại nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất.

Tất cả mọi người vẻ mặt không thể tin nổi, có người có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt bọn họ, đồng thời giữa hai đại cao thủ đoạt đi một người hài tử, là bọn họ phòng bị sơ sài hay là võ công của đối phương rất cao cường, nhìn lụa trắng chậm rãi hạ xuống mặt đất, Nam Cung Phó cùng mọi người mở to hai mắt, nhìn rất quen.

"Da, xinh đẹp thúc thúc thắng, cha."

Tiểu Lăng Nặc khả ái vỗ vỗ hai cái tay mập mạp, không biết vì sao hắn vui vẻ như thế, rõ ràng bầu không khí của hiện trường rất cứng ngắc, nhưng tiểu hài tử không hiểu chuyện cũng rất là bình thường.

Lăng Nguyệt Vụ nhẹ nhàng vỗ lên mông tiểu Nặc, "Nặc nhi béo."

"Nặc nhi không béo."

Lăng Nặc chu lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt mất hứng vì cha nói hắn béo, cái tay nhỏ không nghe lời kéo kéo áo của Lăng Nguyệt Vụ.

Lăng Nguyệt Vụ ôm Lăng Nặc đi về phía cổng vòm của Dược trai, không để ý tới những người ở phía sau há to miệng đến mức có thể đặt trứng vịt vào, mà Lăng Sương Nhược trong đầu chỉ hiện lên một tiểu thân ảnh quen thuộc, hương thơm bồng bềnh trong không khí, rất quen thuộc.

Trong đầu bọn họ đương nhiên cùng lúc vang lên ba chữ.

Lăng Nguyệt Vụ!

"Cha, chúng ta muốn đi đâu, tại sao không nhìn thấy Phúc bá bá."

Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ tới cái gì nên kêu lên, "Cha!"

Lăng Nguyệt Vụ bất mãn nhìn nhi tử trong lòng, "Ngươi lại gọi loạn cái gì, gần đây không chịu luyện công có đúng hay không."

Lè ra cái lưỡi nhỏ hồng hồng khả ái, còn cúi đầu xoay xoay ngón tay, "Cha, người ta, người ta tìm nương tử mệt mỏi mà."

"Thật không, tối nào cũng chạy vào phòng người khác sẽ không mệt, ta bình thường dạy ngươi thế nào?"

Thì ra 'đạo hoa tặc' lần kia nhân vật chính là vật nhỏ trong lòng Lăng Nguyệt Vụ.

"Người ta là vì tìm nương tử xinh đẹp mà, cha, ngươi chờ một chút, ta đem nương tử đến cho ngươi xem, rất đẹp a." Khi bọn hắn muốn đi ra khỏi cổng vòm, Lăng Nặc đột nhiên nghĩ đến muốn đem Đồng Phượng giới thiệu cho cha nhận thức.

Lăng Nguyệt Vụ nhíu nhíu mày, khi xưa là ai gọi Nặc nhi đi ra ngoài tìm nương tử, dù sao cũng không phải hắn, chắc chắn là cái tên phu tử, quay đầu nhìn về phía những người đã từng gặp qua kia, không biết có nên tính là quen biết hay không, chỉ là không biết bản thân có còn muốn trở về.

"Cha, chờ một chút, người ta muốn dẫn nương tử về nhà."

Đã sớm biết con của hắn hoàn toàn hoạt bát không hề giống hắn, theo ý của nhi tử đem nó đặt xuống đất, Lăng Nặc kéo kéo Lăng Nguyệt Vụ đứng bất động ở tại chỗ.

"Cha, trông thấy không, mấy thúc thúc này đều rất tốt."

Thúc thúc?

Dựa theo vai vế mà tính, đại khái ngoại trừ Đồng Phượng ở ngoài, những người khác hẳn phải gọi là gia gia, suy nghĩ này làm cho chính hắn cũng bị dọa.

"Tiểu Nguyệt Vụ!"

Người đầu tiên gọi tên hắn chính là Nam Cung Phó, giọng lớn đến mức không muốn nghe cũng khó.

"Tiểu Nguyệt Vụ?"

Đáy lòng Lăng Sương Nhược vang lên một thanh âm, Vụ nhi?

Nam hài trước mắt này là ai, hắn trước đây có biết không, vì sao trong đầu hắn không có ký ức gì thuộc về người kia, thế nhưng sao lại quen thuộc như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Ngươi là ai, ngươi cho là Lăng Lạc cung có thể tùy ý cho ngươi xông vào?"

Bản thân tựa hồ không phải muốn nói như vậy, thế nhưng Lăng Sương Nhược lại mở miệng như thế.

Lăng Nguyệt Vụ nhàn nhạt nhìn về phía Lăng Sương Nhược, rồi nhìn lại nhi tử Lăng Nặc đang lay lay hắn, thực là làm cho lo lắng, võ công của Nặc nhi đều luyện đi nơi nào.

"Cung chủ! Hắn là tiểu Nguyệt Vụ!"

Nam Cung Phó vội vã giải thích.

"Là tứ thiếu gia." Diệp Hạ giúp bạn tốt bổ vào thêm một câu.

"Cha, ngươi cùng mấy thúc thúc biết nhau sao, người ta chưa từng nghe cha nói qua, cha, đây là nương tử mà ta tìm á, có đẹp không?"

Nhún một cái nhảy tới trước mặt Đồng Phượng, kéo góc áo của Đồng Phượng kiêu ngạo mà nói, mà Đồng Phượng trên mặt có chút xấu hổ, tiểu Nặc lại là nhi tử của Lăng Nguyệt Vụ.

Cái này không phải ông trời đang đùa giỡn sao.

Cảm giác hiện trường là một mảnh hỗn loạn.

Trong mắt Lăng Nguyệt Vụ chỉ có nhi tử, nhìn Lăng Nặc lôi kéo góc áo của Đồng Phượng, thật hối hận khi xưa cho phu tử dẫn dắt hắn, cái tốt không học, cái xấu toàn bộ học triệt để, xoa xoa vùng giữa lông mày có chút nhíu chặt, không để ý tới Lăng Sương Nhược đang truyền đến hàn ý đóng băng.

"Cha, ngươi nói một chút đi, nương tử của người ta có xinh đẹp hay không." Lăng Nặc nũng nịu muốn được phụ thân khích lệ mình đã làm tốt.

Tiếc rằng Lăng Nguyệt Vụ không phải là phụ thân bình thường, đương nhiên sẽ không giống Phúc Nhị cưng chiều hắn lên trời.

"Hiện tại đi lên núi chạy hai vòng cho ta!"

"A!" Tuyết Lộ ngây ngốc.

"Không phải chứ!" Diệp Hạ tiếp tục há to miệng.

"Ách..." Nam Cung Phó cũng bị hù.

Ngay cả Lăng Sương Nhược cũng không rõ nam hài vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này vì sao lại nghiêm khắc như thế.

"Cha, ngươi thật nhẫn tâm..." Lăng Nặc giả vờ khóc nghẹn ngào, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Đồng Phượng, Đồng Phượng đương nhiên là thích tiểu quỷ này, lên trên núi chạy hai vòng, hắn mới có mấy tuổi thôi.

"Lăng Nguyệt Vụ, tiểu Nặc còn nhỏ, ngươi..."

"Nặc nhi!"

Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên sẽ không nghe lời người khác khuyên, đây là nghiêm phạt nhẹ nhất cho tiểu Nặc, tiểu quỷ này luôn thích giả vờ thương cảm làm nũng khi có người khác, cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ hắn làm cha sẽ không mắc bẫy.

"Đã biết rồi, cha, thời gian."

Cha quả nhiên là vô cùng nhẫn tâm, mỗi lần đều kêu hắn leo núi.

Nhìn bầu trời.

"Một canh giờ sau trở về, không được đùa giỡn trên núi."

Tại tiểu Thiên Sơn, mấy người kia đã dung túng hắn đến mắt nhắm mắt mở, nhìn đi, đây là hậu quả của việc quá mức dung túng, chỉ biết làm nũng, giả vờ thương cảm!

Hắn mới có mấy tuổi thôi!

"Ô ô, cha, vĩnh biệt, ngươi không cần cản ta."

Giả vờ lau nước mắt hướng về Lăng Nguyệt Vụ cáo biệt, Lăng Nặc buông ra góc áo của Đồng Phượng chậm chậm bước về phía cổng vòm, tiểu thân thể run run lên, ai nhìn thấy cũng đau lòng.

"Tiểu Nguyệt Vụ, ngươi không thể đối đãi tiểu Nặc Nặc như vậy..."

Tuyết Lộ nhìn không chịu được mở miệng giúp đỡ Lăng Nặc, mà Lăng Nặc nhìn thấy có người giúp mình liền đứng tại chỗ mà run, còn phát sinh tiếng khóc, "Cha... Trên núi có cọp..."

"Tiểu Nguyệt Vụ, trên núi thật sự có cọp."

"Ô ô... Nương tử... Ta sợ..."

Mọi người tựa hồ đều đã bỏ qua một sự thật.

Nếu như Lăng Nặc không có võ công Lăng Nguyệt Vụ thế nào có thể yên tâm cho hắn chạy vòng quanh núi, còn gia hạn một canh giờ sau trở về.

Lăng Sương Nhược mắt lạnh nhìn bọn họ, bản thân cũng rơi vào trầm tư.

"Nặc nhi, đùa như vậy có vui không?"

Lãnh âm bình thản không phập phồng lần thứ hai vang lên, tiểu thân ảnh ở cổng vòm đột nhiên biến mất không gặp nữa.

Tuyết Lộ trừng mắt nhìn phía cổng vòm, Nam Cung Phó tiếp tục ách ách, Diệp Hạ không thể tin được mà dụi dụi hai mắt, về phần Đồng Phượng, thân hình chợt lóe đuổi theo, Hồng Trần đương nhiên là đi theo chủ tử.

Dược trai đột nhiên trở nên quạnh quẽ, ngoại trừ Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược đối mặt nhau, ba người còn lại rất hối hận không đuổi theo ra ngoài.

Phong vân bắt đầu khởi động, trong Dược trai đột nhiên nổi lên gió to.

Hai người đứng tại chỗ bất động tựa hồ so bì nội lực, về phần ai mạnh ai yếu, không người nào có thể kết luận.

"Cung chủ!"

"Tiểu Nguyệt Vụ!"

Trong đầu mọi người đều hiện lên một ý niệm: bọn họ sẽ bị hủy tại đây!

chương Bốn mươi chín.

.

.

Nhìn hai người bạch y nhân giữa không trung đối quyết, người ở bên dưới trong lòng nóng như lửa đốt, bọn họ muốn hỗ trợ, thế nhưng rồi lại bất lực, hai người hình dáng có chút khác nhau nhưng thân thủ lại tương đương nhau.

Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược không mang theo bất luận binh khí nào chỉ vung y phục tranh đấu làm cho nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, thế nhưng người người đều biết bọn họ đấu với nhau là không được phép người khác xen vào, nguyên nhân không ai hiểu, đã từng, bọn họ vốn rất quen thuộc đối phương, mà hôm nay lại trở thành người xa lạ.

Lăng Nguyệt Vụ khóe miệng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt hiếm thấy, Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ phân tâm một chưởng đánh vào ngực của hắn, Lăng Nguyệt Vụ cũng rất nhanh trả lại cho người kia một kích, hai người đều bị chấn khí của đối phương bắn trúng, chậm rãi đáp trở về chỗ cũ, Dược trai an tĩnh như trước, ở đây không có bị bọn họ hủy diệt.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng kế tiếp khiến cho người khác vô cùng lo lắng.

"Phốc!"

Lăng Nguyệt Vụ trong lúc mọi người thở phào thì phun ra một búng máu, sắc mặt cực bạch, Diệp Hạ cách hắn không xa hiện tới bên cạnh đỡ lấy hắn, cùng lúc nắm lấy tay trái của hắn, bắt mạch.

"Phốc."

Tiếng phun ra máu thấp hơn từ trong miệng Lăng Sương Nhược truyền đến, tất cả mọi người đều khó hiểu, vì sao rõ ràng hai người đều võ công cao cường, vừa nãy tranh đấu cũng không xuất toàn lực, sau khi giải quyết đều cùng lúc thổ huyết.

"Tiểu Nguyệt Vụ, thân thể ngươi có độc."

Nghe thấy xưng hô không thay đổi, vốn không muốn lưu ý, thế nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn nhíu mày, hắn thật sự không quen 'tiểu Nguyệt Vụ' ba chữ này, mí mắt buông xuống chậm rãi giơ lên, đường nhìn dừng ở Lăng Sương Nhược dùng tay áo bạch y lau đi khóe miệng, Lăng Sương Nhược cũng nhìn hắn, sóng mắt hai người lưu động giữa không trung.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy đôi môi của Lăng Sương Nhược cử động, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng chỉ thấy được hai chữ chủy hình [*] 'Vụ nhi'.

Tiêu hao một canh giờ giao đấu, thể lực căn bản không chịu nổi, hắn lâm vào hôn mê.

Thân thể mềm mại không hề trọng lượng được một người nào đó từ trong kí ức hỗn loạn ôm lấy, thẳng hướng về bên trong Dược trai, ba người kia đương nhiên cũng lo lắng cho Lăng Nguyệt Vụ đi theo phía sau.

"Vụ nhi?"

"Cung chủ, thương thế của người?"

Diệp Hạ sau khi thay Lăng Nguyệt Vụ bắt mạch, dùng ánh mắt không xác định nhìn về phía Lăng Sương Nhược, vừa rồi hình như nghe được cung chủ gọi tên tiểu Nguyệt Vụ, lẽ nào cung chủ đã nhớ tất cả mọi chuyện?

"Thương thế của ta không ngại, ngươi nhanh lên một chút nhìn cho Vụ nhi..."

Ngồi ở bên giường nắm chặt bàn tay tái nhợt không chút máu của Lăng Nguyệt Vụ, vừa rồi bị một kích đánh trúng, trong một khắc hắn biết người trước mắt hắn là ai, hắn biết, nội tâm giãy giụa chiếm được giải thích, thế nhưng, thế nhưng có một chỗ trống, Vụ nhi, thế nào lại biến thành như vậy, hắn không hiểu, hắn chỉ nhớ rõ, ngay lúc đó Vụ nhi bị người mang đi, sau đó... Sau đó... Hắn cái gì cũng không biết.

"Cung chủ, ta là muốn nhìn tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng ngươi có thể buông tay hắn ra được không, ngươi như vậy... Ta xem không được."

Diệp Hạ rất vui mừng vì cung chủ đột nhiên khôi phục ký ức đối với tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng biểu thị tình cảm cũng phải nhìn thời gian a, Tuyết Lộ cùng Nam Cung Phó đứng ở bên cạnh hai người không biết chuyện gì, sau một cái chớp mắt, mới đem Lăng Sương Nhược mời ngồi ở một bên.

Nhìn gương mặt trở nên trắng bệch mà lại thành thục nằm ở trên giường, có thể là thành thục hơn, thế nhưng lại thiếu hồng hào, hắn giống như một người không còn sống, không thể tỉnh lại nữa.

Không, Vụ nhi sẽ không, hắn mới nhớ tới Vụ nhi, hắn mới tìm lại được ký ức chỉ thuộc về hai người, Vụ nhi không thể không tỉnh lại, Lăng Sương Nhược đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên chuyển thành ngồi ở mép giường.

"Cung chủ?"

Diệp Hạ bị Lăng Sương Nhược dọa đến mất hồn, tại sao gặp phải tiểu Nguyệt Vụ thì tính tình của cung chủ đại biến, gặp mặt còn không đến một canh giờ là có thể nhớ tới người đó, tiểu Nguyệt Vụ đối với cung chủ mà nói thật sự rất quan trọng, rất quan trọng, gần như là cả tính mạng.

"Ta chỉ muốn nhìn hắn."

"Tiểu Nguyệt Vụ thân thể chỉ là quá hư nhược, mệt nhọc quá mức, ngất xỉu có thể là vừa nãy vận khí khiến cho thể lực chống đỡ không nổi, cung chủ, đừng quá lo lắng."

Có chút không yên lòng liếc mắt nhìn Diệp Hạ, "Là như thế này sao?"

"Cung chủ vẫn không tin y thuật của ta?"

"Vừa rồi ngươi nói hắn trúng độc."

Vẻ tự tin trên mặt Diệp Hạ vì những lời này mà rơi xuống đáy cốc, "Tiểu Nguyệt Vụ là trúng độc, thế nhưng độc này tựa hồ không thể giải, hơn nữa độc đã ở trong cơ thể hắn vài năm."

"Mấy năm nay vì sao không nói cho ta biết chuyện của Vụ nhi!"

Hàn âm phát ra, khuôn mặt mỹ lệ không giống nam nhân trên ba mươi của Lăng Sương Nhược trở nên âm trầm, khóe miệng còn lưu lại nhàn nhạt vết máu.

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

Ba người ở đây đều ý thức được lúc này Lăng Sương Nhược thật sự nổi giận, Diệp Hạ vội vã đứng lên cùng Tuyết Lộ và Nam Cung Phó đứng ngang hàng trước mắt Lăng Sương Nhược.

"Nói, ta phải biết nguyên nhân, các ngươi đều biết ta không nhớ rõ Vụ nhi, đúng hay không?"

Ba người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự bọn họ đều biết, nhưng bọn họ cũng không biết tiểu Nguyệt Vụ còn sống, khi xưa, tất cả mọi người cho rằng hắn đã rơi xuống vực, không hề có cơ hội còn sống.

"Nói! Đừng làm cho ta hỏi lại lần thứ hai!"

"Điều này, cung chủ, trước đây chúng ta đều cho rằng tứ thiếu gia không có khả năng còn sống sót, cho nên..."

Tuyết Lộ rốt cuộc tương đối e ngại Lăng Sương Nhược trước mắt, lần đầu tiên thấy hắn nổi giận như vậy, bình thường cho dù có nổi giận cũng không biểu hiện rõ ràng như thế.

"Cho nên các ngươi sẽ không nói cho ta biết, cũng không phái người đi tìm, để hắn tự sinh tự diệt! Là thế này phải không?" Lăng Sương Nhược hầu như là từng chữ cắn răng nói ra, mắt lạnh đảo qua ba người bọn họ, "Những người khác cũng cho là như vậy?" Đương nhiên 'những người khác' là chỉ Đồng Phượng, ngũ đại môn chủ, còn có mọi người của Lăng Lạc cung.

"Cung chủ, đây là trước khi tứ thiếu gia đi giao cho..."

Bọn họ cũng là vì tốt cho cung chủ, thế nhưng ai cũng thật không ngờ tiểu Nguyệt Vụ lại rơi xuống vực.

"Cái gì trước khi đi giao cho, lúc đó ta..."

Lúc đó hắn làm sao?

Hắn lại không nhớ nổi lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, buồn phiền vì không thể nhớ chuyện sáu năm trước, chưởng phong vung lên, bàn đá bên trong đã bị nát thành mảnh nhỏ.

"Cung chủ, bớt giận."

Diệp Hạ cau mày cúi đầu thành khẩn nói.

"Các ngươi còn có lời nào khác để nói?" Độc đã nhiều năm tại sao không được giải, rốt cuộc là ai hạ độc thủ, vì sao Vụ nhi trong mấy năm nay không trở lại, vì sao Vụ nhi không trở về tìm hắn, thế nào lại biến thành như vậy, chết tiệt. "Nếu như độc trên người hắn giải không được, ngươi liền tự phế hai tay."

Lời nói âm ngoan hầu như từ kẽ răng phát ra, đang muốn phất tay gọi bọn hắn rời khỏi, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy bàn tay muốn giơ lên của Lăng Sương Nhược.

"Ngươi rất ồn, có biết hay không?"

Thanh âm rất nhỏ từ trên giường truyền đến, bình thản mang theo mềm nhẹ, Lăng Nguyệt Vụ mệt mỏi mở hai mắt nhìn nam nhân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mình, sáu năm, dáng dấp của người đó vẫn không thay đổi, nhung nhớ từng ngày từng đêm nhiều như vậy, hắn cho rằng sau này không còn có cơ hội gặp lại, thì ra người đó cái gì cũng không đổi, thay đổi cũng chỉ có một mình hắn.

Lăng Sương Nhược đột nhiên nói cái gì cũng nói không nên lời, lời nói đột nhiên nghẹn ngào trong cổ họng, chỉ là dùng tay tha thiết nắm chặt bàn tay tái nhợt của Lăng Nguyệt Vụ.

"Lăng Sương Nhược..."

Chậm rãi giơ lên một tay khác chưa bị nắm, Lăng Nguyệt Vụ gọi cái tên thật nhiều năm không gọi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cảm giác như không phải hiện thực.

"Vụ nhi, ta..."

"Ta rất mệt."

"Ngươi..."

"Ngươi mang ta tới Sương cư." Đó là nơi quen thuộc nhất của bọn hắn.

Ba người cùng hít một hơi thật sâu, đúng là chỉ có tiểu Nguyệt Vụ mới có biện pháp bắt được cung chủ.

Tựa ở trên người Lăng Sương Nhược, hương bạc hà quen thuộc vờn quanh, Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai rơi vào trong mộng, ngủ trầm, hắn thật sự rất mệt mỏi, chờ mong ngày này, đã bao lâu?

"Vụ nhi?"

Thử gọi Lăng Nguyệt Vụ, gặp người trong lòng ngủ say bất động, Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc vương trên trán hắn.

Gương mặt khi ngủ này, ngủ có bình yên không?

Bao nhiêu năm nay ngươi đã chịu bao nhiêu đau khổ?

Chua xót, đau lòng, trái tim quặn thắt, thiêu đốt lên mũi của hắn, "Vụ nhi vẫn là một gia hỏa khiến người khác quan tâm, là cao thủ gạt người, luôn luôn làm lòng ta đau, thế nhưng ta không có biện pháp gì bắt buộc ngươi, nói cho ta biết, nên làm như thế nào?"

.

.

[*] Chủy hình: Miệng nói nhưng không phát ra âm thanh.

chương Năm mươi.

.

.

Sự xuất hiện của Lăng Nặc ở Lăng Lạc cung, rồi sau đó Lăng Nguyệt Vụ cũng đến, Lăng Lạc cung trở nên náo nhiệt, đương nhiên náo nhiệt ở đây là ám chỉ Lăng Nặc.

Lăng Nguyệt Vụ đã xuất hiện tại Lăng Lạc cung, dĩ nhiên là hảo quản gia Phúc Nhị cũng theo tới, về phần Triệu Địch có lẽ là lạc đường ở chỗ nào đó, cảm giác về phương hướng của hắn luôn kém hơn so với người khác, nhưng dường như không có ai quan tâm hắn sống chết, thật kỳ quái.

Trời đất bao la ăn lớn nhất, đây là châm ngôn sống của Lăng Nặc tiểu khả ái.

Nhìn lại, người đang ngồi trước bàn cơm quét ngang một đống sơn trân hải vị cũng chính là hắn, thế nhưng vì sao dạ dày nhỏ như vậy có thể chứa được nhiều thứ như thế, tất nhiên là không phải ăn hết, mà là mỗi món hắn đều phải nếm một chút.

Cùng lúc đó một màn kỳ quái cũng được trình diễn.

"Cha, người ta muốn ăn cái kia."

Cái miệng nhỏ nhắn dính dầu mỡ vừa được Lăng Nguyệt Vụ dùng khăn lau đi, ngón tay nhỏ bé chỉ vào dĩa thịt bò trước mặt Lăng Sương Nhược, mắt to nhìn chằm chằm vào cha của mình, kỳ thực Lăng Nguyệt Vụ rất không muốn đem trách nhiệm này đổ vào đầu mình, mấy tên kia bình thường quá là cưng chiều Lăng Nặc, nhìn hiện tại...

Bất đắc dĩ cầm lấy chiếc đũa duỗi về hướng bên kia, thế nhưng có người so với hắn nhanh hơn, Lăng Sương Nhược gắp một miếng thịt bò cỡ vừa phải đưa vào trong chén Lăng Nặc.

"Vụ nhi, để ta."

Hắn không biết Vụ nhi lúc nào có nhi tử, nói chung, nhìn thấy Vụ nhi đem hết tinh lực đặt trên người tiểu Nặc, trong ngực cực kì khó chịu, vì sao sáu năm có thể cải biến nhiều như vậy, vì sao hắn luôn luôn nghĩ không ra sáu năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lăng Nguyệt Vụ không nói chuyện, chỉ là gật đầu, nhìn Lăng Sương Nhược lại gắp một căn rau xanh vào trong chén hắn, đáy lòng có chút kinh ngạc, người kia vẫn còn nhớ hắn chỉ thích ăn chay.

Những người ngồi ăn chung với bọn họ, đương nhiên, trong đó không hề có mấy vị phu nhân từ lâu đã không gặp hình bóng của Lăng Sương Nhược, chỉ là hai nhi tử Lăng Tiêm cùng Lăng Phượng, bọn họ tuổi đều lớn hơn so với Lăng Nguyệt Vụ, thế nhưng đều chưa thành thân, đối với sự xuất hiện của Lăng Nguyệt Vụ bọn họ chỉ nửa biết nửa không, khi xưa phát sinh chuyện kia bọn họ vẫn còn trong Ác Nhân cốc tập võ, dĩ nhiên không biết chuyện bên ngoài.

"Xinh đẹp thúc thúc, vì sao ngươi biết cha không ăn thịt."

Trên bàn cơm an tĩnh vì có tiểu quỷ Lăng Nặc tồn tại mà trở nên dễ dàng hơn nhiều, Nam Cung Phó cùng Tuyết Lộ bắt đầu ghé tai thì thầm, tuy rằng bọn họ bình thường cũng hay như vậy, về phần những người khác chỉ thú vị nhìn ba người kia.

Lăng Tiêm cùng Lăng Phượng đều hiếu kì về đứa con khả ái của đệ đệ, thật hoài nghi có đúng là con ruột của hắn không, thế nhưng dáng dấp bên ngoài lại giống nhau như vậy, đều di truyền dung mạo tuấn mỹ của cha hắn, hài tử của Lăng gia mỗi người đều là nhân trung chi long.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn Lăng Nặc ăn không hề có một chút ưu nhã, lời vừa nãy tiểu Nặc hỏi Lăng Sương Nhược hắn coi như không nghe thấy, nhưng thực ra hắn cũng có chút đói.

Lăng Sương Nhược nghe thấy câu hỏi của Lăng Nặc, hắn vẫn luôn biết Vụ nhi không ăn thịt, lẽ nào Vụ nhi không nói cho tiểu Nặc hắn là phụ thân của Vụ nhi, thế nhưng Vụ nhi chưa bao giờ thừa nhận hắn là phụ thân, quan hệ của bọn họ là... thật là phức tạp làm cho khó có thể tưởng tượng.

"Bởi vì..."

"Bởi vì xinh đẹp thúc thúc là cha của cha ngươi." Đồng Phượng ngồi ở một bên đạm cười nhìn Lăng Nặc, mở miệng giúp cho Lăng Sương Nhược, kỳ thực hắn cũng không biết mình có nói đúng không, chỉ là muốn giải đáp nghi vấn của tiểu hài tử mà thôi.

Nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên, "Cha của cha? Đó là cái gì?" Hắn không hiểu a.

Nhảy xuống ghế chạy đến trong lòng Đồng Phượng, trong lòng Phượng nương tử cùng cha thoải mái như nhau, cha không chịu ôm hắn ăn, hì hì, trên đùi, mục tiêu ở giữa, người đã ngồi vào trong lòng Đồng Phượng.

"Tiểu thiếu gia, như vậy không lễ phép, ăn cơm xong mới có thể làm vậy."

Phúc Nhị đứng ở một bên dùng biểu tình không còn biện pháp với tiểu thiếu gia mà chậm rãi mở miệng, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản tiểu thiếu gia trong lúc ăn đi lại khắp nơi, đây là cách giáo dục 'Thả trâu' mà lão gia đối với tiểu thiếu gia.

"Không cần, người ta muốn Phượng nương tử ôm."

Nhìn nhi tử nghịch ngợm của mình, Lăng Nguyệt Vụ không có bất luận cảm tưởng gì, đương nhiên hắn cũng không cần phải có cảm tưởng, hắn vốn không nhiều lời, chỉ ngồi ăn đồ ăn mà Lăng Sương Nhược gắp cho, uống canh gà mà Đỗ Hiền vẻ mặt kích động bưng lên, đối với Lăng Sương Nhược vẻ mặt khó hiểu ngồi ở một bên, hắn chọn thái độ không để ý tới, tuy rằng chuyện đã cách vài năm, thế nhưng loại cảm giác này vẫn còn chưa tiêu tán.

"Tiểu thiếu gia, Đồng công tử là nam tử không phải nữ tử, nương tử chỉ có thể dùng trên người nữ tử."

Phúc Nhị biết cần phải dạy cho tiểu thiếu gia tri thức nề nếp, nương tử chỉ có thể dùng trên người nữ tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn được Đồng Phượng lau khô có chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp của Đồng Phượng, bàn tay nhỏ bé không an phận ôm lấy cổ của Đồng Phượng, sau đó chuyển về hướng Phúc Nhị, "Người ta chính là muốn gọi nương tử, Phúc bá bá có phải là không có xinh đẹp nương tử ôm mới nói ta như vậy hay không?"

Nghe câu nói như thế tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười, đương nhiên không tính đến hai vị mặt lạnh mỹ nhân, nhìn vóc người Phúc Nhị như vậy, nghĩ tới dáng dấp nương tử bế hắn... Thực sự rất buồn cười.

"Khụ khụ, tiểu thiếu gia, ngươi thế nào có thể pha trò Phúc bá bá ta."

Hắn biết tiểu thiếu gia nghịch ngợm, còn rất hay gây sự, trong đầu toàn là quỷ kế, hắn tại sao lại đem tiểu gia hỏa này cưng chiều thành như vậy, làm cho hắn trước mặt mọi người bị pha trò.

"Lão gia, cái này..." Phúc Nhị vẻ mặt xấu hổ nhìn Lăng Nguyệt Vụ ưu nhã ngồi ăn.

"Phúc bá bá người ta không có pha trò ngươi." Lăng Nặc đoan chính mà ngồi, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phúc Nhị, quay đầu hỏi Diệp Hạ cúi đầu cười trộm, "Diệp thúc thúc, ta thật sự không có pha trò Phúc bá ba, ngươi nghĩ ta có pha trò hắn không?"

"Ách, a, cái kia..." Diệp Hạ không nghĩ tới bị Lăng Nặc điểm danh, vừa ngẩng đầu đã bị Phúc Nhị vẻ mặt u oán trừng mắt, không có biện pháp, ai kêu hắn cười nhạo người ta.

"Phượng nương tử, Diệp thúc thúc pha trò Phúc bá bá."

Như thế rất tốt, tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Diệp Hạ, Phúc Nhị trừng mắt Diệp Hạ, Đồng Phượng chỉ cười giúp Lăng Nặc để ý mái tóc có chút rối.

"Nặc nhi."

Trong mắt Lăng Sương Nhược chỉ có Lăng Nguyệt Vụ, cho nên sẽ không quản mấy người ở dưới đang làm gì, nghe thanh âm êm tai của Vụ nhi gọi nhi tử của hắn, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, ê ẩm.

Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên biết tính nết của con mình, đang giả ngốc đùa giỡn đến người khác quay mòng mòng, rõ ràng bọn họ tiếp xúc rất ít người, vì sao tiểu Nặc còn có thể biết cách đùa giỡn người khác như vậy.

"Cha, ta ăn!" Lăng Nặc nghe được ngữ khí bắt đầu nghiêm túc của cha, lập tức ngồi ngay ngắn trong lòng Đồng Phượng, đồng thời cầm lấy đũa của Đồng Phượng vùi đầu ăn.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn nhi tử làm cho vừa tức vừa muốn cười, thật sự là không có biện pháp.

"Không được có lần sau!"

"Cha... Người ta không dám nữa."

Lăng Nguyệt Vụ mắt lạnh đảo qua, Lăng Nặc cúi đầu ăn, tám phần mười là vào tai trái ra tai phải, Phúc Nhị nghĩ như vậy, hắn thật xin lỗi lão gia, bình thường không nên cùng phu tử dung túng tiểu thiếu gia.

Đồng Phượng chỉ phải lấy đôi đũa khác từ trong tay người hầu, quan hệ của tiểu Nặc cùng Lăng Nguyệt Vụ cũng thật là ấy ấy, không giống phụ tử, ngược lại giống như bằng hữu.

"Vụ nhi, tiểu Nặc thật sự là con ngươi?"

Lăng Sương Nhược nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng chỉ ở nơi có Lăng Nguyệt Vụ mới có thể có chút nhân khí, tiểu Nặc thoạt nhìn có năm tuổi, Vụ nhi đã bao nhiêu?

Lăng Nguyệt Vụ nghiêng đầu nhìn Lăng Sương Nhược, sau đó gật đầu.

Lăng Sương Nhược rất khó hiểu, sáu năm trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kéo cánh tay trắng nõn của Lăng Nguyệt Vụ liền đi ra ngoài.

Đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ cũng không có phản kháng.

Tất cả mọi người ai cũng đần mặt không biết chuyện gì xảy ra, hai người xa lạ trong đại sảnh cũng hoàn toàn không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff