Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Tu thở dài: "8 cái răng nhọn Sói Trắng."

Lam Hà lại khôi phục sảng khoái: "Được rồi."

"Tơ nhện cường lực cũng cho mấy cái đi?"

Lam Hà: "Ông..."

Hai người nói vòng vo nửa ngày trời cuối cùng đem giá cả định ra tới, 24 cái tơ nhện cường lực, 8 cái răng nhọn Sói Trắng, 1 cái mề đay Mithril, cộng thêm quyền chọn trước vật phẩm rơi từ BOSS ẩn.

"Phải rồi, người anh em, ông có muốn chuyển nghề trước không??" Lam Hà hỏi.

Diệp Tu nói: "Không cần, gọi người của ông đến đi, sớm đánh sớm xong việc."

Lam Hà sửng sốt một chút, ngơ ngẩn mà gọi người đến tổ đội xong mới thấy sai sai.

Cái đệch! Rõ ràng là cậu thấy Quân Mạc Tiếu là một nhân tài nên muốn lôi kéo, vượt phó bản tìm vật liệu chẳng qua là cái cớ, thế qué nào lại biến thành... mời người đến làm việc? Bọn cậu là Lam Khê Các đấy! Một trong tam đại công hội của Vinh Quang đấy! Sao có thể vì kỷ lục phó bản mà mời người làm công? Cho nên, sao cậu lại bị đối phương dắt mũi rồi?

Lam Hà yên lặng lật lật lịch sử chat, khi nhìn thấy câu "Đồ tím cho ông" của bản thân liền nghẹn một ngụm máu trong họng, thực sự là... tự mình đào hố, quỳ cũng phải nhảy xong.

Cùng đi khai hoang khu Mười, nòng cốt Lam Khê Các tại chat trong đội hỏi Lam Hà: "Thế nào?"

Lam Hà buồn bực lắc đầu: "Đừng hỏi, bị người nắm mũi dắt đi."

"Chuyện gì xảy ra?" Những người kia truy vấn một phen, Lam Hà đem thuật lại nội dung nói chuyện cho bọn hắn, bọn hắn nghe xong cũng cạn lời.

"Được rồi, xem thực lực ổng thế nào đã." Lam Hà nói.

Lam Khê Các đám người chờ ở Rừng Rậm Băng Sương, vừa qua 12 giờ, số lần vào phó bản đổi mới, nhân vật game đội trên đầu ID Quân Mạc Tiếu đúng giờ xuất hiện trước mặt họ.

"Đến, giới thiệu một chút." Lam Hà chỉ vào ba người khác nói, "Hệ Châu, Đăng Hoa Dạ, Lôi Minh Điện Quang, đều là những cao thủ tinh anh nhất của Lam Khê Các tụi tui..."

Diệp Tu ừ một tiếng, vừa rồi Lam Hà đem vật liệu cho hắn trước, vật liệu cần thiết để thăng cấp trang bị lần này đã đủ, nhưng hắn hơi do dự có nên thăng cấp luôn không.

Một lát sau, hắn nói với đám người Lam Khê Các: "Sát thương của tui không cao, mấy ông đem thêm dầu đi!"

Quần chúng Lam Khê Các: ? ? ?

Cuối cùng bọn hắn đồng ý với yêu cầu của Diệp Tu đem vú em cùng MT đổi thành pháp sư nguyên tố cùng ma đạo học giả, lúc này Lam Hà mới mang tâm trạng lo được lo mất đi mở bản.

Khi Tô Mộc Thu xuống tầng trời còn chưa sáng, đèn đường bên ngoài phát ra ánh sáng mờ nhạt, bất quá đủ để chiếu sáng thân ảnh đằng sau quầy bar.

"Ừm? Dậy sớm vậy?" Diệp Tu ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Tô Mộc Thu đang ghé trên quầy bar nhìn chằm chằm máy tính hắn.

"Còn tốt... 21 rồi?" Tô Mộc Thu liếc thấy vũ khí còn không có thăng cấp trong tay Quân Mạc Tiếu, có chút kỳ quái.

Diệp Tu dụi dụi mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng, dưới mắt treo hai cái vòng lớn màu đen, Tô Mộc Thu xoay người đi rót cho hắn chén nước nóng.

"Tui đi mua bữa sáng, cậu chơi trước đi, đợi chút nữa trở về ăn cơm."

"Được." Diệp Tu uống một hớp, nước ấm theo cổ họng chảy xuống, một đường ấm đến dạ dày. Hắn nhìn qua bóng lưng Tô Mộc Thu dần dần mơ hồ sau cửa kính, hơn nửa ngày mới hơi chớp mắt, trong mắt ươn ướt.

Cách chung đụng này quá mức tự nhiên, hắn lại bị khơi gợi lên một chút hồi ức. Diệp Tu cảm thấy mình không phải một người đa sầu cảm như này, nhưng là gặp gỡ Tô Mộc Thu, ngược lại thật sự là ứng câu nói kia, "Tự cổ phùng thu bi tịch liêu"*.

Qua 7 giờ, em gái ở quầy bar tới làm, Diệp Tu nhường ra vị trí tìm một chỗ ngồi xổm, Tô Mộc Thu đem theo bữa sáng trở về nhìn thấy, cười: "Chờ tui về bón cho ăn à?"

Diệp Tu miễn cưỡng núp ở trên chỗ ngồi: "Đúng nha, không về anh đây liền chết đói."

Tô Mộc Thu nhẹ nhàng đạp hắn một cước: "Nói nhăng nói cuội."

Diệp Tu giật giật thân thể, xốc túi nhựa lên xem xét, là bát mì thịt bò nóng hổi.

"Thơm thật." Diệp Tu cầm lấy đôi đũa Tô Mộc Thu đưa, không để ý tới bỏng miệng liền từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Tô Mộc Thu buồn cười xem bộ dáng này của hắn, đem ống hút cắm vào trong sữa đậu nành, đặt ở bên tay hắn.

"Đức hạnh." Diệp Tu hút một ngụm, thoáng quay đầu đi.

Tô Mộc Thu ngồi xuống bên cạnh hắn, ăn cái gì cũng có vẻ rất là nhã nhặn, gắp sợi mì thổi thổi cho đỡ nóng mới chầm chậm đưa vào trong miệng, người nào không biết còn tưởng anh đang ăn món sơn hào hải vị nào đấy.

Nhã nhặn bại hoại. Diệp Tu nhớ lại những tháng ngày bị anh lừa tềnh, đừng nhìn Tô Mộc Thu ra dáng, kỳ thật anh ăn rất khỏe, nếu Diệp Tu phản ứng chậm một chút, cuối cùng đảm bảo cả bàn ăn đều vào trong bụng Tô Mộc Thu.

"Đúng rồi, đợi chút nữa đi lên tắm rửa, tui để quần áo ở trên giường." Tô Mộc Thu nói, "Biết ngay là cậu không mang gì theo mà, bộ đồ này của cậu mấy ngày rồi không giặt?"

"Khụ khụ..." Diệp Tu sặc, cái mặt già trước ánh mắt khinh bỉ của anh có chút đỏ, "Một tuần đi..."

Chỉ thấy lông mày thon dài của Tô Mộc Thu cau lên: "Tối còn phải giặt ga giường..."

Diệp Tu: "... Có cần phải khinh bỉ như thế không."

Tô Mộc Thu hừ một tiếng: "Mấy năm không trông cậu, thật sự là càng lúc càng lười." Anh bỏ đũa xuống, còn nói, "Giờ cứ mặc đồ của tui, chờ hôm nào tâm tình chị chủ tốt trả lương sớm dẫn cậu đi mua quần áo."

Diệp Tu cảm thấy với cái tính tình kia của Trần Quả chỉ sợ đợi không được ngày này, hơn nữa: "Nào có tiền mà mua quần áo, không phải còn muốn mua bàn phím sao?"

Tô Mộc Thu bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn, Diệp Tu đang cúi đầu uống nước mì, không nhìn thấy thần sắc phức tạp trên mặt Tô Mộc Thu, có chút vui mừng, lại có chút chua xót, cuối cùng dần dần bình tĩnh, khôi phục thành nụ cười ôn hòa trước sau như một.

"Không sao, không vội." Anh nhìn Diệp Tu, có chút quá mức dịu dàng.



Chú thích:

*Thuộc Thu tứ của Lưu Vũ Tích

Tự cổ phùng thu bi tịch liêu,

Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.

Tình không nhất hạc bài vân thượng,

Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.

Dịch:

Từ xưa thu đã buồn cô liêu

Với tôi thu đẹp hơn xuân nhiều

Trên không cánh hạc nương mây lướt,

Đưa hứng tình thơ vút tận trời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro