Em và Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Em

Anh lại nhớ em nữa rồi.

Tâm trạng của anh bây giờ rất buồn, như những cơn mưa bên ngoài đường vậy. Trời mùa đông lạnh buốt, lấm thấm những giọt mưa cứ hoài rơi mãi vậy.

Thanh âm của những cặp đôi vang vọng bên cạnh anh, một con người đã héo mòn vì em. Tiếng cười đùa của cô gái khiến anh nhớ đến nụ cười của em. Khuôn mặt em lúc cười rất đẹp, những nét tinh nghịch hiện hữu lên bờ môi em.

Giai điệu buồn vang lên, cuốn trôi đi hết những gánh nặng đè lên vai anh. Để cho anh nhớ về em, nhớ về người con gái đã cướp lấy trái tim anh, dù chỉ là một chút thời gian. Bản thân anh cũng hối hận rất nhiều, sợ hãi cái ngày chính lí trí anh chấm dứt đi tiếp cùng em, trên một con đường.

Em ơi, anh lại nhớ em nữa rồi.

Viết những điều ngu ngơ lên tờ giấy note màu vàng, những điều tưởng chừng có thể hỏi nhưng lại là một sự mông lung không đáy.

"Em còn nhớ anh không?" 

"Em đã từng đau lòng vì ai chưa?" 

"Em có thật lòng yêu ai không?"

Khắc cốt ghi tâm những lời hứa, giữ trong lòng những kỉ niệm, thuật đi thuật lại những thói quen khi có em, rồi lại nhớ em đến điên cuồng. Facebook em vẫn sáng, chấm xanh vẫn hiện, số điện thoại và gmail của em, tất cả vẫn còn lưu trong máy của anh. Nhưng đến khi nhớ em, anh lại chẳng có đủ can đảm để ghi 3 từ đơn giản " anh nhớ em" cho em biết. Ngập ngừng rồi lại thôi, mặc dù trong lòng vẫn muốn biết em có tha thứ cho anh hay là như thế nào. Vẫn muốn biết em có gạt bỏ đi quá khứ ngông cuồng của anh để sẵn sàng đến bên anh lần nữa hay không. Cái sự dũng cảm của anh thoáng chốc đi mất khi nhìn vào số điện thoại của em.

Đôi lúc, người ta lại hỏi anh những điều khiến anh chỉ trực chờ rơi nước mắt. Nhắc đến em, tâm trí anh như sóng cuộn, đau nhói hoài không thôi.

"Còn nhớ cô ấy không?"

"Còn chứ, nhớ lắm."

Tiếng nấc nghẹn của anh trả lời lại mặc đôi mắt như muốn rơi lệ rồi.

Em ơi, em có nhớ anh không?

2. Mưa

Những cơn mưa rơi trên bờ vai cô độc của anh. Liệu có ai biết rằng đó là nước mắt của ông trời.

Khóc cho tình yêu nam nữ bị cắt đứt. 

Khóc cho sợi tơ duyên đã không còn.

Âm thanh của mưa, là âm thanh của nỗi nhớ. Là âm thanh mà con người muốn nghe nhất vào những ngày mưa. Nó khiến người ta rơi nước mắt mà chẳng biết vì điều gì. Nó khiến con người yếu đuối, thu mình lại vào một góc và gào khóc thật to, khiến người ta muốn giải tỏa chính bản thân mình. 

Ông trời khóc cho một tình yêu của một chàng trai trẻ.

Ông ơi, liệu ông có biết, chính ông là người nhân tâm cắt đứt sợi duyên tình này.

Mối tình âm dương, chia cắt người đời.

Ông ơi, liệu ông có biết?

Đến cả khoảng không cũng mang hình hài của nỗi nhớ, thì nhìn về nơi nào cũng thấy xót xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro