EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: GIÓ

Hôm nay em vô tình đi qua những con đường quen, rất cũ, Em tự hỏi mình rằng: Chị đã quên em chưa? Là quên đi một đoạn tình đã từng vun đắp cuồng nhiệt một thời tuổi trẻ. Quên mất bàn tay gầy guộc hay bám níu, quên mất có hai người đã từng là đôi. Em vẫn nhớ những con đường Hoàng Sa mỗi chiều đèn lên trên phố, có lần em bảo: Ước gì một ngày mình cùng nhau đi dọc hai bên đường, Em thích cái cảm giác bình bình yên yên, chậm rãi nhìn Sài Gòn bằng màu mắt thực, nhìn những gánh hàng rong trên vai người từ xa khập khiễng, nhìn những đứa trẻ cù bất cù bơ, nhìn những người già và cả những người không may, chưa may....Chị bảo Em khờ ngốc, có gì mà phải ước, nếu thích thì hôm nào ghé lại rồi cùng đi, cùng nhìn. Giờ chúng ta chia tay rồi. Đấy! Chị thấy chưa, nó vẫn mãi là một điều ước giản đơn nhất mà cũng chẳng bao giờ có thể. Mọi thứ vẫn yên đấy, chỉ có chúng mình đã quá vội trong nhau.

Chúng ta chia tay vào một chiều chẳng gió mưa bão bùng, đời cứ bình yên và chúng mình bình thản ngược đường, thế là chia tay. Vậy đó.

Em vẫn còn nhớ rõ con đường mà ngày ngày chúng ta dắt díu nhau, những khúc gập ghềnh sứt mẻ, Em nghĩ nếu bây giờ có nhắm mắt lại Em cũng sẽ đi trót lọt mà chẳng va vấp đâu.

Em vẫn nhớ mỗi buổi sáng tan ca, tháng mười hai buồn lơ đãng, những phiến đá vẫn bắt chéo dưới chân, cỏ vẫn xanh rờn ủ ẩm sương đêm, khi cánh chong chóng bắt đầu đợi gió, Chị lọng cọng chở Em về. Sáng nào cũng vậy, chúng ta lại bắt đầu tình yêu sau mười hai tiếng tăng ca, Em ôm eo Chị, rồi mè nheo đủ thứ trời đất, dở hơi, lại líu lo kể Chị nghe về chuyện công ty, chuyện của những cuộc đời, rồi những chuyện viễn vông và mơ mộng nữa. Có mấy thuở mình giận hờn nhau cũng vì đợi lâu, thế là giận vậy đó. Rồi cũng thôi, rồi cũng cuồng nhiệt, rồi cũng bình yên nằm gọn vào lòng. Em mạnh mẽ, Em yếu đuối, Em hồn nhiên, Em mít ướt, bao nhiêu Em như thế, cũng nằm gọn vào lòng Chị mà trốn thế giới.

Trái đất vẫn cứ thế mà quay Chị nhỉ? Chúng ta đã từng nghĩ rằng sẽ sống chết cùng nhau, sẽ đau đớn dằn vặt đến suốt đời nhưng rồi mọi thứ cũng xoay theo một vòng xoay vô hình nào đó...Rồi yên đi, rồi thành ra quên nhau.

Ngày chuyện tình chúng mình đi vào hồi kết, Em ngồi buồn hiu, chẳng nói gì, căn nhà nhỏ mà chúng mình từng thì thầm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nó cũng buồn hiu im bật. Chẳng còn mỗi khi Chị cười cười,Em nói nói, chẳng còn cái bóng dáng quen lụi cụi trong xó bếp, chẳng còn những giòn giã trẻ con mỗi khi vui đùa phá phách. Chúng ta tập làm người lớn, tập im đi như một bản năng của những người nghĩ rằng mình lớn, chỉ có tình yêu là bé lại, mà mình đâu hay.

Ngày chúng mình chia tay, Em ngồi chia từng mòn đồ, Em một cái, Chị một cái. Những cái áo với vài hoạ tiết giống nhau, cùng kích cỡ, cùng số lần chai sạm gió sương. Những món quà, chiếc khăn, đôi giày và nhiều nhiều lắm. Em ngồi cười cười...Nhớ...Mấy dịp hẹn hò mình đã mua cái này ở chỗ này, cái kia ở chỗ kia, hoá ra chúng mình cũng đã từng đi qua rất nhiều thăng trầm chị nhỉ, tiếc thay những lúc còn bình yên bên cạnh nhau chưa bao giờ chúng mình ngồi lại cùng nhau để nhìn về nó cả, cuộc sống vội quá, cuốn những kẻ yêu nhau đi về xa lạ với hàng tá lý do..Đời. Bỗng nhiên cái mùi không khí chợt hẫng đi, Em bâng quơ nghĩ về cái thuở khi hai con người chợt bắt gặp tiếng nói chung giữa hàng tá con người,rồi nhận ra là yêu, rồi đợi chờ, nuôi nấng cho cái thứ gọi là tình yêu ấy lớn lên, rồi suy nghĩ về gia đình và đứa trẻ, rồi xa, rồi tan biến như một loại phép thuật.Vốn dĩ những thứ đó nằm cạnh nhau, song song nhau ...Em sẽ mang một nửa đi xa rồi, xa lắm. Chúng ta có thể sẽ gặp nhau ở giữa dòng người ngoài kia, nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ gặp nhau lần nữa. Cũng giống như chúng ta có thể làm bất cứ điều gì cho nhau nhưng chẳng thể nào yêu nhau lần nữa. Sẽ chẳng bao giờ có cái đêm hôm ấy, khi một người nói cần rồi một người nhẹ nhàng bên cạnh, mặc kệ cuộc đời đảo điên. Như hôm nay, cuộc đời vẫn nhẹ nhàng mặc kệ chúng mình đảo điên đến dường nào Chị nhỉ.

Hôm nay, Em vô tình nhận được tin Chị có người yêu mới, tim chợt hẫng đi vài nhịp rồi trở lại với quán tính của nó. Chắc bởi cái cảm giác mất đi thứ mình nghĩ là cuộc đời. Em mỉm cười và tưởng tượng về chuyện tình yêu của hai người, có lẽ cũng bắt đầu từ những tin nhắn vu vơ, cũng ngờ ngờ nghệch nghệch, cũng lang thang trên những con đường, vu vơ vài quán vỉa hè rồi yêu nhau. Rồi từ đó về sau sẽ chẳng còn cái tên của Em đan xen trong cuộc đời chị nữa, những vui buồn hờn ghen bỗng nhẹ tênh, có lẽ Em đã quen với việc không còn người luyên thuyên , cũng quen mỗi buổi sáng một mình gác tay lên trán, không vui cũng chẳng buồn...Nhàn nhạt.Quen rằng mình đã chia tay vào một chiều nắng trong và ai đó bảo sẽ đợi chờ em đến cuối cuộc đời. Làm gì có ai yêu ai một đời hả Chị! họ tự lừa bản thân mình thôi, họ lừa những lòng tin huyễn hoặc, cố tình bao biện cho những cứng cỏi của lòng mình cho đến khi trái tim lại trật nhịp, nhận ra bấy lâu nay, viễn vông hết sức. Làm gì có cả đời, có chăng là những điều đã từng nhưng chưa bao giờ là mãi mãi. Em quen với việc thôi ghen tuông và xếp chuyện cũ vào trong ngăn kín, đôi khi lôi ra xuýt xoa một chút rồi quay về với quỹ đạo của mình, lại bám riết theo những vòng xoay cuộc đời, công việc, những rung động chóng vánh rồi lại vất vưởng một mình mãn nguyện. Dường như cũng quen với cái khái niệm người lớn mà đôi mình đã tập tành bấy lâu... Rằng một mình.

Sài Gòn hôm nay nhè nhẹ, đường chẳng đông, tiếng còi xe chẳng buồn inh ỏi, mấy vết tích của mưa lắng đọng trên những toà nhà, trên ban công một ít, trên mắt Em. Người ta chỉ yếu đuối đi khi chẳng còn gì để mạnh mẽ, mấy thuở tưởng như sẽ đi cùng nhau đến trọn cuộc đời rồi hoá ra vô vị, chênh chao. Là một khoảng chiều tuổi trẻ, khi đã vụng dại dốc hết mức cố chấp của lòng mình, khi đã khát khao quá mức rồi tan đi, yểu xìu. Không phải khi một người buông đi nghĩa là lòng người nguội lạnh, lòng người yếu đuối bỏ chạy, mà bởi vì... Bởi vì người đã cố chấp cả những khoảng không thể cố chấp, mà có ai thấy đâu, có ai bận tâm đâu, có ai trân trọng, có ai sẽ vượt qua cả những khoảng không thể cố chấp như người để một lần người thấy mình được yêu đương, để một lần người thấy cái cuồng dại của mình hoá ra là đúng, để một lần người mãn nguyện lòng mình mà giao phó. Đừng hỏi tại sao người không vì ai một phút nữa, đừng hỏi tại sao người lại ích kỉ chọn buông tay thay vì cố chấp lần nữa, bởi vì khi yêu người đã trao trọn tất cả cho ai rồi, người còn lại gì nữa để mà cho đi.

Người đừng hỏi em còn nhớ hay đã quên
Những tháng ngày ta bên nhau say đắm
Những ngọt ngào, yêu thương nồng thắm
Thuở một thời, tay nắm ta trao.

Người đừng hỏi em về những tháng năm nào
Giọt lệ tuôn rơi, chực trào nơi khoé mắt
Những tháng ngày lòng em đau quặn thắt
Bởi người vô tình dập tắt yêu thương.

Người đừng hỏi em còn nhớ những con đường
In hằng dấu chân còn vấn vương mùi tóc
Sau những lần em lặng im ngồi khóc
Bên vệ đường chỉ có chim chóc quây quanh.

Người đừng trách em sao vội vàng quên nhanh
Đoạn chuyện tình đẹp như tranh, như vẽ
Người đừng trách em sao cứ buồn lặng lẽ
Khi "lại một lần" người thỏ thẻ lời yêu.

Người có bao giờ tự hỏi một điều
Vì cớ sao em đăm chiêu như thế ?
"Tình tan vỡ tim đau tâm liệt phế
Sợ tình người chẳng tử tế lần hai".

Chia tay rồi, chẳng trách móc đúng sai
Chúng ta cứ, đường ai mà nấy bước
Đừng níu kéo tình quay về như trước
Khiến vết thương lòng trầy xước thêm thôi.

Em về làm bạn với đơn côi
"Vé tình yêu, khứ hồi, em trả lại
Người hãy quay về cuộc sống hiện tại
Đoạn tình yêu em khép lại lâu rồi..."

Xin người đừng níu kéo những xa xôi
Kỉ niệm một thời đã trôi vào quên lãng...

Thơ : Cà Rốt.

.....................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro