Hôm nay anh thấy lười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày thấy thật lười, chỉ muốn rút mãi trong chăn và nghĩ về em.

Nghĩ về đôi mắt em hi hí khi em cười. Nghĩ về cái vẻ bẽn lẽn, mắc cỡ mỗi khi em làm một điều gì đó đáng yêu.

Có những ngày thấy thật lười, chỉ muốn tận hưởng những điều đơn giản.

Qua bao nhiêu năm của cuộc đời, anh nuôi hoài lấy một mơ ước - được biến những thứ con con thành những điều kì diệu. Này tờ giấy vụn, anh gấp thành đôi cánh. Này những nốt nhạc, anh kết nên bản tình ca. Và những giọt mưa rỉ rả theo mái nhà, anh đóng khung chúng vào một tấm ảnh phong cảnh được lồng kính.

Nhưng hôm nay, khi anh đã sống qua những ngày bộn bề, anh lại muốn tận hưởng những điều đơn giản và nhỏ nhặt. Như nhớ em, nghĩ về em và viết về em.

Ngày mai sẽ lại đến và anh chẳng thể lười mãi. Nhưng em ơi, ngày hôm nay thôi, hay chỉ chút thời gian ít ỏi lúc này thôi, anh sẽ lười, em nhé? Cho những cuốn phim về đôi ta chạy trong ký ức. Em khóc, em cười, em hát. Anh nhìn, anh cười, anh nghe.

Có những ngày anh thấy thật lười, khi anh vớ được một lý do hoàn hảo để lười nhác. Trời đổ mưa thâm, anh lại có chút cảm mạo trong người, và cả tuần qua anh đã chăm chỉ trọn vẹn. Nên hôm nay anh sẽ nằm đây, chỉ để nghĩ về em, hay viết về em như bây giờ.

Kim đồng hồ chưa điểm đến xế chiều, vậy mà bầu trời ngoài kia đã ngả màu u tịch vì cơn mưa. Anh nhìn trời rồi quên lãng những mối liên kết giữa mình và xã hội. Khoảnh khắc này, chỉ mỗi anh với anh.

Khi tách cà phê tỏa khói âm ấm, anh lại nghĩ về hương cà phê năm đó, mỗi ngày một cốc, em mang cho anh mỗi đêm anh thức trắng viết nhạc.

Chiếc điện thoại đang du dương phát một bản nhạc trước năm hai nghìn. Tự bao giờ anh lại chỉ thích những bài hát cũ rích, phải chăng là từ lúc anh yêu em, một cậu trai hay thói hoài cổ?

Rồi ngày mai mình thế nào, em nhỉ? Liệu sự lười biếng hôm nay có dẫn đến một kết quả không tốt cho ngày mai?

Nếu em biết anh đang thế này, em sẽ lại trách anh cho mà xem, bởi em của anh lúc nào cũng cầu toàn. Em của anh có thể phát khóc chỉ vì một xíu hát lệch tông.

Nhưng đừng lo em nhé! Bởi anh phân biệt rõ giữa yêu bản thân và buông thả bản thân. Anh yêu mình nhưng anh nghiêm khắc với mình hơn tất thảy. Anh đã sống với rất nhiều lo âu, anh sợ rằng một chốc lơi lỏng cũng khiến anh lạc lối trên con đường mình chọn.

Và em của anh cũng nghiêm khắc với chính mình vì điều đó, phải không?

Anh không khuyên em hãy để bản thân thoải mái đâu, vì anh rõ rằng nỗi lo dành cho ước mơ càng lớn thì đồng nghĩa tình yêu dành cho nó càng lớn. Anh dĩ nhiên không muốn em không dành xíu yêu thương nào cho mơ ước đời mình.

Nhưng đôi lúc hãy cho phép bản thân mình được lười biếng, được không em?

Lười biếng để nhận ra mình yêu sự bận rộn đến nhường nào.

Dẫu guồng quay cuộc sống làm cho đôi mình quay vòng vòng đến quên mất thế giới, nhưng nó lại lấp đầy anh và em bằng hy vọng, đam mê và ước mơ. Bận rộn kéo ta khỏi cuộc sống quanh quẩn mà ta chán ghét. Và hơn hết, nỗi bộn bề chơi vơi biến đôi ta trở thành cả thế giới của đối phương.

Anh chợt thấy nghi ngờ bản thân, liệu có sai khi gọi giây phút này là lười, hay đích xác chỉ là lười về thể xác còn tinh thần thì không. Bởi anh dù không đang làm gì cả, anh vẫn bận mơ về ngày mai, về một tương lai anh trở thành phiên bản mà anh muốn, về miền đất hứa của đôi mình. Cứ như thế, anh lại được dẫn dắt đến ý nghĩ về những việc cần làm vào ngày mai.

Buồn cười, em nhỉ, sao một khoảnh khắc tầm thường thế này, cũng trở thành điều đáng để ngẫm nghĩ?

Thôi trách hết vào cái tính quá nghệ sĩ của anh.

Có lẽ vậy, nhưng mặc kệ, vì hôm nay anh thấy lười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro