Ngày 13/11/2019 - Thế giới của tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi sẽ kể về một câu chuyện mộng mơ.
 
  Khi tôi nhắm mắt lại, một thế giới tươi đẹp đang chờ đợi.

Tôi gọi nó là thế giới của riêng mình.

Khi xuyên qua màn đêm, bước qua từng cánh cửa, tôi có thể đi qua những nơi chưa từng có ai đặt chân đến.

Nhưng cảm giác vẫn như ở nhà.

Tôi muốn được sống trong thế giới mà mình tạo ra.

Vì khi màn đêm buông xuống, trên chiếc giường bé nhỏ, những sắc màu tươi sáng ánh lên trong tâm trí tôi.

Hàng triệu giấc mơ khiến tôi thao thức.

Tôi nghĩ về những điều mà thế giới có thể tạo nên.

Tất cả những điều tốt đẹp mà tôi hằng mơ ước.

Học những gì tôi muốn, không có cấm đoán, không có đúng, sai.

Có thể thôi nhồi nhét mấy cuốn sách đầy rẫy những con số.

Có thể ngắm mây trời khi đang gặm nhấm mớ thức ăn mà tôi tin rằng mình sẽ không thể nào ăn hết.

Có thể đập nát mọi thứ khi tôi muốn, chỉ cần yêu cầu, tất cả sẽ hiện ra.

Và trên hết, tôi có thể được cô đơn trong niềm hạnh phúc của riêng mình.

Không còn những ồn ào của cuộc sống mà tôi bắt buộc phải nghe hằng ngày.

Tôi có thể nằm dài từ bình minh cho đến hoàng hôn, có thể hét thật to mà không cần sợ ánh mắt của những người lướt qua tôi mỗi ngày.

Xây lên một ngôi nhà. Mỗi căn phòng đều được lấp đầy bởi những điều tốt đẹp và cả những điều đặc biệt mà tôi góp nhặt. Chúng ở đó để khiến tôi mỉm cười.

Đó là thế giới mà tôi tạo ra, thế giới mà tôi là nhân vật chính.
 
Thế giới đó chính là ánh sáng trong lòng hắc ám. Là tín ngưỡng, chỉ dẫn cho tôi tìm ra phương hướng.

Tựa như đôi cánh giang rộng, đưa tôi về phía Thiên Đường vĩnh hằng.

Vào một ngày mưa buồn, liệu bạn có muốn cùng tôi thay đổi cái số phận tưởng chừng như đã bị định đoạt.

Khi những ngôn từ không thể thốt lên.

Khi từng câu chữ như còn nghẹn ứ trong cổ họng.

Từ bao giờ, khi tuyết trắng đã hóa mưa rơi, trước khi bình minh lụi tàn, nhanh chóng tìm đến thế giới của riêng mình.

Thế nhân sẽ không bị tội ác áp chế.

Thiệt hại từ nhân họa thiên tai, sự suy đồi của lừa gạt dối gian sẽ không còn nữa.

Những giọt lệ từng đọng lại trên bờ mi, hãy cứ tuôn trào ra, tuôn trào ra.

Khi chúng ta gặp nhau trong giấc mơ, con người sẽ không trở nên thờ ơ.

Trong thế giới mà bản thân làm chủ, hãy khẳng định rằng: Tôi vẫn ở đây!

Và rồi -  lấp lánh, tia nắng sáng trong khi bình minh ló dạng.

Cậu cũng đang ngắm nó, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro