Tôi 25, vội vã đến rồi vội vã đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi 25 có lẽ đã là một phần ba cuộc đời rồi phải không?  Nói thế cho nhiều chứ thật ra chắc chỉ vừa đủ lớn để nhận thức được chúng ta cần gì ở cuộc đời này và những người xung quanh ta cần gì ở ta!

Đã qua rồi một nửa tuổi trẻ bồng bột hoang dại theo đuổi những đam mê thuở bé và chông chênh bước vào những dự định, những kế hoạch cho tương lai, cho sự nghiệp của bản thân, hôn nhân ở ngưỡng 30 và chăm lo cho gia đình.

Vâng, thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ! Chợt nhớ lại đã thấy mọi thứ đã thay đổi biết nhường nào, xã hội đổi thay, cái tình con người dành cho nhau cũng thay đổi, chỉ còn riêng ta vẫn tin mình sẽ nắm bắt được, mong chờ được những thứ đã qua đi...

Chợt nhận thấy ta thay đổi qua từng ngày, chẳng phải mặt mũi thay đổi, già nua chưa đến vội đâu, chỉ là suy nghĩ đã tròn méo rõ ràng. Tim cũng đã chai sạn dần, chẳng còn dễ dàng rung động như thuở cắp sách đến trường, một ánh mắt một câu nói nào đó chẳng còn quá in sâu vào trong tâm trí như trước, thoáng gặp gỡ rồi vội yêu!

Tuổi 25, có thể đã có kha khá trải nghiệm để có thể tư vấn cho người khác, an ủi người khác nhưng bản thân lại cứ đờ ra mỗi khi buồn. Luôn giúp người khác thấy thoải mái vui vẻ nhưng lại chẳng mua nổi cho mình một niềm vui thật sự. Có thể đi với nhiều người, nói chuyện với nhiều người nhưng khi cô đơn thì chỉ mình ta với ta.

Có những sáng nhàn nhã, đọc báo uống cafe ở quán nào đấy vừa bất chợt thấy hứng thú. Rồi lăn tăn với những nỗi nhớ chẳng biết gửi vào đâu nói với ai, nhìn người ra vào tấp nập đội nắng đội mưa  hối hả lo toan tính toán cho một ngày dài lại tự thấy mình sao quá ư rãnh rỗi. Ừ thì rãnh rỗi, để biết được mình đang đứng đâu ở giữa cuộc đời đầy toan tính này để mà đặt chân bước đi sao cho đừng chông chênh. Vì vấp ngã rồi chẳng biết có ai đưa tay ra đỡ ta dậy hay không?

Tuổi 25, từ bỏ những công việc nhàm chán, những đường đi nước bước sắp sẵn thảnh thơi để đuổi theo đam mê, nhìn người ta chăm chăm cơm áo gạo tiền rồi bỗng cười nhạt, cuộc đời sống không có đam mê thì còn gì ý nghĩa.

Có người bảo ta điên, ừ thì điên, cuộc đời người chỉ có một lần, chẳng có cơ hội mà bắt đầu lại, nên theo đuổi những gì mình thích chẳng màng đến sự yên bình trong cuộc sống như bao người có chăng chỉ có những người “điên” như ta mà thôi.

Có những đêm lang thang mang theo thương nhớ lẫn thẫn ra những nơi xưa cũ, những nơi ta từng tìm thấy cái gọi là hạnh phúc, rồi mặc cho mưa, cho gió từng hồi từng cơn lạnh buốt đến tận tâm. Tay chỉ biết nắm lấy tay tìm chút hơi ấm cũ kĩ, và rồi cũng thoáng nhận ra rằng ở nơi đây mình cũng đã từng được hạnh phúc. Rồi tự an ủi bản thân rằng, cuộc đời này là ngắn hạn, hãy cứ yêu thương đi, sống hết mình cho những năm tháng của tuổi đôi mươi ít ỏi này. Ai cũng đau, có yêu có thương thì sẽ đau, chẳng ai hơn ai và chẳng ai thiệt cả .

Hãy cứ yêu thương đi, hãy cứ hoang dại đi, nhưng trong đầu vẫn phải giữ được một khái niệm, gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc nhất ! Gia đình là thế, chẳng ai bỏ ta dù ta có lầm lạc đến như thế nào. Thấy ta đau, gia đình cũng đau, cũng thương xót, thấy ta thất bại, gia đình chẳng bao giờ bỏ mặc ta. Vì thế hãy luôn giữ cho mình một niềm tin nơi ấy, đừng để những vụn vặt nhất thời làm nó lung lay. Và xin đừng để họ rơi một giọt nước mắt đau buồn nào cho ta, mà hãy để đó là những giọt nước mắt vì hạnh phúc, mãn nguyện dành cho riêng ta.

Và đôi khi ta hãy nhớ quay đầu nhìn lại những gì ta đã trải qua mà cố gắng cho những ngày sau, đừng vấp phải những thứ ta đã khiến ta tưởng chừng như gục ngã, con đường đã đi qua rồi thì hãy nhớ nó đã từng chông chênh đến như thế nào. Hãy bước thật chậm nhưng chắc chắn, đừng tin vào lòng người, và cũng đừng mong thay đổi được lòng người, có chăng cũng chỉ là bề nổi, còn thật trong thâm tâm, ta cung chẳng nghĩ ta có thể thay đổi được huống chi người!

Vội vã đến rồi vội vã đi chẳng mong chờ, tôi 25...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro