Hy vọng - Năm đó tôi mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi những tia nắng yếu ớt cuối ngày lịm đi nhường chỗ cho màng đêm bao trùm lấy không gian quanh nó. Từ trên căn gác nhỏ chợt có tiếng gió, gió như vút lên thật cao xé tan bầu trời u ám, như muốn giật đi từng mảnh không khí nơi căn phòng đã từ lâu thiếu hơi người.
Từng hạt mưa lất phất rơi xuống má nó, nó khẽ thu người đưa tay hứng từng giọi nước thanh khiết kia... Mưa, mỗi lúc to hơn lấy ra từ trong kí ức đã bị nó cố gắn chôn vùi hiện lên bao nhiêu sự hắt hủi của dòng đời đen bạc.
Nước mắt nó khẽ rơi lăn dài trên đôi mi kéo theo dòng kí ức của những ngày xưa hiện về trong sự cô đơn của nó...

Rồi nó bỗng nhận ra sự sai lầm lúc xưa...

Cơn mưa cũng tạnh dần để lại bao sự xát sơ vắng lặng... Những ngôi sao yếu ớt toả ra áng sáng mờ nhạt nơi cuối trời. Nó nhìn lên cao cầu nguyện cho sự cô đơn này sẽ không kéo dài mãi mãi...
vl tg2 2011

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro