Chương Mười Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warner nhất định yêu cầu đưa tôi về phòng.

Sau bữa tối Adam biến mất với một vài người lính khác. Cậu biến mắt mà không để lại một lời hay một cái liếc nhìn về phía tôi và tôi không hiểu mình đang mong đợi điều gì. Ít nhất tôi không còn gì để mất trừ cuộc đời này.

"Tôi không muốn cô ghét tôi," Warner nói khi chúng tôi đi về phía thang máy. "Tôi sẽ không là kẻ thù của cô trừ phi cô muốn."

"Chúng ta mãi mãi là kẻ thù." Giọng tôi khàn khàn "Tôi sẽ không bao giờ làm thứ mà các người muốn."

Warner thở dài khi hắn ấn nút thang máy. "Tôi tin rồi cô sẽ nghĩ lại." Hắn liếc nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ. Thực sự đáng tiếc khi một vẻ đẹp đang kinh ngạc như vậy lại bị phí phạm đặt trên loại người này. "Cô và tôi, Juliete─cùng với nhau? Chúng ta có thể trở thành bất khả chiến bại."

Tôi không nhìn hắn dù vẫn có thể cảm nhận cái nhìn của hắn trên từng centimet cơ thể. "Không, cảm ơn."

Chúng tôi đi vào thang máy. Thế giới lướt qua chúng tôi và bức tường kính biến chúng tôi thành tâm điểm của tất cả mọi người trong các tầng. Chẳng có bí mật nào ở cái tòa nhà này cả.

Hắn chạm vào khuỷu tay tôi và tôi gạt đi. "Cô có lẽ nên suy xét lại," hắn nói nhẹ nhàng.

"Làm thế nào mà ngài nhận ra được?" Thang máy mở ra nhưng tôi không cử động. Không kìm được tò mò cuối cùng tôi quay về phía hắn, nghiên cứu bàn tay hắn, được bao bọc cẩn thận bằng găng tay lông, tay áo dày và dày. Kể cả cổ áo cũng được kéo cao và lịch sự. Hắn ăn mặc một cách hoàn hảo từ đầu tới chân và toàn bộ đều được che kín trừ khuôn mặt. Kể cả nếu tôi muốn chạm vào hắn tôi cũng không chắc mình có thể làm gì. Hắn đang bảo vệ bản thân.

Khỏi tôi.

"Có lẽ một cuộc nói chuyện vào tối mai thì sao nhỉ?" Hắn nhướn một bên mày và giơ tay ra cho tôi. Tôi vờ như không nhìn thấy nó, đi ra khỏi thang máy và dọc theo hành lang. "Có lẽ cô nên mặc đẹp."

"Tên của ngài là gì?" tôi hỏi hắn.

Chúng tôi đang đứng trước cửa phòng tôi.

Hắn dừng lại. Ngạc nhiên. Hơi hướng cằm lên. Hắn nhìn chăm chú vào tôi đến nỗi tôi bắt đầu hối hận vì đã hỏi. "Cô muốn biết tên tôi."

Tôi không chủ ý làm vậy, nhưng mặt tôi hơi híp lại.

"Warner là họ ngài phải không?"

Hắn gần như mỉm cười. "Cô muốn biết tên tôi."

"Tôi không thấy đây là một bí mật."

Hắn bước đến, hơi mím môi. Hắn nhìn xuống, chạm vào gò má tôi. "Tôi sẽ nói nếu cô cũng nói," hắn thì thầm, tôi có thể cảm nhận hơi thở của hắn phả lên cổ mình.

Tôi lùi lại, khó khăn nuốt xuống. "Ngài đã biết tên tôi rồi."

Hắn không nhìn vào mắt tôi. "Cô nói đúng. Tôi nên sửa lại. Ý tôi muốn nói là tôi sẽ nói tên tôi nếu cô cho thấy cái của cô."

"Cái gì?" Tôi hít mạnh.

Hắn bắt đầu tháo găng tay ra và tôi thì bắt đầu hoảng loạn. "Cho tôi thấy cô có thể làm được gì."

Tôi nghiến chặt răng. "Tôi sẽ không chạm vào ngài."

"Không sao." Hắn tháo găng tay còn lại. "Tôi thực sự thì không cần cô giúp đâu."

"Không─"

"Đừng làm." Hắn cười mỉm. "Tôi chắc cô sẽ không bị đau đâu."

"Không," tôi thở gấp. "Không, tôi sẽ không bao giờ─tôi không thể─"

"Ổn thôi," hắn ngắt lời tôi. "Ổn thôi. Cô không hề muốn làm hại tôi. Tôi thật hạnh phúc." Hắn gần như đảo mắt. Hắn nhìn ra ngoài hành lang và ra dấu cho một cậu lính. "Jenkins?"

Jenkins nhanh chóng tiến tới. "Thưa ngài" Người lính hơi cúi đầu mặc dù rõ rằng anh lớn tuổi hơn Warner. Anh không quá 27 tuổi, đầy cơ bắp, hơi thấp. Anh liếc nhìn tôi. Đôi mắt nâu của anh ấm áp hơn tôi tưởng.

"Tôi cần cậu đưa quí cô Ferrars đây xuống tầng. Nhưng cẩn thận: cô ấy khá là không hợp tác đó và sẽ cố tránh thoát khỏi cậu." Hắn chậm rãi mỉm cười. "Bất kể cô ấy nói hay làm gì, cậu lính, không được để cô ấy thoát. Rõ rồi chứ?"

Jenkin mở to mắt; anh chớp chớp mắt, lỗ mũi phập phồng, ngón tay nắm chặt hai bên. Anh hít một hơi ngắn. Rồi gật đầu.

Jenkins không phải kẻ ngốc.

Tôi bắt đầu chạy.

Tôi bỏ chạy dọc theo hành lang về vượt qua những người lính đang quá sợ hãi để kịp ngăn tôi lại. Tôi không biết mình đang làm gì, tại sau tôi nghĩ mình có thể chạy thoát, liệu có nơi nào tôi có thể đến. Tôi cố gắng chạy đến thang máy mong có thể kéo dài thời gian. Tôi không biết mình có thể làm gì khác.

Lời ra lệnh của Warner vang vọng giữa các bức tường và đập vào tai tôi. Hắn thậm chí không cần phải đuổi theo tôi.

Hắn ra lệnh cho kẻ khác làm thay cho hắn.

Lính gác dàn hàng phía trước. Bên cạnh tôi. Và phía sau tôi.

Tôi không thở nổi.

Tôi ngớ ngẩn xoay một vòng, cảm thấy kinh hoàng, đau đớn, sợ hãi trước ý nghĩ mình sẽ bị bắt phải làm gì với Jenkins. Cái anh sẽ làm nếu tôi phản kháng. Cái sẽ xảy ra với cả hai chúng tôi mặc cho đã chuẩn bị trước.

"Bắt lấy cô ấy," Warner nói nhẹ nhàng. Sự tĩnh lặng tràn ngập mọi ngóc ngách của tòa nhà. Giọng của hắn là âm thanh duy nhất trong căn phòng.

Jenkins bước lên trước.

Mắt tôi phủ đầy hơi nước và tôi ép nó đóng lại, rồi mở ra. Tôi chớp chớp mắt nhìn vào đám đông và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Adam đang nhìn chằm chằm vào tôi, kinh hoàng.

Nỗi xấu hổ tràn ngập khắp người tôi.

Jenkins hướng tay về phía tôi.

Tôi cúi gập người xuống sàn, cố gắng cuồn tròn che chắn người lại. Cánh tay trần cọ xát với chiếc áo rách nát đau đớn.

"Đừng─" Đôi mắt tôi tràn ngập cầu xin, nhìn chăm chú vào anh. "Làm ơn đừng─" Giọng tôi như vỡ ra. "Anh không muốn chạm vào tôi đâu─"

"Tôi chưa bao giờ nói là mình muốn cả." Giọng của Jenkins trầm và vững vàng, tràn ngập hối tiếc. Anh không có găng tay, không có cách tự bảo vệ, không được chuẩn bị.

"Đây là mệnh lệnh trực tiếp, cậu lính," Warner hét lên, giơ khẩu súng sau lưng anh.

Jenkins nắm lấy tay tôi.

KHÔNG KHÔNG KHÔNG tôi thở gấp.

Máu trong cơ thể trào lên khắp mạch máu như cơn lũ, tim đập mạnh vào khung xương. Tôi có thể nghe thấy sự đau đớn của anh, cảm nhận được năng lượng sống bị rút khỏi cơ thể anh, nghe được tiếng tim anh và đầu tôi xoay mòng mòng khi adrenaline khiến tôi mạnh lên.

Tôi cảm thấy đầy sức sống.

Tôi ước gì nó làm tôi đau đớn. Tôi ước nó cắt đứt tứ chi của mình. Tôi ước nó chống lại tôi. Tôi ước tôi căm ghét sức mạnh đang tràn khắp cơ thể mình.

Nhưng không. Làn da tôi căng tràn với sự sống của kẻ khác và tôi căm ghét nó.

Tôi ghét bản thân vì yêu thích điều đó.

Tôi thích cái cảm giác tràn ngập sức sống, hi vọng và năng lượng con người nhiều hơn rất nhiều so với mức tôi có thể có. Nỗi đau đớn của anh đem đến cho tôi thứ khoái cảm mà tôi không hề mong muốn.

Và anh vẫn không thả ra.

Nhưng anh cũng không thể thả ra được nữa. Bởi tôi phải là kẻ thoát khỏi. Bởi nỗi đau đớn khiến anh không thể cử động. Bởi anh đã bị mắc kẹt trong bẫy của tôi.

Bởi tôi là một loài cây ăn thịt.

Bởi tôi có thể gây chết người.

Tôi ngã ngửa ra đàng sau và đá vào ngực anh, đẩy anh ra xa khỏi mình, đẩy sức nặng của anh khỏi người mình, cơ thể yếu ớt của anh gục xuống người tôi. Tôi bất ngờ gào thét và cố gắng nhìn qua làn nước mắ; tôi nấc lên, hoàn toàn điên loạn, kinh hoàng khi trông thấy cái nhìn vô hồn của người đàn ông, đôi môi bất động đang cố thở khò khè.

Tôi thoát ra và trượt về phía sau. Đám lính phía sau vội tách ra tránh tôi. Mỗi khuôn mặt đầu tràn ngập kinh ngạc và nỗi sợ hãi thuần túy. Jenkins nằm gục trên sàn và không ai dám đến gần anh.

"Ai đó giúp anh ấy đi!" Tôi hét lên. "Ai đó hãy giúp anh ấy! Anh ấy cần bác sĩ─ anh ấy cần được đưa tới─anh ấy cần─anh ấy─ ôi Chúa ôi─ tôi đã làm gì─"

"Juliette─"

"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI─ ĐỪNG LÀM THẾ NỮA─"

Warner rút bàn tay đeo găng lại và hắn cố giữ tôi bình tính, hắn cố vuốt tóc tôi, gặt dòng nước mắt trên mặt tôi và tôi muốn giết chết hắn.

"Juliette, cô cần bình tĩnh─"

"CỨU ANH ẤY ĐI!" Tôi bật khóc, khụy gối xuống sàn nhà, hình dáng người đang nằm trên sàn mờ ảo trong mắt tôi. Những người lính khác cuối cùng cũng tiến gần, thật cẩn thận như thể anh mang bệnh dịch lây nhiễm. "Làm ơn─ các người phải cứu anh ấy! Làm ơn đấy─"

"Kent, Curtis, Soledad─ XỬ LÝ CÁI NÀY ĐI!" Warner hét nên trước khi kéo tôi vào lòng.

Và tôi vẫn đang quẫy đạp khi cả thế giới chìm vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro