chương 31.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31.2: thực lực của Bàn Tử (2)

Người của Trương gia phản ứng rất mau lẹ, dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả cửa sổ lập tức mở. Bên ngoài gió lạnh thổi vào, sương khói tan đi trong khoảng 5’ sau đó.

“Có người nào lẻn vào không?” Trong làn khói, Hải Hạnh hỏi, “có mất đi người nào ko?”

“Không, đều ở cả đây.”

“Mẹ nó, muốn đánh lén ta à?” Trương Hải Hạnh giận điên lên, nhìn tôi nói, “Gọi người bạn của anh ra đây đi, có giỏi thì cùng lão nương đấu một trận, đừng ở đó giở thủ đoạn tiểu nhân chó má cũng ko dùng đến.”

Nói chưa dứt, Trương Hải Khách đột ngột giữ chặt ko cho cô ta nhúc nhích. Sau đó chúng tôi nhìn thấy, trên trán cô ta có một điểm sáng laser.

Một tia laser chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, vững vàng chiếu vào trên trán cô ấy. Bất luận cô ta di chuyển thế nào, nó đều đi theo.

“Ngô Tà, nói cho bạn của cậu biết chúng tôi là ai, giải thích cho hắn, bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, gây ra hy sinh đáng tiếc.”

Tôi nhìn Trương Hải Hạnh, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không nói lời nào chỉ nhìn tôi.

Trương gia các người đã chiếm ưu thế lâu quá rồi, chỉ sợ trong một thời gian dài ko biết cay đắng là gì. Tuy nhiên, Bàn tử kiếm được ở đâu quả súng hổ báo này?

Tôi nhìn bên ngoài là một mảnh tối đen, Bàn Tử có vẻ ở cách đây khá xa, cho nen canh phòng mới ko có phát hiện. Nhưng cứ kéo dài thế này, tôi cũng ko biết liên lạc với hắn thế nào.

“Đừng di chuyển.” tôi đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng tồi, “Tôi ko nói chuyện được với hắn, chỉ có thể dùng hành động để cho hắn biết chúng ta là người một nhà.”

“Hành động gì?”

Chậm chạp đi tới bên cạnh Trương Hải Hạnh, dựa vào gần mặt cô ta. Cô ta có chút luống cuống, nói: “Anh muốn làm gì? Nếu anh mà hành động thiếu suy nghĩ, lão nương dù có bị headshot cũng ko tha cho anh.”

“Yên tâm, tôi không thích cô, tôi là người văn minh.” Tôi nói.

Nói xong, liền xoay đầu mình che đi chấm đỏ trên đầu cô ta. Trong nháy mắt, Trương Hải Hạnh liền nhảy ra với tốc độ cực nhanh.

Tôi nhìn mà cảm thấy buồn cười, xoay người sang kéo Trương Hải Khách lại gần, làm vài động tác anh em tốt. Bộ dạng hai chúng tôi giống nhau như đúc, cảnh tượng đó hẳn là rất buồn cười.

Lasr chạy trên người chúng tôi một lúc sau đó tắt, ngay cả tôi cũng nhẹ nhàng thở phào. Trương Hải Khách nói: “Mời bạn của anh ra đây! Hắn qua ải, đúng là nhân vật lợi hại.”

Tôi ha hả cười không ngừng, quay đầu lại đã thấy tên người Tạng tự mình cởi dây trói, ngồi trên ghế salon uống trà bơ, miệng nói: “Cứ như vậy là xong sao? Bàn gia ta còn chưa chơi đủ.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn dùng quần áo quẹt màu trên mặt, cằm thiếu chút nữa rớt cả xuống.

Hải Hạnh trợn mắt nhìn tôi: “Anh không phải nói tôi bắt sai người sao? Hai người liên thủ bẫy ta.”

Sau khi hắn lau mặt xong, kéo bộ râu xuống nhìn tôi nói: “Ăn ý, cô nghe hiểu ko? Đấy gọi là chiến hữu ăn ý.”^^

Quả nhiên là Bàn tử.

Tôi lấy lại bình tĩnh, lòng nghĩ: chó chết cái chiến hữu ăn ý, ngươi hóa trang thành như vậy, ta làm sao có thể nhận ra? Nhưng tôi cũng không thể tỏ ra rụt rè, vì thế ngửa mặt cười to, đi đến vỗ vỗ bả vai Bàn tử.

“Ngoài cửa sổ là ai?” Trương Hải Hạnh hỏi.

“Là đứa con của bà chủ quán trọ nơi ta ở. Đấy không phải laser, mà là món đồ chơi giáo viên thường dùng làm giáo cụ khi giảng bài.” Bàn Tử nói, “các người cũng quá tự tin nhỉ. Bằng hữu của ta đây thiên chân vô tà, một chút sức chiến đấu cũng ko có, ta sao có thể để hắn một mình ở đây được. Ta đã sớm thả trên người hắn máy nghe lén rồi.” Nói xong liền lấy từ trong túi một vật nhỏ, là điếu thuốc tôi mua ở quầy đồ. Hắn xé rách bao bì liền lộ ra một thiết bị nhỏ: “Các người nói gì ta đều nghe được hết. Cô gái, các người còn non lắm, chưa thích hợp lăn lộn với đời đâu, về tu luyện tiếp đi.”

Trương Hải Hạnh tức giận đỏ con mắt, xoay người bước đi.

Bàn tử mở bao thuốc, rút một điếu. Bỗng nhiên hắn ngây cả người, cầm bao thuốc rồi lấy ra một vật.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Còn một máy nghe lén nữa, nhưng không phải do tôi đặt vào.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đồng loạt chiếu vào vô số điểm đỏ laser, trên đầu mỗi người đều có một chấm.

Ai da, lòng tôi thầm nghĩ: thôi loạn rồi, chim tước đang nấp sau lưng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro