chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 39: Tận huyết

(Mình mới sửa lại chương 19+20 do phần raw lúc trước dùng bị thiếu, mà có vẻ nó còn liên quan đến về sau nên mọi người vào đọc lại nhoé^^. Thanks bạn Thanh Phong Ngân Nguyệt vì phát hiện ra và ngồi chắp nốt những chỗ thiếu cho mềnh)

Bàn tử liếc nhìn tôi, tôi bèn quay về phía hắn nói: “Tôi ko biết gì đâu, tôi cũng ko hiểu tại sao máu này hữu dụng, giờ đi theo tôi.” Nói xong hai tên vọt ra sân.

Tôi áp bàn tay chảy máu xuống sát mặt đất, một đường tiến về phía trước. Tất cả đám trùng đều tránh xa, thậm chí trên người chúng tôi một chú cũng không còn. Hai tên thuận lợi ra tới cửa sân trong.

Khác thường là bên ngoài chỗ vừa rồi một con sâu cũng không thấy. Bàn tử quay người đóng cửa nói: “Chết tiệt, chúng ta phải đăng một mẩu tin ngoài cửa này, nói cho người khác biết bên trong có ác trùng. Đám trùng này cũng thật quy củ, chỉ khoái nán lại ở trong sân. Chúng ta mau rời đi thôi.”

“Đừng nhiều lời, tìm một nơi nghỉ ngơi và hồi phục đã, nếu không máu của tôi chảy hết mất. Vừa rồi chém sâu quá. Quãng đường xuống núi lại dài như vậy, nếu không cầm được máu thì tôi khẳng định  chỉ có chết giữa sườn núi.”

Tự cắt tay mình cũng cần phải có kiến thức cả đấy. Tiểu ca có thể tự cắt tay phong cách như vậy, phỏng chừng lúc trước cũng nhắm không ít đau khổ.

Bàn tử nhìn nhìn tay tôi, cả bàn đầy máu, liền trách: “Qúa lãng phí rồi. Ngươi thực sự không biết củi, gạo, dầu, muối trong gia đình quý thế nào à. Bây giờ đi đâu đây?”

“Chúng ta tới khoảng sân có pho tượng Tiểu ca.”

Bàn tử hỏi: “Sao phải thế?”

“Không biết, tôi chỉ là cảm thấy những nơi có mặt Tiểu ca đều sẽ an toàn hơn. Hắn không có ở đây, nhưng có bức tượng của hắn còn hơn không có gì.”

Bàn tử nói: “Con mẹ nó, cậu cũng quá là mê tín.” Nói xong liền nhấc bước. Lòng tôi thầm nghĩ tại sao phải lập tượng Tiểu ca, chẳng lẽ là vì khi hắn ở đây đã đẩy lui trùng binh.

Dù sao trong lòng tôi, chỗ pho tượng Tiểu ca, mặc cho ít hay nhiều đều có chỗ khác biệt.

Điều tôi không ngờ tới là cái thứ đồ copy cat kia lại càng làm chúng tôi thêm nhức đầu.

Tiếp tục đi về phía trước, tôi phát hiện toàn bộ những nơi khác trong chùa lạt ma đều không có trùng. Chúng tôi một mạch chạy tới cạnh tượng Tiểu ca. Lúc này trời đã sáng, Bàn tử cũng lần đầu tiên trông rõ bộ mặt của pho tượng.

Bàn tử nhìn nhìn, cảm thấy rất kì quái, nói: “Vì cái quái gì mà ở nơi này nét mặt Tiểu ca trông rất bi thương?”

“Trước tiên đừng động, để kiểm tra xem thương tích ra sao đã.”

Chúng tôi vào một căn phòng, bởi vì chỗ này gần như bỏ hoang nên bên trong chẳng có lò than, sắc mặt hai tên chuyển xanh vì lạnh. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra trên lưng Bàn tử và trên người tôi, phát hiện thương tổn do đám trùng cũng không lớn. Đầu chúng tuy rằng cắm sâu vào da, nhưng dường như cũng chỉ hời hợt muốn kiếm tí tiết mà thôi. Trên người Bàn tử có mấy con sâu đã hút no căng, tôi bèn lấy tay vỗ thành ra trên tay dính đầy máu. Mà sâu trên người tôi thì đều đã chết, bản thân cũng ko có thời gian mà đi xử từng chú một, đành trực tiếp lấy tay vuốt một lượt. Trên lưng tôi chắc chắn còn rất nhiều, nhưng thực sự ko có cách nào, trong lòng nghĩ: con mẹ nó, tên lạt ma này quả là ác, bảo ông cởi quần áo, tạo điều kiện cho lũ sâu hút no máu.

Tôi để Bàn tử xử lí miệng vết thương trên tay. Tay tôi trông vô cùng thê thảm, huyết tương dính vào lòng bàn tay, máu còn lại thì đổ ra không ngừng. Bàn tử dùng thắt lưng buộc chặt cổ tay tôi để cầm máu, sau đó làm sạch vết thương: “Sao cậu không chặt rời hẳn ra đi, xem cậu đã cắt sâu thế nào này. Vết này phải khâu, Bàn gia ta tuy rằng tay nghề may vá không tồi nhưng ở đây lại không có dụng cụ. Tôi chỉ có thể sử dụng cách cũ.”

“Anh định làm gì?” tôi nhìn Bàn tử lấy ra súng lục, mở ra tháo đạn, bắt đầu dùng răng cắn.

“Anh lại muốn hỏa thiêu luôn một thể hử?”

“Tin bẹn đi, ổn thôi.” Bàn tử cầm viên đạn đã mở ra, dốc thuốc súng để sang một bên, dùng quần lau vết máu trên tay tôi, lấy tay giữ chặt miệng vết thương, sau đó đổ hết thuốc súng vào.

Cái cảm giác đau đớn ấy bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, tuyệt đối không thể lấy việc rắc muối lên vết thương để hình dung, so với rắc muối lại càng đau hơn vì đó là thuốc súng.

Sau khi xong việc tôi gần như chết ngất, Bàn tử hỏi: “Lửa đâu?”

Tôi bèn lấy cái bật lửa đưa hắn, hắn liền bặt hướng vào số thuốc súng, nhưng hoàn toàn không thấy gì.

“Ai, thuốc súng này chất lượng rởm quá.”

Tôi đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhìn lòng bàn tay thì thấy, thuốc súng đã bị máu làm ướt đẫm. Tuy nhiên máu đã ngưng chảy,  lòng tôi thầm nghĩ thôi cứ như vậy đi.

Lúc này tôi mới cần thận trông lại đám trùng đó, phát hiện chúng không phải đom đóm mà là một loại bọ cánh cứng nhỏ đặc biệt kì lạ.

Bàn tử ra đóng hết tất cả các cửa, sau đó xử lí đến đám sâu chết trên lưng tôi. Nhìn vào bàn tay không còn chảy máu, tôi mới nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhiên chợt nghe ngoài cửa sổ bắt đầu chấn động. Chúng tôi nhìn theo cửa sổ thì thấy, không biết từ lúc nào chỗ này đã đầy bóng dáng dày đặc, nhưng hình dạng tựa hồ so với lúc trước không giống cho lắm.

Tại sao lại đột ngột xuất hiện? Đám trùng cho dù tụ tập lại đây thì cũng cứ phải theo quy trình đó hay sao? Thế quái nào mà mỗi lần đều như vậy?

Lần này, chúng tôi không còn do dự. Bàn tử mở một khe hở trên cửa, vù một cái, từ chỗ hở bay vào một đám trùng, sau đó lập tức đóng cửa lại. Đám sâu vào được từ khe hở bổ nhào về phía chúng tôi, tôi lập tức nhận ra lần này là một loại trùng khác. Đám trùng này có điểm giống muỗi, nhưng diện mạo rất quái lạ, hai cánh đặc biệt lớn, đầu nhọn và to hơn bọ cánh cứng thường.

Bàn tử nhảy lên, định chụp mấy con sâu trên mặt đất, sâu lại bay lên, hắn dùng sức vung tay, nắm con sâu trong lòng bàn tay. “Á” một tiếng, Bàn tử lập tức mở bàn tay thì thấy con trùng mỏ nhọn kia đã chọc mỏ vào tay hắn.

“Đừng có đụng vào cái thứ này, nó so với đám lúc trước còn lợi hại hơn.”

Tôi quả thực không thể hiểu nổi, hình như chỉ những loại trùng giống nhau họp lại với nhau, hơn nữa còn là mấy con hết sức quái lạ.

Chúng tôi đem đám trùng chụp xuống mặt đất giết chết thì thấy hình như lũ trùng này không sợ máu của tôi.

Tuy nhiên số trùng ở đây đã ít hơn lúc trước, cả hai liền nhanh tay gia cố cửa giả, che hết khe hở trên cửa. Thời điểm này ở bên ngoài các bóng dáng ngày một dày đặc hơn, chấn động cũng ngày càng lợi hại.

Bỗng nhiên, tôi nghe trong sân có tiếng người hô: “Cứu mạng… Cứu mạng…” lòng tôi hết sức kinh ngạc, Bàn tử chửi: “chó chết, đám trùng này còn có thể nói chuyện.”

Tôi cảm thấy không phải, nghĩ thầm: chẳng lẽ pho tượng Tiểu ca sống lại, kêu cứu ở bên ngoài. ẦM… Đột nhiên cánh cửa bị phá thông, một kẻ toàn thân là máu từ bên ngoài lăn vào, ngã trên mặt đất, trên người là thập cẩm loại sâu.

“Tiểu ca?” tôi kêu lên, “Pho tượng thực sự sống dậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro