chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 52: Bế tắc
( quà tiền 30/4, chủ nhà đag ho nặng và đi chơi tĩ tã vẫn phải ém hàng(*˘︶˘*)

Trương Hải Khách gẩy nước bùn, phát hiện trong bãi nôn là vô số con đỉa nhỏ, loại đỉa toàn màu đen to bằng sợi mì, không ngừng vặn vẹo trong dơ bẩn, nhìn như một chén mì sợi sống nhăn. Khơi thêm nhát nữa thì thấy những con đỉa này không giống bình thường, mặt trên phủ các hạt nhỏ, nhìn kỹ thì thấy tất cả đều là nhung nhúc trứng màu trắng lẫn trong nước bùn. Hắn mắng một tiếng, quay sang nhìn kĩ da mình, mồ hôi lạnh liền đổ xuống. Dưới làn da lờ mờ có vô số nhánh nhỏ nổi lên, đầu trên nhô ra rất nhiều. Không hề có cảm giác, không nhìn kĩ thì cũng không thấy.

Những người khác vẫn còn rửa ruột, vẫn có thể đùa giỡn, tức giận. Trương Hải Khách quát: "Đừng ồn nữa. Chết cả nút rồi."

Cả đám bắt đầu trật tự xúm lại nhìn Trương Hải Khách dùng chủy thủ chọc vào da mình, đâm xuống rất sâu, một con đỉa màu đen phủ đầy trứng trùng mới lộ ra. Hắn dùng chủy thù khều nó, máu liền tràn ra, nhỏ giọt trên mặt đất. Những con đỉa dưới đất liền bò về hướng máu rơi xuống.

Con đỉa trên mũi dao không ngừng vặn vẹo, biểu cảm của Trương Hải Khách cũng hết sức méo mó, châm lửa đốt chết nó. Lại nhìn nơi khác trên người, hắn dường như tuyệt vọng, những nơi hắn có thể đưa mắt tới đều có sợi đen lờ mờ lộ ra, dưới lớp da dường như đều là loại đỉa này.

"Chui vào khi nào vậy?"

"Khi chúng ta ở dưới bùn, các cậu thử kiểm tra mình xem."

Những người khác lập tức cởi quần áo, nhìn kỹ cơ thể bản thân thì tình hình giống hệt Trương Hải Khách, phía dưới da không chỗ nào không có đỉa.

"Là đi vào từ lỗ chân lông. Khi ở dưới bùn, chúng trong trạng thái hôn mê, có lẽ chỉ mảnh như sợi tóc, sau khi đi vào, hút máu mới phình lên."

"Làm sao bây giờ, nếu cậy ra, chúng ta chỉ tổ biến mình thành nhân bánh."

"Dùng lửa hơ, bức chúng phải mò ra." Trương Hải Khách nói.

"Chúng đã hút máu trở nên lớn như vậy, chỉ sợ ra không nổi."

"Để chúng bí bách chết bên trong còn hơn cho chúng đem chúng ta chén rỗng."

Không gian ngầm ko đủ dưỡng khí, nếu không Trương Hải Khách thật muốn đun sôi nước trong vại. Bọn họ chỉ có thể dí đuốc gần sát ngực mình, rất nhanh, không gian bên trong liền tràn ngập mùi thịt nướng nồng đậm. Trương Hải Khách nghĩ rằng, cho dù có không dụ được đám đỉa ra cũng có thể, cũng có thể nướng chết chúng ngay trong cơ thể, nhưng đến khi thao tác hắn phát hiện đã nghĩ sai rồi.

Lũ đỉa lập tức bị độ ấm quấy rầy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cả đám đang nhất loạt chui sâu vào cơ thể. Lúc đầu chỉ là cảm thấy ngứa, sau đó là đau đớn toàn thân. Bọn họ đành phải ngừng lại, vài người muốn phát điên, bắt đầu dùng dao nhỏ đâm vào cơ thể mình.

Vẫn là Trương Hải Khách bình tĩnh nhất: "Đừng hoảng hốt, tình huống này chưa đến mức vô vọng." Hắn nhìn xung quanh, "Trước khi người trong tộc ta tới đây, chắc chắn đã có lũ đỉa này. Bọn họ cũng đã gặp phải, vừa rồi những thi thể ta gặp, cũng không thấy họ buộc ống quần vv... chứng tỏ phải có biện pháp giải quyết. Chúng ta thử nghĩ xem."

Mọi người bắt đầu tìm kiếm trong miếu thổ địa nhưng số đồ vật có vẻ có ích thực sự quá ít, không có thu hoạch gì ngoài cái vại nước kia. Liệu có phải là nước trong đó không?

Bọn họ lập tức dùng nước trong vại lau lại thân thể một lần nữa, cố gắng chà xát hết mức, chỉ hận không thể đêm nước kia tiêm vào dưới da. Sau khi họ tắm xong, phát hiện hoàn toàn vô dụng, cả đám bình tĩnh trở lại thì đám đỉa cũng trở nên bất động theo.

"Tiểu quỷ kia nói chúng ta chắc chắn sẽ chết, có phải hắn biết trong bùn có loại trùng này không?"

"Nhưng hắn cũng nhảy xuống, nếu hắn biết, vậy hắn vượt qua bằng cách nào?"

Trương Hải Khách đang thở hổn hển lập tức nhớ tới đã từng nghe thấy một lời đồn thổi, Muộn Du Bình chính là đứa trẻ mang gen di truyền lợi hại của gia tộc. Loại di truyền này không phải năng lực thiết yếu, nhưng chỉ khi có nó, hắn mới có thể đi vào một số cổ mộ đặc biệt hung hiểm.

"Máu của cậu ta." Trương Hải Khách bỗng ngộ ra, "máu của cậu ta khiến cho lũ trùng không dám tới gần. Lần trước khi tiểu quỷ ở đâu, người trong Trương gia đã lấy máu hắn để tránh lũ trùng." Hắn đứng phắt dậy, "Đừng nghỉ nữa, trước khi đám trứng đỉa trong cơ thể chúng ta nở, phải tìm được tiểu quỷ kia, chỉ có cậu ta mới cứu được chúng ta."

Bọn họ lập tức xuất phát. Một đường tiến về phía trước, cũng không chắc đã qua bao lâu, ít nhất phải một ngày một đêm, bọn họ đã hoàn toàn xâm nhập vào bên trong di tích nhưng không hề thấy tung tích của Muộn Du Bình, hắn dường như không hề đi đường này. Tới buổi tối ngày hôm sau, bọn người Trương Hải Khách đi tới rìa cổ thành, nơi đã được thăm dò.

Cái gọi là rìa, chính là nơi cuộc thăm dò của Trương gia kết thúc, chỗ này là bên cạnh một cổ thuyền bị vùi lấp trong bùn. Trương Hải Khách phát hiện ở khoang thuyền có thi thể ba đứa nhỏ, đôi ở trong góc đã hoàn toàn khô đét, hiển nhiên đều là cô nhi của Trương gia bị thủ huyết giết chết, trên người có miệng vết thương do thủ huyết để lại.

Những đứa trẻ này chỉ độ bảy, tám tuổi. Một mặt Trương Hải Khách cảm thấy hết sức phẫn nộ, mặt khác lại là lực bất tòng tâm, những sợi máu trên người ngày một phình to, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng trứng ở dưới da.

"Hết cách rồi, nơi này quá lớn, chúng ta không thể tìm thấy các thông đạo khác, căn bản không thể tìm ra cậu ta. Có lẽ bây giờ lập tức trở về nhà tìm người thân tìm cách giải quyết."

"Cậu cũng nghe tiểu quỷ kia nói rồi, nếu người trong nhà biết chúng ta tới đây thì cũng sẽ bị giết chết." Trương Hải Khách nói, " Hơn nữa muốn về nhà thì cần phải có thời gian, đến lúc đó không nói đỉa, mà trứng cũng sắp ấp trứng rồi. Chúng ta chỉ có một cơ hội này thôi."

"Sao cơ?"

"Chúng ta sẽ phá tan nơi này, gây thiệt hại nghiêm trọng, làm cho hắn phải tới ngăn cản chúng ta. Kết cấu nơi này không ổn định, chúng ta mang theo thuốc nổ, tạo ra chấn động đủ lớn, mỗi hai giờ lại làm một phát. Mặc kệ hắn đang làm gì trong cổ thành, cũng sẽ phải tới ngăn cản chúng ta."

"Nếu hắn không tới, mà tự mình tẩu thoát thì sao?"

"Chúng ta đã xác định sẽ chết cho nên không cần lo lắng nhiều." Trương Hải Khách nói, "Nhưng tôi tin, nếu hắn đã chịu khó chịu khổ muốn tới đây, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, phần thắng của chúng ta rất lớn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro