chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 56: miếu lạt ma

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn Bàn tử cạy ra mấy khối băng, lấy ra từ đó mấy mảnh da lông động vật.

"Đây là báo tuyết, bên trong có ít nhất bốn con, đông lạnh thành một khối, còn có một số mảnh xác hươu nhỏ." Bàn tử nói.

"Sao có thể như vậy, bốn con báo tuyết, chúng là thú dữ mà còn bị ăn thịt sao?" Tôi nói, "Chẳng lẽ còn có thứ hung hãn hơn cả dã thú."

"Gấu vẫn đi săn báo, nhưng những con báo này đều là bị súng bắn chết. Nhìn xem hình thể của chúng lớn như vậy, hẳn chính là mãnh thú bảo hộ hồ này. Dân ở đây nuôi chúng, để chúng hoạt động xung quanh hồ, bảo vệ hồ nước này khỏi người ngoài quấy rầy. Loại súng bắn hạ con báo này có uy lực rất lớn, ngoài súng ra cũng có thể là lựu đạn."

"Sao anh nhìn ra như vậy?"

"Miệng vết thương đều toác ra, thịt chia thành nhiều mảnh." Bàn tử nói, "Cái xác không mới, nơi này lại lạnh như vậy, thịt đều đã biến chất, chỉ sợ đã chết được một thời gian." Hắn nhìn xung quanh, "Tôi đoán là có người đã tới trước chúng ta. Thứ nhất, không ít người. Thứ hai, trang bị vô cùng tốt, có thể ngay lập tức xử lý rào bảo hộ ở nơi này."

Hắn nhìn ra hướng lều trại và hẻm núi: "Không xong rồi, cậu nói thử xem, liệu có phải Khang Ba Lạc xảy ra chuyện rồi không?"

Trong đầu tôi hiện ra cảnh dân tộc thuần phác bị cường quốc xâm lược trong phim điện ảnh, bởi vì chênh lệch về vũ khí trang bị nên bị giết hại, trong lòng lập tức run lên, nhìn Bàn tử: "Mặc kệ đối phương là ai, thì bọn họ cũng đã xử lý trở ngại bằng cách thức vô cùng bạo lực, chúng ta mau lên thôi."

Hai chúng tôi dùng xương cốt cùng lều bạt tạo một cái xe trượt đơn giản, đặt Trương Hải Hạnh cùng Phùng khỏa thân trong túi ngủ, rồi tha dọc bờ hồ. Chúng tôi không nghĩ nó sẽ khó khăn, nhưng tất nhiên cũng chẳng thoải mái gì, đi một chút lại dừng, tốn gấp đôi thời gian, mới tới được hẻm núi đối diện bờ hồ.

Mặt hồ kết băng, nhưng đi vào nhánh sông trong hẻm núi kia thấy có xu thế sông ngòi, dưới tầng băng nước bắt đầu hoạt động, nhiều chỗ băng vỡ vụn lộ ra dòng nước chảy xiết, chứng tỏ mặt băng nơi này không hể ổn định.

Cả hai thật cẩn thận giẫm lên băng, đôi khi còn phủ phục hoàn toàn mà bò tới, chính vì động tác này mà thấy được kỳ cảnh dưới lớp băng. Dưới tầng băng này, chúng tôi trông thấy một hàng rào gỗ sắp xếp ở dưới nước, phía trước rào gỗ đều là thi thể con người, tối thiểu có hai mươi đến ba mươi xác. Đập vỡ lớp băng thì thấy thi thể đều đã ngâm đến thối nát, nhưng không phải thối rữa mà là vụn ra bọt nước. Từ mái tóc có thể nhận ra tất cả đều là người nước ngoài, một số thiết bị bị ngâm trong nước, hơn nữa dường như tất cả họ đều trần truồng.

Bàn tử kéo ra một khẩu súng, một ống lựu đạn, đặt trên người mình, sau đó kiểm tra từng viên đạn một.

"Xem ra, nhóm chiến hữu của đồng chí shit từng tự mình tiến vào đâu một lần nhưng thất bại, nên mới quyết định hợp tác cùng người của Trương gia. Đây toàn là đồng bọn của đám người Đức."

"Cũng không mặc đồ, xem ra là đi trên mặt hồ nên bị trúng chiêu." Tôi nói, "Nhóm người này tìm ra nơi đây, giết chết báo tuyết bên hồ, nhưng khi xuyên qua hồ băng đã gặp phải biến cố, kết quả là chết toàn bộ, thi thể rơi vào trong hồ."

Tôi đoán rằng không chỉ có từng này người, một số có lẽ đã chết trên mặt hồ rồi bị đóng băng ở đằng kia. "Anh cảm thấy những người này đã chết bao lâu rồi?"

"Cái đó tôi chịu, nhưng cho dù có người còn sống sót, chúng ta cũng chẳng thể biết được bọn họ tới đây với bao nhiêu người."

"Người nước ngoài sẽ không bỏ lại thi thể bạn đồng hành. Nhìn bộ dạng đám người chết đó, tôi đoán rằng cho dù có người sống sót thì cũng ko nhiều, hơn nữa đều là tự thân khó bảo toàn."

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, đi tới nơi Muộn Du Bình từng nhắc đến, chúng tôi đã tới phía dưới tòa miếu lạt ma.

Hai tên vương bát đản kia vẫn không hề tỉnh lại. Bàn tử cẩn thận leo lên, phát hiện toàn bộ kiến trúc quả thực là mảng tĩnh mịch, một tiếng động cũng không có. Tôi cùng Bàn tử khốn khổ khốn nạn cõng hai người kia leo lên, khi đó trời đã sắp lặn về tây, mây trắng dán trên sườn núi tuyết, hình thành từng mảng, từng mảng mây mù.

Chúng tôi ở một phòng tương đối khép kín trong miếu lạt ma, đốt lò than sưởi ấm. Trong phòng treo đầy mao chiên, dùng để giữ hơi ấm, nhưng thời điểm tôi kiểm tra đống mao chiên này, phát hiện mặt trên đã đã kết một lớp bụi dày.

"Đám lạt ma ở đây không có giảng về vấn đề vệ sinh." Bàn tử vừa sưởi ấm, vừa cởi giầy, một mùi chân thối đập ngay vào mặt, "Trên mặt đất cũng toàn là bụi, theo lý thuyết thì ở nơi tuyết sơn này bụi vô cùng ít, không khí hết sức trong lành. Nhưng nhiều bụi thế này, chả lẽ mỗi ngày họ đều hương khói?"

Trong miếu lạt ma thì hẳn là nhiều bụi, nhưng nhìn vào bề dày của lớp tro bụi này, chứng tỏ bụi đã lắng lại rất lâu mà thời gian dài không có người quét dọn.

Chẳng lẽ ngôi miếu này bị bỏ hoang?

Tôi để Bàn tử nghỉ ngơi trước, sau đó tự mình đi hướng lên trên, thấy được nơi năm đó Muộn Du Bình nhìn thấy mao chiên diêm vương kỵ thi. Đi thông qua cánh cửa phía sau lớp chăn, cầu thang đã ở đó, nhưng lối vào đã bị đóng chặt.

Gỗ trên cánh cửa vô cùng đen, dường như đã bị ám khói lâu ngày. Tôi thử mở cánh cửa, chỗ năm đó quái nữ kia từ đó đi trèo ra ngoài. Nhưng phát hiện cửa đã bị khóa, phía sau hẳn đã chèn một cây gỗ lớn. Dùng dao găm cắm vào, dùng sức nâng thanh gỗ đẩy cánh cửa ra, lập tức một mùi hương đặc biệt khó ngửi xộc tới. Phía sau cánh cửa là một thông đạo rất rộng, hai bên thông đạo đều là cánh cửa, có điểm giống như kết cấu một khách sạn.

Tới trước một cánh cửa, định bụng mở ra, tôi phát hiện mặt sau có một chốt gỗ rất to và nặng, căn bản không thể dùng dao găm cậy được. Quay lại theo lối cũ, trở lại chỗ Bàn tử, thì thấy Trương Hải Hạnh đã tỉnh lại, hơn nữa cũng đã tỉnh táo, đang ngồi uống nước.

Tôi đang nghĩ nên trở về bằng sắc mặt gì để nói chuyên với cô ta, chẳng lẽ lại lay cô ta rồi nói: "Cô xem, bản thân thật ngu ngốc, không nghe lời lão tử." hay làm bộ rộng lượng, an ủi cô ta: "Tôi đây cũng là tính tình không được tốt, chuyện này chúng ta không cần nhắc lại. Thân thể cô thế nào rồi?"

Kiểu thứ hai chắc sẽ làm cô ta sinh ra cảm tình tốt với tôi, nhưng tôi cũng không muốn thông đồng với cọp cái, nghĩ ngợi, vẫn thấy nên làm theo kiểu đầu.

Vì vậy tôi cười lạnh một tiếng, đi tới, nói với cô ta: "Tỉnh rồi à, nói cô ngốc, không nghe lời tôi, không nghe nên mới, khỏa....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro