Tiễn dặn người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi ta yêu nhau, đợi tới tháng năm lau nở,
Đợi mùa nước đỏ cá về
Đợi chim tăng ló hót gọi hè
Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.
Không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già."

"Tiễn dặn người yêu " là một câu truyện của dân tộc Thái Tây Bắc được viết bằng thơ ca. Truyện kể về đôi trai gái khi còn là hai bào thai, họ biết nhau từ trong bụng mẹ, hai người sinh ra gần như một giờ, một ngày và ở cùng một bản, họ yêu nhau từ thuở ấu thơ:

"Yêu nhau từ thuở mới ra đời
Trao duyên gửi nghĩa từ hồi còn thơ".

Lớn lên đôi trẻ đã thương nhau và quyết lấy nhau. Chàng trai hăm hở sắm lễ vật đến nhà người yêu để xin cưới, nguyện sẽ làm rể ngoan, "xin làm gà gô, cun cút cổ trơn". Nhưng cha mẹ nàng gạt phăng đi, chê chàng trai nghèo khổ. Đồng thời ép gả nàng cho một gã con trai nhà giàu nhưng xấu xí mà không hề thông qua nàng. Phận con gái " cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" nàng đành "nhắm mắt đưa chân" theo ý mẹ cha gả về ở "rể ngoài" trong tâm trạng vô cùng đau khổ, nhưng vẫn nuôi một hy vọng mong manh, chàng trai sẽ có cách thay đổi số phận. Chàng trai ra đi làm ăn xa, với một niềm hy vọng:
"Bạc mười nén anh sẽ chuộc em về
Vải năm trăm anh sẽ cởi em ra".

Ác nghiệt thay, thời gian trôi đi, "bảy mùa cá lũ trôi xuôi", người kia hết làm "rể ngoài" rồi "rể trong", chàng trai vẫn cuối trời thăm thẳm. Khi nàng đành đưa chân làm theo ý mẹ cha "cho con về nhà chồng" thì chàng trai trở về, "đành nhìn người yêu bước về nhà chồng". Chàng trai không quản nguy hiểm chạy theo người yêu, cuộc tiễn dặn của đôi bạn tình khi đau đớn tột cùng, khi đầy phấn khích. Khi cô gái bị chồng hắt hủi, đánh đập, chàng trai vẫn ở lại để an ủi, chăm sóc thuốc thang. Họ vẫn son sắt thề nguyện: "Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông
Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi góa bụa về già".

Cô gái bị nhà chồng ghẻ lạnh: "Khi chưa lấy nhau người vồ vập
Khi chưa đón về người xun xoe". Khi đã là dâu thì "dâu ơi xuống sàn ăn cám", rồi còn bị chồng đánh đập, cuối cùng bị nhà chồng đuổi về. Nàng lại bị bán cho nhà quan. Lần này nàng rơi vào hoàn cảnh bi phẫn bội phần, thân người tàn tạ và bị đem ra chợ rao bán, cuối cùng bị đổi với giá một cuộn lá dong.

Ngẫu nhiên người đổi được nàng lại là người yêu cũ, song chàng không nhận ra vì nàng thay đổi quá nhiều. Chỉ khi nàng mang chiếc đàn môi chàng tặng năm xưa ra thổi, chàng trai mới nhận ra, tình yêu lại đâm chồi nẩy nụ như "Hoa sớm ngậm sương
Hoa khẳm* cuối dòng nẩy lá non tơ" Chàng trai đưa người yêu về nhà rồi tổ chức đám cưới, một đám cưới thật hạnh phúc sau bao năm xa cách, đau đớn và tủi nhục.

Kết lại: Tình yêu đó thật vĩ đại làm sao, họ lo nghĩ cho nhau, yêu thương, trân trọng nhau từng chút một. Tưởng chừng ông trời tạo duyên cho 2 người có vận mệnh, duyên tơ với nhau thì hóa ra lại lỡ lòng cắt đứt mối duyên tơ khiến họ chẳng thể nào sống chung được với nhau, thật may mắn thay đó là chỉ là một thử thách cho họ, vượt qua thử thách đó "dù hạ hay đông, dù trẻ hay già" thì cuối cùng họ đã ở bên nhau mãi mãi. Họ không cam chịu trước số phận, họ biết đứng lên đòi lại hạnh phúc, che chở cho nhau. Có lẽ chính điều đấy đã làm cho trời xanh cảm động, nối liền lại mối duyên tơ còn đang dang dở của họ.

---------------------

Hoa khẳm: là loại hoa quí trong truyền thuyết, rất đẹp và chỉ nở lúc nửa đêm. Ý chỉ ở đây là tình cảm của đôi trai gái này cuối cùng cũng đến được hạnh phúc.
Vì đây là bài thơ ca dân tộc nên từ ngữ sử dụng rất khó hiểu. Vậy nên, nếu có từ ngữ gì không hiểu rõ thì hãy comment xuống dưới để tớ giải thích nhé.
Nếu bạn hài lòng thì hãy bấm sao tạo động lực cho tớ nhé.👇👇👇 Xin chân thành cảm ơn ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro