Đến chết mới ngừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Khâm Khanh Công Tử/Vân Chẩm Hạc/Hạc Vân Thường.

Nhớ có mấy người bên nhà nhỏ nói thích công hắc hóa + giam cầm play? cùng với đề xuất đoản đầu DARK ! (nhưng ta vẫn thấy ngọt nhỉ? Mà ta cũng không cảm thấy đây là hắc hóa?), cùng bắt đầu series Tang Trừng bằng 1 đoản Giam Cầm play. ✧(≖ ◡ ≖✿)

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Ngụy giam cầm play, có OOC.

--------------------

Buổi sáng ở Thanh Hà vẫn là lạnh như vậy, nhưng ánh mặt trời dù sao cũng là ấm áp, chỉ tiếc, một vị nào đó bị nhốt ở trong căn phòng tối âm u lạnh lẽo cảm nhận không đến ánh mặt trời ấm áp như vậy.

"Lạch cạch ------ "

Tiếng vang lọt vào một bên tai chính là âm thanh tiếng cửa ngầm được mở ra, cũng là chiếu vào một tia ánh nắng mặt trời duy nhất rọi sáng trong căn phòng tối tăm này. "Vãn Ngâm, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Đập vào mắt chính là khuôn mặt ôn hòa vô hại kia của Nhiếp Hoài Tang, mà hắn bị nhốt lại ở trong căn phòng tối lạnh lẽo này, thanh niên bị xiềng xích cuốn lấy tay chân, chính là Giang Tông Chủ mất tích cách đây mấy ngày.

Giang Trừng lúc này trông có vẻ chật vật cực kỳ, ngoại bào đã sớm không biết tung tích, trên người chỉ còn mặc kiện trung y đơn bạc, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh mê người cùng với những vệt hôn ngân ám muội không thể tả, tiết khố nơi hạ thân sớm đã bị người xé nát quăng ở một bên, hai chân dài trắng nõn không có chỗ che chắn, phía trên còn tràn đầy vết tích ngắt bấm xanh tím, khiến cho người mơ màng, Giang Trừng vẫn chưa nâng mắt nhìn y, chính là động tác rất nhỏ dẫn tới dây xích sắt quấn trên tứ chi rung động phát ra âm thanh leng keng, phơi bày nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

"Thật giống như là một sự độc chiếm vậy, một con tiểu yêu tinh có thể đem người mê hoặc đến chết."

Nhiếp Hoài Tang liếm liếm đôi môi khô khốc, dưới thân đã có chút rục rà rục rịch, nhưng là lý trí của y đã trước một bước dằn xuống ý tưởng của y, nhắm mắt ổn định lại tâm trạng, dừng một chút nói: "Vãn Ngâm, hôm nay nếu như ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện, ta lập tức có thể thả ngươi đi ra ngoài, thế nào?"

Giang Trừng nghe nói trong lòng kinh sợ, Nhiếp Hoài Tang đem hắn vây nhốt tại trong căn phòng tối không thấy ngày không thấy mặt trời này đã có mấy ngày, mấy ngày nay, hắn bị phong ấn nội lực, tam độc cùng tử điện đều bị lấy đi, tại nơi nhỏ hẹp tối tăm này bị y làm nhục đủ kiểu, ép hắn làm như phái nữ khuất phục người còn chưa đủ, thế nhưng... lại vẫn còn đến những xiềng xích trên người khuất nhục hắn, như thế nào lại đột nhiên quyết định thả hắn đi ra ngoài? Giang Trừng trong lòng biết rằng y không phải người có lòng tốt gì, cho dù nghe nói như vậy cũng không buông xuống đề phòng trong lòng, vẫn như trước lạnh lùng mà nhìn Nhiếp Hoài Tang, cho dù chịu bắt nạt làm nhục nhiều lần, hắn vẫn như trước là Giang Tông Chủ, một Giang Vãn Ngâm một thân ngông nghênh.

Đương nhiên, chính mình bị vậy ở trong tình cảnh xấu như vậy, Giang Trừng vẫn giống như là một con thú nhỏ lộ răng nanh ra ngoài như vậy, bất chấp kết quả kết cục chính là, mỗi lần đều bị Nhiếp Hoài Tang làm đến không khép lại được chân.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng rõ ràng lòng căm thù của Giang Trừng, bất đắc dĩ mà thở dài. Nếu như là đi vào có thể nhìn thấy thái độ dịu dàng của Giang Trừng, kia không phải bị đoạt xá mới là kỳ quái đây. Nhiếp Hoài Tang bước đi thong thả đi vào bên trong, dần dần che khuất ánh mặt trời bên ngoài, đem Giang Trừng bao phủ ở trong một mảnh bóng tối, Nhiếp Hoài Tang trong lòng rất khổ sở, y muốn lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ Giang Trừng đối với y tươi cười, nhưng mà điều đó đã là không thể. Bây giờ y đi mỗi một bước, Giang Trừng lại liền lùi về phía sau một bước, mãi đến khi sau lưng dán lên trên vách tường lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào nói cho hắn hắn đã không còn đường có thể chạy trốn, người sau trong mắt còn mưu toan ẩn giấu tia sợ hãi buồn cười kia.

Nhiếp Hoài Tang nét mặt ung dung thản nhiên, đợi đến khi tiếp cận Giang Trừng thì nhẹ nhàng vươn tay, dùng sức mạnh không thể cự tuyệt đem Giang Trừng kéo qua, một tay cầm chiếc chìa khóa, cắm vào xiềng xích màu vàng kia, "răng rắc" một tiếng, xiềng xích trói buộc Giang Trừng hơn mười ngày thế nhưng bỗng nhiên được cởi ra, Giang Trừng tinh thần còn chưa có trở lại bình thường, hắn không tin Nhiếp Hoài Tang sẽ không như vậy dễ dàng mà buông tha hắn, nỗ lực duy trì bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi động tác tiếp theo của y.

Tiếng mở khóa lần lượt vang lên, đợi đến sau khi tứ chi đều được gỡ bỏ, Giang Trừng mới ý thức được những gông xiềng nặng nề kia đã không còn. Nhiếp Hoài Tang đưa hắn dẫn đến bên cạnh một chiếc bàn tròn, phía trên đặt chén gì đó không chỉ xếp vào là thuốc, Nhiếp Hoài Tang quay đầu nói cho hắn: "Vãn Ngâm, chỉ cần ngươi uống chén canh này, ta sẽ thả ngươi rời đi, ngươi hẳn là cũng rất muốn đi ra ngoài đi, đi gặp Kim Tông Chủ, đương nhiên, nếu ngươi muốn trả thù ta, ta cũng cam tâm tình nguyện không hối hận."

Giang Trừng nhìn chén thuốc kia một chút, lại nhìn tới vẻ mặt của y, cuối cùng là dừng lại ở trong con ngươi của Nhiếp Hoài Tang, sự nghi ngờ không tín nhiệm trong mắt Giang Trừng đâm vào trong lòng Nhiếp Hoài Tang thật sâu, y miễn cưỡng nở ra nụ cười, có chút bi thương nói: "Vãn Ngâm yên tâm, ta lấy toàn bộ Thanh Hà Nhiếp Thị ra đảm bảo, này tuyệt đối không phải đưa ra độc dược lấy mạng ngươi."

Nhiếp Hoài Tang hiện giờ là hắn càng ngày càng nhìn không thấu, Giang Trừng liền đứng đối diện với y, căn bản không dám tùy tiện phân biệt câu nào của y mới là lời nói thật, câu nào mới là lời nói dối. Ngày xưa là bạn đồng môn, bây giờ giống như biến thành kẻ địch không đội trời chung đối lập, nghĩ tới không thể tránh khỏi phái sinh bi thương. Giang Trừng căn bản không muốn uống xuống chén thuốc không biết tên này, nhưng hắn lúc này ăn nhờ ở đậu, không còn cách nào khác, hắn còn có cả Giang gia, vẫn còn có Kim Lăng không để đảm bảo chu toàn của chính mình, hắn không thể bởi vì sự nhát gan sợ phiền phức của chính mình mà bỏ qua bọn họ không để ý tới, dứt lời Giang Trừng liền bưng lên chén thuốc này một ngụm uống xuống.

Nhiếp Hoài Tang ở một bên yên lặng mà nhìn Giang Trừng, dường như đang chờ đợi cái gì đó. Kết quả không ngoài dự kiến, Giang Trừng uống xong chén thuốc này còn chưa kịp nói ra câu đầu tiên liền lâm vào hôn mê, y ở thời điểm Giang Trừng mới vừa ngã xuống liền tiếp được hắn, ôm ngang lên Giang Trừng đã bất tỉnh nhân sự, xoay người hướng phía tĩnh thất của chính mình đi tới.

Giang Trừng bỗng nhiên tỉnh dậy trong mảnh sương mù màu máu, mở mắt thì dường như ngày thứ nhất bị Nhiếp Hoài Tang bắt vào trong phòng tối thì mê man, Giang Trừng nhìn xung quanh bốn phía, lại vẫn là bị vây ở trong mênh mông mịt mù, hắn nhớ rõ hắn chỉ có điều là uống một chén canh kia mà Nhiếp Hoài Tang ép hắn uống vào, sau đó... liền đi đến nơi này? Giang Trừng lập tức ở trong lòng phủ nhận ý nghĩ này, Nhiếp Hoài Tang không có khả năng ở trong nháy mắt mà đưa hắn di chuyển đến một nơi kỳ quái như vậy, như vậy chỉ có ý thức của chính mình đi đến nơi này, Giang Trừng bước đi không có chủ định, đột nhiên nhìn thấy mây mù trước mắt dần dần tụ tập gom lại, thế nhưng miêu tả ra một bức tranh!

Hình ảnh đập vào mắt chính là Kim Lăng đứng ở Kim Lân Đài trên cao nhìn xuống, người bên dưới không ít đều là lão cốt đầu đã từng khắp nơi cùng Kim Lăng bất hòa, mà hiện tại nhưng là vô cùng nghe lời, thậm chí còn có toát ra chút mồ hôi lạnh, Giang Trừng buồn bực, chẳng lẽ phương pháp Kim Lăng quản lý công việc so với hắn còn muốn kinh khủng? Như thế nào người phía dưới đều trở nên nhát như chuột như vậy? Hình ảnh vừa chuyển, là thời điểm Kim Lăng dạo chơi Vân Mộng, thì ra, ở sau khi hắn mất tích, Kim Lăng cả ngày lẫn đêm đều đang tìm kiếm hắn, tu chân giới đều bị hắn lật một cái từ đáy lên trời, Liên Hoa Ổ dưới sự trợ giúp của hắn tránh cho vô cùng phồn vinh, thủ tịch đệ tử Giang Khanh của hắn đã kế thừa vị trí gia chủ, bọn họ hai người đều trưởng thành hơn, có thể một mình chống đỡ một phương. Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở Kim Lăng một mình ở trong phòng gào khóc, Giang Trừng nhìn trong lòng như là bị đao khoét như vậy, hắn làm sao có thể liền như vậy buông xuống Kim Lăng?

Ngụy Vô Tiện sau khi trở lại cũng không có tới Liên Hoa Ổ, Kim Lăng cùng Giang Khanh đề đã hết sức ưu tú, Giang Trừng đột nhiên phát hiện ra, thế giới này... có hắn hay không có hắn, đều đã không đáng kể. Bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi qua, những đám mây mù sớm đã bị thổi tan, thay vào đó chính là mạn châu sa hoa đầy đất, tươi đẹp như máu. Sông Vong Xuyên cùng cầu Nại Hà hiện lên ở trước mắt hắn, phía trên còn sắp xếp đội ngũ thật dài.

Giang Trừng lúc này kinh ngạc đã muốn khó khăn với bày tỏ lời nói, những này lẽ ra xuất hiện ở trong miệng những người dân thường "sông Vong Xuyên" "cầu Nại Hà" hiện giờ lại toàn bộ xuất hiện ở trước mặt hắn, Giang Trừng có chút không di chuyển nổi bước chân. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng âm thanh trẻ con xuất hiện, xoay người lại phát hiện là một vị tiểu cô nương, tuy rằng diện mạo là tuổi rất còn trẻ, nhưng Giang Trừng luôn cảm giác được kỳ quái chỗ nào, đợi nàng bắt đầu, Giang Trừng mới biết được thân phận của nàng.

"Ngươi là ai, làm sao lại trở lại nơi này"

Giang Trừng có chút không biết đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là trả lời đúng sự thật: "Ta chỉ là uống một chén canh, sau đó rơi vào hôn mê, lại tỉnh lại chính là ở chỗ này."

Nữ hài híp híp mắt, trên dưới đánh giá hắn, bỗng nhiên cười nói "Ồ? Ta rõ ràng."

Nhìn thấy Giang Trừng hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, tiểu cô nương cũng không để ý, mở miệng giải thích nghi hoặc của hắn.

"Ta là Mạnh Bà, người phụ trách canh Mạnh Bà, nếu như cơ thể ngươi không chết, như vậy người đưa ngươi tới chỗ này nhất định là có mục đích khác, tốt lắm, ta liền giúp hắn một tay đi."

"Chờ đã..." Giang Trừng lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy người gọi là Mạnh Bà duỗi ra đầu ngón tay, ở trên trán của hắn điểm nhẹ một chút, rất nhanh Giang Trừng liền bị cưỡng chế khống chế thân thể, buồn ngủ dần dần mất đi ý thức, cơ thể bị một cỗ sức mạnh không tên chi phối mang đi.

Giang Trừng trước khi hôn mê nghe thấy mọi người ở nơi này hát một bài ca dao không biết tên:

Cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên,

Tam sinh thạch bên người kia chết trẻ.

Hoa trong gương, trăng trong nước trong nháy mắt,

Vọng quân chớ uống canh Mạnh Bà.

Khi lần thứ hai tỉnh lại Giang Trừng đầu tiên là hoảng hốt một hồi, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. Ánh mắt có chút dại ra, hắn nghe thấy một thanh âm dịu dàng xuất hiện ở bên tai hắn, con mắt xoay qua, quay đầu nhìn thấy bên cạnh là một vị huyền y nam tử, lại nghĩ không ra y là ai, Giang Trừng cố hết sức chống đỡ lên thân thể của chính mình, lại bị người nọ ôm lấy, dịu dàng nói: "Vẫn Ngâm thân thể không tốt, không nên quá kích động."

Giang Trừng cực kỳ mê mang, thật cẩn thận hỏi câu ngươi là ai.

Đã thấy người kia cười nói, nắm chặt tay hắn, đặt ở trên ngực của chính mình, nhìn thẳng vào mắt của hắn nói:

"Ta là đạo lữ của ngươi, Nhiếp Hoài Tang."

Nhiếp Hoài Tang không nhìn tới ánh mắt mê man của Giang Trừng, lôi kéo tay của hắn, vui vẻ kể lại chuyện bọn họ kết làm đạo lữ giống như một dòng nước dài. Dần dần, Giang Trừng buông xuống đề phòng đối với Nhiếp Hoài Tang, ở một bên lắng nghe "đạo lữ" trong miệng chính mình.

Vãn Ngâm, tình yêu của ta đối với ngươi, đến chết mới ngừng.

Ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào, trừ khi ta chết.

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Ta nói Tang Tang rất có tố chất công, mà mấy người không tin ta, cứ nói Tang thụ. Xì, với ta hắn khí chất công ngời ngời, ta thực thích mẫu người (công) như Tang :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro