Năm tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Dạ Mộng Thâm Thu (夜梦深秋)

# Đã lâu không gặp, đến cái... Nửa đường nửa đao?

# Chủ Tang Trừng, nhỏ bé Tiện Trừng, giả thiết cá nhân nhiều, không thích đi nhầm vào.

---------------

Ta tha thứ cho ngươi hết lần này tới lần khác, còn ngươi thì sao?

Mỗi một câu ta hỏi ngươi, ngươi đều nửa ngày không nói...

Giang Trừng từ nhỏ tới lớn chỉ thích qua một người.

Người này tu vi cao, tướng mạo cũng có thể xưng trước vài tên tu tiên giới, thái độ làm người tiêu sái ngông nghênh, phong lưu phóng khoáng, cũng trọng tình trọng nghĩa, đối xử với bạn bè chân thành.

Người này toàn thân áo đen mặc ở trên người có vẻ tùy tiện lại là phù hợp với hắn, mái tóc màu đen dùng dây cột tóc màu đỏ tùy ý cột lại, bất cứ lúc nào trên mặt đều mang theo nụ cười tự tin.

Người này nhiều lần làm cho hắn tức giận đến nói không ra lời, nhiều lần để hắn không cách nào lựa chọn bảo vệ hắn, cho dù nói những lời này nhiều hơn nữa, cuối cùng hắn vẫn là đi rồi, vì những người khác, rời đi chính mình.

Người này sau đó gặp phản phệ, hoàn toàn rời đi thế giới này, chỉ để lại một cây sáo, chính mình thật cẩn thận mà thu lại ở bên người, mười ba năm qua trước sau như một.

Sau đó, người này trở về, nhưng lại cùng người khác rời đi, cho dù là ở Giang gia từ đường hắn vì người ngoài mà tổn thương chính mình, vẫn là Quan Âm Miếu khi đó chính mình thay hắn cản một chiêu kiếm đem nói ra, hắn trước sau đều không có hướng về chính mình.

Là nên buông tay... Không làm được.

Đã như vậy, như vậy ta sẽ không tiếp tục khăng khăng giữ lấy mệt mỏi, nếu ngươi đi xin mang theo tất cả của ngươi đồng thời biến mất.

Một năm nay tứ đại gia tộc đã xảy ra rất nhiều chuyện, Kim Lăng kế thừa Kim gia Tông Chủ là một cùng với Nhiếp Hoài Tang được đề cử làm Tiên Đốc, cùng với Vân Mộng Giang Thị tông chủ Giang Trừng tuyên bố để cho con nuôi Giang Diễn thay quyền tất cả mọi chuyện.

Nói đến người Giang Diễn này chính là một trong ít người khiến Kim Lăng sợ hãi, năm tuổi được Giang Trừng thu dưỡng, tính tình trầm ổn không phô trương, mười hai tuổi năm ấy liền kết đan, dẫn Giang gia đệ tử đi săn đêm.

Hiện nay mười bảy tuổi, vừa vặn gặp một chuyện trên Quan Âm miếu Giang Trừng dự định nghỉ ngơi một hồi, liền đem tất cả chuyện để cho Giang Diễn xử lý, cũng tốt cho học hỏi kinh nghiệm.

Tuy nhiên, những điều này đều là ở bề ngoài bách gia biết đến, trên thực tế Giang Trừng bởi vì thay Ngụy Vô Tiện chặn chiêu kiếm đó bị trọng thương, lại cùng hắn tranh cãi lớn một phen tổn hại tâm tính, trong những năm này, hắn thật sự là mệt mỏi.

Giang Diễn bưng thuốc đi tới hậu viện nhìn thấy chính là Giang Trừng mặc một thân áo đơn ngồi ở trong đình không biết là đang suy nghĩ cái gì, mặc dù cởi ra một thân trang phục tông chủ cũng là giảm không được chính là một thân không giận tự uy kia.

Bây giờ trời đã vào thu, hoa sen trong hồ sen cũng dần dần héo tàn, đổi làm người bên ngoài chắc chắn sẽ không vì vậy mà dừng lại, có thể Giang Trừng đúng là cảm thấy cảnh sắc như vậy cũng là đẹp.

"Phụ thân." Giang Diễn đưa thuốc đưa tới trước mặt hắn, "Uống lúc còn nóng đi."

Giang Trừng liếc chén thuốc đen không thấy đáy kia một cái cầm lấy một hơi uống cạn sạch, "Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ đưa tới thiệp mời mở tiệc chiêu đãi bách gia, phụ thân có muốn đi?" Giang Diễn lấy ra thiệp mời từ trong lồng ngực, phụ thân không cần miễn cưỡng, hài nhi có thể giao thiệp để ý được tất cả."

"Đi thôi, có một số chuyện muốn tìm Nhiếp Tông Chủ thương lượng." Giang Trừng nâng mắt nhìn bầu trời u tối một chút, lá cây ở bên cạnh bị gió thổi đến vang vọng ào ào. "Dìu ta trở về nhà."

"Vâng."

Trong phòng Giang Trừng không có bày biện nhiều, hắn vốn không phải là một người thích đọc sách, nhưng mà gần đây sau khi rảnh rỗi hắn đúng là thích đọc sách, hiện giờ ngoại trừ tủ quần áo ra chính là giá sách, phần lớn đều là Kim Lăng thu gom tới, để cho hắn trong lúc chàm chán có thể giết thời gian.

Giang Diễn sau khi chăm sóc Giang Trừng tựa ở bên giường quy củ đứng ở một bên chờ Giang Trừng dặn dò, chỉ thấy Giang Trừng môi tái nhợt giật giật, nhưng vẫn là không nói một chữ, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ bên giường để hắn ngồi xuống.

"Phụ thân có thể dặn dò." Giang Diễn sau khi ngồi ở bên mép giường nhìn hắn.

Giang Trừng xưa nay không để ý tới đến người ngoài đối với mình đánh giá ra sao, năm đó lấy sức mạnh một người trùng kiến Giang gia thì hắn liền đem niên thiếu của chính mình vứt bỏ, hắn không chút nào hối hận cũng không thèm để ý, hắn thậm chí rất vui mừng chính mình có một người con trai như Giang Diễn, tuy không phải thân sinh nhưng như thân tử.

"Hai mươi tháng sau là sinh thần mười tám tuổi của ngươi." Giang Trừng suy nghĩ một lúc nói, "Thuận tiện ở ngày hôm đó cùng đem kế nhiệm đại điểm làm, nỗ lực mấy năm nay của ngươi ta đều biết cũng nhìn ở trong mắt, quả thực trưởng thành thành một người suất sắc."

"Phụ thân... Phụ thân là muốn an dưỡng tuổi thọ?" Nhìn thấy nụ cười của Giang Trừng hắn luống cuống, Giang Trừng chưa bao giờ từng cười như vậy, đó là xuất phát từ nội tâm, cười không hề vướng bận, trong nháy mắt hắn không biết phải nói như thế nào, bình tĩnh một lúc hắn nói: "Thứ cho hài nhi nói thẳng, phụ thân ngài chính trực tráng niên, Liên Hoa Ổ cũng còn cần ngài."

"A Diễn, ngươi biết cả đời này ta quan tâm nhất chính là cái gì không?" Giang Trừng vừa nói vừa lấy ra hộp gấm đặt tại nơi đầu giường, "Thứ nhất là Liên Hoa Ổ, ta mười sáu tuổi lên làm Tông Chủ tới nay cũng đã trôi qua mười mấy năm, giao cho ngươi ta rất yên tâm, Liên Hoa Ổ hiện tại là cha mẹ muốn nhìn đến, ta cuối cùng cũng coi như là không có phụ lòng bọn họ..."

Giang Diễn nhìn hắn mở ra hộp gấm, bên trong đặt hai cái Thanh Tâm Linh, không cần nghĩ hắn cũng biết một cái khác là của người phương nào.

"Thứ hai chính là hắn, bởi vì tin hắn không chết vì vậy đi tìm hắn, vì tìm hắn ta bắt được vô số ma tu vô số tai họa, như thế những năm qua vết thương to nhỏ liên tiếp của ta ngươi cũng đặt ở trong mắt, thân thể này đã sớm không chịu đựng nổi, có thể vì ngươi vì A Lăng vẫn chống đỡ tới nay."

Giang Trừng nâng mắt nhìn hắn bất đắc dĩ thở dài, "Không có tiền đồ, vậy liền khóc?"

Giang Diễn dụi dụi mắt, "Phụ thân, ta cùng A Lăng còn cần ngài."

Giang Trừng bị phản ứng của hắn chọc cho cười, "Ta chỉ là thoái vị, lại không phải chết, ở trước khi Kim Lăng vững chắc tốt Kim gia ta sẽ không dễ dàng đi như vậy, chẳng qua là mệt mỏi lâu như vậy, muốn nghỉ ngơi một phen."

"Hài nhi đã biết." Giang Diễn gật đầu, "Phụ thân nghỉ ngơi thật tốt, bữa tối hài nhi trở lại mời ngài."

Giang Trừng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng đem Tử Điện đeo ở trên tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đi làm đi."

Giang Diễn sau khi ra ngoài đứng ở dưới hành lang thật lâu chưa từng rời đi, ở trong lúc nói chuyện vừa nãy hắn nhìn thấy tóc bạc ở dưới đáy tóc đen của Giang Trừng, rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi nhưng tóc bạc lại nhiều như thế, những năm này Giang Trừng vì Giang gia cuối cùng đã dùng bao nhiêu tâm, sau khi suy nghĩ xong Giang Diễn quyết định phải cố gắng để Giang Trừng tu dưỡng.

Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay mở tiệc chiêu đãi tiên môn bách gia rất náo nhiệt, Kim Lăng đến từ rất sớm, trước tiên cùng Lam Hi Thần chào hỏi liền lôi kéo Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi đi chơi xung quanh.

Vân Mộng Giang Thị luôn luôn là đến sớm, mắt thấy hôm nay thời gian đều phải tới lại không thấy bóng một người, Lam Hi Thần tìm Kim Lăng hỏi một chút chính là Vân Mộng đã xảy ra chuyện.

Kim Lăng bị hỏi vẻ mặt mê man: "Hả? Không có, biểu ca quản lý Vân Mộng rất tốt, cậu cũng không có cùng ta nói đã xảy ra chuyện."

"Vậy à..."

Giữa lúc Lam Hi Thần đang muốn nói gì thì Vân Mộng Giang Thị đến, chỉ thấy Giang Trừng bỏ đi trang phục trong ngày thường, thay cẩm bào, ngoại bào cùng trên ống tay áo thêu chín cánh sen, trên đầu là phát quan màu tử kim lưu ly, vài sợi tóc đen rủ xuống trước ngực thật là đẹp đẽ.

"Lam Tông Chủ."

Khi Giang Trừng mở lời Lam Hi Thần liền nghe ra giọng nói của hắn có chút khàn, thần sắc cũng tái nhợt, chỉ sợ là Quan Âm miếu bị thương chưa khỏi hẳn, "Giang Tông Chủ, Giang công tử."

"Cậu!" Kim Lăng cười đứng bên người Giang Trừng, "Cậu hôm nay thật là đẹp mắt."

Giang Trừng liếc hắn một cái, "Liền ngươi có thể nói, vào chỗ."

Thật ra hắn không muốn mặc như vậy, nhưng mà sáng sớm nay hắn có chút sốt nhẹ, Giang Diễn sau khi biết liền từ trong tủ quần áo của hắn lấy ra một bộ y phục này, nói mặc giữ ấm, không mặc không cho ra khỏi cửa, không còn cách nào hắn không thể làm gì hơn là chấp nhận.

Giang Diễn đi theo bên người Giang Trừng cùng vào chỗ, yến hội liền như vậy bắt đầu, cũng không biết Lam Hi Thần là cố ý hay vô tình, ngồi bên cạnh Giang Trừng chính là Kim Lăng, đối diện nhưng là Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, sắp xếp như vậy làm cho Giang Diễn có chút không vui, nhưng cũng chưa từng biểu hiện ra, hắn hiện tại vội vàng khuyên Giang Trừng không nên uống rượu, cũng còn tốt ẩm thực Vân Thâm Bất Tri Xứ thanh đạm, không phải vậy liền ngay cả việc ăn hắn cũng phải trông coi.

"Ta liền uống một vài chén, ngươi đừng nói nhảm." Giang Trừng tuy rằng nhíu mày có vẻ không vui, nhưng vẫn là để chén rượu xuống.

"Phụ thân ngài còn bệnh, không nên uống quá nhiều." Giang Diễn ở một bên bất lực nói, tuy rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, thế nhưng khi mở tiệc chiêu đãi bách gia thì vẫn là sẽ vì các nhà chuẩn bị một ít, mắt thấy một bình rượu đều muốn thấy đáy Giang Trừng vẫn không có ý ngừng lại.

Hắn nhìn về một bên, Kim Lăng chẳng biết từ lúc nào cùng bọn Lam gia tiểu bối ngồi vào cùng một chỗ, cũng được, người đều là làm tông chủ, chính mình cũng không quản lý quá nghiêm.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn lại cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, lúc này nâng mắt đối đầu Ngụy Vô Tiện ở đối diện, tương tự Ngụy Vô Tiện cũng nhìn hắn, hai người chỉ là lẳng lặng nhìn lẫn nhau.

Giang Trừng cho rằng chính mình khi gặp lại Ngụy Vô Tiện thì nội tâm hẳn là bình tĩnh, nhưng hắn đem mọi chuyện nghĩ quá tươi đẹp, người mà chính mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy há có thể nào là nói không để ý liền có thể không để ý.

Giang Diễn nhìn thấy bàn tay Giang Trừng ở dưới chiếc bàn con nắm chặt, không dấu vết nắm lấy gọi đi sự chú ý của hắn: "Phụ thân không phải có việc đi tìm Nhiếp Tông Chủ sao, ngài ra bên ngoài trước một chút, hài nhi đi mời Nhiếp Tông Chủ, được không?"

"... Ừm." Giang Trừng lấy lý do tửu lượng không tốt liền rời tiệc ra bên ngoài trước.

Hắn nhớ lại cảnh tượng hơn mười năm trước tới Vân Thâm Bất Tri Xứ theo học, khi đó hắn cùng Ngụy Vô Tiện vai kề vai đi ở trên con đường nhỏ, lời hứa hẹn những năm kia đã nói hiện giờ vẫn còn văng vẳng bên tai, mà bên cạnh hắn nhưng là một người cũng không có.

Hắn nhớ tới mười ba năm kia chấp nhất Trần Tình, Trần Tình chưa bao giờ có một khắc rời người hắn, mỗi một lần bị rất nhiều sự vật phức tạp ép cho thở không nổi thì lại lấy Trần Tình ra nhìn, như vậy hắn còn có thể giả bộ một chút Ngụy Vô Tiện còn ở bên cạnh mình.

Hắn nhớ tới ngày ấy sau khi cùng Ngụy Vô Tiện nói ra, hắn đã hạ quyết tâm không để ý tới, hắn không ngừng mà nhắc nhở chính mình, từ nay về sau phải quên Ngụy Vô Tiện, không hề nghĩ nữa những chuyện đau lòng này, hắn không ngừng mà tự nói với chính mình, từ nay về sau phải cự tuyệt Ngụy Vô Tiện, tất cả mọi chuyện cùng Ngụy Vô Tiện có liên quan.

Ngay mới vừa rồi, ở trong đối diện ngắn ngủn kia, Giang Trừng phát hiện chính mình làm không được, hắn đứng ở trên cầu nhìn trên mặt nước hiện lên chính mình, vẫn tái nhợt như trước, trầm lặng như trước, vẫn là thanh lãnh như trước, nhếch lên khóe miệng, mở tràn ra chính là tầng tầng chua xót, cười so với khóc còn khó coi, cũng chỉ đến như thế.

Cúi đầu cười khổ, nước mắt trước sau bởi vì chính mình từ lúc sinh ra đã mang theo kiêu ngạo không muốn vào lúc này rơi xuống, nhưng trái tim đau đớn vô tận vỡ òa rồi rơi xuống, vỡ vụn lạnh lẽo, hắn có chút khó chịu ngồi xổm xuống.

Ngụy Vô Tiện từ lúc cùng Giang Trừng đối mặt liền cảm thấy được tâm lý có chút hoảng sợ không rõ ngọn nguồn, hắn cùng Lam Vong Cơ nói vài câu liền đi ra ngoài tìm Giang Trừng.

Từ sau khi được hiến xá trở về hắn cảm thấy rằng mình đã quên điều gì đó, cảm giác rất quan trọng, nhưng hắn lại không thể nào nhớ ra được, lần kia ở Đại Phạm Sơn gặp Giang Trừng tâm lý hắn chỉ có một từ "Trốn", nhưng sau đó lại ngẫm nghĩ vì sao chính mình lại phải chạy trốn đây?

Lại sau đó hắn mang theo Lam Vong Cơ ở Giang gia từ đường náo loạn một trận lớn, bởi vì Giang Trừng đối với Lam Vong Cơ nói lời phỉ báng hắn liền tổn thương Giang Trừng, bây giờ nghĩ lại chính mình thật sự là ngu ngốc, Giang Trừng luôn luôn nói lời cay độc cũng không phải là hắn là ngày đầu tiên hiểu biết, làm sao lại nghĩ không ra lại cùng Giang Trừng động thủ, vẫn là ở trước bài vị Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân động thủ, Ngu phu nhân để hắn bảo vệ Giang Trừng thật tốt, chính mình lại tổn thương hắn...

Đến lúc sau ở trong Quan Âm miếu, Giang Trừng khóc đến tan nát cõi lòng như vậy, tất cả nguyên nhân đều là bởi chính mình mà ra, những câu đánh vào trong lòng chính mình, nhưng trừ bỏ "Xin lỗi" hắn có thể nói cái gì?

Rõ ràng trước đây chính mình rất không muốn nhìn thấy Giang Trừng bị người bắt nạt, Giang Trừng kiêu ngạo như vậy cũng ít gào khóc, nhưng là hiện giờ Giang Trừng bị thương cũng bởi vì chính mình, hắn sẽ rơi lệ cũng bởi vì chính mình, khi nào thì Ngụy Vô Tiện hắn lại bắt đầu trở thành kẻ kia chỉ biết bắt nạt Giang Trừng?

Hôm nay thấy Giang Trừng trên người mặc một bột tử bào nhìn rất đẹp đẽ, mặc dù vẻ mặt vẫn là lạnh lùng nhưng cũng không sắc bén giống như trước vậy, trong lúc vung tay nhấc chân mang theo uy nghiêm, mấy chén rượu vào bụng tinh thần khá hơn nhiều, nhưng lại khó che nổi bệnh trạng, Giang Diễn ở một bên hắn đã từng gặp qua, tu vi ở trong tuổi trẻ tốt nhất, quan sát đại cục không tồi, làm người khiêm tốn có lễ.

Giang Diễn đối đãi với Giang Trừng là hắn nhìn thấy rất tốt, đổi lại làm trước đây, vị trí bên người Giang Trừng chỉ có hắn, cũng chỉ có thể là hắn.

Tất cả đều đã thay đổi.

Nghĩ tới nghĩ lui hắn đi tới cây cầu nhỏ, một chút liền nhìn thấy Giang Trừng ngồi xổm ở một bên cây cầu nhỏ, sắc mặt tái nhợt còn có chút run rẩy, tâm lý hắn vừa nãy hoảng sợ là chính xác.

"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện vội xông tới đem người ôm vào trong lòng, hắn mới phát hiện Giang Trừng gầy gò đi rất nhiều, ngay cả bộ thân thể thiếu niên này của chính mình đều có thể đem hắn che chở, thăm dò trên mạch của hắn Ngụy Vô Tiện cảm thấy kinh sợ, "Giang Trừng ngươi tỉnh lại đi, trước không được ngủ, ta đi tìm người tới."

Giữa mơ mơ màng màng Giang Trừng chỉ cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, hắn đưa tay tóm lấy quần áo của hắn, "Ngụy, Ngụy Vô Tiện... Ngụy Vô Tiện... Sư huynh... Không cần đi, không muốn bỏ lại ta..."

Ngay sau đó Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay hắn vội vàng đồng ý, "Được, ta không đi, A Trừng ngươi chống đỡ..." Hắn nhìn xung quanh một lần chỉ thấy có hai người hướng nơi này đi tới, nhìn kỹ là Giang Diễn cùng Nhiếp Hoài Tang: "Giang Diễn, đi tìm y sư, nhanh lên một chút."

Giang Diễn vốn là đang cùng Nhiếp Hoài Tang nói chuyện phiếm việc thường ngày, tuy rằng Nhiếp Hoài Tang ở phía sau đài làm rất nhiều chuyện kiểm soát người, nhưng đối với hắn mà nói chỉ là thúc thúc của hắn mà thôi, trong ngày thường thường xuyên qua lại, Giang Trừng đã không muốn nói chuyện cũ hắn liền từ chỗ Nhiếp Hoài Tang biết đến, hai người so với thúc cháu càng giống huynh đệ hơn.

Mãi đến khi nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi hắn một câu đem hắn kéo trở về, hắn nhìn thấy Giang Trừng ngã vào trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức tâm lạnh, lập tức quay đầu tìm y sư, mà Nhiếp Hoài Tang nhưng là giúp đỡ Ngụy Vô Tiện mang Giang Trừng đến khách phòng.

Phía sau gây ra động tĩnh lớn như vậy tuyệt là không để cho tân khách trên yến hội biết, sau khi Giang Diễn tìm được Lam Hi Thần chỉ đơn giản nói lý do, Lam Hi Thần liền để môn sinh mang theo y sư cùng hắn đi khách phòng.

Nhiếp Hoài Tang đứng ở bên giường nhìn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện tương tác tâm trạng có chút không rõ ràng, khi nãy Giang Diễn đi tìm tới chính mình thì chỉ nói Giang Trừng có chuyện muốn tìm y, dọc theo đường đi hai người nói chuyện về những việc xảy ra gần đây, y trong lòng đại khái đoán ra được Giang Trừng muốn nói cái gì qua con mắt của mình.

Trước mắt Ngụy Vô Tiện khuôn mặt lo lắng không phải là giả, hai người động tác thân mật cũng không phải là giả, y vẫn luôn biết Giang Trừng là tâm duyệt Ngụy Vô Tiện, từ khi bọn họ còn ở Cô Tô theo học thì liền biết rồi, mấy năm nay đủ loại hành động của Giang Trừng y đều nhìn ở trong mắt, y đung đưa cây quạt tâm trạng thở dài, Giang Trừng đây việc gì phải khổ như vậy chứ.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên giường trong lồng ngực ôm Giang Trừng, hình như từ khi hắn trở về cũng không có nhìn qua Giang Trừng như thế nào thật tốt, lần đầu tiên nhìn thấy mới phát hiện ra người này không chỉ gầy gò, trên mặt tràn ngập mệt mỏi, mấy năm qua hắn khổ cực chấn hưng Giang gia, chính mình không hề làm gì cả còn cản trở tổn thương hắn, có lẽ giống như lần đối thoại Quan Âm miếu đêm đó, bọn họ không thể quay về.

Ngụy Vô Tiện thận cẩn thận mà kéo chăn lên đắp cho hắn, giống như khi còn bé đưa ngón trỏ ra đâm đâm mặt hắn, chỉ sợ cũng chỉ có lúc này hắn mới có thể nhìn thấy Giang Trừng một mặt mềm yếu như vậy.

Lúc Giang Diễn mang theo y sư đi vào nhìn thấy Ngụy Vô Tiện còn ôm Giang Trừng tâm trạng dâng lên một cỗ ngọn lửa không tên: "Ngụy công tử xin mời nhường một chút."

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại thấy đúng là y sư tới rồi liền nhường ra vị trí để y sư trị liệu.

"Linh An." Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt mà nhẹ giọng gọi tự của Giang Diễn: "Nếu không ngày khác ta lại cùng Giang huynh đàm luận?"

Giang Diễn lắc đầu: "Phụ thân nói rồi hôm nay chính là hôm nay, một lúc sau khi tỉnh lại các ngươi đàm luận, ta ở ngoài cửa trông chừng."

Chỉ thấy y sư lấy kim châm kích thích huyệt đạo của Giang Trừng, sau đó không lâu Giang Trừng liền tỉnh lại, y sư đứng dậy quay về hướng Giang Diễn nói, "Giang Tông Chủ vết thương mới chưa lành vết thương cũ lại tái phát, lúc này nhiễm phong hàn cộng thêm tâm tư tích tụ, ta vậy đi phối thuốc, kính xin Giang công tử trông coi Giang Tông Chủ dưỡng bệnh thật tốt, chớ để làm việc vất vả tiếp nữa."

Ngụy Vô Tiện đứng ở một bên nhìn thấy Giang Trừng tỉnh lại liền một bước đến bên giường: "Giang Trừng ngươi..."

"Đi ra ngoài." Giang Trừng nhìn thấy hắn một chút mặt mũi cũng không cho.

Ngụy Vô Tiện thấy dáng điệu này của Giang Trừng không biết nên nói cái gì, thế nhưng nói năng có chút lộn xộn: "Giang Trừng ta, Giang Trừng chúng ta hòa thuận nói chuyện có được hay không? Ta không chọc cho ngươi tức giận, cũng không gây chuyện sinh sự, ngươi liền không nên như vậy, có được hay không?"

"Không được." Giang Trừng nâng mắt nhìn hắn, "Ngụy công tử vẫn là mau mau trở lại tìm Hàm Quang Quân, Linh An đưa tiễn Ngụy công tử."

"Giang Trừng ta..."

"Ngụy công tử." Giang Diễn đánh gãy hắn, "Gia phụ thân thể có bệnh, Ngụy công tử không nên làm khó dễ gia phụ."

Ngụy Vô Tiện mở miệng muốn nói rồi lại thôi, sững sờ sau một lúc lâu mới quay người rời đi.

Nhiếp Hoài Tang thấy trong phòng chỉ còn lại mình cùng Giang Trừng phe phẩy cây quạt thở dài, chính mình theo đuổi Giang Trừng nhiều năm không có kết quả, chỉ vì Giang Trừng không bỏ xuống được Ngụy Vô Tiện, đi lên phía trước đỡ hắn tựa ở đầu giường, chính mình ngồi ở bên giường, "Ngươi cùng Ngụy huynh thật đúng là muốn cả đời không qua lại với nhau?"

"Hoài Tang ngươi có thể không tham dự vào không?"

Giang Trừng ở trước mặt y từ trước đến nay là không để ý, hắn biết Nhiếp Hoài Tang là an ủi hắn, "Vì hắn ta có thể làm rất nhiều, tương tự ta cũng có thể phá hủy, ta chẳng qua là để cho hắn không cần ôm chặt hy vọng vô nghĩa."

"Được được được, Vãn Ngâm nói cái gì là cái đó." Nhiếp Hoài Tang móc ra một cái hầu bao nhỏ, từ bên trong lấy ra một viên kẹo nhét vào trong miệng hắn, "Linh An nói ngươi có việc muốn nói với ta, ta có thể đoán được đó là cái gì, ngươi yên tâm đi."

"Ngươi hôm nay đúng là thẳng thắn." Giang Trừng bật cười, "Bọn họ làm phiền ngươi."

"Ngươi dự định sau này như thế nào?" Nhiếp Hoài Tang cười cười, "Có Linh An ở ngươi không có chuyện một mình."

"Qua nhiều năm như vậy... ta nghỉ ngơi một hồi thật tốt." Giang Trừng nhắm mắt, trong đầu hiện lên chính là những chuyện mình làm trong những năm này, "Hoài Tang, đến cùng là sai ở chỗ nào?"

Nghe vậy Nhiếp Hoài Tang thu lại cây quạt nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trừng viền mắt ửng hồng, "Ai biết được, có thể là vừa bắt đầu gặp gỡ chính là một sai lầm."

Sau khi trở về Liên Hoa Ổ Giang Trừng hoàn toàn không ra hậu viện, Giang Diễn cũng không lấy việc to việc nhỏ tới làm phiền hắn, non nửa tháng này trôi qua quá bình thản bệnh tình cũng tốt bảy tám phần.

Tới gần sinh thần của Giang Diễn bên trong Liên Hoa Ổ cũng càng ngày càng náo nhiệt, Giang Trừng không thích xa hoa lãng phí phô trương, vì vậy Giang Diễn đặc biệt dặn dò tất cả đều đơn giản, ngày hôm đó hắn đến hậu viện vấn an thì nhìn thấy Giang Trừng ngâm mình ở trong hồ lập tức đem lời muốn nói đều đã quên, nhanh chân tiến lên nhặt lên áo ngoài ở trên mặt đất.

"Phụ thân, bây giờ đã vào thu thân thể ngài chưa lành ngâm ở trong nước như vậy chỉ sợ là đêm nay muốn phát sốt." Giang Diễn vừa nói vừa đem Giang Trừng nâng dậy, để hạ nhân chuẩn bị kỹ càng nước nóng.

"Chỉ là rất lâu không có xuống nước, có chút nhớ." Giang Trừng đem áo ngoài khoác lên đi thiên phòng, "Ngươi tìm ta làm cái gì?"

"Năm ngày sau là sinh thần hài nhi, ngài muốn đến tiền thính sao." Sau khi Giang Diễn giúp hắn tìm ra quần áo mới để thay trước đó giúp hắn lau tóc.

Giang Trừng lắc đầu: "Không đi, chính ngươi nhìn xử lý."

"Như vậy cùng ngày hài nhi để vài môn sinh trông giữ, phụ thân có thể có người muốn gặp?" Hầu hạ Giang Trừng tắm rửa xong hắn lùi tới ra sau tấm bình phong.

"Không có, ngày hôm đó không nên để cho mấy người quấy rối ta là tốt rồi, nếu là A Lăng cùng Nhiếp Tông Chủ không cần ngăn cản." Giang Trừng tựa ở bên cạnh bồn tắm than nhẹ, "Ngươi đi làm đi."

"Phụ thân ngài sau khi tắm rửa thay y phục liền đi nghỉ ngơi đi, hài nhi xử lý xong tông vụ trở lại xem ngài." Giang Diễn lúc rời đi dặn dò hạ nhân không được quấy rầy Giang Trừng sau đó đi tới thư phòng.

Giang Trừng sau khi thay y phục từ cửa nhỏ trở về trong phòng, hắn ngồi ở bên giường đưa tay mở ra hộp gấm ở trên đầu giường.

Những vướng bận quá khứ ở trong lòng, hắn cho rằng chính mình từ lâu đã vứt bỏ mối bận tâm này, có thể thấy được thi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì tất cả quá khứ lại nẩy lên, đầu ngón tay vuốt ve chiếc Thanh Tâm Linh kia, hắn mới nhớ tới thời gian không phải khiến cho người ta không đau, cũng không phải làm cho người ta quên đi đau đớn, mà là để cho người ta quen thuộc với đau thương.

Về hắn, chính mình giữ lại dường như chỉ còn một thứ này, Trần Tình cũng được, Tùy Tiện cũng được, đều ở trên tay hắn... À, còn có, viên kim đan này trong cơ thể mình cũng là của hắn.

Nhiếp Hoài Tang nói rất đúng, chính hắn đây là việc gì mà phải khổ như vậy chứ.

Mặc dù trong những năm này hắn chưa từng chú ý tới ai, nhưng người bồi tiếp hắn không ít, người ngoài chỉ biết hắn là Tông Chủ Vân Mộng Giang Thị, là Tam Độc Thánh Thủ, chỉ biết hắn từ trước đến nay làm người độc ác, nhưng đã quên hắn cũng là con người, cũng sẽ có cảm tình, chính là tình cảm này tăng trưởng theo tuổi tác, bị hắn chôn thật sâu ở trong lòng.

Năm ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, ngày hôm đó ở Liên Hoa Ổ rất là náo nhiệt, tiên môn bách gia đến đây ăn mừng, Giang Diễn sáng sớm sau khi giám sát Giang Trừng uống thuốc xong nhân tiện nói tiếp đãi tân khách ở tiền thính.

Kim Lăng là đến sớm nhất, ở xung quanh Liên Hoa Ổ đi dạo một chút cũng không thấy bóng người Giang Trừng, hắn nhạy bén liền đi tới sau hậu viện, mấy người môn sinh đều là nhận ra hắn, Giang Diễn cũng đối với bọn họ dặn dò qua, chào hỏi xong liền cho đi.

"Cậu!" Kim Lăng đi vào trong sân một người cũng không thấy, theo bản năng đi hướng về phía phòng ngủ cũng quên gõ cửa, "Cậu ta đến tìm ngươi!"

"Đều đã làm tông chủ mà vẫn kích động như thế, làm sao không học biểu ca ngươi nhiều một chút?" Giang Trừng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, giờ phút này đứng ở trước kệ sách chọn một cuốn sách, "Tìm ta có chuyện gì?"

"Biểu ca so với ta lớn hơn, thận trọng cũng là phải... Không có chuyện gì liền không thể tìm cậu sao?" Kim Lăng thấy Giang Trừng muốn ra ngoài nhưng trên người chỉ mặc áo đơn mỏng, cầm lấy chiếc chăn nhỏ trên giường đi theo ra ngoài, chỉ thấy Giang Trừng đến trên ghế nằm, một bên bàn bày một bình trà, "Cậu không dự lễ sao?"

Giang Trừng mặc hắn đem chăn đắp ở trên người mình, "Gần đến giờ rồi, Kim Tông Chủ không đi tiền thính sao?"

Lời này nghe ra như là đang đuổi hắn, Kim Lăng lại biết là Giang Trừng là lo lắng cho hắn, "Ha ha, vậy ta đi chốc lát liền quay lại cùng cậu."

Giang Trừng sau khi nhìn hắn rời đi liền nhìn lên nóc nhà một chút, "Còn không đi xuống?"

Lời nói vừa dứt một đạo thân ảnh từ trên nóc nhà nhảy xuống, người tới trang phục trước sau như một, tay cầm quạt giấy đi về phía hắn, "Vãn Ngâm tại sao lại biết là ta?"

"Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên bò nóc nhà." Giang Trừng kéo kéo tấm chăn trên người, "Linh An kế nhiệm đại điểm ngươi làm sao lại có thể vắng mặt đây?"

"Này đều không phải sợ ngươi ở một mình buồn chán, cho nên mới tới cùng ngươi." Nhiếp Hoài Tang đem cây quạt đặt lên bàn, đưa tay ôm lấy Giang Trừng để hắn tựa ở ngực mình, "Trên người lạnh như vậy, lại nhiễm phong hàn?"

Đối với động tác của y Giang Trừng đầu tiên là cau mày, suy nghĩ một lúc liền coi như không có gì, "Không có."

"Ừm, ngươi không có." Nhiếp Hoài Tang mỉm cười, thoáng nhìn hạ nhân bên cạnh bưng đồ ăn lại đây, đều là đồ ăn thanh đạm, "Ăn thanh đạm như vậy?"

"Bị bệnh." Giang Trừng nâng mắt liếc nhìn y, "Ngươi không thích thanh đạm liền đi đến phía trước ăn."

"Làm sao có thể không thích đây." Nhiếp Hoài Tang cầm lấy đôi đũa gắp một món ăn đưa tới trong miệng Giang Trừng, "Ăn nhiều chút, đây mới chỉ gần nửa tháng không gặp ngươi lại gầy thêm."

Thấy có người cho mình ăn Giang Trừng cũng lười buông sách cùng y khách sáo, hưởng thụ y phục vụ, "Cũng còn tốt."

"Ta để Linh An trong ngày thường sắc thuốc cho ngươi ngươi có uống không?"

"Có."

Nghe vậy Nhiếp Hoài Tang vui mừng mỉm cười, tiếp tục cho Giang Trừng dùng bữa ăn, y phải cho Giang Trừng ăn béo lên một chút, dáng điệu hiện tại này nhìn thấy khí sắc không được tốt.

Giang Diễn thấy chỗ ngồi của Nhiếp Hoài Tang không có người liền đoán được là đang ở chỗ của Giang Trừng, cũng tốt, hắn còn lo lắng Giang Trừng sẽ buồn chán.

"Nhiếp thúc thúc cũng quá không biết suy nghĩ." Kim Lăng cũng đoán được bảy tám phần, dùng chén rượu che khuất miệng cùng với Giang Diễn oán giận, "Biểu ca ngươi cũng quá buông lỏng Nhiếp thúc ra vào sân của cậu đi?"

"Không ngại, phụ thân cho phép." Giang Diễn đem bánh hoa sen trên bàn mình cho hắn, "Huống hồ Nhiếp thúc đối với phụ thân là thật lòng, những năm này ngươi và ta đều nhìn thấy ở trong mắt?"

"Nói thì nói như thế không sai, cậu có thể buông xuống sao?" Kim Lăng ánh mắt như có như không trôi về phía ghế ngồi Lam gia.

Giang Diễn lắc đầu, "Phụ thân không có lựa chọn nào khác, nên phải buông xuống."

Ngụy Vô Tiện ở chỗ ngồi Lam gia rất sớm liền phát hiện ra Giang Diễn cùng Kim Lăng đang nhìn hắn, trường hợp này Giang Trừng vẫn chưa xuất hiện là nói rõ chính là muốn cho tiên môn bách gia biết người nắm quyền Giang gia hiện tại là Giang Diễn, hắn đưa tầm mắt chuyển tới trên một chỗ ngồi trống không có người, Nhiếp Hoài Tang đi nơi nào?

"Làm sao?" Lam Vong Cơ nhận ra được Ngụy Vô Tiện thần sắc khác thường, mở miệng hỏi.

"Không có gì, ta đi ra ngoài một chút." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ta lập tức trở về."

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, đi vòng xung quanh đều bị vây quanh bởi môn sinh Giang gia tuần tra, sau tìm mất một lúc trèo lên nóc nhà, nhìn xung quanh một chút.

"Vãn Ngâm... Không được, ăn một ít nữa..."

Là ai đang gọi tự của Giang Trừng?

Ngụy Vô Tiện vểnh tai lên nghe nơi phát ra tiếng nói, lặng lẽ tìm đi qua.

"Vãn Ngâm, ngươi chỉ ăn ngần ấy chờ ta sẽ cùng với Linh An nói ngươi không ăn."

"Nhiếp Hoài Tang!"

"Ừm, Có ta có ta, Vãn Ngâm ăn mấy cái nữa thế nào?"

"... Hừ."

Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt nhìn hai người ở trong viện, chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang đang ôm Giang Trừng chỉ mặc một kiện áo đơn mái tóc buông xõa, hai người cử chỉ thân mật, hơn nữa Giang Trừng cũng không có ý phản đối.

Ngay sau đó tâm lý đầu tiên của hắn là kinh ngạc Giang Trừng làm sao cùng với Nhiếp Hoài Tang ở cùng nhau, sau đó là có chút đố kị, trước đây hắn cũng là cùng Giang Trừng ở chung như thế.

Giang Trừng thật sự là ăn không vào, ăn lâu cũng thấy mệt mỏi, đóng lại sách vỗ vào trên người Nhiếp Hoài Tang, "Ta mệt mỏi, ngươi mau trở lại tiền thính, đường đường là Tông Chủ Thanh Hà Nhiếp Thị dính ở bên người ta còn ra thể thống gì?"

"Vâng vâng vâng." Nhiếp Hoài Tang ôm ngang lấy Giang Trừng trở về phòng, "Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận, lát nữa ta quay lại."

Giang Trừng đảo mắt nhìn y, "Không cần, ngươi về nhà ngươi đi."

"Hả? Nhà của ta không phải chính là nơi này sao?" Nhiếp Hoài Tang cúi người môi hôn lên trán Giang Trừng, "Nơi có ngươi chính là nhà."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Trừng ửng đỏ, quay đầu qua chỗ khác không nhìn tới y, "Đi mau."

Nhiếp Hoài Tang bị phản ứng của hắn chọc cho buồn cười, sau khi đóng cửa lại cẩn thận cầm lại cây quạt giấy bị chính mình vứt ở trên bàn, "Ngụy huynh không ra sao?"

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang ôm Giang Trừng đi vào bất mãn ngay liền tức khắc bạo phát, nhẫn nhịn đến lúc Nhiếp Hoài Tang đi ra nghe thấy y gọi mình mới nhảy xuống nóc nhà.

"Ngươi cùng Giang Trừng là quan hệ gì?" Ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang không mang theo chút thiện ý nào, kể từ sau khi biết những kế hoạch lúc trước đều là do y bày ra hắn liền đối với vị bạn tốt kiếp trước này sinh ra cảnh giác.

Nếu như y quả thật là "Một hỏi ba không biết" làm sao có thể cai quản Thanh Hà Nhiếp Thị lâu như vậy còn không xảy ra sai sót.

"Cái này mà, ta không biết." Nhiếp Hoài Tang bày ra dáng điệu một mặt vô tội cho hắn nhìn, "Ta cùng Vãn Ngâm là quan hệ như thế nào Ngụy huynh vì sao để ý như vậy?"

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện cau mày, "Hắn là sư đệ của ta, ta làm sao có thể không để ý đến?"

"Thật sự chỉ là như vậy?" Nhiếp Hoài Tang híp mắt cười cợt, "Lời này Ngụy huynh nói ra chính ngươi sẽ tin sao?"

"Có gì không thể tin được." Lời này vừa mới nói ra Ngụy Vô Tiện sau đó lại lập tức hối hận, hắn có đúng là chỉ là nghĩ như vậy thôi sao?

Nhiếp Hoài Tang thấy hắn do dự chỉ cảm thấy buồn cười, "Ngụy huynh không cần lừa mình dối người, ta cùng với Vãn Ngâm liền giống như ngươi cùng Hàm Quang Quân vậy."

"Không thể nào." Ngụy Vô Tiện mở miệng phủ nhận, "Giang Trừng hắn là chán ghét đoạn tụ cỡ nào làm sao..."

"Làm sao lại không thể?" Nhiếp Hoài Tang thu lại nụ cười mắt lạnh nhìn Ngụy Vô Tiện, "Giang Trừng những năm tháng này trải qua như thế nào ngươi sau khi trở về tất cả đều không hỏi tới, chỉ là một lòng mê muội chỉ trích hắn đối với Hàm Quang Quân nói lăng lỗ mãng, thậm chí là tổn thương hắn, ngươi nói một chút ngươi có tư cách gì làm sư huynh của hắn."

"Ta..."

"Ở trước phòng của ta cãi nhau các ngươi vẫn là kẻ đầu tiên."

Hai người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Giang Trừng tựa ở cạnh cửa hai tay khoanh trước ngực ánh mắt lạnh lùng, Nhiếp Hoài Tang đổi sang khuôn mặt tươi cười đi tới nghênh tiếp, "Có phải là chúng ta tranh cãi quá lớn tiếng làm phiền tới ngươi? Vậy chúng ra sẽ đi, thân thể ngươi không được khỏe cũng đừng nên đi ra bên ngoài lại trúng gió."

"Ngươi vẫn còn không thấy xấu hổ khi nói?" Giang Trừng liếc mắt nhìn qua, mấy ngày nay hắn nhiễm phong hàn vốn là ngủ không yên ổn, mới vừa nãy thật vất vả mới buồn ngủ lại bị tiếng ồn ào đánh thức, lúc này tính tình trở nên nóng nảy, theo bản năng đi sờ ngón trỏ vốn là mang theo Tử Điện, đụng vào mới nhớ tới hắn là đem Tử Điện cho Giang Diễn.

"Ta không nói, ngươi mau quay lại phòng nằm." Nhiếp Hoài Tang nghe theo lời hắn, nếu như chọc Giang Trừng không vui y ngày hôm nay cơ hội ngủ lại Liên Hoa Ổ cũng không còn.

Giang Trừng nhàn nhạt liếc y một cái rồi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đang đứng ở một bên, "Ngụy công tử là muốn đợi ta tự mình mời mới phải rời đi?"

"Giang Trừng ngươi cũng không phải không biết Nhiếp Hoài Tang làm ra những chuyện kia, tại sao ngươi còn muốn cùng với y?" Ngụy Vô Tiện nghĩ nếu như hôm nay không có được đáp án hắn liền không rời đi.

"Chuyện của ta cùng Hoài Tang khi nào thì tới lượt ngươi tới quản?" Giang Trừng liếc nhìn hắn một cái, "Vẫn là mau mau trở về đi thôi, ta sợ Hàm Quang Quân lại lật tung Liên Hoa Ổ của ta."

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện trong lòng có chút rối loạn, đúng rồi, từ khi nào mà hắn lại bắt đầu làm tổn thương Giang Trừng?

Ngày trước đều là hắn che chở Giang Trừng, không chịu nổi người khác nói Giang Trừng một câu thất lễ, làm cho Giang Trừng không thoải mái, nhưng là người ở vô hình chung tổn thương Giang Trừng nặng nhất lại là hắn, rõ ràng biết là Giang Trừng nói một đằng làm một nẻo, hắn chính là ỷ vào điểm tâm tư của Giang Trừng đối với chính mình mà làm xằng làm bậy...

Nhiếp Hoài Tang thấy Ngụy Vô Tiện cúi đầu không nói vội vàng đem Giang Trừng mang về trong phòng sắp xếp cẩn thận, "Không nên đi ra bên ngoài, biết không?"

"Làm sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ngươi nhanh đi đi." Giang Trừng nhìn khuôn mặt tươi cười của y trong lòng có chút ấm áp, hắn cũng là có người che chở.

"Vãn Ngâm?" Nhiếp Hoài Tang nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

"Chờ đã." Giang Trừng từ trên giường ngồi dậy, "Lại đây."

Nhiếp Hoài Tang tiến lại gần, "Làm sao vậy?"

Giang Trừng nghiêng đầu ở trên mặt y khẽ hôn, Nhiếp Hoài Tang rất là vui mừng, kéo Giang Trừng qua ôm vào trong lồng ngực, quay về trên đôi môi tái nhợt kia hôn xuống, Giang Trừng có chút không phản ứng lại, sau khi lấy lại tinh thần Nhiếp Hoài Tang đang ôm hắn toàn bộ cười khúc khích.

"Đi mau!" Giang Trừng một chưởng vỗ về phía y.

"Được được được, vậy thì ta đi." Nhiếp Hoài Tang cười cười buông hắn ra, sau khi đỡ Giang Trừng nằm xuống thì rời đi.

Lúc y rời đi thấy Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở trong viện thì cũng mặc kệ, hiện tại Ngụy Vô Tiện đối với y mà nói không đáng sợ.

Từ khi lên làm tông chủ Giang Diễn về sau thường xuyên nhìn thấy Nhiếp Tông Chủ bò trên nóc nhà ra vào Liên Hoa Ổ, đều nói Nhiếp Hoài Tang ở trong đời trước tư chất là yếu nhất, này xem ra cũng là không phải, không phải vậy tại sao y là một người lớn sống sờ sờ bò nóc nhà như vậy lại không bị người phát hiện.

(Môn sinh Giang gia: Chúng ta nhìn thấy, nhưng trước đây tông chủ để làm như không nhìn thấy.)

Không biết là sau bao nhiêu lâu hắn rốt cuộc là không nhịn được nữa, "Nhiếp thúc, lần sau có thể đi cửa lớn không?"

Nhiếp Hoài Tang vừa mới xuống đất liền nghe thấy tiếng nói của Giang Diễn vang lên từ phía sau lưng sợ giật bắn mình, "Linh An lần sau có thể đừng làm ta sợ như vậy không? Ta nhát gan."

Giang Diễn gật đầu, "Ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Đi cửa chính đi vào không phải ta rất thường đến đây sao?" Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt từ bên người hắn đi qua đi vào trong phòng.

Giang Diễn thấy y nói như là chuyện đương nhiên vậy bất đắc dĩ lắc đầu quay về trong viện của chính mình, ở trong viện sau khi uống xong mấy chén hắn mới nhớ tới đã quên cùng Nhiếp Hoài Tang nói Giang Trừng đã nghỉ ngơi.

Sau khi Nhiếp Hoài Tang bước vào cửa phòng nhìn xung quanh một chút cũng không thấy bóng người Giang Trừng, suy nghĩ một lúc lại hướng trong nội thất đi tới, chỉ thấy người mình tâm tâm niệm niệm nằm ở trên giường hô hấp đều đặn đã ngủ.

Y làm như vậy bao lâu?

Chỉ cần vừa rảnh rỗi liền đi tới tìm Giang Trừng, từ lần trước ngày ấy sinh thần Giang Diễn sau khi bọn họ xác định quan hệ y càng là thường xuyên đến, có thể là sợ hãi đi.

Đại ca Nhiếp Minh Quyết từ lâu đã không còn, tam ca Kim Quang Dao càng là bị chính mình tính toán hại chết, nhị ca Lam Hi Thần tuy là còn trên đời nhưng bởi vì chuyện của Kim Quang Dao mà tự trách không ngớt khó có thể tỉnh lại, y chỉ còn Giang Trừng.

Nhẹ nhàng lặng lẽ đi đến bên giường ngồi xuống, vốn là muốn nhìn một chút rồi đi, thế nhưng người này ngủ rất nông, chỉ là nhìn một lúc liền bị nhìn tỉnh lại rồi.

"Làm sao lại đến đây?" Giọng nói Giang Trừng nghe vào có chút lười biếng.

"Nhớ ngươi nên tới." Nhiếp Hoài Tang cởi ra ngoại bào chui vào trong chăn của hắn, "Ngươi ngủ tiếp đi."

"Ngươi không quay về?" Giang Trừng dựa vào y nói khẽ, hai mắt nhưng là nhắm.

Nhiếp Hoài Tang đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, "Một ngày không quay về mà thôi, không có chuyện gì."

Cũng không biết là có người ở bên cạnh người bồi tiếp chính mình hay không, Giang Trừng một đêm này ngủ rất ngon, liên đới tới ngày hôm sau tinh thần cũng là tốt hơn rất nhiều.

Khi tỉnh lại Nhiếp Hoài Tang vẫn còn ở bên cạnh, hắn hình như đã rất lâu không có ngủ an ổn như thế, đứng dậy rửa mặt một phen sau đó ngồi xuống trên giường nhỏ cùng y cùng nhau dùng đồ ăn sáng, bọn họ cũng dường như là chưa có gặp mặt trong một đoạn thời gian.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Nhiếp Hoài Tang xới một bát canh hạt sen cho hắn.

"Nhớ ngươi." Giang Trừng liếc mắt nhìn y sau đó nâng canh lên uống.

Nhiếp Hoài Tang cười ôm lấy eo hắn, "Hiếm thấy ngươi nói chuyện thẳng thắn như vậy."

"Bởi vì đó là ngươi, nói những lời vòng vòng vo vo kia vô dụng." Giang Trừng vuốt ve tay y, "Mau mau ăn xong mau chút trở về, ngươi rất nhàn?"

Nhiếp Hoài Tang lấy khăn ra lau miệng cho hắn, "Cùng ngươi đương nhiên là rất nhàn, lúc này chính là thái bình thịnh thế, kẻ mù mới đi làm loạn vào lúc này, hơn nữa A Lăng cùng Linh An làm rất tốt."

Giang Trừng không thể phủ nhận, hắn vốn tưởng rằng chính mình chí ít còn phải theo Kim Lăng ba năm năm, nhưng mà có Nhiếp Hoài Tang cùng Giang Diễn ở đây, hắn ở trong thời gian không tới một năm này liền thấy được Kim Lăng trưởng thành, rất là vui mừng, như vậy tới nay hắn cũng có thể cùng cha mẹ cùng tỷ tỷ bàn giao.

"Ngươi đi theo giúp ta một chút." Giang Trừng đứng dậy ngồi vào trước gương.

Nhiếp Hoài Tang cười chải đầu đeo quan cho hắn, "Vãn Ngâm, tâm tình của ngươi dường như tốt lên rất nhiều."

"Đương nhiên, buông xuống chuyện cũ, chỉ nhìn tương lai." Giang Trừng nghiêng đầu nhìn y khẽ cười, "Ta còn có ngươi, có Linh An cùng A Lăng."

"Rất tốt." Nhiếp Hoài Tang cầm một kiện áo choàng phủ thêm cho hắn sau đó cùng Giang Trừng đi dạo xung quanh một chút.

Trước kia Liên Hoa Ổ đẹp nhất là vào mùa hè, trong không khí tràn ngập mùi hoa sen thơm ngát, mà hiện giờ chính trực là ngày đông, nhưng bên người y có Giang Trừng, ở trong trong cảnh thông thường không có gì lạ cũng là cảm động.

Nhiều năm trôi qua như vậy y trăm phương ngàn kế vì đại ca báo thù, vốn tưởng rằng sau này sẽ dành phần còn lại của cuộc đời trải qua tầm thường như vậy, nhưng mà y gặp được Giang Trừng, điều đó đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của y.

Giang Trừng lôi kéo y ở bên trong Liên Hoa Ổ đi dạo xung quanh, môn sinh thấy hai người bọn họ cũng là cung kính chào hỏi, tuy rằng Giang Trừng không có nói rõ, nhưng chỉ cần là người Liên Hoa Ổ đều biết Nhiếp Hoài Tang là đạo lữ của hắn.

Toàn bộ tu tiên giới đều biết chọc giận ai cũng được, chính là không thể chọc giận Giang Trừng, nghĩa tử của hắn là Giang Tông Chủ, cháu ngoại trai là Kim Tông Chủ, đạo lữ là Nhiếp Tông Chủ, còn có một sư huynh Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện ám muội không rõ, bọn họ một người thoáng cái có thể đánh chết ngươi, cũng không cần Giang Trừng tự mình động thủ.

Nói cho cùng Giang Trừng đối với Ngụy Vô Tiện cũng không biết nên làm gì, liền bộ dáng hiện tại này vẫn là tùy ý đi, thuận theo tự nhiên.

Lúc này hắn có chuyện quan trọng hơn, nghĩ đi nghĩ lại hắn nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang ở bên người.

Kim Lăng là buổi trưa đến Liên Hoa Ổ, ở trên đường tới đây hắn vẫn luôn nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, cậu hắn từ trước đến nay đều che chở chính mình lớn lên, người ngoài đều nói Kim Quang Dao đối xử với hắn tốt, cũng không biết người tốt kia chân chính là Giang Trừng.

Cùng Giang Diễn lên tiếng chào hỏi chính gặp muốn dùng cơm trưa, Giang Diễn để Kim Lăng đi gọi Giang Trừng, hắn quen cửa quen nẻo vòng qua hành lang uốn khúc, bên trong Liên Hoa Ổ ngoại trừ trồng trọt lượng lớn hoa sen ngoài ra còn có loại hoa thứ hai, Giang Trừng thích uống rượu hoa mai, vì vậy trong sân của hắn trồng một mảnh hoa mai, Kim Lăng ở phía xa liền nhìn thấy Giang Trừng, đang muốn lên tiếng đi gọi thì ngừng lại.

Dưới tàng cây mai Giang Trừng dựa lưng ở trước ngực Nhiếp Hoài Tang, một cái tay nâng ở giữa không trung tiếp được cánh hoa rơi xuống, Nhiếp Hoài Tang hai tay ôm eo Giang Trừng, đem người sít sao che chở ở trước người mình, cúi đầu ở bên tai Giang Trừng nói vài câu trêu đến hai gò má trắng xám của Giang Trừng hơi ửng hồng nhẹ giọng tức giận mắng nhưng là đang cười.

Thấy cảnh này Kim Lăng yên lặng rời đi, hắn đi tới dưới hành lang uốn khúc không người ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhịn xuống không cho nước mắt rơi xuống.

Giang Trừng vì Liên Hoa Ổ, vì hắn cùng Giang Diễn mệt mỏi hơn nửa đời, hắn chưa từng thấy Giang Trừng cười đến dịu dàng như vậy, đẹp đẽ như vậy, xuất phát từ nội tâm như vậy, đây mới là dáng vẻ Giang Trừng nên có.

Kim Lăng thu dọn tâm tình thật tốt đi tìm Giang Diễn, hắn vẫn là không nên quấy rầy thật là tốt, không có cái gì so với như bây giờ tốt hơn.

---------------

Mặc dù OOC, nhưng không quá lắm, mà lại làm ta quắn hết cả lên. Đọc đam cao H thì mặt liệt bình thường, cơ mà cứ đọc đến đoạn Tang Trừng tình cảm là muốn rú lên. ≧ヮ≦

Đoản này thực chất được spoil từ hơn 2 tháng trước, rồi 2 ngày gần đây lại spoil tiếp, định rúc về PILI cơ mà sợ bị réo (bị réo rồi) lại xách mông về làm, làm xong đoản này ta thực sự quay về Phích Lịch. Rút kinh nghiệm lần sau sẽ không spoil nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro