CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay trái vô lực khoát lên lưng Nghiêm Sát, đầu gối lên bả vai cứng rắn của hắn, Nguyệt Quỳnh đầy bụng nghi hoặc. Từ sau lần đặt y dưới thân ngược đãi xong, người này liền trở nên quái lạ.

 E rằng tối nay y đã trở thành gã nam sủng đầu tiên chưa "làm" xong lần thứ nhất đã hôn mê. Chỉ là, tay trái y lúc này cũng đồng dạng như tay phải, không thể nâng dậy được. 

Nghĩ tới cảm giác dinh dính đáng xấu hổ trên tay khi nãy, khắp người Nguyệt Quỳnh nổi đầy da gà. Bàn tay ôm trên lưng lại bắt đầu vuốt ve trên cơ thể y, Nguyệt Quỳnh muốn hỏi hắn khi nào mình mới được trở về. Từ sau khi về phủ, y chưa từng ngủ chung một giường với người này thêm lần nào nữa, y thật sự không quen.

Khi da trên lưng y sắp bị chà rớt, bàn tay kia cuối cùng cũng ngừng sờ soạng, ôm chặt lấy y. Nguyệt Quỳnh khó hiểu nâng mắt, gần đây người này rất kỳ lạ.

 Nghiêm Sát từ từ nhắm mắt, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, hoặc là hắn vốn không nghĩ bất luận điều gì. Nhìn hắn một hồi, Nguyệt Quỳnh nằm xuống, y cũng chẳng rảnh mà đi phỏng đoán xem Nghiêm Sát nghĩ gì. Chẳng qua, không khí lúc này khiến y rất khó hiểu, ôm nhau nằm chung một chỗ như thế này đã là ký ức vô cùng xa vời. 

Nhưng khi đó, bên người Nghiêm Sát chỉ có một mình y, hiện giờ y là công tử không được sủng ái nhất, theo lý thì người có thể nằm bên cạnh hắn như vậy không nên là y mới đúng.

 Giường của mình nằm vẫn thoải mái hơn, nằm ở đây, y lúc nào cũng sợ dục hỏa của người này đột nhiên bùng cháy, tra tấn y chỉ còn lại nửa cái mạng. Đây cũng chẳng phải việc chưa từng xảy ra.

Mở mắt chống đỡ cả nửa ngày, Nguyệt Quỳnh thực sự không thể chịu nổi nữa. Giương mắt, thấy người nọ nhắm mắt lại nhưng không ngủ, y chớp chớp đôi mắt cay xè, nặng nề ngáp hai cái.

 Nhẹ như vậy chắc người này sẽ không nghe thấy đâu, y rất muốn ngủ. Không thể khống chế mà ngáp thêm hai cái nữa, người nọ vẫn an ổn nhắm mắt, Nguyệt Quỳnh không chống chọi nữa, nhắm mắt lại. Người này muốn phạt thì phạt đi, y không kiền trì nổi.

 Bàn tay thô ráp lại động, sờ mông y, kẻ đang buồn ngủ đẩy hai cái cũng đẩy không ra, thôi thì cứ kệ hắn.

Màn buông, ngày đầu tiên của năm mới đang trôi đi, Nghiêm Sát phá lệ ôm Nguyệt Quỳnh an ổn ngủ một đêm, không chèn ép y. Tảng sáng, Nguyệt Quỳnh đang ngủ say bị người nâng về Lâm Uyển. 

Khi được đặt trên chăn nệm cùng chiếc gối quen thuộc, Nguyệt Quỳnh xoay người, tiếp tục ngủ. Da trên cơ thể đau đớn khiến y ngủ mơ cũng tưởng rằng mình đang bị ngược đãi.

Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong tiếng pháo nổ đùng đoàng. Vươn vai lười biếng, y nằm trong ổ chăn không chịu đứng lên. Da trên eo, mông, lưng, chân đều hơi đau.

 Vết chai trên tay người này ngày càng dầy, xem ra sau khi được phong vương hắn cũng không bỏ hai chiếc cự chùy kia đi. Màn treo lên, là Hồng Hỉ.

Nguyệt Quỳnh cười nói:

 "Hồng Hỉ, nói với Hồng Thái là hôm nay chúng ta ăn lẩu, gọi cả Hoa Chước với An Bảo đến nữa."

"Công tử, bọn ta đã ninh xong canh xương hầm rồi. Biết ngay là công tử thức dậy sẽ la hét đòi ăn lẩu mà."

"Hồng Hỉ, sau này không có các ngươi ta biết sau thế nào a~?" Nguyệt Quỳnh ngồi dậy, Hồng Hỉ lập tức giúp y mặc xiêm y.

"Công tử, ta cùng Hồng Thái muốn hầu hạ công tử cả đời, làm sao công tử lại không có chúng ta được." 

Hồng Hỉ nhanh nhẹn giúp công tử mặc xong xiêm y, hầu hạ công tử xuống giường. Mặc xong y phục, Nguyệt Quỳnh đột nhiên dùng một tay ôm lấy Hồng Hỉ:

 "Nhiều năm qua đã khiến ngươi cùng Hồng Thái vất vả. Đi theo gã công tử không được sủng ái như ta đúng là khiến các ngươi thiệt thòi rồi."

"Công tử, ngài nói gì vậy chứ." 

Đôi mắt Hồng Hỉ phiếm hồng, hai tay hắn ôm lấy công tử, nói:

 "Công tử, ngài chính là thân nhân của ta cùng Hồng Thái, làm gì có chỗ nào vất vả hay thiệt thòi như ngài vừa nói. Công tử mới là người chịu thiệt thòi nhất."

Buông Hồng Hỉ ra, Nguyệt Quỳnh cười nói: 

"Ta đúng là rất thiệt thòi. Nguyệt ngân của hai người các ngươi so với ta còn nhiều hơn. Ái chà, tiền mừng tuổi năm nay ta phải cấp ít hơn một chút mới được." 

Nói xong, y lấy hai bao lì xì dưới gối ra. "Gọi Hồng Thái vào đây."

"Công tử."

Lau lau mắt, Hồng Hỉ xoay người chạy ra ngoài. Một lát sau, Hồng Thái tiến vào, Nguyệt Quỳnh ngồi trên giường tươi cười nhìn hai người.

 Hai người quỳ xuống:

 "Hồng Hỉ (Hồng Thái) chúc công tử năm mới vui vẻ, nguyện công tử vạn sự thuận lợi, thân thể khang kiện."

"Còn nữa mà."

"Nguyện..." Hai người khó xử mở miệng.

 "Nguyện Vương gia cả năm không tức giận, cả năm đều không nhớ tới công tử." Đây là lời chúc hằng năm công tử đều bắt bọn họ phải chúc.

Nguyệt Quỳnh hài lòng đem tiền lì xì đưa cho hai người.

"Lại thêm một năm nữa, nguyện Hồng Hỉ cùng Hồng Thái sớm ngày thành gia, cả đời an thuận."

"Tạ công tử." Hai người tiếp nhận tiền lì xì, sờ sờ, cũng tới một lượng bạc.

Sáng sớm ngày mùng hai, lì xì xong rồi, Nguyệt Quỳnh hưng phấn đứng dậy.

 "Đi, đi ra ngoài đốt pháo thôi, trừ tà."

 Hồng Hỉ cùng Hồng Thái tươi cười đuổi theo, tà công tử muốn trừ ngoài Vương gia ra còn có thể là ai?

Lâm Uyển nho nhỏ vang lên tiếng pháo, tối qua không bị giày vò, Nguyệt Quỳnh vui vẻ đứng ở cửa nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đốt pháo. 

Không khí ngày Tết theo tiếng pháo càng thêm nồng đậm. Lúc này, Nguyệt Quỳnh thực cảm kích Nghiêm Sát. Ngày Tết hằng năm, người này chưa từng giày vò y, để cho y an ổn qua mấy ngày lễ mừng năm mới. 

Tuy nhiên, chỉ cần qua mười lăm là hắn nhất định sẽ hành hạ y một trận. Hi vọng qua mười lăm năm nay vẫn không có người hay việc gì chọc người nọ phát hỏa, hi vọng.

Năm người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn thưởng thức nồi lẩu nóng hầm hập, nhấp vò quế hoa nhưỡng chính mình ủ từ mùa đông năm ngoái, có thể nói Nguyệt Quỳnh vui vẻ tựa thần tiên. 

Y thích ăn lẩu, hơn nữa lại thích ăn cay, nhưng từ sau khi theo Nghiêm Sát, vì không để cho mình vất vả, y dần dần kiêng cay, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn vài cái đầu vịt nấu cay cho đỡ thèm. 

Lễ mừng năm mới mà, đương nhiên phải tự tại một lần. Chiếc chén trước mặt Nguyệt Quỳnh phiêu phiêu một tầng hồng du thật dày, Lê Hoa Chước vốn sinh trưởng ở Giang Lăng, nhìn cảnh này lập tức hết hồn.

(Hồng du: dầu cay, tương cay, sa tế)

Nguyệt Quỳnh ăn đến mặt đỏ tai hồng, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ đua nhau nhỏ xuống, Lê Hoa Chước chịu ảnh hưởng của Nguyệt Quỳnh nên cũng có thể ăn chút cay, bất quá cũng chẳng dám ăn như y. 

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái theo công tử đã lâu, cũng có thể ăn rất cay, chỉ thấy trong bát của chủ tớ ba người Nguyệt Quỳnh hồng hồng đỏ đỏ, trong bát Lê Hoa Chước cùng An Bảo chỉ có chút ít tương vừng cùng dầu vừng, bên cạnh có một chiếc đĩa nhỏ, bên trong bỏ thêm chút dầu ớt.

"Nguyệt Quỳnh, chẳng phải bụng ngươi không thoải mái sao? Ăn ít cay thôi." 

Lê Hoa Chước gắp thịt bò đã được trần xong vào bát An Bảo cùng Nguyệt Quỳnh ngồi bên trái.

"Đa tạ." Nguyệt Quỳnh ăn cay đến nỗi lưỡi phải duỗi thẳng ra mới nói được.

"Chỉ có lễ mừng năm mới hàng năm mới được ăn thống khoái một lần, ngươi cứ để ta ăn đi, bụng ta không sao đâu."

"Công tử, Hoa Chước công tử nói đúng đó. Chờ bụng công tử khỏe rồi chúng ta lại ăn."

 Hồng Hỉ lấy bát hồng du trên tay công tử, thay vào một chén tương vừng, lại ngâm một chén trà.

Nguyệt Quỳnh cứng đầu nhìn chằm chằm bát hồng du của mình:

 "Ai biết đến lúc bụng ta khỏi rồi có được phép ăn cay nữa không."

"Có thể." Hồng Hỉ đặt viên thịt đã nấu xong vào chén mè của công tử.

 "Chờ bụng công tử khỏe rồi, ta sẽ tới chỗ Hành công công xin một ít hoa quả khô, nấu một nồi canh còn thơm hơn thế này để công tử thỏa mãn thưởng thức một lần."


Cắn chiếc đũa, Nguyệt Quỳnh do dự thật lâu mới gật đầu: "Được rồi, chờ bụng ta tốt lên rồi mới ăn cay lại."

 Hi vọng sau khi người nọ thú Công chúa về sẽ không rảnh tìm tới y, vậy là mỗi ngày y đều có thể ăn món cay mình yêu thích. Lại nói, bao giờ người nọ mới thượng kinh nghênh thú công chúa? Tốt nhất là trước khi thượng kinh sẽ không rảnh để tìm tới y.


Lê Hoa Chước gắp một miếng thịt dê chín bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

 "Lão thiên gia có mắt. Lâu Vũ tự cho rằng mình được sủng ái nên chẳng thèm để ai vào mắt. Nhìn xem, tối qua mất mặt thậm tệ trước Vương gia, chọc Vương gia không vui. Nguyệt Quỳnh, ngươi đúng là quá tốt bụng, lại còn tới dìu hắn nữa."


Nguyệt Quỳnh gắp miếng củ cải trong nồi, ôn hòa nói: 

"Có ai từ nhỏ đã nguyện ý trở thành công tử? Cho dù cầm một số bạc lớn rời phủ, đời này cũng chẳng thể trở về những ngày tháng bình thường trước kia. Hoa Chước, làm người phải biết khoan dung độ lượng, hắn vì Vương gia mà chuẩn bị một điệu múa, điều đó chứng tỏ hắn có tâm với Vương gia. Về phần những lời hắn nói, cứ coi như không nghe thấy không được sao?"


Lê Hoa Chước chằm chằm nhìn người đang chuyên tâm dùng bữa, hỏi:

 "Nguyệt Quỳnh, vậy còn ngươi? Nếu tương lai có một ngày Vương gia muốn đưa ngươi xuất phủ, ngươi có tính toán gì không?"


Đôi mắt Nguyệt Quỳnh sáng rực lên, vội vàng nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống:

 "Dự định của ta nhiều lắm. Chờ một ngày ta xuất phủ, Hồng Hỉ Hồng Thái nhất định sẽ theo ta."


"Công tử, ngài đi đâu, chúng ta theo đó."


"Ta cùng An Bảo cũng đi theo ngươi."


Nguyệt Quỳnh nở nụ cười mang theo hi vọng.

 " Ngươi xem, chúng ta nhiều ngươi như vậy cùng đi, đầu tiên sẽ không thấy cô đơn. Sau đó chúng ta tới phương bắc, tìm một nơi giản dị, mua một tòa nhà lớn để ở. 

Chờ Hồng Hỉ, Hồng Thái, ngươi cùng An Bảo thành gia rồi cũng ở lại trong nhà, trong nhà sẽ có oa oa, sẽ càng thêm náo nhiệt. Sau này đám oa oa trưởng thành, thú thê sinh tử, nhà chúng ta không đủ ở nữa sẽ mua căn nhà cách vách, việc này có tính là khai chi tán diệp không nhỉ?"


"Ngươi không định thành thân?"


Nguyệt Quỳnh cắn cắn chiếc đũa: 

"Không thú. Đời này ta sẽ không có nữ tử thứ hai nữa..." Tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt Nguyệt Quỳnh phiêu xa, sau đó y lập tức hồi thần: "Ta không thích bị người khác quản tự do, tự do tự tại thích hơn. Mới vừa rời hang hổ, sao lại tiến vào ổ sói nữa?"


Lê Hoa Chước không dám xác định, hỏi Nguyệt Quỳnh: 

"Nguyệt Quỳnh... ngươi sẽ không... có nữ tử nào mà ngươi ngưỡng mộ đó chứ."


Nguyệt Quỳnh lại gắp một gắp thịt bò bỏ vào bát Lê Hoa Chước.

"Nữ tử ta ngưỡng mộ chính là nương của ta." 

Rõ ràng là nói cho có lệ.

 "Nhanh ăn đi, tương lai tốt đẹp kia chẳng biết bao giờ mới tới đâu, mau ăn mau ăn." 

Gắp toàn bộ đồ ăn trong nồi bỏ vào bát mình, y im lặng cúi đầu ăn, không nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Lê Hoa Chước, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro