Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám nhóc khiến mọi người tươi cười vui, còn Nguyệt Quỳnh lại khiến mọi người kinh diễm. Nếu cánh tay phải của y không tàn phế, nói không chừng, điệu múa của y càng khiến mọi người rung động. 

Tất cả mọi người ngây ngốc ngắm nhìn, ngay cả Nhâm Phữu cũng mấy phen suýt đánh chậm nhịp. Nguyệt Quỳnh hoàn toàn đắm chìm trong điệu múa của mình, coi cánh tay phải tàn phế kia như không có. Y mặc ý mà nhảy, mặc ý mà xoay, mặc ý mà bay lên. 

Khi sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt y cũng sẽ bắt gặp ánh mắt của ngọn núi kia, không còn căng thẳng như dĩ vãng, đó là sắc mặt vui mừng mang theo vẻ e lệ. Gương mặt Nguyệt Quỳnh chẳng còn tầm thường nữa, thay vào đó là mị thái quyến rũ say mê.

Thùng, thùng thùng, thùng thùng; thùng, thùng thùng, thùng thùng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên chạy vài bước về phía trước, tiếp đó nhảy ra sau, lấy một tay làm trụ mà lộn nhào hai vòng, cuối cùng, y quỳ gối xuống mặt đất, nhịp trống ngừng.

 Điệu múa, đã nhảy xong. Sau khi nhịp trống tan biến, Nguyệt Quỳnh dần hồi phục tinh thần từ trong điệu múa. 

Thấy tất cả mọi người nhìn mình không nói lời nào, nhất là ngọn núi kia chỉ chăm chú nhìn mình, Nguyệt Quỳnh bắt đầu căng thẳng, cố gắng nhớ xem khi nãy mình có lộ ra sơ hở gì không. Không ổn, nhất định là múa quá xuất thần rồi.

"Ba, ba ba..." Có người vỗ tay, là Lý Hưu, tiếp đến là những chàng pháo tay vang như sấm.

"Được!"

"Đẹp lắm!"

"Xem quá hay!"

Nguyệt Quỳnh bối rối đứng ở đó, Nghiêm Sát không lên tiếng, y cũng không thể tùy tiện đi tới. Mặc dù có điểm bất an, bất quá, âm thanh mọi người trầm trồ khen ngợi cũng khiến Nguyệt Quỳnh cao hứng. Đã rất lâu rồi y chưa múa tận hứng như vậy. 

Sắc đỏ đột ngột lan trên hai má Nguyệt Quỳnh khiến y càng thêm vài phần e lệ, tuấn mỹ.

Nghiêm Sát đứng lên, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng. Đối phương xuống khỏi đài cao, đi về phía y, tim Nguyệt Quỳnh đập thình thịch. 

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Nguyệt Quỳnh cúi đầu khi Nghiêm Sát bước nhanh tới, chắc vừa nãy y không để lộ sơ hở gì đâu. Đều do y cứ bắt đầu múa là... Đầu bị nâng lên, Nguyệt Quỳnh căng thẳng nhìn Nghiêm Sát, người này... định làm gì đây?

"A!"

Hô nhỏ một tiếng, tay trái Nguyệt Quỳnh đặt lên vai Nghiêm Sát theo bản năng, y bị Nghiêm Sát dùng một tay ôm phắt lên.

"Ủa! Ồ! Ồ!"

Có người ồn ào, tất cả mọi người cũng ồ lên theo. Tim Nguyệt Quỳnh đập càng nhanh hơn, ánh nhìn chăm chú của Nghiêm Sát khiến gương mặt y nóng lên. 

Đột nhiên, Nghiêm Sát lấy tay kia kiềm chế gáy y, cúi đầu thấp xuống. Hắn hôn Nguyệt Quỳnh trước mặt đám thuốc hạ.

Đôi mắt Nguyệt Quỳnh trừng lớn, Nghiêm Sát nhìn y, nụ hôn càng sâu sắc. Bàn tay kiềm chế đầu cùng lưng thật chặt, chặt đến nỗi khiến tim Nguyệt Quỳnh như muốn nhảy ra ngoài.

"Ô! Ồ! Ồ! Ồ!"

Âm thanh ồn ào càng lớn, Nguyệt Quỳnh đỏ bừng mặt. Lục mâu u ám, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt né tránh ánh nhìn khiến trái tim y loạn nhịp. Lưỡi xâm nhập vào miệng y, quấn lấy lưỡi y, cưỡng bách y đáp lại.

 Khi Nguyệt Quỳnh đoạt được tự do, y kinh hãi phát hiện tay trái mình thế nhưng lại vòng lên cổ Nghiêm Sát! Đầu óc trống rỗng, thiên toàn địa chuyển, y bị Nghiêm Sát ôm lên.

Có người huýt gió, bất quá điều đó cũng chẳng khiến Nguyệt Quỳnh đang bị Nghiêm Sát quang minh chính đại ôm đi hoàn hồn, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ: Quá... quá đáng sợ.

Còn không cảm nhận được cơn lạnh buốt bên ngoài, Nguyệt Quỳnh đã bị Nghiêm Sát ôm trở về phòng. Mới vừa bị ném lên giường, thân hình cường tráng như núi đã bao phủ lên, cơ hồ không để Nguyệt Quỳnh có bất luận chống cự gì. 

Nghiêm Sát dễ dàng lột xiêm y giống xiêm y mình như đúc của Nguyệt Quỳnh, sau đó kéo tay trái Nguyệt Quỳnh đặt lên vạt áo hắn.

Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi bỏ xiêm y Nghiêm Sát, không phải vì lạnh, gương mặt y rất nóng, cũng không phải vì sợ hãi, da đầu y đâu vẫn run lên.

Y không hiểu, không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến vậy, tay mình vì sao lại run đến thế. Dưới sự trợ giúp của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh cởi bỏ xiêm y của hắn, sau đó bị hắn bổ nhào tới, hôn.

Râu vẫn cứng cáp, bàn tay vẫn thô ráp như cũ, cây củ cải vẫn là cây củ cải ấy, nhưng Nguyệt Quỳnh lại rên rỉ thê thảm hơn bất luận lần nào trong quá khứ, không, không phải thê thảm, là kích tình.

 Không khẩn cầu Nghiêm Sát thay đổi tư thế, thậm chí Nguyệt Quỳnh còn không có suy nghĩ khẩn cầu. Y say, chưa bao giờ say đến vậy. Nghiêm Sát không cần phí nhiều lực liền đem mình chôn hoàn toàn vào cơ thể Nguyệt Quỳnh, hai chân Nguyệt Quỳnh quấn lên lưng hắn, động tình dị thường.

"Ta là ai."

"A! Ưm..." Trong đôi mắt to tròn của Nguyệt Quỳnh là giọt lệ kích tình.

"Ta là ai."

"Tướng... tướng quân..."

Nghiêm Sát cũng có chút không kiềm chế được, lưu lại không ít dấu tay trên cơ thể Nguyệt Quỳnh.

"Ta là ai."

"Tướng..."

"Ta là ai!"

Nghiêm Sát tức giận cắn lên cổ Nguyệt Quỳnh, quyết tâm muốn đáp án chính xác.

 "Ta là ai?"

"Nghiêm... Nghiêm Sát, a!" 

Thân thể bị xâm nhập như muốn bay lên, Nguyệt Quỳnh thất thanh hét chói tai, không nghe được tiếng gào thét đáng sợ của người nào đó. Y... còn sống không?

Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát "muốn" vài lần, Nghiêm Sát luôn ở trong thân thể y, chưa từng rời đi. Khi cổ họng khàn đến nỗi sắp nói không thành, trong cơn mơ mơ màng màng, y ngửi được hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

 Sau một lần trút xuống, vật cứng cáp chôn trong cơ thể y chậm rãi lui ra, Nguyệt Quỳnh bị người nọ ôm vào dục dũng tắm rửa trong lúc hôn mê, sau đó thay một cái ruột dê mới.

"Vương, thuyền đã chuẩn bị xong."

Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong cơn kêu réo của cái bụng, nếu không phải thật sự rất đói, y còn muốn tiếp tục ngủ. 

Mở mắt, y tạm thời không nhận ra mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy thật tối tăm. Màn bị người ta xốc lên, y nghe được giọng nói quen thuộc.

"Công tử, ngài tình rồi!"

Hồng Hỉ?! Nguyệt Quỳnh lập tức tỉnh táo.

"Hồng Thái, công tử tỉnh rồi, nhanh đi lấy cháo!"

Hô ra ngoài phòng một tiếng, Hồng Hỉ vội vàng nâng công tử dậy:

 "Công tử, ngài khỏe hơn chút nào chưa?"

Nguyệt Quỳnh nhìn hắn, lại nhìn bốn phía, là phòng của y, là Lâm Uyển. Nhưng... không phải y đang ở trên đảo... ở trong phòng Nghiêm Sát sao?

"Hồng Hỉ?" 

Cất tiếng, cổ họng rát đến lợi hại, lúc này Nguyệt Quỳnh mới phát hiện toàn thân đau nhức, xương cốt Nguyệt Quỳnh không phải mới tan một lần. Ký ức hoan ái trước khi hôn mê dũng mãnh trở lại, mặt Nguyệt Quỳnh nóng lên.

"Công tử, ngài đừng nói gì, để ta đi rót nước cho ngài." 

Hồng Hỉ giúp công tử chèn một chiếc gối vào lưng, vội vàng đi rót nước, Nguyệt Quỳnh uống cạn sạch. Lúc này Hồng Thái cũng vừa vặn bưng cháo vào.

"Công tử, may mà ngài đã trở về, thiếu chút nữa hù chết ta và Hồng Hỉ."

 Hồng Thái đột nhiên nghẹn ngào nói. Nguyệt Quỳnh vô cùng kinh ngạc, nhiều hơn là khó hiểu. Nói vậy, những ngày tháng trên đảo ấy không phải là nằm mơ?

"Các ngươi... không biết ta ở đâu sao?"

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lắc đầu, Hồng Hỉ nói: 

"Ngày đó ta cùng Hồng Thái, Hoa Chước công tử, An Bảo không tìm được công tử, lo đến nỗi phải trở về phủ gọi người. Kết quả, chúng ta vừa về phủ đã bị Hành công công kêu đi, nói chúng ta không được để lộ việc của công tử ra ngoài, cũng không cho chúng ta hỏi nhiều.

 Ta cùng Hồng Thái lo lắng cho an nguy của công tử, nhưng Hành công công đã nói thế, vậy công tử hẳn là không gặp nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức."

Nguyệt Quỳnh lặng lẽ lắng nghe, y càng ngày càng không hiểu hành động của người nọ:

"Là ai đưa ta về?"

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhìn nhau, lắc đầu. Hồng Hỉ nói: 

"Sáng nay, lúc ta cùng Hồng Thái còn đang ngủ chợt nghe trong phòng công tử có động tĩnh, lại đây kiểm tra đã thấy công tử trở về. 

Trừ hai chúng ta, Hoa Chước công tử cùng An Bảo ra thì không còn ai biết công tử vắng mặt, ngài trở lại, chúng ta báo cho Hành công công biết, Hành công công vẫn không cho chúng ta hỏi han bất luận điều gì."

Nguyệt Quỳnh gật đầu, mệt mỏi nói: "Coi như ta chưa từng ra ngoài đi. Hồng Thái, ta đói bụng."

"A!"

 Hồng Thái vội vàng đút công tử uống cháo. Hồng Hỉ, Hồng Thái không hỏi nhiều, coi như công tử chưa bao giờ biến mất. 

Nguyệt Quỳnh uống cháo, dẹp hết nghi hoặc đầy đầu, những ngày tháng trên đảo, y cứ coi như đó là mộng đẹp vậy, mặc kệ người nọ muốn gì, chung quy y vẫn sẽ rời khỏi vương phủ, rời khỏi hắn.

Ăn no, Nguyệt Quỳnh súc miệng rồi ngủ tiếp. Nhưng nhắm mắt lại, tâm trí lại quẩn quanh những ngày tháng trên đảo, còn có vũ khúc kia, tràng hoan ái thiếu chút nữa khiến y chìm đắm. 

Khó khăn trở mình, Nguyệt Quỳnh sửng sốt. Nhấc tay phải lên, đôi mắt y trừng lớn, trên cổ tay phải thế nhưng lại có thêm một chiếc vòng bạc?!

Trước mắt là cặp mắt màu lục, tim Nguyệt Quỳnh nhảy loạn, người nọ... đến tột cùng muốn làm cái gì? Thử tháo vòng tay xuống, kết quả là kéo đến đỏ tay cũng chẳng cách nào tháo ra. 

Trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, Nguyệt Quỳnh ôm mặt thét lên, nhất định có gì đó không đúng. Làm thế nào y lại có thể thốt ra những từ cầu hoan, thậm chí... thậm chí còn làm ra hành động cầu hoan?

Nguyệt Quỳnh cho rằng Nghiêm Sát đã trở lại, kết quả, ngày hôm sau Hoa Chước đưa An Bảo đến thăm, bấy giờ y mới biết Nghiêm Sát vẫn chưa từng hồi phủ.

 Lê Hoa Chước không hỏi Nguyệt Quỳnh đi đâu, chỉ dặn y nhớ nghỉ ngơi cẩn thận, thuận tiện nói với y vài việc phát sinh gần đây.

 Nguyệt Quỳnh vô cùng cảm kích Lê Hoa Chước đã hiểu mình, nếu Hoa Chước hỏi, y thật không biết nên trả lời hai tháng qua mình đã ở đâu.

...............

Trong phòng, một người trần trụi mà nằm trong lòng người còn lại, ngón tay sơn màu vẽ vẽ trước ngực đối phương.

 Đối phương bắt được tay nàng, vừa mới trải qua một hồi hoan ái, người này biếng nhác hỏi: 

"Còn chưa cho ngươi ăn no?"

"Ngươi thực nhẫn tâm, thế nhưng lại gả ta cho tên Nghiêm Sát xấu xí kia. Hắn không chỉ xấu mà còn là một tạp chủng huyết thống không thuần, ngươi không sợ để ta tới Giang Lăng rồi, hắn sẽ khi dễ ta?"

"Ngươi là công chúa, cứ ở mãi trong cung còn ra thể thống gì."

"Vậy ngươi thượng chính nữ nhi của mình thì thành thể thống gì? Hửm!"

Người vừa làm nũng đột nhiên bị siết cổ, trên mặt nàng là nỗi kinh hoảng. Đối phương buông tay ra, tựa hồ chỉ muốn dọa nàng, mà nàng cũng chẳng dám tiếp tục lỗ mãng.

Hắn vỗ vỗ má nàng, giọng nói dịu dàng hơn: 

"Nghe lời, chờ trẫm tước quyền Nghiêm Sát, sau đó sẽ đón ngươi hồi cung, chuyện lần này coi như trừng phạt ngươi giết chết Hoan Quân."

Nàng buông mắt, nhu thuận gật đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ âm ngoan.

Hắn đứng dậy xuống giường, nàng ôm lấy hắn từ phía sau:

 "Ngày mai ta phải đi rồi, đêm nay không thể ở bên ta sao?"

"Là phụ hoàng, trẫm đã ở bên ái nữ ngươi cả một buổi chiều rồi." Đẩy tay nàng ra, hắn lấy long bào.

"Nghiêm Sát không phải Lưu Nghĩa Phu, Vương Bản Tài, đến Giang Lăng nhớ hành sự tùy hoàn cảnh, hiện tại trẫm vẫn không thể động vào hắn, ngươi chỉ cần đúng hạn đưa tin tức của hắn là được."

Nói xong, mặc long bào gọn gàng, hắn bước đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Nàng ngẩng đầu, trong mắt là oán hận: Nếu là "hắn", liệu ngươi có nhẫn tâm như thế?

Mùng năm tháng ba, Giang Lăng phủ giăng đèn kết hoa, hôm nay là ngày Nghiêm Sát nghênh thú công chúa. 

Tuy rằng Nghiêm Sát còn chưa hồi phủ, nhưng nghe nói hắn đã ở Lật Tử khẩu chờ đội ngũ tống giá của công chúa. Nguyệt Quỳnh ngồi trên giường, đem hết thảy âm thanh rầm rĩ chắn ngoài Lâm Uyển của mình, chỉ là... thời gian y xuất thần càng lúc càng dài.

Lật Tử khẩu, Nghiêm Sát đứng trên thuyền đón gió, nhìn đội ngũ tống giá phía xa chậm rãi tới gần, kiệu hoa đỏ thẫm nổi bật giữa đội ngũ. 

Có điều, hắn không lập tức bước xuống nghênh đón, mà là đứng yên trên thuyền.

"Vương gia." Lý Hưu lên tiếng, Chu Công Thăng lắc đầu với hắn.

Lại qua một khắc, đội ngũ tống giá đã ở ngay trước mắt, lúc này Nghiêm Sát mới có động tĩnh. Hơn mười chiến thuyền rước dâu dừng phía ngoài Lật Tử khẩu, trong đó chỉ có ba chiếc là thuyền của Nghiêm Sát.

 Rất nhiều quan binh tập trung tại Lật Tử khẩu, công chúa xuất giá là việc đại sự, cho dù công chúa đã gả tới lần thứ ba, nhưng người ta là công chúa, kể cả có gả tới ba mươi lần thì điều gì nên phô trương vẫn phải phô trương.

Nghiêm Sát không nhanh không chậm bước xuống thuyền, ngồi lên con ngựa Nghiêm Mặc dắt tới, mang theo thuộc hạ của mình đi về phía đội ngũ tống giá.

 Trước Lật Tử khẩu, lão bách tính đến xem lễ nhao nhao quỳ trên mặt đất nghênh đón công chúa cùng Lệ vương. Mãi đến khi Nghiêm Sát cùng đội ngũ tống giá chạm mặt, hắn mới xuống ngựa, đi về phía kiệu hoa. 

Sau khi tiến hành một loạt nghi thức rắc rối, hắn lại lên ngựa, nghênh đón công chúa lên thuyền.

Trên khoang thuyền, pháo mừng ba tiếng, dân chúng cùng quan viên chúc công chúa và Vương gia trăm năm hảo hợp, khoang thuyền chậm rãi mở ra. 

Nghiêm Sát tiếp công chúa hạ kiệu, sau đó đỡ công chúa đầu đội hồng trù tiến vào khoang thuyền, thuyền chạy về phía Giang Lăng. Từ nay, Lệ vương phủ lại có thêm một nữ chủ nhân thân phận hiển hách.

Nghiêm Sát tiếp công chúa vào khoang thuyền xong lập tức đi ra. Dựa theo quy củ, sau khi công chúa tiến vào vương phủ mới chính thức tiến hành hôn yến, hồng trù cũng phải đợi tới xuân tiêu mới được lật lên, cho nên trước khi công chúa nhập phủ, hai người không được chạm mặt.

 Đi theo nàng, trừ bỏ một trăm thị vệ tống giá còn có năm vị quan viên lễ bộ, bốn vị nội quan trong cung, có cả vị Triệu công công lần trước thiếu chút nữa mỏ mạng giữa biển rộng, cùng với bốn vị ma ma tùy thân, sáu thị nữ hầu cận, hai mươi thị vệ tùy thân. 

Ba mươi người này sẽ cùng công chúa ở lại Lệ vương phủ. Nửa tháng sau, đám quan viên cùng thị vệ tống giá sẽ mang theo cống phẩm của phò mã Nghiêm Sát hồi kinh, lúc đó đại hôn của công chúa mới tính là kết thúc.

(Hồng trù: khăn trùm đầu cô dâu

Xuân tiêu: đêm động phòng)

Đa số những người trên thuyền đều là thủ hạ của Nghiêm Sát, trừ bỏ ma ma cùng thị nữ hầu cận của công chúa, những người khác đều bị hắn an bài tại thuyền phía sau. Nghiêm Sát chỉ có ba chiếc thuyền, vì thế Hoàng thượng phái tám chiếc thuyền đưa Nghiêm Sát cùng công chúa hồi Giang Lăng. 

Lần này Hoàng thượng vì công chúa mà đưa rất nhiều của hồi môn, phô trương gấp bội so với hai lần xuất giá trước của công chúa, ít nhất nhìn từ ngoài vào thì Hoàng thượng thật sự vừa ý vị phò mã Nghiêm Sát này.

Trong khoang thuyền của Nghiêm Sát, hắn trầm mặc ngồi trên chủ vị, Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Nghiêm Mặc ngồi phía dưới. 

Lần này Nghiêm Sát đến Lật Tử khẩu nghênh thân chỉ dẫn theo bốn người bọn họ, bọn họ đều nhận ra tâm tình Vương gia rất xấu, nhưng thật sự có vài việc không thể không nói.

Lý Hưu mở miệng:

 "Vương gia, công chúa dẫn theo hai mươi thị vệ nhập phủ, việc này chẳng khác nào đem hai mươi bả đao cắm vào vương phủ."

Nghiêm Sát hơi nâng mắt:

 "Vào Giang Lăng, không đến lượt nàng ta." 

Tựa hồ không muốn nhắc nhiều đến công chúa, hắn nhìn về phá Nghiêm Mặc:

 "Nghiêm Mưu có tin tức chưa?"

 Hắn vừa hỏi, Lý Hưu nhìn Chu Công Thăng, lắc đầu cười khổ, hắn còn tưởng Vương gia không vui vì chuyện của công chúa.

Nghiêm Mặc trả lời: "Không có."

Nghiêm Sát nhíu mày.

Chu Công Thăng nói:

 "Vương gia, việc này không thể vội, dù sao vẫn là vật trong truyền thuyết, có tìm được hay không phải dựa vào cơ duyên."

Nghiêm Sát nhíu chặt mày, tiếp theo lại nói với Nhân Phữu: 

"Sau khi công chúa nhập phủ, tất cả những thứ xuất nhập phủ đều phải kiểm tra chặt chẽ, kể cả những thứ bay trên trời cũng vậy."

"Tuân lệnh, Vương gia."

"Công Thăng."

"Có thuộc hạ."

"An bài người của chúng ta bên cạnh Cổ Niên."

"Dạ."

Lục mâu thâm trầm: "Lệ vương phủ vĩnh viễn là Lệ vương phủ."

Cưỡi ngựa từ kinh thành tới Lật Tử khẩu nhanh nhất là ba ngày, chậm nhất là năm ngày. Tuy nhiên, thân thể công chúa tôn quý, cho nên từ kinh thành tới Lật Tử khẩu mất mười ngày. 

Mà lo lắng cho thân thể công chúa, thuyền chạy trên biển mất bốn ngày (vốn chỉ cần hai ngày) mới đến thập châu đầu tiên của Giang Lăng phủ, "Hợp Cốc" của "Sa Châu".

Phủ đệ của Nghiêm Sát ngay tại Sa Châu, khoảng cách từ Hợp Cốc tới Giang Lăng có cưỡi ngựa cũng phải mất hai ngày, nhưng phải lo lắng đến sức khỏe của công chúa, nên Nghiêm Sát hạ lệnh nghỉ ngơi hồi sức tại Hợp Cốc một ngày, sau đó mới tiếp tục khởi hành tới Giang Lăng.

Từ sau khi tiếp công chúa lên thuyền, Nghiêm Sát chưa từng tới gặp công chúa, chỉ phái Nghiêm Mặc cùng Chu Công Thăng phụ trách mọi việc về công chúa.

 Đương nhiên hai người lo việc ăn ở của công chúa vô cùng tốt, thế nhưng chắc chắn không được tốt như trong hoàng cung, dù sao vương gia vẫn không phải Vương. Nghiêm Mặc cùng Chu Công Thăng tất nhiên không có tư cách nhìn thấy công chúa, lời nói của nàng đều thông qua ma ma cùng thị nữ hầu cận của mình truyền lại. 

Biểu hiện của Nghiêm Sát y hệt hình tượng hắn muốn người ngoài nhìn thấy – kiên cường, lạnh lùng, không hiểu phong tình, tuân thủ nghiêm ngặt quy của tân nhân - trước khi thành thân không được thấy mặt nhau, ngay cả hỏi han qua tấm rèm cửa cũng chẳng có.

 Nếu đổi thành An vương Dương Tư Khải, ở trên thuyền này bốn ngày, có thể hắn đã đoạt được một nửa tâm hồn thiếu nữ của công chúa.

Quan viên thập châu Giang Lăng tập hợp tại bến thuyền Hợp Cốc cung nghênh vương gia cùng công chúa đại giá. Tri huyện Hợp Cốc ngay lập tức nhượng lại phủ đệ của mình để Vương gia cùng công chúa nghỉ ngơi. 

Yến tiệc thịnh soạn đương nhiên không thể thiếu, chẳng qua Nghiêm Sát "truy kích và tiêu diệt" hải tặc trên biển mệt chết được, uống vài chén rượu liền trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Nhâm Phữu, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng thay mặt hắn ở lại chiêu đã đám quan viên, công công tống giá. Công chúa xuống thuyền, lên thẳng kiệu vào phủ của tri huyện, chưa từng lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro