Phần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tý đã qua, Nguyệt Quỳnh vẫn mở to mắt nằm trên giường. 

Y dịch người vào trong giường, do dự một lúc lại dịch trở về. Y chỉ không ngủ được mà thôi, chẳng đợi ai cả.

Giờ tý canh ba, Nguyệt Quỳnh nhắm hai mắt lại, chắc rằng đêm này người nọ không nên đến đây.

 Trở mình quay mặt vào trong, Nguyệt Quỳnh tự bọc mình vào chăn, chắc chắn người nọ đã hạ cổ cho y, y thế nhưng lại bất tri bất giác chờ người nọ tới. 

Màn bị xốc lên, Nguyệt Quỳnh chôn trong chăn lập tức trừng to mắt. Có người đẩy y, y cuốn chăn dịch người vào bên trong, dán sát vách tường. Trong lòng... là tư vị không nói rõ được.

Chăn dưới thân bị rút ra, có người tiến vào ổ chăn, nhấc y lên, trở mình lại. Còn không chờ Nguyệt Quỳnh thấy rõ đối phương, bóng ma đổ ập xuống, bên miệng là cảm giác đau đớn quen thuộc.

 Hôm nay là đại hôn, thế nhưng tại sao người này lại không cạo râu.

"Ưm... ngô..." Nụ hôn dần kịch liệt, miệng Nguyệt Quỳnh tràn ngập mùi rượu. Tim "thình thình thình" mà nhảy, người này uống rượu xong rất đáng sợ. 

Qua hồi lâu, nụ hôn khiến người ta hít thở không thông rốt cuộc cũng chấm dứt, thân thể Nguyệt Quỳnh vẫn còn đang run rẩy.

"Ta là ai?" Vành tai bị chiếm đóng.

"Tướng... Ưm!" Vành tai bị cắn.

Bàn tay to lớn thô ráp vói vào giữa hai chân Nguyệt Quỳnh, vuốt ve thứ nhu nhuyễn của y, hỏi lại lần thứ hai:

 "Ta là ai?" 

Nguyệt Quỳnh ngửa đầu, đón nhận từng đợt liếm cắn của đối phương, khi đối phương không kiên nhẫn mà cắn nhũ thủ của y, y mở miệng:

 "Nghiêm... Sát..."

 Hai chân bị tách sang, ruột dê trong cơ thể bị rút ra, cự vật cứng rắn đáng sợ theo đó xâm nhập.

Đau, rất đau. Người này vừa uống rượu liền không thể khống chế. Tay trái Nguyệt Quỳnh khoát lên vai Nghiêm Sát, tay phải bị Nghiêm Sát nắm, nhíu mày đón nhận sự va chạm thô bạo của Nghiêm Sát, nhưng lần này y lại không cầu xin tha thứ, chỉ theo từng đợt Nghiêm Sát luật động mà khóc, rên rỉ, kêu to .

Sau khi hết thảy an tĩnh trở lại, Nghiêm Sát nằm thật lâu trên người Nguyệt Quỳnh chứ không rời đi, mái tóc hai người quấn quýt, môi lưỡi tương liên.

 Tay Nghiêm Sát không ngừng vuốt ve bụng Nguyệt Quỳnh, mãi cho đến khi da y bắt đầu đau.

"Công tử, công tử."

"A! Làm sao vậy?"

Đặt canh gà hầm nhân sâm của công tử xuống, Hồng Thái lo lắng nói: 

"Công tử, không phải ta làm sao, mà là ngài làm sao mới đúng." 

Theo ánh mắt Hồng Thái, lúc này Nguyệt Quỳnh mới phát hiện mình đang xé một trang giấy.

"Ai nha!"

Nguyệt Quỳnh buông quyển sách chỉ còn phân nửa xuống, khom người định nhặt lại bị Hồng Hỉ nâng dậy, ấn ngồi xuống ghế. 

HồngThái ngồi xổm trên mặt đất nhặt những trang sách lên cho công tử, lại hỏi: 

"Công tử, có phải ngài khó chịu không? Ta đi tìm Từ đại phu."

"Đừng đi đừng đi, ta không sao." Chỉ là trong lòng rất loạn.

Nhặt xong, Hồng Thái lấy nửa quyển sách kia lại.

 "Công tử, ta đi dính lại quyển sách cho ngài. Ngài dùng canh gà đi, ta đi gọi Hoa Chước công tử tới bồi ngài."

"A, tốt, đi đi."

Nguyệt Quỳnh lấy canh gà qua, bóp mũi chậm rãi uống liền một mạch đến hết. Y đã uống canh gà hầm nhân sâm hơn mười ngày liên tục, uống đến độ muốn nôn. 

Thế nhưng, y không thể không uống, cũng chẳng biết Hồng Hỉ Hồng Thái làm sao, lần này đối xử với y đặc biệt nghiêm, bắt y ăn cái này, bắt y ăn cái kia, hận không thể nuôi y trở nên mập mạp trong vòng một ngày. Cơ mà, đám thịt rụng đi đã sớm được bồi bổ trở lại.

Miễn cưỡng uống xong, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng uống một ngụm trà, súc miệng. Aiz, đến tột cùng thì chuyện giữa y với "hắn" là như thế nào đây?

 Người kia thành thân đã nửa tháng, công chúa đến một lần "hồng thiếp" đều không đưa ra. Ngoài mặt, buổi tối người nọ ở trong Lâm Uyển của mình mà cô chẩm độc miên, nhưng thực tế, mỗi đêm người nọ đều ở trong phòng y, hai người cơ hồ hàng đêm đều ân ái.

 May là Hồng Hỉ Hổng Thái không phát hiện ra, bằng không... nói xem, mỗi đêm người nọ đều hạ dược cho Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, chắc không hại gì cơ thể bọn họ đâu nhỉ, đêm nay y phải nói với người nọ mới được.

"Nguyệt Quỳnh, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

 Người chưa tới tiếng đã tới trước, Nguyệt Quỳnh tươi cười đứng dậy, ra ngoài đón.

"Ta chỉ đang ngẩn người thôi, tại sao các ngươi cứ cho rằng ta dễ dàng bệnh như vậy chứ."

Lê Hoa Chước không đến tay không, trên tay là một bao điểm tâm.

 "Này, An Bảo mới trộm mua cho chúng ta chút bánh táo, ngươi có lộc ăn nha."

Nguyệt Quỳnh cao hứng vỗ vai Hoa Chước: 

"Có được một hảo hữu như vậy, đời này ta sống không uổng."

"Ha ha, cái tên tiễn nhãn tử nhà ngươi, đứng có nịnh nọt ta, ta đều nhớ kỹ nợ của ngươi đấy nhá." 

Lê Hoa Chước kéo Nguyệt Quỳnh ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong sân. Hồng Hỉ lập tức pha một ấm trà thượng hạng mang tới.

Ngồi cùng Lê Hoa Chước, Nguyệt Quỳnh không rảnh suy nghĩ miên man. Ăn bánh táo, y hỏi:

 "Sao lại không mua đầu vịt nấu cay cho ta, đã lâu rồi ta chưa được ăn."

Lê Hoa Chước vươn tay: "Ăn đầu vịt nấu cay? Có thể! Đưa bạc đây."

"Không có. Đòi tiền không có, muốn mạng, cũng không có."

"Hừ, cái tên tiễn nhãn tử nhà ngươi. An Bảo mua cho ngươi cái gì thì ngươi cứ ăn cái đấy đi."

"Vâng vâng vâng, Lê đại nhân bớt giận, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân ăn bánh táo."

"Ha ha."

Thấy tâm tình công tử rất tốt, Hồng Hỉ Hồng Thái an tâm đi chuẩn bị cơm trưa. Mới vừa đi hai bước, chợt nghe công tử gọi: 

"Hồng Thái, quế hoa nhưỡng còn không? Ta muốn uống."

(Hoa quế nhưỡng: rượu hoa quế)

Hồng Thái trở về, vẻ mặt ngượng nghịu: "Công tử, quế hoa nhưỡng hết rồi."

"A?" Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, y nhớ rõ còn hai vò mà.

 "Vậy mễ tửu thì sao?"

"Công tử, mễ tửu cũng hết."

"Hả? Mễ tửu cũng hết?"

Lê Hoa Chước mở miệng:

 "Gần đây không khí trong phủ có chút khẩn trương, chờ khi nào bớt căng thẳng, ta để An Bảo mua cho ngươi chút mễ tửu. Bằng không, để Hành công công phát hiện thì nguy."

Nguyệt Quỳnh lập tức cười:

 "Không có thì thôi. Uống trà cũng thế mà. An Bảo thường xuyên xuất phủ mua đồ ăn ngon cho ta, làm sao ta có thể để cho hắn gặp nguy hiểm. Không uống, sửa thành uống trà." 

Tiếp, y nói với Hồng Hỉ, Hồng Thái: 

"Nấu chút cháo tổ yến để Hoa Chước, An Bảo cùng bồi bổ, muốn béo thì mọi người cùng nhau béo."

"Được thôi, công tử!"

Khẩu vị Nguyệt Quỳnh không tồi, tuy rằng uống no một bụng canh gà nhưng đến trưa y vẫn ăn một chén cơm, uống một chén cháo tổ yến, ăn thiệt nhiều đồ ăn. 

Thấy y có thể ăn như vậy, mọi người tựa hồ rất cao hứng, tuy nhiên cũng có chút lo lắng. Cách Hồng Hỉ Hồng Thái hầu hạ khiến Nguyệt Quỳnh cảm thấy họ quá mức cẩn thận, y vẫn có thể tự mình gỡ xương cá mà.

Thỏa mãn no nê nấc một cái, Nguyệt Quỳnh áp chế bất an trong lòng. Nửa tháng, quan viên tống giá cùng người trong cung đã hồi kinh, bên công chúa cũng không có động tĩnh gì lớn, không thấy nàng gây khó dễ cho vị công tử hay phu nhân nào. 

Nhưng càng như vậy, y càng lo lắng. Sự thay đổi thái độ của Nghiêm Sát cũng khiến y khẩn trương, khi nguy hiểm tiến tới, y có thể rời đi được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro