Phần 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nguyệt Quỳnh!"

Đang thu dọn y phục, Nguyệt Quỳnh lập tức xoay người chạy ra ngoài, ôm cổ người bước vào.

"Hoa Chước..." Y luyến tiếc Hoa Chước cùng An Bảo, y... không muốn đi cầu xin người nọ.

Lê Hoa Chước thấy y khóc bèn vội vàng lau nước mắt cho y.

 "Nguyệt Quỳnh, ta mới vừa đi cầu xin vương gia, cầu vương gia để ta đi chung với ngươi. Vương gia đồng ý."

"Thật sự?!" Nguyệt Quỳnh bất chợt ngừng khóc.

Lê Hoa Chước liên tục gật đầu:

 "Thật mà, thật mà. Ta ở trong phủ chỉ biết lãng phí bạc của Vương gia, vương gia giữ ta cũng vô dụng. Ta mới vừa liều mạng khóc lóc trước mặt vương gia, vương gia thấy phiền phức liền đồng ý. Nguyệt Quỳnh, chẳng phải trước đó ngươi đã bảo ta cùng An Bảo thu thập hành lý sao? Ta đã sớm thu thập xong, ngươi nói khi nào đi thì chúng ta lập tức khởi hành."

"Hoa Chước..." Nguyệt Quỳnh ôm chặt đối phương.

 "Thật tốt quá! Thật tốt quá!"

Đôi mắt Lê Hoa Chước cũng ẩn chứa lệ quang, ôm chặt đối phương.

 "Chúng ta đã nói trước rồi, muốn đi thì tất cả cùng đi." Hồng Hỉ, Hồng Thái đứng một bên thấy vậy cũng rơi lệ.

"Cùng đi." Thời khắc này, Nguyệt Quỳnh cảm kích Nghiêm Sát, thực sự cảm kích.

Đồ đạc Nguyệt Quỳnh không nhiều lắm, một canh giờ liền thu thập xong. Nếu phải đi, ở lâu thêm một hai ngày cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Y để Hồng Hỉ, Hồng Thái đến chỗ Hành công công lấy xe ngựa, định rằng sau khi dùng cơm trưa sẽ rời đi. Ngồi trong sân nhìn Hồng Hỉ, Hồng Thái giúp Hoa Chước dọn đồ tới đây, y nhìn xung quanh viện tử mình đã ở trong sáu năm qua.

 Nơi này có hoa cỏ, cây ăn quả do chính tay y cùng Hồng Hỉ, Hồng Thái trồng; có phòng bếp nho nhỏ do Hồng Hỉ, Hồng Thái tự tay xây nên; có bùa bình an do chính tay y cùng Hoa Chước treo lên cây; có chiếc bàn đá đêm y say rượu múa kiếm không cẩn thận mà lưu lại dấu vết; có rất nhiều rất nhiều thứ ẩn chứa kỷ niệm của tất cả bọn họ, và cả vướng mắc không cách nào nói rõ giữa y cùng người nọ.

Lê Hoa Chước đi tới phía sau Nguyệt Quỳnh, hỏi: "Nguyệt Quỳnh, sao phải vội như vậy?"

Nguyệt Quỳnh thản nhiên cười nói: 

"Nếu phải đi, sớm một ngày hay muộn một ngày chẳng có gì khác biệt. Ta chỉ luyến tiếc những tháng ngày chúng ta sinh sống ở nơi này."

"Nguyệt Quỳnh... ngươi... không nói lời từ biệt với vương gia sao?"

Tim Nguyệt Quỳnh đột nhiên thắt chặt, y thở dài một tiếng, nói:

 "Hoa Chước, ta... cuối cùng vẫn phải đi."

 Khoảnh trời đất Lệ vương phủ này không giữ được người nọ, người nọ muốn bay lượn trên bầu trời, muốn trở thành long thành vương. 

Mà thứ y muốn chỉ là cuộc sống giản dị, hắn và y vốn không nên dính dáng đến nhau. Cuộc sống trong những tháng ngày qua khiến y bất an, khiến y do dự, hiện tại tốt rồi, y có thể quẳng gánh nợ kia mà thoải mái rời đi.

Đứng lên, Nguyệt Quỳnh vươn vai thật dài, xoay người về phía Hoa Chước, An Bảo, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, tươi cười: 

"Việc đầu tiên khi xuất phủ, ta mời khách, mời các ngươi cùng ta ăn bánh bao canh."

Hồng Hỉ, Hồng Thái, An Bảo nợ nụ cười, Lê Hoa Chước bất mãn nói: "Keo kiệt, ta muốn ăn gà, ăn thịt."

"Không được, ta không nhiều bạc đến vậy." 

Tên tiễn nhãn tử lập tức nói. Đột nhiên y kêu lên một tiếng "A" thảm thiết, đáng sợ tới mức khiến Hồng Hỉ, Hồng Thái cùng Lê Hoa Chước cho rằng y bị làm sao.

Nguyệt Quỳnh mấp máy môi:

 "Nghiêm quản gia chưa đưa ta ngân lượng xuất phủ!" 

Y vất vả ở bên người nọ đến ngày người nọ chủ động cho y xuất phủ, nhưng bạc đâu? Số bạc trục xuất khổng lồ kia đâu?!

Tiếng hô thiếu chút nữa hù chết Lê Hoa Chước.

"Nguyệt Quỳnh! Cái tên tiễn nhãn tử nhà ngươi!"

Ôm gia sản bảo bối của mình, Nguyệt Quỳnh ra khỏi khoảnh sân đã vây khốn y sáu năm qua. Tất cả công tử Tây Uyển đều đi ra, Lâu Vũ đứng trong đám người, ánh mắt phức tạp mà nhìn Nguyệt Quỳnh vui sướng ra khỏi Tây Uyển, tựa hồ muốn mau chóng rời khởi nơi này. 

Đúng vậy, y là công tử không được sủng ái nhất trong phủ, xuất phủ so với ở lại sẽ thoải mái hơn nhiều. Chỉ là, y có người cùng mình rời đi, đến phiên hắn rời khỏi, ai sẽ chạy đến trước mặt vương gia khóc cầu muốn cùng hắn rời đi đây? 

Thất sủng nhất sao? Suy nghĩ kỹ càng, có lẽ người này chính là người hạnh phúc nhất trong phủ.

Nghiêm Bình cùng Hành công công theo thường lệ đưa Nguyệt Quỳnh và mọi người tới cửa vương phủ, trước cửa có một chiếc xe ngựa siêu lớn đứng chờ. Nguyệt Quỳnh cười tủm tỉm nói lời từ biệt với Nghiêm quản gia cùng Hành công công, nhất là Hành công công.

"Hành công công, Nguyệt Quỳnh đa tạ ngài đã chăm sóc mấy năm nay, đa tạ ngài." 

Nguyệt Quỳnh cúi đầu nói lời cảm tạ. Hành công công vội váng né tránh, sắc mặt quỷ dị: 

"Nguyệt Quỳnh công tử không cần đa lễ, đây là việc ta nên làm."

Nguyệt Quỳnh lại cười tủm tỉm mà nhìn về phía Nghiêm Bình, Nghiêm Bình vội xua tay:

 "Nguyệt Quỳnh công tử không cần đa lễ." Nguyệt Quỳnh cười tủm tỉm mà nói: 

"Nghiêm quản gia, chẳng phải khi các vị công tử hay phu nhân xuất phủ thì vương gia đều cấp một lượng bạc lớn sao? Của ta đâu?" 

Chỗ bạc này đã thèm nhỏ dãi suốt sáu năm, tại sao có thể không cấp cho y chứ?

Nghiêm Bình cười vô cùng xấu hổ, ông ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: 

"Tiền xuất phủ của các công tử là do vương gia cấp. Vương gia chỉ dặn lão nô chuẩn bị cho Nguyệt Quỳnh công tử xuất phủ, nhưng không có nói cho ngài bạc."

"Hả?" Sao có thể như vậy?

"Nguyệt Quỳnh công tử lên xe đi." 

Nghiêm Bình đến bên cạnh xe ngựa. Nguyệt Quỳnh bất mãn nhìn chằm chằm tấm biển khổng lồ viết to ba chữ "Lệ vương phủ" trên đỉnh đầu. Thật nhỏ mọn.

Xoay người, được Lê Hoa Chước nâng lên xe ngựa, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn đại môn Lệ Vương phủ. Y, phải đi. Tiến vào trong xe, Nguyệt Quỳnh cất kỹ rương tiền bảo bối, nghĩ đến một việc, y lại lập tức đi ra.

"Nghiêm quản gia."

Vẫn chưa rời đi, Nghiêm Bình lập tức bước lại. Nguyệt Quỳnh lấy một bọc vải từ trong ngực ra đưa cho ông:

 "Phiền Nghiêm quản gia giao thứ này cho vương gia."

Trong mắt Nghiêm Bình hiện lên kinh ngạc:

 "Được, lão nô sẽ giao tận tay vương gia." 

Tựa hồ rất cao hứng. Nguyệt Quỳnh cũng không biết Nghiêm quản gia cao hứng chuyện gì, lùi vào trong xe. Hoa Chước, An Bảo, Hồng Hỉ đều vào xe, Nguyệt Quỳnh nói với Hồng Thái đang muốn đánh xe: 

"Hồng Thái, đi thôi."

"Được rồi, công tử." Hồng Thái gật đầu thật mạnh với Nghiêm quản gia cùng Hành công công, giơ mã tiên lên.

 "Giá!"

(Mã tiên: roi ngựa. Giá là tiếng giục ngựa chạy)

Xe rời khỏi Lệ vương phủ chạy về phía trước, Nghiêm Bình cùng Hành công công nhìn theo tới khi không thấy xe ngựa mới xoay người hồi phủ, cánh cửa to lớn ở đại môn Lệ vương phủ chậm rãi đóng lại.

"Nguyệt Quỳnh, ngươi để Nghiêm Quản gia đưa gì cho Vương gia vậy?" Xe ngựa đi được một đoạn, Lê Hoa Chước tò mò hỏi.

Nguyệt Quỳnh mỉm cười.

"Là một vật nhỏ, khi hắn vẫn còn là tướng quân thì để ở chỗ ta, ta trả lại hắn."

"À." Lê Hoa Chước liếc nhìn Hồng Hỉ một cái, biểu tình như nói "toi rồi".

"Công tử, chúng ta đi đâu?" 

Hồng Thái đánh xe hỏi. Nguyệt Quỳnh xốc màn xe lên, vui sướng nhìn ra ngoài xe.

"Tới bờ biển gần đây nhất đi."

"Bờ biển gần đây nhất? Vậy chúng ta tới Hợp Cốc đi."

"Được, tới Hợp Cốc."

Lê Hoa Chước hỏi: "Nguyệt Quỳnh, chẳng phải ngươi sợ lạnh sao? Tại sao không tới phương bắc?"

Ánh mắt Nguyệt Quỳnh phát sáng:

 "Chúng ta tới bờ biển trước, sau đó lại đi về phía bắc. Không vội." Lê Hoa Chước cùng Hồng Thái hai mặt nhìn nhau.

.............

Sau khi cầm bọc vải từ tay Nghiêm Bình, Nghiêm Sát niết niết, sắc mặt lập tức thay đổi. Nghiêm Bình liền hiểu ra thứ Nguyệt Quỳnh giao cho vương gia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

 Ông nhìn Nghiêm Mặc, hai người lui ra, đóng cửa thư phòng. Nghiêm Sát trừng bọc vải trong tay, sắc mặt lo lắng. Sau khi mở ra, bên trong rõ ràng là một chiếc nhĩ sức, một chiếc nhĩ sức hắn đưa cho Nguyệt Quỳnh.

"Phanh!"

Nghe được tiếng nổ trong phòng, Nghiêm Bình cùng Nghiêm Mặc canh giữ bên ngoài không khỏi rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro