Phần 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa chạy về phía Hợp Cốc, dọc đường đi cũng chẳng vội vã. Trong xe trải nệm giường rất dày, Hồng Thái đánh xe cực kỳ vững vàng, Nguyệt Quỳnh không cảm thấy khó chịu, chỉ là, tỳ khí gây sức ép khiến y luôn muốn nôn. 

Đi ba ngày, rốt cục bọn họ đã tới Hợp Cốc. Trời đã tối, năm người tìm khách điếm nghỉ ngơi, Nguyệt Quỳnh để Hồng Hỉ, Hồng Thái tìm căn nhà thích hợp, bọn họ phải sống ổn định ở đây trước.

Đêm khuya, Nguyệt Quỳnh lặng lẽ xuống giường. Hồng Hỉ, Hồng Thái đang ngủ, y khoác xiêm y, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, tiếp đến lại cẩn thận đóng cửa. 

Đi tới cửa sổ gian ngoài, Nguyệt Quỳnh đẩy cửa sổ ra, ngồi xuống. Hai ngày nữa là mười lăm tháng tám, mặt trăng trên trời đã nhanh chóng biến tròn tỏa sáng. 

Mười lăm tháng tám... Mỗi lần tới ngày này là y lại nhớ thân nhân gấp bội, lệ trượt theo khóe mắt Nguyệt Quỳnh, một giọt tiếp một giọt, càng ngày càng nhiều. Nếu lúc trước không gặp được Nghiêm Sát, hiện tại y sẽ thế nào?

Đã bao lâu không được khóc thống khoái một trận? Ngay cả khi cánh tay phải bị dập nát, y cũng không rơi một giọt lệ. Khóe môi mang theo nụ cười, Nguyệt Quỳnh không ngừng rơi lệ nhìn ánh trăng. 

Sau khi xuất phủ, rất nhiều cảm xúc dằn sâu trong đáy lòng không khống chế được liền bừng lên. Y không thể để cho Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo lo lắng vì mình, cả đời này, đã có rất nhiều người vì y mà chịu khổ sở, thậm chí vì y mà vong mạng.

Không cầm được nước mắt, Nguyệt Quỳnh quyết định không miễn cưỡng bản thân, khóc một lần cho đã, sau này y sẽ không rơi lệ nữa. Y còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội để khóc nữa.

 Không biết khóc bao lâu, rốt cuộc dòng lệ của Nguyệt Quỳnh cũng ngừng. Lau khô mặt, y cười với chính mình. Khóc một trận, tâm trí thống khoái hơn nhiều. Đặt tay phải lên bàn, Nguyệt Quỳnh nương theo ánh trăng nhìn chiếc vòng tay bằng bạc. 

Vốn định gỡ xuống trả Nghiêm Sát cùng chiếc nhĩ sức, nhưng y dùng đủ mọi cách vẫn không lấy xuống được, nếu không cũng chỉ có thể chém đứt tay. Y chỉ còn một cánh tay, ngẫm lại vẫn thấy hay là thôi vậy, cứ giữ lại.

Nghiêm Sát... nam nhân ấy đã cùng y dây dưa suốt chín năm, y không hiểu cũng không nhìn thấu được. Y thừa nhận bản thân chưa bao giờ cố gắng "hiểu" Nghiêm Sát. 

Nhưng hiểu rồi thì có thể làm gì? Y đã lãng phí thời gian hết chín năm , y đã... ở bên hắn lâu như vậy rồi. Ai, tại sao lại nhớ hắn? Buông tay phải xuống, Nguyệt Quỳnh lại ngắm ánh trăng.

Nếu y ra khơi, Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo nhất định sẽ đi theo, nhưng y không thể đưa bọn họ theo; nhưng nếu không ra khơi, liệu người của Từ thúc thúc có phát hiện ra y?

 Y không thể để cho Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước và An Bảo nhìn thấy vật đó, thậm chí, nếu không rơi vào tình thế bắt buộc thì y không thể lấy ra, bằng không sẽ dẫn đến phiền toái khó lường.

Người nọ cũng quá keo kiệt, vì sao lại cắt xén phần bạc nên cấp cho y chứ? Nếu có số bạc kia, cộng thêm hai thỏi kim nguyên bảo, năm tháng sau này của Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo sẽ không còn lo ngại, y cũng có thể an tâm rời đi. 

Mặc kệ là ra khơi hay đi tìm người, y đều phải đi một mình. Có thể tới nơi nào kiếm bạc đây? Đồ vật đánh giá trên người đã sớm bị trộm sạch, nếu khi đó y hiểu mấy thứ kia có thể đổi thành bạc thì hiện tại y cũng chẳng nghèo tới mức này, nếu nói vậy thì y cũng không thể gặp được Nghiêm Sát.

Xoa xoa dạ dày khó chịu, Nguyệt Quỳnh đứng dậy, nhẹ nhàng đi lại trong phòng. Khi nào thân thể y mới khỏe mạnh trở lại? Bây giờ là tháng tám, không biết ra khơi vào tháng chín có ổn hay không. 

Để đảm bảo... tốt nhất y nên trực tiếp đi tìm Từ thúc thúc. Trước kia, nghe người ta nói, sóng biển vào thời gian này rất mạnh, là thời điểm nguy hiểm nhất, chẳng lẽ phải chờ tới khi mùa đông bắt đầu? 

Nhưng mà, sau khi bắt đầu mùa đông, trời sẽ rất lạnh, có tìm được thuyền không? Bạc trên người y không nhiều lắm, khấu trừ phần để lại cho bốn người bọn họ cũng chẳng dư được bao nhiêu, không biết thuê một chiếc thuyền tốn bao nhiêu bạc. 

Đi đâu kiếm bạc đây? Nếu không, chờ y khỏe lại, y sẽ tìm xem có nơi nào có thể thuê y biểu diễn khởi vũ. Tuy nhiên, tuyệt đối không được để cho đám Hoa Chước biết. Ai, muốn gạt bọn họ cũng rất khó, thật đúng là đau đầu a. Đều do người nọ cắt bạc của y.

Đi qua đi lại một lúc, Nguyệt Quỳnh càng bước trong lòng càng loạn, xuất phủ, bao nỗi phiền lòng cũng theo đó mà đến, y lại bắt đầu mất ngủ. 

Trời dần sáng, Nguyệt Quỳnh vẫn chẳng chút buồn ngủ. Hồng Hỉ, Hồng Thái còn đang ngủ, không muốn hai người lo lắng, y tùy tiện mặc xiêm y, để lại một tờ giấy, cầm áo choàng lặng lẽ ra khỏi cửa.

Buổi sớm Hợp Cốc có chút lạnh, một đêm không ngủ, nhất định sắc mặt y không ổn chút nào. Nguyệt Quỳnh khoác áo choàng, kéo mũ lên, ra khỏi khách điếm.

 Đi dọc theo con đường đá, y bước đi vô định về phía trước, thuận tiện nhìn xem hai bên đường có hàng quán gì, nhìn xem có nơi nào để y kiếm tiền hay không. 

Sáng sớm, trên đường chỉ lác đác vài người. Không khí phiêu tán hương bùn đất, Nguyệt Quỳnh ngửi vào thật muốn nôn. Tỳ vị của y, ngay cả hương bùn đất cũng bắt đầu bài xích.

Bước từng bước về phía trước, Nguyệt Quỳnh bước lên một cây cầu. Suối nước trong suốt tận đáy chảy xuyên qua thành cầu, có người vo gạo bên bờ suối chuẩn bị bữa sáng, có người vừa ngáp vừa giặt y phục bên dòng suối. 

Y nhớ rõ lần đầu tiên mình giặt y phục, y đã giặt y phục của mình cùng Nghiêm Sát đến rách nát. Sau này y lại học được cách giặt y phục, học được cách nhóm lửa, học được cách nấu cơm. Bất quá, kể từ sau khi gặp được Nghiêm Sát, hắn không còn để y tiếp tục làm vậy nữa. 

Nói lại thật xấu hổ, kỳ thật y làm chẳng tốt chút nào, cơm nấu ra cũng rất khó nuốt. Khi đó y chính là gánh nặng, chẳng biết gì, còn thường khiến Nghiêm Sát phải hầu hạ mình. Y là một gã công tử thất sủng cũng hợp tình hợp lý.

Nới lỏng áo choàng, Nguyệt Quỳnh ngồi trên thành cầu, gió lay động mái tóc dài thả trên áo choàng, thổi bung chiếc áo choàng y khoác trên người, thổi lên cái bụng béo của y.

"Khuê nữ à, trên cầu lạnh lắm, ngươi đừng ngồi đây."

(Khuê nữ: cách gọi khác của con gái, cô gái,...)

Một đại thẩm đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh nói. Ban đầu Nguyệt Quỳnh còn chưa kịp phản ứng, dù sao người ta cũng gọi khuê nữ mà. Kết quả là vị đại thẩm kia lại vỗ vai y. 

Nguyệt Quỳnh quay đầu lại, đôi mắt to dưới cánh mũ đang hoài nghi, là nói với y? Vừa định nói mình không phải khuê nữ, chợt nghe đối phương quan tâm nói:

 "Khuê nữ, mới sáng sớm sao lại ngồi một mình ở đây a? Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc là ra ngoài du ngoạn rồi. Khuê nữ, không phải đại thẩm trách ngươi, nhưng đã là người mang thai rồi, không thể tiếp tục hồ nháo. Trên cầu rất lạnh, sẽ khiến hài tử ngấm lạnh, mau xuống dưới đi." 

Nói xong, bà liền kéo Nguyệt Quỳnh xuống dưới.

(Hồ nháo: làm càn, làm liều, liều lĩnh, hồ đồ)

"Đại thẩm?" Hài tử gì chứ, khuê nữ, đại thẩm này đang nói gì vậy? Nguyệt Quỳnh bắt đầu ngây ngốc.

Giọng Nguyệt Quỳnh trầm thấp ôn nhu, lại đội mũ, đại thẩm nghe ý nghi hoặc của "nàng" thành ý khác. Nhìn trái nhìn phải không thấy người, nàng cẩn thận hỏi: 

"Khuê nữ, đã thành thân chưa?"

Lắc đầu. Nguyệt Quỳnh còn đang suy nghĩ làm thế nào mà vị đại thẩm này lại gọi y là khuê nữ. Cúi đầu nhìn một cái, y đang mặc nam trang mà.

Đại thẩm vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau lại thở dài: "Khuê nữ nghe ta nói a, sao ngươi lại hồ đồ vậy? Thôi thôi, đừng đứng ở đây, lát nữa sẽ nhiều người tới."

 Đại thẩm xách giỏ trái cây lên, tay phải kéo Nguyệt Quỳnh tới dưới tàng cây nhãn to lớn cạnh cây cầu, cởi chiếc khăn trên đầu mình trải lên chiếc ghế đá, sau đó lại không an tâm mà trải cả chiếc khăn vải bố trên giỏ hoa quả ra, lúc này mới kéo Nguyệt Quỳnh ngồi xuống.

Ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh, đại thẩm nhỏ giọng nói:

 "Khuê nữ, đại thẩm nói cho ngươi biết nha, ngươi đừng sợ, cũng đừng cảm thấy mất mặt, ai, nam nhân khốn kiếp trên đời này nhiều lắm, đại thẩm biết ngươi nhất định bị nam nhân lừa mà."

Hả?

"Khuê nữ a," Đại thẩm kéo cánh tay lạnh lẽo của Nguyệt Quỳnh qua.

 "Ngươi có biết không, ngươi đang mang thai."

"Hả!" Nếu không phải tay không thể động, Nguyệt Quỳnh tuyệt đối sẽ rút tay nhảy dựng lên.

Thấy thế, đại thẩm càng khẳng định suy đoán của mình, ấn ấn bả vai Nguyệt Quỳnh, nàng càng nhỏ giọng mà nói: 

"Khuê nữ, đại thẩm sinh bốn tên tiểu tử, vừa thấy bụng ngươi đã biết trong bụng ngươi có oa nhi. Chắc khoảng bốn tháng rồi, đã bắt đầu lộ rồi."

Y nghe thấy cái gì đây?! Y vừa nghe thấy cái gì?! Tay trái Nguyệt Quỳnh khẽ run mà sờ lên cái bụng béo của mình, y có thai? Không thể nào!

Đại thẩm nhìn sắc trời, kéo Nguyệt Quỳnh đứng dậy.

 "Đi, đại thẩm đưa ngươi đi gặp đại phu. Đừng sợ, bụng ngươi vẫn chưa hoàn toàn nổi lên, còn kịp." 

Nói xong, đại thẩm nhiệt tình vừa giải thích vừa kéo Nguyệt Quỳnh đã hoàn toàn đần người đi tìm đại phu.

Nguyệt Quỳnh ngây ngây ngốc ngốc bị đại thẩm kéo vào y quán. Cửa y quán vẫn chưa mở, y chợt nghe đại thẩm hô to: 

"Phùng đại phu, ngài thức dậy chưa? Ta đưa trứng gà tới cho ngài đây."

"Đến đây, đến đây."

Âm thanh già nua truyền ra, Nguyệt Quỳnh mơ hồ nghe được đại thẩm nói: 

"Khuê nữ, Phùng đại phu là đại phu tốt nhất trong thành, để ông ấy chẩn mạch cho ngươi một bận đi."

Cửa mở, một vị lão giả râu tóc bạc phơ đón đại thẩm tiến vào.

 "Quế thẩm, mỗi lần đều phiền bà quan tâm, thật sự rất cảm ơn bà."

"Sao Phùng đại phu còn khách khí như vậy chứ? Nếu không có ngài, ta đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, chẳng qua chỉ là vài quả trứng gà, đều do đàn gà mái trong nhà đẻ cả. Ngài già cả lại ở đây một mình, hàng xóm láng giềng chiếu cố lẫn nhau là chuyện nên làm."

Đại thẩm kéo Nguyệt Quỳnh tiến vào, để y ngồi xuống. Bà đưa trứng gà cho Phùng đại phu, nhỏ giọng nói: 

"Phùng đại phu, ta nhặt được một khuê nữ ở trên đường, hình như nàng đang mang thai, ngài xem cho nàng một chút đi."

Phùng đại phu nghe vậy liền kinh ngạc một chút, ông lập tức đặt trứng gà xuống, đóng cửa lại. Mặc kệ ở đâu, một khuê nữ chưa thành thân đã có thai đều là việc chẳng vẻ vang gì.

 Tập trung nhìn lại, đối phương mặc một thân nam trang, lúc đầu Phùng đại phu còn cảm thấy khó hiểu, kết quả, vừa nhìn thấy bụng Nguyệt Quỳnh, ông lập tức ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh, nói:

 "Khuê nữ, ta chẩn mạch cho ngươi."

Nguyệt Quỳnh vẫn đang ngỡ ngàng.

Đại thẩm cho rằng "nàng" sợ hãi, kéo tay trái "nàng" đặt lên bàn. Phùng đại phu ấn lên cổ tay Nguyệt Quỳnh, đầu ngón tay lạnh lẽo thật thoải mái, ý thức Nguyệt Quỳnh đã trở lại một chút. Y nuốt nước miếng, trực giác phát hiện ra nguy hiểm.

Một lát sau, chỉ thấy vẻ mặt Phùng đại phu nghi hoặc. Đại thẩm vội vàng hỏi:

 "Phùng đại phu, làm sao vậy? Khuê nữ này không có vấn đề gì phải không."

Phùng đại phu lắc đầu: "Mạch của khuê nữ này có phần kỳ quái."

Thân thể Nguyệt Quỳnh run rẩy, y vốn không phải khuê nữ nha.

"Làm sao vậy?" Đại thẩm ngược lại so với "khuê nữ" còn lo lắng hơn.

"Mạch của khuê nữ này vừa giống âm vừa giống dương, ta chưa từng gặp mạch tượng nào giống như vậy cả."

"A? Khuê nữ này có thai không?"

Phùng đại phu gật đầu: "Tuy rằng mạch tượng có kỳ lạ, nhưng thật sự có thai, hơn bốn tháng."

"Không thể nào!" 

Nguyệt Quỳnh rút tay về theo bản năng, y là nam tử! Tuy rằng giọng Nguyệt Quỳnh không lanh lảnh như nữ tử, nhưng lại ôn nhu, rất êm tai, Phùng đại phu không hề nghi ngờ, lại nói: 

"Lão phu làm đại phu hơn bốn mươi năm, sẽ không nhìn nhầm. Khuê nữ, mạch của ngươi thật sự giống như có hỉ."

Đại thẩm thở dài: 

"Ta đã nói rồi mà. Bụng này đều lộ ra rồi, vừa nhìn đã biết ít nhất bốn tháng. Khuê nữ, nhà ngươi ở đâu?"

Nguyệt Quỳnh choáng váng, sửng sốt, ý thức trốn rỗng, y... có thai? Thấy y không nói lời nào, Phùng đại phu và đại thẩm đều đoán được chuyện gì xảy ra.

 "Khuê nữ, có phải ngươi bị người ta lừa không?"

Lắc đầu. Không có. Làm sao y lại có hỉ được?

"Khuê nữ, nếu ngươi đã không phải bị người ta lừa, vậy thì là ngươi tự mình lén chạy ra ngoài đi chơi rồi. Ngươi nhìn bản thân đi, không biết mình sắp làm mẫu thân người ta, còn phẫn nam trang chạy đi chơi. Khuê nữ, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về."

"Ta..." Vừa mở miệng, Nguyệt Quỳnh lập tức ngậm miệng. Để người ta nghe ra y là nam tử, y sẽ trở thành yêu quái, bị bắt lại! Nuốt nước miếng, Nguyệt Quỳnh kéo áo choàng đứng lên. Cúi đầu cảm ơn Phùng đại phu cùng đại thẩm, y xoay người bước đi.

"Khuê nữ!"

Đại thẩm muốn chạy tới kéo y lại bị Phùng đại phu giữ chặt. Nhìn như vậy, khuê nữ này không chỉ mất hứng mà còn có cả thất kinh, cho dù không bị người ta lừa thì cũng trải qua nhiều vất vả. 

Khi "khuê nữ" một tay mở cửa, Phùng đại phu tốt bụng nói: 

"Khuê nữ, nếu ngươi không muốn hài tử này thì đến tìm ta."

Bước nhanh khỏi cái nơi đáng sợ này, trong đầu Nguyệt Quỳnh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Y nên về đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro