Phần 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bụng có tiểu yêu quái, Nguyệt Quỳnh không dám tiếp tục lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Cho dù muốn nôn, y cũng liều mình ăn uống. Xử lý viện tử mới mua một lần nữa, Nguyệt Quỳnh vẫn phải tạm thời ở lại khách điếm vài ngày.

 Y là dựng phu, không thể chịu mệt nhọc, cũng không giúp đỡ được cái gì, đơn giản ở lại khách điếm ăn ngon ngủ kỹ, cố gắng đem bản thân dưỡng thành đại bàn tử. 

Cái gì mà múa a, luyện kiếm a, hết thảy đều bị y vứt qua một bên, hiện tại, điều duy nhất cần làm là đem bản thân dưỡng thành đại bàn tử, sinh tiểu yêu quái ra.

Trong lòng có vướng bận, nhưng Nguyệt Quỳnh không hề mất ngủ. Đôi mắt mỏi mệt rã rời, y chỉ cần nằm lên giường đã vù vù bay vào giấc mộng. 

Mới ba ngày trôi qua, sắc mặt y lại trở nên hồng nhuận, tuy rằng vẫn buồn nôn, nhưng khẩu vị tốt lên rõ ràng. Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo nhìn thấy bèn kích động không ít. 

Ngày mười lăm tháng tám, năm người trải qua trung thu trong khách điếm, Nguyệt Quỳnh hào phóng vung bạc mua một bàn thức ăn ngon, hiện tại y là một người ăn hai người bổ, y không hề tiếc bạc. Cùng lắm thì sau khi sinh hài tử, y tới vũ phường múa cho người ta xem.

Đến ngày thứ tư, nhà cửa thu dọn xong. Nguyệt Quỳnh vui vẻ bưng bụng của mình nhập tân gia. Nhà, vào thời khắc này lại trở lên rõ ràng như vậy, nơi này là nhà của y, không phải là viện tử vây khốn y nữa. 

Nơi này có thân nhân của y, cũng có tiểu yêu quái sắp ra đời của y. Nguyệt Quỳnh trở thành Bồ Tát được cung phụng, ngồi trên ghế nhìn Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo bận rộn vô cùng, vẻ mặt y thỏa mãn. 

Trước mắt hiện ra một đôi lục mâu, người kia đã ra khỏi cuộc sống của y, có lẽ vài năm hoặc mười mấy năm sau, y sẽ hoàn toàn quên người đã thay đổi cả cuộc đời y.

Tạm thời gác công việc lại, Hồng Hỉ nói: "Công tử, ngài muốn ăn gì, ta làm cho ngài."

Nguyệt Quỳnh cười he he, "Nấu cho ta bát mỳ sợi, thêm vào mấy miếng thịt viên, nhiều giấm một chút."

"Được thôi."

Yêu thích không buông tay vuốt cái bụng béo của mình, Nguyệt Quỳnh nói với tiểu yêu quái trong bụng: 

"Con không được kén ăn, phải ăn hết toàn bộ, lớn lên phải cường tráng đó nha."

Lê Hoa Chước đứng ở bậc cửa, đôi mắt hàm lệ nhìn vẻ mặt ôn nhu của Nguyệt Quỳnh, thời khắc này, Nguyệt Quỳnh thật sự quá xinh đẹp.

..................

Trong Triêu Dương trai tại Lệ vương phủ, Nghiêm Sát xem bức thư Nghiêm Mặc vừa trình lên, mày nhíu thành hình chữ "xuyên".

 Thư có hơn mười trang, viết kín mít, đọc đọc, đôi mày chữ "xuyên" của Nghiêm Sát biến mất, đọc xong tờ cuối cùng, lục mâu u ám. Thiêu hủy bức thư, hắn đứng lên.

(Chữ xuyên: )

"Tới "Thu Uyển"."

Nghiêm Mặc mở cửa thư phòng, Nghiêm Sát chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

Mặt trời vừa mới xuống núi, nắng gắt cuối thu tháng tám của Giang Lăng tàn sát khắp nơi, thời tiết ngoài phòng vẫn còn nóng. Sau khi đại hôn cùng công chúa, đây là lần thứ hai Nghiêm Sát bước vào Thu Uyển.

 Nhưng bất đồng với lần đầu tiên, trong ngoài Thu Uyển không có tùy tùng của công chúa. Bước vào tẩm phòng công chúa trong Thu Uyển, Nghiêm Sát nghe được tiếng nữ nhân thét chói tai. Thị vệ canh giữ ngoài cửa phòng hành lễ với hắn, Nghiêm Sát bước vào trong phòng.

"Bổn cung là công chúa! Thả bổn cung ra ngoài! Nghiêm Sát! Cái tên tạp chủng nhà ngươi!"

"Điều ba mươi trong quy củ vương phủ: Chưa được cho phép, không được tự tiện xuất phủ. Điều thứ ba mươi mốt: Không được lớn tiếng nháo động trong phủ, không được châm ngòi sinh sự..."

"A!!! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Bổn cung không nghe! Bổn cung không nghe!"

"Điều thứ ba mươi tư trong quy củ vương phủ: không được thực hiện hành vi làm nhục vương gia. Điều thứ ba mươi năm trong quy củ vương phủ..."

"Cút! Lăn ra ngoài!"

Cùng với tiếng thét chói tai như điên loạn là âm thanh chén đĩa bị đập vỡ vụn.

Nghiêm Mặc đẩy cửa phòng ngủ, Nghiêm Sát đi vào. Thấy vương gia tiến vào, Nghiêm Bình thu hồi quyển quy củ vương phủ thật dày lại. 

Vừa mới còn đang la hét chửi bới, lúc này, Cổ Phi Yến sợ tới mức không dám thở mạnh, lui vào trong giường, lui vào tận góc giường. Hoa phục xộc xệch không che được cái bụng đã sáu tháng của nàng, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng không còn chỗ nào tồn tại uy nghi của một vị công chúa.

Nghiêm Mặc đưa ghế dựa tới, Nghiêm Sát ngồi xuống. Nghiêm Bình hành lễ nói:

 "Vương gia, đến nay công chúa vẫn chưa hiểu được điều nào trong quy củ vương phủ, lão nô cô phụ sự phó thác của Vương gia." 

Cổ Phi Yến hoảng sợ nhìn Nghiêm Sát qua những sợi tóc rơi rụng lòa xòa, thân thể phát run. Nghiêm Sát nhìn lướt qua căn phòng, khắp nơi hỗn độn, đồ vật có thể quăng đều bị Cổ Phi Yên quăng ngã, mà cái nàng vừa mới ném chính là điểm tâm sáng nay Nghiêm Bình phái người đưa tới, nàng cơ hồ không động vào.

Nghiêm Sát phiêu mắt liếc bụng Cổ Phi Yến, Cổ Phi Yến sợ hãi dùng tay áo ngăn trở, lúc này Nghiêm Bình lên tiếng: 

"Từ đại phu đã tới xem qua, trong bụng công chúa là một nam anh."

(Nam anh: bé trai còn trong bụng mẹ, hoặc bé trai mới sinh)

"Không! Đừng! Đừng cướp hài tử của ta!" 

Cổ Phi Yến lấy hai tay che bụng mình, không còn chút ương ngạnh nào của công chúa.

Lục mâu âm trầm, Nghiêm Sát mở miệng: "Bổn vương đã viết thư báo việc này cho Hoàng thượng."

Trên mặt Cổ Phi Yến lộ vẻ hoảng sợ, thân mình run rẩy không thành hình dạng: 

"Phụ... phụ hoàng..." Nàng nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt Nghiêm Sát.

"Ngươi tư thông với người khác, mang thai hài tử, khiến bổn vương hổ thẹn. Nếu ngươi không phải công chúa, bổn vương sẽ đem ngươi cùng nghiệt chủng trong bụng ngươi thực hiện hình phạt tẩm trư lung."

(Tẩm trư lung: hay còn gọi là ngâm lồng heo. Nhốt người vào một chiếc lồng heo, sau đó ném xuống sông, biển. Thời xưa, đây là hình phạt dành cho những người phụ nữ ngoại tình, chửa hoang. Cũng tương tự như hình phạt thả bè trôi sông)

Cổ Phi Yến sợ hãi co rúm người lại, miệng lẩm bẩm:

 "Không phải nghiệt chủng, hắn không phải nghiệt chủng... hắn không phải nghiệt chủng..."

"Nghiêm Bình."

"Có lão nô."

"Kêu Khai Viễn chuẩn bị một chén thuốc đọa thai."

"Vâng."

"Không! Không thể đọa! Không thể đọa! Hắn không phải nghiệt chủng, hắn không phải nghiệt chủng! Ta muốn gặp phụ hoàng! Để ta gặp phụ hoàng!"

Nghiêm Sát tàn nhẫn nói: "Hoàng thượng để bổn vương tự xử lý."

Cổ Phi Yến kinh ngạc, nàng ngơ ngác nhìn Nghiêm Sát, liên tục lắc đầu, không thể tin.

"Nghiêm Bình."

"Vâng."

Nghiêm Binh xoay người lui ra ngoài.

"Không! Không! Đây không phải sự thật! Không phải sự thât! Sao phụ hoàng có thể như vậy! Sao có thể như vậy!" 

Cổ Phi Yến liên tục lắc đầu, đột nhiên nàng lao xuống giường, cầm gối đầu ném về phía Nghiêm Sát, bị Nghiêm Mặc cản lại. 

"Hắn không phải nghiệt chủng! Không phải nghiệt chủng! Hắn là long tử! Là thái tử! Hắn không phải nghiệt chủng! Ta phải giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!"

"Dừng!" Ngay cả Nghiêm Mặc nghe thấy vậy cũng giật mình. Hắn bắt lấy hai tay công chúa, quay đầu nhìn vương gia, hắn thật sự bị dọa rồi.

Lục mâu trở lên trầm ám trong nháy mắt, Cổ Phi Yến đang suy sụp kia căn bản không biết mình vừa nói ra bí mật kinh thiên động địa gì, nàng chỉ tiếp tục nói thêm, cái tên nam nhân kia muốn giết hài tử trong bụng nàng.

"Hắn là thái tử! Hắn là thái tử!"

"Bịt miệng nàng lại."

Nghiêm Mặc kéo công chúa đến bên giường, lấy khăn nhét vào miệng nàng. Cổ Phi Yến liều chết dãy dụa, Nghiêm Mặc nhìn vương gia, sau đó một chưởng đánh ngất nàng.

"Vương gia."

 Nghiêm Mặc thở dốc, công chúa mang thai hài tử của Hoàng thượng? Trải qua vô số trận huyết tinh, nhưng việc này vẫn khiến hắn nổi một thân da gà, rất ghê tởm.

"Gọi Lý Hưu, Công Thăng tới."

"Vâng."

Nghiêm Mặc nhanh chóng chạy ra ngoài, làm như sau lưng có quỷ.

Lục mâu chằm chằm nhìn bụng Cổ Phi Yến, một cái bụng sáu tháng... sẽ lớn như vậy?

Rất nhanh, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng tới, đồng thời đến với bọn họ còn có Nghiêm Bình cùng Từ Khai Viễn. Nghiêm Mặc chưa nói với bọn họ đã xảy ra chuyện gì, sau khi bọn họ vào nhà, Nghiêm Mặc cho thị vệ lui ra, đóng cửa lại.

"Vương gia?" Lý Hưu lên tiếng.

Đang nhìn chằm chằm bụng Cổ Phi Yến, không biết đang suy nghĩ điều gì, Nghiêm Sát nâng mắt:

 "Hài tử trong bụng nàng là của Cổ Niên."

"Cái gì!" Tất cả mọi người đều giật mình hoảng sợ.

Nghiêm Sát đứng lên, vô cùng trấn định:

 "Trước khi thế tử ra đời, trừ phi trời sập, bằng không không được làm phiền ta, có chuyện gì thì các ngươi tự quyết định." 

Sau đó, hắn chỉ vào Cổ Phi Yến. "Để nàng ta sinh hài tử kia ra."

"Ơ." Ngay cả 'người tốt' Lý Hưu cũng có chút mơ hồ.

"Nghiêm Bình."

"Lão... có lão nô."

"Đuổi toàn bộ người trong đông tây uyển ra khỏi phủ. Bất luận kẻ nào cũng không được ở lại Giang Lăng. Trước khi ta từ Hợp Cốc trở về, nhớ thu thập "Hậu Phủ" ổn thỏa."

"Vâng."

Dặn dò xong, Nghiêm Sát rời đi, tâm trạng tựa hồ không tồi, Nghiêm Mặc nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn theo Vương gia rời đi, Lý Hưu tự hỏi: "Vương gia nhận được tin vui gì đây?"

Ba người khác lắc đầu, Nghiêm Bình nói: 

"Nhất định là có liên quan tới hắn. Một tháng không gặp, vương gia có thể nhịn tới bây giờ đã không dễ rồi."

Từ Khai Viễn vuốt vuốt râu: "Vì sao vương gia để công chúa sinh hạ hài tử? Hài tử này đến hơn phân nửa khả năng là quái vật."

Không ai trả lời hắn.

Đông tây uyển, được thông báo trong vòng ba ngày phải rời khỏi phủ, đám công tử có người vui mừng, có người buồn bã. Đờ đẫn đứng trong sân, Lâu Vũ không tin được những gì hắn nghe được.

 "Nghiêm quản gia... vương gia... thật sự muốn... đưa ta... xuất phủ?"

"Vương gia lệnh tất cả các công tử trong đông tây uyển xuất phủ nội trong ba ngày." 

Nghiêm Bình không biến sắc mà nhắc lại ý chỉ của vương gia lần thứ hai. Cơ thể Lâu Vũ mềm nhũn, ngồi trên mặt đất. Quả thực, đối với người nọ mà nói thì chẳng ai được coi là sủng ái cả.

Ba ngày sau, các công tử trong đông tây uyển mặc kệ là tình nguyện hay không tình nguyện, toàn bộ đều bị đuổi ra khỏi vương phủ. 

Nghiêm Sát cho mỗi người bọn họ một số bạc lớn, nhưng từ nay về sau, bọn họ không được xuất hiện trong Giang Lăng phủ, nếu không sẽ luận tội xử phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro