Phần 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng cực kỳ ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, Nghiêm Sát vắt khăn lau rửa lần cuối cùng cho người đang mê man trên giường, nhất là nơi vừa thụ thương nặng. Lau xong, hắn lại thay xiêm y nhẹ nhàng thoải mái cho y, sau đó ôm lấy y.

"Tiến vào."

Hồng Hỉ Hồng Thái tiến vào, đi theo họ còn có Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông, Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng, Hoa Chước An Bảo, còn có cả những người nghe thấy tin tức mà đến như Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân, còn có quản gia Nghiêm Bình.

 Có thể nói, phàm là thân tín của Nghiêm Sát tại Giang Lăng đều đã đến đây. Sau khi bọn họ tiến vào liền quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói:

 "Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!"

"Các ngươi cũng vất vả, đứng lên đi." 

Bảo Hồng Hỉ Hồng Thái đổi chăn nệm, Nghiêm Sát hạ lệnh:

 "Lập tức phát thiệp đầy tháng đi, Nghiêm Bình, bố trí vương phủ."

"Vâng, vương gia!"

Nghiêm Bình liếc mắt nhìn tiểu thế tử đang ngủ trên giường nhỏ, vui vẻ chạy đi.

Hồng Hỉ Hồng Thái lưu loát đổi chăn nệm, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng đặt lên giường, dém chăn cho y cẩn thận, ra đạo chỉ lệnh thứ hai: 

"Nghiêm Thiết, chọn lựa tử sĩ bảo vệ thế tử."

"Vâng!"

Nghiêm Thiết liếc mắt nhìn tiểu thế tử vài cái, vội vàng cuống quýt chạy đi.

"Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng, có sữa hổ chưa?"

"Hồi vương gia, bốn con hổ cái, chỉ có một con ba ngày trước mới sinh, có đủ sữa. Còn có một con một thời gian nữa sẽ sinh, không cắt đứt nguồn sữa của thế tử điện hạ."

"Chuẩn bị để cho bọn chúng chờ hầu, Tiểu Yêu đói bụng sẽ uống."

"Dạ!"

Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng ngắm tiểu thế tử mười mấy lần, lưu luyến chạy đi.

"Vương gia."

 Lý Hưu lên tiếng, lấy một tờ giấy trong tay áo ra.

"Cái này..." Trên giấy tràn ngập chữ, mơ hồ có thể thấy được hai chữ "Khế Ước" vô cùng khí thế.

"Thêm vài câu nữa."

Lý Hưu sửng sốt, vương gia làm thật à nha.

Hùng Kỷ Uông nhìn vương gia, nhìn nhìn Nguyệt Quỳnh, còn có cả chiếc giường nhỏ, rốt cuộc nhịn không được bèn lên tiếng: 

"Vương gia, ngài còn chưa đặt tên cho thế tử đâu, việc này nên để Lý Hưu cùng Chu Công Thăng cân nhắc cẩn thận."

Nghiêm Sát đến bên cạnh giường nhỏ, chăm chú nhìn hài tử trên giường, hài tử của hắn, hài tử Nguyệt Quỳnh sinh cho hắn.

 "Gọi là Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu."

"Hả?!" Tất cả mọi người choáng váng, vương gia không nói thật đấy chứ.

Có người gõ cửa, mọi người nhìn lại, chính là Nghiêm Bình vừa đi đã quay lại, bất quá, khác biệt so với vẻ vui sướng kích động lúc chạy đi, sắc mặt ông lúc này không ổn, thậm chí có chút trắng.

"Vương gia..." Môi Nghiêm Bình phát run.

"Công chúa... sinh rồi."

"A! Công chúa!" Hùng Kỷ Uông vỗ đùi một cái.

"Ta nói là quên cái gì mà, nhớ ra rồi! Nghiêm Bình, công chúa sinh nam hay nữ?"

Miệng Nghiêm Bình run rẩy đến lợi hại, nói quanh co: 

"Vương gia... công chúa... sinh... yêu quái..."

"Vụt!" mọi người nhất tề nhìn về phía hài tử trong chiếc giường nhỏ.

Nghiêm Bình liếm liếm đôi môi khô khốc: 

"Là... là yêu quái thực sự..."

Nguyệt Quỳnh vì đau mà tỉnh, nhưng hình như lại giống đói nên mới tỉnh, cũng giống như vì khát mà tỉnh. Cảm giác đầu tiên sau khi y tỉnh lại là đau, cảm giác thứ hai là đói, cảm giác thứ ba là khát. 

Vừa mở mắt, có người nâng y dậy, ngay sau đó là một chén thuốc nước đen tuyền được rót vào miệng y, khi y nhíu mày vì đắng, một chén nước đường mật ong lại được rót vào miệng y, tiếp theo là từng thìa cháo trắng liên tiếp, khiến cho y đến thời gian mở miệng cũng không có.

Đôi mắt to nhìn đối phương, Nguyệt Quỳnh tránh thìa cháo tiếp theo: 

"Nước." 

Lập tức, một chén nước đường mật ong được đưa tới bên miệng y, Nguyệt Quỳnh ừng ực uống cạn.

"Uống nữa?"

"Được rồi."

Mới vừa nói xong, lại bị đút cháo. Nguyệt Quỳnh không cự tuyệt, cả người y đều đau, thật sự không có khí lực để cự tuyệt, coi như ngân phiếu từ trên trời rơi xuống đi, dù sao mấy ngày nữa y cũng sẽ quen thôi.

Uống một chén cháo tổ yến to, lại uống một bát canh gà nhân sâm, ăn no uống đủ, thể lực Nguyệt Quỳnh không thể chịu nổi liền ngủ lần thứ hai. 

Người vẫn luôn canh giữ bên giường đem nửa bát cháo y còn để lại nuốt xuống bụng, lấy sách qua, tiếp tục xem. Vừa mới lật một tờ, trong phòng vang lên tiếng khóc của tiểu anh hài, hắn buông sách nhìn qua. 

Giường nhỏ cách nơi hắn ngồi không xa, hắn chỉ cần vươn tay cũng có thể chạm tới hài tử.

Lê Hoa Chước kéo đũng quần hài tử ra, là nước tiểu. An Bảo lấy tã sạch đến, Hoa Chước thay cho hài tử, lại dỗ dành một hồi, lúc này hài tử mới ngừng khóc. 

Hồng Hỉ bưng sữa hổ tới, Lê Hoa Chước ôm lấy hài tử, cùng Hồng Hỉ dùng thìa trúc đút hài tử uống sữa hổ. 

Từ hôm nay trở đi, Lê Hoa Chước và An Bảo chính thức thăng chức thành "nãi mụ" của tiểu thế tử nhà Lệ vương, đây là việc đã đồng ý với Nguyệt Quỳnh trước khi sinh, Nghiêm Sát cũng chẳng dị nghị với việc này.

Tiểu Yêu ăn rất khỏe, lúc mới sinh hắn nặng ước chừng năm cân, cánh tay nho nhỏ bắp chân nho nhỏ vô cùng rắn chắc, vừa nhìn đã biết hắn luyện quyền cước trong bụng phụ thân hắn chăm chỉ biết bao, lần nào cũng phải uống cạn một chén sữa hổ lớn.

 May là Nghiêm Tráng bắt đến bốn con hổ cái phi thường khỏe mạnh cường tráng, có ba con đã sinh con. Hơn nữa cá thịt ăn cả ngày, vậy nên ba con hổ cái kia không chỉ đủ sữa cho Tiểu Yêu uống, mà ngay cả sữa cho mấy con hổ con mình sinh cũng dư dả.

Uống no rồi, Tiểu Yêu sẽ không uống thêm dù chỉ một ngụm. Lê Hoa Chước thuần thục để tiểu yêu nấc sữa một cái, sau đó đặt hắn trở lại chiếc giường nhỏ. 

Đến tối, vì không muốn quấy rầy Nguyệt Quỳnh nghỉ ngơi, hắn sẽ ôm Tiểu Yêu đến phòng mình, tối qua, hắn cùng An Bảo đã dọn đến ở trong viện của Nguyệt Quỳnh. 

May là Vương gia đồng ý cho hắn cùng An Bảo chăm sóc Tiểu Yêu, bằng không hắn sẽ lo lắng nếu giao Tiểu Yêu cho người khác chăm sóc.

Chỉ là, có một việc khiến tất cả mọi người đều khó hiểu. Từ sau khi Tiểu Yêu ra đời, Nghiêm Sát chưa từng ôm hắn. 

Mọi người cũng chẳng dám hỏi, không ai hoài nghi Vương gia mong ngóng cùng yêu thương Tiểu Yêu, bằng không trong phòng sẽ không có giường nhỏ, võng, nôi... Nhưng sao vương gia lại không ôm Tiểu Yêu vậy?

Mặt mũi hài tử vẫn chưa căng hẳn, mắt cũng chưa mở, bây giờ vẫn chưa biết hài tử này giống ai. Bất quá, từ gương mặt say ngủ này của nó, tạm thời không nhìn ra nét nào giống Nghiêm Sát, cũng không phát hiện ra chỗ nào giống Nguyệt Quỳnh, Hùng Kỷ Uông nhìn thấy mà lẩm bẩm trong lòng, hài tử này giống ai a.

Đến khi bầu trời tối đen, Nguyệt Quỳnh tỉnh lại, trên người vẫn vô cùng đau đớn, Nghiêm Sát đút y uống thuốc, uống cháo. Bụng no rồi, Nguyệt Quỳnh cẩn thận nhìn bốn phía:

 "Tiểu yêu đâu?"

Nguyệt Quỳnh nhìn Lê Hoa Chước, Lê Hoa Chước ôm hài tử đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh, vừa nhìn thấy hài tử, nước mắt Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa rơi xuống, tiểu yêu mang hình người nha, không có nhiều hơn hai cái sừng, một con mắt.

"Đây là Tiểu Yêu a..." 

Tay trái nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé của hài tử, Nguyệt Quỳnh vô cùng kích động.

 "Cái tên yêu quái hồ đồ nhà ngươi, may mà sinh được ngươi bình an."

 Lê Hoa Chước cùng An Bảo đứng một bên thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nghiêm Sát khoát tay, hai người lặng lẽ lui ra ngoài.

Nhìn hài tử chằm chằm một hồi, Nguyệt Quỳnh nâng mắt, trong mắt là vui mừng hớn hở. Lục mâu nhìn y, ánh mắt thâm thúy. Tiếp, mặt người tiến tới, miệng Nguyệt Quỳnh bị râu đâm.

Thình thình thình, thình thình thình, thình thình thình....

Nụ hôn này kéo dài thật lâu, bất đồng với nụ hôn mạnh mẽ dĩ vãng, lúc này, nụ hôn của Nghiêm Sát vô cùng bình thản, tuy rằng hàm râu mấy ngày chưa cạo của hắn đâm miệng Nguyệt Quỳnh đến sưng đỏ, nhưng nụ hôn này lại khiến tim Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. 

Buông Nguyệt Quỳnh ra, hơi thở Nghiêm Sát không loạn, rất bình tĩnh, nhưng Nguyệt Quỳnh lại chẳng như vậy, suyễn đến lợi hại, mặt hồng như trái táo.

"Vào đi."

Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái tiến vào. Lê Hoa Chước ôm Tiểu Yêu đi, Hồng Hỉ cầm xiêm y sạch sẽ tới, Hồng Thái nâng chiếc bồn gỗ nhiệt khí nghi ngút.

 Màn buông, Nghiêm Sát giúp Nguyệt Quỳnh lau sạch nơi còn đang chảy máu, lại thay thuốc cho y, thay xiêm y khô mát, sau đó thoát y lên giường.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người, nằm trong lồng ngực dày rộng của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh hỏi: 

"Tiểu yêu là nam hay là nữ?" Y chỉ nhớ là rất đau, còn có cả việc tiểu yêu đi ra nữa.

"Là nhi tử."

(Nhi tử: con trai)

Nguyệt Quỳnh hơi thất vọng: "Sao lại không phải khuê nữ chứ?"

"Ta thích nhi tử."

Thình thình thình, thình thình thình. 

"Tiểu yêu..." không phải nhi tử của ngươi, những lời này... chẳng hiểu sao Nguyệt Quỳnh nói không nên lời, chỉ nói:

 "Ta thì thích khuê nữ."

Dù sao cũng đã là nam rồi, Nghiêm Sát không lên tiếng trả lời nữa. Hắn muốn nhi tử.

"Nghiêm Sát, ngươi đã nghĩ tên cho Tiểu Yêu chưa? Ta cảm thấy Tiểu Yêu rất êm tai."

"Nghiêm Tiểu Yêu, đợi sau khi hắn lớn, nếu hắn không thích thì lại đặt một cái đại danh cho hắn."

(Đại danh: là một trong những kiểu tên của người xưa. Giống như nhũ danh, tên tự, tên chính, tên thân mật)

Đôi mắt to hiện lên vẻ hoan hỉ, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Rất lâu sau, khi Nghiêm Sát cho rằng y đã ngủ, hắn nghe thấy Nguyệt Quỳnh nói:

 "Nghiêm Sát, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi chấp nhận Tiểu Yêu."

Lục mâu thâm trầm, đại chưởng siết chặt: "Ngủ đi."

Nhìn tiểu yêu quái ngủ bên cạnh mình, Nguyệt Quỳnh vô cùng tin tưởng mình đã bị mẫu thân lừa gạt. 

Hài tử vốn không chui ra từ rốn của mẫu thân hắn! Hại y mất mặt trước Nghiêm Sát không nói, còn khiến y nghĩ mình muốn đi vệ sinh, suýt chút nữa làm lỡ việc sinh tiểu yêu. May mắn, may mắn, Tiểu Yêu đã thuận lợi đi ra từ bụng y, hắn cố ý không để Từ đại phu rạch một đao trên bụng y, bằng không là đau lắm à nha.

"Nghiêm Sát."

Người ngồi bên giường đọc sách thả sách xuống.

"Công chúa... sinh chưa?"

Lục mâu lãnh lệ, Nguyệt Quỳnh lập tức nói: 

"Ta đã sinh rồi, chắc công chúa cũng sinh xong, không biết là nam hay nữ."

"Là yêu quái."

"Hả?" Mắt to càng mở to hơn.

"Công chúa cũng sinh ra một tiểu yêu quái?"

Cài gì gọi là "Cũng"? Nghiêm Sát quắc mắt nhìn Nguyệt Quỳnh chằm chằm, Nguyệt Quỳnh cúi mắt nhìn tiểu yêu quái. Qua một lúc, y nghe được tiếng "ừm" của Nghiêm Sát.

"Vậy là nam hay nữ?" Tốt nhất là một khuê nữ.

Lục mâu sâu thẳm: "Ngươi rất quan tâm đến nàng, nàng và ngươi có liên quan sao?"

Nguyệt Quỳnh rõ ràng giật mình một cái, lắp bắp nói: 

"Nàng rất đáng thương... Có hài tử rồi... sẽ... tốt hơn."

Ngón tay thô ráp nâng cằm Nguyệt Quỳnh, không cho phép y trốn tránh, Nguyệt Quỳnh căng thẳng nuốt nước miến.

"Công chúa sinh nam hay nữ, sống hay chết, là ngươi hay yêu cũng không liên quan tới ngươi. Còn quan tâm đến những người chẳng liên quan, ta sẽ đưa Tiểu Yêu đi."

"Không được đưa Tiểu yêu đi!"

 Thân thể vốn đang run rẩy nháy mắt trở nên căng cứng, vị công tử lớn mật này chỉ còn kém hai tay chống hông.

"Không được nhắc đến công chúa nữa!" Buông Nguyệt Quỳnh ra, Nghiêm Sát hạ lệnh.

 "Ngủ đi!"

"Ta không buồn ngủ."

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ!"

Nhắm mắt lại, Nguyệt Quỳnh dán mặt lên gương mặt Tiểu Yêu, công chúa sinh yêu quái thật hay yêu quái giả? Y có linh cảm xấu.

"Ngủ đi!"

"Ngủ."

Ngửi được mùi sữa trên người hài tử, chỉ chốc lát sau Nguyệt Quỳnh đã ngủ. Ngón tay thô ráp vén sợi tóc trên mặt y, mu bàn tay cọ cọ cực nhẹ cực nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Yêu, sợ làm hắn bị thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro